Kỷ Dữ Lộ hôn lên khóe mắt Lâm Vi, chạm nhẹ lại nhanh chóng rụt đầu về, trong lòng trở nên bất an, kìm lòng không đậu mất rồi. Nàng vốn không phải người giỏi che giấu cảm xúc, có thể làm đến trạng thái như hôm nay đã sắp đến cực hạn của Kỷ Nhị Tiểu Thư.
"Chị đừng khóc nữa, được không?"
Đôi môi mềm mại của nàng rơi lên khóe mắt, khi nói chuyện thanh âm cũng nhỏ nhẹ, Lâm Vi khẽ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nàng gần trong gang tấc, cách nhau không đến hai cm. Lâm Vi thấy nàng mím môi, ánh mắt vô tội như đang nhận sai, giống như chưa được đồng ý đã hôn mình là phạm vào trọng tội. Lâm Vi nhất thời bị bộ dạng ngốc nghếch này của nàng làm cho ấm lòng, trước kia thấy nàng ngốc, hiện tại thấy nàng còn ngốc hơn, ngốc đến đáng yêu.
"Em sau này chỉ ôm chị, chỉ hôn chị, chỉ đối xử tốt với mình chị......" Lâm Vi trong đầu đã hơn một lần hiện lên tình cảnh khi Kỷ Dữ Lộ nói những lời này, nhớ mãi không quên, cô ngày càng xem những lời trẻ con đó là thật. Lâm Vi đã nghe qua rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, cho tới giờ đều cười gượng cho qua, lần này lại có ngoại lệ, một cô gái 22 tuổi nhưng lại khiến nàng có chút động tâm.
Lâm Vi đã thật lâu chưa từng có cảm giác tim đập nhanh, Kỷ Dữ Lộ hôn khiến cô lại lần nữa có cảm giác đó.
Nhưng Lâm Vi vẫn không thể dễ dàng tiếp nhận Kỷ Dữ Lộ, loại chuyện cảm tình này, ncô chơi không nổi, cái cô cần là tình yêu dần nảy nở theo thời gian, không phải đam mê nhất thời vội vã. Mấy tháng qua Kỷ Dữ Lộ vẫn đang kiên trì, Lâm Vi rất mâu thuẫn, cô thấy được Kỷ Dữ Lộ đang vì cô mà thay đổi, nhưng cô không đủ can đảm chấp nhận lại không đành lòng từ chối.
Kỷ Dữ Lộ ôm Lâm Vi, không đành lòng buông cô ra, Lâm Vi không từ chối khiến nàng mừng như điên. Nếu Lâm Vi chủ động với nàng, Kỷ Dữ Lộ không dám nghĩ đến, cảm thấy mình sẽ vui vẻ đến nghẹt thở mất. Trái tim Kỷ Dữ Lộ loạn nhịp, chỉ cần đến gần một chút là có thể hôn nhẹ môi cô, có thể hôn chứ? Kỷ Dữ Lộ nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Vi, trong lòng rối rắm, tư thế hiện tại của bọn họ đã ái muội như vậy, Lâm Vi cũng không đẩy nàng ra, cho nên hôn cọ cũng sẽ không bị từ chối?
Trong lòng rối rắm một lúc, Kỷ Dữ Lộ chầm chậm dùng tay phải cầm mu bàn tay Lâm Vi, siết chặt, từng chút từng chút đưa đầu qua phía Lâm Vi, cọ hai cánh mũi, đôi môi mọng đỏ, Kỷ Dữ Lộ nhìn xuống, trong lòng ngứa ngáy, nóng lòng muốn cắn một miếng.
Ngay khi Kỷ Dữ Lộ nhắm mắt lại chuẩn bị hôn, Lâm Vi lại nghiêng đầu nhẹ nhàng đẩy nàng.
Xấu hổ quá, lại bị từ chối.
Kỷ Dữ Lộ cảm thấy năng lực chịu đả kích của mình hoàn toàn là do Lâm Vi rèn luyện ra, trong lòng quýnh quíu, Lâm Vi cuối cùng nghĩ gì, thái độ khi lạnh khi nóng, ngày nào cũng tra tấn mình, Kỷ Dữ Lộ sốt ruột hét lên: "Lâm Vi!!!"
