"Mộ Tịch, đừng quậy, chị còn làm việc......"
Vẻ nửa muốn nửa thôi của Kỷ Dữ Đường khiến Triệu Mộ Tịch càng tâm động, cũng không để ý tới lời cô. Triệu Mộ Tịch đưa tay nâng mặt cô, tiếp tục dán lấy mà hôn, hệt như chưa đủ...
Kỷ Dữ Đường tùy ý nàng, lại hôn một trận, mới chống đỡ vai nàng, "Nghe lời, em ngủ trước đi."
Triệu Mộ Tịch vẫn chưa thỏa tâm nguyện, ôm lấy Kỷ Dữ Đường. Nằm mơ cũng không dám nghĩ tới nàng thật sự đã “cưa” được Kỷ Tổng. Trước khi gặp gỡ Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch không biết một nữ nhân cũng có thể hấp dẫn mình đến thế này. Tình yêu vốn là tốt đẹp như vậy, mà giữa hai nữ nhân, loại cảm giác này lại càng kéo dài, tinh tế..
Mười giờ tối.
"Vẫn chưa ngủ?" Kỷ Dữ Đường tắm xong, thấy Triệu Mộ Tịch đang cầm di động nằm sấp trên giường, hai chân thon dài, tập trung tinh thần xem gì đó.
Triệu Mộ Tịch đang sửa sang lại tư liệu của công ty phỏng vấn, nàng nghĩ tìm việc rất khó, nên trong khoảng thời gian này đem sơ yếu lý lịch rãi khắp trên mạng. Không ngờ cũng không tệ, cuối cùng nhận được một đống lời mời phỏng vấn. Mãi đến khi nhìn thấy một email thông báo phỏng vấn, Triệu Mộ Tịch cười đến híp mắt, nhịn không được lăn một vòng trên giường.
Kỷ Dữ Đường thấy nàng bộ dáng này quá đáng yêu, trên mặt không khỏi hiện lên nét cười.
Triệu Mộ Tịch nhỏ hơn Kỷ Dữ Đường năm tuổi, nói đến khác biệt, thật đúng là có một chút. Rất nhiều thời điểm, Triệu Mộ Tịch cảm giác Kỷ Dữ Đường luôn thích xem nàng như con nít mà đối đãi, tỷ như Kỷ Tổng thích sờ đầu nàng, thích véo mặt nàng...... Kỳ thật nói ngắn lại chính là cưng chiều, Triệu Mộ Tịch thích loại cảm giác như vậy. Ở trước mặt Kỷ Tổng, phần lớn thời gian nàng ngoan ngoãn hệt như một chú thỏ.
Kỷ Dữ Đường mới vừa ngồi xuống mép giường, Triệu Mộ Tịch liền trở mình ngồi dậy, cười khanh khách mà từ phía sau gắt gao ôm lấy thắt lưng cô. Kỷ Dữ Đường cười, thoải mái mặc cho Triệu Mộ Tịch ôm, nàng vốn không phải người ham thích làm nũng, dù đang lúc tình nồng, thế nhưng Triệu Mộ Tịch thích ôm nàng, nàng cũng tùy ý Triệu Tiểu Thư.
"Tìm được việc rồi ?" Nhìn thấy Triệu Mộ Tịch cười đến vui vẻ như vậy, Kỷ Dữ Đường hỏi.
"Không có, đi phỏng vấn thôi."
"Công ty nào? Phỏng vấn thôi đã kích động như vậy." Kỷ Dữ Đường cười nàng, liếc nhìn di động nàng đang cầm trong tay, thấy được logo tập đoàn Thời Đại, hơi kinh ngạc, "Em muốn làm ở Thời Đại?"
Triệu Mộ Tịch xê dịch thân mình, sau đó tựa đầu lên vai Kỷ Dữ Đường, thích thú ngửi lấy hương khí trên người cô, thấm vào ruột gan, vĩnh viễn cũng không chán. Triệu Mộ Tịch nhất thời quên hết tất cả, nhìn chằm chằm di động từ từ nói, "Đúng vậy, nữ thần của em cũng ở đó......"
Bầu không khí trở nên im lặng, Triệu Mộ Tịch đột nhiên nhớ tới hiện tại không thể so với trước kia, ở trước mặt bạn gái nhắc đến "nữ thần" là một việc nguy hiểm cỡ nào, hơn nữa Kỷ Tổng còn là hũ dấm chua siêu to.
"...... Nữ thần?" Kỷ Dữ Đường xoay người, vừa lúc tách khỏi Triệu Mộ Tịch.
