Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 85

4081 0 43 0

 

 

"Mới vừa hôn xong, chị lại không muốn chịu trách nhiệm sao?!" Kỷ Dữ Lộ giữ chặt tay Lâm Vi, ôm chặt lấy cô, đè cô lên tường, cười bĩu môi, "Đã nói ba mươi giây, chị còn nợ em hai mươi giây ~~~"

 

Đang lúc Kỷ Dữ Lộ kiễng chân, ngẩng đầu muốn hôn cô......

 

"Tránh ra." Lâm Vi nhìn thấy khuôn mặt nàng càng lúc càng gần, lạnh lùng thốt ra một câu như vậy.

 

Kỷ Dữ Lộ chỉ là cứng người cũng không định dừng lại, Lâm Vi đã từng dung túng nàng nhiều lần, Kỷ Dữ Lộ chỉ biết mỗi lần hôn cô, cô cũng sẽ không từ chối. Kỷ Dữ Lộ nhắm mắt lại, chầm chậm hôn lên cằm Lâm Vi, lại chuyển sang môi dưới......

 

AK vừa khéo đứng hút thuốc cách đó không xa, thấy cảnh tượng như vậy nửa điếu thuốc trong tay rơi xuống đất, tàn thuốc bị giày giẫm lên, đốm lửa duy nhất cũng tắt ngấm.

 

Lâm Vi dùng sức đẩy Kỷ Dữ Lộ ra, cười nói, "Em thích chơi thì tìm người bên trong mà chơi."

 

Nếu vừa rồi mình không vào, nếu mình không thắng AK...... Thời điểm Lâm Vi quay mặt đi lại đẩy Kỷ Dữ Lộ, trong lòng vẫn đang bức bối, cô hiện không còn lòng dạ nói chuyện với Kỷ Nhị Tiểu Thư. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, sao cô lại ôm hy vọng với loại người này chứ?

 

"Vi Tỷ......" Vẫn còn tức giận, phản ứng của Kỷ Dữ Lộ hơi chậm bởi nàng còn đang đắm chìm trong sự ngọt ngào của nụ hôn trước đó. Lâm Vi nhiệt tình lại chủ động hôn nàng như vậy, nàng tràn đầy ham muốn có được hai mươi giây còn lại.

 

Hiện tại, Kỷ Dữ Lộ mới nhận ra mình đã phạm phải sai lầm ngu ngốc cỡ nào, nàng nghĩ dỗ dành Lâm Vi một chút sẽ không sao, nhưng...... hảo cảm mất hơn nửa năm mới góp được một chút lại bị chính mình tiêu xài cạn sạch chỉ trong một đêm.

 

Kỷ Dữ Lộ trong lòng như sụp đổ.

 

Lâm Vi trực tiếp rời đi, cũng không chào hỏi với nhóm người trong phòng, đây không phải phong cách trước nay của cô, hôm nay tâm trạng cô vô cùng tệ.

 

"Vi Tỷ!" 

Kỷ Dữ Lộ đuổi theo, Lâm Vi bắt taxi, nàng cũng bắt taxi, theo sát phía sau Lâm Vi, Lâm Vi đi đâu, nàng liền đi đó. Kỷ Dữ Lộ sốt ruột gọi điện thoại cho Lâm Vi, Lâm Vi tiếp nhưng chỉ bình tĩnh mà nói với nàng: em cứ chơi đi, chị đi trước.

 

Kỷ Dữ Lộ thúc giục tài xế đuổi theo chiếc xe trước mặt. Kỷ Dữ Lộ ngồi trong xe, hối hận xoa trán mình, thật vất vả Lâm Vi mới bắt đầu thích nàng, chính nàng lại tự vứt bỏ. Kỷ Dữ Lộ cầm di động, giống như điên rồi gửi tin nhắn cho Lâm Vi, em sai rồi, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.

 

Di động Lâm Vi vẫn rung liên tục, trên màn hình hiện lên một tin nhắn, lại không ngừng có tin mới đến, từng đợt âm báo tin nhắn vang lên, đặc biệt đột ngột trong chiếc xe yên tĩnh. Lâm Vi phiền lòng mở chế độ im lặng nhét vào trong túi, không cần nhìn cũng biết Kỷ Dữ Lộ gửi nội dung gì.

 

0 giờ, Lâm Vi về tới căn hộ của mình, khi lấy di động từ trong túi ra, màn hình hiển thị cuộc gọi đến của tiểu kim chủ .

