Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 11 : Khách Hàng Mới

4997 3 54 0

Editor: Nhất Vỹ

Beta: 2004n4

“Triệu tiểu thư, đêm nay em muốn cho tôi xem cái này à?”

Vốn dĩ Triệu Mộ Tịch muốn nhìn vẻ mặt không bình tĩnh của cô, bây giờ ngược lại chính mình không bình tĩnh. Quan hệ giữa cô và Hạ Tề nhất định có vấn đề, nếu không cho dù Kỷ Dữ Đường biết hai người đang làm bộ cũng không thể bình tĩnh như thế.

“Có phải cho em tiền thì cái gì em cũng làm?”

“Chị…” Kỷ Dữ Đường nhã nhặn nói lời này, Triệu Mộ Tịch vẫn nghe được mùi vị sỉ nhục bên trong.

“Cảm ơn sữa bò của cô.” Rốt cuộc lần này không thể tiếp tục diễn nữa, Kỷ Dữ Đường uống sữa bò, độ ấm vừa đủ. “Nếu như Triệu tiểu thư có thời gian thì tôi không ngại cô đến tham dự lễ đính hôn của tôi.”

Hiện tại Triệu Mộ Tịch mới nhận ra được nụ cười giảo hoạt trên mặt Kỷ Dữ Đường, lúc trước nàng đoán Kỷ Dữ Đường không phải là người bình thường nhưng không nghĩ đến tình thế sẽ rơi vào cục diện như hôm nay, cô đã biết rõ từ lâu…

Đây là một trò chơi, tuy không phải lần đầu tiên Triệu Mộ Tịch trải qua nhưng xưa nay nàng không bị hãm hại đến thảm như vậy. Lúc Kỷ Dữ Đường rời đi vẫn ung dung tao nhã, trên mặt như viết ba chữ lớn “người thắng cuộc”, khiến cho Triệu Mộ Tịch ý thức được gần như một tháng này nàng là người bị xoay như chong chóng, có oán khí cũng chỉ cố nuốt hết xuống bụng đến độ phổi sắp bùng nổ.

Kỷ Dữ Đường, xem như chị lợi hại.

“Người đẹp, thật ngại quá, chị vẫn chưa thanh toán…”

Phổi của Triệu tiểu thư lúc này đã nghẹn khí đến phình nổ rồi.

Hai mươi lăm vạn đã bay mất, vốn là cảm thấy vụ làm ăn này như giấc mộng ban ngày, bây giờ tốt rồi, tỉnh mộng rồi, nàng vẫn là Triệu Mộ Tịch, người đang thiếu tiền.

Buổi tối Triệu Mộ Tịch nằm trên giường lăn qua lặn lại ngủ không yên, đầu giường còn đặt ảnh của Kỷ Dữ Đường, nàng đưa tay lấy xé nát thành từng mảnh nhỏ, vứt trên sàn nhà, còn có trong điện thoại và tất cả dấu vết liên quan Kỷ Dữ Đường cũng xóa sạch sẽ.

Triệu Mộ Tịch mất ngủ, cả đêm không ngủ, trong đầu đều là dáng vẻ Kỷ Dữ Đường rời khỏi quán bar.

“Nếu như Triệu tiểu thư có thời gian thì tôi không ngại cô đến tham dự lễ đính hôn của tôi.”

Cô không ngại nhưng tôi vẫn còn liêm sỉ! Loại người gì vậy! Có phải Kỷ Dữ Đường rảnh rỗi đến hồ đồ rồi không? Đường đường là một tổng giám đốc có thời gian sao không đi nói chuyện làm ăn, đùa bỡn xoay nàng đến như vậy, chơi vui lắm hả?

“Em rất có thiên phú.”

Thì ra chị ta nói có thiên phú diễn kịch là ý này, Triệu Mộ Tịch chậm chạp nhớ ra, nói cách khác thì ra từ lúc đó Kỷ Dữ Đường đã biết rõ lí do mình tiếp cận chị ta, thậm chí không chừng đã biết sớm hơn.

Còn có đêm đó, cái gì mà “có thể đi ra gặp tôi không?”, lúc đó Triệu Mộ Tịch nhận được điện thoại của cô thì mừng như điên, 15 phút hùng hục chạy tới để gặp mặt cô. Bây giờ nhớ lại…

Kỷ tổng diễn thật hay, Triệu Mộ Tịch từ cảm thấy mặc cảm không bằng.

