Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 36

5642 8 55 0

 

Nửa giờ sau, Kỷ Dữ Đường cưỡng ép mang Triệu Mộ Tịch về chung cư, không cho Triệu Mộ Tịch có nửa lời chọn lựa.

Vì số tiền mười vạn kia, Triệu Mộ Tịch cảm giác như mình bị "bán" cho Kỷ Dữ Đường. Mà người này sao lại có thể lộng quyền như vậy, vốn Triệu Mộ Tịch chỉ mới biết mặt dịu dàng của cô, hoá ra khi cô trở nên bá đạo thì càng nguy hiểm hơn.

"Xuống xe đi." Kỷ Dữ Đường mở cửa xe, vừa nãy Triệu Mộ Tịch nhao nhao la hét muốn xuống xe, giờ để nàng xuống thì nàng lại ngồi im thin thít.

Triệu Mộ Tịch ngồi trên ghế ngồi bất động như tượng, nội tâm nàng hiện đang loạn xạ cả lên, chẳng lẽ thật sự muốn cùng Kỷ Dữ Đường đi lên nhà, về sau chính thức làm bảo mẫu cho chị ấy? Chuyện này cũng quá đường đột đi, một chút thời gian chuẩn bị tâm lý cũng không có.

"Kỷ tổng. . . Chị đừng nói chuyện cười."

"Em nhìn chị có giống đang đùa không?" Kỷ Dữ Đường nghiêm túc nhìn chằm chằm Triệu Mộ Tịch, không hề có chút vui đùa nào, kiên nhẫn cùng nàng nói, "Chị đã nói rằng chị không bao giờ làm ăn lỗ vốn, em giờ còn chưa trả nợ xong, ngoan ngoãn đi làm chỗ chị, hiểu chưa?"

"Kỷ tổng. . ."

"Chị không muốn nói thêm lần thứ ba." Kỷ Dữ Đường không muốn uy hiếp nhưng cũng chỉ có thế mới trị được cô gái này. Tính tình Triệu Mộ Tịch quá bướng bỉnh, phải dùng lời nói răn đe vô lý mới có thể tiền trảm hậu tấu.

"Em muốn biết lý do?" Triệu Mộ Tịch lấy hết dũng khí hỏi, nợ nần thì có thể viết giấy nợ, tại sao Kỷ Dữ Đường phải buộc mình ở cạnh chị ấy, Kỷ tổng chị cuối cùng muốn gì? Chị làm thế này rất dễ khiến người khác nghĩ lung tung. . .

Kỷ Dữ Đường thành thật trả lời, "Chị cần một bảo mẫu, cảm thấy em rất phù hợp."

"Hoá ra là vậy à . ." Triệu Mộ Tịch cúi đầu thì thầm, đáy lòng chợt cảm thấy mất mát, tại sao nàng lại mong Kỷ Dữ Đường có thể nói ra câu khác? Chẳng hạn như, bởi vì chị quan tâm đến em? Hay. . . chị thấy mình coi trọng em?

Triệu Mộ Tịch xoa xoa đầu mình, mày lại đang suy nghĩ linh tinh gì vậy Mộ Tịch.

"Đau đầu sao?" Kỷ Dữ Đường thấy nàng làm vậy liền hỏi.

"Không phải."

"Vậy chúng ta lên thôi."

Thế là, vốn Triệu Mộ Tịch muốn giữ khoảng cách với Kỷ Dữ Đường, cuối cùng lại mơ mơ hồ hồ thành cô bảo mẫu nhỏ của Kỷ tổng. Bây giờ, mối quan hệ của nàng cùng Kỷ Dữ Đường càng trở nên mập mờ hơn bao giờ hết.

Dưới sự ràng buộc của đồng tiền, có chút mơ hồ đang nở rộ giữa mối quan hệ của hai người.

