Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 29

5087 5 59 0

 

 

"Ý của tôi là... em không sợ tôi ăn em à?"

 

Triệu Mộ Tịch cũng không né tránh, lẳng lặng để mặc những ngón tay thon dài của Kỷ Dữ Đường vuốt ve khuôn mặt nàng. Trong lòng Triệu Mộ Tịch biết rõ Kỷ Dữ Đường lại đùa giỡn nàng chứ không thể nào đang nghiêm túc được.

 

"Đều là con gái có gì phải sợ chứ..." Khi bàn tay Kỷ Dữ Đường lả lướt trên mặt Triệu Mộ Tịch, nàng choàng tay ôm eo cô. "Chưa kể dáng người của Kỷ Tổng đẹp như vậy, tôi lời rồi..."

 

Vậy cũng coi như nhấm nháp được một chút.

 

Kỷ Dữ Đường nhìn thoáng qua cánh tay Triệu Mộ Tịch đang vòng quanh eo mình, sau đó kề sát nàng hơn một chút, cười hỏi ngược lại nàng. "Ừm... Thật sự nghĩ vậy?"

 

Kỷ Tổng yêu nghiệt, cô đúng là yêu nghiệt mà. Khi Kỷ Dữ Đường đến gần, Triệu Mộ Tịch nghe thấy tiếng tim mình đập. Kỹ thuật diễn của Kỷ Dữ Đường đúng là vô cùng xuất sắc, Lâm Vi và nàng cộng lại cũng không bằng một nửa cô. Ban đầu, Lâm Vi và nàng muốn tính kế cô, bây giờ nhìn lại hai nàng đúng là lấy trứng chọi đá. Các nàng tự cho rằng đang đùa giỡn Kỷ Tổng nhưng thực tế chính các nàng lại bị Kỷ Tổng trêu đùa xoay vòng vòng.

 

Đến giờ phút này, Triệu Mộ Tịch vẫn còn bị Kỷ Dữ Đường "đùa giỡn"...

 

Hơi thở ấm áp cùng mùi hương quyến rũ của Kỷ Dữ Đường quanh quẩn nơi gò má Triệu Mộ Tịch, lúc này nàng mới nhận ra không phải suy nghĩ của Kỷ Tổng không trong sáng mà là suy nghĩ của nàng đã bắt đầu đen tối. Triệu Mộ Tịch biết rõ Kỷ Dữ Đường đang trêu đùa nàng nhưng lại vẫn có cảm giác.

 

Nếu như Kỷ Dữ Đường dám đến gần Triệu Mộ Tịch hơn chút nữa, nàng có thể sẽ hôn cô mất. Bởi vì hiện tại nàng có dục vọng muốn hôn cô nhưng cảm giác này thoáng qua rồi biến mất...

 

Triệu Mộ Tịch hiểu rất rõ, Kỷ Dữ Đường đang dùng chiêu "gậy ông đập lưng ông" đối với nàng. Trước đó, nàng "quyến rũ" Kỷ Dữ Đường như thế nào, hiện tại cô "trả thù" nàng như thế ấy. Thậm chí, cách của cô còn "cao thâm" hơn.

 

Bởi vì Kỷ Tổng quá hấp dẫn nên cô thừa khả năng khiến người khác mê đắm mình.

 

Nếu như nói ban đầu Triệu Mộ Tịch muốn biến Kỷ Dữ Đường thành trò đùa thì hiện tại Kỷ Dữ Đường đang xem nàng như trò tiêu khiển. Hơn nữa, nàng còn cam tâm tình nguyện để cho Kỷ Dữ Đường đùa bỡn...

 

Kỷ Dữ Đường lợi hại hơn nàng. Triệu Mộ Tịch đùa giỡn Kỷ Dữ Đường, cô không có phản ứng nhưng Kỷ Dữ Đường làm như thế với Triệu Mộ Tịch, nàng lại có chút rung động.

