Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 30

5530 7 64 0

 

 

Một phòng ba người, hai người nằm trên giường, một người đứng ở cửa.

 

Triệu Mộ Tịch quay đầu sang nhìn, nàng còn đang nghĩ thầm sao tự dưng Lâm Vi đến đây, lại nghe Lâm Vi lúng túng nói tiếp "... Hai người cứ tiếp tục."

 

Vốn tình huống chỉ hơi lúng túng nhưng Lâm Vi vừa nói dứt câu, bầu không khí xấu hổ đến cực điểm.

 

Tư thế của Kỷ Dữ Đường và nàng có chút... Triệu Mộ Tịch ôm eo Kỷ Tổng, cả người nàng dán vào ngực cô nên khi Lâm Vi vọt vào liền có cảm giác "bắt gian tại trận."

 

Triệu Mộ Tịch buông Kỷ Dữ Đường ra, đầu nàng vốn nặng trĩu do ngủ lâu, hiện tại như bị tạt nước lạnh tỉnh táo trong chớp mắt.

 

Lâm Vi rất thức thời, không đến ba giây đã rời khỏi "hiện trường vụ án", cũng quên luôn bản thân đến để làm gì. Thì ra mấy ngày vừa qua, Triệu Mộ Tịch không phải cặp kè với gã đàn ông nào mà là ở chung với Kỷ đại tiểu thư. "Canh cá" lần trước chắc chắn là Kỷ Dữ Đường, không thể sai được.

 

"Này..." Triệu Mộ Tịch vừa há miệng chưa kịp nói gì, Lâm Vi đã vội vàng chạy mất. Chuyện này nếu không giải thích rõ, Lâm Vi cái cô nàng này há mồm có thể nói người sống thành người chết, người chết thành người sống. Trước đó, chưa thấy gì đã ba hoa chích chòe không thôi, hiện tại còn nhìn thấy tình huống dễ gây hiểu lầm như thế này.

 

"Ngại quá, tôi sẽ giải thích với chị ấy..." Triệu Mộ Tịch nhắm mắt nói với Kỷ Dữ Đường.

 

Nào ngờ Kỷ Tổng hỏi ngược lại. "Giải thích chuyện gì?"

 

Chẳng lẽ Kỷ Dữ Đường không nhận ra Lâm Vi hiểu lầm mối quan hệ giữa hai nàng ư? Cô tất nhiên là nhận ra, chỉ là giả vờ mà thôi. Triệu Mộ Tịch suy nghĩ kỹ lại thấy cũng phải, loại chuyện này càng cố giải thích lại càng lúng túng. Chuyện lần này dù Triệu Mộ Tịch không chủ động giải thích thì với tính cách của Lâm Vi cũng sẽ không buông tha cho nàng. Triệu Mộ Tịch đã chuẩn bị tinh thần đón cơn "cuồng phong bão táp" của Lâm tiểu thư.

 

"Không có gì... Cảm ơn."

 

Triệu Mộ Tịch nhỏ giọng nói lời cảm ơn, hiện tại hai nàng đang sóng vai ngồi trên giường. Triệu Mộ Tịch khó có thể tưởng tượng, vừa rồi hai người thân mật khắng khít ôm nhau ngủ ba tiếng. Hiện tại, Triệu Mộ Tịch vẫn còn đắm chìm trong sự dịu dàng an ủi của cô không muốn tỉnh dậy.

 

Kỷ Dữ Đường nhìn Triệu Mộ Tịch khóc sưng đỏ hai mắt, khẽ hỏi: "Hiện tại em thấy tốt hơn chưa?"

 

"Dạ." Triệu Mộ Tịch gật đầu. Dường như Kỷ Dữ Đường không hề quan tâm đến chuyện vừa xảy ra, chỉ lo hỏi han nàng.

 

"Tôi phải đi."

 

"Hết sốt chưa? Chân còn đau không?" Triệu Mộ Tịch hỏi một tràng. "Ăn sáng xong, tôi đưa chị về nhé?"

 

"Ừ, rời giường nào."

 

Triệu Mộ Tịch tìm đủ lý do để có thể ở bên cô thêm chút nữa, thậm chí nàng quên luôn chuyện của Lâm Vi. Triệu Mộ Tịch vẫn không hiểu được Kỷ Dữ Đường nhưng hiện tại nàng có thể chắc chắn cô thật lòng quan tâm nàng dù giữa hai người có bao nhiêu "chiêu trò" đi nữa. Triệu Mộ Tịch vẫn còn muốn ôm cô nhưng trong trạng thái tỉnh táo như thế này, nàng không đủ can đảm làm vậy...