Kỷ Dữ Đường nói hãy xem chị ấy như khách hàng, như bạn bè, Triệu Mộ Tịch cũng cố gắng làm nhưng kết quả là đều không làm được... Triệu Mộ Tịch chỉ có thể yên lặng đem cảm giác đặc biệt dành cho Kỷ Dữ Đường chôn ở đáy lòng. Nàng nói với bản thân, Kỷ tổng cho dù đối xử với nàng tốt đến đâu thì cũng chỉ là bạn bè, chị ấy là người đã có hôn phu.

Không thể để việc ngốc nghếch đêm đó lặp lại lần nữa.

Mà lòng ham muốn chiếm hữu của Kỷ Dữ Đường đối với Triệu Mộ Tịch cũng dần dần hình thành trong ý thức cô.

Hai nàng đều quá mức cẩn thận từng li từng tí đối với tình cảm bản thân, khôn ngoan thăm dò quá nhiều, chân thành thẳng thắn lại quá ít.

Nhưng hết thảy chỉ là vấn đề thời gian.

"Về sau em ở phòng này." Kỷ Dữ Đường dẫn Triệu Mộ Tịch đi ngó nghiêng, phòng ngủ của hai nàng nằm ngay cạnh nhau, "Tắm rửa, nghỉ ngơi sớm một chút."

“Vâng." Triệu Mộ Tịch cứ như vậy thỏa hiệp trước mặt Kỷ Dữ Đường. Dù biết bản thân như thế này quá không có liêm sỉ, nhưng người luôn luôn hiếu thắng như Triệu Mộ Tịch cũng không chán ghét cảm giác được người khác an bài mọi thứ. Một câu nói "tạm thời nghe chị" của Kỷ tổng khiến Triệu Mộ Tịch có cảm giác không chân thật.

Triệu Mộ Tịch không tự chủ được tiếp nhận cả hai con người của Kỷ Dữ Đường, vừa bá đạo lại nhẹ nhàng, muốn trốn thoát nhưng lại tình nguyện đắm chìm trong đó.

Tiếp tục như vậy làm sao nàng có thể rời đi Kỷ Dữ Đường đây? Hiện tại nàng đã có chút ỷ lại, như là mỗi lần khóc Triệu Mộ Tịch đều muốn ôm chị ấy.

Chân chính ỷ lại vào nhau, rốt cuộc hai người đều không buông bỏ được. Mà từ nay về sau, mỗi lần Triệu Mộ Tịch muốn khóc, Kỷ Dữ Đường đều sẽ ở cạnh nàng, trao cho nàng cái ôm ấm áp.

Một đêm thật dài.

Triệu Mộ Tịch nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được. Nàng cảm giác xung quanh đều có mùi hương của Kỷ Dữ Đường, giống như mỗi lần mình chôn mặt ở hõm vai chị ấy, hoặc có thể chỉ là vì dùng chung dầu gội mà thôi.

Cuộc sống mà Triệu tiểu thư ao ước bấy lâu chính thức bắt đầu.

Về sau mỗi ngày mỗi lúc ở cùng Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch vẫn mang theo mặt nạ diễn kịch. Nàng không dám để lộ ra chút tình cảm nhỏ bé nảy sinh trong thế giới của mình, may mắn là nàng diễn cũng quá đạt.

Tất cả sự tình hỗn loạn diễn ra trong cùng một ngày lại khiến Triệu Mộ Tịch mất ngủ, mãi đến ba bốn giờ sáng nàng mới trằn trọc đi vào giấc ngủ. Một đêm này, nàng mơ một giấc "mộng đẹp" tuy rằng có chút xấu hổ.

Triệu Mộ Tịch mơ đến một buổi sáng tràn ngập ánh mặt trời, khi đó Kỷ Dữ Đường đang ôm nàng, hai người ngủ dưới một chiếc chăn, giống hệt như ngày đó ở nhà nàng.

Kỷ Dữ Đường chạm vào tóc nàng, dịu dàng cất giọng bên tai nàng, "Mộ Tịch, chị phải đi làm đây."