 

Triệu Mộ Tịch hiểu rõ trong trò chơi này, ai thật lòng người đó thua. Nàng vốn hiểu rất rõ cách chơi trò mập mờ của người trưởng thành thế nên nàng chưa bao giờ nghiêm túc. Nhưng nàng lại "chịu thua" trước Kỷ Dữ Đường. Bởi nàng lo sợ nếu còn tiếp tục "chơi" với Kỷ Dữ Đường, có một ngày nàng sẽ thật lòng...

 

"Vậy tối nay tôi ở lại nhà em, có thể tắm không?" Kỷ Dữ Đường đùa giỡn nàng luôn có điểm dừng, cô chỉ muốn xem dáng vẻ ngượng ngùng của một người "lão luyện" như Triệu tiểu thư. Cô có phải đùa ác quá rồi không?

 

"Giờ chơi" của Kỷ Tổng cuối cùng cũng kết thúc. Triệu Mộ Tịch thở phào nhẹ nhõm. Nếu như có thể, nàng hy vọng sau này Kỷ Tổng đừng đùa vô vị như thế nữa. "Tôi đi lấy khăn và đồ ngủ, chị tắm trước đi."

 

Phòng tắm rất nhỏ, nhỏ đến nỗi không đặt vừa một cái bồn tắm. Hôm đó, Triệu Mộ Tịch nói không sai, Kỷ Dữ Đường lần đầu tiên tiếp xúc với hoàn cảnh này nhưng cô vẫn chấp nhận được chứ không như lời nàng nói. Ít nhất ở chỗ này, cô cảm thấy rất ấm áp.

 

Lúc Kỷ Dữ Đường tắm xong đi ra ngoài, Triệu Mộ Tịch đang lom khom thay ra giường trong phòng ngủ. Nàng trải vô cùng cẩn thận, chỉ sợ có một nếp nhăn. Triệu Mộ Tịch thay luôn cả áo gối và mền.

 

Kỷ Dữ Đường mặc tạm đồ ngủ của Triệu Mộ Tịch. Phong cách của Triệu tiểu thư rất đồng bộ, áo sơ mi trắng rộng thùng thình và quần sọt. Ngoại hình của Triệu Mộ Tịch và cô không chênh lệch bao nhiêu cho nên quần áo mặc cũng khá vừa vặn, chỉ có điều Triệu tiểu thư gầy hơn cô một chút.

 

"Chị tắm xong rồi à..." Triệu Mộ Tịch trải chăn xong, quay lại đã thấy Kỷ Dữ Đường đứng ở cửa phòng ngủ. Nàng không biết cô đã đứng nhìn bao lâu, cũng không chịu gọi nàng một tiếng. "Tôi thay ra giường xong rồi, chị ngủ trước đi."

 

Dứt lời, Triệu Mộ Tịch cầm đồ ngủ, mang dép đi về hướng phòng tắm. Loay hoay đến giờ này vẫn chưa ngủ, nàng buồn ngủ chết đi được.

 

Khi Triệu Mộ Tịch tắm trở ra, Kỷ Dữ Đường đã nằm nghiêng trên giường ngủ thiếp đi. Sau khi cô tẩy trang, quầng thâm mắt hiện ra rất rõ, nhìn có vẻ đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi tốt.

 

Triệu Mộ Tịch rón rén vén chăn lên, nằm xuống bên kia giường nhưng nàng vẫn đánh thức Kỷ Dữ Đường, cô hé mắt nhìn Triệu Mộ Tịch vừa nằm xuống...

 

"Ngủ đi, tôi tắt đèn."

 

"Ừ."

 

Sau khi tắm, cảm giác buồn ngủ của Triệu Mộ Tịch hoàn toàn biến mất. Nàng không ngủ được cũng không dám trở mình, dù sao cũng có người đang ngủ bên cạnh. Khoảng cách giữa Kỷ Dữ Đường và Triệu Mộ Tịch chỉ cách nửa người, hai người đều nằm rất ngay ngắn nên chiếc giường này đừng nói hai người ngủ, cho dù ba người ngủ cũng dư sức.