 

Từ sau lần này, Triệu Mộ Tịch, một người cực ít chủ động liên lạc với Kỷ Dữ Đường, bắt đầu mong ngóng được gặp cô mỗi ngày. Trong lòng Triệu Mộ Tịch khao khát sự quan tâm của Kỷ Dữ Đường, thậm chí nàng không ngần ngại thể hiện mặt yếu đuối của mình trước cô, chỉ cần có thể đổi lấy một lần cô chủ động ôm nàng...

 

Rõ ràng Kỷ Dữ Đường không biết gì về quá khứ của nàng nhưng lúc nàng khó chịu, cô đã cho nàng sự ấm áp mà nàng mong muốn nhất.

 

Kỷ Dữ Đường không vạch trần vết sẹo của Triệu Mộ Tịch nhưng cô vẫn có thể an ủi lúc nàng cần nhất, đây có lẽ mới  là nguyên nhân khiến Triệu Mộ Tịch bắt đầu "mê luyến" Kỷ Dữ Đường.

 

Đúng như Triệu Mộ Tịch đoán, Lâm Vi không bỏ qua cho nàng. Sau khi Triệu Mộ Tịch đưa Kỷ Dữ Đường về xong, vừa đi taxi đến nhà đã thấy Lâm Vi ngồi bắt chéo chân trên ghế salon trong phòng khách, chuẩn bị tiến hành "tra hỏi tư tưởng" ...

 

Triệu Mộ Tịch về đến nhà, cúi xuống chỉnh sửa đôi giày đặt lộn xộn của Lâm Vi, nói chuyện như thường ngày. "Chị ăn trưa ở nhà em đi, chị muốn ăn gì?"

 

"Triệu Mộ Tịch em bớt diễn đi, chuyện gì xảy ra, không muốn giải thích à?" Sáng hôm nay, khi Lâm Vi nhìn thấy Triệu Mộ Tịch nằm ôm Kỷ Dữ Đường trên giường, hình ảnh đó đánh thẳng vào… vào tâm trí Lâm Vi, cô không tìm ra từ ngữ nào thích hợp để hình dung.

 

"Chị nói chuyện Kỷ Tổng hả?" Triệu Mộ Tịch biết rõ còn cố hỏi, Lâm Vi hỏi thẳng như vậy có vẻ cũng dễ giải quyết. Dù sao Kỷ Dữ Đường và nàng cũng không có chuyện gì.

 

"Em với chị ta..." Lâm Vi nhìn nét mặt bình tĩnh của Triệu Mộ Tịch, dò hỏi. "Chuyện kia?"

 

"Chị nghĩ nhiều rồi, tụi em chỉ là bạn bè bình thường thôi." Triệu Mộ Tịch bình tĩnh nói, nàng cầm ly thủy tinh thong thả rót nước. Bạn bè bình thường là định nghĩa chính xác nhất của mối quan hệ giữa hai người, chắc chắn Kỷ Dữ Đường cũng chỉ xem nàng như bạn bè bình thường mà thôi.

 

Tại sao Triệu Mộ Tịch lại trở thành bạn của Kỷ Dữ Đường? Lý do Kỷ Dữ Đường ngủ qua đêm tại nhà của nàng? Hai người còn ôm nhau mờ ám như vậy... Lâm Vi có quá nhiều chuyện muốn hỏi nên cô cũng không biết phải bắt đầu từ đâu: "Bạn bè bình thường tại sao phải giấu giấu diếm diếm? Mấy ngày nay em đều ở chung với cô ta hả, ngày nào chị ta cũng ngủ với em?"

 

Lâm Vi thành công nói câu "mỗi ngày đều ngủ ở nhà em" thành cảm giác "mỗi ngày chị ta đều ngủ với em".

 

"Còn không phải em chê chị bà tám cho nên mới không kể chị nghe à? Không lẽ em nghe chị lải nhải cả ngày. Hôm qua, chị ấy không khỏe cho nên mới ngủ lại nhà em một đêm. Em nói thật chị cũng không chịu tin, dù sao chị đừng nói lung tung là được."

