Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 95

2205 0 15 1

Sau khi đến thành phố H, chỉ ở nhà họ Kỷ hai ngày. Kỷ Dữ Đường tìm lý do, vẫn mang Triệu Mộ Tịch dọn khỏi đó. Thứ nhất, Kỷ Dữ Đường muốn không gian riêng hai người nhiều hơn. Thứ hai, Triệu Mộ Tịch ở nhà họ Kỷ vẫn luôn câu nệ. Kỷ Dữ Đường không muốn nhìn thấy nàng không được tự nhiên.

Hề Vân và Kỷ Miễn hiểu tâm tư người trẻ tuổi, cũng tùy ý hai người, không cưỡng ép ở lại.

Đúng lúc mặt trời lặn, ánh nắng chiều phản chiếu trên sóng nước, lóng lánh, sáng lạn cả mặt biển. Trong phòng khách, trên sàn nhà bằng gỗ cũng nhuộm đầy ánh chiều tà. Sắc điệu vừa ấm người vừa chữa bệnh, vô tình khiến tâm trạng người ta tốt hơn.

Đây là lần thứ hai Triệu Mộ Tịch đến tòa biệt thự gần biển này. Chuyện lúc trước còn rõ trước mắt, bây giờ nhớ lại, khóe miệng không tự chủ mà nở nụ cười nhạt.

Khi đó, Triệu Mộ Tịch thật sự cảm thấy Kỷ Dữ Đường không thể nói lý. Điển hình cho người ỷ vào bản thân có tiền muốn làm gì thì làm, mạnh mẽ khiến người ta không thể thở nổi.

Nhưng cho đến nay, trong lòng nàng đều cam tâm tình nguyện phối hợp Kỷ Dữ Đường làm gì với nàng thì làm. Theo lý thuyết, chắc hẳn là nàng nên ghét bỏ Kỷ Dữ Đường nhưng cố tình là không chán ghét được. Ngược lại, càng ngày càng thích. Thích, là một loại cảm xúc không thể điều khiển, càng nỗ lực ức chế sẽ càng giống như cỏ dại phát triển tốt hơn...

Trải qua chua ngọt cay đắng, cho dù như thế nào, bây giờ nàng rất hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn. Triệu Mộ Tịch lẳng lặng đứng trước cửa sổ sát đất, suy nghĩ, nhìn ra biển xa xa, thật đẹp. Trước kia dường như nàng chưa từng được nhàn nhã thoải mái, thưởng thức phong cảnh bên mình như thế.

Bên tai truyền đến giai điệu tươi mát vui vẻ. Triệu Mộ Tịch quay đầu lại, Kỷ Dữ Đường ngồi trước đàn piano cổ điển, đàn cho nàng nghe “Cười nhỏ” nàng thích nhất.

Dưới ánh mặt trời, hai người nhìn nhau cười.

Chỉ nghe Kỷ Dữ Đường đàn piano, Triệu Mộ Tịch có thể ở một bên, an tĩnh nghe cả buổi trưa. Nàng nhẹ nhàng đi đến, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Dữ Đường. Ánh mặt trời chiếu lên trên phím đàn đen trắng, ngón tay thon dài trắng nõn ưu nhã thuần thục mà tung bay. Triệu Mộ Tịch nhìn đến mê mẩn.

Kỷ Dữ Đường ấn xuống phím đàn cuối cùng, kết thúc lấy giai điệu hoàn mỹ.

Triệu Mộ Tịch nhìn bàn phím đen trắng một lát, đột nhiên quay đầu hỏi Kỷ Dữ Đường: “Em vẫn luôn tò mò, tại sao chị lại thích em?”

Trên người Kỷ Dữ Đường có quá nhiều điểm nổi bật khiến nàng mê muội, nhưng nàng thì sao? Có khối người tốt hơn, có khí chất hơn, ưu tú hơn nàng. Ở trước mặt Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch cảm thấy mình như là con vịt xấu xí. Cho nên, thiên nga trắng tao nhã làm sao lại đi đến cùng với con vịt xấu xí ở tầng chót dưới?

Kỷ Dữ Đường không thích Triệu Mộ Tịch dùng giọng điệu hèn mọn, khiêm tốn như vậy để nói chuyện. Ở trong mắt cô, tình cảm không có xứng với không xứng, chỉ có yêu hay không yêu thôi.

Nhưng Triệu Mộ Tịch định sẵn không có phần phóng khoáng này của Kỷ Dữ Lộ.