Kỷ Tổng quả nhiên lập tức bắt được trọng điểm.
Trong đầu Triệu Mộ Tịch rung lên một hồi chuông cảnh báo, "Chỉ là một người bạn của em, nickname là Nữ thần."
"Nói hươu nói vượn." Kỷ Dữ Đường tin lời nàng mới lạ, nhưng nếu Triệu Mộ Tịch có thể vào làm ở Thời Đại cũng là một chuyện tốt. Kỷ Dữ Đường mỉm cười véo véo chiếc mũi tinh xảo khéo léo của Triệu Mộ Tịch, "Ngủ đi."
Từ sau đêm Triệu Mộ Tịch bị bắt đi, được Kỷ Dữ Đường ôm ngủ một đêm, Triệu Mộ Tịch dính người tựa như một khối kẹo da trâu, mỗi đêm đều phải cùng cô ngủ chung, còn mặt dày mày dạn ôm lấy người ta.
Kỷ Dữ Đường nhớ lại đêm đó, tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, nâng lên chăn chuẩn bị lên giường, lại nhìn thấy Triệu Mộ Tịch đang làm ổ trong đệm chăn của mình rồi, còn ngủ đến ngon lành. Hay cho một chiêu tiền trảm hậu tấu, cô vẫn chưa cho Triệu Tiểu Thư đặc quyền này, nhưng nhìn thấy Triệu Mộ Tịch ngủ say, cũng không nói gì, chỉ tự mình nằm xuống. Triệu Mộ Tịch liền nhắm mắt lại ôm chặt cô, tiếp tục giả vờ ngủ.
Kỷ Dữ Đường biết nàng hay gặp ác mộng, ôm nhau ngủ nàng sẽ có những giấc mơ an ổn hơn rất nhiều.
Triệu Mộ Tịch bắt đầu chuẩn bị để đến Thời Đại phỏng vấn. Thời Đại tuy là một công ty thiết kế lâu đời, nhưng vẫn luôn lấy sức sáng tạo giữ vững vị trí đầu ngành. Có thể vào làm ở Thời Đại chính là sự khẳng định bậc nhất đối với năng lực chuyên môn của một người, chỉ một vị trí trợ lý thiết kế nho nhỏ thôi cũng đã là cơ hội hiếm hoi.
Triệu Mộ Tịch có thể nhận được thông báo phỏng vấn của bọn họ, trong lòng tự nhiên vui đến nở hoa.
"Mộ Tịch, Mộ Tịch?" Buổi sáng bảy giờ, khi Kỷ Dữ Đường tỉnh lại, Triệu Mộ Tịch còn đang vùi đầu trong ngực mình ngủ, hệt như một con heo lười, cánh tay ôm lấy mình, một đêm cũng chưa từng buông ra, "Nên rời giường rồi."
Kỷ Tổng rất dịu dàng nhưng căn bản là kêu người kia không chịu tỉnh, Triệu Mộ Tịch thích ngủ nướng, nghe nhưng chỉ hừ nhẹ một tiếng, thay đổi một cái tư thế ôm lấy Kỷ Dữ Đường, lại tiếp tục ngủ.
"Tên nhóc lười biếng, mau dậy đi." Lúc này Triệu Mộ Tịch thật sự giống một đứa trẻ, Kỷ Dữ Đường nhẹ giọng kêu nàng, lấy tay chỉnh lại tóc nàng, vuốt ve hai má thanh tú của nàng, lại dung túng nàng ngủ thêm vài phút nữa. Đối với Triệu Mộ Tịch, Kỷ Dữ Đường luôn nhân nhượng đặc cách, dễ dàng "mềm lòng"......
Lại mười phút trôi qua, Kỷ Dữ Đường ở trong ổ chăn đưa tay gãi thắt lưng của Triệu Mộ Tịch. Triệu Mộ Tịch sợ ngứa, mỗi ngày buổi sáng một khi cào xướt nàng như thế này, nàng ắt không nín được cười, "Còn giả bộ ngủ......"
Nếu là bình thường, Triệu Mộ Tịch muốn ngủ nướng, Kỷ Dữ Đường cũng để cho nàng nướng một lát, nhưng hôm nay nàng còn có phỏng vấn, Kỷ Dữ Đường dù thế nào cũng phải tóm nàng thức dậy.
Triệu Mộ Tịch bị cào đến bật cười "ha ha", nàng ở trên giường khởi động thân mình, nhoài người qua tặng cho Kỷ Dữ Đường một nụ hôn chào buổi sáng, biếng nhác nghịch ngợm mà chào hỏi, "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Kỷ Dữ Đường dịu dàng cười ngắm nhìn khuôn mặt nàng, mỗi ngày tỉnh lại, nhìn má lúm đồng tiền thật sâu trên mặt nàng khi cười, còn ấm áp tốt đẹp hơn cả ánh nắng đầu tiên của ban mai.
