Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 39

5640 4 57 0

 

Triệu Mộ Tịch nhớ khi còn bé từng ghé vào cửa kính chỉ để ngắm đàn dương cầm, thấy những đứa trẻ khác được học đàn thì rất hâm mộ. Hiện tại trước mắt nàng là hàng phím trắng đen, phảng phất đây là thứ đồ vật vốn xa xôi không thể chạm vào nay lại đột nhiên hiện ra trước mặt, nàng nhìn Kỷ Dữ Đường một chút, "Hay chị đánh cho em nghe trước đi."

Triệu Mộ Tịch luôn có loại cảm giác đặc biệt với những người biết đánh đàn dương cầm.

Kỷ Dữ Đường cùng nàng sánh vai ngồi, nghĩ nghĩ rồi đặt đầu ngón tay lên phím đàn, chậm rãi nhấn, giai điệu như chảy ra từ đầu ngón tay. . .

"Một ánh sao sáng, cả bầu trời đều là những vì tinh tú."

Cái này rất thích hợp với Triệu Mộ Tịch, Triệu tiểu thư vốn thích ngắm sao trăng như vậy.

Kỷ tổng cố ý giảm tốc độ, cứ lặp đi lặp lại như vậy, nghe giai điệu có chút đáng yêu, Triệu Mộ Tịch vui vẻ cười.

Ánh mắt Triệu Mộ Tịch rơi trên đôi tay của cô, đôi tay này có thể thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào của mấy người “tay khống”*, trắng nõn tinh tế, ngón tay vừa mảnh khảnh vừa dài, ngay cả móng tay cũng đẹp hơn người bình thường. Bởi vì muốn đánh đàn dương cầm, móng tay của cô được tu bổ mười phần vuông vức, nhìn thấy sạch sẽ dễ chịu.

*Tay khống: những người đặc biệt thích các bàn tay đẹp.

"Đưa tay ra."

"Được. . ." Triệu Mộ Tịch phát hiện cô đang cầm tay mình đặt trên phím đàn, lúc đầu ngón tay đụng phải phím đàn, trong lòng Triệu Mộ Tịch có loại cảm giác rất kỳ diệu. Đây chính là nguyện vọng khi còn bé của nàng, mười mấy năm sau thế mà thành hiện thực, đây là lần thứ nhất nàng chạm vào dương cầm.

"Dùng một tay đánh thử trước đã, đi theo ngón tay của chị. . ."

Kỷ Dữ Đường phủ tay phải của mình lên mu bàn tay Triệu Mộ Tịch, năm ngón tay của hai người chồng lên nhau. Lòng bàn tay của cả hai không chênh lệch nhiều, nhưng ngón tay Kỷ Dữ Đường dài hơn so với nàng một chút.

Triệu Mộ Tịch nhìn xem hai bàn tay đang chồng lên nhau, lòng bàn tay tinh tế của cô đặt ở trên mu bàn tay mình, trong phút chốc đầu óc Triệu Mộ Tịch trở nên trống rỗng, căn bản không biết phải làm gì. Tư thế này giống như đang được Kỷ tổng từ phía sau ôm lấy, lúc trước lần đầu tiên Triệu Mộ Tịch có tâm trạng này là khi dạy chị ấy gắp thú, giống hệt như hiện tại.

Kỷ Dữ Đường quay đầu nhìn nàng một chút, khóe miệng cười, nhẹ giọng thì thầm dạy nàng những thứ căn bản.

" — — Một  --Một -- ---- ngôi  ---- sao---- sáng ----, cả ---- bầu ---- trời ---- đều---là ---- những ---- vì---- tinh ---- tú"

"Làm lại một lần." Kỷ Dữ Đường dùng tay trái điều chỉnh giai điệu, tay phải nắm lấy tay Triệu Mộ Tịch dạy từng chút một, tư thế mập mờ. Không biết từ khi nào, Kỷ Dữ Đường phát hiện mình rất thích ở chung như này cùng Triệu Mộ Tịch.

Trước kia chỉ là dỗ dành nàng cho vui, giờ lại hưởng thụ loại tiếp xúc này.

Kỷ Dữ Đường không giống Triệu Mộ Tịch, cô thích nắm giữ quyền chủ động trong mọi chuyện, có cảm giác chính là có cảm giác, cho dù cả là hai con gái cô cũng sẽ không lựa chọn trốn tránh.

Triệu Mộ Tịch muốn nghiêm túc học, nhưng thế này làm sao mà học được. Trong lòng có chút hưởng thụ, nhưng nhiều hơn là cảm giác dằn vặt, Kỷ Dữ Đường lại có ý gì, không cảm thấy hai người đang trở nên không thích hợp sao?