“Bởi vì em là Triệu Mộ Tịch.” Kỷ Dữ Đường trả lời không chút cẩu thả, giọng điệu mềm nhẹ mà kiên định.

Triệu Mộ Tịch ngây ngốc cười, không biết nên nói cái gì, đáy lòng cảm động. Nếu Kỷ Dữ Đường cũng hỏi nàng vấn đề này, nàng cũng sẽ trả lời như thế đi. Nàng yêu toàn bộ Kỷ Dữ Đường, thậm chí bao gồm khi tổng giám đốc Kỷ ngang ngược vô lý.

Trước khi gặp Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch chưa từng có hưởng qua cảm giác được người khác đặt vào lòng.

Triệu Mộ Tịch dần dần dựa đầu vào vai Kỷ Dữ Lộ, dựa vào: “Em vẫn muốn nghe.”

“Muốn nghe cái gì?”

Triệu Mộ Tịch ngẩng đầu, tiến lên, nhẹ nhàng hôn khóe môi Kỷ Dữ Đường, nhỏ giọng cười nói: “Chị đàn gì em cũng thích nghe.”
Kỷ Dữ Đường quay đầu hôn Triệu Mộ Tịch lại, mười mấy giây trôi qua, vẫn không có ý muốn buông tha nàng.

“Ưm ~” Triệu Mộ Tịch đẩy đẩy Kỷ Dữ Đường, thở hổn hển: “Chị còn không mau đánh đàn…”

Đương nhiên hôn môi càng thú vị hơn là đánh đàn. Dư vị của Kỷ Dữ Đường dường như cô lại rũ mắt hôn hôn lên môi Triệu Mộ Tịch. Lúc này cô mới cười, đầu ngón tay tiếp tục tập trung vào phím đàn đen trắng, giai điệu lại chậm rãi vang lên.

Triệu Mộ Tịch thích cảm giác cô lẳng lặng ở với mình như thế. Có đôi khi nhìn đối phương, thậm chí một câu cũng không nói, cũng cảm thấy bình yên, tốt đẹp.

Từ tầng một đến tầng hai, sự trang trí trong phòng vẫn như cũ, chưa từng thay đổi. Thay đổi chính là quan hệ giữa Triệu Mộ Tịch và Kỷ Dữ Đường. Lúc này đây, Triệu Mộ Tịch không phải ngủ phòng dành cho khách ở bên cạnh, mà là ngủ trên giường tổng giám đốc Kỷ, ôm cô.

Từ lúc hai người xác định quan hệ ở bên nhau, đến việc tháng này Kỷ Dữ Đường cầu hôn nàng, đến mấy ngày nay đột nhiên gặp phụ huynh, đủ chuyện. Triệu Mộ Tịch vẫn cảm thấy giống như đang mơ.

“Suy nghĩ điều gì?” Trên giường, Kỷ Dữ Đường nghiêng người đối mặt với Triệu Mộ Tịch.

“Không có gì.”

“Bảo bối...” Kỷ Dữ Đường nhẹ nhàng vỗ lên eo Triệu Mộ Tịch, bàn bạc với nàng: “Năm sau chúng ta làm hôn lễ nha?”

“Nhanh như vậy sao, năm sau đã…” Hôn lễ của hai người, trước nay Triệu Mộ Tịch không dám cẩn thận suy nghĩ. Nhưng bây giờ, đã bày ở trước mắt nàng.

Phản ứng này là sao? Đến thời điểm quan trọng này còn do dự. Bàn tay đang vỗ trên eo Triệu Mộ Tịch đột nhiên nhéo nàng một cái, nói tiếp: “Nhẫn cầu hôn đã nhận. Mấy ngày nay cũng gặp phụ huynh. Chẳng lẽ em còn muốn đổi ý?”

Mỗi ngày Kỷ Dữ Đường ở công ty, có vài lời đồn đãi vớ vẩn về nàng hoặc nhiều hoặc ít đều nghe thấy. Bên ngoài người bàn tán về thân phận của Triệu Mộ Tịch không dễ nghe đến thế. Kỷ Dữ Đường sợ Triệu Mộ Tịch suy nghĩ linh tinh, tự tạo gánh nặng tâm lý cho mình. Định ngày kết hôn sớm chút, đều tốt cho cả hai người.

“Không phải.”