 

Triệu Mộ Tịch đang nằm ngửa, nàng nghiêng đầu qua phía Kỷ Dữ Đường, dường như có thể ngửi thấy cả mùi hương nhàn nhạt trên người cô. Đêm khuya mất ngủ rất dễ suy nghĩ linh tinh... Triệu Mộ Tịch tự hỏi mình, nếu Kỷ Dữ Đường nghiêm túc, không phải đùa giỡn nàng, nàng có thích cô không?

 

Có lẽ là có. Trừ giới tính của Kỷ Dữ Đường, những điểm khác của cô đều phù hợp với hình mẫu lý tưởng của nàng. Khí chất vượt trội, am hiểu lòng người, lúc cần dịu dàng có dịu dàng, lúc cần bá đạo có bá đạo, khi cợt nhã thì hấp dẫn, khi nghiêm túc lại đáng tin...

 

Triệu Mộ Tịch nghĩ ngợi lung tung rồi một mình cười khúc khích trong đêm. Nếu Lâm Vi thấy nàng cười như vậy, chắc chắn sẽ nói nàng là "cô gái hồi xuân" rồi.

 

Nếu như Kỷ Dữ Đường thật lòng... có lẽ Triệu Mộ Tịch sẽ không chịu được, dù cô có là phụ nữ. Giới tính cũng không quan trọng mấy, con gái yêu con gái cũng không còn là chuyện kì lạ gì, huống chi đàn ông cũng chưa chắc đáng tin hơn phụ nữ... Triệu Mộ Tịch nằm nghĩ ngợi đủ thứ, cuối cùng nàng tự giễu cợt bản thân, Kỷ Dữ Đường có thật sự nghiêm túc đâu, mà nàng lại ăn no nằm nghĩ mấy chuyện này. Nàng nên nghĩ cách kiếm tiền trả hết nợ mẹ nàng đánh bài thua. Đó mới là thực tế nàng cần đối mặt...

 

Vừa nghĩ đến Triệu Thải Nam, tâm trạng của Triệu Mộ Tịch trở nên nặng nề. Nàng luôn tự nói với chính mình, ban đêm không được nghĩ đến chuyện này, nàng sợ gặp ác mộng, ngay cả ngủ cũng không được yên.

 

Triệu Mộ Tịch không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.

 

Đêm nay, Triệu Mộ Tịch vẫn gặp phải cơn ác mộng đó. Nàng mơ thấy hai mẹ con nàng ở trong căn phòng thuê mười năm trước, âm u ẩm thấp. Đó là nơi cơn ác mộng của nàng bắt đầu. Khi Triệu Mộ Tịch còn bé không hiểu chuyện, nàng chỉ biết mẹ luôn dắt những gã đàn ông khác nhau về nhà, gần như là mỗi ngày đều dắt về, bọn họ cao thấp mập ốm đều có. Sau khi bọn họ đóng cửa phòng, lâu thật lâu cũng không thấy đi ra. Khi Triệu Mộ Tịch lớn hơn một chút, mỗi lần trước khi Triệu Thải Nam dắt đàn ông về nhà, bà sẽ kêu nàng rời đi, không cho nàng ngồi ở trong nhà.

 

Khách thuê nhà dưới lầu nói mẹ nàng là "xe buýt", khi đó nàng mới sáu tuổi không hiểu vậy nghĩa là gì. Nàng ngu ngơ chạy đi hỏi Triệu Thải Nam tại sao bọn họ nói như vậy, bà tát nàng một cái thật mạnh. Đó cũng là lần đầu tiên nàng bị mẹ đánh.

 

Lúc mười tuổi, Triệu Mộ Tịch đã hiểu hoàn toàn hàm nghĩa của từ đó. Hôm đó nàng về sớm, nhìn thấy một người đàn ông bước ra từ phòng ngủ của mẹ nàng, còn bà ấy thì lõa thể, cả người chằng chịt các vết xanh tím, nửa mặt sưng phù. Vài tờ tiền nằm vương vãi trên giường, mẹ nàng hờ hững nhặt từng tờ một...

