Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 28

5025 12 58 0

 

 

"Chị sốt rồi nè?" Triệu Mộ Tịch áp tay lên trán Kỷ Dữ Đường thấy âm ấm. Nàng tiếp tục dùng lòng bàn tay sờ trán cô, quả nhiên Kỷ Tổng đang sốt, khó trách dọc đường đi cô khó chịu như vậy.

 

Hơi lạnh trên tay nàng thoáng làm giảm bớt cảm giác nóng bức, nhờ đó Kỷ Dữ Đường cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

 

Bàn tay Triệu Mộ Tịch sờ từ trán xuống khắp mặt cô, chỗ nào cũng nóng rát. Trông thấy dáng vẻ tiều tụy của cô, giọng nàng cũng dịu dàng hơn rất nhiều. "Nóng quá, tôi đưa chị đến bệnh viện."

 

Nếu sớm biết cô không khỏe trong người, Triệu Mộ Tịch đã không lảm nhảm dọc đường đi rồi.

 

"Trên xe có thuốc hạ sốt, uống một chút là được."

 

Ý Kỷ Tổng là không cần đến bệnh viện. Triệu Mộ Tịch không biết phải nói cô như thế nào, biết rõ bản thân đang sốt còn cố chấp đi công tác, bay qua bay lại, tam nương* cũng không liều mạng như Kỷ Tổng.

 

*Nguyên văn: 拼命三娘 (Bính mệnh tam nương) lấy từ Bính mệnh tam lang(拼命三郎): Liều mạng Tam Lang. Biệt hiệu của nhân vật Thạch tú trong Lương Sơn Bạc, nhằm chỉ người dũng cảm gan dạ, không sợ chết hoặc người liều mạng với công việc.

 

"Lên nhà trước."

 

Mặc dù sốt không phải là bệnh gì nghiêm trọng nhưng vẫn khiến người ta khó chịu. Hơn nữa, Kỷ Dữ Đường mệt mỏi quá độ, thêm nữa ba ngày qua cô không ngủ quá năm tiếng, sau đó còn gắng gượng làm việc suốt buổi chiều. Hiện tại cô chỉ muốn tắm rửa rồi ngủ một giấc thật thoải mái.

 

Với tình trạng hiện tại của Kỷ Dữ Đường, mang giày cao gót leo sáu tầng lầu đã là quá sức cho nên đến bậc thang cuối cùng, cô thành công khiến bản thân trật chân.

 

"Cẩn thận..."

 

Lần đầu tiên Triệu Mộ Tịch ôm eo Kỷ Dữ Đường là trong một tình huống phát sinh đột ngột như thế. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh. Tay phải Triệu Mộ Tịch vững vàng đỡ ngang chiếc eo thon gọn của Kỷ Dữ Đường, mà cô theo quán tính ngã vào lòng Triệu Mộ Tịch. Tư thế kinh điển này ít ra cũng giúp Kỷ Tổng không phải chịu đau vì té ngã.

 

Hai người đồng thời ngẩng đầu, gò má cả hai gần như chạm vào nhau, đúng cái kiểu nhìn vào mặt nhau vô cùng quen thuộc nhàm chán trong phim truyện. Nếu theo kịch bản phim truyền hình, bước tiếp theo nam chính và nữ chính sẽ hôn nhau nhưng các nàng không như thế.

 

Triệu Mộ Tịch đỡ Kỷ Dữ Đường về nhà, dìu cô ngồi xuống ghế salon. Kỷ Tổng đúng là "số khổ", chưa hết sốt đã trật chân.

 

"Có đau lắm không?" Triệu Mộ Tịch ngồi xổm dưới đất, xoa nắn mắt cá chân xinh đẹp của Kỷ Tổng.

 

Tầm mắt của Kỷ Dữ Đường vừa vặn nhìn thấy gò má Triệu Mộ Tịch. Nàng vén tóc ra sau tai, nghiêng đầu, cẩn thận xoa bóp mắt cá chân cho cô. Sóng mũi thẳng, ánh mắt rũ xuống, lông mi dài cong cong trông rất đáng yêu.

