Triệu Mộ Tịch im lặng, mặc kệ Kỷ Dữ Đường dỗ dành, trấn an thế nào nàng đều cười không nổi, trong lòng vẫn bất an như trước.
Ngày mà nàng lo lắng nhất cuối cùng đã đến, sớm hơn nhiều so với Triệu Mộ Tịch tưởng tượng. Nói thật, Triệu Mộ Tịch không tin tưởng vào tương lai của nàng và Kỷ Dữ Đường, vì vậy mới không muốn đối mặt với hiện thực. Nàng định không để tâm tới sự chênh lệch giữa bọn họ, chỉ yêu đương thôi, nhưng trạng thái lý tưởng này có thể duy trì được bao lâu?
Hôm nay thẳng thắn với Hề Vân, khi Kỷ Dữ Đường dắt Triệu Mộ Tịch đến giới thiệu với Hề Vân, nàng mới mãnh liệt cảm nhận được môn đăng hộ đối quan trọng cỡ nào. Tuy nói cảm tình là bình đẳng, nhưng có quá nhiều yếu tố ảnh hưởng khi hai người yêu nhau, không thể chỉ dựa vào mổi tình yêu để bước tiếp. Triệu Mộ Tịch lại nhớ tới Quản Tiệp, Quản Tiệp lúc trước cùng Lăng Lan yêu nhau như vậy, cuối cùng vẫn phải chia tay vì hiện thực trước mắt. Tựa như Quản Tiệp, ngẫu nhiên nhớ tới sẽ khó chịu, nhưng khóc một trận rồi vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình.
Triệu Mộ Tịch chỉ sợ nàng cùng Kỷ Dữ Đường cũng sẽ đi đến bước đó, Triệu Mộ Tịch đặc biệt nhạy cảm với chuyện này.
Kỷ Dữ Đường ôm nàng, lại chầm chậm siết chặt, hy vọng có thể cho nàng cảm giác kiên định.
Triệu Mộ Tịch nâng tay ôm eo Kỷ Dữ Đường, đặt trán lên vai cô, nhắm mắt lẳng lặng cảm nhận hơi ấm, giống như khi mình ôm cô lần đầu tiên.
"Khụ --" Hề Vân đến gần, ho nhẹ một tiếng với hai người trước mắt.
"Mẹ."
"Giáo sư Hề."
Lúc này cả hai mới buông nhau ra.
Triệu Mộ Tịch lần nữa mở miệng gọi giáo sư Hề, cảm xức phức tạp.
Địa điểm ăn trưa do Kỷ Dữ Đường chọn, một nhà hàng kiểu Tây, người rất ít thích hợp trò chuyện, lúc gọi món, gọi luôn mấy món đặc sản của nhà hàng, không phải suy tính nhiều, nhưng hiện ai cũng không có tâm trạng ăn cơm.
"Mẹ, lần này mẹ vì triển lãm thiết kế đã bận một thời gian dài rồi, lần trước về nhà cũng không gặp lần nào." Kỷ Dữ Đường cười, nói chút chuyện không liên quan để không khí trên bàn cơm bới căng thẳng.
Giáo sư Hề xấu xa hệt như Kỷ Tổng, Triệu Mộ Tịch lúc đầu đoán không ra cách nghĩ của Hề Vân, trên mặt nhìn không ra bà đang có tâm tình gì, tình hình này, Triệu Mộ Tịch cũng không biết nên nói gì, cũng may Kỷ Tổng vẫn luôn ở dưới bàn nắm tay nàng trấn an.
"Con còn nhớ đến người mẹ này à?" Hề Vân một ngữ hai nghĩa, con gái nuôi lớn như vậy, muốn nó cuối tuần đi với mình, mười lần hết tám lần không có thời gian, trước kia một tuần về nhà hai lần, sau đó một tuần một lần, lại sau đó hơn nửa tháng hoặc là một tháng mới một lần, nếu hôm nay không tóm được hai người cùng xuất hiện, Hề Vân thật đúng là vẫn nghĩ Kỷ Dữ Đường đang ngày đêm bận rộn công tác.
"Con hôm nay thật sự có hẹn khách hàng, nhưng bên kia lên máy bay trễ, nên kế hoạch hôm nay tạm thời hủy bỏ, lúc này mới có thời gian."
