Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 93

2470 2 16 0

Trong phòng bếp, Triệu Mộ Tịch hầm canh cá, mùi bay lên đầy mũi.

Ngoài cửa có tiếng đập cửa vang lên. Triệu Mộ Tịch đi chậm đến đó.

“Đã về rồi à.” Triệu Mộ Tịch mở cửa, một tay kéo vali, một tay kéo Kỷ Dữ Đường vào nhà. Công việc của tổng giám đốc Kỷ quá bận rộn, một tháng có nửa thời gian ở thành phố A đã không tệ.

Kỷ Dữ Đường vào nhà, từ phía sau lấy ra một bó hoa, đưa vào trong tay Triệu Mộ Tịch, ngay sau đó chính là một nụ hôn môi ngọt ngào: “Nhớ tôi không?”

“Chị nói xem?” Triệu Mộ Tịch thích mấy món quà liền mạch lưu loát như này, Kỷ Dữ Đường thường xuyên thích tặng hoa cho nàng.

Triệu Mộ Tịch ôm hoa, bỏ hoa vào bình. Kỷ Dữ Đường đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau, môi hôn lên mặt nàng.

“Rửa tay sạch sẽ ăn cơm đi. Em nấu canh cá cho chị.” Triệu Mộ Tịch bị cô hôn đến ngứa tim.

Vừa nghe đến “Canh cá”, Kỷ Dữ Đường cười, dùng tay ôm lấy mặt Triệu Mộ Tịch. Cô nhìn vào đôi mắt nàng, giọng điệu khi nói chuyện còn có thể nghe ra một tia mệt mỏi: “Hửm? Muốn ăn tôi sao?”

Triệu Mộ Tịch nghe thấy giọng nói này, có loại gợi cảm nói không nên lời, mới về nhà đã câu dẫn người ta.

Xem ra tâm trạng hôm nay của tổng giám đốc Kỷ cũng không tệ lắm, còn chủ động thừa nhận xưng hô “Canh cá” này.

Triệu Mộ Tịch nhanh chóng hôn lên môi Kỷ Dữ Đường một cái: “Ăn cơm trước đã, ở bên ngoài chị không ăn cơm đúng giờ đúng không?”

Không cần hỏi cũng biết, khi Kỷ Dữ Đường một mình, không có khái niệm về thời gian ăn cơm. Vì thế, Triệu Mộ Tịch cố ý phân phó thư ký Lý nói cô ấy nhất định phải giám sát tổng giám đốc Kỷ ăn cơm đúng giờ. Dù tổng giám đốc Kỷ nói không muốn ăn uống, cũng phải chuẩn bị vài món ăn cho cô.

Thư ký Lý bị kẹp ở bên trong rất khó xử. Một bên là bà chủ, một bên là bạn gái bà chủ. Tổng giám đốc Kỷ không muốn ăn, một thư ký nhỏ như cô ấy cũng không thể bắt bà chủ ăn cơm được. Sau đó, chỉ cần Kỷ Dữ Đường nói không muốn ăn uống, thư ký Lý trực tiếp liên lạc với Triệu Mộ Tịch. Nói đến cũng kỳ quái, tiểu thư Triệu gọi một cuộc điện thoại đến đây, mới hai phút, tổng giám đốc Kỷ biến “Ngoan”.

Trên thế giới này, đại khái chỉ có mỗi tiểu thư Triệu mới có thể khiến tổng giám đốc Kỷ “Ngoan” giống như con cừu.

“Có em quản lý, tôi nào dám không nghe lời chứ?

Mỗi lần Kỷ Dữ Đường nói thế, đều có thể dỗ Triệu Mộ Tịch cười đến tận mang tai.

“Thế này còn kém không nhiều lắm.”

Kỷ Dữ Đường cũng vậy, mỗi lần nhìn thấy Triệu Mộ Tịch cười, mệt mỏi ra sao cũng hết.

Canh cá rất tươi ngon, tay nghề của tiểu thư Triệu giỏi hơn rồi.

Triệu Mộ Tịch chỉ đưa cho Kỷ Dữ Đường một chén canh, nhưng không cho cô uống, nói cô ăn nhiều đồ ăn hơn.

Trước khi Triệu Mộ Tịch làm “Bảo mẫu nhỏ” của cô, Kỷ Dữ Đường không có cảm giác đặc biệt với đồ ăn. Dần dần, cô cảm thấy đồ ăn Triệu Mộ Tịch làm đồ ăn hợp khẩu vị cô nhất. Không phải là ngon nhất, nhưng trong lòng nhớ thương muốn ăn.

“Mộ Tịch…”

“Vâng?” Triệu Mộ Tịch gắp đồ ăn cho Kỷ Dữ Đường.

Kỷ Dữ Đường muốn nói điều gì nhưng không nói: “Ăn cơm trước đi.”

Triệu Mộ Tịch không hỏi nữa, bởi vì nàng đại khái đoán được tổng giám đốc Kỷ muốn nói gì.

Ăn xong bữa chiều, nghỉ ngơi một lúc. Triệu Mộ Tịch thúc giục Kỷ Dữ Đường đi tắm rửa, thấy gần đây quầng thâm cô càng lộ rõ ra, muốn để cô nghỉ ngơi sớm chút. Nào biết tổng giám đốc Kỷ ý vị sâu xa mà nhìn nàng nói một câu: “Chờ không nổi nữa sao?”

“...” Triệu Mộ Tịch cạn lời. Bản thân nàng đói khát đến thế sao? “Suy nghĩ gì thế, ngủ sớm một chút, quầng thâm mắt che không nổi nữa kìa.”

Kỷ Dữ Đường nghiêng người, hôn môi nàng: “Tôi đi tắm trước, chờ tôi.”
Mỗi lần đi công tác trở về, Triệu Mộ Tịch biết cô rất mệt. Buổi tối cô rất hiểu chuyện mà không quấn lấy cô, chỉ muốn để cô thành thành thật thật mà ngủ bù.

Kỷ Dữ Đường đi đến phòng tắm, cố ý khép hờ cửa, không có hoàn toàn đóng lại.

Triệu Mộ Tịch quay đầu thấy, trên cửa kính nửa trong suốt của phòng tắm, ánh lên bóng dáng của Kỷ Dữ Đường, đang cởi quần áo. Trong lòng tiểu thư Triệu lại nổi lên ý niệm không thuần khiết, uống hai ngụm nước lạnh, chuẩn bị về phòng ngủ.