 

Lúc đó, mắt Triệu Mộ Tịch đỏ hoe, nàng chụp lấy con dao gọt trái cây, lao vào gã đàn ông kia. Khi đó nàng chỉ mới mười tuổi cho nên không biết sợ hãi là gì cả. Hắn ta đẩy nàng ngã nhào xuống đất, dao gọt trái cây cắt trúng tay nàng, máu chảy không ngừng từ miệng vết thương.

 

"Con nhóc chết tiệt kia! Ai cho mày về lúc này!"

 

Triệu Mộ Tịch mười tuổi hung hãn nhìn trừng trừng Triệu Thải Nam, thân hình gầy yếu của nàng run rẩy, giọng nói cũng run run. "Xe buýt."

 

"Mày, đồ ăn cháo đá bát!" Triệu Thải Nam tóm lấy đồng phục của nàng, lôi đến góc tường. Bà ấy vừa khóc vừa đánh nàng mười mấy cái, Triệu Mộ Tịch cũng khóc nhưng nàng không kêu đau một tiếng. Đêm hôm đó, hai mẹ con nàng đều mệt mỏi vì đau, hai người ngồi bệt dưới đất, mặt đối mặt khóc cả đêm...

 

Từ đó về sau, Triệu Mộ Tịch không gọi bà là "mẹ" nữa.

 

Nhưng Triệu Mộ Tịch thật sự không thể nào hận Triệu Thải Nam. Nàng căm ghét mẹ nàng nhưng quả thật bà ấy đã hy sinh rất nhiều cho nàng, nhiều đến nỗi một người bình thường không thể nào hình dung được. Vì vậy dù hiện tại Triệu thải Nam có làm ra chuyện gì, Triệu Mộ Tịch đều sẽ tha thứ cho bà.

 

Nếu phải hận, nàng sẽ hận cái gã đàn ông được gọi là "cha" nàng. Triệu Mộ Tịch luôn nghĩ nếu năm đó ông ta có chút trách nhiệm với người mẹ mới mười bảy tuổi của nàng, bà ấy cũng sẽ không đến nỗi vì mưu sinh mà luân lạc đến bước đường đó. Mọi chuyện sẽ không tồi tệ như bây giờ.

 

Sau đó, Triệu Mộ Tịch mất một khoảng thời gian dài để quên đi nỗi ám ảnh này, nhưng hiện tại nhớ đến nàng vẫn sẽ muốn khóc.

 

Sáu giờ sáng, Kỷ Dữ Đường đã thức giấc, loáng thoáng nghe tiếng khóc thút thít, cô quay đầu san thấy Triệu Mộ Tịch đang khóc... Gối kê đầu của nàng đã ướt một mảng nhỏ.

 

"Mộ Tịch?" Kỷ Dữ Đường nhích người qua bên cạnh Triệu Mộ Tịch, vén mái tóc đen đang che phủ khuôn mặt ra mới thấy nàng đang nước mắt giàn giụa, cả người cuộn tròn, đây là biểu hiện thiếu cảm giác an toàn. "Sao vậy?"

 

Triệu Mộ Tịch đầy nước mắt nhìn Kỷ Dữ Đường, bả vai nàng run run vì nức nở. Không có đêm nào nàng nghĩ đến những chuyện này mà sáng hôm sau nàng không bị khóc tỉnh.

 

Kỷ Dữ Đường vươn tay, dịu dàng lau nước mắt cho nàng. Lần trước cô thấy nàng khóc như thế này là đêm nàng bị tát, ngồi khóc bên cạnh bồn hoa. "Đừng khóc, sao em không nói gì?"

