Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 33

6247 4 66 0
 
Triệu Mộ Tịch khép lại màn cửa, nhịp tim điên cuồng nảy lên.
Nàng lại nhịn không được he hé màn cửa lộ ra một góc nhỏ, vụng trộm nhìn xuống dưới lầu, lúc này Kỷ Dữ Đường đã hướng đến phía nhà nàng, đang chuẩn bị bước lên lầu.
Khi thân ảnh Kỷ Dữ Đường biến mất trong tầm mắt nàng, Triệu Mộ Tịch phảng phất có thể nghe thấy tiếng bước chân Kỷ Dữ Đường đang giẫm lên nền xi măng của cầu thang, càng lúc càng gần mình.
Kỷ Dữ Đường đứng ở lầu sáu, trước mặt là chiếc cửa sắt hoen gỉ, trên đó là bảng số phòng quen thuộc, cô do dự chốc lát, trước khi gõ cửa bấm số điện thoại của Triệu Mộ Tịch.
Triệu Mộ Tịch nắm di động trong tay, lúc này điện thoại rung, màn hình chợt sáng lên, nhìn tên người gọi nàng xoắn xuýt không nhận cũng không treo điện thoại. . . Vì sao Kỷ Dữ Đường còn liên hệ nàng? Hay những lời của Kỷ Dữ Đường ngày đó chỉ là trò đùa. . .
Mấy hôm nay, ngày nào Triệu Mộ Tịch cũng nhắc nhở bản thân sau này không liên lạc với Kỷ Dữ Đường nữa, trò chơi này Kỷ tổng "chơi" được nhưng Triệu Mộ Tịch nàng "chơi" không nổi. Triệu Mộ Tịch sợ bản thân gặp lại Kỷ Dữ Đường sẽ ngày càng lún sâu, chính nàng cũng phải bắt đầu thừa nhận nàng thích Kỷ Dữ Đường.
Ngoài cửa, Kỷ Dữ Đường gọi điện thoại nhưng không ai nghe. Cô dứt khoát đưa tay lên, dùng mu bàn tay gõ lên cánh cửa sắt cũ kỹ, phát ra từng tiếng động trầm đục nhịp nhàng.
Nhất định là chị ấy đang gõ cửa, Triệu Mộ Tịch hệt như con rùa đen rút đầu, ngồi tại chiếc ghế nhỏ cạnh cửa sổ, vòng tay ôm lấy hai chân đang cuộn lên. Mỗi tiếng gõ cửa của Kỷ Dữ Đường đều khiến nội tâm nàng nhảy nhót, cũng bóp nghẹn trái tim nàng.
Triệu Mộ Tịch hoảng hốt quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng gõ. Nhưng khi nhớ tới hai ngày trước nhìn thấy Kỷ Dữ Đường cùng Hạ Tề ở đoàn phim, hai người bọn họ khi nào cũng đi về một đôi lại còn mang "bộ dạng ân ái", Triệu Mộ Tịch lại càng quyết tâm không đi mở cửa.
Nàng biết mình đang ghen, nhất là khi Hạ Tề ôm eo Kỷ Dữ Đường. Thế nhưng ghen thì làm sao, nàng là người không có tư cách để ghen tị nhất, mối quan hệ của nàng cùng Kỷ tổng vốn dĩ chẳng có gì, Kỷ tổng ở bên ngoài ăn chơi ra sao thì cũng chẳng liên quan đến nàng, huống chi người kia còn là vị hôn phu của chị ấy.
Nhưng chị ấy có chồng rồi còn tới trêu chọc mình làm gì? Coi như không phải loại trêu chọc kia, Triệu Mộ Tịch cũng không muốn gặp chị ấy, giữa hai người tốt nhất không nên gặp nhau.
Nghĩ thế nhưng Triệu Mộ Tịch vẫn ghen tuông, nàng tức giận, tức giận với Kỷ Dữ Đường. Dù đây là hành vi của kẻ đơn phương, nhưng Triệu Mộ Tịch cũng tự khinh bỉ mình, hiện tại nàng như một tên hề, "tự mình đa tình" rồi giày vò bản thân.
Tiếng đập cửa vang lên một lúc rồi biến mất, chị ấy rời đi rồi? Triệu Mộ Tịch tiếp tục nhìn cửa chằm chằm.
Thì ra có đôi khi một cái ôm cũng có thể khiến hai người trở nên xa lạ. Giống như đêm đó, sau cái ôm cùng Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch cảm thấy khoảng cách giữa các nàng càng ngày càng xa.
