Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5 : Kỷ tổng như vậy cũng quá đáng yêu đi !!!

5232 4 60 0

Chương 5:

Editor : Mạt Mạt

Beta: Giang Thanh Vũ

Vận số Triệu Mộ Tịch rất may mắn, mỗi lần đi tìm cô đều có thể gặp gỡ.

Năm giờ chiều, Triệu Mộ Tịch mặc một thân quần dài, nàng mặc quần dài rất ưa nhìn, đồng thời rất biết lợi dụng cái ưu thế này. Triệu Mộ Tịch giẫm giày cao gót rực rỡ chói mắt bước vào tổng bộ của HK, ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của bộ phận lễ tân trước mặt, "Tiểu thư chào cô, xin hỏi tên của cô là gì ạ?"

"Triệu Mộ Tịch." Triệu Mộ Tịch dừng bước, ung dung bình tĩnh cười, lời nói khéo léo. Không ai có thể nghĩ đến một đứa trẻ sinh ra ở "xóm nghèo" lại có thể đóng giả một thiên kim nhà giàu, ở các trường hợp xã giao của quý tộc, như cá gặp nước thoã sức vùng vẫy.

"Cô chính là Triệu tiểu thư, đồ của cô ở đây ạ." Nhân viên lễ tân lấy ra một chiếc túi giấy, sáng sớm trợ lý của Kỷ tổng đến đã đặt ở đây, còn cố ý dặn dò rằng ngày hôm nay trước khi tan sở, sẽ có người đến lấy.

"Cảm ơn." Triệu Mộ Tịch nhận lấy chiếc túi, cũng không hề có dự định rời đi, "Tôi tìm Kỷ Dữ Đường Kỷ tổng có một số việc."

"Phiền cô chờ một chút." Lễ tân gọi một cuộc điện thoại, hỏi thăm một lúc liền nói, "Xin lỗi, chúng tôi không tìm thấy lịch hẹn trước của cô."

Triệu Mộ Tịch trước sau vẫn bình tĩnh, "Hiện tại tôi tìm Kỷ tổng có việc."

"Cái này... Hoặc là tôi giúp cô xem có hẹn trước được không nhé?" Nhân viên lễ tân thật biết cách khó dễ.

Trong lòng Triệu Mộ Tịch cảm thấy có chút khinh thường, tại sao lại có nhiều quy định như vậy, chẳng trách Lâm Vi luôn nói, cái cảm giác đi làm phải tuân theo quy đinh, so với bị trặc chân còn khó chịu hơn. Xem thời gian chắc cũng sắp đến giờ tan tầm, Triệu Mộ Tịch dứt khoát lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi điện thoại cho Kỷ Dữ Đường...

"Kỷ tổng, là tôi."

"Đồ của cô đã lấy chưa?"

"Đã lấy được rồi..." Triệu Mộ Tịch nhấc theo túi, dùng móng tay bấm lấy phần tay cầm của túi, dò hỏi, "Tôi hiện tại đang ở HK... Buổi tối có thể mời cô ăn cơm không?"

"Xin lỗi, đêm nay tôi không có thời gian."

Triệu Mộ Tịch không biết được nàng là thật sự không có thời gian hay là qua loa lấy cớ, bất kể như thế nào, ngày hôm nay nàng nhất định phải gặp được cô. Hơn nữa, nàng bên này ngăn cản Kỷ Dữ Đường, Lâm Vi bên kia cũng có cơ hội tiếp cận Hạ Tề, "Vậy tôi chờ cô, chờ đến khi cô có thời gian."

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc, Triệu Mộ Tịch thầm nghĩ chính mình có phải đã quá nóng vội, liền lập tức giải thích, "Tôi chỉ là muốn cảm ơn cô, ngày hôm qua, nhờ có cô, thế mà tôi làm xe của cô bẩn, trong lòng thực sự rất áy náy..."

Đã nói là không sao rồi, tại sao lại ngang ngược như thế.

Bất đắc dĩ, Kỷ Dữ Đường hẹn nàng chín giờ tối, sau khi cúp điện thoại, trong lòng Kỷ Dữ Đường thầm đọc tên của nàng một lần, Triệu Mộ Tịch...