“Em yêu…”

Triệu Mộ Tịch dừng lại.

“Giúp tôi lấy khăn tắm đi.”

“À, vâng…”

Triệu Mộ Tịch đi đến quần áo tìm, lấy ra một khăn tắm sạch sẽ, đưa cho Kỷ Dữ Đường.

“Đây này.” Triệu Mộ Tịch đẩy cửa ra một khe nhỏ, đưa khăn tắm từ khe đó vào.

Ngón tay thon dài trắng nõn của Kỷ Dữ Đường cầm lấy khăn tắm, lại hướng lên trên sờ, nắm chặt cổ tay Triệu Mộ Tịch.

“Haizzz…” Triệu Mộ Tịch cũng không biết tại sao bản thân bị kéo vào phòng tắm. Chờ đến khi nàng phản ứng lại, trong phòng tắm đã mờ mịt hơi nước. Kỷ Dữ Đường khỏa thân đứng trước mặt nàng, túm tay nàng, kéo nàng vào trong lòng ngữ, hôn nàng.

Khăn tắm rơi xuống đất, Triệu Mộ Tịch vươn tay ôm Kỷ Dữ Đường, rất nhanh đắm chìm trong nụ hôn môi. Cơ thể trần trụi dính đầy bọt nước, khi Triệu Mộ Tịch dùng tay vỗ về sống lưng cô, cũng là một mảnh ướt sũng.

Quần áo rất mau cởi sạch sẽ, Kỷ Dữ Đường dịu dàng mà hôn cổ Triệu Mộ Tịch. Vừa mới ở trên bàn ăn cô muốn nói, buổi sáng ngày mai cô muốn đi sang thành phố H, chỉ sợ phải nghỉ ngơi vài ngày.

“Ưm…” Triệu Mộ Tịch hừ nhẹ, dường như chân mềm, chỉ sợ đây là lần nhiệt tình nhất của Kỷ Dữ Đường: “Làm sao…?”

“Muốn.” Kỷ Dữ Đường muốn nàng, muốn nàng cười, cũng muốn thân thể nàng. Cô chưa từng bởi vì người nào mà không bình tĩnh đến thế, điên cuồng đến thế.

“Ưm…” Triệu Mộ Tịch ôm cô, thân thể càng dán càng chặt, bị cô hôn đến nỗi không có cách nào nói chuyện. Còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là phối hợp. Lâu như vậy không gặp, hôn môi giống như đang đốt lửa, Triệu Mộ Tịch cũng muốn. Mỗi ngày chỉ có thể gọi điện thoại, nhưng không gặp được người, quá tra tấn.

Thở dốc, rên rỉ, thậm chí vang thành từng tiếng kêu to, âm thanh vui sướng đan xen bên nhau, tràn ngập toàn bộ phòng.

Kỷ Dữ Đường lau mồ hôi ướt đẫm trên trán Triệu Mộ Tịch, sắc mặt ửng đỏ.

Triệu Mộ Tịch khẽ vuốt lên cơ thể cô, thường thường ngọt ngào hôn lên môi cô. Ôm nhau như vậy, dù không nói một câu, vẫn cảm giác hạnh phúc không nói nên lời. Mồ hôi đổ đầm đìa, có được lẫn nhau, cảm giác rất chân thật.

Qua một trận, Kỷ Dữ Đường mới vuốt tóc Triệu Mộ Tịch, nói với nàng: “Ngày mai tôi phải đi sang thành phố H, vào chín giờ sáng. Qua mấy ngày mới có thể trở về.”

Lúc trước chưa nói, Kỷ Dữ Đường là không nghĩ làm hỏng sự vui vẻ của Triệu Mộ Tịch, nói ra sẽ khiến nàng thất vọng.

“Hôm nay vừa trở về, ngày mai đã đi?” Nụ cười trên gương mặt Triệu Mộ Tịch biến mất.

Quả nhiên uất ức rồi, Kỷ Dữ Đường hôn lên trán nàng: “Chỉ mấy ngày thôi, cuối năm nay tôi sẽ đưa em đi du lịch, bồi thường cho em.”

“Cuối năm còn vài tháng nữa.” Triệu Mộ Tịch chu môi, cố ý oán trách. Thật ra, so với việc Kỷ Dữ Đường không có thời gian ở bên nàng, Triệu Mộ Tịch càng lo lắng cô quá mệt mỏi hơn.

“Tiểu thư Triệu, thông cảm cho bà xã của em, được không?” Kỷ Dữ Đường dỗ dành. Cô cũng hiểu rõ, Triệu Mộ Tịch chỉ hơi oán trách chút, sẽ không bởi vì thế mà ầm ĩ.

Triệu Mộ Tịch xụ mặt nhìn Kỷ Dữ Đường, sau đó nhấp môi. Tiếp theo đó, cuối cùng không nhịn được, cười ha ha, tuyệt đối không ngừng lộ ra hàm răng.

Kỷ Dữ Đường khó hiểu nhìn nàng.

“Em biết, thư ký Lý nói cho em biết lịch trình của chị.”

Quan hệ với mọi người tiểu thư Triệu xử lý khá tốt, cũng khó trách lúc trước có bản lĩnh thông đồng với cô. Kỷ Dữ Đường cau mày hỏi nàng, giả vờ tức giận: “Biết tôi không trở lại, em còn vui vẻ như thế?”

Triệu Mộ Tịch còn cười, cười hồi lâu mới nói: “Em cũng đi thành phố H, cố tình đổi với đồng nghiệp. Bên công ty kia có hoạt động offline, nên được nghỉ vài ngày.”

Khó trách tiểu thư Triệu cười xán lạnh đến thế. Nhớ trước đây, khi Triệu Mộ Tịch đi công tác với Quản Tiệp, tổng giám đốc Kỷ đột ngột thay đổi lịch trình, “Bám đuôi”. Sau khi kết hôn được nhiều năm, nhớ đến chuyện khi còn trẻ, Triệu Mộ Tịch không thiếu lần chế giễu Kỷ Dữ Đường, nói sự chiếm hữu của cô quả thật biến thái.

“Tính toán cái này khá tốt.” Kỷ Dữ Đường nắm nắm lấy mũi nàng, cười hỏi: “Có phải muốn trở về cùng tôi để gặp phụ huynh hay không?”

Bây giờ Hề Vân và Kỷ Miễn đều ở thành phố H. Bởi vì lớn tuổi, chuyện công ty Kỷ Miễn đã phủi tay, giao cho Kỷ Dữ Đường quản lý. Năng lực Kỷ Dữ Đường không thể kém cạnh lúc ông còn trẻ.

