"Buổi tối hắn đến nhà em ăn cơm hay là ăn em đây?"
Lâm Vi chính là như vậy, nửa câu không rời mấy chuyện dung tục. Triệu Mộ Tịch lười nói lời vô nghĩa với cô, nàng ỷ vào tay dài, ngang tàng cướp lại điện thoại di động trên tay nàng.
"Ái chà, xấu hổ nữa chứ?" Lâm Vi tiếp tục nhạo báng, chỗ của Triệu Mộ Tịch trừ Triệu Thải Nam và cô từng đến, nàng chưa từng dắt ai về nhà. Cô xem tin nhắn, đến nhà ăn cơm tối? Rõ ràng mối quan hệ không bình thường mới có thể nói như vậy. "Dù em không nói, chị vẫn có thể đoán được là ai..."
Hầu như mỗi ngày Triệu Mộ Tịch và Lâm Vi đều ở cùng nhau, những người họ tiếp xúc cũng như nhau. Hiện tại, bên cạnh Triệu Mộ Tịch bỗng xuất hiện một người như thế, nàng không thể nào không có ấn tượng được. Nhưng Lâm Vi suy nghĩ kĩ càng một hồi thì đúng là cô không nhớ ra được người nào thích hợp. Đó là vì Lâm Vi cho rằng người đó là đàn ông.
"Tào lao..." Triệu Mộ Tịch lườm Lâm Vi.
"Ô hay, em có bồ rồi bắt đầu ruồng rẫy chị? Được lắm Triệu Mộ Tịch, chị không ngờ em là loại người như thế. Chuyện lớn như vậy cũng không chịu nói với chị một tiếng, chí ít cũng phải mời chị một bữa chứ?" Lâm Vi lôi kéo cánh tay Triệu Mộ Tịch, nhõng nhẽo ầm ĩ: "Nè, nói thật đi, rốt cuộc là ai?"
"Chị nghĩ nhiều rồi, bọn em chỉ là bạn bè bình thường thôi." Triệu Mộ Tịch không muốn nói với Lâm Vi, người đó là Kỷ Dữ Đường. Nếu không, có lẽ Lâm tiểu thư sẽ không để cho nàng yên thân. Mấy hôm trước, Triệu Mộ Tịch nổi hứng nghịch ngợm cho nên nàng đổi biệt danh của Kỷ Dữ Đường thành "Canh cá", ai bảo Kỷ Tổng thích ăn canh như vậy chứ.
"Bạn bè bình thường haa~~~ chị hiểu rồi ~~~" Lâm Vi dùng ánh mắt gian xảo nhìn Triệu Mộ Tịch. "Tối hôm qua, em cũng ở chung với hắn?"
Bất kể chuyện gì được nói ra từ miệng Lâm Vi đều biến thành chuyện đồi trụy, quả nhiên câu tiếp theo Lâm tiểu thư tỏ vẻ thấu tình đạt lý nói. "Vậy để chị nói với Nhậm Khang. Về nhà sớm một chút, dù sao đời sống tình dục cũng rất quan trọng."
"Miệng chó không mọc được ngà voi." Triệu Mộ Tịch dứt khoát không nói nữa. "Chị thích nghĩ như thế nào thì nghĩ, em lười giải thích."
Lâm Vi thật sự rất muốn biết người đó là ai. Người Triệu Mộ Tịch vừa ý chắc chắn là cực phẩm của cực phẩm rồi? Mấy năm nay, bọn họ quen biết cũng nhiều cậu ấm con nhà giàu nhưng cô không để ý một ai. Lâm Vi vẫn chưa từ bỏ, cô cân nhắc biệt danh của người đó. Canh cá, canh cá,... Cô đọc lên cảm thấy quen quen... Dữ Đường? Kỷ Dữ Đường?!
Khi trong đầu nảy ra ba chữ Kỷ Dữ Đường, Lâm Vi bỗng cảm thấy thông suốt, cô có cảm giác như đã sáng tỏ. "Không phải là Kỷ Dữ Đường chứ?!"
"Không phải, chị rảnh rỗi sinh nông nỗi à." Triệu Mộ Tịch vô cùng bình tĩnh gạt bỏ đáp án này.
Lâm Vi cũng cảm thấy không có khả năng. Kỷ Dữ Đường là ai, làm sao cô ta có thể đến căn nhà nát của Triệu Mộ Tịch. Càng không có khả năng Triệu Mộ Tịch dắt cô ta đến "căn cứ bí mật" của nàng. Nhưng trước mắt, xét về tên thì chỉ có Kỷ Dữ Đường là người thích hợp nhất. Lâm Vi vuốt cằm, có lẽ cô sẽ phải đau đầu vì vấn đề này một thời gian dài đây.