Triệu Mộ Tịch ngồi một bên nghe, khó trách lúc trước mình bày mưu tính kế không hơn được Kỷ Dữ Đường, Kỷ Tổng mới là tinh anh trong giới nói dối, cô ngồi đó mở miệng nói dối hệt như thật.
"Thôi đi, mẹ thấy khách hàng đây là người đang ngồi bên cạnh con đó.” Hề Vân liếc Triệu Mộ Tịch một cái, sắc bén nói. Kỷ Dữ Đường là bà nuôi lớn, trong lòng đang nghĩ cái gì bà còn không rõ sao, năm đó khi Kỷ Miễn theo đuổi bà cũng lấy cớ lấy lệ với người nhà như vậy.
Cứ như vậy nói hai ba câu, Triệu Mộ Tịch dần dần thả lỏng một chút, Hề Vân còn có tâm trạng nói giỡn với bọn họ, có phải mình quá khẩn trương hay không? Con người giáo sư Hề thật sự rất tốt, đối xử với nàng cũng tốt, lúc trước bà còn có lòng khai sáng cho mình, kêu mình tiếp tục kiên trì, Triệu Mộ Tịch nghĩ đến đậy lại cảm thấy Hề Vân cũng sẽ không gây khó dễ hai người.
"Mẹ, mẹ đừng giận mà." Kỷ Dữ Đường nhìn thoáng qua Triệu Mộ Tịch, ngược lại nói với Hề Vân, "Sau này con và Mộ Tịch mỗi tuần đều trở về với mẹ."
Toàn nói cho có lệ, còn nghĩ bà nghe không ra sao? Hề Vân đặt ly thủy tinh trong tay xuống, nhớ đến chuyện Triệu Mộ Tịch từng kể với bà, cũng nhớ đến lời mà bà từng nói với Triệu Mộ Tịch, lại đem những chuyện đó liên hệ đến con gái mình, mọi thứ trộn lẫn nhau, không phải nhất thời có thể nghĩ thông suốt được.
Bà dạy Triệu Mộ Tịch kiên định với tình cảm của mình, đâu ngờ người Triệu Mộ Tịch thích lại chính là Kỷ Dữ Đường.
"Mẹ đồng ý hai đứa quen nhau khi nào vậy." Hề Vân nói một câu nhìn không ra được dang vui hay giận.
Triệu Mộ Tịch cười thầm trong lòng, nhìn Hề Vân, nàng tựa hồ hiểu được tính cách Kỷ Tổng là như thế nào phát triển thành.
"Em ấy nhát gan, mẹ đừng dọa sợ em ấy." Kỷ Dữ Đường chỉ cười trước những lời bà nói, vẫn che chở Triệu Mộ Tịch, lúc này phục vụ vừa lúc mang thức ăn lên, "Ăn cơm trước đi."
Mình thật tâm thích Kỷ Dữ Đường, cũng rất nghiêm túc với đoạn cảm tình này, Triệu Mộ Tịch nghĩ Hề Vân hẳn đều biết? Dù sao mình cũng là bạn tâm giao của bà.
"Có ý tưởng là tốt, nhưng thực hành còn cần hơn cả lý thuyết, làm quần áo không phải chỉ dựa vào linh cảm, vẽ một bản phác thảo là xong, cháu cũng học thêm về sản xuất và công nghệ." Ăn được hai miếng, Hề Vân đặt dao nĩa trong tay xuống, đột nhiên nói với Triệu Mộ Tịch.
"Vâng!" Triệu Mộ Tịch sửng sốt, Hề Vân đang nói với nàng, trong lòng thở phào một hơi, Triệu Mộ Tịch cười với Hề Vân, lập tức trở nên thân thiết, giống như trước trò chuyện thân thiết với bà, cũng không vì bà là mẹ của Kỷ Dữ Đường mà trở nên xa cách. Nói đến thì nàng và Hề Vân cũng đã biết nhau hơn nửa năm, nàng trước nay đều xem giáo sư Hề là bậc trưởng bối thân thiết, "Nhờ sự hướng dẫn của ngài, lần này cháu mới có thể đạt được giải thưởng, vẫn luôn muốn cảm ơn ngài."