 

Lâm Vi tiếp lấy điện thoại, không lên tiếng.

 

"Cuối cùng chị cũng tiếp điện thoại của em rồi." Kỷ Dữ Lộ đi theo Lâm Vi về tới căn hộ, nàng đứng dưới lầu nhà Lâm Vi, ngẩng đầu nhìn đèn phòng ngủ đang sáng, "Không có lần thứ hai, tuyệt đối sẽ không có. Chị đừng tức giận...... Tha thứ cho emđược không?"

 

"Chị không tức giận."

 

Ngoài miệng nói không tức giận kỳ thật trong lòng bùng nổ, loại tâm lý này Kỷ Dữ Lộ chẳng lẽ còn không biết rõ sao? Kỷ Nhị Tiểu Thư sốt ruột đến mức dậm chân tại chỗ, "Em sai rồi! Em thật sự sai rồi! Tha thứ em lần này đi......"

 

"Không còn chuyện gì khác thì chị cúp máy."

 

Hai người nói chuyện như không cùng một thế giới, một bên sốt ruột đến nước sôi lửa bỏng, một bên bình thản như nước.

 

"Em sẽ chờ dưới lầu nhà chị, chờ đến khi chị tha thứ cho em mới thôi."

 

Lâm Vi nghe xong đi đến phòng ngủ, vén màn lên một chút, Kỷ Dữ Lộ đúng là đang đứng ở dưới lầu cho muỗi ăn.

 

Khu này xanh hóa rất tốt, nuôi một đống muỗi độc, Kỷ Dữ Lộ từ nhỏ đã hay bị muỗi đốt, lúc này đang vừa nhận lỗi vừa đập muỗi, những chỗ da thịt lộ ra đều đang chịu tội.

 

Lâm Vi không tin nàng có thể kiên trì bao lâu, thả màn xuống, trực tiếp cúp điện thoại.

 

"Lâm Vi! Em sai rồi!"

 

"Lâm Vi! Em sai rồi!"

 

"Lâm Vi! Em sai rồi!"

 

"......"

 

Kỷ Dữ Lộ đứng dưới lầu ngẩng đầu gào lên lầu, hoàn toàn không để ý mặt mũi, may là Lâm Vi ở tầng dưới. Kỷ Dữ Lộ vừa gào, đèn phòng ngủ của Lâm Vi liền tắt ngấm, thế nhưng xung quanh đèn khu tầng trệt toàn bộ bật sáng, đêm hôm khuya khoắc, gặp phải một kẻ gào thét inh ỏi, người dân có thể không ý kiến sao?

 

Ngay sau đó, tiếng chửi bới nổi lên bốn phía.

 

"Hơn nửa đêm có để cho người ta ngủ hay không!"

 

"Bệnh thần kinh à!"

 

"......"

 

Kỷ Dữ Lộ kinh sợ một lúc lại tiếp tục gào, "Lâm Vi! Em sai rồi!"

 

"Lại gào nữa tôi báo cảnh sát kiện cô quấy phá người dân!"

 

Một gã đàn ông cơ bắp cởi trần đẩy mạnh cửa sổ ra, vừa ngáp vừa giơ nắm đấm về phía Kỷ Dữ Lộ huơ tay múa chân, thô bạo rống lên, "Muốn bị đánh hả!"

 

Kỷ Dữ Lộ: "......"

 

Lâm Vi đang đứng bên cửa sổ nghe, cô đưa tay nắm lấy bức màn nhìn xuống dưới lầu, dưới lầu chỉ có chút ánh sáng mỏng manh, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng nôn nóng bất an của Kỷ Dữ Lộ.

 

Trên cánh tay, mắt cá chân, thậm chí ngay cả trên mặt đều bị muỗi "hôn" ra một đống chấm đỏ, vừa đỏ vừa sưng vừa ngứa. Kỷ Dữ Lộ không dám gào nữa, sợ làm phiền bị bảo vệ trực tiếp tha đi. Nàng chờ, nàng không tin Lâm Vi nhẫn tâm để mình ở dưới lầu chờ cả đêm.

 

Lâm Vi dựa lưng vào cửa sổ thở dài, cô chưa từng dây dưa quyến luyến như vậy, hoặc là từ chối hoặc là chấp nhận, cô không biết mình nên làm gì bây giờ, cô biết rõ Kỷ Dữ Lộ không phải mẫu người mà cô tìm kiếm, tiếp tục thử lại có ý nghĩa gì? Lâm Vi cầm di động, gõ bàn phím, xóa rồi lại đánh, đánh rồi lại xóa.

