Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 42

5672 6 54 0

 

 

Ngòi bút đen vẽ sàn sạt trên tờ giấy trắng, hai tay đặt trên phím đàn dương cầm. Triệu Mộ Tịch cuộn tròn trên ghế sofa, nhớ tới bộ dáng Kỷ Dữ Đường lúc dạy nàng chơi đàn.

 

Đông đông đông --

 

Triệu Mộ Tịch đem sổ tay đặt xuống ghế sofa, đứng dậy đi mở cửa. Người đến này chỉ có thể là Kỷ Dữ Đường chứ không ai khác.

 

"Mỗi lần chỉ trả một trăm tệ lại còn ăn thêm bữa cơm, Kỷ tổng thật không hổ là người làm ăn." Triệu Mộ Tịch nhận lấy tiền trong tay Kỷ Dữ Đường. 

 

Kỷ Dữ Đường mỗi lần tới ăn chực đều sẽ trả nàng một trăm tệ, giống như đi nhà hàng ăn cơm trả tiền.

 

Triệu Mộ Tịch không nhớ rõ cô đã đến bao nhiêu lần, chỉ biết là thường xuyên hơn trước, hầu như mỗi ngày đều đến. Ngoại trừ ngẫu nhiên tăng ca hoặc xã giao không đến được, chị ấy cũng sẽ sớm gọi điện báo nàng.

 

"Công việc có thuận lợi không?" Kỷ Dữ Đường nhấm nháp món canh nàng đưa cho mình.

 

"Vẫn ổn..." Triệu Mộ Tịch ngoài miệng nói như vậy nhưng nếu không nhận những kịch bản kia, nàng liền không có thu nhập. Công việc bán thời gian tại đoàn phim cũng chỉ là tạm thời, nàng phải đi tìm công việc mới, nhưng nào có dễ dàng như vậy. Mức lương thì thấp, so với những khoản nợ của nàng thì chỉ như hạt cát trong sa mạc.

 

Kỷ Dữ Đường biết dù mình có muốn giúp nàng chắc chắn sẽ không nhận, cũng chỉ có thể bí mật quan tâm nàng. Triệu Mộ Tịch quả thực là không biết bảo vệ chính mình, mỗi ngày tiếp xúc đủ loại người, còn phải tiếp chuyện với bất kỳ ai. Tiền quan trọng đến đâu? Còn quan trọng hơn cả an nguy chính mình sao?

 

"Chị đừng động, để em dọn là được rồi." Triệu Mộ Tịch không để Kỷ Dữ Đường hỗ trợ dọn dẹp bàn ăn. Cô nguyện ý đến đây cùng mình ăn cơm đã là kỳ tích rồi.

 

Bàn tay của Triệu Mộ Tịch không được mịn màng, Kỷ Dữ Đường cảm nhận được điều đó khi em ấy nắm tay mình. Triệu Mộ Tịch đứng bên bồn rửa chén đĩa, Kỷ Dữ Đường vẫn như trước đây lặng lẽ nhìn nàng, nhưng Triệu Mộ Tịch cũng sẽ không bao giờ hỏi cô đứng nhìn mình làm gì.

 

Quan hệ giữa hai người bây giờ có chút kỳ diệu, nói là bạn bè nhưng đều biết rõ tình cảm mà bản thân dành cho đối phương. Nhưng nói là tình nhân thì trên thực tế vẫn chưa làm rõ tình cảm với nhau, hành động thân mật nhất cũng chỉ là ôm ấp.

 

Kỷ Dữ Đường ngồi trên sofa nhìn thấy cuốn sổ tay đang mở thì tiện tay cầm lên nhìn, đều là hình vẽ những bóng lưng đơn giản, những bộ dạ phục này, nhìn... có hơi quen quen.

 

Triệu Mộ Tịch từ nhà bếp mang ra một đĩa dưa hấu, thấy Kỷ Dữ Đường đang nhìn chằm chằm vào quyển sổ của nàng đột nhiên hơi sốt sắng.

 

"Đây là em vẽ?"

 

"Phải..."

 

Kỷ Dữ Đường lại lật một trang "Vẽ rất đẹp, em có học thiết kế?"

 

Mỗi lần Kỹ Dữ Đường lật một tờ, Triệu Mộ Tịch lại căng thẳng một chút, căn bản không có tâm tư trả lời vấn đề cô đưa ra "... Từng học ở đại học."

 

Kỷ Dữ Đường nhàn nhã lật sang trang kế "Sao không tiếp tục theo ngành này?"