Thời gian phỏng vấn là mười giờ sáng, buổi sáng nếu Kỷ Dữ Đường không mạnh mẽ đánh thức Triệu Mộ Tịch, Triệu Tiểu Thư đã ngủ quên rồi.
Vừa lúc ánh nắng tươi sáng, xanh tươi mơn mởn.
Triệu Mộ Tịch trang điểm nhẹ nhàng đúng chức nghiệp, tóc dài nhẹ nhàng tung bay, mặc váy dài tao nhã, khi chen vào thang máy, nháy mắt thu hút lực chú ý của tất cả mọi người. Triệu Mộ Tịch liếc nhìn mười mấy đối thủ cạnh tranh quanh mình đang cầm sơ yếu lý lịch... Quả nhiên, công việc không dễ tìm như trong tưởng tượng.
Phỏng vấn ở lầu bảy, Triệu Mộ Tịch theo đội quân phỏng vấn xếp hàng chờ đợi. Thời Đại theo phong cách quốc tế, trang hoàng trong văn phòng cũng lấy phong cách giản lược tinh tế làm chủ đạo.
Nhìn mấy nhân viên văn phòng giẫm giày cao gót, trang điểm tinh xảo, tác phong làm việc nhanh gọn dứt khoát, Triệu Mộ Tịch nảy sinh vài phần hâm mộ, có thể dốc sức vì sự nghiệp mình thích, hẳn là một chuyện rất hạnh phúc. Trước kia, mục tiêu của Triệu Mộ Tịch chỉ có một: kiếm tiền!
Hiện tại có thể suy xét thêm chút gì đó. Kỷ Dữ Đường cũng nói với nàng hãy đi làm chuyện mà mình muốn.
"Quản Tổng, đây là những người mới tới phỏng vấn."
Triệu Mộ Tịch liếc mắt một cái liền nhận ra Quản Tiệp. Quản Tiệp là giáo sư cấp nữ thần mà mọi người trong trường đại học đều công nhận, không chỉ có lý luận thiết kế thành thạo, tác phẩm thiết kế ở trong giới cũng nằm trong sách giáo khoa.
Triệu Mộ Tịch còn có may mắn dự thính mấy tiết học của cô, phải biết rằng, ước mơ của nàng lúc trước chính là muốn sống thành kiểu người như Quản Tiệp.
Chẳng qua hiện thực cùng lý tưởng có chút chênh lệch. Sau đó, nàng cũng không gặp lại Quản Tiệp, chỉ nghe nói cô từ chối công việc ở trường học, đổi nghề mà đến Thời Đại.
Khi đi lướt đến trước mặt Triệu Mộ Tịch, bước chân Quản Tiệp dần dần chậm lại.
Cô hẳn là nhận ra mình? Triệu Mộ Tịch có chút bất ngờ, khi còn ở đại học, nàng cũng có hỏi cô vài lần, nhiều học sinh như vậy, cô thế mà còn nhớ mình.
Cho dù Quản Tiệp cũng nhận ra mình, nhưng hiện tại nhiều người ở đây như vậy, Triệu Mộ Tịch không tiện cùng cô chào hỏi, chỉ nở nụ cười.
Quản Tiệp hiểu ý, cười cười với nàng, sau đó lại giẫm giày cao gót rời khỏi.
Triệu Mộ Tịch biết nữ thần đi làm tại đây, nhưng không nghĩ tới, hôm nay lại đây phỏng vấn lại có thể gặp gỡ cô.
Mãi cho đến mười một giờ mới đến lượt Triệu Mộ Tịch, nàng hoàn thành phần tự giới thiệu trong phỏng vấn và kiểm tra ngay tại chỗ. Triệu Mộ Tịch tuy không đoan trang đứng đắn đi tìm việc, nhưng bình thường tình huống lớn bé nào cũng đã gặp qua, không hề hồi hộp, năng lực tùy cơ ứng biến cũng nhanh.
Chính là kinh nghiệm công tác hơi thiếu, nhưng bản thảo hẳn là có thể kéo chút điểm, dù gì Kỷ Tổng cũng từng tự mình tán thưởng.
Kết quả phỏng vấn khoảng ba bốn ngày sau mới có, nếu tiến vào vòng sau, sẽ nhận được điện thoại thông báo.
