Ăn xong cơm tối, hai nàng cùng lên sân thượng.
Tầng sáu của Triệu Mộ Tịch là tầng cao nhất, dường như nàng đã biến sân thượng nơi đây thành địa bàn của mình. Mỗi khi một mình, nàng thường thích nằm sấp bên cạnh rào chắn, ngồi ngẩn người hóng gió ngắm sao, có đôi khi nán lại tận mấy tiếng.
Nhắc đến, Triệu Mộ Tịch chưa từng nhìn thấy mưa sao băng.
Phong cảnh ở tầng cao nhất cũng không đẹp vì xung quanh đều là những căn nhà trệt. Không như trong nội thành, khi đứng nơi tầng thượng của một toà cao ốc chọc trời, chỉ cần phóng tầm mắt là ta có thể nhìn thấy hết đô thị phồn hoa. Bất giác Triệu Mộ Tịch liếc nhìn sang Kỷ Dữ Đường, dẫn cô lên sân thượng, phía dưới là những con phố nhỏ lụp xụp, liệu cô có cảm thấy buồn cười không?
Triệu Mộ Tịch luôn có cảm giác hèn mọn khi đứng trước Kỷ Dữ Đường.
"Đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy dạng phong cảnh này à?" Triệu Mộ Tịch chỉ xuống con phố nhỏ cũ nát quanh co bên dưới, ánh đèn leo lắt, xa xa vang lên tiếng của người rao hang. Đa phần người ở đây thường thô lỗ, nói chuyện lớn tiếng, dù cách mấy tầng lầu vẫn có thể nghe thấy tiếng cãi nhau của nhà ai đó.
So với sinh hoạt của Kỷ tổng quả là khác xa một trời một vực.
“Ừ, nơi này sao trời rất đẹp."
Chỉ một câu nói như vậy cũng đủ khiến lòng Triệu Mộ Tịch ấm áp, bỗng dưng quay đầu. Kỷ Dữ Đường đang ngửa đầu ngắm bầu trời đầy sao sáng rực rỡ, gò má của cô còn đẹp hơn so với sao trời đêm nay.
"Đúng vậy, không khí nơi này rất tốt, ngôi sao cũng rất đẹp." Triệu Mộ Tịch nhìn qua cô, cũng chậm rãi ngẩng đầu cười nhẹ nhõm, nơi trên cao chính là một mảnh trời khác.
Lâm Vi luôn nói kẻ có tiền chẳng ra làm sao, đó là bởi vì chị ấy chưa gặp Kỷ Dữ Đường. Giờ phút này Triệu Mộ Tịch cảm thấy Kỷ tổng thật sự tốt đẹp đến không nói nên lời, trên thế giới này sao có thể có người con gái hội đủ mọi ưu điểm và hoàn mỹ như cô.
"Em thích uống rượu đến thế cơ à?" Tại bữa tiệc hôm đó, tửu lượng Triệu Mộ Tịch khiến Kỷ Dữ Đường giật mình, còn bị vẻ bề ngoài của Triệu tiểu thư lừa gạt, nhìn qua như một cô gái mảnh mai ngoan ngoãn. Mỗi lần nhìn nàng uống rượu, Kỷ Dữ Đường luôn nhịn không được nói một hai câu, "Con gái uống ít rượu một chút."
Triệu Mộ Tịch cầm mấy chai bia lên, chỉ là muốn uống chơi thôi, "Kỷ tổng, tôi đã 25 tuổi, còn gì là trẻ con nữa. . ."
"Nhìn em cũng không giống 25 tuổi lắm." Kỷ Dữ Đường nhìn gương mặt lừa người của nàng, nói nàng mới 20 tuổi cũng sẽ có người tin, Kỷ Dữ Đường cầm một lon bia lên uống cùng nàng.
"Chị đừng uống bia!" Triệu Mộ Tịch không biết từ đâu biến hóa lôi ra một hộp sữa bò, "Chị uống cái này nè ~ "
Kỷ Dữ Đường không lời nào để nói với nàng, nhìn bộ dáng của nàng liền không nhịn được cười, "Chị không uống nhiều, em cũng đừng uống nữa."