Cái này gọi là... Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ không có người bỏ tâm sức mà làm. Sau khi cô đáp ứng gặp mặt, Triệu Mộ Tịch nhếch miệng cười, cúi đầu ‘bùm bùm’ nhắn tin cho Lâm Vi: Kỷ tổng bên này em giải quyết xong, chị đêm nay cùng Hạ Tề "Chơi" vui vẻ.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Vi trả lời: Em được lắm, cho em một nút like.

Buổi tối cô hẳn là có tiệc xã giao, cũng phải, người bận rộn như cô, làm sao có khả năng có thời gian cùng người không liên quan như mình ăn cơm, không ăn cơm cũng được, Triệu Mộ Tịch mừng thầm, còn tiết kiệm cho nàng một khoản tiền.

Chín giờ tối, Triệu Mộ Tịch trong tay cầm một chén trà hoa quả, ở cửa tiệm rượu chờ. Đại khái qua mười mấy phút sau, đoàn người từ tiệm rượu chen chúc đi ra, Triệu Mộ Tịch liếc mắt liền thấy Kỷ Dữ Đường, người đẹp như vậy, rất khó khiến người ta không chú ý tới từ cái nhìn đầu tiên.

Chờ người tản ra gần hết, lúc này Triệu Mộ Tịch mới tiến lên, quen thuộc chào hỏi, "Kỷ tổng, rốt cục cũng đến rồi"

Mùi nước hoa cao cấp trên người cô xen lẫn một chút hương vị của rượu, Triệu Mộ Tịch đem tách trà trong tay đưa cho cô, "Uống chút trà đi."

Mới vừa kết thúc tiệc xã giao mệt mỏi, giờ lại cùng một cô gái nhẹ nhàng khoan khoái nói chuyện như vậy, cảm giác đúng là không giống nhau, Kỷ Dữ Đường tiếp nhận tách trà trong tay nàng, nhìn nàng như vậy, chắc chắn đã sớm tới đây chờ mình, lẽ nào chỉ vì muốn cùng mình nói tiếng cảm ơn thôi sao?

"Chuyện hôm qua, cô không cần để trong lòng như thế."

"Nhưng tôi lại để trong lòng." Triệu Mộ Tịch khoanh tay, bất đắc dĩ cười nói, "Chuyển tiền cô không chịu, mời ăn cơm cũng không đáp ứng, món nợ này tôi làm sao trả đây?"

"Còn có chiếc lắc tay, nó đối với tôi thật sự rất quan trọng, tôi còn tưởng rằng nó đã mất thật rồi..." Triệu Mộ Tịch nâng cổ tay của chính mình lên, "Kỷ tổng, cô giúp tôi nhiều như vậy, nếu như không gặp mặt nói cám ơn, tôi thật sự không ngủ ngon được."

"Cái này coi như cảm ơn." Kỷ Dữ Đường cười cười nâng ly trà trong tay mình.

"Tôi và cô đến chỗ này một chút đi." Triệu Mộ Tịch nói, cô mới vừa uống rượu xong, hóng gió một chút sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Nàng rất hiểu ý, hơn nữa biết mình muốn cái gì, Kỷ Dữ Đường thấy nàng cười lên thì lộ ra lúm đồng tiền trên mặt, cầm lấy túi xách của mình, vừa uống rượu xong đúng là không muốn ngồi trong xe, "Được."

"Kỷ tổng, vậy tôi ở đây chờ ngài hay là..." Tài xế đi theo dò hỏi.

Triệu Mộ Tịch đầu óc phản ứng cực nhanh, nghe tài xế nói như vậy, lập tức nói tiếp, "Kỷ tổng, một lát nữa tôi làm tài xế cho cô, cô thấy có được không? Không được cũng phải được, cứ quyết định như vậy đi, ai bảo cô không đáp ứng tôi mời cô ăn cơm tối."

Cao ngạo, lạnh lùng, đẹp đẽ, gợi cảm, yên tĩnh... Triệu Mộ Tịch có thể tùy cơ trêu chọc, ngữ khí nửa đùa nửa thật như vậy mười lần như một, người bình thường đều sẽ không từ chối, Triệu tiểu thư sở hữu rất nhiều kinh nghiệm thực chiến.

"Cô bao nhiêu tuổi rồi? Còn chưa tốt nghiệp nhỉ."