Kỷ Dữ Đường vẫn còn đứng ở cửa, thầm nghĩ có lẽ em ấy không ở nhà, hay chỉ là không muốn gặp mình? Hôm nay Kỷ Dữ Đường cũng không có dự định xuất hiện ở đây, chỉ là thời điểm đi ngang qua nơi này lại vô thức muốn tiến lên nhìn một chút. Bản thân cô cũng không rõ khi thấy Triệu Mộ Tịch sẽ nói cái gì, chỉ đơn giản là muốn đi lên thế thôi.
Có lẽ bởi vì khi không nhìn thấy em ấy nên có chút nhớ nhung.
"Cô tìm ai vậy?" Kỷ Dữ Đường chuẩn bị xuống lầu thì gặp Triệu Thải Nam đang bước lên. Triệu Thải Nam thấy cô đứng ở trước cửa nhà mình đã lâu nên cất tiếng hỏi.
Kỷ Dữ Đường nhìn người phụ nữ trước mắt, trạc tứ tuần, dung nhan hơi tiều tụy, làn da tái nhợt, nhưng ngũ quan rất duyên dáng, lại có chút phong tình, nhìn ra được lúc còn trẻ người này hẳn rất xinh đẹp. Kỷ Dữ Đường nhìn mặt mày của người này cứ có loại cảm giác đã từng quen biết.
Triệu Thải Nam luôn đối xử khách khí với người có tiền, nhìn khí chất cùng cách ăn mặc của cô, bà hiển nhiên đem Kỷ Dữ Đường xếp vào hàng ngũ những người có tiền.
Bà ta chính là mẹ Triệu Mộ Tịch, Kỷ Dữ Đường nhớ tới người phụ nữ cãi nhau với Triệu Mộ Tịch, thân hình tương tự, mà gương mặt này cũng rất giống Triệu Mộ Tịch.
"Tôi tìm Triệu Mộ Tịch."
Vốn dĩ Triệu Thải Nam cho rằng vị đại tiểu thư này đi nhầm tầng, giờ nghe thấy người này nhắc đến tên con gái mình thì có chút kinh ngạc, từ lúc nào cô con gái của bà quen biết được người giàu có? Bạn bè của Triệu Mộ Tịch, chỉ có Lâm Vi là Triệu Thải Nam gặp qua.
"Cô là bạn nó?"
"Phải" Kỷ Dữ Đường có ấn tượng không mấy tốt đẹp với Triệu Thải Nam, đêm hôm đó bà ta đã tát Triệu Mộ Tịch một cái. Làm gì có người mẹ nào nhẫn tâm làm thế với con gái mình? Mà lần trước khi Triệu Mộ Tịch nhắc đến tên mẹ mình, cô cũng đoán được mối quan hệ giữa hai mẹ con họ không tốt.
"Vậy sao không đi vào? Đừng đứng đó..." Triệu Thải Nam nhiệt tình chào hỏi Kỷ Dữ Đường rồi mới nhớ ra còn chưa giới thiệu bản thân, "À, quên chưa nói, dì là mẹ của Mộ Tịch."
Quả nhiên là mẹ của em ấy, Kỷ Dữ Đường cười cười với Triệu Thải Nam, "Em ấy không có ở nhà, tôi cũng không nán lại."
"Không ở nhà? Con bé ở nhà mà..." Hôm nay Triệu Thải Nam nói với Triệu Mộ Tịch là muốn đến đây ăn cơm, Triệu Thải Nam vượt lên trước gõ cửa.
Sao chị ấy còn chưa đi? Tiếng đập cửa khiến tâm trí Triệu Mộ Tịch nhiễu loạn, nàng dứt khoát đeo tai nghe vào, muốn âm nhạc dời đi sự chú ý của bản thân.
Triệu Thải Nam gõ cửa một lúc vẫn không thấy ai ra mở cửa, bà liền lấy chìa khoá trong túi ra, quay đầu nói với Kỷ Dữ Đường, "Chắc con bé vừa chạy ra ngoài, sẽ trở về nhanh thôi."
"Cũng không cần đâu."
"Cháu không cần khách khí, vào đây đi, tốt xấu thì cứ ngồi trong nhà một chút, uống chén trà rồi đi, để dì gọi điện bảo Triệu Mộ Tịch trở về." Triệu Thải Nam dùng chìa khoá mở cửa, rồi hỏi Kỷ Dữ Đường "Còn không biết xưng hô với cháu như thế nào?"
"Tôi họ Kỷ."