Kỳ thật lúc trước bác sĩ chỉ nói là Kỷ Dữ Đường không được đụng tới rượu bia trong vòng một tháng, giờ cũng đã qua hơn mấy tháng, huống hồ bia cũng không quá nặng, Triệu tiểu thư đúng là sốt sắng thái quá.
"Đủ, đủ rồi. . ." Triệu Mộ Tịch nhìn cô uống hơn phân nửa lon, không nói hai lời liền đoạt lấy bia trong tay Kỷ Dữ Đường lắc lắc, giống như còn một nửa, Triệu Mộ Tịch cũng không nghĩ nhiều, cầm lon bia trực tiếp đưa lên miệng mình, ừng ực một hơi uống cạn, cười cười hướng về phía Kỷ Dữ Đường, "Hết rồi."
Uống bia xong đôi môi của nàng càng đỏ tươi, Kỷ Dữ Đường ôm cánh tay nhìn Triệu Mộ Tịch, ý cười thấp thoáng trên mặt.
"Mặt tôi có gì lạ à, sao nhìn tôi như vậy."
"Em thích ăn đồ thừa của người khác?"
"A?" Sao ngữ khí của Kỷ tổng khiến mình giống như kẻ biến thái vậy? Thích ăn đồ thừa của người khác, Triệu Mộ Tịch nhớ tới cái bánh rán lần trước, giờ thì là bia, khó trách Kỷ Dữ Đường nói nàng như vậy. . .
"Tôi đâu có. . ."
Kỷ Dữ Đường nhớ lần trước khi đến xem Dữ Lộ biểu diễn, ở cửa soát vé gặp Triệu Mộ Tịch cùng Lâm Vi, "Lần trước chị thấy em ăn ly kem thừa, ăn vô cùng vui vẻ."
Đó là chuyện xưa lơ xưa lắc rồi, Kỷ Dữ Đường phải thừa nhận là Kỷ tổng rất thích lôi từng món chuyện cũ ra nói. Ngoài Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch dường như chưa từng ăn đồ thừa của người khác, kể cả với Lâm Vi, nàng cũng đâu có ăn đồ thừa của chị ấy . .
Triệu Mộ Tịch không để ý đến Kỷ Dữ Đường mà chỉ lẩm bẩm nói thầm, "Còn chưa nói xong chuyện mưa sao băng đâu. . ."
"Nghĩ kỹ muốn ước cái gì chưa?"
Triệu Mộ Tịch bĩu môi, "Còn cần phải nghĩ sao, đương nhiên là biến thành kẻ giàu có sau một đêm."
Quả nhiên, không có một ngày mà Triệu Mộ Tịch không nói đến tiền, Kỷ Dữ Đường hỏi lại nàng, "Đối với em mà nói, tiền mới là quan trọng nhất sao?"
"Ừm, tiền là quan trọng nhất." Triệu Mộ Tịch xoay người lại nghiêm túc trả lời Kỷ Dữ Đường, nàng lại mở một lon bia, vừa cau mày vừa uống. Triệu Mộ Tịch cũng không thích nói những lời này, nhưng với tình cảnh của nàng bây giờ buộc phải dùng những câu chữ đó để nhắc nhở bản thân.
"Uống chậm một chút." Câu nói kia tựa như đâm đến chỗ đau của Triệu Mộ Tịch, tâm tình nàng đột nhiên trở nên không tốt. Kỷ Dữ Đường thấy nàng nhấp một ngụm bia rồi ngẩng đầu, chiếc cổ trắng nõn thon dài, đôi mắt rũ xuống. Cặp mắt như muốn che dấu những chuyện không muốn giãi bày cùng ai.
Nếu tiền thật sự quan trọng với nàng đến thế, vậy tại sao lúc trước cho nàng hai vạn NDT, nàng lại không chịu lấy? Kỷ Dữ Đường đã từng coi nàng là dạng con gái mê muội, đắm chìm trong cuộc sống xa hoa truỵ lạc ở nơi đô thành này, nhưng khi bước đến gần nàng mới phát hiện mọi chuyện không phải như thế...
Triệu Mộ Tịch mấp máy môi, dùng giọng điệu đùa giỡn nói, "Có đôi khi cảm thấy tiền thậm chí còn quan trọng hơn cả mạng sống."
