Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 64

4474 2 43 1

 

 

Nghỉ ngơi một lát, trang điểm lại, lần thứ tư.

 

Hai người vừa hôn đã có cảm giác, vừa đứng trước ống kính đã nhập vai, càng hôn càng như thật.

 

Tư thế hai người cũng không còn cứng nhắc như trước, thuận theo tự nhiên mà diễn, vừa hôn sâu vừa nhịn không được vuốt ve thân thể đối phương. Không phải càng quay càng đơ, mà là càng quay càng say sưa.

 

"Ưm ~~~" Lâm Vi vuốt ve lưng Kỷ Dữ Lộ, hai người môi lưỡi hợp rồi tan, tan rồi hợp, mút đầu lưỡi đến tê dại, đã không còn biết mình quá nhập tâm vào vai diễn hay quá nhập tâm vào nụ hôn này, bởi vì hôn môi con gái quả thật rất thoải mái. 

 

Lâm Vi đã chủ động như vậy Kỷ Dữ Lộ sao có thể yếu thế, lên trước giả vờ tê chân, lần này cảm giác thân thể đều bị Lâm Vi hôn đến nhũn ra, đành phải ôm chặt Lâm Vi. Kỹ thuật hôn ủa Vi Tỷ nhà nàng tốt quá, Kỷ Dữ Lộ ngửa đầu, trong lòng từ lâu đã rối tinh rối mù.

 

Vốn chỉ định quay nửa phút, nhưng đạo diễn thấy hai người phát huy tốt nên vẫn để hôn đến tận một phút đồng hồ vẫn chưa hô dừng, đương nhiên hậu kỳ sẽ phải cắt nối biên tập để lại hình ảnh tốt nhất của hai người. 

 

Đạo diễn Trương liên tục khen ngợi tinh thần chuyên nghiệp của Kỷ Dữ Lộ và Lâm Vi, những người khác lại chỉ thấy xấu hổ.

 

"Má nó, Lộ tỷ không phải thích nữ đó chứ?!" Tay bass lặng lẽ nói, dù gì hai người cũng hôn đến thật như vậy.

 

"Khó trách lại vứt bỏ AK......"

 

Đạo diễn hô cut, hai đầu lưỡi mềm mại vẫn quấn lấy nhau sau đó mới "lưu luyến không rời" buông nhau ra, lồng ngực cả hai đều đang phập phồng, hơi thở dốc, hai gò má ửng đỏ.

 

Người bên ngoài thấy được đây không phải là diễn bình thường.

 

"Không tệ không tệ......"

 

Lâm Vi nhìn mình trong màn hình đỡ trán, vừa rồi sợ là hôn đến độ quên mất mình đang diễn, đã hôn một phút đồng hồ cô vẫn hồn nhiên không biết.

 

"Đạo diễn Trương, tôi nghĩ uống chút rượu rồi thử lại xem hiệu quả có tốt hơn không?" Kỷ Dữ Lộ nhìn cảnh hôn lưỡi của nàng và Lâm Vi, tim đập chân run trở lại, nhớ tới cảnh quay vừa rồi......

 

"Thử đi!"

 

Lâm Vi:"......"

 

Kết quả một cảnh hôn phải quay tận năm lần. Lâm Vi nhờ lại cảnh quay đêm đó, trừ bỏ hôn lưỡi cùng Kỷ Dữ Lộ cũng không còn gì khác. Mà tâm nguyện nếm thử việc hôn con gái của Kỷ Nhị Tiểu Thư đêm đó cũng được thỏa mãn hoàn toàn.

 

Cảnh kế tiếp phải quay chính là giai đoạn hai người yêu đương mặn nồng. Để quay tốt phần này, đạo diễn muốn chọn một cách quay khác, ông đề nghị hai người yêu đương trong ba ngày để vun đắp tình cảm. Cũng có thể nhờ phó nháy chụp lại cuộc sống hằng ngày của họ, ghi lại càng nhiều góc máy tự nhiên.

 

Thế là Lâm Vi và Kỷ Dữ Lộ bắt đầu làm "người yêu ba ngày".

 

Chín giờ tối, buổi quay kết thúc.