 

Hai người con gái ngủ trên cùng một giường không kỳ lạ, ôm ấp nhau cũng không lạ nhưng khi hai người đó là Kỷ Dữ Đường và Triệu Mộ Tịch thì Lâm Vi lại cảm thấy rất kỳ quái. Trước kia, Lâm Vi nói đến chuyện Triệu Mộ Tịch và Kỷ Dữ Đường chỉ là đùa giỡn nhưng hiện tại cô khá nghiêm túc bởi cô cảm thấy dường như Triệu Mộ Tịch hơi để ý quá mức đến Kỷ Dữ Đường. Từ chuyện nấu cháo lần trước có thể thấy được, khi Triệu Mộ Tịch nghe nói tiền công hai vạn, nàng đã nổi giận như thế nào? Quay lưng một cái, nàng đã chạy như điên đến nhà nấu cháo cho người ta.

 

Triệu Mộ Tịch luôn nhìn tiền không nhìn người nhưng nàng lại không nói chuyện tiền nong với Kỷ Dữ Đường... Bằng trực giác của phụ nữ, Lâm Vi cảm thấy Triệu Mộ Tịch có thiện cảm kiểu kia với Kỷ Dữ Đường. Hơn nữa, xem tin nhắn với cách nói chuyện của bọn họ có thể nhìn ra được....hiện tại Triệu Mộ Tịch đã "chết đứ đừ" với Kỷ Dữ Đường.

 

"Kỷ Dữ Đường không phải loại người chúng ta có thể chọc, em phải cẩn thận với chị ta một chút. Dù chị ta là phụ nữ, em cũng phải đề phòng." Kể từ chuyện lần trước, Lâm Vi đã hoàn toàn thay đổi thái độ với Kỷ Dữ Đường. Ban đầu, cô cũng như Triệu Mộ Tịch nghĩ rằng Kỷ Dữ Đường là kẻ ngốc lắm tiền. Nhưng Kỷ Dữ Đường chính là kiểu người đáng sợ nhất, vui buồn không đổi sắc, có tiền, có thế, có thủ đoạn.

 

"Thật ra chị ấy là người rất tốt." Triệu Mộ Tịch không nhịn được phản bác lại Lâm Vi. Lúc mới tiếp xúc, Triệu Mộ Tịch cũng có suy nghĩ như Lâm Vi nhưng sau một thời gian tiếp xúc, nàng đã bị Kỷ Dữ Đường làm cảm động. Dĩ nhiên Lâm Vi chỉ cho rằng nàng ngu ngốc.

 

"Mộ Tịch..." Lâm Vi cân nhắc một lúc mới nói. "Chị ta có hôn phu."

 

Triệu Mộ Tịch im lặng một lúc.

 

Lâm Vi đã từng kể về rất nhiều người giàu có kết hôn rồi nhưng vẫn ăn chơi bên ngoài. Hôn nhân của bọn họ chỉ là vẻ bề ngoài, hôn nhân thương nghiệp cũng là một kiểu làm ăn, có qua có lại, lợi dụng lẫn nhau. Triệu Mộ Tịch cũng cảm thấy nàng không có tư cách hỏi chuyện giữa Kỷ Dữ Đường và Hạ Tề... Kỷ Tổng nhất định có tính toán của riêng mình.

 

Dù Hạ Tề có cặn bã như thế nào, hiện tại hắn vẫn là vị hôn phu của Kỷ Dữ Đường. Nếu không có chuyện gì xảy ra, bọn họ sẽ kết hôn. Không cần Lâm Vi nhắc, Triệu Mộ Tịch cũng hiểu. Một ít tình cảm không biết tên chưa kịp nảy nở đã bị bùn đất vùi lấp, hơn nữa còn chèn ép thật chặt.

 

"Đại Vi, em biết chị quan tâm em, một lần nữa em nghiêm túc nói với chị, em với Kỷ Tổng chỉ là bạn bè bình thường. Vả lại, không phải chị cũng làm bạn với Kỷ nhị tiểu thư à? Tại sao em làm bạn với Kỷ đại tiểu thư lại biến thành không trong sáng chứ hả?"

 

"Em hiểu là tốt rồi." Lâm Vi nghe Triệu Mộ Tịch nói vậy, cô cũng chỉ mong là bản thân mình nghĩ nhiều. Lâm Vi khinh bỉ nói một câu. "Chị cũng đâu có làm bạn trên giường với Nhị tiểu thư chứ."

 

"Có khác gì đâu chứ!" Triệu Mộ Tịch nghe xong muốn đánh người. Nói không chừng Lâm Vi sẽ dùng chuyện này nhạo báng nàng đến sang năm.