 

Nửa giờ sau, Kỷ Dữ Lộ nhận được tin nhắn của cô.

 

-- vợ tương lai chị không có hứng thú với em

 

-- vợ tương lai chúng ta không thích hợp

 

-- vợ tương lai đừng tới tìm chị nữa 

 

Kỷ Dữ Lộ trả lời tin nhắn của cô, màn hình biểu hiện bên kia không còn là bạn nữa, chỉ còn lại có một dấu chấm than màu đỏ.

 

Lâm Vi cứ theo lẽ thường tắm rửa đi ngủ, ở trên giường lăn qua lộn lại hơn một giờ, đứng dậy, lại ngồi bên giường nửa giờ, lúc này sắp là rạng sáng hai giờ, Lâm Vi chân trần giẫm trên sàn, đi đến bên cửa sổ kéo màn ra.

 

Kỷ Dữ Lộ còn ở dưới lầu, ngồi co gối trên nền đất bẩn thỉu, hai tay nắm tóc, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, nhìn mấy tin nhắn tựa như mất hết hồn vía, ngửa đầu nâng hai tay che mặt, lòng bàn tay ướt đẫm.

 

Cứ như vậy mãi cho đến hừng đông......

 

"Chuyển công tác đến nơi khác? Sao lại đột ngột như vậy?" Triệu Mộ Tịch còn chưa kịp nộp đơn xin chuyển công tác, Quản Tiệp đã nói trước cho nàng tin này. Với sự nổi tiếng của các bộ phim điện ảnh và truyền hình, Thời Đại đã rất nổi tiếng trong giới, danh tiếng của Quản Tiệp lại càng nổi hơn. Cô hiện đang trong thời kỳ hoàng kim của sự nghiệp, nhưng lại đột ngột đề nghị rời khỏi trụ sở chính, đến công ty con ở nơi khác, sáng lập nên một nhãn hiệu mới.

 

"Tôi vẫn luôn muốn sáng lập nhãn hiệu của riêng mình, kỳ thật chuyển đến thành phố khác cũng không tệ, thành phố L rất có tiềm năng phát triển." Quản Tiệp giải thích như thế, nhưng Triệu Mộ Tịch cảm thấy nguyên nhân lớn hơn có thể là vì Lăng Lan. Lăng Lan đã trở lại thành phố A, lần trước hợp tác với Quản Tiệp đã gặp rất nhiều lần. 

 

"Đây là bản kế hoạch, em xem đi."

 

Quản Tiệp đã làm bản kế hoạch này từ lâu, khi Triệu Mộ Tịch tiếp nhận cảm thấy đôi tay nặng trịch, nàng là trợ lý của Quản Tiệp, theo lý nên cùng Quản Tiệp chuyển đến nơi khác, đến thành phố L.

 

"Cô vẫn còn cảm tình với cô ta sao?" Triệu Mộ Tịch nhận bản kế hoạch, lại hỏi một câu lạc đề, nếu thật sự buông xuống sao lại phải vội vã trốn tránh? Triệu Mộ Tịch thấy đau lòng Quản Tiệp, bình thường là một phụ nữ có thể một mình lo liệu mọi chuyện, khi gặp Lăng Lan lại khóc đến không kềm chế, chật vật như vậy.

 

"Không nói được, đã kết thúc từ lâu rồi." Quản Tiệp nhẹ nhàng mỉm cười, là Lăng Lan tự tay kết thúc mọi chuyện giữa họ, đau như chết đi. Quản Tiệp muốn tiếp tục tập trung cho sự nghiệp, nói đến thì, cô còn phải cảm tạ Lăng Lan, nếu không có Lăng Lan cô cũng chẳng có thành tích hiện tại.

 

Triệu Mộ Tịch không nói gì, có chút tâm tình chỉ có thể tự mình tiêu hóa, trong lòng nàng lại đang cân nhắc chuyện chuyển việc, ngay lúc này lại nói ra có phải hay không tốt lắm không.

 

Kỷ Tổng đêm nay lại gặp khách hàng, Triệu Mộ Tịch chán đến chết nằm trên sô pha, ngơ ngác xem gameshow trên TV, không cười nổi. Nàng cầm tập tài liệu trên bàn trà xem lại, trong lòng nghĩ ngày mai nói thế nào với Quản Tiệp, Quản Tiệp tựa hồ mặc định sẽ dẫn nàng đến thành phố L.