 

"Từ giờ trở đi, chị sẽ là bạn gái em ~" Kỷ Dữ Lộ hí hửng nói đùa, thuần thục nắm tay Lâm Vi, nhị tiểu thư chấp nhận thân phận nhanh thật.

 

Yêu đương ba ngày, lại còn là với con gái, nghe có vẻ điên rồ, nói yêu đương chi bằng nói trải nghiệm. Lâm Vi cũng nắm tay Kỷ Dữ Lộ, giơ lên trước mặt hai người, sửa cách nói của nhị tiểu thư, "Là ba ngày."

 

"Vậy chị cũng là bạn gái em ba ngày ~" Kỷ Dữ Lộ kéo Lâm Vi, "Đi ~"

 

"Đi đâu?"

 

Kỷ Dữ Lộ quay đầu lại cười toe toét với Lâm Vi, "Dẫn bạn gái đi ăn khuya đó, không thể để bạn gái em đói."

 

Lâm Vi bị một cô nhóc mới 22 tuổi nắm tay đi trên phố dòng người qua lại, bỏ qua chuyện giới tính, Kỷ Nhị Tiểu Thư thế nhưng khiến cô tìm về cảm giác mối tình đầu lúc mười mấy tuổi.

 

Cảm thấy tình yêu thời niên thiếu thật tốt đẹp, khi đó đơn thuần vui vẻ không cần lo lắng quá nhiều đến hiện thực.

 

Lâm Vi thế mà lại thấy hơi hứng thú yêu đương trong ba ngày, bởi vì chỉ có ba ngày, bạn có thể làm mọi chuyện mà không cần lo lắng, có thể hoàn toàn yêu đương trong trạng thái lý tưởng, đơn giản trải nghiệm cảm giác yêu và được yêu. Việc này có sức hấp dẫn đặc biệt với Lâm Vi, người lâu nay vẫn không có đoạn cảm tình nào nhưng lại không dám hy vọng vào tình yêu.

 

Ăn khuya xong Kỷ Dữ Lộ và Lâm Vi đứng ở ngã tư chờ xe, mấy ngày nay nhiệt độ ban đêm đột nhiên giảm mạnh, càng ngày càng có cảm giác cuối thu, Kỷ Dữ Lộ thấy Lâm Vi ăn mặc phong phanh, "Chị lạnh không?"

 

"Không sao."

 

Kỷ Dữ Lộ nghĩ nghĩ, lẻn đến phía sau Lâm Vi, sau đó từ phía sau ôm cô, Kỷ Dữ Lộ vòng tay qua người cô, gối đầu lên vai cô, dường như càng ngày càng có cảm giác yêu đương, "Thế này có thoải mái hơn không?"

 

Thoải mái, Lâm Vi đã lâu không để cho ai sưởi ấm như thế này.

 

Kỷ Dữ Lộ đắc ý trong lòng, lại ôm chặt cô hơn, Lâm Vi tựa hồ cũng đã tiếp nhận "quan hệ người yêu" của họ.

 

Một lát sau Lâm Vi xoay người ôm Kỷ Dữ Lộ vào lòng, nhiệt độ cơ thể hai người hòa quyện vào nhau, trong lòng cảm thấy ấm áp. Lâm Vi biết cái ôm này mang theo yếu tố biểu diễn, nhưng đích xác rất ấm áp.

 

Trong taxi, Kỷ Dữ Lộ tri kỷ sưởi ấm tay giúp Lâm Vi.

 

"Trước kia không phát hiện em đáng yêu như vậy." Lâm Vi cười nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nàng.

 

“Làm ơn đi, em lúc nào cũng đáng yêu." Kỷ Dữ Lộ tự cảm thấy hài lòng.

 

Lâm Vi nhìn tóc nàng, trước kia dài đến gần thắt lưng, không biết có bị kích thích gì không mà lại cắt ngắn như vậy, “Nhìn tóc ngắn vẫn đáng yêu hơn."

 

Kỷ Dữ Lộ hỏi, "Chị thích em để tóc dài hay tóc ngắn?"

 

Hỏi thì hỏi đi còn phải phải thêm tiền tố "chị thích", Lâm Vi có lệ đáp lại, “Tùy em thôi."

