Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 25

6141 9 70 0

 

 

Khi Kỷ Dữ Đường lái xe đến dưới lầu nhà Triệu Mộ Tịch, cô vừa khéo gặp được nàng trở về từ siêu thị, hai tay nàng xách hai túi nilon trắng. Triệu Mộ Tịch mặc quần dài, trang điểm nhẹ, trông có vẻ hôm nay nàng lại ra ngoài "làm việc."

 

Cốc cốc ——

 

Không cần Kỷ Tổng gọi, Triệu Mộ Tịch vẫn có thể nhận ra xe của cô từ xa, khu này có ai lái nổi "hàng cao cấp" này chứ.

 

Triệu Mộ Tịch nhìn Kỷ Dữ Đường bước xuống xe, nàng bĩu môi. "Lên thôi."

 

Triệu Mộ Tịch nghe cô muốn đến ăn cơm trực cho nên hôm nay cô cố tình mua hai túi nguyên liệu, có mặn có ngọt. Nhắc đến mới thấy nặng, lúc này Kỷ Dữ Đường đi đến cạnh nàng, cô bỗng nắm tay nàng. Đầu tiên, Triệu Mộ Tịch giật mình, sau đó mới rụt tay lại. "Để tôi xách cho, coi chừng bẩn tay chị."

 

Kỷ Dữ Đường nhìn túi nilon nặng trịch trên tay nàng, không quan tâm nàng nói gì, giành lấy một túi đi thẳng về hướng chung cư.

 

Thật đúng là người phụ nữ cường thế. Triệu Mộ Tịch đi theo sau Kỷ Dữ Đường, trí nhớ của cô rất tốt, chỉ đến một lần mà không đi nhầm.

 

"Tôi không biết chị thích ăn gì nên mua thử vài thứ." Triệu Mộ Tịch bước nhanh để đuổi kịp Kỷ Dữ Đường, mỗi lần nàng hỏi cô thích ăn gì, cô đều nói gì cũng được. Thật ra người như vậy là khó tính nhất, cũng may Kỷ Dữ Đường chưa từng chê món ăn của nàng.

 

Dọc đường đi, hai người có lúc trò chuyện lúc không, cả hai nhanh chóng đến lầu sáu. Kỷ Dữ Đường chu đáo xách luôn túi trên tay nàng để nàng lấy chìa khóa mở cửa. Triệu Mộ Tịch loay hoay một lúc cũng không cắm được chìa khóa vào ổ, Kỷ Dữ Đường đứng bên cạnh buồn cười, cô cũng không quên trêu chọc nàng. "Tay chân vụng về."

 

"Chê tôi vụng về hả, vậy chị đừng đến nhà tôi ăn cơm." Triệu Mộ Tịch giật chiếc túi trên tay Kỷ Dữ Đường, nàng xách đi vào nhà trước. Rõ ràng khi nàng quay mặt đi, mặt mang ý cười nhưng miệng lại làu bàu. "Chị thân là sếp lớn cứ đến nhà tôi ăn cơm trực, thật đúng là không biết xấu hổ..."

 

Kỷ Dữ Đường cười không nói, cô vào nhà thay dép của Triệu Mộ Tịch. Ghế salon trong phòng khách chất đầy thú nhồi bông lần trước hai người gắp ở cửa hàng tiện lợi. Chỗ của Triệu Mộ Tịch đúng là không rộng lắm, chất nhiều... đồ thế này trông có vẻ chật chội.

 

Triệu tiểu thư chính là điển hình của mẫu người "khẩu xà tâm phật", nàng vừa cằn nhằn Kỷ Dữ Đường đến ăn cơm trực, khi vào bếp lại nhanh nhẹn sơ chế nguyên liệu. Lần trước, bác sĩ dặn dò Kỷ Dữ Đường cần ăn uống thanh đạm, Triệu Mộ Tịch vẫn còn nhớ kĩ. Sau lần Kỷ Dữ Đường đến nhà nàng ăn cơm, khẩu vị của nàng đã thanh đạm hơn rất nhiều.

 

Kỷ Dữ Đường thích tựa vào cửa nhà bếp nhìn Triệu Mộ Tịch nấu cơm. Nàng cúi đầu cắt nguyên liệu, mái tóc dài thỉnh thoảng rũ xuống rất vướng víu. Kỷ Dữ Đường đi đến sau nàng, đưa tay vén tóc giúp nàng. Tóc nàng rất đẹp, vừa đen vừa thẳng còn có một mùi thơm dìu dịu. Đầu ngón tay lành lạnh của Kỷ Dữ Đường chạm vào tai nàng, sau đó lướt nhẹ qua cần cổ trắng ngần kia...