Triệu Thải Nam mở cửa đã nhìn thấy Triệu Mộ Tịch lẻ loi ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, rõ ràng ở trong nhà vậy mà gõ cửa còn không nghe thấy. Ban đầu bà định mắng nàng mấy câu, nhưng đang có người ngoài ở đây cũng không tiện nói xằng bậy, "Con bé ngốc nghếch kia, ở nhà cũng không mở cửa."
Triệu Mộ Tịch thấy là Triệu Thải Nam thì chỉ nghiêng mắt nhìn bà rồi tiếp tục không để ý tới nữa.
"Bạn con đến gõ cửa cũng không mở, để người ta ở bên ngoài chờ cả buổi, lỗ tai có bị điếc không?" Triệu Thải Nam lại mắng Triệu Mộ Tịch mấy lời, sau đó cười dịu dàng rồi bảo Kỷ Dữ Đường, "Kỷ tiểu thư, đến đây ngồi đi."
Sau đó, Triệu Mộ Tịch thấy Kỷ Dữ Đường cùng mẹ mình đi vào, sao hai người này lại tiến vào cùng nhau thế này.
Triệu Mộ Tịch không nghe điện thoại, không mở cửa cho cô nhằm tạo cảm giác là nhà không có người... Nhưng bây giờ hai nàng bốn mắt nhìn nhau, quả thực là xấu hổ chết mất.
Kỷ Dữ Đường lạnh lùng nhìn nàng, mặt không biểu tình. Triệu Mộ Tịch cũng chả biết nên nói cái gì, không nói lời nào với Dữ Đường mà lấy tai nghe xuống rồi xoay người đi vào bếp.
"Khách đến cũng chả chào một câu! Kỷ tiểu thư, cháu ngồi đi."
Ngược lại Triệu Thải Nam chào hỏi rất nhiệt tình, một câu Kỷ tiểu thư hai câu Kỷ tiểu thư, réo tên không ngừng, Triệu Mộ Tịch nghe đã thấy phiền, mẹ của nàng đúng là một kẻ nịnh nọt.
"Tối nay nhớ làm thêm vài món ăn." Triệu Thải Nam chào hỏi xong Kỷ Dữ Đường liền chạy đến phòng bếp, cố ý bàn giao nhiệm vụ cho Triệu Mộ Tịch rồi tranh thủ hỏi vài câu, "Người bạn này của con lai lịch như nào? Sao hai đứa biết nhau?"
Triệu Mộ Tịch trừng mắt với Triệu Thải Nam một chút, không nhanh không chậm nói, "...cái này có liên quan đến mẹ sao?"
"Hừ, còn nhỏ mà hay hung dữ, người làm mẹ như tôi không dám động vào cô."
Bởi vì Kỷ Dữ Đường ở đây nên hiếm hoi mới có một ngày Triệu Mộ Tịch và Triệu Thải Nam hài hoà không cãi vả, nói chuyện bình thường đã coi như là "nhẹ giọng”.
Triệu Mộ Tịch một câu đều không nói nhưng lặng lẽ làm toàn món Kỷ Dữ Đường thích, Kỷ Dữ Đường nhìn thấy liền biết đều là dụng tâm của em ấy.
"Cơm canh rau dưa đạm bạc sợ Kỷ tiểu thư ăn không quen." Triệu Thải Nam còn nhiệt tình hơn Triệu Mộ Tịch, đông một câu tây một câu cùng Kỷ Dữ Đường nói chuyện. Bà đoán được chiếc xe dưới lầu của cô, thầm nghĩ đây hẳn không phải là người có tiền bình thường.
"Mẹ, mẹ nói ít một chút được không?" Triệu Mộ Tịch đột nhiên quát Triệu Thải Nam. Mẹ nàng rõ ràng đang thăm dò gia thế Kỷ Dữ Đường, điều này khiến trong lòng Triệu Mộ Tịch không thoải mái, nàng lo lắng bà sẽ đem đến phiền phức cho Kỷ Dữ Đường, loại chuyện này Triệu Thải Nam không phải không dám làm.
"Sao con lại nói chuyện như thế với mẹ?" Nếu không phải có mặt Kỷ Dữ Đường thì Triệu Thải Nam đã sớm mở miệng mắng chửi nàng. Hôm nay đến giờ bà vẫn còn giữ được bình tĩnh nói với Kỷ Dữ Đường, "từ nhỏ con bé này tính tình đã không tốt..."
"Mộ Tịch, trong nhà còn rượu không, nhanh mang ra đây mời Kỷ tiểu thư uống."
"Không được." Kỷ Dữ Đường nhìn về phía Triệu Mộ Tịch, cả ngày hôm nay em ấy đã không nở một nụ cười nào.