Cơm trưa là một cây củ cải dưa muối, thêm chút cháo loãng. Lần trước Triệu Thải Nam tới đã lấy hết tiền mặt của nàng, sau đó mua nguyên liệu để nấu canh cho Kỷ Dữ Đường, lại tiêu hết tiền trong thẻ của nàng, tình trạng kinh tế hiện tại cũng chỉ có thể ăn được những thứ này.

Tâm tình của Triệu Mộ Tịch và Lâm Vi hạ xuống rất thấp, con vịt luộc bay đi rồi, ai gặp phải cũng đều cười không nổi, huống chi… năm mươi vạn, hai người chờ bao lâu mới có thể kiếm được.

“Biết người biết mặt không biết lòng, chị ta sao có thể như vậy…” Triệu Mộ Tịch oán khí đầy đầu gắp một miếng củ cải đưa vào trong miệng, vừa chua vừa mặn, nhai đến phát ra tiếng “cọt kẹt”, bụng đầy nước đắng nhất định phải tìm người chịu chung.

Triệu Mộ Tịch không chỉ mặt gọi tên, thế nhưng Lâm Vi biết nàng đang nói Kỷ Dữ Đường, từ lúc Lâm Vi vừa mới vào nhà, mỗi một câu Triệu tiểu thư nói đều liên quan đến Kỷ tổng, nói đến ba tiếng rồi vẫn chưa ngừng nghỉ.

Nói đi nói lại đơn giản là những câu nói như:

“Chị nói chị ta có phải bị bệnh hay không?!”

“Chị nói chị ta có phải rảnh rỗi đến điên rồi không?!”

“Chị nói vì sao chị ta tẻ nhạt như thế?!”

“Loại người gì vậy trời?!”

Lâm Vi không nói lời nào, chỉ ăn cháo, bây giờ chỉ muốn bịt hai lỗ tai lại, hoặc làm cho Triệu tiểu thư ngậm mồm, vốn đã đủ phiền, còn phải nghe nàng líu ra líu ríu.

Triệu Mộ Tịch cảm thấy “oan ức”, cháo vẫn ăn chưa hết, còn đang liệt kê…

“...Hồi lúc chị ta nằm viện, mỗi ngày em đều hầm canh, còn nộp viện phí cho chị ta, trong thẻ của em còn có chút tiền, em không dám tiêu cho bản thân nhưng toàn tiêu cho chị ta, người phụ nữ này không biết xấu hổ à?”

Thời điểm Kỷ Dữ Đường truyền nước biển, không tiện động tay, Triệu Mộ Tịch còn “phục vụ đến cùng” đút cho Kỷ Dữ Đường uống, tuy mình không phải được nuông chiều từ bé nhưng cũng không có hầu hạ người khác như vậy, tại sao Kỷ Dữ Đường có thể mặt dày mà uống như thế được? “Lừa dối tình cảm của người ta…”

“Khụ…” Sau khi nghe câu nói này, một ngụm cháo trong họng Lâm Vi nghẹn ở khí quản, Triệu tiểu thư không cảm thấy ngại miệng khi nói câu này sao? “Triệu Mộ Tịch, em im lặng chút đi, em không ngại lừa gạt chị ta, lẽ nào chị ta không thể đùa lại em sao?”

“Em…” Triệu Mộ Tịch bị nói cho á khẩu, không trả lời được. “Lâm Vi! Rốt cuộc chị đứng về phía của ai?”

“Haiz, số mệnh đã an bài không kiếm được số tiền kia rồi, bỏ đi.” Lâm Vi lắc đầu, cuộc trao đổi này, hai nàng không gặp may mắn có được tiền nhưng cũng không hao tốn cái gì, phản ứng của Triệu tiểu thư có phải quá mức kích động rồi không?

Triệu Mộ Tịch thừa nhận động cơ tiếp cận ban đầu của mình là không đơn thuần, đương nhiên sau đó cũng không có gì thuần khiết nhưng nàng thật sự hi vọng Kỷ Dữ Đường thấy rõ bộ mặt thật của Hạ Tề, nhiều lần muốn cùng cô làm rõ, nhưng trên thực tế thì Kỷ đại tiểu thư đã biết rõ mọi chuyện, chỉ có mình như kẻ ngu si bận tâm đến người ta.

