Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 87

6665 22 48 0

 

 

"Muốn em thỏa mãn nguyện vọng gì cho chị?"

 

"Giữ lại đi, sau này chị sẽ nói."

 

"Lão Kỷ, tính toán tốt lắm." Lúc trước nói Kỷ Tổng "cáo già", Triệu Mộ Tịch cảm thấy không phải khen suông đâu.

 

Sau khi qua tuổi 30, Kỷ Tổng đặc biệt mẫn cảm với chữ "lão", cô trừng mắt nhìn Triệu Mộ Tịch, "Về nhà sẽ thu thập em."

 

Triệu Mộ Tịch không biết xấu hổ còn cười hỏi lại, "Là cái loại thu thập cởi hết quần áo đó hả?"

 

Nếu là loại đó, Triệu Mộ Tịch nguyện ý bị nàng thu thập từ trời tối đến hừng đông. Tuy rằng Triệu Mộ Tịch không muốn thừa nhận nhưng kỹ thuật của Kỷ Dữ Đường đích xác tốt hơn nàng. Chuyện này là sự thật, mỗi lần đều dằn vặt đến mức nàng ở trên giường cầu xin tha thứ, ngoài miệng lại tiếp tục kêu muốn. 

 

Quả nhiên, đầu óc đều nghĩ đến mấy chuyện hưởng thụ.

 

Triệu Mộ Tịch cũng rất thông minh, chỉ là không thể sánh với Kỷ Tổng thôi, xin hỏi có mấy người có thể sánh được với Kỷ Tổng? Khi hai người ở chung, miễn là Kỷ Dữ Đường quyến rũ nàng, IQ Triệu Mộ Tịch lập tức giảm xuống 0, ngoan ngoãn như một chú cún con.

 

Nàng luôn rơi vào bẫy rập của Kỷ Dữ Đường, không hẳn là không có lý do, Triệu Mộ Tịch cảm thấy Kỷ Dữ Đường ngay từ đầu đã dùng mỹ nhân kế với mình, hơn nữa dùng rất thành công.

 

"Còn kích thích hơn so với cởi hết quần áo." Kỷ Dữ Đường ghé đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói.

 

Không biết sao khi Kỷ Dữ Đường nói vậy Triệu Mộ Tịch lại thấy sợ hãi, nàng đấu võ mồm với Kỷ Dữ Đường, cho tới giờ chưa từng chiếm được thế thượng phong, đến cuối cùng chỉ bị ức hiếp. 

 

Co thể dùng một câu tổng kết, đó là “chịu” cũng sung sướng.

 

Hai phút sau cất thú bông xong, Triệu Mộ Tịch tay trái xách một túi mua sắm cỡ lớn, tay phải nắm tay Kỷ Dữ Đường, hai người cười cười nói nói đi đến lối ra.

 

Trước mặt đụng phải hai cô gái cầm trà sữa trên tay, bọn họ đồng thời dừng bước, hai cô gái kia cười cười với Triệu Mộ Tịch, Triệu Mộ Tịch cũng khẽ gật đầu, vẻ mặt thoáng không được tự nhiên.

 

Hai đồng nghiệp kia cũng không coi là quen biết, nàng không mở miệng chào hỏi.

 

Thấy Triệu Mộ Tịch đi rồi, hai cô gái mới nhỏ giọng nói chuyện.

 

"Cô ta thật sự là cong đó, bạn gái đẹp quá."

 

“Mỹ nữ làm phò cho đàn ông tôi thấy nhiều rồi, nay còn có thể làm phò cho phụ nữ, thật mở mang kiến thức."

 

"Đừng nói vậy, tôi thấy hai người bọn họ chỉ là người yêu bình thường."

 

"Cô có biết người bên cạnh cô ta là ai không? Là tổng giám đốc HK đó, cô có từng thấy boss với viên chức làm người yêu bình thường chưa? Cô xem phim thần tượng quá nhiều rồi.”