Lại đánh một lần nữa, Triệu Mộ Tịch không yên lòng, Kỷ Dữ Đường lại dạy rất nghiêm túc khiến Triệu Mộ Tịch cảm thấy tâm tư mình quá không thuần khiết.

"Em đi nấu cơm."

Kỷ Dữ Đường buông tay nàng ra, "Em đi làm đi."

Triệu Mộ Tịch cố gắng cư xử tự nhiên nhất, cho rằng mình che giấu khá tốt thế nhưng nàng làm sao gạt được “hỏa nhãn kim tinh” của Kỷ tổng. Hiện tại trong mắt Kỷ tổng, những hành vi của Triệu tiểu thư chính là bề ngoài ương ngạnh nhưng bên trong lại tràn đầy tình cảm.

Trò chơi mập mờ giữa các nàng lại tiếp tục, có điều lần này Kỷ Dữ Đường đã trở nên nghiêm túc.

Sau khi Triệu Mộ Tịch đi, Kỷ Dữ Đường tiếp tục đánh đàn thư giãn, trong đầu hiện lên hình ảnh giữa hai người. Kỷ Dữ Đường nhắm mắt cười yếu ớt, bây giờ "lòng ham muốn chiếm hữu" đối với Triệu tiểu thư càng ngày càng mạnh, lại còn thêm phần trắng trợn.

Điểm đáng sợ nhất của Kỷ tổng chính là cô biết tất cả mọi chuyện, nhưng cái gì cũng không nói, mặt không biến sắc, còn nghĩ tất cả phương thức để đối phó. Từ khi Triệu Mộ Tịch bắt đầu quen cô thì đã vô tình rơi vào cái bẫy của cô, vốn cho là mình thoát khỏi, thực ra vẫn chỉ ở trong cái bẫy của Kỷ Dữ Đường mà thôi.

Sự mập mờ giữa hai nàng lúc nào bị xé toạc, quyền chủ động hoàn toàn nằm ở trong tay Kỷ tổng, chỉ là thiếu một chút nữa thôi.

Bảy giờ sáng.

"Ây. . ." Triệu Mộ Tịch mở mắt ra sắc mặt tái nhợt, nàng đưa tay che lại bụng mình trong chăn, bụng trướng đến phát đau, mặc dù không muốn rời giường nhưng đã đến giờ rồi.

Trong phòng bếp vang lên âm thanh chát chúa, giống như cái gì bị rơi vỡ, Kỷ Dữ Đường vừa rửa mặt xong, nghe tiếng liền chạy tới. Chỉ thấy Triệu Mộ Tịch ngồi xổm trên mặt đất, một tay ôm bụng một tay dọn dẹp mảnh sứ vỡ rơi đầy trên đất.

"Em sao vậy?"

"Không có chuyện gì, do em cầm không chắc thôi."

Hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Kỷ Dữ Đường hỏi nàng bị sao mà sắc mặt khó coi vậy, lúc nói chuyện cũng hư hư nhược nhược "Bụng không thoải mái à?"

"Lát em uống chút nước đường đỏ là được." Từ lúc mười mấy tuổi, mỗi tháng đều là thế này, Triệu Mộ Tịch đã quen, nhịn đau mấy ngày là đỡ.

Kỷ Dữ Đường vịn nàng, nữ nhân hiểu nữ nhân nhất, nhẹ giọng hỏi, "Cái kia đến rồi sao?"

"Vâng. . ."

"Đừng làm điểm tâm nữa, để chị làm."

"Ơ?"

"Mấy ngày này đừng đụng nước lạnh, việc nhà cũng không cần làm, nghỉ ngơi thật tốt."

"Em. . . Em không sao." Giọng điệu của Kỷ tổng như là đang bàn giao công việc, Triệu Mộ Tịch làm gì được đãi ngộ như thế bao giờ, từ nhỏ công việc bẩn thỉu mệt nhọc nào mà nàng không làm, lần đầu tiên ở kỳ kinh nguyệt có người bảo nàng không được đụng tới nước lạnh.

Nhưng hiện tại nàng là bảo mẫu mà…

Kỷ Dữ Đường dẫn nàng ra khỏi phòng bếp, "Chị không nói lần thứ hai đâu."

Quan tâm mà như đang ra lệnh vậy, Triệu Mộ Tịch chưa thấy qua có người đem sự dịu dàng cùng ngang ngược kết hợp hài hoà giống như cô, thật muốn van cầu Kỷ Dữ Đường đừng có tiếp tục đối với mình tốt như vậy, "Kỷ tổng. . ."