 

Kỷ Dữ Lộ ôm cánh tay Lâm Vi, lớn tiếng nói, "Chị là bạn gái em mà, em đương nhiên muốn nghe ý kiến của chị."

 

Lúc đèn đỏ, tài xế nghe nói thế không cẩn thận đạp thắng gấp.

 

"Em bớt phô trương chút được không."

 

"Sao phải bớt, bạn gái em xinh đẹp như vậy." Kỷ Dữ Lộ Còn không quên hỏi ý kiến của tài xế ngồi ở phía trước, "Đúng không, bác tài?"

 

Bác tài chị biết hắng giọng.

 

"Diễn nghiện luôn rồi đúng không?"

 

Kỷ Dữ Lộ nghịch ngợm làm mặt quỷ với Lâm Vi.

 

Bởi vì Lâm Vi và Kỷ Dữ Lộ phối hợp đến mức không thể soi mói, MV cũng hoàn thành trước thời hạn, để lại đủ thời gian cho giai đoạn hậu kỳ. Mối làm ăn này của Lâm Vi rất đáng giá, kiếm được lợi nhuận ổn định không nói, mấu chốt là mở rộng được quan hệ. Đạo diễn Trương rất thưởng thức cô, còn nói chờ mong lần hợp tác sau.

   

Kỷ Dữ Lộ muốn theo đuổi Lâm Vi, ý nghĩ đại khái là nảy ra sau khi quay MV.

 

Kỷ Dữ Lộ có nhiều kinh nghiệm được người khác theo đuổi, nhưng một chút kinh nghiệm theo đuổi người khác đều không có. Hơn nữa ở trước mặt Lâm Vi, Kỷ Dữ Lộ thế mà lại nhát gan, bởi vì nàng biết Lâm Vi là thẳng, cho dù trong MV, ngay cả cảnh giường chiếu họ cũng từng quay, Lâm Vi hẳn cũng chỉ cho đó là diễn xuất mà thôi. Tùy tiện theo đuổi, Kỷ Dữ Lộ lo lắng dọa Lâm Vi chạy mất. Nếu sau này Lâm Vi không bao giờ gặp nàng nữa, chẳng phải là hoàn toàn vô dụng sao......

 

Có điều từ sau khi chị nàng cũng “cong”, Kỷ Dữ Lộ liền cảm thấy trên thế giới hẳn là không có người nào lại bẻ không “cong” được.

 

Triệu Mộ Tịch ra ngoài làm bán thời gian vào cuối tuần nhưng giữ bí mật với Kỷ Dữ Đường. Nếu Kỷ Dữ Đường biết nhất định sẽ không để nàng đi, bởi cô lo nàng mệt mỏi. Triệu Mộ Tịch cũng đau lòng cô mỗi cuối tuần đều phải tăng ca gặp khách hàng.

 

Bảy giờ sáng thứ bảy.

 

Khi Kỷ Dữ Đường chuẩn bị rời giường Triệu Mộ Tịch cũng tỉnh theo, cô cúi người vuốt ve mái tóc Triệu Mộ Tịch, "Chị đánh thức em hả? Em ngủ thêm đi chút nữa hẵng dậy, nhớ ăn sáng đó."

 

Triệu Mộ Tịch tay khoác tay lên cổ nàng vùi đầu vào lòng nàng, rầu rĩ oán giận: "Khi nào chị mới có thể nghỉ ngơi một ngày."

 

Kỷ Dữ Đường vuốt ve gáy nàng, cười an ủi, "Qua hết thời gian này, mỗi cuối tuần chị đều ở với em."

 

Kỷ Tổng mãi không bao giờ hết bận.

 

"Ngày nào cũng tăng ca, em đau lòng." Triệu Mộ Tịch ngẩng đầu vương tay xoa khuôn mặt Kỷ Dữ Đường, thật ra hai người mỗi ngày đều ở bên nhau, không phải nàng oán giận cô cuối tuần không ở bên mình, chỉ là lo lắng cô quá mệt mỏi.

 

Kỷ Dữ Đường nâng cằm nàng hôn lên môi nàng, “Tối nay chị phải về nhà ăn cơm, hơi muộn mới về tới."