"Chị ấy không thể uống rượu." Triệu Mộ Tịch nói xong cũng nhìn về phía Kỷ Dữ Đường, chỉ là không tới mấy giây lại cúi đầu. Triệu Mộ Tịch biết mình không thể nhìn chị ấy nhiều được, nếu không ban đêm sẽ nhớ tới người phụ nữ này.
Mấy đêm liền nàng đều mơ thấy Kỷ Dữ Đường, nàng nào muốn nhưng cũng không thể tự chủ được.
Triệu Mộ Tịch yên lặng chú ý Kỷ Dữ Đường, cơm tối ăn rất ít so với bình thường, Triệu Mộ Tịch thầm nghĩ có phải là món ăn hôm nay không hợp khẩu vị của chị ấy. Triệu Mộ Tịch thấy Kỷ Dữ Đường đặt bát đũa xuống liền không nhịn được chủ động nói câu đầu tiên trong ngày "Chị ăn thêm chút nữa đi."
"Tôi ăn no rồi."
Ăn có một chút vậy no làm sao được, nếu là trước đây Triệu Mộ Tịch đã gắp thức ăn cho chị ấy đến khi đầy mới thôi, nhưng giờ thì... Triệu Mộ Tịch một hơi ăn xong bát cơm của mình. Chị ấy là đại tiểu thư nhà họ Kỷ, có đầy người muốn quan tâm đến chị ấy, bớt đi nàng chẳng khác gì “vắng mợ chợ vẫn đông”.
Chưa đến 8h nhưng Kỷ Dữ Đường đã đứng dậy muốn chào ra về, hôm nay có lẽ là bữa cơm không ngon miệng nhất mà cô từng dùng với Triệu Mộ Tịch.
Triệu Thải Nam thúc giục Triệu Mộ Tịch đưa Kỷ Dữ Đường xuống lầu, Triệu Mộ Tịch cúi đầu dọn dẹp bát đũa trên bàn ăn, lạnh lùng nói một câu, "Chị ấy biết đường."
"Không cần tiễn, cám ơn." Thấy Triệu Thải Nam muốn đưa cô xuống, Kỷ Dữ Đường lịch sự từ chối rồi cám ơn.
Triệu Mộ Tịch ngẩn ngơ rửa bát đũa trong bếp, vẫn tự nhủ lòng rằng không cùng Kỷ Dữ Đường gặp mặt sẽ tốt hơn, vừa bớt khó chịu lại không phải nghĩ nhiều. Nhưng khi chị ấy vừa xuất hiện thì mọi đấu tranh tư tưởng của nàng trong mấy ngày qua đều hoá thành mây trôi.
Tâm loạn như ma.
"Mộ Tịch, mẹ đã nói với bên kia rồi, đưa trước mười vạn là được, sau đó sẽ dễ nói chuyện hơn."
Ha, nghe thật dễ dàng, bỏ ra mười vạn là được? Những năm gần đây tiền Triệu Mộ Tịch kiếm được 80% đều đưa cho bà ta, còn nợ nần của bà ấy thì đã hơn hai mươi lăm vạn. Bản thân nàng không có đến một đồng tiết kiệm, giờ Triệu Thải Nam lại đòi thêm mười vạn, Triệu Mộ Tịch lấy đâu ra.
"Tôi tìm mười vạn ở đâu ra ?! Bà lại đi đánh bạc đúng không..."
Hết lần này tới lần khác Triệu Thải Nam vẫn cứ mê muội cờ bạc, Triệu Mộ Tịch biết đấy là cái hang không đáy nhưng có nói với Triệu Thải Nam cũng chả ích gì. Mặc dù Triệu Mộ Tịch mạnh miệng, sống chết nói Triệu Thải Nam không có quan hệ gì với nàng, cuối cùng nàng vẫn không làm được.
"Không đánh nhiều, mẹ cũng biết con không dễ dàng mà..."
Đúng là vẫn cờ bạc mà, nếu không đã không tiêu hết số tiền nàng đưa nhanh như vậy.
Triệu Mộ Tịch cười cười, ánh mắt tuyệt vọng, nàng vừa kéo tay Triệu Thải Nam vừa nói "Bà đi theo tôi."
Nàng túm lấy Triệu Thải Nam rồi đẩy ra bên ngoài ban công, từ lầu sáu nhìn xuống chính là con đường cũ nát quen thuộc, Triệu Mộ Tịch cười lạnh rồi nói với Triệu Thải Nam, "Nếu bà còn đi đánh bạc thì tôi sẽ nhảy từ đây xuống."