Kỷ Nhị Tiểu Thư xù lông rồi, Lâm Vi thấy được, nghẹn cười tronng lòng, còn cố ý hỏi lại, "Chuyện gì?"
Lâm Vi đương nhiên biết đêm nay Kỷ Dữ Lộ nghĩ hết mọi cách để dỗ mình vui vẻ, bị nàng dày vò như vậy, Lâm Vi đã sớm không còn nhớ đến mấy chuyện không vui ban nãy, chẳng qua mới khóc nên đỏ mắt thôi, Kỷ Dữ Lộ đã lo lắng thành như vậy.
"Chị biết rõ còn hỏi!" Nghẹn lâu lắm, nghẹn không nổi nữa, Kỷ Dữ Lộ trực tiếp đẩy Lâm Vi lên băng ghế, giở trò xấu xa đè lên người cô, rốt cuộc nói ra lời trong lòng, "Chị có biết em nhẫn nhịn khó chịu lắm sao?!"
Lâm Vi nằm dưới thân nàng, bị nàng ép không thể động đậy, đồ ngốc uất ức sắp khóc tới nơi rồi.
Kỷ Dữ Lộ vùi đầu tìm kiếm bờ môi Lâm Vi, sốt ruột hôn lên, ngậm lấy đôi môi mềm của cô, dùng sức mút vào đầu lưỡi khẽ liếm, sắp ăn hết cả son môi ngoài miệng người ta, phong cách nóng nảy như lửa cháy, nàng không dịu dàng cũng không dè dặt, vì Lâm Vi nàng mới giả vờ rụt rè, nàng biết Lâm Vi không thích người lỗ mãng. Nhưng nàng rất hy vọng sự tiến triển giữa nàng và Lâm Vi có thể nhanh một chút, có một số việc sao có thể nhịn hoài được.
Lâm Vi đã đem linh hồn nhỏ bé của nàng câu đi mất rồi, còn không chịu trách nhiệm......
Lâm Vi bị Kỷ Dữ Lộ lấp kín đôi môi, tận lực gieo xuống những nụ hôn như mưa rơi, Lâm Vi chỉ tượng trưng lấy tay chống đỡ vai Kỷ Dữ Lộ, nếu cô muốn đẩy ra, tuyệt đối là có thể phản kháng, nhưng cô từ từ khép hờ hai mắt, tùy ý Kỷ Dữ Lộ hôn mình.
Kỷ Dữ Lộ vẫn đang hôn người ta một cách đói khát, giống như viên kẹo mình thèm thuồng đã lâu hôm nay rốt cuộc nếm được, vẫn là hương vị mình thích nhất, đương nhiên hôn thôi chưa đủ. Nhưng cứ như vậy, Kỷ Dữ Lộ quên mình hôn một hồi lâu, sau đó nàng dần dần ngừng lại bởi vì Lâm Vi không đáp lại nàng, nàng đã mút môi Lâm Vi đến sưng lên nhưng Lâm Vi cũng chưa cho nàng nửa điểm đáp lại.
Kỷ Nhị Tiểu Thư lúc này là thật sự tổn thương, nàng tách ra khỏi người Lâm Vi, lúc này đến phiên nàng uất ức hốc mắt đỏ hoe, nàng cắn cắn môi, "Lâm Vi, chị cuối cùng có ý gì?!"
Lâm Vi bị Kỷ Dữ Lộ hỏi lại một câu, Kỷ Dữ Lộ đã bày tỏ cõi lòng với cô vài lần, cô cũng không từ chối ngay mặt, mập mờ rồi lại đẩy đưa lưng chừng, Lâm Vi đưa tay giúp nàng xoa nước mắt......
Cô vừa sờ khuôn mặt nàng, trái tim Kỷ Dữ Lộ lập tức mềm ra, vừa rồi còn hung tợn với Lâm Vi, nhị tiểu thư tranh thủ nhận lỗi, "Ems ai rồi, là do em sốt ruột......"