 

Triệu Mộ Tịch không biết nên nói gì. Hiện tại nàng không thể ép bản thân ngừng khóc, nhất là khi Kỷ Dữ Đường vừa lau nước mắt vừa an ủi nàng. Triệu Mộ Tịch đã khóc rất nhiều lần vì chuyện này nhưng nàng chưa từng khóc trước mặt người khác, chứ đừng nói đến có người lau nước mắt cho nàng.

 

"Có phải mơ thấy ác mộng không?"

 

"Em sợ..." Triệu Mộ Tịch nức nở nói, động tác lau nước mắt của Kỷ Dữ Đường như đang vuốt ve gò má nàng.

 

Rốt cuộc cơn ác mộng như thế nào mới có thể khiến nàng khóc thành như vậy? Kỷ Dữ Đường lau sạch nước mắt của Triệu Mộ Tịch, cô vuốt nhẹ tóc nàng thì thầm an ủi. "Bây giờ em tỉnh rồi, không sao."

 

Tỉnh rồi, nàng đã tỉnh rồi. Triệu Mộ Tịch nhìn rõ tình huống trước mắt mới phát hiện là chuyện tốt như thế nào. Kỷ Dữ Đường vuốt tóc nàng, nàng như chú cừu hoảng hốt dần dần bình tĩnh lại. Triệu Mộ Tịch không nhịn được tựa đầu vào vai Kỷ Dữ Đường, đây là cách an ủi tốt nhất...

 

Dáng vẻ Triệu Mộ Tịch khóc khiến người khác nhìn thấy rất đau lòng, bàn tay Kỷ Dữ Đường xoa nhẹ lưng nàng, sau đó ôm nàng vào lòng. "Không sao rồi."

 

Kỷ Dữ Đường chủ động ôm nàng, cái ôm của cô vừa ấm áp vừa thơm ngát. Cơ thể đang căng chặt của Triệu Mộ Tịch từ từ thả lỏng, nàng choàng tay qua eo cô ôm thật chặt. Cả người nàng dựa vào lòng Kỷ Dữ Đường, trán nàng tựa vào vai cô, cả hai không có khoảng cách.

 

Tối hôm qua, Triệu Mộ Tịch chỉ ngủ hơn một tiếng, lúc này được Kỷ Dữ Đường ôm ấp mới cảm thấy an tâm ngủ thiếp đi.

 

Triệu Mộ Tịch ngủ ngoan ngoãn như một chú cừu, Kỷ Dữ Đường không nỡ đánh thức nàng nên cứ để mặc nàng ôm.

 

Triệu Mộ Tịch, rốt cuộc trước kia em đã gặp phải những chuyện gì?

 

Hai người cứ thế ôm nhau rồi ngủ thiếp đi.

 

Chín giờ sáng, Lâm Vi đến nhà Triệu Mộ Tịch lấy vài món đồ. Triệu Mộ Tịch có đưa cô chìa khóa, hơn nữa trước giờ Lâm Vi ra vào nhà nàng cũng như nhà mình. Cô đến cũng không gõ cửa, mở cửa rồi đi vào.

 

"Mộ Tịch ——"

 

"Không có nhà hả..." Căn hộ có bao lớn, Lâm Vi đi vài bước đã tới phòng ngủ, cô đi thẳng vào rồi kinh ngạc đến ngây người. Có hai người nằm trên giường!

 

Triệu Mộ Tịch và Kỷ Dữ Đường đều bị tiếng bước chân của Lâm Vi đánh thức. Triệu Mộ Tịch mơ mơ màng màng mở mắt, quay đầu qua nhìn Lâm Vi, tình cờ tư thế này nhìn như nàng vừa chui ra từ ngực của Kỷ Tổng...

 

"Chị… chị không cố ý nha! Hai người cứ tiếp tục..."

 

Một màn này chỉ làm Lâm Vi hơi giật mình, cho đến khi cô nhìn thấy người con gái Triệu Mộ Tịch ôm chính là Kỷ Dữ Đường, cô mới thật sự bị sốc...



Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16