 

Mỗi tuần cô đều phải về nhà ăn cơm một lần, Triệu Mộ Tịch biết nhưng đêm nay lại phải ăn cơm một mình, "Ừm......"

 

"Em tức giận sao?" Kỷ Dữ Đường nhìn vẻ mặt Triệu Tiểu Thư dường như hơi bất mãn, cô ôm Triệu Mộ Tịch vào lòng, sau đó nói, "Tối nay chị dẫn em cùng về, được không?"

 

"Chị đừng làm bậy......" Triệu Mộ Tịch nào có ngang ngược như vậy, mặc kệ Kỷ Dữ Đường nói đùa hay nghiêm túc, Triệu Mộ Tịch cảm thấy còn lâu mới có thể ra mắt phụ huynh, nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Lại nói, Kỷ gia có thể chấp nhận nàng sao? Có thể nói Triệu Mộ Tịch chưa từng suy xét vấn đề này, bởi vì nàng không dám cân nhắc, cũng không muốn tạo áp lực cho Kỷ Dữ Đường...... Nói cách khác, trong lòng nàng thật ra đang trốn tránh hiện thực.

 

Hai người quấn quýt trên giường một hồi, Triệu Mộ Tịch thở dốc đẩy Kỷ Dữ Đường ra, "...... Ừm...... Nếu không dậy...... Đi làm muộn mất......"

 

Triệu Mộ Tịch đuổi Kỷ Dữ Đường đi làm, bởi vì bản thân nàng cũng phải đến phòng triển lãm thời trang làm bán thời gian. Khách đến phòng triển lãm cuối tuần rất nhiều, bình thường thì khá ít. Để tiết kiệm chi phí thuê người, phòng triển lãm ưu tiên thuê người hướng dẫn bán thời gian, là hợp tác lâu dài nhưng chỉ cần đi làm vào cuối tuần.

   

Ngay cả làm bán thời gian, thu nhập của Triệu Mộ Tịch cũng không khả quan cho lắm, thuộc dạng người cấp thấp điển hình. Vì chênh lệch kinh tế quá lớn, nàng ở bên Kỷ Dữ Đường quả thật rất giống bị "bao nuôi". Mỗi lần Kỷ Dữ Đường đi công tác về, đều thích mang quà tặng nàng, một cái váy tùy tiện cũng bằng một tháng tiền lương của nàng. 

 

"Chị đừng mua cho em nhiều như vậy."

 

"Em là bà xã của chị, chị không mua cho em thì mua cho ai?”

 

Triệu Mộ Tịch luôn miệng than thở, "Có tiền giỏi quá ha."

 

Lúc này, Kỷ Tổng sẽ xoa khuôn mặt nàng, nhân tiện da mặt dày tự khen mình, "Hết cách rồi, ai kêu vợ em biết kiếm tiền vậy chứ.”

 

Rối rắm tiền tài vật chất với Kỷ Dữ Đường vĩnh viễn Triệu Mộ Tịch cũng không dứt bỏ được. Chuyện nàng có thể làm chính là dùng cách của mình để yêu chị ấy.

 

Tầm 11h30 sáng, Triệu Mộ Tịch tiếp một nhóm khách tham quan xong ngồi nghỉ trên băng ghế bên cạnh, nàng đang cầm bút vẽ gì đó trên sổ. Cuộc thi thiết kế đã đăng ký vào tháng 10, nhưng năm sau mới cần nộp tác phẩm, cho nên nàng có khá nhiều thời gian lên ý tưởng. Mỗi lần vẽ phác thảo, trong đầu Triệu Mộ Tịch đều tràn ngập hình dáng Kỷ Dữ Đường khi làm người mẫu, hình vẽ nhiều nhất trong cuốn sổ của nàng có lẽ là bóng lưng của Kỷ Tổng.

   

"Chào ngài." Thấy có người đến Triệu Mộ Tịch đứng lên, nàng còn tưởng nhóm người vừa rồi đã là tốp khách tham quan cuối cùng. Triệu Mộ Tịch nhìn người trước mặt, là một phụ nữ khí chất cao quý, mái tóc dài bới cao sau đầu, trạc bốn mươi năm mươi tuổi, tuy chỉ có một người nhưng Triệu Mộ Tịch vẫn giảng giải theo quy trình, "Mời qua bên này......"