Kỷ Dữ Lộ nắm tay Lâm Vi để cô tiếp tục vuốt ve mặt mình, lại dùng giọng điệu vờ đáng thương khẩn cầu, "Làm bạn gái em được không?"
"Em thật sự muốn theo đuổi chị sao?" Đây là lần đầu tiên Lâm Vi bàn luận vấn đề này trước mặt nàng.
Kỷ Dữ Lộ tựa như thấy được hy vọng, gật đầu, "Em nói rồi, em nghiêm túc mà, chúng ta hẹn hò đi --"
"Em chỉ kiên nhẫn được ngần này......" Lâm Vi thu hồi tay mình, ôm trước ngực hỏi lại Kỷ Dữ Lộ. Lâm Vi thật sự không dám khen tặng sự kiên nhẫn của Kỷ Nhị Tiểu Thư, Lâm Vi vẫn luôn cảm thấy cảm tình nàng dành cho mình chỉ là nhiệt tình ba phút, "Nhìn chị giống người dễ dàng theo đuổi lắm sao?"
Triệu Mộ Tịch nói không sai, Vi Tỷ của nàng quả nhiên thuộc loại hình chậm nhiệt. Kỷ Dữ Lộ trong lòng cân nhắc, quan hệ bọn họ xem như đã tiến thêm một bước, ít nhất Lâm Vi không còn trốn tránh mình, còn cho cơ hội khảo nghiệm, cái miệng nhỏ nhắn của Kỷ Dữ Lộ lại ngọt lên, ngửa mặt cười với Lâm Vi, "Em kiên nhẫn lắm đó, chỉ kiên nhẫn với mình chị thôi."
Kỷ Dữ Lộ cũng rõ ràng Lâm Vi không nghe vào những lời ngon tiếng ngọt kia, nhưng bình thường nhịn không được muốn dỗ cô vui vẻ, có thể là phát ra từ đáy lòng đi. Lâm Vi liếc Kỷ Dữ Lộ một cái, vốn lúc đầu khá nghiêm túc nhưng nhìn biểu tình trên mặt Kỷ Nhị Tiểu Thư vẫn nở nụ cười.
Kỷ Dữ Lộ thấy Lâm Vi cười cũng cười rạng rỡ theo, khóe miệng ngoác đến tận mang tai, không khép được. Kỷ Dữ Lộ nâng mặt mình đến trước mặt Lâm Vi, giải thích một cách sinh động "vui như hoa", nói rằng, "Vậy em theo đuổi đến khi chị vừa lòng mới thôi."
Lâm Vi cúi đầu cười, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Không biết có thể kiên trì được mấy ngày."
Kỷ Dữ Lộ khẽ nghiêng đầu, "Tùy thuộc vào khi nào chị chấp nhận em ~~~"
Kỷ Dữ Lộ hối tiếc sao mình không thông suốt sớm một chút, vì sao không động tâm với Lâm Vi sớm một chút, cũng không đần độn lăn lộn lâu như vậy, khiến đời sống cảm tình của mình rối tinh rối mù. Kỷ Dữ Lộ đồng thời lại đang ảo tưởng, nàng cùng Lâm Vi khi nào mới có thể giống chị nàng và Triệu Mộ Tịch, càng đáng giận chính là Kỷ Dữ Đường còn thường cho nàng ăn “cẩu lương”, không giống chị ruột chút nào...
Mùa hè năm nay tựa hồ phá lệ đến sớm, mới tháng năm nắng đã chói chang gay gắt.
Kết quả cuộc thi thiết kế đã công bố, đúng như dự đoán của Triệu Mộ Tịch, nàng không giành được ba giải nhất, bỏ lỡ phần tiền thưởng kếch xù, chỉ giành được giải sáng tạo ý tưởng, tuy chỉ có giấy chứng nhận không có tiền thưởng, một người mới như nàng cuối cùng đấu không lại những người đi trước kia, dù gì người ta cũng có mười mấy năm kinh nghiệm thiết kế, không phải vô danh.
Nhưng Triệu Mộ Tịch vẫn vui vẻ khi có giải, nàng rất muốn cảm ơn Hề Vân, có thể giành được giải ít nhiều nhờ sự chỉ đạo của giáo sư Hề.