Các nàng bước chậm trên đường phố vào buổi tối, nói chuyện phiếm. Chưa tốt nghiệp? Tuổi bị người khác đoán nhỏ, Triệu Mộ Tịch còn thật vui vẻ, đơn giản liền hùa theo cô, "Năm nay tôi hai mươi hai, rất nhanh sẽ tốt nghiệp thôi."

"Ít uống rượu một chút." Kỷ Dữ Đường nhắc lại câu nói này.

"Kỷ tổng còn không biết ngại mà nói tôi?" Triệu Mộ Tịch nhìn cô ở tiệc rượu cũng uống không ít, "Cô cũng nên ít uống lại."

"Không giống nhau, cô còn nhỏ." Kỷ Dữ Đường nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng, lớp trang điểm già dặn không hợp tuổi tác một chút nào.

"Sau này cũng phải quen thuộc, tôi chỉ là muốn sớm làm quen một chút, không nói chuyện này nữa..."

Nếu cứ tiếp tục nói, Triệu Mộ Tịch lo lắng mình sẽ lộ ra sơ hở, dù sao nàng chỉ là "Giả thiên kim", nhìn siêu thị cách đó không xa, Triệu Mộ Tịch đột nhiên tâm huyết dâng trào,

"Kỷ tổng, tôi mời cô gắp thú bông được không?"

"Gắp thú bông?"

"Ừm..." Triệu Mộ Tịch trong lòng do dự một lúc, vẫn là tới gần cô, khá là tự nhiên kéo cánh tay của nàng: "Đi thôi!"

"Triệu tiểu thư..."

Triệu Mộ Tịch dừng lại, cho rằng cô không muốn đi, không nghĩ tới Kỷ Dữ Đường chỉ nói là, "Tôi có điện thoại."

"Ừm."

"A Tề, làm sao vậy?"

Triệu Mộ Tịch cúi đầu nhìn mũi chân, điện thoại của Hạ Tề.

"Em ở đâu? Có muốn anh tới đón em không?"

Kỷ Dữ Đường nhìn Triệu Mộ Tịch đang kéo cánh tay mình, "Không cần đâu, em đang đi cùng bạn."

Bạn? Đã xem như bạn rồi sao.

Triệu Mộ Tịch vẫn đang cúi đầu, chỉ có điều nghe được câu này, độ cong trên khoé miệng càng lúc càng lớn, xem ra vị Kỷ Đại tiểu thư này quả nhiên là chim hoàng yến, đối với người khác cũng không đề phòng, mình đánh giá cô ấy quá cao rồi. Có điều cũng không tránh khỏi mắt bị mù, lại đi coi trọng một tên đàn ông như Hạ Tề.

"Triệu tiểu thư?"

"Ừ..." Triệu Mộ Tịch lấy lại tinh thần, "Gọi tôi Mộ Tịch là được rồi."

Người trong siêu thị không hề ít, Triệu Mộ Tịch trực tiếp lôi kéo Kỷ Dữ Đường đi tới lầu hai, nàng thường đến chỗ này, lúc tâm tình không tốt, dùng mười mấy tệ có là thể bắt vài con thú nhồi bông, tâm tình sẽ trở nên tốt hơn, nếu khách hàng nào tới chơi cũng có thể gắp giống như nàng, không chừng nơi này sớm đóng cửa.

Triệu Mộ Tịch thuần thục đổi tiền thành 200 tiền xu trò chơi, cảm giác trong tay nặng trình trịch, nghĩ thầm một đêm này cứ chơi đùa như vậy đi, so với mời Kỷ Dữ Đường ăn cơm có lời hơn nhiều, còn giết hết thời gian.

Kỷ Dữ Đường làm sao có thể đối với một người ấn tượng không sâu, lôi kéo chính mình tới gắp thú bông? Càng khó hiểu chính là, chính mình lại không từ chối nàng.

"Kỷ tổng, đến ——" đông người, Triệu Mộ Tịch trực tiếp dắt tay nàng, lôi kéo nàng tiến về phía trước, đừng nói, Kỷ tổng bình thường cao lãnh tới chỗ như thế, thật là có loại... có chút cảm giác tương phản?

“Cô thích cái nào? Cái này? Cái này? Hay là cái này..."