Nói đến công việc lại gợi lên đề tài chung, Triệu Mộ Tịch vừa nói xong, Kỷ Dữ Đường liền nói tiếp, "Đều là người một nhà, không cần khách khí, sau này nếu có gì không hiểu cứ hỏi thẳng mẹ chị."
Kỷ Tổng đúng là biết nắm lấy cơ hội, mỗi thời mỗi khắc đều lôi kéo làm quen.
"Vâng, vậy cháu cảm ơn cô trước." Triệu Mộ Tịch tiếp tục cười, hiện nàng rất vui vẻ, trong lòng gần như phát điên rồi, Hề Vân không phản đối tức là đã ưng thuận quan hệ giữa nàng và Kỷ Dữ Đường? Nếu không sao lại cùng ăn cơm, còn bình thản trò chuyện, ít nhất phân cảnh công khai trong đầu nàng “máu me” hơn nhiều.
Kỷ Dữ Đường liếc Triệu Mộ Tịch một cái cũng cười, cô nhóc này sửa xưng hô nhanh thật đó, trước đó còn "giáo sư tiền bối", giờ tiếng cô kêu ngọt ngào đến thế.
Hai đứa này kẻ xướng người hoạ... Hề Vân cũng bất đắc dĩ, "Đường Đường, lát nữa mẹ nói chuyện riêng với con một chút."
Triệu Mộ Tịch nghẹn lời, trong lòng còn chưa kịp yên tâm lại xoắn xuýt.
"Dạ được." Kỷ Dữ Đường vẫn ung dung đáp.
Ănn cơm trưa xong, Kỷ Dữ Đường kêu Triệu Mộ Tịch ra trước, "Em vào xe trước chờ chị."
"Nhưng mà......" Triệu Mộ Tịch cảm thấy lúc này hai người cần phải cùng nhau đối mặt.
"Nghe lời, không sao đâu."
Kỷ Dữ Đường vốn định tìm cơ hội giải thích tình huống với người nhà trước, rồi mới chính thức giới thiệu, nhưng hôm nay lại đột ngột bất ngờ bị vạch trần quan hệ, có điều đây cũng coi như một cơ hội để làm rõ mọi chuyện.
"Nếu mẹ hôm nay không phát hiện, có phải con vẫn định tiếp tục giấu diếm không?" Hề Vân hỏi Kỷ Dữ Đường, chuyện này thật sự không giống với phong cách của Kỷ Dữ Đường, cùng một người phụ nữa ở bên nhau, còn cố ý gạt người nhà, rõ ràng là đang trốn tránh.
"Con đã định nói với mẹ, con và Mộ Tịch......"
Hề Vân cắt lời Kỷ Dữ Đường, “Chuyện cả hai Triệu Mộ Tịch đã từng nói với mẹ.”
"Mẹ, mẹ cũng biết Mộ Tịch một thời gian dài như vậy, hẳn đã hiểu rõ ràng tính cách của em ấy, em ấy là một cô gái tốt."
Hề Vân đương nhiên thích Triệu Mộ Tịch, cô gái này hiếu thắng lại quật cường, khá giống bà năm đó, vậy nên bọn họ mới trò chuyện hợp ý như vậy, "Con đã nghĩ kỹ chưa, hai con thật sự thích hợp ở bên nhau sao?"
"Bởi vì tụi con đều là nữ?"
Hề Vân không phản đối tình yêu đồng giới, ngược lại, bà từng thấy qua rất nhiều bi kịch, bên người bà cũng có, Quản Tiệp là học trò bà tự hào nhất, là kiểu “cô bé lọ lem yêu con gái nhà giàu”, cuối cùng vẫn không có kết quả tốt. Lúc trước Quản Tiệp chia tay Lăng Lan từng cắt cổ tay tự sát, may mắn được cứu giúp đúng lúc, sau đó Quản Tiệp mắc bệnh trầm cảm, khi đó Hề Vân mỗi tuần đều sẽ dành chút thời gian đi trò chuyện với Quản Tiệp, khai sáng cô, Quản Tiệp mới chầm chậm quên đi tâm sự đó.
Hề Vân nghe chuyện của Triệu Mộ Tịch liền nghĩ tới Quản Tiệp, bà không muốn lại một lần nữa nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra trước mắt mình.