Phỏng vấn kết thúc, Triệu Mộ Tịch một mình nhàm chán bèn hẹn Lâm Vy ra ngoài cùng ăn cơm trưa. Từ khi dọn qua ở cùng Kỷ Dữ Đường, nàng đã lâu không cùng Lâm Vy ăn cơm, cũng không biết Lâm tiểu thư gần đây như thế nào.
"Tiểu Mộ Tịch --" Lâm Vy nhéo khuôn mặt nàng, "Em còn nhớ đến chị hả?"
Nói cũng buồn cười, Triệu Mộ Tịch dọn đi vẫn là Lâm Vy trong lúc vô tình phát hiện. Ngày đó cô đi đến nhà Triệu Mộ Tịch, mở cửa xong mới phát hiện phòng ở đều trống không, cô còn tưởng rằng có trộm. Sau đó, dưới sự dọa nạt dụ dỗ của Lâm Vy, Triệu Mộ Tịch mới thừa nhận, nàng đã dọn qua ở chung cùng Kỷ Dữ Đường.
Khi Lâm Vy nhéo mặt nàng, Triệu Mộ Tịch luôn giác sau lưng có một ánh mắt sắc bén. Kỷ Dữ Đường vẫn hay cho nàng loại cảm giác như thế này, cảm giác cái gì cũng biết hết cả rồi. Hơn nữa Kỷ Dữ Đường ghen một lần, cũng không phải chỉ nói ngoài miệng, bề ngoài giống như đang đùa, nhưng trong lòng đã sớm chuẩn bị tốt biện pháp "tra tấn" mình, Triệu Mộ Tịch trên phương diện này, cũng đã nếm không ít trái đắng.
Hai người đi đến một nhà hàng nhỏ trước kia thường ăn, quán ăn không lớn nhưng hương vị rất ngon. Triệu Mộ Tịch gần đây cảnh xuân đầy mặt, Lâm Vy lường trước nàng sống rất thoải mái, mỗi ngày được một một đại mỹ nữ kề bên làm bạn như vậy, có thể không thoải mái sao.
Thế nhưng cùng Triệu Mộ Tịch đi ra ăn cơm, hiển nhiên là một lựa chọn sai lầm. Cả một nửa thời gian trên bàn cơm hầu như là để nghe Triệu Mộ Tịch nấu cháo điện thoại, thể hiện tình cảm.
Lâm Vy bĩu môi, chua xót nói, "A, có đối tượng rồi đúng là khác."
Triệu Mộ Tịch thè lưỡi làm ngáo ộp với cô.
"Ăn cơm chưa ?" Giữa trưa vừa có chút thời gian, Kỷ Dữ Đường đứng trước cửa sổ trên lầu, gọi điện thoại cho Triệu Mộ Tịch.
"Hôm nay ăn ở bên ngoài, chị thì sao?"
"Chị ăn rồi, em ít ăn bên ngoài đi, về nhà nói Tôn Tỷ làm cho em." Những việc nho nhỏ vụn vặt này, Kỷ Dữ Đường từ trước đến nay vốn không quan tâm, nhưng cùng Triệu Mộ Tịch ở bên nhau, cô phát hiện mình ngày càng trở nên “lải nhải".
"Em là “bảo mẫu”của chị, em làm cho, buổi tối về sớm một chút, em nấu canh cho chị ăn"
Lâm Vy ở một bên uống một ngụm nước trái cây, sau đó khoa trương bắt chước ngữ khí cùng bộ dáng của Triệu Mộ Tịch, hừ nhẹ một câu, "Buổi tối về sớm một chút, em nấu canh cho chị ăn ~~~~"
Lâm Vy lại nổi hứng chọc cho mình buồn nôn, Triệu Mộ Tịch nhíu mày vui cười, sau đó chen chân ở phía dưới bàn ăn, đá đá cô, làm khẩu hình: nhàm chán.
"Phỏng vấn xong cảm giác thế nào?"
"Ừm -- cảm thấy hài lòng." Triệu Mộ Tịch nói xong cảm thấy rằng khả năng mình tiến vào vòng hai hẳn là không thành vấn đề.
Kỷ Dữ Đường cười khẽ, dịu dàng nói, "Em ăn cơm trước đi."
Lâm Vy nghe Triệu Mộ Tịch nói Kỷ Dữ Đường giúp nàng đưa Triệu Thải Nam ra ngoại quốc cai nghiện, trong lòng mới đối với nữ nhân này đổi mới một ít. Kỳ thật hai người cùng một chỗ có thích hợp hay không chỉ có đương sự rõ ràng nhất. Kỷ Dữ Đường có thể giúp Triệu Mộ Tịch, tóm lại là tốt, nếu không, người mẹ không hay ho kia của nàng cũng không biết đẩy đi chỗ khách như thế nào.