Thấy dáng vẻ nàng tràn đầy phấn khởi, Kỷ Dữ Đường nở nụ cười, rõ ràng là một đứa trẻ không chịu lớn, còn học người ta xã giao, giả vờ thành thục cái gì, "Tôi không chơi, cô chơi đi."

"Thử đi mà ——" Triệu Mộ Tịch không nói hai lời, trực tiếp nhét tiền xu vào máy gắp thú, sau đó kéo Kỷ Dữ Đường lên phía trước, "Kỷ tổng, gắp cái này đi! Cái này dễ gắp..."

Triệu Mộ Tịch một khi hứng thú lên, cũng mặc kệ đối phương là ai, hăng hái thúc giục Kỷ Dữ Đường, "Mau mau nhanh!"

Nếu như nàng biết trước Kỷ Dữ Đường ghét nhất ồn ào, Triệu Mộ Tịch khẳng định không dám dẫn cô tới chỗ như thế, lần này chính là đánh bậy đánh bạ.

Kỷ Dữ Đường dè dặt nửa ngày, cuối cùng cao lãnh mà nhỏ giọng nói ra ba chữ, "Gắp thế nào?"

Triệu Mộ Tịch cười đến muốn hôn mê, Kỷ tổng như vậy cũng quá đáng yêu đi, nhìn màn ảnh điện tử đang đếm ngược, không kịp. . . Triệu Mộ Tịch từ phía sau nắm lấy tay phải của cô, làm cho cô cầm nút điều khiển, tay mình nắm chặt tay cô, từng điểm từng điểm, "Như vậy... Nhắm ngay..."

Triệu Mộ Tịch dùng sức "vồ lấy" nút bấm, vẫn là kém một chút, Triệu Mộ Tịch còn chưa thở dài, Kỷ Dữ Đường trước tiên đã thở dài một hơi, mặt tiếc nuối, "Thiếu một chút."

"Ừm..."

Trong chớp mắt nàng quay đầu, gò má hai người đều dán vào nhau, đây tuyệt đối không phải kế hoạch trước đó của Triệu Mộ Tịch, bởi vì nhịp tim hiện tại của Triệu tiểu thư rất nhanh, hơn nữa lúc này mới ý thức được, chính mình ôm cô kín kẽ như vậy, tay phải cũng nắm thật chặt tay của cô. Không hề khoa trương chút nào, lòng nàng thật sự kinh hoàng một trận, thời kỳ yêu đương trước đây cũng chưa chắc có kích động như thế, đây là điên rồi sao.

‘Nếu như em thật sự muốn hai mươi lăm vạn kia, vậy thì nỗ lực làm cho cô ấy yêu thích em, mặc kệ người kia là nam là nữ’... Triệu Mộ Tịch nhớ tới lời Lâm Vi đã từng nói với mình, đột nhiên cảm thấy nên như vậy, nàng nên yên tâm tiếp tục kế hoạch, ai nói nữ nhân không thể câu dẫn nữ nhân, làm cho quan hệ của các nàng tiếp tục phát triển "ám muội" như vậy, rất tốt.

"Không sao, còn rất nhiều." Triệu Mộ Tịch lắc lắc hai túi lớn chứa đầy tiền xu trò chơi, suy nghĩ một chút, đưa một túi cho Kỷ Dữ Đường, "Chúng ta thi đấu, xem ai gắp được nhiều hơn, nếu thắng lần sau sẽ mời người thua ăn cơm, thế nào?"

"Cô khẳng định cái này không phải bắt nạt tôi?" Kỷ Dữ Đường bất đắc dĩ.

"Thắng còn phải mời ăn cơm, rõ ràng người thua khá là có lời nha."

"Được."

Triệu Mộ Tịch cố ý một con cũng không gắp, trong lòng tính toán, chỉ cần Kỷ Dữ Đường bắt được một, cô ấy sẽ phải mời mình ăn cơm, như vậy không cần dùng tiền của mình, còn có thể cùng cô ấy thấy sang bắt quàng làm họ, quả nhiên một hòn đá hạ hai con chim.

Thế nhưng, Triệu Mộ Tịch vẫn quá ngây thơ, tốn nhiều tiền xu như vậy, thế nhưng Kỷ tổng một con cũng không thể gắp được. . .

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16