Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 19

5113 1 55 1

 

“Tôi giới thiệu việc làm cho em.”

Triệu Mộ Tịch nâng điện thoại di động kề sát vào tai, vì sao Kỷ Dữ Đường chủ động gọi cho nàng: “Cái gì?”

Đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc một giây, giọng nói êm tai lại vang lên, so với bình thường có chút ôn nhu: “Bây giờ đến nhà của tôi một chuyến, giúp tôi nấu cháo ăn.”

“Chị nói đùa sao…” Đến nhà cô nấu cháo? Triệu Mộ Tịch tưởng mình nghe nhầm, dù sao chính là Kỷ Dữ Đường thích trêu chọc nàng, chuyện như vậy Kỷ tổng cũng không phải chưa làm.

“Muốn hẹn trước.”

“Chị có ý gì…” Lúc này Triệu Mộ Tịch nhớ tới lời nói vô ích đêm đó, lần sau Kỷ tổng nhớ hẹn trước.

Một trận quặn đau qua, bây giờ đã ổn hơn nhiều, Kỷ Dữ Đường tựa đầu trên ghế ngồi, âm thanh và khuôn mặt như nhau, mang theo vẻ mệt mỏi, nhẹ giọng nói: “Trước mười giờ đến chỗ tôi… thù lao, hai vạn đủ không?”

Lại là tiền, Triệu Mộ Tịch cuối đầu, ngón tay đặt trên bàn ăn vuốt nhẹ, cười cười một tiếng, lúc nói chuyện giọng nói mang theo ý cười: “Kỷ tổng, tôi biết chị là người có tiền, nhưng cũng không nên sài như vậy.”

Kỷ tổng? Lâm Vi đang nghiêm túc đặt hàng thì nghe được hai chữ này, lẳng lặng ngẩng đầu dậy, một mặt kinh ngạc, Triệu Mộ Tịch vẫn còn liên lạc với Kỷ Dữ Đường? Cô cứ tưởng chuyện này sớm đã kết thúc.

“Dạ dày của tôi có hơi không được thoải mái.”

Đã nói không cho uống rượu rồi mà vẫn uống, dạ dày có thể thoải mái sao? Chẳng trách hôm nay nghe giọng nói của cô có chút kì lạ, không phải so với bình thường có hơi ôn nhu, mà là suy yếu, Triệu Mộ Tịch biết mình quản không được, nhưng không thể khống chế được ngữ khí: “Không thoải mái thì đi bệnh viện, chị tìm tôi làm gì, tôi không có chữa bệnh.”

Lâm Vi vểnh tai lên nghe hai nàng đối thoại, đây là tình huống gì, Triệu Mộ Tịch nói chuyện ngang ngược như vậy, bên kia thực sự là Kỷ đại tiểu thư sao?

Bây giờ, cuối cùng Triệu Mộ Tịch cũng hiểu được vấn đề nằm ở chỗ nào, nàng không có xem Kỷ Dữ Đường là khách hàng, mà coi cô là bạn bè, nếu như đêm nay Kỷ Dữ Đường không nhắc đến tiền, chỉ nói dạ dày không thoải mái, muốn nàng đi qua giúp làm một bữa cơm, Triệu Mộ Tịch nàng không nói hai lời sẽ lập tức đi làm, nhưng mà…

“Em sẽ đến hay không?” Kỷ Dữ Đường không cho nàng thời gian suy nghĩ trả lời, nhẹ giọng nói một câu: “Không đến thì thôi.”

Lại là nói như vậy, trời sinh nữ nhân giỏi nhất là nói một đằng làm một nẻo, Kỷ tổng cũng không ngoại lệ, bên trong câu nói mang theo âm thanh ủ rủ, trực giác của Triệu Mộ Tịch có thế cảm nhận được, cô muốn nàng đi qua.

Trong lòng Triệu Mộ Tịch xoắn xuýt, đại não có chút không thể định hình, trước đây nàng chưa bao giờ đối nghịch với tiền, nhưng bây giờ tựa như mây gió mà nói: “Tôi không rảnh.”

Nàng dùng cớ không có thời gian để từ chối, khiến cho Kỷ Dữ Đường thật bất ngờ, lại đúng như mong đợi của Kỷ Dữ Đường, bởi vì phản ứng của nàng vừa rồi cũng như vậy, hình như có hơi tức giận…

Triệu Mộ Tịch cúp điện thoại.

“Em vẫn liên lạc với Kỷ Dữ Đường sao?” Triệu Mộ Tịch vừa cúp điện thoại, Lâm Vi liền tò mò bừng bừng hỏi nàng, giống như vừa phát hiện một chuyện động trời.

“Không có…” Triệu Mộ Tịch có chút mất tập trung mà nói, xác thực không tính là liên hệ, buổi tối ngày hôm ấy cũng là tình cờ gặp nhau.

“Nói dối không chớp mắt! Em nghĩ chị lãng tai à-----“ Một tiếng Kỷ tổng, Lâm Vi thật sự nghe rõ, còn dám ngang ngược với Kỷ đại tiểu thư, cái ót của Triệu tiểu thư là bị cửa kép mất rồi phải không, Lâm Vi luôn cảm thấy Triệu Mộ Tịch che giấu mình việc gì đó: “Chị ta tìm em làm gì?”

“Chị ấy muốn em đến nhà…”

“Hả?!!!” Triệu Mộ Tịch vừa nói như vậy, Lâm Vi trợn tròn mắt, trong giọng nói cảm thán mang theo nghi vấn, nói chuyện không được lưu loát: “Em… Em thật sự bẻ cong chị ta rồi sao?”