"Con đang nói linh tinh gì vậy”
Nếu không phải rất tuyệt vọng thì Triệu Mộ Tịch sẽ không nói những lời như vậy.
"Có người mẹ như bà, tôi sống còn khó chịu hơn chết!"
Triệu Mộ Tịch cắn răng tránh Triệu Thải Nam đánh nàng, nàng dập tắt thủ đoạn của Triệu Thải Nam rồi giương tay cho bà ta một cái tát.
Tát xong Triệu Thải Nam, nàng vừa khóc vừa đe dọa "Tôi - Triệu Mộ Tịch nói được thì làm được, nếu bà còn nợ nần một lần nữa thì tôi sẽ từ nơi này nhảy xuống, tôi chết rồi bà thích như nào thì tuỳ, dù sao tôi cũng chả quan tâm nữa."
Có đôi lúc, Triệu Mộ Tịch cảm giác chết mới chính là giải thoát.
Triệu Thải Nam bị tát một cái nhưng không đánh trả. Bà hơi sợ bởi đây là lần đầu tiên Triệu Mộ Tịch đe doạ bà, Triệu Thải Nam biết Triệu Mộ Tịch sẽ không mặc kệ bà nên lặp lại hết lần này đến lần khác. Bà cũng đâu muốn ép con gái mình vào tuyệt lộ, nhưng khi lên cơn nghiện thì lại nhịn không được...
"Mẹ đồng ý với con sẽ không đánh bạc nữa. Nhưng số tiền mười vạn này con phải kiếm cho mẹ trong vòng ba ngày, nếu không đám người kia sẽ không bỏ qua mẹ mấtt... Mộ Tịch, con suy nghĩ cách giải quyết được không?"
"Mười vạn? Ba ngày?" Triệu Mộ Tịch tức giận đến phát điên, nàng gào khóc nói, "Hiện tại tôi có đi bán thân cũng chẳng thể kiếm nổi mười vạn cho bà đâu!!!"
"Có thể tìm bạn mượn mà..." Triệu Thải Nam kéo lấy cánh tay của nàng, nhớ tới Kỷ Dữ Đường, xe của Kỷ Dữ Đường nhìn qua cũng đáng giá hơn mấy trăm vạn, "Con đi tìm Kỷ tiểu thư, cầu xin nàng giúp đỡ chút đi, hai đứa chẳng phải quen biết nhau sao..."
Triệu Mộ Tịch nặng nề đẩy bà ta ra, "Bà đừng có lôi kéo sự chú ý đến chị ấy!"
"Cũng vì bất đắc dĩ thôi mà. . ."
"Tôi với chị ấy không thân”
Quả nhiên Triệu Thải Nam để ý đến Kỷ Dữ Đường, tối hôm nay Triệu Mộ Tịch thấy tự dưng bà ấy nhiệt tình như vậy đã chắc chắn là không có gì tốt đẹp rồi.
Sau khi về đến nhà Kỷ Dữ Đường cầm điện thoại trầm ngâm một lúc rồi gọi cho Triệu Mộ Tịch, chuông reo một lúc mới có kết nối, nhưng người nhận không phải Triệu Mộ Tịch.
Triệu Mộ Tịch đang tắm, Triệu Thải Nam lén lút thay nàng nghe điện thoại, tên người gọi là "Canh cá", chả biết là ai. Triệu Thải Nam rất có hứng thú tìm hiểu bạn bè của Triệu Mộ Tịch, chỉ là từ trước đến nay Triệu Mộ Tịch đều không chịu giới thiệu bà với bọn họ.
"Triệu Mộ Tịch. . ."
Kỷ Dữ Đường vừa cất tiếng Triệu Thải Nam liền biết giọng nói này, "Kỷ tiểu thư à, dì là mẹ của Mộ Tịch đây, nó đang tắm, có chuyện gì sao?"
"Chút nữa dì nói em ấy gọi lại cho tôi, cám ơn."
"Không vấn đề gì. . ."
Cúp điện thoại, Triệu Thải Nam nhìn chằm chằm dãy số, tìm bút mực rồi nhanh chóng ghi lại số điện thoại của Kỷ Dữ Đường vào lòng bàn tay.
"Bà cầm điện thoại của tôi làm gì?!" Triệu Mộ Tịch từ phòng tắm ra đã thấy Triệu Thải Nam cầm điện thoại di động của nàng đang nhìn cái gì.
"Kỷ tiểu thư gọi điện cho con, mẹ nghe hộ con một chút, cô ấy bảo con nhớ gọi lại."