 

*

 

Phòng thu âm, Kỷ Dữ Lộ ngẩn người trước ca khúc mới, cô sờ sờ môi nhớ đến hôm đó ở khách sạn. Cảnh tượng Nhan Âm ôm eo cô sau đó bá đạo cưỡng hôn cô... Mặc dù cô rất bối rối nhưng sau khi hôn Nhan Âm, dường như cô đã mở tung cánh cửa đến một thế giới mới. Kỷ Dữ Lộ luôn cho rằng mình sẽ phản cảm với tình yêu của con gái nhưng thực tế không phải vậy...

 

Từ hôm đó trở đi, Kỷ Dữ Lộ và Nhan Âm không gặp nhau, bọn họ chỉ trò chuyện vài câu trên mạng.

 

Lúc Nhan Âm đi vào phòng thu âm, nàng thấy một cô gái tóc ngắn đang thẩn thờ. Nhan Âm kêu một tiếng để thăm dò. "Dữ Lộ?"

 

"Hả? Sao cậu đến trường, không quay phim à..."

 

Lần đầu hai người gặp lại nhau sau sự việc say rượu lần trước, khi nói chuyện nét mặt cả hai đều hơi mất tự nhiên.

 

"Cậu cắt tóc, xém chút nữa mình không nhận ra." Nhan Âm cười nói. Có lẽ Dữ Lộ đã phát hiện ra nguyên nhân cậu ấy kêu cô dưỡng tóc dài. Khi đó Nhan Âm chỉ thuận miệng nói, không ngờ Dữ Lộ dưỡng lâu như vậy.

 

Đêm đó Kỷ Dữ Lộ rời khỏi khách sạn, nổi nóng đi thẳng đến tiệm cắt tóc, xoẹt xoẹt cắt phăng mái tóc dài của mình. Nhan Âm hỏi như thế khiến cô không khỏi nhớ lại đêm đó. "Hè rồi, cắt ngắn thoải mái hơn."

 

"Tóc ngắn đẹp lắm, dễ thương."

 

Kỷ Dữ Lộ siết chặt chiếc bút bi trong tay. "Không phải cậu nói mình để tóc dài đẹp à?"

 

"Đều đẹp, cậu cắt tóc ngắn rất hợp."

 

Hai người rối rắm chủ đề tóc ngắn tóc dài một lúc lâu, Kỷ Dữ Lộ mới đổi chủ đề. "Phải rồi, tối mai bọn mình đến đài thiên văn ngắm mưa sao băng đi? Mình kéo chị mình đến tạo cơ hội cho hai người nha."

 

Tối mai có cơn mưa sao băng hiếm gặp của chòm sao Bạch Dương.

 

"Hay thôi đi, chị Dữ Đường bận..."

 

Kỷ Dữ Lộ lại như trước kia, bỏ công sức vì chuyện của Nhan Âm và chị cô. "Cho mình xin đi, hiện tại chị mình đang độc thân đó, cậu chủ động một chút đi. Mình biết là theo đuổi chị mình không phải dễ nhưng mà không phải có mình giúp cậu rồi sao. Bây giờ mình điện thoại hẹn chị ấy."

 

"Dữ Lộ..."

 

Kỷ Dữ Lộ đã bắt đầu gọi cho Kỷ Dữ Đường, sau đó cô ăn đủ "bế môn canh". Chị cô bị gì vậy chứ, trước đây cô nài nỉ một hồi chị ấy sẽ đồng ý một lần, còn bây giờ cô nói rách miệng cũng không hẹn được.

 

"Mai chị đi dự tiệc, em với Tiểu Âm chơi đi."

 

Dự tiệc trong lời của Kỷ Tổng chính là đến nhà Triệu tiểu thư ăn cơm chực.

 

Nhắc đến thì khoảng thời gian này cô rất bận rộn, không đến chỗ Triệu Mộ Tịch được. Hiện tại cô rất muốn ăn cơm Triệu tiểu thư nấu.

 

"Ngày mai tôi nghỉ làm."

 

Tâm trạng của Triệu Mộ Tịch luôn rất sung sướng khi tiếp điện thoại của Kỷ Dữ Đường. Nàng có thể hiểu ý của Kỷ Tổng. "Chị muốn đến ăn cơm cứ nói thẳng, đâu phải tôi không cho chị ăn..."

 

Kỷ Dữ Đường cười khẽ.

 

"Nếu chị rảnh thì đến ăn cơm sớm một chút, tôi nghe nói tám giờ tối mai có mưa sao băng."

 

"Được."

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16