Tan làm, Triệu Mộ Tịch cùng Lý Mật Nhi quẹt thẻ ra khỏi công ty, hai người ngươi một câu ta một câu tán gẫu.
"Mộ Tịch, đoạt giải rồi, buổi tối chị không mời khách chúc mừng sao?" Lý Mật Nhi lôi kéo tay Triệu Mộ Tịch, nửa thật nửa đùa nói, người như nàng nói chuyện luôn luôn tùy tiện cũng không khách khí.
Cho nên Triệu Mộ Tịch từ chối nàng cũng không chút khách khí, ngược lại Triệu Mộ Tịch thích tiếp xúc với những người trực tiếp như vậy, "Được, nhưng không phải tối nay."
Lúc này, Lý Mật Nhi nhìn thấy Kỷ Tổng tới đón người, rất thức thời, "Bạn gái chị tới rồi, em đi trước."
"Tuần sau gặp."
Triệu Mộ Tịch cất bước đi về phía xe của Kỷ Dữ Đường, Kỷ Tổng hôm nay vậy mà có thời gian tới đón nàng, thật hiếm thấy. Triệu Mộ Tịch hôm nay lại mặc một chiếc váy hoa dài, Kỷ Dữ Đường nhìn Triệu Mộ Tịch đi tới lại nhớ tới ngày này năm trước, Triệu Tiểu Thư vì muốn xin phương thức liên hệ của cô còn cố ý đổ trà sữa trong xe cô.
Hoá ra cô và Triệu Mộ Tịch yêu nhau chưa đến một năm, giờ đã có cảm giác của cặp vợ chồng già.
Triệu Mộ Tịch vừa lên xe đã thấy ly trà bưởi Kỷ Tổng mua cho mình, Kỷ Dữ Đường không thích uống mấy thứ này lắm nhưng thấy Triệu Mộ Tịch thích uống quán này nên mỗi lần lái xe ngang qua đều cố ý xuống xe mua một ly cho nàng.
Trời đang nóng, Triệu Mộ Tịch bỏ đá vào trà bưởi, hớn hở uống, vừa vặn giải khát, uống hai hớp liền bắt đầu lải nhải, "Sao chị không ở nhà nghỉ ngơi? Còn chạy đi chạy lại tới đón em."
Kỷ Dữ Đường hơn nửa tháng không được nghỉ ngơi, mỗi ngày đi sớm về muộn, có khi còn phải bay đi nơi khác, cô không nói mệt nhưng Triệu Mộ Tịch đều thấy mệt thay cô.
"Kẹt xe tới đón em tan làm, không thưởng thì thôi còn chê chị chạy lung tung?"
Triệu Mộ Tịch cũng chỉ khẩu thị tâm phi thôi, vui vẻ chứ, nàng cúi người đem ống hút đưa đến trước mặt Kỷ Dữ Đường, "Nè, thưởng cho vợ một ngụm."
Kỷ Dữ Đường nể mặt nàng hút một ngụm nhỏ, chua chua ngọt ngọt, mùi vị cũng được, giờ cô thích ứng rất nhanh với khẩu vị của Triệu Mộ Tịch.
"Lại thưởng nữa nè, chụt --" Triệu Mộ Tịch lại nghiêng đầu qua một chút, hôn mạnh lên môi Kỷ Dữ Đường, cảm thấy mỹ mãn.
Kỷ Dữ Đường nâng khuôn mặt nàng, lại hôn một cái mới hỏi: "Đưa xe cho em rồi sao không lái?"
“Em tiết kiệm năng lượng, giảm khí thải, bảo vệ môi trường." Sự thật là Triệu Mộ Tịch nào dám lái xe của Kỷ Tổng, nàng là một viên chức cấp thấp, cũng không phải phú nhị đại, lái một chiếc xe còn đắt hơn mấy vị lãnh đạo cao cấp chẳng phải lời đồn lại bay đầy trời.
Nàng thấy vui là được, Kỷ Dữ Đường cũng tùy nàng, "Buổi tối muốn ăn gì?"