 

Trước khi lên xe, Kỷ Dữ Đường mua ly trà sữa cho Triệu Mộ Tịch. Tự uống một ngụm xong mới đem ống hút đút đến miệng Triệu Mộ Tịch, như thế thì cả một ly đều đồ mình uống “dư”, nhìn Triệu Mộ Tịch uống cảm thấy thỏa mãn.

 

Trong xe.

 

"Mỗi ngày đềi để em ăn nước bọt của chị......" Triệu Mộ Tịch cắn ống hút, than thở oán giận với Kỷ Dữ Đường, nói vậy chứ nàng cũng chẳng chê buồn nôn.

 

Kỷ Dữ Đường lấy trà sữa trong tay nàng, đưa đến bên miệng mình uống một ngụm nhỏ, đặt ở một bên, tiếp đó đưa đầu qua hôn Triệu Mộ Tịch, chầm chậm dùng miệng đút cho nàng uống.

 

Triệu Mộ Tịch vốn còn hơi sửng sốt, nhưng lập tức nhắm mắt ngoan ngoãn phối hợp, mặc kệ lúc nào trường hợp nào, mỗi lần Kỷ Dữ Đường hôn nàng, Triệu Mộ Tịch trăm phần trăm mắc câu. Có hai ba lần, đang ở trong xe hôn hôn, đầu óc nàng nóng lên, trống rỗng, sau đó bị Kỷ Dữ Đường “muốn”, ăn sạch sẽ luôn.

 

"A ~" Triệu Mộ Tịch hé môi đón lấy, bị động biến chủ động, kỹ năng hôn của cả hai đều rất tốt, chặt chẽ liền mạch.

 

Sau một nụ hôn sâu.

 

"Chị thấy em thích ăn lắm mà." Kỷ Dữ Đường buông đôi môi hồng nhuận của nàng ra, giữa răng môi còn mùi sữa nhàn nhạt, "Mỗi ngày đều chủ động muốn......"

 

"......" Sự thật bày ra trước mắt, Triệu Mộ Tịch không còn lời nào để nói.

 

“Hai người vừa rồi, em quen sao?"

 

"Đồng nghiệp."

 

"Ừm." Kỷ Dữ Đường giống như lơ đãng đáp một câu, nhớ tới biểu tình mới vừa rồi của Triệu Mộ Tịch, cùng phản ứng của hai cô gái kia, tựa hồ hiểu được chút gì đó.

 

Triệu Mộ Tịch không muốn nói với cô, thế nhưng bằng quan hệ của Kỷ Dữ Đường, muốn hỏi thăm một chút chuyện về Triệu Mộ Tịch còn không dễ như trở bàn tay.

 

Kỷ Dữ Đường nghe được mấy lời đồn trong công ty, khó trách Triệu Mộ Tịch khoảng thời gian này đều buồn bực không vui, trong lòng khó chịu còn nín nhịn, Kỷ Dữ Đường rất không muốn thấy nàng như vậy.

 

Tới gần cuối thu, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống.

 

"Lại đây." Kỷ Dữ Đường đang ngồi trên sô pha xem TV, Triệu Mộ Tịch rửa trái cây xong đem qua.

 

Triệu Mộ Tịch giẫm đôi dép lông nặng nề trên chân, con heo hồng, cùng kiểu với Kỷ Dữ Đường, chính là đôi dép năm trước mua ở thành phố H khi đi công tác, nàng vốn nghĩ Kỷ Dữ Đường sẽ ghét bỏ, không ngờ phẩm vị của Kỷ Tổng cũng khá tốt.

 

Trong TV đang chiếu quảng cáo trang sức, Kỷ Dữ Đường ôm Triệu Mộ Tịch từ phía sau, kéo tay nàng đặt trong lòng bàn tay mình, Triệu Mộ Tịch yếu ớt, lòng bàn tay luôn lạnh lạnh.

 

Kỷ Dữ Đường lấy một tuýt kem dưỡng da tay, nhẹ nhàng giúp Triệu Mộ Tịch bôi, xong rồi Kỷ Dữ Đường hôn một cái lên mu bàn tay nàng, "Ăn tết theo chị về nhà đi."