Nhắc đến gặp phụ huynh Triệu Mộ Tịch lập tức buồn. Tuy là Hề Vân và Kỷ Dữ Đường cam chịu quan hệ giữa nàng và Kỷ Dữ Đường, nhưng cũng không biểu hiện sự nhiệt tình lắm. Nàng đi đến nhà họ Kỷ, có lẽ sẽ không được chào đón nhỉ?

“Cuối năm sẽ đến.”
Nghe nàng nói như vậy, Kỷ Dữ Đường biết Triệu Mộ Tịch sợ hãi. Cô xoay mặt Triệu Mộ Tịch lại, mạnh mẽ nhìn thẳng: “Tôi liều mạng đi theo em, em còn lo lắng gì chứ?”

Kỷ Dữ Đường dỗ dành nàng an tâm, Triệu Mộ Tịch vẫn nói: “Để cuối năm đi, chị cho em chuẩn bị đã!”

“Dù chuẩn bị vẫn là cô bé sợ hãi.” Kỷ Dữ Đường nhéo mặt nàng.

“Ai sợ hãi chứ!”

Kỷ Dữ Đường vô cùng vui vẻ cười: “Sợ còn không cho nói à?”

Triệu Mộ Tịch dựng lông: “Kỷ Dữ Đường, chị lại bắt nạt em!”

Kỷ Dữ Đường ôm Triệu Mộ Tịch, xoay nửa vòng, đè thân hình nhỏ gầy của nàng dưới thân, khóe miệng mang theo cười, cúi đầu hôn nàng. Chiêu này được dùng tốt nhất, tiểu thư Triệu đang dựng lông rất nhanh an tĩnh lại.

Ngày hôm sau, Triệu Mộ Tịch và Kỷ Dữ Đường cùng nhau bay, đến thành phố H lại hội họp cùng đồng nghiệp.

“Buổi tối trực tiếp ở chỗ tôi, đừng ở khách sạn.”

“Đến nhà chị?” Triệu Mộ Tịch thấp thỏm.

“Đến bờ biển. Lúc trước em đã đến đó một lần.”

Biệt thự của tổng giám đốc Kỷ cạnh biển. Triệu Mộ Tịch nhớ đến chuyện lúc trước: “Chị nói cái mà một đêm ba ngàn à?”

Kỷ Dữ Đường bị cách nói của Triệu Mộ Tịch chọc cười: “Ừm, về sau cho em ở miễn phí.”

Đi vào thành phố H, Triệu Mộ Tịch tìm mọi cách trốn tránh gặp phụ huynh của tổng giám đốc Kỷ. Không nghĩ đến kế hoạch vẫn không theo kịp sự biến chuyển.

Bởi vì ở hoạt động sự kiện, nàng nhìn thấy “Mẹ vợ tương lai” của nàng.

Khi hoạt động buổi chiều kết thúc, Triệu Mộ Tịch gặp Hề Vân, chính là trùng hợp như thế.

“Chào dì ạ.” Triệu Mộ Tịch cũng không biết bây giờ Hề Vân sẽ tỏ thái độ gì với nàng.

Hề Vân tham dự với tư cách khách quý, sau khi nhìn thấy Triệu Mộ Tịch, gật đầu cười.

Bà cười, lúc này mới khiến Triệu Mộ Tịch không khẩn trương lắm.

“Cháu đến từ khi nào?”

“Cháu… Đến hôm qua.”

 “Hôm qua? Tới cùng với Dữ Đường sao?”

“Vâng.”

“Đứa trẻ kia cũng thật là… Cũng không nói với chúng ta một tiếng…” Hề Vân lẩm bẩm. Hề Vân nhìn Triệu Mộ Tịch, giống như thấy nàng hơi khẩn trương, bà không nhịn được hỏi một câu: “Dì nhìn rất hung dữ sao?”

“Không có, không có ạ.” Triệu Mộ Tịch lắc đầu cười.

“Giống như trước kia, cháu không cần phải khẩn trương. Bây giờ tan tầm nhỉ? Vừa lúc về nhà ăn cơm đi, buổi tối Đường Đường cũng trở về.”

Về nhà ăn cơm. Hề Vân nhẹ nhàng nói một câu, đột nhiên khiến Triệu Mộ Tịch cảm động rồi...

Trong phòng bếp, Triệu Mộ Tịch hầm canh cá, mùi bay lên đầy mũi.

Ngoài cửa có tiếng đập cửa vang lên. Triệu Mộ Tịch đi chậm đến đó.

“Đã về rồi à.” Triệu Mộ Tịch mở cửa, một tay kéo vali, một tay kéo Kỷ Dữ Đường vào nhà. Công việc của tổng giám đốc Kỷ quá bận rộn, một tháng có nửa thời gian ở thành phố A đã không tệ.

Kỷ Dữ Đường vào nhà, từ phía sau lấy ra một bó hoa, đưa vào trong tay Triệu Mộ Tịch, ngay sau đó chính là một nụ hôn môi ngọt ngào: “Nhớ tôi không?”

“Chị nói xem?” Triệu Mộ Tịch thích mấy món quà liền mạch lưu loát như này, Kỷ Dữ Đường thường xuyên thích tặng hoa cho nàng.

Triệu Mộ Tịch ôm hoa, bỏ hoa vào bình. Kỷ Dữ Đường đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau, môi hôn lên mặt nàng.

“Rửa tay sạch sẽ ăn cơm đi. Em nấu canh cá cho chị.” Triệu Mộ Tịch bị cô hôn đến ngứa tim.

Vừa nghe đến “Canh cá”, Kỷ Dữ Đường cười, dùng tay ôm lấy mặt Triệu Mộ Tịch. Cô nhìn vào đôi mắt nàng, giọng điệu khi nói chuyện còn có thể nghe ra một tia mệt mỏi: “Hửm? Muốn ăn tôi sao?”

Triệu Mộ Tịch nghe thấy giọng nói này, có loại gợi cảm nói không nên lời, mới về nhà đã câu dẫn người ta.

Xem ra tâm trạng hôm nay của tổng giám đốc Kỷ cũng không tệ lắm, còn chủ động thừa nhận xưng hô “Canh cá” này.

Triệu Mộ Tịch nhanh chóng hôn lên môi Kỷ Dữ Đường một cái: “Ăn cơm trước đã, ở bên ngoài chị không ăn cơm đúng giờ đúng không?”