 

Kỷ Dữ Đường thích ở cạnh Triệu Mộ Tịch, nhất là những khi cô mệt mỏi. Có lẽ vì tất cả mọi người đều trông mong cô phải xuất sắc nhất, chỉ có Triệu tiểu thư luôn đột ngột nói "Vậy cũng tốt rồi."

 

Cho nên sau khi trở về từ thành phố A, điều đầu tiên Kỷ Dữ Đường muốn làm là đến nhà Triệu Mộ Tịch.

 

"Được rồi, đừng xoa nữa."

 

Triệu Mộ Tịch đứng lên. "Chị nằm nghỉ chút đi, tôi nấu cơm."

 

Chỉ cách mấy tháng mà Kỷ Dữ Đường và Triệu Mộ Tịch đã thân thiết như vậy? Hai tháng trước, nàng tuyệt đối không dám nghĩ mình sẽ trở thành bạn bè với Tổng giám đốc HK. Duyên phận đúng là nhiều khi rất kì lạ.

 

Triệu Mộ Tịch ngừng nghĩ lung tung, xào thêm một đĩa rau. Kỷ Dữ Đường ăn cháo xong uống thuốc hạ sốt. Thuốc hạ sốt phát huy tác dụng thường khiến người uống mệt chỉ muốn ngủ, hơn nữa Kỷ Dữ Đường đã thiếu ngủ mấy ngày. Vào lúc này, cô nhắm mắt dựa vào ghế salon ngủ thiếp đi.

 

Triệu Mộ Tịch thấy chân trái Kỷ Dữ Đường vẫn còn đau khi đi lại, nàng muốn ra ngoài mua thuốc bôi giảm đau.

 

"Tôi đi mua..." Triệu Mộ Tịch định nói với Kỷ Dữ Đường lại thấy cô đã ngủ say, hai mắt nhắm nghiền. Ngồi cũng có thể ngủ đủ thấy cô mệt cỡ nào.

 

Triệu Mộ Tịch đỡ vai Kỷ Dữ Đường muốn giúp cô nằm xuống ghế salon, ngủ cũng thoải mái hơn một chút. Dù nàng đã cố nhẹ nhàng hết mức, Kỷ Dữ Đường vẫn phát hiện nhưng hiện tại hai mí mắt cô nặng trĩu nên vẫn để nàng dìu mình nằm xuống.

 

Kỷ Dữ Đường hé mắt nhìn Triệu Mộ Tịch, nàng thấy cô tỉnh giấc khẽ nói. "Tôi đi mua thuốc, chị nằm nghỉ đi."

 

"Ừm ~." Kỷ Tổng nửa tỉnh nửa mê nên giọng nói cũng dịu dàng hơn bình thường. Lúc Triệu Mộ Tịch chuẩn bị đi thì Kỷ Dữ Đường nắm lấy tay nàng. "Em lái xe đi, chìa khóa xe trong túi xách của tôi..."

 

Mặc dù bây giờ cũng chưa muộn lắm nhưng Kỷ Dữ Đường vẫn không yên tâm đối với trị an của khu này.

 

"Được."

 

Tám giờ tối, Triệu Mộ Tịch mua thuốc về, Kỷ Dữ Đường nằm ngủ yên bình trên ghế salon không hề hay biết gì. Triệu Mộ Tịch cũng không gọi cô dậy, nàng lẳng lặng kéo một chiếc chế nhỏ đến, sau đó nhẹ nhàng gác chân cô lên chân nàng, giúp cô bôi thuốc giảm đau lên mắt cá chân trái.

 

Triệu Mộ Tịch phát hiện chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay trái của cô không còn nữa, nó chính là chiếc nhẫn đính hôn của Hạ Tề và cô. Lẽ nào cô đã chia tay hắn? Triệu Mộ Tịch vừa xoa bóp mắt cá chân cho Kỷ Dữ Đường vừa suy nghĩ mông lung. Mặc dù Kỷ Dữ Đường và Hạ Tề đính hôn nhưng nàng vẫn cảm thấy cô sẽ không kết hôn với gã đàn ông đó. Cô là người phụ nữ thông minh như vậy, sao có thể đùa giỡn với hôn nhân của mình chứ?