Triệu Mộ Tịch phỏng vấn rất thuận lợi, việc này cũng nằm trong dự đán của nàng, thi vòng hai cũng thông qua, điều này làm cho nàng hơi bất ngờ, cuối cùng vậy mà có được offer của Thời Đại. Lúc ấy, nàng rất giật mình, chuyện thứ nhất chính là gọi điện thoại cho Kỷ Dữ Đường "tranh công".
Kỷ Dữ Đường nghe cũng vui vẻ, còn trêu ghẹo nàng, "Làm việc cho giỏi, sau này chờ em nuôi chị."
"Em muốn thưởng."
"Muốn cái gì?"
"Hôn một cái, ôm một cái, nâng cao cao."
"Thật là ấu trĩ."
Ngày đầu tiên chính thức đi làm, Triệu Mộ Tịch buổi sáng lại ngủ như heo, đồng hồ báo thức không có chút tác dụng nào với Triệu Mộ Tịch. Cũng may còn có Kỷ Tổng cung cấp dịch vụ đồng hồ báo thức đánh thức dậy, Triệu Mộ Tịch mới không còn mỗi ngày ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.
Triệu Mộ Tịch trước kia quen thói "vô tổ chức", đột nhiên phải 9 giờ ngủ 5 giờ sáng thức dậy đi làm, nhất thời vẫn chưa thích ứng. Thời Đại cùng khu vực với tòa cao ốc của HK, việc này ý nghĩa là Triệu Mộ Tịch mỗi ngày đi làm đều có thể đi nhờ xe bạn gái, nhưng tan tầm sẽ không nhất định, Kỷ Tổng là người bận rộn, không quy luật như vậy.
Chín giờ, Triệu Mộ Tịch đúng giờ đến công ty, giải quyết thủ tục nhập chức, những trình tự rườm rà này thật sự khiến nàng đau đầu. Chỉ học tập điều lệ chế độ của công ty đã mất cả buổi sáng, mãi đến chiều mới được sắp xếp đến vị trí làm việc.
"Triệu Mộ Tịch."
"Cô Quản......" Triệu Mộ Tịch chỉ biết mình được nhận chính thức cho vị trí trợ lý, cũng không biết làm trợ lý cho ai, nhìn thấy Quản Tiệp mới hiểu được, chuyện này cũng quá khéo đi?
Ngày đó ở công ty gặp nàng, Quản Tiệp chỉ cảm thấy nàng có chút quen mắt. Sau đó Triệu Mộ Tịch cười với nàng, nàng liền nhớ ra, lúc trước, khi dạy ở đại học, quả thật có một nữ sinh như vậy. Nhưng vài năm đi qua, Triệu Mộ Tịch đã trở nên thành thục không ít.
"Không nghĩ tới thật là em."
"...... Đúng vậy." Triệu Mộ Tịch vui cười, kỳ thật cũng không biết nói cái gì, chỉ khách sáo hàn huyên chốc lát, "Đã lâu không gặp cô."
Quản Tiệp thật ra không thay đổi nhiều, cười nói, "Ở công ty cũng đừng gọi tôi là cô."
"A, Quản Tổng."
Mặc kệ như thế nào, gặp gỡ Quản Tiệp, Triệu Mộ Tịch rất bất ngờ cũng rất vui vẻ, ít nhất đi theo cô có thể học được không ít này nọ. Quản Tiệp còn là người rất dễ ở chung, hơn nữa mình từng là học sinh của cô, ở trong chuyện làm ăn cô lại càng sẽ chiếu cố mình.
Nửa tháng đi qua, Triệu Mộ Tịch cũng dần dần quen với cuộc sống “9 giờ đến 5 giờ về”. Kỷ Dữ Đường hỏi nàng công tác vui vẻ sao, nàng nói rất vui vẻ, nhưng không nhắc đến chuyện nàng đang làm trợ lý cho "nữ thần", cảm giác Kỷ Tổng biết, mình liền không thể sống tiếp những ngày lành nữa.
Buổi tối miễn là Kỷ Dữ Đường trở về ăn cơm, Triệu Mộ Tịch đều chủ động nấu canh, cũng không nhờ Tôn Tỷ làm, nàng thích nhìn thấy Kỷ Dữ Đường ăn đồ ăn do chính mình làm.
"Ngày mốt em phải đi công tác, chị kêu Tôn Tỷ lại đây nấu cơm nha." Triệu Mộ Tịch vừa gắp thịt vào chén của Kỷ Dữ Đường, vừa nói.