"Lại nói linh tinh." Kỷ Dữ Đường nhỏ giọng phản bác, nhưng nhìn ánh mắt của nàng có thể thấy đó không phải là câu nói đùa, nó giống như những lời nàng đã kìm nén ở trong lòng rất lâu, giờ mới bật ra.
"Thật đó, chị không phải tôi nên sẽ không hiểu loại cảm giác này đâu." Từ nhỏ đến lớn, Triệu Mộ Tịch luôn cho rằng chẳng có điều gì đáng tin cậy, chỉ khi bản thân có tiền mới đáng tin nhất.
Thanh âm nàng mang chút run rẩy, Kỷ Dữ Đường muốn hỏi nàng đã phải trải qua những gì nhưng lại sợ lộ ra vết sẹo trong lòng nàng. Triệu Mộ Tịch trông có vẻ rất kiên cường, nhưng kỳ thực lại vô cùng yếu ớt, sáng sớm hôm đó lúc Kỷ Dữ Đường ôm nàng, cô có cảm giác trái tim của nàng chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan.
"Ngày đó người đánh tôi. . . chính là mẹ tôi." Chuyện đã qua từ lâu đột nhiên được Triệu Mộ Tịch gợi lại, dường như đêm nay nàng muốn bày tỏ hết, cũng chỉ ở trước mặt Kỷ Dữ Đường nàng mới có thể làm được.
Lúc trước, nàng chỉ dám nói cho Kỷ Dữ Đường rằng mình tranh cãi với người lạ.
"Mộ Tịch. . ." Nàng tựa hồ muốn thổ lộ điều gì đó nhưng lại tận lực áp chế, Kỷ Dữ Đường cũng không hỏi mà để nàng yên tĩnh.
Triệu Mộ Tịch không nhớ rõ Kỷ Dữ Đường bắt đầu gọi tên của nàng từ khi nào. Nó cũng không giống với tiếng gọi "Mộ Tịch" khi trước, lúc đó nàng chỉ thấy không quen, mà giờ chỉ còn lại sự dễ chịu, êm ái.
Triệu Mộ Tịch chán ghét tên của mình không chỉ một lần, cái tên tựa như nói lên nhân sinh của nàng, Mộ Tịch* qua đi, chỉ còn hắc ám nghênh đón. Mẹ hạ sinh nàng tại một phòng khám bệnh nhỏ, đúng lúc mặt trời chiều ngả về phía tây, Triệu Thải Nam lật từ điển để lấy cái tên đặt cho nàng.
(*Mộ Tịch/暮夕: có nghĩa là hoàng hôn, chiều tà)
Nhớ lại những chuyện này, đúng là nói không nên lời, Triệu Mộ Tịch cũng không hiểu mình đang làm gì, mình đang tranh thủ sự thương hại của Kỷ Dữ Đường sao? Để nàng lại ôm mình một lần . .
"Tôi điên rồi, tự dưng nói cho chị chuyện này làm gì. . ." Triệu Mộ Tịch thở dài, nở nụ cười ngẩng đầu lên nhìn trời, "Đêm nay xem ra không có mưa sao băng rồi. . ."
"Chúng ta cùng nhau chờ một chút đi." Kỷ Dữ Đường nhìn vào mắt nàng, tựa hồ có chút nước mắt.
Triệu Mộ Tịch ngửa cao đầu, Kỷ Dữ Đường hiểu rằng đây là biểu hiện đang muốn khóc của nàng, đêm hôm đó cũng là như vậy.
Hai người đứng ở sân thượng mãi đến hơn mười giờ đêm, đêm nay mưa sao băng không xuất hiện như dự báo, cuối cùng Triệu Mộ Tịch lại uống một đống bia.
"Ây. . . tôi quả nhiên không phải là kẻ may mắn. . ." Nói xong, Triệu Mộ Tịch chóng mặt chậm rãi tựa đầu vào vai Kỷ Dữ Đường, ai oán thở dài, trời cao quả thực không công bằng, ngay cả mong muốn có cơ hội được cầu nguyện cũng không cho.