Triệu Mộ Tịch cúi đầu, đâm chiếc đũa vào trong bát cháo, mỗi lần Kỷ Dữ Đường nhìn mình cười là đang cười nhạo vai hề của mình đúng không?

Người nào đó còn tưởng bở hiểu lầm thành “yêu thích”, thật nực cười….Triệu Mộ Tịch đứng dậy đi mở tủ lạnh ra, lấy ra một lon bia cuối cùng, khui chốt, cau mày hùng hục uống một hơi cạn thấy đáy.

Lâm Vì nhìn trạng thái của nàng, cảm giác có chỗ không đúng. “Mộ Tịch, chẳng lẽ em đối với Dữ Đường là thật lòng sao?”

Hai ngày trước nói dẫn Kỷ Dữ Đường đến quán bar, Triệu Mộ Tịch còn lo lắng người ta không thể uống rượu, về điểm này, trong lòng Lâm Vi có chút hoài nghi.

“Em đối với chị ta là thật lòng? Chị đang kể chuyện cười gì vậy?!” Triệu Mộ Tịch trực tiếp dùng mu bàn tay lau miệng, cười lạnh. “Hai mươi lăm vạn mất rồi, tâm tình của em không hề tốt.”

“Thật sao?” Lâm Vi liếc ngang liếc dọc, vì sao cảm giác Triệu tiểu thư không phải là bởi vì tiền đây?

“Mẹ em bên kia lại thiếu tiền…” Câu này vừa mới dứt, giọng nói Triệu Mộ Tịch xoay đi một cái. “Nếu như chị ta biết thì cứ vạch trần đi, cần gì phải xem chúng ta như khỉ con mà đùa giỡn chứ? Tại sao có loại người nhàm chán như vậy…”

“Mẹ ơi… lại tới nữa rồi…” Lâm Vi trực tiếp nằm nhoài trên bàn, dùng hai tay bịt kín lỗ tai, hô to một tiếng: “Em có bản lĩnh thì đứng trước mặt Kỷ Dữ Đường mắng đi!”

Triệu Mộ Tịch im lặng, đứng dậy bắt đầu thu dọn chén đũa: “Ăn xong rồi thì em đi rửa chén.”

……...

Kỷ Dữ Đường đính hôn với Hạ Tề, rất náo nhiệt. Cũng may Kỷ tổng không phát thiệp mời cho nàng, bằng không Triệu Mộ Tịch sẽ tức đến thổ huyết bỏ mình.

“Đại Vi, tại sao chị ấy muốn đính hôn với Hạ Tề?”

Gần đây không có chuyện làm ăn, phần lớn thời gian Triệu Mộ Tịch và Lâm Vi chỉ ru rú trong nhà, ngồi phịch trên ghế sa-lông xem phim nói chuyện phím.

“Đính hôn thì mới kết hôn được chứ.” Lâm Vi trả lời rất qua loa.

Nói chi bằng không nói, Triệu Mộ Tịch liếc nàng ta một cái, lại hỏi: “Em hỏi tại sao chị ta muốn kết hôn với Hạ Tề?”

“Cô ta không kết hôn với Hạ Tề, lẽ nào đi kết hôn với em?” Lâm Vi ngồi thẳng lên, chỉ vào mũi Triệu Mộ Tịch. “Triệu Mộ Tịch, em hãy nói thật, có phải em thích Kỷ Dữ Đường không?”

Triệu Mộ Tịch hất tay của Lâm Vi ra. “Em nói nghiêm túc, chị ấy thấy Hạ Tề như vậy, còn muốn đính hôn với hắn à?”

“Người có tiền suy nghĩ thế nào, người nghèo chúng ta không đoán được đâu. Nói không chừng, nàng là loại người giống như Hạ Tề, kết hôn chỉ để vui chơi…”

“Không thể nào, chị ấy không phải là người như vậy…” Triệu Mộ Tịch cắt lời, cũng không biết vì sao mình có thể xác định như vậy, lại là do trực giác của phụ nữ sao? Nhưng lúc đầu trực giác phụ nữ gì đó nói Kỷ Dữ Đường thích nàng…

“Ơ, không chịu nổi chị nói xấu người yêu cũ của em hả?” Lâm Vi trêu chọc người, vẻ mặt trông rất muốn ăn đòn. “Nếu như em biết chị ta là loại người thế nào thì còn có thể bị đùa đến xoay vòng sao?”

