Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10: Đi quán bar

5378 1 57 0

Editor : Nhất Vỹ

Beta: 2004n4

“Chị xuất viện, không muốn đi ăn mừng một chút sao?”

Tuy Triệu Mộ Tịch nói như vậy nhưng cũng không chắc chắc Kỷ Dữ Đường sẽ đi, thái độ của cô đối với mình lúc nóng lúc lạnh. Từ sau khi Kỷ Dữ Đường xuất viện, mỗi ngày Triệu Mộ Tịch đều gửi tin nhắn nhắc nhở cô ăn bữa tối, cô đều không hồi âm, thỉnh thoảng sẽ nhắn trả một câu “Biết rồi”, cực kỳ cao ngạo lạnh lùng, hoặc có thể thực sự là quá bận.

Những ngày nằm viện đó cơ bản đều là Triệu Mộ Tịch chăm sóc Kỷ Dữ Đường, bây giờ đã mấy ngày không gặp cho nên có chút nhớ cô. Chẳng lẽ là mình bị cuồng tra tấn sao? Ở chung một chỗ với Kỷ Dữ Đường, nói một cách không đàng hoàng thì rõ ràng là chính mình “mặt nóng” dán lên “cái mông lạnh” của người ta, cũng không biết có gì mà vui vẻ.

Trước đây Triệu Mộ Tịch còn đi theo con đường rất cao ngạo lạnh lùng, chỉ có người khác theo đuổi nàng, cho đến khi Kỷ tổng xuất hiện, tính cách ban đầu đã bị chó ăn mất rồi.

Mỗi lần Kỷ Dữ Đường trả lời dù chỉ là một tin nhắn, Triệu Mộ Tịch cầm điện thoại cười đến nổi khóe miệng muốn ngoắc lên tới mang tai. Triệu Mộ Tịch không phát giác được điều đó, đều nhờ Lâm Vi nói. Nếu như Lâm Vi không biết cô đang nhắn tin với Kỷ Dữ Đường, không chừng sẽ tưởng cô đang ve vãn với một người đàn ông có thú tính nào đó.

“Tối nay sao?” Kỷ Dữ Đường liếc nhìn lịch trình, tối nay không bận. “Tôi rảnh.”

Kỷ Dữ Đường cúp điện thoại nhưng lại không từ chối Triệu Mộ Tịch, nhìn lịch sử tin nhắn gần đây tự cảm thấy khó hiểu, làm sao sẽ giữ một người như vậy để làm trò tiêu khiển?

“Vậy thì tan ca em đến công ty tìm chị nha?”

“Ừm.”

Kỷ Dữ Đường khẽ than thở một tiếng, thật là dễ nghe, làm cho Triệu Mộ Tịch không nỡ lòng cúp điện thoại. Ai cũng nói Lâm Vi gợi cảm, nhưng Triệu Mộ Tịch lại cảm thấy Kỷ Dữ Đường còn gợi cảm hơn Lâm Vi nhiều. Lâm Vi chỉ có bề ngoài quyến rũ, Kỷ Dữ Đường là từ trong xương.

Trước giờ không ai dùng “gợi cảm” để hình dung Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch là người đầu tiên, nhưng sau này thực tiễn đã chứng minh, trực giác của Triệu tiểu thư vô cùng chính xác.

“Đừng để bản thân mệt mỏi.”

Một tiếng dặn dò ôn nhu truyền đến tai khiến cho Kỷ Dữ Đường thất thần trong chốc lát, cô nghĩ đi nghĩ lại chỉ cần đưa tiền thì Triệu tiểu thư đối với ai cũng đều như vậy.

Buổi tối hai người đi đến một quán ăn Trung Hoa, gọi bốn, năm món ăn thanh đạm không dầu mỡ.

“Đây, trước tiên uống canh đi.” Triệu Mộ Tịch lấy bát, cẩn thận từng li từng tí múc một chén canh hầm xương bò đưa cho Kỷ Dữ Đường.

Nói ra thật kỳ lạ, từ sau khi uống canh do Triệu Mộ Tịch nấu, Kỷ Dữ Đường luôn cảm thấy mùi vị của những loại canh khác không hề vừa ý mình.

“Sao không uống…?” Triệu Mộ Tịch thấy cô uống hai ngụm đã buông muỗng xuống, lúc trước nằm viện rõ ràng mỗi ngày uống hai chén nhỏ, vì vậy đêm nay Triệu Mộ Tịch cố ý gọi một bát canh lớn.

“Không phải chị rất thích uống canh sao?”

“Tôi không thích uống canh.” Kỷ Dữ Đường đẩy chén canh ra xa.

“Em biết rồi…” Triệu Mộ Tịch chống tay nâng quai hàm, nghiêng đầu, sau đó cười híp mắt nhìn Kỷ Dữ Đường, da mặt dày nói: “Kỷ tổng chỉ thích uống canh của em nấu đúng không?”

Kỹ Dữ Đường tao nhã đoan trang uống nước ấm. “Mấy ngày không gặp, da mặt càng dày.”