Bởi vì tin nhắn ngắn của Kỷ Tổng, Triệu Mộ Tịch tiếp tục không đến buổi liên hoan. Lâm Vi vỗ bả vai Nhậm Khang, cô hùng hồn nói cho hắn biết Triệu tiểu thư là hoa đã có chủ, hắn nên từ bỏ ý đồ, tránh tự mình chuốc khổ.
Bảy giờ tối, Triệu Mộ Tịch đi mua thức ăn như thường lệ, trên đường nàng xách túi đồ đã mua về nhà. Triệu Mộ Tịch trông thấy xe của Kỷ Tổng cũng tại nơi ngày hôm qua nàng nhìn thấy. Giữa hai người có một sự ăn ý không nhỏ, Kỷ Dữ Đường giúp nàng xách túi dồ như trước, cả hai cùng nhau lên lầu.
Đây là lần thứ ba Kỷ Dữ Đường đến nhà Triệu Mộ Tịch, cô vẫn đưa cô hai ngàn tiền mặt. Triệu Mộ Tịch đã biết tổng kế của cô, mỗi lần đến sẽ đưa hai ngàn, sau khi ăn cơm tối là rời đi. Thật ra nếu nhìn lại, nàng cũng không khác bảo mẫu của cô là mấy, cô đi đường vòng đến chỗ nàng, chỉ vì một bữa cơm sao?
Triệu Mộ Tịch rất thích nhìn Kỷ Dữ Đường ăn cơm, lúc cô ăn canh cũng tao nhã hơn những cô gái khác. Triệu Mộ Tịch không ít lần nhìn trộm Kỷ Dữ Đường, có khi là nàng cố tình, có khi là vô thức nhưng dù là gì thì Kỷ Dữ Đường đều biết được. Kỷ Dữ Đường nhìn thấy hành vi lén lút của Triệu Mộ Tịch rõ hơn ai hết, chỉ là cô không nói ra mà thôi.
"Tối nay đi uống rượu với chị."
"Không được, hôm nay em hơi mệt." Hiện tại, Triệu Mộ Tịch luôn về nhà trước bảy giờ tối, đừng nói đến quy luật làm việc và nghỉ ngơi.
Lâm Vi phát hiện càng ngày cô càng khó hẹn với Triệu Mộ Tịch, nàng còn nói không hẹn hò, đứa ngốc cũng có thể nhận ra sự thay đổi gần đây của Triệu tiểu thư. Nếu nói nhà nàng không giấu "gã nào", cô nhất định không tin.
Chạng vạng, lúc Triệu Mộ Tịch mua thức ăn về nhà cũng khoảng bảy giờ tối nhưng nàng không nhìn thấy xe của Kỷ Dữ Đường ở chỗ quen thuộc. Đến lúc này, nàng mới chợt nhớ ra hôm nay Kỷ Dữ Đường không có nói sẽ ghé nhà nàng ăn cơm.
Triệu Mộ Tịch đứng ngẩn người một lúc, một mình xách túi đồ nặng trĩu lên lầu, không ai nói chuyện với nàng dọc đường đi. Nàng nghĩ thầm trong lòng, hôm nay cô không đến sao? Người này cũng thật là... không nói trước với nàng một tiếng.
Nhưng Kỷ Dữ Đường đã từng nói không phải ngày nào cô cũng đến.
Ăn cơm một mình, Triệu Mộ Tịch chỉ ăn một chén mì. Từ trước đến nay, nàng chưa từng cảm thấy căn nhà yên tĩnh như lúc này. Rõ ràng ở một mình bấy lâu nay, đã sớm quen với cuộc sống này. Hiện tại, vì một hai ngày khác biệt mà lòng nàng trở nên băn khoăn, chẳng trách bản thân bắt đầu lo được lo mất.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư... Kỷ Dữ Đường vẫn không đến, cũng không liên lạc với nàng. Dường như sau một đêm, cô đã quên hết chuyện trả tiền và ăn cơm trực của nàng.
Đã năm ngày Kỷ Tổng không đến, Triệu tiểu thư cũng không ăn ngon miệng cơm tối năm ngày, có lúc nàng chỉ ăn một quả táo xem như xong. Mấy trò chơi đùa này, quả nhiên người nào thật lòng, người đó thua. Đến nhà nàng ăn cơm có thể chỉ là ý nghĩ bất chợt của Kỷ Tổng. Cô bận rộn như vậy, sao có thể lần nào cũng đi đường vòng để đưa cho nàng hai ngàn chứ...
Ngày thứ năm, cuối cùng Triệu Mộ Tịch không nhịn được nữa, nàng lấy điện thoại di động ra muốn gửi tin nhắn cho Kỷ Dữ Đường, người phụ nữ này sao có thể nói biến mất là biến mất, cũng không nói một tiếng.