“Đừng tự vạch áo cho người xem lưng.”

“Triệu Mộ Tịch, là ai tự vạch áo cho người xem lưng?” Lâm Vi phản bác lí lẽ hùng hồn, không có việc gì đi nhắc đến Kỷ Dữ Đường bên tai mình không ngừng, lỗ tai nghe đến nỗi muốn đóng kén. “Nếu như em thật sự thích người ta thì theo đuổi đi nha, nhát gan-----“ “Nếu em không dám, chị giúp em nói ha.” Lâm Vi đưa tay làm thành hình điện thoại, âm dương quái khí nói. “Alo? Kỷ tổng đúng không? Mộ Tịch nhà chúng tôi mỗi ngày nhớ cô đến mất hồn rồi đó…”

“Lâm Vi, chị muốn ăn đòn phải không?!” Triệu Mộ Tịch cầm lấy đệm gối sa-lông, đập một phát thật mạnh lên người Lâm Vi.

Lâm Vi bị đánh nhưng ngoài miệng vẫn không tha người, giả vờ oán giận nói: “Triệu Mộ Tịch, em là cái đồ oán phụ khuê phòng!”

“Trẻ con…” Triệu Mộ Tịch náo loạn lập tức ngừng lại, ném đệm sang một bên, ngã xuống bên cạnh Lâm Vi, thở dài nặng nề.

“Thiếu tiền?”

“Còn không phải à?”

Triệu Mộ Tịch với Lâm Vi là một tổ hai người thiếu tiền, bởi vì Triệu Mộ Tịch có một người mẹ xui xẻo, Lâm Vi chỉ đơn giản do tiêu tiền quá trớn, có thể nói hai người là “trăm sông đổ về một biển.”

“Chị cho em một số điện thoại…”

“Số điện thoại gì?” Triệu Mộ Tịch lấy điện thoại di động ra.

“Em gái ngốc, là khách hàng đó-----“ Lâm Vi gửi một chuỗi dãy số cho Triệu Mộ Tịch. “Ba ngày, mỗi ngày một ngàn, nhiệm vụ rất đơn giản, làm bạn gái tạm thời của người ta, em đã từng làm rồi. Ăn ở vé máy bay bao hết, biệt thự hướng ra biển, khoang hạng nhất, không những được hưởng chuyến du lịch ba ngày, còn có thể có thêm hàng ngàn, em nhận đi.”

“Chị không đi à?”  Triệu Mộ Tịch biết Lâm Vi cũng thiếu tiền. “Không phải đang thiếu tiền sao?”

“Vẫn muốn phí lời hả? Có đi hay không nói thì nói.” Lâm Vi biết bản thân nàng thiếu tiền, chỉ cần “tiết kiệm” là có thể giải quyết, nhưng Triệu Mộ Tịch thiếu tiền thì nhất định phải “mở nguồn”.

Lâm Vi không thích lời nói ngon ngọt, làm việc rất có nghĩa khí, Lâm Vi là bạn bè đáng giá, cũng là duy nhất của nàng. “Cảm ơn.”

“Lần này không cần chia phần cho chị, vụng trộm vui thôi.”

“Nhận được tiền em mời chị ăn cơm.”

“Húp cháo thì khỏi đi.”

“Chị muốn ăn gì cũng được.”

“Là em nói đấy.”

Triệu Mộ Tịch nhìn dãy số điện thoại kia. “Đáng tin hả?”

“Bạn thời đại học của chị, Khương Khải, vô cùng đáng tin, ngoại trừ Kỷ Dữ Đường thì chị có hãm hại em bao giờ.”

Vừa nhắc tới Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch lại hăng hái: “Ừ, chị cũng biết đó là do chị hãm hại em sao?”

“Đây không phải là đang bồi thường cho em sao? Chơi cho vui đi.”