Không cần hỏi cũng biết, khi Kỷ Dữ Đường một mình, không có khái niệm về thời gian ăn cơm. Vì thế, Triệu Mộ Tịch cố ý phân phó thư ký Lý nói cô ấy nhất định phải giám sát tổng giám đốc Kỷ ăn cơm đúng giờ. Dù tổng giám đốc Kỷ nói không muốn ăn uống, cũng phải chuẩn bị vài món ăn cho cô.

Thư ký Lý bị kẹp ở bên trong rất khó xử. Một bên là bà chủ, một bên là bạn gái bà chủ. Tổng giám đốc Kỷ không muốn ăn, một thư ký nhỏ như cô ấy cũng không thể bắt bà chủ ăn cơm được. Sau đó, chỉ cần Kỷ Dữ Đường nói không muốn ăn uống, thư ký Lý trực tiếp liên lạc với Triệu Mộ Tịch. Nói đến cũng kỳ quái, tiểu thư Triệu gọi một cuộc điện thoại đến đây, mới hai phút, tổng giám đốc Kỷ biến “Ngoan”.

Trên thế giới này, đại khái chỉ có mỗi tiểu thư Triệu mới có thể khiến tổng giám đốc Kỷ “Ngoan” giống như con cừu.

“Có em quản lý, tôi nào dám không nghe lời chứ?

Mỗi lần Kỷ Dữ Đường nói thế, đều có thể dỗ Triệu Mộ Tịch cười đến tận mang tai.

“Thế này còn kém không nhiều lắm.”

Kỷ Dữ Đường cũng vậy, mỗi lần nhìn thấy Triệu Mộ Tịch cười, mệt mỏi ra sao cũng hết.

Canh cá rất tươi ngon, tay nghề của tiểu thư Triệu giỏi hơn rồi.

Triệu Mộ Tịch chỉ đưa cho Kỷ Dữ Đường một chén canh, nhưng không cho cô uống, nói cô ăn nhiều đồ ăn hơn.

Trước khi Triệu Mộ Tịch làm “Bảo mẫu nhỏ” của cô, Kỷ Dữ Đường không có cảm giác đặc biệt với đồ ăn. Dần dần, cô cảm thấy đồ ăn Triệu Mộ Tịch làm đồ ăn hợp khẩu vị cô nhất. Không phải là ngon nhất, nhưng trong lòng nhớ thương muốn ăn.

“Mộ Tịch…”

“Vâng?” Triệu Mộ Tịch gắp đồ ăn cho Kỷ Dữ Đường.

Kỷ Dữ Đường muốn nói điều gì nhưng không nói: “Ăn cơm trước đi.”

Triệu Mộ Tịch không hỏi nữa, bởi vì nàng đại khái đoán được tổng giám đốc Kỷ muốn nói gì.

Ăn xong bữa chiều, nghỉ ngơi một lúc. Triệu Mộ Tịch thúc giục Kỷ Dữ Đường đi tắm rửa, thấy gần đây quầng thâm cô càng lộ rõ ra, muốn để cô nghỉ ngơi sớm chút. Nào biết tổng giám đốc Kỷ ý vị sâu xa mà nhìn nàng nói một câu: “Chờ không nổi nữa sao?”

“...” Triệu Mộ Tịch cạn lời. Bản thân nàng đói khát đến thế sao? “Suy nghĩ gì thế, ngủ sớm một chút, quầng thâm mắt che không nổi nữa kìa.”

Kỷ Dữ Đường nghiêng người, hôn môi nàng: “Tôi đi tắm trước, chờ tôi.”
Mỗi lần đi công tác trở về, Triệu Mộ Tịch biết cô rất mệt. Buổi tối cô rất hiểu chuyện mà không quấn lấy cô, chỉ muốn để cô thành thành thật thật mà ngủ bù.

Kỷ Dữ Đường đi đến phòng tắm, cố ý khép hờ cửa, không có hoàn toàn đóng lại.

Triệu Mộ Tịch quay đầu thấy, trên cửa kính nửa trong suốt của phòng tắm, ánh lên bóng dáng của Kỷ Dữ Đường, đang cởi quần áo. Trong lòng tiểu thư Triệu lại nổi lên ý niệm không thuần khiết, uống hai ngụm nước lạnh, chuẩn bị về phòng ngủ.

“Em yêu…”

Triệu Mộ Tịch dừng lại.

“Giúp tôi lấy khăn tắm đi.”

“À, vâng…”

Triệu Mộ Tịch đi đến quần áo tìm, lấy ra một khăn tắm sạch sẽ, đưa cho Kỷ Dữ Đường.

“Đây này.” Triệu Mộ Tịch đẩy cửa ra một khe nhỏ, đưa khăn tắm từ khe đó vào.

Ngón tay thon dài trắng nõn của Kỷ Dữ Đường cầm lấy khăn tắm, lại hướng lên trên sờ, nắm chặt cổ tay Triệu Mộ Tịch.

“Haizzz…” Triệu Mộ Tịch cũng không biết tại sao bản thân bị kéo vào phòng tắm. Chờ đến khi nàng phản ứng lại, trong phòng tắm đã mờ mịt hơi nước. Kỷ Dữ Đường khỏa thân đứng trước mặt nàng, túm tay nàng, kéo nàng vào trong lòng ngữ, hôn nàng.

Khăn tắm rơi xuống đất, Triệu Mộ Tịch vươn tay ôm Kỷ Dữ Đường, rất nhanh đắm chìm trong nụ hôn môi. Cơ thể trần trụi dính đầy bọt nước, khi Triệu Mộ Tịch dùng tay vỗ về sống lưng cô, cũng là một mảnh ướt sũng.

Quần áo rất mau cởi sạch sẽ, Kỷ Dữ Đường dịu dàng mà hôn cổ Triệu Mộ Tịch. Vừa mới ở trên bàn ăn cô muốn nói, buổi sáng ngày mai cô muốn đi sang thành phố H, chỉ sợ phải nghỉ ngơi vài ngày.

“Ưm…” Triệu Mộ Tịch hừ nhẹ, dường như chân mềm, chỉ sợ đây là lần nhiệt tình nhất của Kỷ Dữ Đường: “Làm sao…?”

“Muốn.” Kỷ Dữ Đường muốn nàng, muốn nàng cười, cũng muốn thân thể nàng. Cô chưa từng bởi vì người nào mà không bình tĩnh đến thế, điên cuồng đến thế.