Muốn được ôm lâu hơn một chút, Triệu Mộ Tịch ôm eo của cô tiếp tục giả vờ ngủ, rõ ràng nghe được rành rọt nhưng lại giả chết không buông tay.

Kỷ Dữ Đường nâng cằm nàng lên, nhìn khuôn mặt nàng cô luôn luôn có thể nhìn thấu mọi thứ, "Triệu Mộ Tịch, em còn giả vờ đấy à."

Triệu Mộ Tịch cưỡng ép mình mở mắt ra, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng như nước của cô, khóe miệng nhịn không được giương lên. Một lúc sau, Kỷ Dữ Đường ôm chầm rồi hôn lấy nàng, hôn đến khi nàng không thể giả vờ ngủ được nữa, hôn đến khi thân thể nàng sắp vỡ vụn như chiếc bánh quy, dù cho đây chỉ là giấc mộng đêm dài.

Dù Triệu Mộ Tịch biết mình đang ở trong thế giới mộng mơ nhưng nàng nguyện không tỉnh lại. Trong mơ nàng vịn lấy vai Kỷ Dữ Đường, dán chặt lên thân thể cô dùng sức đáp lại, giá như nụ hôn này vĩnh viễn dừng ở đây thì tốt. . .

Hậu quả của việc sa đà vào mộng mị đó là Triệu tiểu thư vẫn đang nằm ôm gối, ngủ một giấc đến hơn tám giờ, hoàn toàn không biết mặt trời đã lên cao từ khi nào.

Vì Triệu Mộ Tịch chẳng phải dân đi làm chính hiệu nên bình thường không có thói quen dậy sớm, lại thêm mấy ngày này đều ngủ không ngon, tối hôm qua mất ngủ, gần sáng lại có "mộng đẹp". Triệu tiểu thư cứ thế ngủ quên trời quên đất, quên luôn cả việc làm bữa sáng cho chủ nhà.

Kỷ Dữ Đường thấy đã bảy giờ mà vẫn chưa có động tĩnh gì trong gian phòng của Triệu Mộ Tịch. Mãi đến hơn tám giờ, Kỷ Dữ Đường chuẩn bị ra ngoài vẫn không nhìn được bóng dáng Triệu tiểu thư.

Mới làm bảo mẫu ngày đầu tiên mà đã ngủ sắp biến thành heo. Kỷ Dữ Đường nghĩ đến tướng ngủ của Triệu Mộ Tịch liền nở nụ cười, sau đó gõ gõ cửa, không ai trả lời đành đẩy cửa đi vào.

Quả nhiên Triệu Mộ Tịch vẫn đang nằm ườn trên giường ngủ, thân thể gầy yếu của nàng đang cuộn tròn nằm nghiêng nghiêng, trong ngực còn ôm thật chặt cái gối, chăn mền đều bị nàng đá xuống bên hông. Triệu Mộ Tịch nằm ngủ một mình thì tư thế rất lộn xộn, ngược lại khi nằm hai người lại ngoan ngoãn đến kì lạ.

Kỷ Dữ Đường bước nhẹ đến, thấy vết sưng trên mí mắt chưa tiêu cũng không nhẫn tâm đánh thức nàng, mà khéo léo nhẹ nhàng kéo chăn đắp kín cho nàng.

“Ưm~~” Triệu Mộ Tịch bị cử động này đánh thức, vừa mở mắt liền thấy mặt Kỷ Dữ Đường, tim đột nhiên đập thình thịch, thật giống như mình vừa mới hôn chị ấy vậy.

Triệu Mộ Tịch dụi dụi mắt, lúc này nàng mới nhớ là tối qua mình ngủ ở nhà Kỷ Dữ Đường.

Dùng hết sự “chuyên nghiệp” của một bảo mẫu, Triệu Mộ Tịch rất nhanh hòa nhập vào công việc mới này, vừa tỉnh lại thì câu nói đầu tiên sẽ là, "Em đi làm bữa sáng cho chị nhé. . ."