"Mới đi làm chưa bao lâu đã đi công tác?"
"Ở thành phố H, phải đi hai ngày rưỡi." Quản Tiệp phải đi công tác, nàng làm trợ lý cũng phải đi theo.
Kỷ Dữ Đường hỏi một câu mấy người cùng đi, nam hay nữ, nghe Triệu Mộ Tịch nói là ba người, đều là nữ nhân, Kỷ Dữ Đường cũng an tâm chút ít, không hỏi thêm gì.
Nhớ tới một việc, Kỷ Dữ Đường còn nói thêm, "Ngày mai tan tầm chị qua đón em, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn bên ngoài, với vài người bạn."
"Bạn?" Nghe có thêm bạn, Triệu Mộ Tịch hơi thất vọng, còn tưởng hai người lãng mạn ăn tối dưới ánh nến, dầu gì sắp phải đi công tác, trong lòng nàng luyến tiếc cô.
"Đều là bạn bè quen biết, không hứng thú cùng chị đi à?" Kỷ Dữ Đường nghĩ, nếu nàng thật sự muốn ở trong giới thiết kế tiếp tục phát triển, giúp nàng mở rộng quan hệ cũng tốt.
"Vui chứ vui chứ."
Triệu Mộ Tịch sảng khoái đáp ứng, nàng cũng không để ý những loại quan hệ này, chủ yếu vẫn là sợ Kỷ Dữ Đường uống nhiều rượu. Triệu Mộ Tịch cắn đôi đũa trong tay, lại thật cẩn thận mà hỏi một câu.
"Ờm...... lấy thân phận gì?"
Triệu Mộ Tịch chỉ muốn hỏi một chút, cũng không có ý gì khác, dầu gì lần trước, khi Kỷ Dữ Đường giới thiệu mình với Nhan Âm, có hơi đường đột, nhưng lần này, nàng sẽ nửa thật nửa đùa giới thiệu đi?
"Bạn gái hay là bạn bè, đều theo ý em." Kỷ Dữ Đường đem quyền lựa chọn giao cho Triệu Mộ Tịch.
"Bạn bè đi......" Xã hội này đối với chuyện hai người con gái ở bên nhau, mức độ tiếp thu vẫn chưa cao, chuyện tình cảm các nàng tự mình hiểu là tốt rồi, cũng không muốn quá phô trương. Mấy năm nay, Triệu Mộ Tịch đã sớm chán ghét những lời nói không suy nghĩ ở sau lưng mình. Vừa nói xong, Triệu Mộ Tịch lại sợ Kỷ Dữ Đường mất hứng, "Vậy, bạn gái?"
Kỷ Dữ Đường biết tâm tư của nàng, cũng không làm nàng khó xử, cười nói, "Thuận theo tự nhiên."
Ngày hôm sau, năm giờ chiều, Triệu Mộ Tịch đúng giờ tan tầm, thế nhưng Kỷ Tổng còn có công tác phải làm. HK cách chỗ nàng làm chỉ có năm phút đồng hồ đi đường, Triệu Mộ Tịch cũng không chờ Kỷ Dữ Đường lại, trực tiếp đi đến văn phòng của cô tìm cô, mang đến một niềm vui bất ngờ cho Kỷ Tổng.
Triệu Mộ Tịch mang túi, tiến vào tòa cao ốc HK, cũng giống như mấy tháng trước, nàng lại bị em gái lễ tân xinh đẹp cản lại, nghĩ lại thì muốn gặp Kỷ Tổng đều phải hẹn trước.
"Tiểu thư, cô không đặt lịch hẹn trước, thật ngại quá."
"Cô cứ báo tên của tôi Kỷ Tổng sẽ biết."
Triệu Mộ Tịch một khi há mồm đối phó người ta cũng rất đáng ghét, dù sao nàng hiện tại cũng thật rảnh rỗi, muốn ba hoa chích choè với lễ tân. Cứ giống như hôm nay Kỷ Tổng không gặp nàng thì HK sẽ tổn thất một mối làm ăn vài ngàn vạn vậy.
Lễ tân sợ hãi, "Vậy được rồi, xin hỏi họ tên của cô?"
Mộ Tịch nhớ lúc nàng muốn xem tên mình được ghi chú trong danh bạ của Kỷ Dữ Đường, không ngọt ngào sến súa thì thôi đi, thế mà lại là "Nấu Canh". Kỷ Dữ Đường đoạt lấy điện thoại của nàng xem, hóa ra là "Canh Cá", tại phương diện này, hai người vô cùng ăn ý.