“Ưm…” Triệu Mộ Tịch ôm cô, thân thể càng dán càng chặt, bị cô hôn đến nỗi không có cách nào nói chuyện. Còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là phối hợp. Lâu như vậy không gặp, hôn môi giống như đang đốt lửa, Triệu Mộ Tịch cũng muốn. Mỗi ngày chỉ có thể gọi điện thoại, nhưng không gặp được người, quá tra tấn.

Thở dốc, rên rỉ, thậm chí vang thành từng tiếng kêu to, âm thanh vui sướng đan xen bên nhau, tràn ngập toàn bộ phòng.

Kỷ Dữ Đường lau mồ hôi ướt đẫm trên trán Triệu Mộ Tịch, sắc mặt ửng đỏ.

Triệu Mộ Tịch khẽ vuốt lên cơ thể cô, thường thường ngọt ngào hôn lên môi cô. Ôm nhau như vậy, dù không nói một câu, vẫn cảm giác hạnh phúc không nói nên lời. Mồ hôi đổ đầm đìa, có được lẫn nhau, cảm giác rất chân thật.

Qua một trận, Kỷ Dữ Đường mới vuốt tóc Triệu Mộ Tịch, nói với nàng: “Ngày mai tôi phải đi sang thành phố H, vào chín giờ sáng. Qua mấy ngày mới có thể trở về.”

Lúc trước chưa nói, Kỷ Dữ Đường là không nghĩ làm hỏng sự vui vẻ của Triệu Mộ Tịch, nói ra sẽ khiến nàng thất vọng.

“Hôm nay vừa trở về, ngày mai đã đi?” Nụ cười trên gương mặt Triệu Mộ Tịch biến mất.

Quả nhiên uất ức rồi, Kỷ Dữ Đường hôn lên trán nàng: “Chỉ mấy ngày thôi, cuối năm nay tôi sẽ đưa em đi du lịch, bồi thường cho em.”

“Cuối năm còn vài tháng nữa.” Triệu Mộ Tịch chu môi, cố ý oán trách. Thật ra, so với việc Kỷ Dữ Đường không có thời gian ở bên nàng, Triệu Mộ Tịch càng lo lắng cô quá mệt mỏi hơn.

“Tiểu thư Triệu, thông cảm cho bà xã của em, được không?” Kỷ Dữ Đường dỗ dành. Cô cũng hiểu rõ, Triệu Mộ Tịch chỉ hơi oán trách chút, sẽ không bởi vì thế mà ầm ĩ.

Triệu Mộ Tịch xụ mặt nhìn Kỷ Dữ Đường, sau đó nhấp môi. Tiếp theo đó, cuối cùng không nhịn được, cười ha ha, tuyệt đối không ngừng lộ ra hàm răng.

Kỷ Dữ Đường khó hiểu nhìn nàng.

“Em biết, thư ký Lý nói cho em biết lịch trình của chị.”

Quan hệ với mọi người tiểu thư Triệu xử lý khá tốt, cũng khó trách lúc trước có bản lĩnh thông đồng với cô. Kỷ Dữ Đường cau mày hỏi nàng, giả vờ tức giận: “Biết tôi không trở lại, em còn vui vẻ như thế?”

Triệu Mộ Tịch còn cười, cười hồi lâu mới nói: “Em cũng đi thành phố H, cố tình đổi với đồng nghiệp. Bên công ty kia có hoạt động offline, nên được nghỉ vài ngày.”

Khó trách tiểu thư Triệu cười xán lạnh đến thế. Nhớ trước đây, khi Triệu Mộ Tịch đi công tác với Quản Tiệp, tổng giám đốc Kỷ đột ngột thay đổi lịch trình, “Bám đuôi”. Sau khi kết hôn được nhiều năm, nhớ đến chuyện khi còn trẻ, Triệu Mộ Tịch không thiếu lần chế giễu Kỷ Dữ Đường, nói sự chiếm hữu của cô quả thật biến thái.

“Tính toán cái này khá tốt.” Kỷ Dữ Đường nắm nắm lấy mũi nàng, cười hỏi: “Có phải muốn trở về cùng tôi để gặp phụ huynh hay không?”

Bây giờ Hề Vân và Kỷ Miễn đều ở thành phố H. Bởi vì lớn tuổi, chuyện công ty Kỷ Miễn đã phủi tay, giao cho Kỷ Dữ Đường quản lý. Năng lực Kỷ Dữ Đường không thể kém cạnh lúc ông còn trẻ.

Nhắc đến gặp phụ huynh Triệu Mộ Tịch lập tức buồn. Tuy là Hề Vân và Kỷ Dữ Đường cam chịu quan hệ giữa nàng và Kỷ Dữ Đường, nhưng cũng không biểu hiện sự nhiệt tình lắm. Nàng đi đến nhà họ Kỷ, có lẽ sẽ không được chào đón nhỉ?

“Cuối năm sẽ đến.”
Nghe nàng nói như vậy, Kỷ Dữ Đường biết Triệu Mộ Tịch sợ hãi. Cô xoay mặt Triệu Mộ Tịch lại, mạnh mẽ nhìn thẳng: “Tôi liều mạng đi theo em, em còn lo lắng gì chứ?”

Kỷ Dữ Đường dỗ dành nàng an tâm, Triệu Mộ Tịch vẫn nói: “Để cuối năm đi, chị cho em chuẩn bị đã!”

“Dù chuẩn bị vẫn là cô bé sợ hãi.” Kỷ Dữ Đường nhéo mặt nàng.

“Ai sợ hãi chứ!”

Kỷ Dữ Đường vô cùng vui vẻ cười: “Sợ còn không cho nói à?”

Triệu Mộ Tịch dựng lông: “Kỷ Dữ Đường, chị lại bắt nạt em!”

Kỷ Dữ Đường ôm Triệu Mộ Tịch, xoay nửa vòng, đè thân hình nhỏ gầy của nàng dưới thân, khóe miệng mang theo cười, cúi đầu hôn nàng. Chiêu này được dùng tốt nhất, tiểu thư Triệu đang dựng lông rất nhanh an tĩnh lại.

Ngày hôm sau, Triệu Mộ Tịch và Kỷ Dữ Đường cùng nhau bay, đến thành phố H lại hội họp cùng đồng nghiệp.

“Buổi tối trực tiếp ở chỗ tôi, đừng ở khách sạn.”

“Đến nhà chị?” Triệu Mộ Tịch thấp thỏm.

“Đến bờ biển. Lúc trước em đã đến đó một lần.”