“Chị nói đùa gì thế… chị ấy muốn em nấu cháo…”

“Nói chuyện không thở được sao?” Lâm Vi kích động một hồi, có điều buổi tối muốn đến nhà Kỷ tổng nấu cháo, nghe cũng không quá đơn giản, Lâm Vi chuyển động hai mắt: “Ay! Chị ta cho em bao nhiêu tiền?” Bởi vì vừa mới nghe Triệu Mộ Tịch nói cô có tiền cũng không phải tiêu sài như vậy…

“Hai vạn.”

“Hai vạn?!” Lâm Vi hô to một tiếng, nhanh chóng đứng lên lôi kéo Triệu Mộ Tịch phải đi: “Vậy còn chần chừ gì nữa, mau mau đi nhanh!”

Triệu Mộ Tịch đối với Lâm Vi vô cùng khinh thường.

“Mộ Tịch, em có bị trúng gió không? Không phải đang cần tiền sao? Món ngon xuất hiện trước mắt còn không mau đến ăn?”

Khẳng định Lâm Vi không hiểu được cảm xúc lúc này của nàng, hai tay Triệu Mộ Tịch chống quai hàm, ngơ ngác nói: “Chị muốn đi thì đi, em nói số điện thoại của chị ta cho chị.”

“Chị ta sẽ không gọi cho chị, bỏ ra hai vạn nhờ em nấu cháo…” Lâm Vi cảm giác quan hệ giữa Triệu Mộ Tịch và Kỷ Dữ Đường không hề đơn giản, Kỷ Dữ Đường tiêu hai vạn mời Triệu Mộ Tịch nấu cháo, làm sao cảm thấy… Lâm Vi lại muốn trêu đùa Triệu Mộ Tịch, điều này không phải không thể: “Chị ta cuối cùng là muốn hấp cháo, hay là muốn tán tỉnh em đây?”

“Lâm Vi, chị có phiền không…” Ngược lại Triệu Mộ Tịch cảm thấy thật phiền, nhớ tới lời Kỷ Dữ Đường vừa nói, trong lòng lại cảm thấy tức giận, người có tiền đều thích như vậy sao, cô nói những câu kia so với ném tiền vào mặt mình khác nhau chỗ nào. “Chị biết chị ta vừa nói gì không?”

“Nói gì…”

Triệu Mộ Tịch học theo ngữ khí của Kỷ Dữ Đường, thậm chí học dáng vẻ lúc bình thường khi nói chuyện của cô, đối với Lâm Vi trình bày: “…Thù lao, hai vạn đủ không?”

Lâm Vi nghe xong thì cười, hóa ra là Triệu tiểu thư tự ái, cô còn tưởng rằng có việc gì lớn: “Trước tiên bàn giao giá cả, đó vẫn là quy trình của chúng ta, có vấn đề hả? Trước đây không có thấy em kích động như vậy nha.”

Lời này nói đến Triệu Mộ Tịch á khẩu không trả lời được, đúng, không phải là vấn đề của Kỷ Dữ Đường, là vấn đề của chính nàng, nàng không muốn tiếp chuyện làm ăn với Kỷ Dữ Đường. Sau khi nhận được điện thoại của Kỷ Dữ Đường đến hiện tại, Triệu Mộ Tịch đã không còn tâm tình ăn cơm…

“Dạ dày của tôi hơi không thoải mái…” Triệu Mộ Tịch vẫn đang suy nghĩ việc này, Kỷ tổng thật sự là rất biết cách khiến người ta “thương hương tiếc ngọc”.

Nhìn dáng dấp lo sợ này của Triệu tiểu thư, Lâm Vi không thể không suy nghĩ nhiều. “Mộ Tịch, rốt cuộc em và chị ta có quan hệ gì?”

Triệu Mộ Tịch uống rượu, cười lạnh. “Em với chị ta có quan hệ gì, chị không biết sao…” Giữa hai nàng chỉ có “giao dịch tiền tài”, không được xem là bạn bè.

Lâm Vi nói thẳng cảm nghĩ: “Chị làm sao cảm thấy em… có vẻ thích chị ta?”

“Hôm nay không có tâm trạng nói đùa với chị.”

“Hai vạn… Trên thế giới này loại người nào cũng có…”

Triệu Mộ Tịch trầm ngâm uống rượu, không quan tâm đến cô.

Mười phút sau, Triệu Mộ Tịch cầm điện thoại di động, sau đó hít thở sâu, do dự mở nhật kí cuộc gọi, dãy số của Kỷ Dữ Đường đứng đầu tiên, thoát ra trở vào, động tác này lặp lại nhiều lần, cuối cùng Triệu Mộ Tịch vẫn gửi một tin nhắn, ngắn gọn bốn chữ:

[Cho tôi địa chỉ.]

Kỷ Dữ Đường nhìn thấy tin nhắn thì đã là nửa tiếng sau, cô về đến nhà, mệt mỏi dựa vào ghế sa-lông, mới phát hiện có một tin nhắn từ Triệu tiểu thư chưa đọc, Kỷ Dữ Đường trả lời lời ít mà ý nhiều, chỉ hồi âm lại địa chỉ.

Từ hộp thư nhận tin nhắn mở ra, Triệu Mộ Tịch không tới hai giây nói: “Đại Vi, em đi trước.”

Nồi lẩu mới ăn được một nửa, Lâm Vi thấy Triệu Mộ Tịch đột nhiên đứng lên. “Sao vậy?”

“Đi kiếm tiền.”



Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16