 

Kỷ Dữ Đường biết nàng đã về, chỉ là không mở mắt ra. Nàng xoa bóp mắt cá chân cô mang lại cảm giác rất dễ chịu. Kỷ Dữ Đường chưa từng tin tưởng một ai trong thời gian ngắn như thế này, chứ đừng nói đến một người đã từng lừa gạt cô.

 

Cuối cùng, một người có thói đa nghi lại thành bạn bè với một người "nói láo thành tinh", lại còn muốn người "nói láo thành tinh" kia thường xuyên ở cạnh săn sóc.

 

Có thể do gần đến mùa hè, bầu trời đầy sao và cao vời vợi. Triệu Mộ Tịch dựa vào cửa sổ ngắm sao, nhàm chán đến nỗi tìm ngôi sao sáng lấp lánh nhất. Việc nhàm chán này chính là trò chơi thú vị nhất của nàng khi còn bé.

 

Dần dần, Triệu Mộ Tịch cũng cảm thấy mệt, dù sao nàng cũng làm việc suốt cả ngày.

 

Triệu Mộ Tịch cảm giác mình chỉ chợp mắt một chút nhưng khi mở mắt ra đã là mười hai giờ đêm...

 

Nàng đến phòng khách xem thử, Kỷ Dữ Đường vẫn đang nằm ngủ ngon lành trên ghế salon.

 

"Kỷ Tổng..." Triệu Mộ Tịch sờ sờ trán cô, có vẻ đã hạ sốt. Nàng nói. "Hay chị lên giường ngủ đi?"

 

Cứ nằm trên ghế salon như thế này cũng không ổn lắm.

 

Kỷ Dữ Đường đỡ trán, chống người dậy. Mặc dù chỉ ngủ trên ghế salon nhưng cô cảm thấy đã thoải mái hơn nhiều. "Mấy giờ rồi?"

 

"Mười hai giờ..."

 

"Sao không gọi tôi..."

 

Triệu Mộ Tịch thấy cô ngủ ngon như vậy không nỡ đánh thức cô. Sau khi Triệu Mộ Tịch hóng gió bên cửa sổ, nàng nằm sấp xuống xong cũng ngủ thiếp đi, ai ngờ tỉnh dậy đã hơn nửa đêm...

 

Triệu Mộ Tịch thấy đã trễ như thế này, cô lại không khỏe nên nói. "Trễ quá rồi hay chị ngủ lại đây đi?"

 

Đồ dùng rửa mặt dự phòng Triệu Mộ Tịch đều có sẵn, cô ngủ lại một đêm cũng không thành vấn đề.

 

Nhà Triệu Mộ Tịch chỉ có một phòng ngủ, một chiếc giường. Lúc này Kỷ Dữ Đường dùng ánh mắt "không đáng tin lắm" nhìn nàng một lượt. "Ngủ ở nhà em?"

 

Rõ ràng lời nói của Triệu tiểu thư khiến Kỷ Tổng hiểu nhầm thành nghĩa khác.

 

Tại sao Kỷ Dữ Đường lại nhìn nàng bằng ánh mắt đó chứ. Triệu Mộ Tịch có thể thề với lương tâm của nàng, nàng chỉ có ý tốt, hoàn toàn không phải ám hiệu gì hết. Phải rồi, Kỷ Dữ Đường vẫn luôn nghi ngờ nàng cong, giờ phút này nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

 

Từ khi nào mà hai người con gái cũng phải để ý nhiều như vậy chứ...

 

Chân Kỷ Dữ Đường bị thương, chắc chắn cô không thể lái xe về. Nếu Triệu Mộ Tịch đưa cô về, sau đó nàng về nhà, vậy thời gian đâu mà nàng ngủ chứ?

 

Rõ ràng đây là cách tốt nhất, không lằng nhằng chút nào. Kỷ Tổng, chị làm ơn suy nghĩ trong sáng chút đi...

 

"Chị vẫn sợ tôi ăn chị à?" Triệu Mộ Tịch bất đắc dĩ nhăn nhó với Kỷ Dữ Đường, nàng đúng là làm việc tốt còn bị hiểu lầm.

 

Kỷ Dữ Đường đứng dậy, mỉm cười vuốt ve khuôn mặt mịn màng của nàng. "Ý của tôi là...em không sợ tôi ăn em à?"



Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16