 

"Về nhà?" Triệu Mộ Tịch thoải mái tận hưởng sự phục vụ đến từ Kỷ Tổng.

 

“Tình yêu ngầm cũng đã công khai rồi, còn muốn giấu giấu che che?" Kỷ Dữ Đường ôm chặt eo Triệu Mộ Tịch, "Cũng là ý của ba mẹ ta."

 

Trong nhà tất nhiên đã chuẩn bị ổn thỏa, Kỷ Dữ Đường mới có thể dẫn Triệu Mộ Tịch trở về, nếu khiến Triệu Tiểu Thư chịu oan uổng, cô chính là người đầu tiên không đồng ý.

 

"Được......"

 

Kỷ Dữ Đường nghe thấy giọng nàng có chút sợ hãi, "Đi cùng chị mà còn sợ sao?"

 

"Ai...... sợ hãi chứ." Không sợ là giả, Triệu Mộ Tịch mạnh miệng, sao dám nghĩ đến việc sẽ cùng Kỷ Dữ Đường tiến hành đến bước ra mắt phụ huynh này.

 

"Cô gái nhỏ, chị không tranh cãi với em."

 

"Chị thấy cô gái nhỏ nhà ai sắp 30 chưa?" Triệu Mộ Tịch năm nay 27, nàng có khoa trương một chút, phụ nữ đều vậy thôi, qua 25 tuổi thì nói mình sắp 30; chờ thực sự 30 lại không thích đề cập chuyện tuổi tác.

 

"Nhà chị." Kỷ Dữ Đường véo miệng nàng để khỏi nói hưu nói vượn, ở trong mắt Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch mãi mãi là "cô gái nhỏ" của mình.

 

Quảng cáo trong TV là cảnh cầu hôn, cốt truyện cổ điển, một đôi tình nhân ăn tối dưới ánh nến, người phụ nữ phát hiện một chiếc nhẫn kim cương trong ly rượu vang. Hai người ôm nhau cùng xem, Kỷ Dữ Đường đút trái cây cho Triệu Mộ Tịch, thuận tiện ở bên tai nàng nói bóng nói gió, "Giờ quảng cáo đều có tâm như vậy à, làm người xem cũng muốn kết hôn."

 

Kỷ Dữ Đường biết Triệu Mộ Tịch đang bí mật thiết kế váy cưới cho mình, Triệu Tiểu Thư bình thường ngụy trang rất khá, nếu Hề Vân không nói thì Kỷ Dữ Đường cũng chưa biết. Nói đến thì, rất nhiều chuyện Triệu Mộ Tịch đều nói với Hề Vân mà không nói với mình, Kỷ Dữ Đường nghĩ sau này chắc không cần lo lắng chuyện mâu thuẫn "mẹ chồng nàng dâu".

 

"Không quay đẹp thì nhẫn kim cương sao bán chạy được." Triệu Mộ Tịch rõ ràng nghe hiểu lời bóng gió của Kỷ Dữ Đường, vẫn hàm hồ cười ha ha. Kỷ Dữ Đường từng nói, miễn là mình cầu hôn, cô sẽ nguyện ý mặc váy cưới vì mình, nhưng Triệu Mộ Tịch muốn cô mặc bộ váy do mình tự tay thiết kế.

 

Mặc dù Triệu Mộ Tịch biết xác xuất thành công sẽ là 100% khi cầu hôn Kỷ Dữ Đường, nhưng đây vẫn là một chuyện cần rất nhiều can đảm, nàng bây giờ vẫn chưa có phần can đảm đó.

 

Triệu Mộ Tịch tất nhiên muốn kết hôn, nhưng khi ở bên Kỷ Dữ Đường, rất nhiều phương diện nàng đã quen ở vào vị trí bị động. Kỷ Dữ Đường hiểu việc này, cô cũng không để ý, miễn là hiểu được tâm ý của nhau, ai chủ động ai bị động, thì có gì khác nhau?