 

Khi tay cô vừa chạm đến da Triệu Mộ Tịch, nàng vừa nhột vừa ngứa, nàng bỗng giật mình, dao cắt xuống một cái, đứt lìa móng tay ngón trỏ trái, nàng la lên. "A..."

 

"Sao vậy?" Kỷ Dữ Đường thả tóc nàng xuống.

 

"Không sao..." Triệu Mộ Tịch sợ bóng sợ gió cũng may không cắt trúng tay. Nàng đâu ngờ Kỷ Dữ Đường đột nhiên vuốt tóc nàng, tay cô còn chạm vào cổ nàng. Vốn dĩ nàng sợ nhột, cổ lại là chỗ mẫn cảm nhất. "Chị làm gì..."

 

"Đứng yên..." Kỷ Dữ Đường nhẹ nhàng gom tóc nàng. "Tôi cột lên cho em."

 

"Dạ." Tay Triệu Mộ Tịch cắt thức ăn nên ướt, nàng cũng không tự cột được. Nàng chỉ lẳng lặng đứng yên cho Kỷ Dữ Đường cột tóc giúp. Động tác của Kỷ Dữ Đường rất thoải mái, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.

 

Triệu Mộ Tịch cảm thấy cô thật ra là một người phụ nữ rất dịu dàng. Nếu như cô giả vờ, vậy cũng quá nhập vai rồi. Triệu Mộ Tịch biết Kỷ Dữ Đường không phải là người đơn giản như nàng nghĩ nhưng khi cô bên cạnh Kỷ Dữ Đường, nàng theo bản năng quên mất những điều này, hơn nữa nàng nghèo rớt mồng tơi, Kỷ Tổng tính kế nàng làm gì chứ.

 

"Chưa nấu xong?" Kỷ Dữ Đường thấy Triệu Mộ Tịch đột nhiên ngây người, cô nhắc lại. "Tôi đói."

 

"À... sắp xong rồi." Triệu Mộ Tịch lấy lại tinh thần, nàng nhìn ngón trỏ trái đã "trụi lủi" của mình. Xem ra nàng phải cắt hết móng của bàn tay này nếu không sẽ rất khó chịu. Bởi vì nàng có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

 

Cá đù vàng(*) hấp, thịt bò xào cà chua, cải xào thêm một tô canh nấm, khẩu vị cũng rất thanh đạm. Ở chỗ Triệu Mộ Tịch, đây tuyệt đối là đãi ngộ của khách quý. Phải biết nhiều lần Lâm Vi đến, nàng chỉ nấu một nồi cháo trắng cộng thêm vài đĩa dưa muối bé tẹo.

 

(*)Cá đù vàng: Trong nhóm “croaker” của vùng Biển Đông Á, cá Đù Vàng ( còn gọi là Cá Đỏ Dạ, Cá Sóc ) được xem là một loài có giá trị kinh tế cao, rất được ưa chuộng tại Taiwan và các tỉnh Quảng Đông, Phúc Kiến.  Cá Đù Vàng hiện đang được nuôi trong lồng tại nhiều vùng ven biển của Trung Hoa và cả Việt Nam. (Tại Việt Nam còn có cá Đù Đỏ, nhưng đây là tên gọi dành cho cá Hồng Mỹ = Sciaenops ocellatus, một loài cá trong nhóm cá Vược).

 

"Chị tìm được bảo mẫu chưa?" Hai người ăn cơm còn có thể trò chuyện chút chuyện vặt vãnh trong ngày, cảm giác rất tốt. Triệu Mộ Tịch không thích quá náo nhiệt, vì nó khiến người ta cảm giác quá ồn ào nhưng nàng cũng không thích quá yên tĩnh vì nó sẽ khiến người ta cảm thấy cô đơn, như bây giờ là vừa vặn.

 

Trước khi Kỷ Dữ Đường ăn cơm như thường lệ uống một chút canh. Cô không thể phủ nhận, khả năng bếp núc của Triệu tiểu thư rất tốt, canh nàng nấu ngon hơn rất nhiều đầu bếp. "Không cần, buổi trưa tôi không ăn cơm ở nhà, buổi tối... tôi đến nhà em ăn là được."

 

Phụt...

 

Cũng may khi Kỷ Dữ Đường nói những lời này, Triệu Mộ Tịch đã nuốt hết thức ăn trong miệng, nếu không cô rất có thể phun vào mặt Kỷ Tổng. Triệu Mộ Tịch nghĩ da mặt của Kỷ Dữ Đường dày gấp hai lần nàng, nếu không sao nàng có thể nói ra lời như thế? "Không phải ngày nào tôi cũng có thời gian..."