Thời điểm cuối tuần Triệu Mộ Tịch hẹn Khương Khải gặp mặt, mới hàn huyên không tới mười phút, Khương Khải liền quyết định chuyện này, đồng thời khen không hết lời. “Nói không khuếch đại thì Triệu tiểu thư chính là người lý tưởng trong mắt ba mẹ tôi. Vậy cứ như thế đi, ba ngày nữa bay tới thành phố H, Lâm Vi đã nói tình huống cụ thể cho em rồi chứ?”

“Ừm, ngài Khương có điều gì cần dặn dò chi tiết nhặt gì không?”

“Quả nhiên là chuyên nghiệp.” Từ bên trong túi công văn Khương Khải lấy ra một tấm A4. “Triệu tiểu thư chỉ cần hiểu rõ bên dưới là được.”

Triệu Mộ Tịch tiếp nhận, vừa nhìn, tương tự với lý lịch cá nhân, gia thế bối cảnh. “Được, những tình huống cụ thể kia chúng ta tùy cơ ứng biến.”

“Tôi thích người nhạy bén như Triệu tiểu thư đây.”

Thành phố H là thành thị ven biển, ngành du lịch vô cùng phát triển, đụng ngay ngày lễ nên người ta tấp nập đến, Lâm Vi nói lần này là cho nàng lượm một món hời lớn, du lịch còn có thể nhận tiền lương, lại thuận tiện thích nghi trước cảm giác làm hào môn tiểu tức phụ, là chuẩn bị sau này “gả vào hào môn”.

Ba ngày sau, Khương Khải đúng giờ đón nàng ở sân bay. “Cảm ơn.”

“Những ngày tới không nên gọi tôi là Khương tiên sinh, gọi tôi A Khải là được.”

“Việc này Khương tiên sinh không cần lo lắng, tôi biết rồi.”

Khoang hạng nhất, những năm này Triệu Mộ Tịch cũng xem như trải nghiệm toàn bộ cảm giác là đại tiểu thư, Khương Khải rất lịch sự, cũng rất quan tâm nàng, xem như nàng gặp được một khách hàng chất lượng tốt.

Bình thường Triệu Mộ Tịch rất yên tĩnh, đặc biệt là ở một chỗ với khách hàng, nhưng sau này một khi tiến vào “trạng thái làm việc” lại là một biểu hiện khác, cái này là nhu cầu của khán giả.

Nàng tựa lưng trên ghế, không có việc gì làm nên lật tạp chí xem, lục tục có người vào khoang…

Chờ chút… dư quang Triệu Mộ Tịch liếc về một bóng người cao gầy quen thuộc, nàng còn tưởng chính mình bị hoa mắt, hơi ngẩng đầu lên, cẩn thận liếc mắt nhìn, đúng là cô, thế giới này thật là nhỏ bé!

Triệu Mộ Tịch nhanh chóng cúi thấp đầu, giả vờ không thấy gì, tiếp tục lật mở tạp chí.

Đột nhiên một bóng đen xuất hiện trên tạp chí, Triệu Mộ Tịch ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, bóng đen kia chậm chạp che đi tia sáng của mình, Triệu Mộ Tịch vẫn chôn đầu, chị ta sẽ không nhận ra mình.

“Dữ Đường, sao vậy?” Giọng nói của Hạ Tề.

Bóng đen rốt cuộc đi rồi, Triệu Mộ Tịch thở một hơi ngẩng đầu lên, không nhịn được nhìn chung quanh, mới vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Kỷ Dữ Đường ngồi ở ghế cách mình không xa, đang chằm chằm nhìn nàng, ánh mắt của hai người đúng lúc chạm nhau.

Triệu Mộ Tịch dứt khoát ngồi thẳng người, nhìn thấy thì nhìn thấy, mình cần gì phải giống con chuột như vậy, đây cũng không phải là máy bay tư nhân của chị ta.

“Chị Dữ Đường, sao trùng hợp vậy.”

Chuyện này… tình huống gì đây? Triệu Mộ Tịch bối rối, bởi vì Khương Khải đã đứng dậy nhiệt tình chào hỏi với Kỷ Dữ Đường.

“Giới thiệu cho chị đây là bạn gái của em, Mộ Tịch.”

Triệu Mộ Tịch bị kéo đến trước mặt Kỷ Dữ Đường, nụ cười dần dần cứng ngắc, trên máy bay này có hầm ngầm không, nàng muốn chui xuống một lúc…

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16