 

Lời ra tiếng vào bên ngoài vẫn còn, nhưng Triệu Mộ Tịch vẫn không chút oán hận. Kỷ Dữ Đường xoa đầu Triệu Mộ Tịch, đột nhiên đau lòng kêu nàng một tiếng "đứa ngốc", đụng chuyện như vậy nhưng một chút cũng chưa từng than vãn với cô.

 

Nếu bọn họ công khai quan hệ, mấy lời phiền toái đó tự nhiên sẽ chầm chậm biến mất.

 

Triệu Mộ Tịch khó hiểu, "Cái gì?"

 

Kỷ Dữ Đường hôn hôn hai má nàng, "Nói em ngốc đó."

 

Triệu Mộ Tịch cảm thấy cô còn có ý khác nhưng cũng không để trong lòng, "Vợ em thông minh là được rồi."

 

"Đêm mai chị ở nhà, tan làm về sớm một chút, biết không?"

 

"Đều nghe theo chị." Triệu Mộ Tịch ngoan ngoãn gật đầu, suy nghĩ Kỷ Tổng lại đang chuẩn bị làm cái gì.

 

Năm giờ mười lăm phút chiều, Triệu Mộ Tịch chen ra thang máy, vừa ra khỏi đã bị gió lạnh quét cho một trận run run. Nàng túm chặt quần áo, chiếc áo khoác mỏng manh ngăn không nổi cái lạnh đầu mùa đông. Kỷ Dữ Đường hôm nay có thời gian lại không tới đón nàng, Triệu Mộ Tịch vẫn chưa quen, bị Kỷ Tổng nuôi yếu ớt luôn rồi.

 

Khoảng năm giờ bốn mươi phút, Triệu Mộ Tịch mới trở lại căn hộ, lúc này trời đã tối đen, nàng đẩy cửa ra, giống như mọi khi, thay giày, nhẹ nhàng nói một câu, "Em đã về, hôm nay lạnh muốn chết......"

 

Về đến nhà, thân thể mới chậm rãi ấm lên.

 

"Canh cá, Canh cá ơi ~~~" Triệu Mộ Tịch nghịch ngợm gọi vài tiếng, đi đến phòng khách Triệu Mộ Tịch dừng bước chân, phát hiện bầu không khí trong phòng có hơi không thích hợp, ánh đèn lãng mạn này, vừa có hoa vừa có rượu......

 

Hôm nay...... là ngày đặc biệt gì sao? Triệu Mộ Tịch đứng trong phòng khách suy nghĩ một hồi lâu, không phải sinh nhật hai người, cũng không phải ngày kỷ niệm, lại càng không phải ngày lễ hội gì, ngay cả cuối tuần cũng không phải.

 

Chẳng lẽ là...... Triệu Mộ Tịch đột nhiên có một ý nghĩ to gan, chẳng lẽ là cầu hôn? Nghĩ một hồi, Triệu Mộ Tịch lại cảm thấy không quá khả thi, Kỷ Dữ Đường bình thường cũng thỉnh thoảng hay mang đến bất ngờ cho nàng.

 

Kỷ Dữ Đường từ trong bếp đi ra, thấy Triệu Mộ Tịch trở về ngây ngốc đứng ở trong phòng khách, Kỷ Dữ Đường tiến lên giúp nàng cởi áo khoác, cho nàng một nụ hôn ngọt ngào, "Rửa tay ăn cơm."

 

"Khoan đã......" Triệu Mộ Tịch giữ chặt tay Kỷ Dữ Đường, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chăm chú vào cô, cảm thấy có cạm bẫy, "Hôm nay sao lại tốt như vậy?"

 

Kỷ Dữ Đường hỏi ngược lại, "Có ngày nào mà chị không tốt?"

 

"Ý của em là......" Hôm nay Kỷ Tổng còn tự mình xuống bếp, Triệu Mộ Tịch nhìn một bàn ăn tối dưới ánh nến kia, không phải nhất thời có thể chuẩn bị được, "Hôm nay là ngày mấy?" 

 

"Một ngày quan trọng." Kỷ Dữ Đường khóe miệng mỉm cười, còn cố ý nhắc nhở, “Lát nữa, lúc ăn thức ăn, ăn chậm một chút, cẩn thận một chút."