Triệu Mộ Tịch giật lấy điện thoại từ trong tay của Triệu Thải Nam rồi quát, "Ai bảo bà nghe máy!"
"Tôi nhận hộ cô một cuộc điện thoại mà cô cãi tôi thế đấy à? Tôi đi, số tiền mười vạn kia cô không nghĩ giúp tôi giải quyết thì để tôi tự làm." Dứt lời, Triệu Thải Nam đẩy cửa bỏ đi.
Triệu Mộ Tịch cảm giác đầu muốn nổ tung ra, số tiền mười vạn này nàng làm thế nào mới có thể tìm đủ trong ba ngày đây. . .
Kỷ Dữ Đường vừa mới gọi điện cho nàng sao. Vài ngày trước Triệu Mộ Tịch còn tự an ủi bản thân, không muốn tiếp tục liên lạc với Kỷ Dữ Đường, nhưng lại không nỡ xóa số điện thoại của chị ấy. Triệu Mộ Tịch xoắn xuýt một lúc cuối cùng vẫn gọi lại cho Kỷ Dữ Đường, nàng lo lắng Triệu Thải Nam nói những thứ linh tinh với chị ấy.
"Kỷ tổng."
Kỷ Dữ Đường cảm giác được tâm trạng em ấy không được tốt, giờ lại chủ động gọi điện thoại cho mình, trong thanh âm lại mang chút mỏi mệt cùng u ám. Kỷ Dữ Đường biết rõ còn cố hỏi, "Sao tự dưng lại giận chị?"
Triệu Mộ Tịch nghe xong liền cảm thấy khó chịu trong lòng. Kỷ Dữ Đường, vì sao em tức giận, chị làm gì có chuyện không biết? Khả năng Kỷ tổng cảm thấy mình không có tư cách để giận chị ấy mới có thể hỏi vậy đi.
"Em không có." Triệu Mộ Tịch dừng một chút rồi nói ra câu này.
Kỷ Dữ Đường dường như có thể cảm nhận được nguyên nhân khiến Triệu Mộ Tịch không vui nhưng vẫn cố tình hỏi, cô muốn tiến thêm một bước để thăm dò, xác định một điều gì đó.
Giữa hai người con gái sẽ có tình yêu sao? Kỷ Dữ Đường biết Nhan Âm thích cô nhưng vẫn cảm thấy thứ tình cảm này hoang đường và không muốn đón nhận. Nhưng sau khi đổi thành Triệu Mộ Tịch thì mọi thứ giống như thay đổi hoàn toàn. Đêm hôm đó khi Triệu Mộ Tịch hỏi cô "nhỡ em thích chị thì phải làm sao", Kỷ Dữ Đường không muốn trực tiếp cự tuyệt Triệu Mộ Tịch, cho dù Kỷ Dữ Đường không biết Triệu tiểu thư nói câu kia là đùa hay thực sự nghiêm túc.
Nghe thanh âm Triệu Mộ Tịch có chút rất không thích hợp, Kỷ Dữ Đường dịu dàng hỏi lại, "Có phải lại đang khóc rồi?"
Triệu Mộ Tịch khi khóc giọng nói sẽ như thế này, Kỷ Dữ Đường thấy em ấy khóc hai lần liền có ấn tượng rất sâu sắc.
Nghe giọng nói dịu dàng của cô, Triệu Mộ Tịch càng muốn khóc to hơn, trước kia mỗi lần Kỷ Dữ Đường nói như vậy bản thân đều hưởng thụ, giờ nàng chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, "Không, Kỷ tổng có việc sao?"
Kỷ Dữ Đường còn chưa lên tiếng, Triệu Mộ Tịch lại hỏi tiếp, trực tiếp vào đề tài chính, "Mẹ em có nói gì với chị không?"
"Không có."
"Mấy lời của bà ấy nói đều không đáng tin, chị đừng để ý đến mẹ em." Triệu Mộ Tịch không cho cô có cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói, "Ngoài ra về sau em sẽ ở cùng Lâm Vi, cơm tối cũng sẽ ăn cùng chị ấy, cho nên chị không cần đến nơi này tìm em."
Nghe tới cái tên Lâm Vi, Kỷ Dữ Đường trong lòng có chút lấn cấn, cô nhíu lông mày, "Lâm Vi?"
"Đấy là bạn em, lần trước chị đến nhà của em cũng đã gặp chị ấy." Vừa nói ra câu này một cái, Triệu Mộ Tịch liền nhớ đến hình ảnh hôm nàng cùng Kỷ Dữ Đường bị Lâm Vi "bắt gian tại giường" .