"Ta họ Bao, gọi là Bao Thang, ngươi chỉ cần nói với Kỷ Tổng như vậy, "Bao Thang" đến tìm gặp nàng."
** Bao Thang dịch ra là nấu canh.
Triệu Mộ Tịch nghiêm trang nói, lễ tân bị hù đến sửng sốt, "Bao Thang" ??
“Vậy được, cô chờ một chút."
Sau nhiều lần trục trặc, điện thoại rốt cục chuyển đến tay Kỷ Tổng, Kỷ Dữ Đường nghe thư ký Lý nghiêm trang báo cáo, "Kỷ Tổng, có một người tên Bao Thang, Bao tiểu thư tìm ngài."
Kỷ Dữ Đường thiếu chút nữa cười ra tiếng, ngoài Triệu Mộ Tịch ra còn ai có thể nhàm chán như vậy, phải nói, ngoài Triệu Mộ Tịch, không ai dám đùa giỡn như vậy với Kỷ Tổng. Kỷ Dữ Đường trên mặt mang theo ý cười, ngữ khí cũng rất bình tĩnh, "Cho nàng đi lên."
Từ lần này bắt đầu, Triệu Mộ Tịch trở thành người mà "trừ người nhà họ Kỷ ra, còn có thể ra vào HK tự do". Không quá vài phút, có người gõ cửa, Kỷ Dữ Đường biết khẳng định là Triệu Tiểu Thư lên đến rồi.
"Vào đi."
Triệu Mộ Tịch đẩy cửa đi vào, Kỷ Tổng đang thành thật công tác, nàng nhẹ chân nhẹ tay đi về phía Kỷ Dữ Đường. Kỷ Dữ Đường nhìn nàng một cái, lại cúi đầu, miệng nói "Chị đang bận, lại cho chị thêm phiền phức à."
"Em nhớ chị mà."
Triệu Mộ Tịch dựa vào cạnh bàn làm việc của cô, thấy Kỷ Dữ Đường không đủ nhiệt tình, Triệu Mộ Tịch cúi đầu da mặt dày nói, "Ngày mai em phải đi công tác rồi, chị còn không chịu ngắm em thêm vài lần."
Kỷ Dữ Đường đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nàng, nhẹ giọng nói, "Em qua bên kia ngồi trước, muốn uống cái gì, cứ nói với thư ký Lý."
"Ừm ~~" Triệu Mộ Tịch dắt tay nàng, khom lưng hôn lên môi nàng, tuy biết Kỷ Dữ Đường sẽ chiều nàng, nhưng cũng không muốn quấy rầy đến công tác của cô, "Chị cứ làm đi, em chờ chị."
Bên này, Kỷ Dữ Lộ cũng chạy tới HK, từ lần trước sinh nhật của Kỷ Dữ Đường, Kỷ Dữ Lộ đã muốn chị cô giải thích, bạn gái đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Nói thật, Kỷ Dữ Lộ không quá tin tưởng Kỷ Dữ Đường có bạn gái, ở trong lòng Kỷ Nhị Tiểu Thư, chị của cô chính là sự tồn tại của "Vũ trụ đệ nhất thẳng", chắc chắn là lấy bạn gái để ngụy trang cự tuyệt Nhan Âm. Kỷ Dữ Đường lấy cớ gì cự tuyệt Nhan Âm không được, cố tình phải dùng cớ này.
Nhan Âm xuất ngoại bồi dưỡng, còn nói trong thời gian ngắn cũng sẽ không trở về. Kỷ Dữ Lộ cảm thấy quan hệ giữa mình với Nhan Âm liền trở nên phai nhạt, Nhan Âm hẳn là đang tức giận? Dầu gì nàng vẫn luôn nói với Nhan Âm, chị nàng không thích nữ nhân, Nhan Âm cũng tin, lúc này Kỷ Dữ Đường đột nhiên toát ra một cô bạn gái, đối với Nhan Âm mà nói quả thực là đả kích gấp bội.
Vô luận như thế nào, Kỷ Dữ Lộ cũng muốn Kỷ Dữ Đường cho mình một lời giải thích, nỗi oan ức này mình không thể nhận suông được.
Khi Kỷ Dữ Lộ vừa mới chuẩn bị vọt vào văn phòng của Kỷ Dữ Đường, liền nhìn thấy chị nàng cùng một nữ nhân vai kề vai đi ra. Kỷ Dữ Lộ và Triệu Mộ Tịch đều quen Lâm Vy, thế nhưng hai người các nàng lại không quen biết nhau, cũng chưa từng xuất hiện cùng một chỗ. Người bạn gái mà Kỷ Dữ Đường nói chính là nàng?