 

Mười một giờ tối Kỷ Dữ Đường mới về, trên người có chút mùi rượu, mùi nước hoa cũng át không nổi. TV trong phòng khách còn đang mở, người xem TV trên sô pha thì đã ngủ thiếp đi rồi, để lộ hai đùi, mặc một chiếc áo phông mỏng, Kỷ Dữ Đường ngồi xuống cạnh Triệu Mộ Tịch, sờ sờ đùi nàng, lạnh ngắt rồi.

 

Triệu Mộ Tịch nhạy cảm lập tức mở mắt, miễn cưỡng nói, "Sao giờ mới về?"

 

"Đã nói không cần chờ chị mà." Kỷ Dữ Đường kéo tấm chăn cạnh đó đắp lên chân Triệu Mộ Tịch, "Đừng ngủ ở đây."

 

Triệu Mộ Tịch nằm trên sô pha, nhìn Kỷ Dữ Đường cười, sau đó mới yếu ớt duỗi tay ra để Kỷ Dữ Đường kéo nàng lên. Kỷ Dữ Đường cũng hiểu ý kéo nàng dậy, Triệu Mộ Tịch đứng dậy lập tức dùng hai cánh tay khoác lên cổ Kỷ Dữ Đường.

 

Kỷ Dữ Đường ngửi thấy mùi sữa tắm trên người nàng, "Tắm rồi à?"

 

"Ừm......" Vừa ngồi dậy Triệu Mộ Tịch đã đẩy ngã Kỷ Dữ Đường lên sô pha, vùi đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng liếm hôn hệt con cún nhỏ dính người, dùng chóp mũi ngửi được mùi rượu và mùi nước hoa trộn lẫn, Triệu Mộ Tịch ngẩng đầu phụng phịu hỏi, "Buổi tối uống bao nhiêu?"

 

"Chẳng uống bao nhiêu......" Kỷ Dữ Đường dứt lời ngẩng đầu hôn lấy môi nàng, làm nũng một hồi.

 

Triệu Mộ Tịch hôn vài cái lại né tránh, "Em không tin."

 

"A......" Kỷ Dữ Đường ôm lưng Triệu Mộ Tịch, đảo ngược đem Triệu Mộ Tịch đè dưới thân mình, dùng đôi môi mang theo hương rượu tiếp tục hôn nàng, lấp kín những lời Triệu Mộ Tịch còn chưa kịp nói, dán bên nhau một hồi lâu, Kỷ Dữ Đường mới khẽ nói với người dưới thân, "Không dám uống nhiều, chị nghe lời vợ lắm."

 

"Bớt xạo với em đi." Triệu Mộ Tịch hiện tại nghe cô lại kêu vợ, trong lòng có loại cảm giác hạnh phúc kiên định.

 

"Em ngủ trước đi, chị đi tắm."

 

"Nhanh đi." Triệu Mộ Tịch cười thúc giục, nhưng cánh tay lại ôm cổ người ta không buông, Kỷ Dữ Đường nhịn không hôn nữa, nhẹ nhàng cắn lân má Triệu Mộ Tịch, "Còn quậy nữa."

 

Triệu Mộ Tịch lúc này mới buông cô ra.

 

"Đây là cái gì?" Khi Kỷ Dữ Đường đứng dậy thấy được bản kế hoạch trên bàn trà.

 

"Quản Tổng muốn chuyển đến nơi khác, đến thành phố L."

 

Sắc mặt Kỷ Dữ Đường lúc này trầm xuống, "Em phải đi với cô ta?"

 

Trở mặt còn nhanh hơn lật sách, ai mà dám? Triệu Mộ Tịch cũng từ trên sô pha đứng dậy, cầm tài liệu trong tay Kỷ Dữ Đường, từ phía sau ôm eo cô, gác cằm lên vai cô,"Ngày mai em sẽ nói rõ với cô ấy, chị đi tắm trước đi."

 

"Nói rõ cái gì?" Kỷ Tổng luôn luôn muốn nghe chính xác câu trả lời.

 

"Chị biết rõ rồi còn hỏi."

 

Kỷ Dữ Đường xoay người nhéo nhéo mặt Triệu Mộ Tịch, khi nói chuyện vẻ mặt như một nữ vương, không cho phép phản bác, "Ngoan ngoãn ở bên cạnh chị, đừng nghĩ đi đâu hết."

 

     



Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16