"Nghe lời." Kỷ Dữ Đường sờ sờ tóc nàng.

Lại sờ tóc nàng, Triệu Mộ Tịch thật chịu không được dáng vẻ này của Kỷ Dữ Đường, nàng cau mày trong lòng không dễ chịu, "Chị đừng như vậy. . ."

"Như nào cơ?" Kỷ Dữ Đường dùng ánh mắt "giảo hoạt" nhìn chằm chằm vào mặt của nàng, rồi hỏi.

Triệu Mộ Tịch buồn bực trả lời, "Không có gì. . ."

"Khó chịu thì nằm nghỉ đi."

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Triệu Mộ Tịch không phân rõ rốt cuộc nàng cùng Kỷ Dữ Đường hiện tại tính là gì, Kỷ Dữ Đường đối tốt với nàng cũng dễ dàng để nàng phải suy nghĩ nhiều, có lẽ nàng không nên có loại chờ đợi này, thêm một ngày cũng không được.

Tại phòng bếp, cấp trên đang đứng làm điểm tâm cho tiểu bảo mẫu, đây là chuyện xưa nay chưa từng có.

Triệu Mộ Tịch ăn trứng gà mà Kỷ Dữ Đường nấu, cả người đều rất trầm tĩnh.

Điều gì khiến em ấy không vui, có phải đáp án giống như trong đầu mình không? Kỷ Dữ Đường ăn bánh mì nướng, cuối cùng vẫn thích bữa sáng nóng hổi do Triệu Mộ Tịch nấu, "Buổi sáng không cần đưa chị đi làm, đợi chút nữa Hạ Tề sẽ đến đón chị, buổi tối chị ăn cơm với hắn rồi sẽ được đưa về nhà."

Kỷ Dữ Đường cố ý nhắc đến Hạ Tề trước mặt Triệu Mộ Tịch, dù biểu hiện rất chi là lơ đãng vô tình.

"A, được . . ." Triệu Mộ Tịch ăn trứng chiên cảm giác vô vị, từ lúc Kỷ Dữ Đường nhắc tới cái tên Hạ Tề, trong lòng lại xuất hiện cảm giác khó chịu, thật sự là nàng nghĩ quá nhiều rồi.

Kỷ Dữ Đường nhìn thấy được vẻ thất lạc trên gương mặt em ấy, cảm thấy cũng nên sớm nói rõ việc này, nhỡ có khúc mắc gì thể nào cũng sẽ để lại uẩn khúc trong lòng. Khoảng thời gian này, Triệu tiểu thư thực sự có thể giả vờ và chịu đựng.

Ở nhà một mình, thân thể lại không thoải mái, Triệu Mộ Tịch không có ý định nấu cơm, nhưng đến mười một giờ rưỡi, chuông cửa đột nhiên vang lên. Nàng giật mình, hôm nay chẳng phải Kỷ Dữ Đường nói với mình là không ăn trưa ở nhà sao?

Mở cửa, một bác gái trung niên xa lạ.

"Triệu tiểu thư đúng không? Đại tiểu thư để tôi mang cơm đến cho cô." Dì Tôn lão bảo mẫu nhà họ Kỷ, hôm nay Kỷ Dữ Đường cố ý nhờ dì ấy đến chung cư.

Đại tiểu thư chính là nói Kỷ tổng, Triệu Mộ Tịch nhìn bà xách một túi lớn hộp giữ ấm trong tay, "Dì vào đi ạ."

Đem đồ ăn để trên bàn mở ra, bốn món mặn một món canh, món nào cũng nóng hầm hập, Kỷ Dữ Đường là con giun trong bụng nàng sao? Làm sao có thể biết món gì nàng không được ăn, đột nhiên Triệu Mộ Tịch nhớ tới buổi sáng Kỷ Dữ Đường có nhắn nhủ không được đụng vào nước lạnh, cái này. . . quá hiểu lòng người rồi.

"Dì, dì cùng ăn đi ạ?"

Dì Tôn đã bắt đầu thu dọn nhà cửa, "Triệu tiểu thư không cần khách khí, tôi đã ăn rồi, cô cứ tự nhiên."

Triệu Mộ Tịch nhìn người trước mặt đang bận rộn dọn dẹp, Kỷ Dữ Đường mời một bảo mẫu khác tới để chăm sóc mình?

Khoảng một giờ chiều, dì Tôn đã dọn dẹp xong chuẩn bị rời đi. Dì ấy đều làm xong hết mọi thứ rồi, Triệu Mộ Tịch cũng chả còn gì để làm nữa, mặc đồ ngủ nằm trên giường, nhàm chán nên đành cầm bút chì vẽ vời linh tinh vào quyển sổ.