Kỷ Dữ Lộ tránh ở chỗ tối quan sát một hồi, các nàng dường như cũng không đặc biệt thân mật, không biết điều gì sai khiến Kỷ Dữ Lộ theo dõi các nàng, có thể là tò mò về xu hướng tình dục của Kỷ Dữ Đường. Kỷ Dữ Lộ vẫn đi theo các nàng đi xuống ga ra ngầm......
Vừa xuống ga ra, Triệu Mộ Tịch liền dắt tay Kỷ Dữ Đường, mười ngón đan xen.
Kỷ Dữ Lộ kinh ngạc, quả nhiên vừa đến chỗ không ai liền bắt đầu vô cùng thân thiết, còn mười ngón nắm chặt nhau, cười cười nói nói, Kỷ Dữ Lộ trong lòng bắt đầu không nắm chắc, lẽ nào lời chị nàng nói là thật sự?
Nàng lúc này bèn gọi điện cho Kỷ Dữ Đường, nhỏ giọng nói, "Chị, đêm nay em muốn mời chị ăn cơm!"
"Đêm nay có hẹn rồi, lần sau đi."
Chị nàng cự tuyệt đến mức rõ ràng trước sau như một, Kỷ Dữ Lộ trái tim đau đớn, khó trách hẹn thế nào cũng không cho mình mặt mũi, hoá ra chị nàng đang lén lút nuôi dưỡng một nữ nhân.
Một phút đồng hồ sau đó, hai người cùng lên xe, ngay lúc đó, Kỷ Dữ Lộ thấy chị nàng cùng Triệu Mộ Tịch ở trong xe liếc mắt đưa tình, sau đó bắt đầu hôn môi. Khi đó, Kỷ Dữ Lộ đột nhiên cảm thấy trong lòng mình có thứ gì sụp đổ......
Kỷ Dữ Lộ hoàn toàn trợn tròn mắt, người đang cùng một nữ nhân hôn đến khó phân thắng bại, vẫn là người chị đoan chính của nàng sao? Nàng vẫn nghĩ chị mình thuộc loại hình "lãnh đạm", nhưng hôm nay, thấy một màn......
Bảy giờ tối, Lâm Vy nhận được một cú điện thoại, ghi chú là "Tiểu kim chủ", nhìn một chút liền biết là kẻ ngốc lắm tiền Kỷ Nhị Tiểu Thư mang đến mối làm ăn cho mình. Tâm tình Lâm Vy nháy mắt sáng lên, tiếp điện thoại rất nhiệt tình. Quả nhiên, Kỷ Nhị Tiểu Thư vừa mở miệng đã cho nàng một đơn hàng, thù lao cụ thể gặp mặt lại bàn.
Tám giờ, tại quán bar.
"Vy tỷ, miễn là khiến chị của em chia tay, chỉ cần thành công em cho chị hai mươi vạn."
Kỷ Dữ Lộ giơ di động, đem ảnh cho Lâm Vy xem, trên đó là hình ảnh Kỷ Dữ Đường và Triệu Mộ Tịch tay trong tay đi trong ga ra ngầm. Nhìn thấy Triệu Mộ Tịch và Kỷ Dữ Đường, Lâm Vy thiếu chút nữa phun rượu ra ngoài.
"Em không muốn thấy chị mình sống tốt, hay gì?"
"Nữ nhân này đã bẻ cong chị của em! Vừa nhìn bộ dáng của nàng liền biết chỉ ham tiền mà thôi, em không thể hủy đi hạnh phúc của chị em!"
Lần trước Kỷ Dữ Lộ nhờ nàng chia rẽ Kỷ Dữ Đường và Hạ Tề, cũng nói y như vậy, không thể hủy đi hạnh phúc của chị nàng, thật đúng là em gái tốt của “kẻ ngốc lắm tiền kiểu Trung Quốc”.
"Chị cuối cùng có giúp em hay không! Hai mươi vạn, nếu thành công em lại đưa thêm." Kỷ Dữ Lộ nói đạo lý rõ ràng, nàng chỉ vào Triệu Mộ Tịch trên ảnh.
"Ừm, phương pháp em cũng đã nghĩ ra giúp chị. Chị giả thành một bà nhà giàu, đi quyến rũ nữ nhân này, để chị em thấy rõ bộ mặt của nàng."
Lâm Vy lúc này không nhịn được nữa, một ngụm rượu giống vòi hoa sen toàn bộ phun ra trên mặt Kỷ Dữ Lộ......
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)