"Đi siêu thị mua đồ đi, buổi tối em tự mình xuống bếp, làm tám món --"
Kỷ Dữ Đường thấy nàng vui như vậy, "Chuyện gì mà vui vậy?"
“Đoạt giải trong cuộc thi có tính không?" Triệu Mộ Tịch mặt tươi như hoa nói.
"Tiếp tục cố gắng nha." Kỷ Dữ Đường xoa khuôn mặt nàng, cười, "Nhìn em kìa cái đuôi vểnh đến tận trời rồi."
Kỷ Dữ Đường lái xe thẳng đến siêu thị, trước khi gặp Triệu Mộ Tịch, Kỷ Dữ Đường một năm không đến siêu thị một lần, hiện tại lại rất thích cảm giác đi dạo siêu thị, hai người đẩy một chiếc xe, cười cười nói nói, thảo luận chuyện củi gạo dầu muối, đơn giản cũng rất hạnh phúc.
Bước ra khỏi siêu thị, tình cờ ở phía trước quảng trường thấy có người cầu hôn, Triệu Mộ Tịch nhịn không được nhìn vài lần, hẳn là cầu hôn thành công rồi, quần chúng vây xem đều đang ồn ào.
Hạnh phúc quá.
Kỷ Dữ Đường cũng chú ý, nói đến, cô cũng có ý nghĩ kết hôn với Triệu Mộ Tịch, nhưng cho tới giờ cô chưa từng đề cập với nàng.
Yêu nhau đã một năm, không dài cũng không ngắn, nhưng có loại cảm giác đã nhận định, loại cảm giác này không liên quan đến thời gian dài ngắn, chỉ vì người kia phù hợp mẫu người trong lòng mình, nguyện ý bao dung mọi thứ ở nàng, hai bên cùng thay đổi, cũng dắt tay nhau cùng đi hết quãng đời còn lại.
"Muốn kết hôn rồi à?" Kỷ Dữ Đường nắm tay Triệu Mộ Tịch, mười ngón đan lấy nhau, "Để chị nói một tiếng với ba mẹ."
Cùng cô kết hôn, Triệu Mộ Tịch cứ cảm thấy xa xôi như sao trên trời...... Xa xa pháo hoa nở rộ khiến trái tim Triệu Mộ Tịch đập thình thịch, sau đó chỉ cười cho qua.
Trong bếp canh đang sôi, Triệu Mộ Tịch khi nấu ăn không muốn Kỷ Dữ Đường vào hỗ trợ, tay Kỷ Tổng đẹp như vậy, làm việc nhà thật đáng tiếc, đương nhiên phải giữ lại đàn piano còn có... bắt nạt mình.
Kỷ Dữ Đường cũng không thích Triệu Mộ Tịch nấu ăn mỗi ngày, nàng bình thường đi làm đã mệt mỏi, Kỷ Dữ Đường chỉ cho phép nàng một tuần hai lần, không thể hơn, thời gian còn lại đều là chị Tôn chăm sóc ẩm thực bọn họ.
Triệu Mộ Tịch cúi người rửa rau, vừa thẳng người đã bị Kỷ Dữ Đường ôm, nàng lau nước trên tay, xoay người cũng ôm lấy Kỷ Dữ Đường, hôn một cái lên môi cô, “Sắp nấu xong rồi, chị đi ra ngoài chờ đi, ngoan nha."
Còn làm như đang dỗ trẻ con, Kỷ Dữ Đường dán khuôn mặt đến Triệu Mộ Tịch hôn nhanh một cái, mấy ngày nay bọn họ đều bận việc, rảnh rỗi tất nhiên nhịn không được muốn thân thiết một chút.
Kỷ Tổng thật có tiềm chất dụ thụ, dụ dỗ được Triệu Mộ Tịch đáp lại cho cô một nụ hôn sâu, "Em còn phải xào...... A......"
Hai người ôm nhau trong bếp, tinh tế lại triền miên hôn, mãi đến khi Kỷ Tổng có điện thoại phải tiếp, Triệu Mộ Tịch mới được buông tha để tiếp tục nấu.
"Mẹ, có chuyện gì sao?"