 

Hôm nay vì Kỷ Dữ Đường điện báo nên nàng mới cho Lâm Vi và Nhậm Khang leo cây, nàng còn bị Lâm Vi chữi một trận.

 

"Tôi đâu có nói mỗi ngày đều đến."

 

"Nhưng..." Cho xin đi, Kỷ Tổng chị lạc đề rồi, quan trọng là có ai ăn cơm ké còn lí lẽ hùng hồn như chị chứ?

 

Tối nay khẩu vị của Kỷ Dữ Đường không tệ, chén cơm đã sắp thấy đáy. "Triệu Mộ Tịch, chúng ta có phải bạn không?"

 

Đây là câu Triệu Mộ Tịch muốn hỏi trước đó, không ngờ tới hôm nay Kỷ Dữ Đường lại chủ động nói ra. "Phải... Phải nha." Ban đầu, Kỷ Dữ Đường lấy tiền nói chuyện với nàng, nàng rất tức giận. Triệu Mộ Tịch biết thật chất nàng không xem Kỷ Dữ Đường là khách hàng mà là bạn bè.

 

"Bạn đến nhà em ăn cơm rất quá đáng sao?"

 

Câu này có người nói sẽ thành để tâm chuyện vụn vặt nhưng có người nói ra giống như chân lí không thể nào phản bác. Đó là cảm giác hiện tại Kỷ Dữ Đường cho nàng. Vẫn là do khí chất, khí chất quả thật có thể dọa người.

 

"Vậy chị...muốn đến thì đến." Triệu Mộ Tịch lại thỏa hiệp trước Kỷ Dữ Đường một lần nữa. Vẫn câu đó, nàng không thể từ chối Kỷ Dữ Đường, dường như cô cũng nắm chắc điểm này. Triệu Mộ Tịch xới cơm, nói. "Nhớ báo trước tôi một tiếng."

 

Ăn cơm tối xong, Kỷ Dữ Đường cầm túi xách, lấy một xấp tiền mặt ra. "Trả tiền cho em."

 

Lại hai ngàn, Triệu Mộ Tịch chần chừ nhìn cô, tiền thù lao hai vạn, mỗi lần nàng chỉ đưa hai ngàn, vậy thì đến khi nào mới hết? Chắc chắn là Kỷ Dữ Đường cố ý.

 

"Em kiểm lại đi, chỗ này có hai ngàn, phần còn lại lần sau tôi đưa."

 

"Ừm ——"

 

Để ăn một bữa cơm mà hao tốn nhiều tâm trí như vậy, đúng là chuyện chỉ có Kỷ Dữ Đường mới có thể làm được. Triệu Mộ Tịch cũng không khách sáo với cô, nàng cầm tiền, hai mắt tỏa sáng, đếm tiền rẹt rẹt, vừa đúng hai ngàn. Nàng cười hì hì nói với Kỷ Dữ Đường. "Kỷ Tổng đến ăn một bữa cơm cho tôi những hai ngàn, hoan nghênh chị đến thường xuyên."

 

Kỷ Dữ Đường nhìn đồng hồ, cô cũng nên đi. "Nếu em không tìm được công việc thích hợp có thể đến tìm tôi."

 

"Công việc" hiện tại của Triệu tiểu thư thật sự không đáng tin. Chuyện Khương Khải lần trước không thể khiến Triệu Mộ Tịch nhớ kĩ, sau đó nàng lại bị người khác tát ngoài phố. Triệu Mộ Tịch, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì?

 

Hôm sau, Triệu Mộ Tịch và Lâm Vi lại đến đài truyền hình, Nhậm Khang cho bọn họ hai vai quần chúng, không có lời thoại nhưng có lộ mặt. Có thể bởi vì bình thường Lâm Vi và Triệu Mộ Tịch "diễn thực tế" tương đối nhiều cho nên kĩ thuật diễn của cả hai không tệ chứ đừng nói đến mấy vai diễn nhỏ nhặt này.

 

"Nhan Âm kìa --"

 

Đoàn phim đột nhiên xôn xao, Nhậm Khang vốn đang trò chuyện cùng Lâm Vi, hắn thấy Nhan Âm đến cũng nhanh chóng chạy đến chào hỏi.

 

"Một diễn viên hạng ba chưa đủ lông đủ cánh còn bày đặt ra vẻ minh tinh."