Biệt thự của tổng giám đốc Kỷ cạnh biển. Triệu Mộ Tịch nhớ đến chuyện lúc trước: “Chị nói cái mà một đêm ba ngàn à?”

Kỷ Dữ Đường bị cách nói của Triệu Mộ Tịch chọc cười: “Ừm, về sau cho em ở miễn phí.”

Đi vào thành phố H, Triệu Mộ Tịch tìm mọi cách trốn tránh gặp phụ huynh của tổng giám đốc Kỷ. Không nghĩ đến kế hoạch vẫn không theo kịp sự biến chuyển.

Bởi vì ở hoạt động sự kiện, nàng nhìn thấy “Mẹ vợ tương lai” của nàng.

Khi hoạt động buổi chiều kết thúc, Triệu Mộ Tịch gặp Hề Vân, chính là trùng hợp như thế.

“Chào dì ạ.” Triệu Mộ Tịch cũng không biết bây giờ Hề Vân sẽ tỏ thái độ gì với nàng.

Hề Vân tham dự với tư cách khách quý, sau khi nhìn thấy Triệu Mộ Tịch, gật đầu cười.

Bà cười, lúc này mới khiến Triệu Mộ Tịch không khẩn trương lắm.

“Cháu đến từ khi nào?”

“Cháu… Đến hôm qua.”

 “Hôm qua? Tới cùng với Dữ Đường sao?”

“Vâng.”

“Đứa trẻ kia cũng thật là… Cũng không nói với chúng ta một tiếng…” Hề Vân lẩm bẩm. Hề Vân nhìn Triệu Mộ Tịch, giống như thấy nàng hơi khẩn trương, bà không nhịn được hỏi một câu: “Dì nhìn rất hung dữ sao?”

“Không có, không có ạ.” Triệu Mộ Tịch lắc đầu cười.

“Giống như trước kia, cháu không cần phải khẩn trương. Bây giờ tan tầm nhỉ? Vừa lúc về nhà ăn cơm đi, buổi tối Đường Đường cũng trở về.”

Về nhà ăn cơm. Hề Vân nhẹ nhàng nói một câu, đột nhiên khiến Triệu Mộ Tịch cảm động rồi...

Trong phòng bếp, Triệu Mộ Tịch hầm canh cá, mùi bay lên đầy mũi.

Ngoài cửa có tiếng đập cửa vang lên. Triệu Mộ Tịch đi chậm đến đó.

“Đã về rồi à.” Triệu Mộ Tịch mở cửa, một tay kéo vali, một tay kéo Kỷ Dữ Đường vào nhà. Công việc của tổng giám đốc Kỷ quá bận rộn, một tháng có nửa thời gian ở thành phố A đã không tệ.

Kỷ Dữ Đường vào nhà, từ phía sau lấy ra một bó hoa, đưa vào trong tay Triệu Mộ Tịch, ngay sau đó chính là một nụ hôn môi ngọt ngào: “Nhớ tôi không?”

“Chị nói xem?” Triệu Mộ Tịch thích mấy món quà liền mạch lưu loát như này, Kỷ Dữ Đường thường xuyên thích tặng hoa cho nàng.

Triệu Mộ Tịch ôm hoa, bỏ hoa vào bình. Kỷ Dữ Đường đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau, môi hôn lên mặt nàng.

“Rửa tay sạch sẽ ăn cơm đi. Em nấu canh cá cho chị.” Triệu Mộ Tịch bị cô hôn đến ngứa tim.

Vừa nghe đến “Canh cá”, Kỷ Dữ Đường cười, dùng tay ôm lấy mặt Triệu Mộ Tịch. Cô nhìn vào đôi mắt nàng, giọng điệu khi nói chuyện còn có thể nghe ra một tia mệt mỏi: “Hửm? Muốn ăn tôi sao?”

Triệu Mộ Tịch nghe thấy giọng nói này, có loại gợi cảm nói không nên lời, mới về nhà đã câu dẫn người ta.

Xem ra tâm trạng hôm nay của tổng giám đốc Kỷ cũng không tệ lắm, còn chủ động thừa nhận xưng hô “Canh cá” này.

Triệu Mộ Tịch nhanh chóng hôn lên môi Kỷ Dữ Đường một cái: “Ăn cơm trước đã, ở bên ngoài chị không ăn cơm đúng giờ đúng không?”

Không cần hỏi cũng biết, khi Kỷ Dữ Đường một mình, không có khái niệm về thời gian ăn cơm. Vì thế, Triệu Mộ Tịch cố ý phân phó thư ký Lý nói cô ấy nhất định phải giám sát tổng giám đốc Kỷ ăn cơm đúng giờ. Dù tổng giám đốc Kỷ nói không muốn ăn uống, cũng phải chuẩn bị vài món ăn cho cô.

Thư ký Lý bị kẹp ở bên trong rất khó xử. Một bên là bà chủ, một bên là bạn gái bà chủ. Tổng giám đốc Kỷ không muốn ăn, một thư ký nhỏ như cô ấy cũng không thể bắt bà chủ ăn cơm được. Sau đó, chỉ cần Kỷ Dữ Đường nói không muốn ăn uống, thư ký Lý trực tiếp liên lạc với Triệu Mộ Tịch. Nói đến cũng kỳ quái, tiểu thư Triệu gọi một cuộc điện thoại đến đây, mới hai phút, tổng giám đốc Kỷ biến “Ngoan”.

Trên thế giới này, đại khái chỉ có mỗi tiểu thư Triệu mới có thể khiến tổng giám đốc Kỷ “Ngoan” giống như con cừu.

“Có em quản lý, tôi nào dám không nghe lời chứ?

Mỗi lần Kỷ Dữ Đường nói thế, đều có thể dỗ Triệu Mộ Tịch cười đến tận mang tai.

“Thế này còn kém không nhiều lắm.”

Kỷ Dữ Đường cũng vậy, mỗi lần nhìn thấy Triệu Mộ Tịch cười, mệt mỏi ra sao cũng hết.

Canh cá rất tươi ngon, tay nghề của tiểu thư Triệu giỏi hơn rồi.

Triệu Mộ Tịch chỉ đưa cho Kỷ Dữ Đường một chén canh, nhưng không cho cô uống, nói cô ăn nhiều đồ ăn hơn.

Trước khi Triệu Mộ Tịch làm “Bảo mẫu nhỏ” của cô, Kỷ Dữ Đường không có cảm giác đặc biệt với đồ ăn. Dần dần, cô cảm thấy đồ ăn Triệu Mộ Tịch làm đồ ăn hợp khẩu vị cô nhất. Không phải là ngon nhất, nhưng trong lòng nhớ thương muốn ăn.