Cuộc trò chuyện hiển thị tin nhắn mấy ngày trước là câu "Da mặt thật dày" của Triệu Mộ Tịch.
Triệu Mộ Tịch tiết kiệm chữ như vàng: Dạo này bận lắm?
Triệu tiểu thư chỉ sợ gõ nhiều chữ sẽ giống như quan tâm cô. Nàng cũng đã nhớ mong nàng năm ngày, nếu như không gọi là quan tâm thì cái gì mới là quan tâm đây?
Trong lòng Triệu Mộ Tịch biết rõ, chỉ là nàng không muốn thừa nhận. Triệu Mộ Tịch như vậy, bất quá chỉ là tự dối lòng, khả năng phân tích của Kỷ Dữ Đường cao như vậy, chút mánh khóe giấu đầu hở đuôi của cô làm sao thoát được hỏa nhãn kim tinh của Kỷ Tổng?
Sau này Triệu Mộ Tịch mới phát hiện ra điểm đáng sợ nhất của Kỷ Tổng chính là rõ ràng cái gì cô cũng biết nhưng không nói gì cả, khiến người khác như kẻ ngốc diễn trò trước mặt cô.
Triệu Mộ Tịch gửi tin nhắn lúc bảy giờ rưỡi tối nhưng đến khi cô tắm xong, nằm trên giường. Ngay cả một chữ "ừ", "canh cá" cũng không nhắn lại cho nàng.
Mấy ngày này, Kỷ Dữ Đường đi công tác nước ngoài. Mười giờ tối, sau khi cô tan họp mới nhìn thấy một tin nhắn chưa xem. Kỷ Dữ Đường lưu số Triệu Mộ Tịch là "Nấu canh". Lúc nào cô muốn ăn canh sẽ gọi cho "Nấu canh."
Nếu Kỷ Tổng biết Triệu Mộ Tịch lưu số nàng là "Canh cá", cô có khả năng sẽ lột một lớp da của nàng. Chẳng qua sau này mọi chuyện cũng không nghiêm trọng như vậy, da của Triệu Mộ Tịch không bị lột nhưng ngược lại Kỷ Tổng không ít lần "lột" quần áo của nàng.
—— Dạo này bận lắm?
Chỉ bốn chữ ngắn gọn, Kỷ Dữ Đường không trả lời ngay. Trở về khách sạn, sau khi cô ngồi thoải mái trên ghế salon mới bấm số gọi cho Triệu Mộ Tịch.
"Alo..." Triệu Mộ Tịch mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Chuông điện thoại vang, nàng nhướng mắt mò tìm điện thoại, chưa nhìn xem ai gọi đã bắt máy. Giờ này gọi nàng chỉ có thể là Lâm Vi chứ không ai khác.
Giọng Triệu Mộ Tịch mềm nhũn, lười nhác, có vẻ như nàng đang ngủ. Kỷ Dữ Đường tưởng tượng ra dáng vẻ lười như heo khi ngủ của nàng, cười khẽ: "Ngủ à?"
Triệu Mộ Tịch mở bừng mắt, sau đó nàng ngồi bật dậy trên giường. Có lẽ chất giọng thì thầm dịu dàng của cô còn có tác dụng tỉnh ngủ hơn tiếng ồn âm lượng cao. "... Vẫn chưa."
Tại sao Kỷ Dữ Đường lại gọi cho nàng vào giờ này. Triệu Mộ Tịch còn tưởng rằng cùng lắm cô chỉ trả lời một tin nhắn có lệ cho cô. Hiện tại, cô gọi trực tiếp, nàng cũng không biết phải nói gì.
"Tìm tôi có chuyện gì không?" Kỷ Dữ Đường mở lời trước.
Triệu Mộ Tịch ngồi xếp bằng trên giường, hiện tại cảm giác buồn ngủ của nàng gần như tan biến hết. "Không có gì..."
"Không có gì mà em gửi tin nhắn cho tôi?" Kỷ Dữ Đường nói chuyện từ tốn, cô cảm thấy tâm trạng của mình thả lỏng không ít.
Triệu Mộ Tịch tựa vào đầu giường, nàng siết chặt thú bông trong tay hết bên này đến bên kia. Nàng muốn nói cứ nói, việc gì phải rối rắm chứ. "Muốn hỏi chị sao mấy ngày nay không đến..."
Khóe miệng Kỷ Dữ Đường luôn mang ý cười. "Không đến ăn cơm cũng phải báo cáo em sao?"
Xem chị ta nói kìa, còn báo cáo nữa chứ. Triệu Mộ Tịch kham không nổi.
"Vậy là em nhớ tôi..." Kỷ Dữ Đường cố tình đùa giỡn, cô ngừng một lúc mới nói nữa câu sau. "đến nhà em ăn cơm."