 

"Bày đặt chỗ nào chứ?" Diễn viên không phải đều như vậy ư, Triệu Mộ Tịch nhìn thấu tâm tư của Lâm Vi. "Chị không ăn được nho cho nên chê nho xanh."

Lâm Vi đã theo đuổi nghiệp diễn từ lâu nhưng cô không ưa Nhan Âm. "Còn không phải do cô ta có gia thế tốt à, phẫu thuật thẩm mĩ chỉnh sửa một chút đã nổi rồi."

 

"Chị nói nhỏ chút đi." Triệu Mộ Tịch nhắc nhở Lâm Vi, đừng nói quá lớn tiếng bên ngoài, chung quanh còn có nhiều người như vậy.

 

Lúc Nhan Âm đi ngang qua hai người thì đột nhiên ngừng lại. Triệu Mộ Tịch còn tưởng Nhan Âm nghe được lời của Lâm Vi nói, nàng nhéo tay Lâm Vi.

 

Nhưng Nhan Âm không phải nhìn Lâm Vi mà là nhìn Triệu Mộ Tịch. Nàng nhìn Nhan Âm đeo khẩu trang, đột nhiên nàng nhớ ra hình như người lần trước đi chung Kỷ Dữ Đường xem Kỷ nhị tiểu thư biểu diễn chính là Nhan Âm nha. Khó trách đêm đó, Triệu Mộ Tịch cảm thấy người bên cạnh trông quen quen, buổi tối còn đeo khẩu trang...

 

Nhan Âm cũng nhận ra Triệu Mộ Tịch, nàng chính là cô gái bên cạnh Kỷ Dữ Đường đêm hôm đó, có điều ánh mắt cô chỉ dừng trên người Triệu Mộ Tịch vài giây thì lập tức dời đi.

 

"Ủa, cô ta biết em à?" Sau khi Nhan Âm đi, Lâm Vi đẩy cánh tay Triệu Mộ Tịch.

 

"Làm sao có thể." Hai người quăng tám sào cũng không tới, Triệu Mộ Tịch suy nghĩ một chút. "Cô ta quen Kỷ Dữ Đường."

 

"Đúng rồi, tối nay Nhậm Khang mời chúng ta ăn cơm, đừng có cho bọn chị leo cây nữa đó." Vì hôm qua Triệu Mộ Tịch thất hứa cho nên buổi ăn tối bị hủy, dời sang hôm nay.

 

Triệu Mộ Tịch chưa kịp trả lời, nàng đã nhận được tin nhắn của Kỷ Dữ Đường: —— Bảy giờ, tôi đến nhà em ăn cơm.

 

Lần này cô trực tiếp hơn, không hỏi nàng có rảnh không. Triệu Mộ Tịch cúi đầu cười gõ phím, nàng chỉ trả lời cô bốn chữ: —— Da mặt thật dày.

 

Lâm Vi ngó biểu cảm của Triệu Mộ Tịch, nàng cười không thấy mùa xuân, nhìn không đúng lắm nha? Lâm Vi đã quen đùa giỡn Triệu Mộ Tịch, cô giành lấy điện thoại di động trên tay nàng, cười gian. "Đưa đây, để chị xem xem Mộ Tịch nhà ta nói chuyện với tên nào..."

 

"Nhàm chán, trả lại cho em." Triệu Mộ Tịch xòe tay đòi lại điện thoại.

 

Lâm Vi tránh né, vừa nhìn vào màn hình điện thoại di động, vừa đọc từng chữ trong tin nhắn. "Bảy giờ tối, tôi đến nhà em ăn cơm."

 

Tiếp đó, Lâm Vi hắng giọng, dùng giọng nũng nịu nói. "Da mặt thật dày ~~~"

 

"Chị uống lộn thuốc hả..." Triệu Mộ Tịch thấy dáng vẻ đê tiện của Lâm Vi, giờ phút này nàng chỉ muốn đập nàng một trận tơi bời. Lâm tiểu thư đọc tin nhắn buồn nôn đến nỗi khiến người khác có thể nôn ra cơm đã ăn ngày hôm qua. Rõ ràng mẫu đối thoại rất bình thường bị cô đọc thành xấu hổ như thế. "Mau trả lại cho em!"

 

"Từ từ..." Lâm Vi nhìn tên. Canh cá???

 

Là cái quái gì...

 

"Tiểu Mộ Tịch, cưng nói cho chị biết canh cá là ai, chị trả cho cưng ~" Lâm Vi càng nói càng hưng phấn. Cô lắc lắc điện thoại di động, cười xấu xa nói. "Tối nay hắn đến nhà cưng ăn cơm hay là ăn cưng đây?"




Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16