"Được rồi." Kỷ Dữ Đường thấy bộ dạng đáng yêu như mèo con của nàng lại cảm thấy buồn cười, mấy giờ rồi còn làm điểm tâm, đợi ăn bữa sáng của em ấy chắc buổi họp công ty đã kết thúc từ lâu rồi.

Triệu Mộ Tịch cầm điện thoại xem, đã 8:30 rồi. Kỷ Dữ Đường cũng đã trang điểm, thay quần áo xong xuôi chuẩn bị ra ngoài, "Thật ngại quá. . ."

"Nếu buồn ngủ thì ngủ tiếp đi, ngày mai em chính thức đi làm." Kỷ Dữ Đường đặt chìa khoá dự bị cùng 1 tấm thẻ ở tủ đầu giường, "Chìa khoá này em cầm đi, mua đồ trong nhà thì xài thẻ này, chị đi đây."

Triệu Mộ Tịch trong lòng trở nên ấm áp, tại sao Kỷ Dữ Đường lại tốt với nàng như vậy? Đây chỉ là tình cảm bạn bè thôi sao? Tình cảnh thật là khó xử. . . Nhìn bóng lưng của Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch lại nghĩ đông nghĩ tây, đây nào có phải là bảo mẫu, rõ ràng giống như mình là "tiểu tình nhân" của chị ấy.

"Kỷ tổng. . ."

Kỷ Dữ Đường dừng bước quay đầu lại, "Lại sao thế?"

Triệu Mộ Tịch nhìn cô trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lại chỉ nói một câu "Không có gì" .

Kỷ Dữ Đường nhìn ra được nàng có chuyện muốn nói, "Có chuyện gì, chờ chị buổi tối về nhà rồi nói tiếp."

“Vâng.”

Sau khi Kỷ Dữ Đường đi, Triệu Mộ Tịch đem mặt vùi vào gối, trong đầu vẫn còn hiện lên cảnh tượng mình hôn Kỷ Dữ Đường. Trời ạ, nàng còn mặt mũi nào đối mặt với Kỷ Dữ Đường nữa đây?!

Sau khi Triệu Thải Nam cầm mười vạn của Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch cũng không liên hệ với bà ấy. Đây là trò Triệu Thải Nam hay dùng, bà ta “bán” nàng xong thì biết Triệu Mộ Tịch đang lửa giận ngập tràn nên đã cầm tiền trốn đi thật xa rồi.

Nếu không thiếu tiền, Triệu Thải Nam tuyệt đối sẽ không đi tìm mình, theo thói quen này, Triệu Mộ Tịch hy vọng Triệu Thải Nam vĩnh viễn đừng đến tìm nàng nữa. Đã nhiều lần Triệu Thải Nam thề thốt hứa bỏ bài bạc, cũng bấy nhiêu lần Triệu Mộ Tịch cảnh cáo mình không thể cho bà ấy một đồng nào, nhưng đến cuối hai người bọn họ chẳng ai làm được.

Lâm Vi hỏi Triệu Mộ Tịch tình huống tối qua là như thế nào, Triệu Mộ Tịch chỉ vờ vịt nói qua loa, đợi lúc khác lại giải thích sau. Nàng không dám nói thẳng cho Lâm Vi rằng mẹ nàng nợ Kỷ Dữ Đường mười vạn tệ nên giờ nàng phải “bán thân” làm bảo mẫu cho Kỷ Dữ Đường, loại chuyện này, nàng cũng không biết nói ra sao.

Sáu giờ chiều, Kỷ Dữ Đường từ công ty tan tầm trở về, lúc chuẩn bị mở cửa cô lại dừng động tác, ngược lại bấm chuông cửa. Từ trước đến giờ cô không có thói quen làm việc này, bởi vì chỗ này thường chỉ có một mình cô, đột nhiên nhớ tới hiện tại nơi này còn có Triệu Mộ Tịch, nàng hẳn đang ở nhà.