“Mộ Tịch…”

“Vâng?” Triệu Mộ Tịch gắp đồ ăn cho Kỷ Dữ Đường.

Kỷ Dữ Đường muốn nói điều gì nhưng không nói: “Ăn cơm trước đi.”

Triệu Mộ Tịch không hỏi nữa, bởi vì nàng đại khái đoán được tổng giám đốc Kỷ muốn nói gì.

Ăn xong bữa chiều, nghỉ ngơi một lúc. Triệu Mộ Tịch thúc giục Kỷ Dữ Đường đi tắm rửa, thấy gần đây quầng thâm cô càng lộ rõ ra, muốn để cô nghỉ ngơi sớm chút. Nào biết tổng giám đốc Kỷ ý vị sâu xa mà nhìn nàng nói một câu: “Chờ không nổi nữa sao?”

“...” Triệu Mộ Tịch cạn lời. Bản thân nàng đói khát đến thế sao? “Suy nghĩ gì thế, ngủ sớm một chút, quầng thâm mắt che không nổi nữa kìa.”

Kỷ Dữ Đường nghiêng người, hôn môi nàng: “Tôi đi tắm trước, chờ tôi.”
Mỗi lần đi công tác trở về, Triệu Mộ Tịch biết cô rất mệt. Buổi tối cô rất hiểu chuyện mà không quấn lấy cô, chỉ muốn để cô thành thành thật thật mà ngủ bù.

Kỷ Dữ Đường đi đến phòng tắm, cố ý khép hờ cửa, không có hoàn toàn đóng lại.

Triệu Mộ Tịch quay đầu thấy, trên cửa kính nửa trong suốt của phòng tắm, ánh lên bóng dáng của Kỷ Dữ Đường, đang cởi quần áo. Trong lòng tiểu thư Triệu lại nổi lên ý niệm không thuần khiết, uống hai ngụm nước lạnh, chuẩn bị về phòng ngủ.

“Em yêu…”

Triệu Mộ Tịch dừng lại.

“Giúp tôi lấy khăn tắm đi.”

“À, vâng…”

Triệu Mộ Tịch đi đến quần áo tìm, lấy ra một khăn tắm sạch sẽ, đưa cho Kỷ Dữ Đường.

“Đây này.” Triệu Mộ Tịch đẩy cửa ra một khe nhỏ, đưa khăn tắm từ khe đó vào.

Ngón tay thon dài trắng nõn của Kỷ Dữ Đường cầm lấy khăn tắm, lại hướng lên trên sờ, nắm chặt cổ tay Triệu Mộ Tịch.

“Haizzz…” Triệu Mộ Tịch cũng không biết tại sao bản thân bị kéo vào phòng tắm. Chờ đến khi nàng phản ứng lại, trong phòng tắm đã mờ mịt hơi nước. Kỷ Dữ Đường khỏa thân đứng trước mặt nàng, túm tay nàng, kéo nàng vào trong lòng ngữ, hôn nàng.

Khăn tắm rơi xuống đất, Triệu Mộ Tịch vươn tay ôm Kỷ Dữ Đường, rất nhanh đắm chìm trong nụ hôn môi. Cơ thể trần trụi dính đầy bọt nước, khi Triệu Mộ Tịch dùng tay vỗ về sống lưng cô, cũng là một mảnh ướt sũng.

Quần áo rất mau cởi sạch sẽ, Kỷ Dữ Đường dịu dàng mà hôn cổ Triệu Mộ Tịch. Vừa mới ở trên bàn ăn cô muốn nói, buổi sáng ngày mai cô muốn đi sang thành phố H, chỉ sợ phải nghỉ ngơi vài ngày.

“Ưm…” Triệu Mộ Tịch hừ nhẹ, dường như chân mềm, chỉ sợ đây là lần nhiệt tình nhất của Kỷ Dữ Đường: “Làm sao…?”

“Muốn.” Kỷ Dữ Đường muốn nàng, muốn nàng cười, cũng muốn thân thể nàng. Cô chưa từng bởi vì người nào mà không bình tĩnh đến thế, điên cuồng đến thế.

“Ưm…” Triệu Mộ Tịch ôm cô, thân thể càng dán càng chặt, bị cô hôn đến nỗi không có cách nào nói chuyện. Còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là phối hợp. Lâu như vậy không gặp, hôn môi giống như đang đốt lửa, Triệu Mộ Tịch cũng muốn. Mỗi ngày chỉ có thể gọi điện thoại, nhưng không gặp được người, quá tra tấn.

Thở dốc, rên rỉ, thậm chí vang thành từng tiếng kêu to, âm thanh vui sướng đan xen bên nhau, tràn ngập toàn bộ phòng.

Kỷ Dữ Đường lau mồ hôi ướt đẫm trên trán Triệu Mộ Tịch, sắc mặt ửng đỏ.

Triệu Mộ Tịch khẽ vuốt lên cơ thể cô, thường thường ngọt ngào hôn lên môi cô. Ôm nhau như vậy, dù không nói một câu, vẫn cảm giác hạnh phúc không nói nên lời. Mồ hôi đổ đầm đìa, có được lẫn nhau, cảm giác rất chân thật.

Qua một trận, Kỷ Dữ Đường mới vuốt tóc Triệu Mộ Tịch, nói với nàng: “Ngày mai tôi phải đi sang thành phố H, vào chín giờ sáng. Qua mấy ngày mới có thể trở về.”

Lúc trước chưa nói, Kỷ Dữ Đường là không nghĩ làm hỏng sự vui vẻ của Triệu Mộ Tịch, nói ra sẽ khiến nàng thất vọng.

“Hôm nay vừa trở về, ngày mai đã đi?” Nụ cười trên gương mặt Triệu Mộ Tịch biến mất.

Quả nhiên uất ức rồi, Kỷ Dữ Đường hôn lên trán nàng: “Chỉ mấy ngày thôi, cuối năm nay tôi sẽ đưa em đi du lịch, bồi thường cho em.”

“Cuối năm còn vài tháng nữa.” Triệu Mộ Tịch chu môi, cố ý oán trách. Thật ra, so với việc Kỷ Dữ Đường không có thời gian ở bên nàng, Triệu Mộ Tịch càng lo lắng cô quá mệt mỏi hơn.