 

"Đừng xem nữa, ăn trái cây đi" Triệu Mộ Tịch đưa tay muốn lấy lại quyển sổ.

 

"Khoan đã..." Kỷ Dữ Đường lật đến đây chợt yên lặng, cô nhìn thấy trên trang giấy là đôi tay đặt trên phím đàn dương cầm, Kỷ Dữ Đường lập tức hiểu rõ bóng lưng quen thuộc kia là ai.

 

"Trả cho em" Triệu Mộ Tịch đứng ngồi không yên, lập tức muốn lao đến đoạt lại đồ "đừng tự ý đụng đồ của người khác..."

 

Nhìn bộ dáng căng thẳng của nàng, Kỷ Dữ Đừng liền nổi lên ý muốn trêu chọc. Không thể trả lại, nhìn những bức vẽ này cô thấy cực kỳ hài lòng "Em lén lút vẽ chị, để chị nhìn một chút thì có sao chứ?"

 

"Không có mà, những thứ này..." Triệu Mộ Tịch cố gắng giành lại quyển sổ, Kỷ Dữ Đường liên tục tránh né, qua qua lại lại, náo loạn một hồi Triệu Mộ Tịch liền đem cô áp trên sofa "Trả đây..."

 

Kỷ Dữ Đường cứ để nàng đè lên mình, tiếp tục lật, nhìn thấy trang giữa lít nha lít nhít đầy tên của mình...

 

Xấu hổ quá đi, Triệu Mộ Tịch thực sự không muốn Kỷ Dữ Đường nhìn thấy trang này, vậy mà vẫn không tránh được. Mấy ngày Kỷ Dữ Đường đi thành phố H, Triệu Mộ Tịch trong lòng nhớ cô nên trong vô thức đã viết nhiều như vậy, biết vậy nên sớm "hủy thi diệt tích" cho rồi, lớn đầu rồi còn làm vậy...

 

"Em đi uống nước." Triệu Mộ Tịch phát hiện cả người mình đang đè lên người Kỷ tổng bèn tìm cách lảng tránh.

 

Kỷ Dữ Đường đặt quyển sổ trong tay xuống, chăm chú nhìn nàng rồi đưa tay ôm ngang hông Triệu Mộ Tịch không để nàng rời đi.

 

Triệu Mộ Tịch trong đời thực so với trong tưởng tượng của cô thực sự quá khác biệt, yêu thích một người dĩ nhiên sẽ trở nên có chút ngốc nghếch, nhưng là ngốc đến mức đáng yêu, khiến người ta không nhịn được... muốn trêu ghẹo.

 

Kỷ Dữ Đường nằm dưới thân nàng, một cánh tay ôm ngang hông nàng, tay kia lại vuốt ve mặt nàng, khẽ véo nhẹ cằm dịu dàng trêu ghẹo "Cô bé thẹn thùng -"

 

Trong giọng nói còn mang theo vài phần cưng chiều.

 

Triệu Mộ Tịch từ chối tiếp thu cái biệt danh này, hơn hai mươi tuổi rồi nghe rất kỳ cục, miệng nàng cứng rắn cằn nhằn một câu "Chị thì có."

 

Tư thế này vô cùng ám muội, tránh không được nhưng cũng không muốn tránh, Kỷ Dữ Đường ôm nàng, lại sờ mặt nàng, bầu không khí càng thêm không thể diễn tả.

 

Kỷ Dữ Đường dịu dàng vuốt tóc nàng, hai người cách nhau rất gần, chỉ cần khẽ thì thầm liền có thể nghe được rõ ràng "Nếu không thì sao lại trốn tránh chị?

 

Còn nhớ buổi tối hôm ấy, Triệu Mộ Tịch từng nghiêm túc nói "Chị đối xử với em tốt như vậy, lỡ em thích chị thì làm sao bây giờ?" Kỷ Dữ Đường cho rằng nàng quan tâm đến sự tồn tại của Tạ Hề, nhưng bây giờ vấn đề với Tạ Hề đã được giải quyết triệt để, nàng lại vẫn như trước do dự.

 

"Em nào có trốn tránh chị chứ?" Triệu Mộ Tịch rõ ràng hiểu ý của Kỷ Dữ Đường nhưng vẫn cố tình giả ngu.

 

Kỷ Dữ Đường nói trực tiếp hơn "Tại sao em không dám quang minh chính đại yêu thích chị?"

 

Triệu Mộ Tịch sắp luân hãm trong giọng nói dịu dàng của chị ấy, chính xác là đã luân hãm, bằng không cũng sẽ không cùng chị ấy ôm ấp như vậy. Khi Kỷ Dữ Đường cùng nàng đùa giỡn, nàng liền không thể chống lại, chớ nói chi là hiện tại khi Kỷ Dữ Đường chăm chú lại thâm tình nói chuyện với nàng.