Con ghẻ, bạch nhãn lang, quỷ xui xẻo. . . Đây là những từ mà mẹ hay nói với nàng, dường như sự may mắn vĩnh viễn không xuất hiện trên người nàng.
Kỷ Dữ Đường quay đầu, Triệu Mộ Tịch giống hệt buổi sáng hôm đó, thích thú tựa trên vai của cô, Kỷ Dữ Đường giúp nàng sửa sang tóc, "Mệt chưa?"
“Một chút. . ." Triệu Mộ Tịch thì thào.
"Đêm nay không có rồi, chúng ta đi xuống đi."
"Còn chưa kịp cầu nguyện. . ." Triệu Mộ Tịch có chút cố chấp.
"Vậy em ước với chị"
Triệu Mộ Tịch mở mắt ra một lát, rồi lại híp mắt, "Chị lại đùa tôi rồi. . ."
Kỷ Dữ Đường nhìn lên bầu trời đêm, nhẹ giọng nói, "Một đêm biến giàu không thực tế lắm, còn nguyện vọng nhỏ em có thể thử một chút."
"Vậy. . ." Triệu Mộ Tịch nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, coi lời cô nói là thật "Vậy ôm em một lúc, có thể chứ?"
Triệu Mộ Tịch ước nguyện tựa như trong tưởng tượng của nàng, thật ra nàng rất cần một cái ôm.
Vừa mới nói ra "ước nguyện", một giây sau nó đã thành hiện thực.
Kỷ Dữ Đường không nói gì, chỉ tới gần sau đó dịu dàng ôm lấy nàng.
Khi Triệu Mộ Tịch lấy lại tinh thần, nàng đã nằm trong vòng tay của cô, trong chốc lát Triệu Mộ Tịch cảm thấy ngây ngốc, tự nói với bản thân rằng cảm giác ấm áp này không phải đang mơ, nàng vừa cười vừa duỗi cánh tay ra, ôm thật chặt Kỷ tổng.
Lúc này, một vệt sáng rực rỡ vụt qua bầu trời, Triệu Mộ Tịch ôm Kỷ Dữ Đường ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm lộng lẫy, khiến nàng có cảm giác mình như đang ở trong một câu chuyện cổ tích.
"Còn không mau ước nguyện, cơ hội cho em giàu có sau một đêm đã đến." Kỷ Dữ Đường vỗ lưng Triệu Mộ Tịch, trêu ghẹo nàng.
Triệu Mộ Tịch mũi chua, đầu tựa vào vai Kỷ Dữ Đường, vừa khóc vừa cười. Có đôi khi nàng cũng cảm thấy mình quá mức tự thương tự cảm, gặp gỡ Kỷ Dữ Đường, gặp gỡ Lâm Vi, đều là may mắn của nàng, trong thế giới của nàng không phải chỉ có mỗi bóng tối.
Kỷ Dữ Đường thấy nàng khóc nghẹn ngào, bờ vai thon gầy cũng đang run rẩy, “Sắp thành phú bà mà còn khóc."
"Tôi rất vui vẻ —— "
Kỷ Dữ Đường lau nước mắt cho nàng, đây có lẽ là khuôn mặt chân thật nhất của nàng. Lúc này Triệu Mộ Tịch không còn kìm nén nước mắt nữa, nhưng Kỷ Dữ Đường không muốn buông lỏng đôi tay đang ôm nàng. . .
Triệu tiểu thư chơi xấu, nói là ôm một chút, hiện tại chắc cũng đã ôm đến bốn, năm lần.
Triệu Mộ Tịch không hẳn là say, chỉ là cồn xông lên đầu, cảm xúc hiện tại của nàng có chút kích động, nức nở nói với Kỷ Dữ Đường, ". . . Chị đối xử tốt với em như vậy, nhỡ em thích chị thì làm sao bây giờ?"
Nói xong Triệu Mộ Tịch rất muốn tìm chỗ trốn, lúc Kỷ Dữ Đường không "trêu chọc" nàng thì nàng lại chủ động "trêu chọc" Kỷ Dữ Đường.
Triệu Mộ Tịch không dám nhìn vào mắt của Kỷ Dữ Đường, không biết được một giây sau cô sẽ nói gì. . .
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)