“Tiểu thư Triệu, thông cảm cho bà xã của em, được không?” Kỷ Dữ Đường dỗ dành. Cô cũng hiểu rõ, Triệu Mộ Tịch chỉ hơi oán trách chút, sẽ không bởi vì thế mà ầm ĩ.

Triệu Mộ Tịch xụ mặt nhìn Kỷ Dữ Đường, sau đó nhấp môi. Tiếp theo đó, cuối cùng không nhịn được, cười ha ha, tuyệt đối không ngừng lộ ra hàm răng.

Kỷ Dữ Đường khó hiểu nhìn nàng.

“Em biết, thư ký Lý nói cho em biết lịch trình của chị.”

Quan hệ với mọi người tiểu thư Triệu xử lý khá tốt, cũng khó trách lúc trước có bản lĩnh thông đồng với cô. Kỷ Dữ Đường cau mày hỏi nàng, giả vờ tức giận: “Biết tôi không trở lại, em còn vui vẻ như thế?”

Triệu Mộ Tịch còn cười, cười hồi lâu mới nói: “Em cũng đi thành phố H, cố tình đổi với đồng nghiệp. Bên công ty kia có hoạt động offline, nên được nghỉ vài ngày.”

Khó trách tiểu thư Triệu cười xán lạnh đến thế. Nhớ trước đây, khi Triệu Mộ Tịch đi công tác với Quản Tiệp, tổng giám đốc Kỷ đột ngột thay đổi lịch trình, “Bám đuôi”. Sau khi kết hôn được nhiều năm, nhớ đến chuyện khi còn trẻ, Triệu Mộ Tịch không thiếu lần chế giễu Kỷ Dữ Đường, nói sự chiếm hữu của cô quả thật biến thái.

“Tính toán cái này khá tốt.” Kỷ Dữ Đường nắm nắm lấy mũi nàng, cười hỏi: “Có phải muốn trở về cùng tôi để gặp phụ huynh hay không?”

Bây giờ Hề Vân và Kỷ Miễn đều ở thành phố H. Bởi vì lớn tuổi, chuyện công ty Kỷ Miễn đã phủi tay, giao cho Kỷ Dữ Đường quản lý. Năng lực Kỷ Dữ Đường không thể kém cạnh lúc ông còn trẻ.

Nhắc đến gặp phụ huynh Triệu Mộ Tịch lập tức buồn. Tuy là Hề Vân và Kỷ Dữ Đường cam chịu quan hệ giữa nàng và Kỷ Dữ Đường, nhưng cũng không biểu hiện sự nhiệt tình lắm. Nàng đi đến nhà họ Kỷ, có lẽ sẽ không được chào đón nhỉ?

“Cuối năm sẽ đến.”
Nghe nàng nói như vậy, Kỷ Dữ Đường biết Triệu Mộ Tịch sợ hãi. Cô xoay mặt Triệu Mộ Tịch lại, mạnh mẽ nhìn thẳng: “Tôi liều mạng đi theo em, em còn lo lắng gì chứ?”

Kỷ Dữ Đường dỗ dành nàng an tâm, Triệu Mộ Tịch vẫn nói: “Để cuối năm đi, chị cho em chuẩn bị đã!”

“Dù chuẩn bị vẫn là cô bé sợ hãi.” Kỷ Dữ Đường nhéo mặt nàng.

“Ai sợ hãi chứ!”

Kỷ Dữ Đường vô cùng vui vẻ cười: “Sợ còn không cho nói à?”

Triệu Mộ Tịch dựng lông: “Kỷ Dữ Đường, chị lại bắt nạt em!”

Kỷ Dữ Đường ôm Triệu Mộ Tịch, xoay nửa vòng, đè thân hình nhỏ gầy của nàng dưới thân, khóe miệng mang theo cười, cúi đầu hôn nàng. Chiêu này được dùng tốt nhất, tiểu thư Triệu đang dựng lông rất nhanh an tĩnh lại.

Ngày hôm sau, Triệu Mộ Tịch và Kỷ Dữ Đường cùng nhau bay, đến thành phố H lại hội họp cùng đồng nghiệp.

“Buổi tối trực tiếp ở chỗ tôi, đừng ở khách sạn.”

“Đến nhà chị?” Triệu Mộ Tịch thấp thỏm.

“Đến bờ biển. Lúc trước em đã đến đó một lần.”

Biệt thự của tổng giám đốc Kỷ cạnh biển. Triệu Mộ Tịch nhớ đến chuyện lúc trước: “Chị nói cái mà một đêm ba ngàn à?”

Kỷ Dữ Đường bị cách nói của Triệu Mộ Tịch chọc cười: “Ừm, về sau cho em ở miễn phí.”

Đi vào thành phố H, Triệu Mộ Tịch tìm mọi cách trốn tránh gặp phụ huynh của tổng giám đốc Kỷ. Không nghĩ đến kế hoạch vẫn không theo kịp sự biến chuyển.

Bởi vì ở hoạt động sự kiện, nàng nhìn thấy “Mẹ vợ tương lai” của nàng.

Khi hoạt động buổi chiều kết thúc, Triệu Mộ Tịch gặp Hề Vân, chính là trùng hợp như thế.

“Chào dì ạ.” Triệu Mộ Tịch cũng không biết bây giờ Hề Vân sẽ tỏ thái độ gì với nàng.

Hề Vân tham dự với tư cách khách quý, sau khi nhìn thấy Triệu Mộ Tịch, gật đầu cười.

Bà cười, lúc này mới khiến Triệu Mộ Tịch không khẩn trương lắm.

“Cháu đến từ khi nào?”

“Cháu… Đến hôm qua.”

 “Hôm qua? Tới cùng với Dữ Đường sao?”

“Vâng.”

“Đứa trẻ kia cũng thật là… Cũng không nói với chúng ta một tiếng…” Hề Vân lẩm bẩm. Hề Vân nhìn Triệu Mộ Tịch, giống như thấy nàng hơi khẩn trương, bà không nhịn được hỏi một câu: “Dì nhìn rất hung dữ sao?”

“Không có, không có ạ.” Triệu Mộ Tịch lắc đầu cười.

“Giống như trước kia, cháu không cần phải khẩn trương. Bây giờ tan tầm nhỉ? Vừa lúc về nhà ăn cơm đi, buổi tối Đường Đường cũng trở về.”

Về nhà ăn cơm. Hề Vân nhẹ nhàng nói một câu, đột nhiên khiến Triệu Mộ Tịch cảm động rồi...

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16