Kỷ Dữ Đường cũng từng nghe Hề Vân kể về chuyện của Quản Tiệp, cô biết mẹ mình có thể lý giải tình cảm giữa hai người phụ nữ, Kỷ Dữ Đường nhẹ nhàng nói, "Mộ Tịch nói với con, mẹ là người đầu tiên chúc phúc chúng con, kêu chúng con tiếp tục kiên định, em ấy thường xuyên nhắc mẹ với con, nói mẹ dạy cho em ấy rất nhiều điều, bao gồm cả phương diện tình cảm."
"......" Hề Vân nghẹn lời, bà dạy Triệu Mộ Tịch rất nhiều, quay đầu lại Triệu Mộ Tịch áp dụng toàn bộ lên người con gái bà, thật đúng là duyên phận trời cao chú định mà.
"Mẹ, không phải mẹ phân biệt đối xử đúng không?" Kỷ Dữ Đường cười nói thêm một câu.
"Con lớn hơn nó, thành thục hơn nó, hẳn là càng hiểu mình đang làm gì, con đường hai con chọn không hề dễ đi. Nếu con thực sự cảm thấy nó là một cô gái tốt, cũng đừng tổn thương tổn nó. Mẹ hy vọng hai con hưởng thụ tình cảm nhưng cũng có trách nhiệm về hành vi của mình."
Đứng ở góc độ người mẹ, Hề Vân không lạc quan, bởi cùng người môn đăng hộ đối bên nhau sẽ thoải mái hơn. Nhưng ai nói được chuyện tình cảm, Hề Vân là người từng trải, bà cũng hiểu biết cảm xúc của Triệu Mộ Tịch, hiểu được việc yêu một người quá mức ưu tú phải vượt qua bao nhiêu tủi nhục, dồn hết bao nhiêu can đảm. Lúc trước có thể cuối cùng ở bên Kỷ Miễn cũng từng trải qua phân phân hợp hợp, chịu không ít khổ cực.
Kỷ Dữ Đường thấy ấm lòng, Triệu Mộ Tịch nói Hề Vân luôn quan tâm nàng, bây giờ xem ra không sai, trong chuyện này Hề Vân còn để tâm đến cảm xúc của Triệu Mộ Tịch, "Mẹ, cảm ơn mẹ."
Giáo sư Hề lại kiêu ngạo, "Cảm ơn mẹ cái gì? Mẹ vẫn chưa đáp ứng."
"Tụi con sẽ giống như mẹ và ba." Kỷ Dữ Đường kéo tay Hề Vân nắm lấy, tiếp tục nói, "Cũng sẽ không để cho ba mẹ thất vọng."
Hề Vân khẽ thở dài, từ nhỏ đến lớn, Kỷ Dữ Đường đều thành thục ổn trọng hơn so với bạn cùng lứa, bà chưa bao giờ phải lo lắng loại chuyện này, nhiều nhất chỉ là đưa ra lời khuyên, dù sao cũng là chuyện riêng tư của con gái bà.
Triệu Mộ Tịch ở trên xe thấp thỏm không yên, đợi hơn nửa tiếng mới nhìn thấy Kỷ Dữ Đường và Hề Vân đi ra, nàng xuống xe. Hề Vân không để Kỷ Dữ Đường tiễn mà để tài xế của mình chở bà thẳng đến phòng triển lãm, buổi chiều vẫn còn diễn ra triển lãm thiết kế..
"Cô nói thế nào?"
"Sửa xưng hô nhanh nhỉ." Kỷ Dữ Đường ngồi ở ghế lái, quay đầu trêu ghẹo Triệu Mộ Tịch, "Vừa rồi lẽ ra em nên gọi mẹ luôn, thì chuyện của chúng ta đã thành rồi."
"Chị còn tâm trạng nói đùa, cuối cùng thì đã nói gì vậy......"
"Trước tiên thành thật nói cho chị biết, em và mẹ chị sao lại quen biết nhau?" Kỷ Dữ Đường đưa tay nâng cằm Triệu Mộ Tịch nhìn thẳng vào mắt nàng.
Triệu Mộ Tịch lúc trước nói là quen trong công việc, Kỷ Dữ Đường còn tưởng là tiền bối trong công ty, hiện tại xem ra rõ ràng là nói dối, Triệu Mộ Tịch và Hề Vân sao có thể gặp trong công việc.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)