Đáng ghét, thiếu chút nữa Triệu Mộ Tịch bị cô lừa rồi. Khi nàng chưa nghe năm chữ sau, rõ ràng tim đập nhanh hơn, cho đến khi nghe mấy chữ sau cùng tiếng cười khẽ của cô. Triệu Mộ Tịch biết cô lại trêu mình. Ngoài miệng, Triệu tiểu thư cũng không chịu thua. "Tôi nhớ tiền chị thiếu ấy. Nếu chị vẫn không trả, tôi không có tiền xài."
"Ngày mai, tôi kêu thư kí Lý trả cho em." Kỷ Dữ Đường có nhiều cách để trị Triệu Mộ Tịch mà, chỉ vài giây là có thể khiến Triệu tiểu thư bại trận.
"Còn gì tốt bằng!" Dường như Triệu Mộ Tịch có chút giận dỗi.
"Ừm..." Kỷ Dữ Đường dựa vào ghế salon, ấn ấn huyệt thái dương. Lúc này, cô mới nghiêm túc giải thích với Triệu Mộ Tịch. "Mấy hôm nay tôi đi công tác nước ngoài, rất bận."
Triệu Mộ Tịch nghe cô nói bận việc. Chất giọng khàn khàn lộ rõ sự mệt mỏi... còn có một chút gợi cảm. Nàng có cảm giác như nàng ghé sát vào tai nàng, khi có khi không mệt mỏi thở gấp, nghe vào khiến lòng người ngứa ngáy.
"Chị nghỉ ngơi sớm đi, bye."
"Khoan đã..."
"Hả?"
"Chiều mai tôi về, tối tôi đến nhà em ăn cơm."
"Được." Triệu Mộ Tịch nhanh miệng đáp, sau khi nàng cúp máy cô cảm giác bản thân cười ngốc nghếch quá vì vậy cố đè nén niềm vui sướng. Nhưng không nhịn được nằm trên giường cười khúc khích.
Nhờ Nhậm Khang giúp đỡ, Triệu Mộ Tịch và Lâm Vi cũng lăn lộn được vài ngày với đoàn làm phim. Đạo diễn Nhậm đứng ra mời tất cả nhân viên dùng bữa trưa.
Nhậm Khang rất nhiệt tình với Triệu Mộ Tịch, nàng đóan được hắn có ý gì, dù sao nàng không phải cô gái mới ra đời.
"Em thích loại nào? Anh lấy cho..."
"Không cần đâu, anh Nhậm..."
"Em kêu tên anh được rồi, chúng ta là bạn, không cần khách sáo."
"Ừm." Triệu Mộ Tịch chỉ im lặng ăn bánh ngọt, nàng thầm nghĩ sao Lâm Vi đi lấy cà phê lâu như vậy.
Nhậm Khang thấy khóe miệng Triệu Mộ Tịch dính một chút bơ, hắn rút khăn giấy định lau giùm nàng. Triệu Mộ Tịch chụp miếng khăn giấy trên tay hắn. "Để em tự lau."
"Mộ Tịch, anh có cơ hội không?"
Triệu Mộ Tịch lúng túng, nàng không thể làm gì khác hơn ngoài từ chối khéo. "Xin lỗi, chắc Đại Vi cũng đã nói với anh rồi?"
"Có thật không?" Lâm Vi có nói cho hắn biết, Triệu Mộ Tịch là hoa đã có chủ nhưng hắn không tin.
Triệu Mộ Tịch chỉ gian xảo mỉm cười, tất thảy nàng đều mập mờ, không nói hay bày tỏ gì rõ ràng nhưng lại khiến Nhậm Khang tan nát cõi lòng.
"Đạo diễn Nhậm, Kỷ Tổng đến."
Bộ phim này do HK đầu tư, Kỷ Dữ Đường xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ nhưng Triệu Mộ Tịch có mặt ở đây lại nằm ngoài dự đoán của Kỷ Dữ Đường. Phạm vi công tác của Triệu tiểu thư cũng rộng quá, cô đi đến đâu cũng nhìn thấy bóng dáng của nàng.
"Kỷ Tổng, chào cô." Nhậm Khang cười bắt tay với Kỷ Dữ Đường.
Triệu Mộ Tịch nhìn thẳng vào mắt Kỷ Dữ Đường, duyên phận giữa bọn họ không chỉ sâu bình thường, đúng là... sâu không lường được.
Tiếp đó, Kỷ Dữ Đường và Nhậm Khang rời đi, một đoàn nhân viên đi theo sau.
Lúc này Lâm Vi bưng hai ly cà phê đến, cô nhướng mày nói với Triệu Mộ Tịch. "Tiểu Mộ Tịch, người yêu em đến kìa."
Triệu Mộ Tịch biết cô đang ám chỉ Kỷ Dữ Đường...
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)