 

Thần thần bí bí, Triệu Mộ Tịch nhớ tới đoạn quảng cáo tối qua xem cùng Kỷ Dữ Đường, có một cảnh là khi nữ chính uống rượu vang phát hiện trong ly có một chiếc nhẫn cầu hôn bằng kim cương, Kỷ Dữ Đường vừa nói như vậy, Triệu Mộ Tịch tự nhiên nghĩ đến phương diện đó.

 

Thật sự...... sắp cầu hôn?

 

"Cái gì vậy......" Nhịp tim Triệu Mộ Tịch dần dần đập nhanh, lại cố nén cười, ngoài miệng hỏi như vậy nhưng trong lòng đã bắt đầu nghĩ ra tình cảnh phát sinh kế tiếp.

 

Kỷ Dữ Đường chỉ cười không nói gì.

 

Bởi vì một câu nói kia của Kỷ Tổng, nên khi ăn cơm Triệu Mộ Tịch đều đặc biệt chú ý, từng ngụm nhỏ, từng ngụm nhỏ ăn, khi uống rượu cũng đặc biệt thật cẩn thận, lắc cốc chân dài vài lần, sợ uống một hơi đem nhẫn kim cương nuốt vào bụng.

 

Kỷ Dữ Đường nhìn bộ dáng này của nàng, nhịn cười, còn hỏi, "Làm sao vậy?"

 

"Không có gì..."

 

Cuối cùng, một bữa cơm ăn xong, rượu cũng uống thấy đáy, Triệu Mộ Tịch cũng không thấy có gì...

 

"Ăn ngon sao?"

 

"Ăn ngon......" 

Triệu Mộ Tịch đặt dao nĩa xuống, một lời khó giải thích, vừa thấy mất mát lại thấy xấu hổ, Kỷ Tổng chỉ đơn giản muốn làm bữa cơm cho nàng ăn, chỉ trách mình trong lòng suy đoán lung tung.

 

Kỷ Dữ Đường thấy được dáng vẻ mất mát nơi đáy mắt nàng, mặc dù chỉ trong phút chốc.

 

Bữa tối qua đi, "Chị đàn piano cho em nghe."

 

"Được nha."

 

Kỷ Dữ Đường đàn ca khúc mà Triệu Mộ Tịch thích nhất, bởi vì Triệu Mộ Tịch thích bài này nên cô đã luyện qua rất nhiều lần, không nhìn nhạc phổ cũng đã thuộc lòng các phím đặt ngón tay, bọn họ lần đầu tiên cùng đi xem phim, nhạc OST cuối phim là bài này.

 

Triệu Mộ Tịch ngồi ngây ngốc một bên, miễn là Kỷ Dữ Đường đàn cho nàng nghe, tâm tình tồi tệ đến đâu cũng đều trở nên tốt đẹp.

 

Lát sau, Kỷ Dữ Đường nghiêng đầu nói với Triệu Mộ Tịch, "Cục cưng, lấy giúp chị nhạc phổ, bên trái, tầng thứ nhất, ngăn kéo đầu tiên."

 

"Ồ --" Triệu Mộ Tịch đứng dậy.

 

Kỷ Dữ Đường mỉm cười, ngón tay tiếp tục dạo chơi trên những phím đàn trắng đen.

 

Triệu Mộ Tịch đi đến trước giá sách, kéo ngăn kéo bên trái đầu tiên, động tác trên tay thoáng chốc cứng đờ, qua hai giây rơi lệ.

 

Nào có nhạc phổ gì, trong ngăn kéo chỉ có một tấm card bắt mắt, viết marry me, trên đó đặt một chiếc nhẫn kim cương, rực rỡ loá mắt.

 

Bên tai vẫn còn giai điệu nhẹ nhàng cảm động, Triệu Mộ Tịch quay đầu lại nhìn Kỷ Dữ Đường đang đàn, nghiêng mặt cười với nàng. Đó là nụ cười mà chỉ lần đầu tiên nhìn thấy đã thu hút nàng, đến giờ vẫn vậy.