Một người đang mặc lễ phục dạ hội hở lưng trần, Triệu Mộ Tịch trong lòng nghĩ đến chính là bóng lưng của Kỷ Dữ Đường. Lần thứ nhất gặp mặt chị ấy cũng mặc chiếc váy như vậy, lưng rất đẹp, eo rất nhỏ, dáng người không bắt bẻ gì được.

Triệu Mộ Tịch rảnh đến phát chán liền vẽ mấy thứ này, đến mức trên quyển sổ tràn ngập bóng lưng này, khi vẽ nghĩ đến ai tự nhiên sẽ vẽ ra giống người đó.

Điện thoại chấn động, hiển thị một tin nhắn mới.

—— Canh Cá: Đã đỡ hơn chút nào chưa?

Triệu Mộ Tịch nhìn tin nhắn không khỏi nghĩ, cùng Kỷ tổng thành đôi nhất định sẽ rất hạnh phúc? Lúc nào cũng quan tâm đến người khác như vậy. . . dù cho hai người hiện tại chẳng là gì của nhau, Kỷ tổng vẫn cứ ấm áp như thế, nếu như là người yêu. . .

Nếu như hai nàng là người yêu, cứ như đang nằm mơ vậy. Ưu tú như chị ấy, giỏi giang như vậy, giống nữ vương, người bình thường làm sao xứng được.

Năm giờ rưỡi chiều, dì Tôn lại đến, cầm theo càng nhiều hộp giữ ấm.

Triệu Mộ Tịch nhìn một bàn đầy đồ ăn, "Nhiều như vậy ạ?"

Dì Tôn sắp xếp đồ ăn ổn thỏa thì hiền hoà nói với nàng "Cháu cứ từ từ ăn", rồi lại đi.

Triệu Mộ Tịch: ". . ."

Một mình nàng làm sao mà ăn hết, nếu thêm Kỷ Dữ Đường trở về còn ăn được. Nghĩ đến Kỷ Dữ Đường, trong đầu Triệu Mộ Tịch đột nhiên hiện lên hình ảnh cô đang ăn tối cùng Hạ Tề trong ánh nến rực rỡ. . .

Triệu Mộ Tịch ôm lấy mặt, nhìn một bàn đầy thức ăn ngẩn người, lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh.

Mười phút sau lại có người nhấn chuông cửa.

"Kỷ tổng. . . Chị không phải. . ." Triệu Mộ Tịch nhìn Kỷ Dữ Đường đang đứng trước mặt, giờ này không phải chị nên ăn tối cùng Hạ Tề sao?

Buổi sáng Kỷ Dữ Đường có nhắc đến Hạ Tề, đều ngửi được “mùi dấm” trên người Triệu tiểu thư, cô cười nói, "Chẳng phải sợ em ăn cơm ở nhà một mình sao, nên muốn trở về với em."

"Kỷ tổng. . ."

"Ăn cơm đi đã, chị đói."

Triệu Mộ Tịch xới cơm vào chén, nàng suy nghĩ một lúc, hiện tại Kỷ Dữ Đường cũng trở về, "Kỷ tổng, hay là em từ chức nhé."

Kỷ Dữ Đường vẫn như cũ bình tĩnh ăn cơm, lạnh nhạt hỏi, "Làm sao đột nhiên muốn từ chức. . ."

"Dì Tôn làm cơm ăn rất ngon, chị mời dì ấy hợp hơn là bảo mẫu như em." Triệu Mộ Tịch cảm thấy không nên tiếp tục chờ đợi bên người Kỷ Dữ Đường, nàng mơ mộng với Kỷ Dữ Đường quá nhiều, khoảng thời gian này còn bối rối nhiều hơn.

"Về phần đi làm. . ." Triệu Mộ Tịch giọng điệu chua chua, "Chị có Hạ tổng đưa đón, hoặc là tìm người khác, dù sao em vẫn là nên từ chức. . ."

Triệu Mộ Tịch cảm thấy mình phải chấm dứt sự chờ đợi này.

"Hạ Tề không phải bạn trai của chị."

Kỷ tổng rất biết nắm bắt tâm lý người khác, nghe Triệu Mộ Tịch nói nhiều như vậy cô đành giải thích một câu, Hạ Tề không phải bạn trai của mình.

"Hai người chị. . ." Triệu Mộ Tịch không nghĩ tới câu nói này, vẫn đang trong tình trạng ngơ ngác, sau đó Triệu Mộ Tịch thấy Kỷ tổng lại hướng nàng cười cười, bổ sung một câu, "Chị đang độc thân nha."




Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16