Triệu Mộ Tịch nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên bèn đi dép lê rồi chạy ra mở cửa, Kỷ Dữ Đường đã đứng ở cửa một lúc, "Đi làm về rồi. . ."

Kỷ Dữ Đường thấy nàng đi dép của mình liền hỏi, "Hành lý của em đã chuyển tới chưa?"

"Đã chuyển rồi." Triệu Mộ Tịch nhẹ giọng nói, nàng vẫn chưa quen được việc làm bảo mẫu cho Kỷ Dữ Đường.

"Ừ." Kỷ Dữ Đường hài lòng cười cười, khó có thể thấy được Triệu Mộ Tịch nghe lời như này, không để em ấy phải nói lại lần thứ hai, "Chị đói rồi, em nấu cơm chưa?"

"Sắp xong ngay đây, đợi chút em xào thêm ít rau."

Kỷ Dữ Đường thay xong giày, lại hỏi, “Có nhớ nấu canh không?”

"Đương nhiên là có rồi, em biết chị thích ăn canh mà." Triệu Mộ Tịch vừa nói vừa hướng đến phòng bếp, qua mấy lần làm đầu bếp bất đắc dĩ cho Kỷ tổng, khẩu vị của chị ấy như nào, nàng nắm rõ nhất.

Bên trong gian phòng tràn ngập mùi thơm của thức ăn, khiến ngôi nhà càng thêm hơi thở của sự ấm cúng. Kỷ Dữ Đường ngồi ở bàn ăn nhìn Triệu Mộ Tịch vội vàng đi đi lại lại trong bếp. Hai người đã không còn quạnh quẽ, cũng không quá náo nhiệt ồn ào, vừa vặn rất tốt.

Kỷ Dữ Đường húp canh, cả dạ dày đều thấy ấm lên, "Biết thế chị nên mang em về sớm hơn một chút để có người nấu cơm cho chị."

"Ăn nhiều sẽ chán." Triệu Mộ Tịch nghịch chén cơm, rầu rĩ nói.

"Vậy thì nhớ làm nhiều món vào, chẳng phải đây là công việc của em sao."

Kỷ tổng như lãnh đạo cấp trên chỉ đạo cấp dưới làm việc, khiến Triệu Mộ Tịch vừa nhìn cô vừa cạn lời để nói.

Tối hôm qua Triệu Mộ Tịch nghĩ rất lâu, mẹ nàng cầm mười vạn tệ của Kỷ Dữ Đường rồi chạy, dù sao nàng cũng phải cho Kỷ Dữ Đường một câu trả lời hợp lý. Triệu Mộ Tịch muốn viết giấy nợ cho Kỷ Dữ Đường, nhưng Kỷ Dữ Đường lại không muốn, tựa hồ chị ấy rất quyết tâm muốn thuê mình làm bảo mẫu, nấu cơm cho chị.

Kỷ tổng vốn là người cực kỳ nghiêm túc, Triệu Mộ Tịch nói mềm hay nói cứng đều không lay động được cô, đành phải nhận lấy mệnh trời đã định.

Sau buổi cơm tối.

"Em xem cái này chút đi, không có vấn đề gì thì ký tên."

Triệu Mộ Tịch nhận một xấp tài liệu từ Kỷ Dữ Đường, xem thì thấy đây chính là đường đường chính chính hợp đồng lao động, bên trên viết rất rõ bên A Kỷ Dữ Đường, bên B Triệu Mộ Tịch. . .

"Ngoài ra, từ nay về sau khi đi làm thì em có nhiệm vụ đưa đón chị, tiền lương sẽ tính cho em."

Nghe cô nói nhiều như vậy, rốt cục Triệu Mộ Tịch nhịn không được mà cãi "Chẳng phải từ trước đến giờ chị toàn tự lái xe một mình à?!"

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16