"Ngày mai con có thời gian không?" Hề Vân muốn hỏi Kỷ Dữ Đường ngày mai có thời gian không, tham gia triển lãm thiết kế của bà.
"Ngày mai......" Kỷ Dữ Đường nhìn thoáng qua Triệu Mộ Tịch, giải thích, "Ngày mai có chút việc, có gì không mẹ?"
Kỷ Dữ Đường đoán Hề Vân gọi cô trở về ăn cơm, nhưng nghĩ hơn nửa tháng không ở cạnh Triệu Mộ Tịch, vẫn là dành thời gian cả ngày cho Triệu Tiểu Thư, không thôi lại có người yên lặng ấm ức.
Hề Vân biết Kỷ Dữ Đường bình thường rất bận, nghe cô nói không có thời gian cũng không muốn quấy rầy cô công tác, "Không có việc gì, con có làm chuyện của mình đi, chú ý nghỉ ngơi."
"Vâng."
"Ngày mai lại phải tăng ca?" Triệu Mộ Tịch bày đồ ăn trên bàn xong, vừa rồi không cẩn thận nghe được cuộc điện thoại của Kỷ Dữ Đường, trong lòng vẫn rất mất mát, vốn tưởng rằng cuối tuần sẽ có thời gian nghỉ ngơi.
Kỷ Dữ Đường gãi gãi mũi nàng, "Cố ý dành một ngày cho em, vui không?"
"Vậy nghe còn được ~~~"
Chín giờ rưỡi tối, Triệu Mộ Tịch tắm xong nằm sấp trên giường quyết định gọi điện cho giáo sư Hề, ít nhất cũng nên nói cho bà một tiếng về giải thưởng thiết kế, bày tỏ lòng cảm ơn.
"Giáo sư Hề, cháu là Mộ Tịch."
Hề Vân nghe thanh âm của Triệu Mộ Tịch còn hơi bất ngờ, sau đó nghe Triệu Mộ Tịch nói đến chuyện bài dự thi thiết kế mới hiểu được đầu đuôi, "Chúc mừng cháu, giải thưởng rất đáng giá đó."
"Đều là nhờ sự chỉ đạo của cô."
"Đúng rồi, ngày mai cô sẽ tổ chức triển lãm chủ đề, cháu có thời gian có thể lại đây xem."
Hề Vân nghĩ Triệu Mộ Tịch nhất định cảm thấy hứng thú với triển lãm thiết kế, thuận miệng nói với nàng chuyện này.
"Dạ được." Giáo sư Hề đã chủ động mời Triệu Mộ Tịch không nỡ từ chối, vừa lúc nàng cũng muốn gặp mặt cảm ơn Hề Vân, Triệu Mộ Tịch lại nhớ đến Kỷ Dữ Đường, liền thử hỏi Hề Vân, "Giáo sư Hề, cháu có thể dẫn bạn gái cùng tới sao?"
"Đương nhiên có thể."
Sau khi cúp điện thoại, mail của Triệu Mộ Tịch nhận được thư mời điện tử, là trợ lý của giáo sư Hề gửi đến.
Kỷ Dữ Đường sấy khô tóc từ phòng tắm ra thấy Triệu Mộ Tịch nằm trên giường vắt chân ngâm nga, Kỷ Dữ Đường ngồi xuống bên giường, nâng cằm Triệu Mộ Tịch, “Gọi điện cho ai mà vui thế này?"
"Vị tiền bối em gặp lúc trước." Triệu Mộ Tịch kéo Kỷ Dữ Đường nằm xuống, sau đó bò lên người nàng, đè xuống, "Cục cưng ơi, sáng mai chị đi với em đến một nơi nha."
Kỷ Dữ Đường cũng không hỏi chỗ nào hay đi làm gì, trong giọng nói tràn đầy cưng chiều, "Ngày mai đều nghe theo em."
Triệu Mộ Tịch được một tấc lại tiến một thước, cười gian xảo, cởi quần áo Kỷ Tổng mới vừa mặc vào, nói: "Đêm nay cũng đều nghe theo em đi --"
Ngày hôm sau, Triệu Mộ Tịch đúng giờ dẫn Kỷ Dữ Đường tới địa điểm tổ chức.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)