 

Trầm mặc vài giây, ánh mắt hai người dừng lại trên khuôn mặt đối phương.

 

"Ai nói em không dám..." Triệu Mộ Tịch ở khoảng cách gần nhìn chằm chằm vào mắt cô, giống như bị một ma lực nào đó không chế, đầu óc trống rỗng, không nhịn được thốt ra một câu như vậy.

 

Kỷ Dữ Đường cười, đột nhiên lật lại nợ cũ "Còn nhớ tối ngày hôm đó chứ? Chị ở thành phố Z chờ em cả buổi tối."

 

"Còn nhớ." Triệu Mộ Tịch đương nhiên nhớ lần Kỷ Dữ Đường đùa giỡn lại nàng. Nàng lừa Kỷ Dữ Đường nói mình là sinh viên đại học Z, Kỷ Dữ Đường dừng xe ở đại học Z chờ nàng, đùa bỡn khiến nàng vô cùng lo lắng chạy đến với gương mặt trắng bệch.

 

"Chị phát hiện ra em nói dối từ khi nào?" Triệu Mộ Tịch hỏi, nàng vẫn muốn biết Kỷ Dữ Đường bắt đầu đùa bỡn nàng từ khi nào.

 

Kỷ Dữ Đường đưa tay vuốt tóc nàng "Trả lời vấn đề của chị trước đã."

 

"Ừ..." Triệu Mộ Tịch rất thích Kỷ Dữ Đường nghịch tóc mình, thích chị ấy vuốt ve mặt mình, cũng rất thích khi chị ấy ôm lấy mình, tóm lại, tất cả những điều đang diễn ra Triệu Mộ Tịch đều thích.

 

Không đón nhận Kỷ Dữ Đường thì sẽ thấy khó chịu, nếu đón nhận thì lại sợ sẽ mất đi, tóm lại đều rất khó chịu. Đôi khi Triệu Mộ Tịch nghĩ mình không nên bận tâm nhiều như vậy, yêu thích thì cứ đến với nhau, vậy sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

 

"Ngày đó chị hỏi em có bạn gái hay không, còn nhớ em đã trả lời như thế nào chứ?"

 

Triệu Mộ Tịch nhớ lại khi đó, mình không biết xấu hổ lại còn cười nói "Hay là Kỷ tổng làm bạn gái của tôi đi?"

 

Kỷ Dữ Đường biết nàng nhất định còn nhớ, cô giơ tay lên ôm lấy Cổ Triệu Mộ Tịch, cố ý khiêu khích nàng "Em dám lặp lại lần nữa không?"

 

Hai người hiện đã rất thân mật, trong lòng cả hai đều rõ ràng, Triệu Mộ Tịch vẫn không có dũng khí nói ra khỏi miệng, mặc dù nàng hiện tại nắm rõ 99% nếu như mình nói ra, chắc chắn Kỷ Dữ Đường sẽ đáp ứng.

 

Triệu Mộ Tịch vẫn không dám nói, điều này đã nằm trong dự liệu của Kỷ Dữ Đường.

 

Triệu Mộ Tịch muốn đứng dậy nhưng Kỷ Dữ Đường vẫn như trước ôm chặt lấy nàng.

 

"Kỷ tổng..."

 

"Mộ Tịch, có tâm sự thì nói với chị, chị sẽ ở bên em."

 

Triệu Mộ Tịch sợ nếu như đem sự thật kể ra, chị ấy sẽ không còn ở bên mình. Người bạn trai trước kia cũng nói hệt như vậy với nàng.

 

"Hiện tại không muốn thì để sau vậy." Kỷ Dữ Đường ôm nàng vào lòng. Triệu Mộ Tịch thả lỏng tay trên sofa, cả người đều vùi vào cái ôm của Kỷ Dữ Đường, mặt dán cùng một nơi, chóp mũi cọ sát vào nhau. Kỷ Dữ Đường nhẹ giọng "Chị chờ em."

 

"Ừm..."

 

"Đừng trốn tránh chị."

 

Triệu Mộ Tịch nhìn thẳng vào mắt cô, động lòng không thôi lắc đầu "Không trốn tránh..."

 

"Thật chứ?" Kỷ Dữ Đường đưa tay nâng gò má của nàng lên, ngón tay khẽ vuốt ve bờ môi phấn hồng, nhẵn nhụi mềm mại.










Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16