Triệu Mộ Tịch thừa nhận, ở bên cạnh Kỷ Dữ Đường, xác định áp lực sẽ lớn hơn nhiều so với ở bên người thường. Nói ra, cũng không có mấy người tin tưởng. Một đại tiểu thư giàu có, có quyền có thế sẽ xem trọng một “Cô bé lọ lem” không có xuất thân, không có nghề nghiệp gì. Nhưng Triệu Mộ Tịch cũng không để ý quá đến lời đàm tiếu của người khác, tình cảm người như uống nước, ấm lạnh tự biết là được. Nàng chủ yếu lo lắng thiếu thời gian, thời gian quá gấp gáp, may áo cưới sẽ không kịp.

“Triệu Mộ Tịch, tôi là vợ em. Em kết hôn với tôi còn do dự điều gì?” Kỷ Dữ Đường thoáng nhíu mày, ra vẻ giận dỗi, nói với nàng: “Chẳng lẽ em không vui khi cưới tôi?”

“Đâu có…” Triệu Mộ Tịch vươn tay, ôm lấy mặt Kỷ Dữ Đường, nhìn kỹ. Nàng cười, hôn cô vài cái, nói: “Bà xã tốt thế này, làm sao em không vui được.”

Triệu Mộ Tịch chỉ cảm thấy trước khi hai người kết hôn, nàng còn thiếu một lời cầu hôn với Kỷ Dữ Đường. Theo như lời giáo sư Hề nói, chuyện được người mình thích cầu hôn, cũng là chuyện vô cùng hạnh phúc. Kỷ Dữ Đường cho nàng hạnh phúc này, nàng cũng muốn đưa hạnh phúc này cho Kỷ Dữ Đường.

“Cái này vẫn thiếu chút.”

Triệu Mộ Tịch chủ động ôm Kỷ Dữ Đường, chuyện trước kia không dám nghĩ, bây giờ phải thực hiện từng cái một: “Ngày kết hôn của chúng ta, em muốn chị mặc chiếc váy cưới do em thiết kế cho chị, được không?”

“Thiết kế riêng cho tôi?”

“Độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về chị.” Triệu Mộ Tịch cười nghịch ngợm, thò đầu qua cẩn thận cọ vào chóp mũi Kỷ Dữ Đường: “Nếu chị mặc vào, đời này sẽ thuộc về em.”

“Làm sao bây giờ?” Kỷ Dữ Đường ôm Triệu Mộ Tịch vào trong lòng ngực, siết chặt cánh tay mình, làm hai người thân mật dán vào nhau: “Tôi gấp không chờ nổi muốn mặc nó.”
Triệu Mộ Tịch không ngăn được cười. Ấm áp, ngọt ngào và cảm động. Về sau đột phản ứng chậm nửa nhịp mà cảm thán một câu: “Chúng ta sắp kết hôn.”

“Ừm.” Kỷ Dữ Đường cười nàng.

Triệu Mộ Tịch đã lên ý tưởng thiết kế váy cưới từ rất sớm. Khi đó nàng không nghĩ đến, sẽ có một ngày Kỷ Dữ Đường sẽ chân chính vì nàng mặc vào. Triệu Mộ Tịch nhìn Kỷ Dữ Đường, lại si ngốc nói một câu: “Em cảm thấy… Giống như là đang nằm mơ.”

“Không.” Kỷ Dữ Đường phản bác Triệu Mộ Tịch, vuốt ve tóc nàng, nghiêm túc nói cho nàng: “Còn hạnh phúc hơn cả trong mơ nữa.”

Kỷ Dữ Đường còn nhớ rõ lúc Triệu Mộ Tịch vừa mới dọn đến đây sống cùng cô. Ban đêm nàng liên tiếp bị bóng đè làm cho thức giấc, cả người đầy mồ hôi lạnh. Cho nên, Triệu Mộ Tịch vẫn luôn thích ôm cô ngủ, sau đó mới tốt hơn nhiều. Cho nên, Kỷ Dữ Đường không muốn đề về giấc mơ với Triệu Mộ Tịch, cũng không muốn đề cập về những chuyện đã từng xảy ra trước đó.

Sau khi bị Kỷ Dữ Đường hôn, Triệu Mộ Tịch ôm cô, vô thức nhắm mắt đáp lại, cảm giác mềm mại lan khắp cơ thể.

Chính xác mỗi một ngày ở bên cạnh Kỷ Dữ Đường, còn đẹp hơn so với bất kỳ giấc mơ nào Triệu Mộ Tịch từng mơ thấy...

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16