“Kỷ tổng…” Lạnh lùng lại muộn tao( nghĩ một đằng nói một nẻo), tựa hồ Triệu Mộ Tịch có hơi hiểu cô, độc miệng thẳng thắn trong truyền thuyết chính là Kỷ tổng này đây, Triệu Mộ Tịch nói chuyện với cô càng ngày càng tùy ý, có khi tùy ý đến quên mất bản thân còn có nhiệm vụ.

“Chỉ cần chị nói một câu mỗi ngày muốn ăn canh do em hầm, vậy thì mỗi ngày em đều làm cho chị.”

Kỷ Dữ Đường ngước lên, đặc biệt quan tâm: “Em thường hay nấu canh cho người khác à?”

“Em chỉ làm cho người em thích…” Triệu Mộ Tịch nói ra câu này vốn là muốn đùa giỡn, nhưng nhìn vào đôi mắt của cô thì như trúng gió mà nói đến có chút “thâm tình”, tiếp theo nàng đỡ trán, lúng túng đổi giọng: “Không phải là loại yêu thích đó, chị biết mà…”

Bổ sung một câu thành ra giấu đầu lộ đuôi. Triệu Mộ Tịch tứa mồ hôi, Lâm Vi đã nói quyến rũ không được Kỷ Dữ Đường thì thôi đi, bây giờ chính mình như bị trúng gió, đầu óc mù mị luôn rồi.

Mỗi ngày Kỷ Dữ Đường tiếp xúc với biết bao loại người, chưa từng có người nào có thể ra vẻ trước mặt cô, nhưng Triệu Mộ Tịch vừa nói ra câu kia thì ánh mắt…

Triệu Mộ Tịch, là kỹ thuật diễn của cô quá giỏi, hay là nhập vai diễn quá sâu.

“Em còn có thể thẹn thùng sao?” Kỷ Dữ Đường khẽ cười một tiếng.

“Nào có…” Triệu Mộ Tịch không nhìn cô, vờ như không có chuyện gì cúi đầu ăn rau.

Kỷ Dữ Đường đồng ý cùng nàng ra ngoài ăn là bởi vì ăn chung với nàng có cảm giác thoải mái. Một mình ăn cơm thì cảm thấy vô vị, trên bàn rượu xã giao lại toàn lá mặt lá trái (kiểu hư tình giả ý), tuy rằng Triệu tiểu thư cũng diễn kịch nhưng so với những thương nhân bụng đầy mỡ kia, khác biệt một trời một vực.

Bình thường Triệu Mộ Tịch rất tùy ý, cũng chỉ là tình cờ ra vào những buổi tiệc tối giả bộ làm vẻ. So với bị kẹp ở giữa những người có tiền uống rượu vang hạng sang thì nàng càng thích đi phố đi bộ ăn bánh rán trái cây, tuy nàng thích tiền nhưng rất không thích “sinh hoạt theo kiểu thượng lưu”, sống như vậy rất mệt mỏi.

Từ nhỏ đến lớn nguyện vọng lớn nhất của nàng là có một căn phòng của chính mình, bởi vì nàng ở phòng cho thuê bị người khác cản trở sinh hoạt cam chịu đủ rồi, nếu có điều kiện nàng sẽ xây căn nhà có mười phòng, tám phòng cho thuê không thể tốt hơn nữa sao?

Có trời mới biết khi Triệu Mộ Tịch còn bé, ao ước trở thành bà chủ cho thuê nhà.

Có nhiều lúc nhớ lại thực nực cười, người liều mạng muốn theo đuổi mục tiêu cho đến cuối cùng còn kém xa người ta từ lúc chào đời, ví dụ điển hình là Triệu Mộ Tịch đang ngồi đối diện với Kỷ tổng, bên ngoài khoảng cách là một cái bàn nhưng trên thực tế thì chênh lệch không dưới mười vạn tám ngàn dặm.

Vì lẽ đó người này so với người khác sẽ tức chết, vẫn nên nhìn thoáng chút, tuy rằng Triệu Mộ Tịch “nản” nhưng sẽ không chán đến nổi đó.

“Có tâm sự à?” Bình thường Triệu tiểu thư miệng lưỡi lưu loát đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngược lại cảm thấy không quen.

“Không… Đúng rồi, một chút nữa đi bar không?” Ăn cơm được một nửa, Triệu Mộ Tịch mới bắt đầu nói chính sự, Lâm Vi bên kia vẫn còn chờ nàng trả lời, bốn người bọn họ họp lại, đêm nay đi bar có thể “ngẫu nhiên gặp nhau”.

“Nghĩ sao mà đi bar?”

“Hẹn chị ra ngoài một lần thôi đã quá khó, lẽ nào Kỷ tổng ăn cơm xong liền muốn đi?”

Lần trước Kỷ Dữ Đường đi bar là do Kỷ Dữ Lộ lôi kéo cô đi, cô rất rất ít đi những nơi như thế, chỉ khi tâm tình không tốt mới đi uống hai ly.