Triệu Mộ Tịch nói như vậy chỉ là không muốn về sau Kỷ Dữ Đường lại đến tìm nàng, nhưng điều Kỷ tổng chú ý lại không phải cái này. Kỷ Dữ Đường lông mày nhíu càng chặt hơn, "Em muốn dọn đi để ở cùng với cô ta?"
Giống như không có lời nào cần giải thích, Triệu Mộ Tịch nói, "Không có việc gì, em cúp máy đây, chị nghỉ ngơi sớm một chút."
Kỷ Dữ Đường nhìn giao diện điện thoại đã tắt, nghĩ thầm Triệu Mộ Tịch cuối cùng em có ý gì? Vài ngày trước còn luôn mồm hỏi nhỡ thích thì phải làm sao? Giờ mới có mấy ngày mà thái độ như hai người xa lạ. . .
Một đêm này Triệu Mộ Tịch nghĩ đến rất nhiều thứ, những ngày gần đây nàng đều không có một giấc ngủ yên ổn. Chiều hè nổi lên cơn dông, hạt mưa nặng nề đập vào ô cửa sổ thủy tinh phát ra tiếng vang ồn ào, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm khiến người ta khó chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, mưa vẫn rơi lất phất. Mười giờ sáng, một số điện thoại xa lạ gọi tới, Kỷ Dữ Đường ấn nút nghe.
"Kỷ tiểu thư, là dì đây. . ."
Đúng là mẹ Triệu Mộ Tịch.
Sau khi trò chuyện một lúc Kỷ Dữ Đường cúp điện thoại, lâm vào trầm tư, tựa hồ hiểu rõ vì sao Triệu Mộ Tịch lại sốt sắng như vậy.
"Chị, buổi chiều đi tham ban với em đi —— "
* 探班 – Tham ban: Một đoàn làm phim đang quay phim, không phải người của đoàn nhưng lại đến thăm đoàn, hoặc quan sát bọn họ diễn, làm phim.
Hôm nay là cuối tuần, Kỷ Dữ Lộ lôi kéo Kỷ Dữ Đường đi đoàn phim để tham ban Nhan Âm, vốn Kỷ Dữ Đường không muốn đi, nhưng chợt nghĩ đến gần đây Triệu Mộ Tịch cũng diễn ở đoàn phim thì không từ chối nữa.
"Sao lại cắt tóc rồi?" Kỷ Dữ Đường lái xe chở Kỷ Dữ Lộ hướng về Ảnh Thị Thành, trời mưa rất lớn, dường như cả tòa thành thị bỗng trở nên mông lung huyền ảo.
"Thích thì cắt thôi ạ."
"Dữ Lộ." Ô tô chậm rãi dừng bên đường, Kỷ Dữ Đường suy nghĩ cuối cùng vẫn nói rõ ràng với Kỷ Dữ Lộ, "Về sau em đừng như vậy."
Kỷ Dữ Lộ nghe không hiểu, "Cái gì ạ?"
"Không cần cố gắng sắp xếp cho chị gặp mặt Nhan Âm."
Quả nhiên chị gái của mình cái gì cũng biết, Kỷ Dữ Lộ quay đầu cười giả ngu,  "Em làm gì có?"
"Chị cùng cô ấy không có khả năng." Kỷ Dữ Đường nói ra trực tiếp. Nhan Âm là bạn của Kỷ Dữ Lộ, lại sĩ diện, nếu Kỷ Dữ Đường nói thẳng với Nhan Âm có thể sẽ xuất hiện tình cảnh xấu hổ giữa hai người, nhưng nói với Dữ Lộ thì đỡ hơn nhiều.
"Chị, bởi vì cô ấy là con gái sao?" Kỷ Dữ Lộ hỏi. Nếu Nhan Âm nghe Kỷ Dữ Đường nói trắng ra như vậy thì tâm có khi tan nát ngay lập tức. Cứ cho là trong lòng cũng biết trước một phần, nhưng nghe chính miệng người trong cuộc nói ra thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Nghe Kỷ Dữ Lộ nói như vậy, trong khoảnh khắc trong đầu Kỷ Dữ Đường hiện lên gương mặt của Triệu Mộ Tịch. Nói như vậy chính là phương thức từ chối thẳng thắn nhất, Kỷ Dữ Đường nhẹ giọng nói, "Chị không thể tiếp nhận cô ấy."
Lúc này, Kỷ Dữ Lộ cũng cảm thấy Nhan Âm nên chết tâm dần là vừa, Kỷ Dữ Đường đã trực tiếp từ chối luôn rồi.