 

Triệu Mộ Tịch nở nụ cười, nước mắt nhịn không được ào ào chảy xuống, Kỷ Dữ Đường luôn khiến nàng không kịp phòng bị.

 

Kết thúc nốt nhạc cuối cùng, Kỷ Dữ Đường mới đi đến trước mặt Triệu Mộ Tịch, đưa tay thay nàng lau nước mắt, "Vừa rồi ăn cơm có phải hay không đang tìm thứ này? Hiện giờ tìm được rồi, vui không?"

 

"Kỷ Dữ Đường!" Vừa rồi xúc động muốn khóc, Kỷ Dữ Đường đột nhiên nói một câu như vậy, chọc cho Triệu Mộ Tịch vừa xấu hổ vừa muốn cười, quả nhiên Kỷ Tổng cái gì cũng đều biết, ngay cả suy nghĩ trong lòng mình nàng đều tường tận. Triệu Mộ Tịch siết chặt Kỷ Dữ Đường, cắn một ngụm trên vai nàng, "Chị đúng là cáo già!"

 

“Cô gái nhà chị thích là được rồi." Kỷ Dữ Đường mỉm cười nhắm mắt lại, ôm nàng, khẽ vuốt ve phần lưng.

 

"Ừm......" Triệu Mộ Tịch vùi mặt vào vai Kỷ Dữ Đường lau nước mắt, phương thức cầu hôn này quả nhiên rất "Kỷ Tổng", thời điểm này còn không quên lừa gạt mình.

 

Kỷ Dữ Đường nhẹ nhàng vén phần tóc đang dính vào khóe mắt của nàng, lại hôn hôn khóe mắt nàng, "Biết chị năm nay bao nhiêu tuổi sao?"

 

Triệu Mộ Tịch trong mắt vẫn ngấn lệ, "31 tuổi."

 

Kỷ Dữ Đường tiếp tục nói, "31 tuổi, nên kết hôn rồi."

 

Triệu Mộ Tịch gật đầu, cười như một đứa ngốc.

 

Kỷ Dữ Đường nhìn chằm chằm hai mắt Triệu Mộ Tịch, "Cho nên, chúng ta kết hôn đi."

 

Hai mắt nhẹ nhàng hấp háy, nước mắt Triệu Mộ Tịch lại rơi xuống, vẫn luôn nghĩ chuyện này xa không thể với, muốn cũng không dám chờ mong, hôm nay lại xảy ra.

 

Khóc thành như vậy...... làm cho hốc mắt Kỷ Dữ Đường cũng ươn ướt, cô hôn nước mắt trên gương mặt Triệu Mộ Tịch, lại hôn môi nàng, dịu dàng ngọt ngào chạm vào, tinh tế mà triền miên, Kỷ Dữ Đường vừa hôn môi nàng, vừa vuốt ve tay trái của nàng, giúp nàng đeo nhẫn vào.

 

"Em vẫn chưa nói đồng ý mà......" Ngón tay sau khi bị chiếc nhẫn giam cầm, Triệu Mộ Tịch cong môi nói với Kỷ Dữ Đường, khẩu thị tâm phi.

 

"Đây là nguyện vọng mà em nợ chị, không có quyền phản bác."

 

Mười giờ tối, hai người ngồi trước piano, Kỷ Dữ Đường cầm tay dạy Triệu Mộ Tịch đàn, vẫn là bài hát đơn giản nhất, tiểu tinh tinh .

 

Ánh sao sáng lấp lánh, đầy trời đều là những ngôi sao nhỏ.

 

"Thật là ngốc muốn chết mà......"

 

"Kỷ Dữ Đường, lúc trước chưa theo đuổi được em, chị đâu có nói như vậy!"

 

"Lúc trước chị cũng đã thấy em ngốc rồi."

 

"Được thôi, còn chưa kết hôn chị đã bắt đầu ghét bỏ em?!"

 

"Hết cách rồi, ngốc cũng thích."

 

......

 

( chính văn hoàn )

 

     



Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16