 

Hề Vân vốn hơi bất ngờ, nhưng thấy cô gái nhỏ chuyên nghiệp cũng sinh hảo cảm nên không nói gì, đơn giản muốn nghe thử trình độ giảng giải của nàng.

 

"Hề......" Quản lý đi tới.

 

Hề Vân lắc lắc đầu với vị quản lý kia, kêu hắn đừng quấy rầy.

 

Lời Triệu Mộ Tịch giảng giải không phải học thuộc lòng, công thêm cách nói chuyện thích đáng, thanh âm dễ nghe, nghe cũng không cảm thấy buồn chán, ngược lại là hưởng thụ. Hơn nữa, diện mạo cũng là một điểm cộng, cô gái nhỏ có nụ cười rất đẹp, để lại ấn tượng đầu tiên rất tốt.

 

Triệu Mộ Tịch có lẽ là người có ánh mắt kém nhất trong cả phòng triển lãm, cũng không thể trách nàng, đây quả thật là lần đầu tiên nàng gặp Hề Vân, không biết người phụ nữ đang đứng trước mặt này chính là giám đốc phòng triển lãm. 

 

Mãi đến khi dẫn Hề Vân đi hết một vòng hai tầng lầu của phòng triển lãm, vừa trở lại lầu một Triệu Mộ Tịch đã đưa một ly nước cho bà, "Dì, mời dì uống nước."

 

"Cháu là người mới sao?" Hề Vân hỏi như vậy bởi nhân viên công tác nơi này rất ít người không nhận ra mình.

 

"Cháu cuối tuần làm bán thời gian ở đây." Triệu Mộ Tịch cũng thắc mắc khi bà hỏi như vậy, "Dì có thường xuyên đến đây không?"

 

"Chà, dì xem chút được không?" Hề Vân chỉ quyển sổ nằm trên băng ghế.

 

"Dạ được, cháu chỉ tùy tiện vẽ thôi." Triệu Mộ Tịch đem sổ đưa cho bà.

 

"Cháu từng học thiết kế?" Hề Vân nhìn mấy bản phác họa.

 

Triệu Mộ Tịch gật đầu, "Gần đây cháu có báo danh cho một cuộc thi thiết kế, vẫn chưa nghĩ ra nên vẽ chủ đề gì cho nên hay phác họa vài bản."

 

"Giám đốc Hề, để ngài đợi lâu rồi." Lúc này mấy vị lãnh đạo đi tới.

 

Giám...... Giám đốc? Triệu Mộ Tịch vô cùng bối rối, cho nên nàng vừa rồi còn dẫn giám đốc dạo một vòng giảng giải, ở trong phòng triển lãm? Ngượng quá, "Giám đốc Hề... Ngại quá, làm chậm trễ thời gian của ngài, thật có lỗi."

 

"Không sao, người trẻ bây giờ hiếm khi có thái độ công tác như cháu." Hề Vân cười, đem sổ trả lại cho Triệu Mộ Tịch, "Nền tảng tốt, tiếp tục chăm chỉ luyện tập đó."

 

"Cảm ơn ngài."

 

Giáo sư Hề, Triệu Mộ Tịch đã nghe danh bà từ lâu, khi đó là trên lớp của Quản Tiệp. Cô Quản có vẻ rất thích dùng tác phẩm của giáo sư Hề làm tài liệu giảng dạy.

 

Triệu Mộ Tịch sửng sốt, đúng là con tôm con tép gặp được đại thần mà.

 

Bảy giờ rưỡi tối, Kỷ Gia, một nhà bốn người vây quanh bàn ăn.

 

Hề Vân gắp đồ ăn cho Kỷ Dữ Lộ, đột nhiên nghĩ đến liền hỏi, "Dữ Đường, gần đây sao không thấy con về ngủ lại nhà?" Trước kia mỗi tháng vẫn hay ở lại nhà vài ngày.

 

Kỷ Dữ Lộ vừa cười hớn hở ăn, vừa miệng rộng mồm to nói, "Chị có đối tượng rồi, đương nhiên không quay về ở."

 



Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16