"Kỳ thật, giới tính hay gì đó. . . cũng không phải là vấn đề đúng không?" Kỷ Dữ Lộ còn ý đồ định nói tiếp nhưng nàng tự biết mình tuyệt đối không đấu lại được võ mồm người chị này, "Cô ấy rất thích chị."
"Đừng nói nữa."
Lần này Kỷ Dữ Lộ lại càng khẳng định chị mình còn thẳng hơn ống thép.
Triệu Mộ Tịch cảm thấy hết sức buồn bực, càng không muốn gặp Kỷ Dữ Đường thì chị ấy xuất hiện càng nhiều. Hôm nay Kỷ tổng giống như không phải đến nói chuyện làm ăn, mà là đang. . . đi dạo.
Tối hôm qua Lâm Vi mắc mưa, hôm nay cảm mạo ốm sốt nằm vật vờ ở nhà không đến studio. Nếu không lúc nhìn thấy Kỷ Dữ Đường xuất hiện chắc phải trêu đùa Triệu Mộ Tịch một lúc.
"Đại Vi, buổi tối em sang chỗ chị ngủ nhé."
"Được được, em nhớ tiện đường mua thuốc cảm cho chị." Triệu Mộ Tịch đến là có người nấu cơm cho ăn, Lâm Vi hoan hỉ mười phần mong chờ Triệu tiểu thư đến.
Triệu Mộ Tịch cảm thấy mình luôn luôn trông thấy Kỷ Dữ Đường, ánh mắt nàng cứ tự động dính vào hình bóng của người nọ. Triệu Mộ Tịch thầm mong kết thúc sớm công việc về nhà Lâm Vi, không biết Lâm Vi có thể nghĩ hộ nàng biện pháp kiếm mười vạn tệ kia không, dù sao chị ấy cũng quen biết một số người có tiền.
Nhưng quen biết thì quen biết, dù thân thiết thế nào thì mở miệng mượn một cọc tiền mười vạn cũng đâu dễ dàng gì.
Công việc sắp kết thúc, mưa càng lúc càng to, dù cầm ô cũng sẽ bị ướt sũng. Triệu Mộ Tịch định chờ mưa nhỏ một chút thì đi.
"Mộ Tịch, em muốn đi đâu? Anh đưa em đi." Nhậm Khang dừng xe trước mặt Triệu Mộ Tịch rồi nói với nàng.
Xe của Kỷ Dữ Đường đi đằng sau xe Nhậm Khang để ra ngoài, buổi tối Nhan Âm cần diễn bù, Kỷ Dữ Lộ ở lại đây với cô ấy, một mình Kỷ Dữ Đường lái xe về trước.
Không phải trùng hợp mà Xe Kỷ Dữ Đường và Nhậm Khang đi đến cùng một chỗ, bởi hai người bọn họ đều muốn đón Triệu Mộ Tịch.
Nhậm Khang mở cửa xe ra bước xuống giơ cao dù lên, "Đi thôi nào!"
Triệu Mộ Tịch nghĩ mưa lớn như này cũng chả biết bao giờ mới ngừng, chỗ ở Lâm Vi lại không xa, đi xe có mười mấy phút thì ngồi nhờ xe Nhậm Khang một chút cũng chả sao.
Nhậm Khang lôi kéo cổ tay của nàng để nàng bước lên xe.
Kỷ Dữ Đường thấy thế cũng cầm theo một cây dù màu đen xuống xe, cô đi tới chỗ của Triệu Mộ Tịch, dắt cổ tay còn lại của Triệu Mộ Tịch.
Một trái một phải, ba người giằng co trong cơn mưa.
"Kỷ tổng. . ."
Triệu Mộ Tịch đang đứng dưới dù cùng Nhậm Khang lại bị Kỷ Dữ Đường kéo lại đứng cạnh cô.
"Kỷ tổng, chị đây là. . ." Nhậm Khang cảm thấy hơi khó hiểu.
Kỷ Dữ Đường nhìn mặt Triệu Mộ Tịch, cô biết gần đây Triệu tiểu thư đang rất cần tiền nhưng chưa gì đã sử dụng đến thủ đoạn kiểu này rồi ư? Kỷ Dữ Đường thấy Triệu Mộ Tịch đi theo Nhậm Khang lên xe, trong phút chốc đã hiểu lầm. . .
"Em đi lên xe của chị ngay!"
Kỷ Dữ Đường lôi kéo nàng đi, hoàn toàn không buồn hỏi ý của nàng.
 
 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16