Thấy Kỷ Dữ Đường phản ứng như vậy, Triệu Mộ Tịch không định đùa nữa: “Cùng đi đi, em biết gần đây có một quán rất yên tĩnh, cũng không tệ lắm…”

Kỷ Dữ Đường nhìn ánh mắt chờ đợi tha thiết của Triệu Mộ Tịch, trong lòng nàng lại đang dự tính điều gì đây?

“Kỷ tổng~~~” Triệu Mộ Tịch kéo dài thật dài âm cuối, ánh mắt chớp chớp khẩn cầu: “Đi nha~~~”

Sắp hai mươi lăm tuổi rồi còn giả bộ như chưa tốt nghiệp đại học, lớn tuổi mà cũng không ngại bán manh. Kỷ Dữ Đường cố ý chậm chạp không mở miệng, nếu nàng thích diễn thì cứ diễn cho đủ đi.

“Đi mà~” Triệu tiểu thư đang tiến hành nỗ lực cuối cùng.

Một lúc lâu sau Kỷ Dữ Đường mới nói ra bốn chữ: “Vậy thì đi thôi.”

Triệu Mộ Tịch không rõ nội tình còn thật sự cho rằng mị lực của mình lớn, có điều thay đổi góc độ nghĩ thì xác thực cũng có chút “mị lực”, bằng không vì sao Kỷ Dữ Đường sẽ chiều nàng, cùng nàng chơi tiếp.

Triệu Mộ Tịch lặng lẽ làm vẻ mặt phát một chữ “OK” cho Lâm Vi, Lâm Vi cũng trả lời vẻ mặt giống cô.

“Em dẫn tôi đến đây chỉ vì muốn mời tôi uống sữa tươi?”

“Bác sĩ nói tốt nhất tháng này không để cho chị uống rượu.”

“Vậy em dẫn tôi đi bar làm gì?” Kỷ Dữ Đường nhìn ly sữa bò đặt trước mắt mình, vẫn còn nóng, bây giờ lừa gạt người khác vẫn tri kỉ như vậy sao?

“Bởi vì em muốn uống rượu.” Triệu Mộ Tịch giơ ly rượu lên, đắc ý uống một ngụm trước mặt Kỷ tổng. “Thuận tiện bồi dưỡng Kỷ tổng tự chủ một hồi.”

Thuận tiện đến xem một màn kịch.

Lâm Vi và Hạ Tệ đã sớm đến rồi, Triệu Mộ Tịch vừa đến thì chú ý tới, nhìn tình trạng của bọn họ xem ra uống không ít. Tửu lượng của Lâm Vi cao không lường được, hơn nữa thủ đoạn quyến rũ đàn ông cũng làm người ta tặc lưỡi. Triệu Mộ Tịch từng thấy nhưng chưa bao giờ Lâm Vi liều mạng như hôm nay, dù sao cũng là một vụ làm ăn lớn.

Dựa theo kế hoạch cẩn thận đã định, cứ uống cho đến khi Lâm Vi dẫn Hạ Tề đi khách sạn, dựa theo định luật thép Kỷ Dữ Đường nhìn thấy vị hôn phụ ở một chỗ với người phụ nữ khác, nhất định sẽ đi tới nháo một trận “Bắt gian tại chỗ”…

Vì thế Triệu Mộ Tịch chọn một vị trí xem kịch tốt nhất để Kỷ Dữ Đường và nàng ngồi, Triệu Mộ Tịch uống rượu cố ý hướng mắt về phía Lâm Vi.

Động tác của Lâm Vi và Hạ Tề đã rất thân mật, nếu như đó là bạn trai của mình, Triệu Mộ Tịch nhất định lập tức kích động cầm dao đi chém người, nhưng nhìn lại Kỷ Dữ Đường, cô vẫn một mực hờ hững.

Có phải là cô không nhìn thấy hay không? Nhưng hai người kia chói mắt như vậy mà Kỷ Dữ Đường phản ứng quá bình tĩnh. Triệu Mộ Tịch ngồi không yên, nếu cô không nhìn thấy vậy thì tình bạn gắn bó nhắc nhở một chút: “Kỷ tổng, đó không phải là…”

Đúng thật là Hoàng đế không vội, thái giám gấp.

“Ừm.” Không phải Kỷ Dữ Đường không nhìn thấy, ngược lại cô tâm tình bình ổn nhìn Triệu Mộ Tịch.

Triệu Mộ Tịch trơ mắt nhìn Lâm Vi đã muốn đi khách sạn với Hạ Tề, thế nhưng Kỷ Dữ Đường căn bản xem như không liên quan đến mình, càng khỏi nói muốn đuổi theo.

“Kỷ tổng…”

Kỷ Dữ Đường cười cười, nụ cười giống như trước đây, không mặn không nhạt. “Triệu tiểu thư, đêm nay em là muốn cho tôi xem cái này à?”

“Chuyện này…” Triệu Mộ Tịch kinh ngạc, việc này chẳng lẽ còn chưa đủ xung kích!? Còn chưa đủ chấn động!? Còn chưa đủ khiến chị nổi khùng!?

Quan hệ của cô ấy với Hạ Tề nhất định có vấn đề…

 

 

 

 

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16