"Tôi không có hứng."
Từ trước đến nay, Kỷ Dữ Đường chưa từng thất bại khi hẹn gặp ai đó, cho nên khi Triệu Mộ Tịch thẳng thừng từ chối, cô chỉ thờ ơ đáp. "Vậy thì thôi."
"Này..." Triệu Mộ Tịch còn chưa kịp trả lời, đối phương đã cúp máy. “Cứ như vậy thôi à?”
Triệu Mộ Tịch tựa vào tường, nàng nhìn nhật kí cuộc gọi không đến một phút với Kỷ Dữ Đường, cách biểu đạt áy náy của Kỷ tổng cũng quá qua loa rồi chăng? Kỷ Dữ Đường mời người khác ăn cơm cũng êm tai quá, mình chỉ mới làm khó dễ một chút, kết quả chị ta cúp máy nhanh hơn ai hết, quả nhiên phi thương bất gian.
Da mặt nàng không mỏng nhưng nó cũng không dày đến độ nàng gọi lại cho Kỷ Dữ Đường nói mình bỗng dưng có hứng thú.
Mặc dù như thế, Triệu Mộ Tịch vẫn không thể không thừa nhận, vừa rồi Kỷ Dữ Đường mở miệng nói "Vẫn còn giận tôi?", quả thật lúc đó giọng cô rất ngọt ngào, chuyện khác không bàn đến, nghe cô nói chuyện thôi cũng là một loại hưởng thụ.
Triệu Mộ Tịch cầm điện thoại di động tự nghĩ tự cười. Nhờ cuộc gọi này, tâm tình của nàng tốt hơn nhiều, nàng còn hát ca khúc bắt hai đứa trẻ về nhà.
Kỷ Dữ Đường cười, thắt dây an toàn. Thỉnh thoảng nghe Triệu Mộ Tịch kêu la nhao nhao vài câu cũng rất thú vị. Trước đây, cô không nhàm chán như vậy, trêu
chọc một người để tìm niềm vui. Nhưng khi đối tượng là Triệu Mộ Tịch, cô luôn có cảm giác buồn cười.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Kỷ Dữ Đường thường xuyên lái xe ngang qua khu ăn đêm kia. Khung cảnh ồn ào náo nhiệt, ánh đèn lờ mờ, mùi trộn lẫn của đủ loại thức ăn, không phân biệt ra được là món gì. Nơi này so với mức sống của cô, rõ ràng là hai thế giới.
Chỉ có điều, cô không có gặp lại Triệu Mộ Tịch, mặc dù lúc chạy ngang qua quán bánh rán đã thả chậm tốc độ, ánh mắt tìm kiếm trong vô thức nhưng vẫn không nhìn thấy dáng người cao gầy ấy lẫn trong khu chợ đêm huyên náo.
Ngay cua quẹo, một chiếc xe điện không cẩn thận va quẹt với xe cô.
Thân xe bị trầy một mảng, lúc Kỷ Dữ Đường bước xuống xe, chủ xe điện vô cùng lo lắng, tỏ rõ sự áy náy, chẳng qua trong lòng gã đang lo lắng không biết phải bồi thường bao nhiêu tiền.
Cách nơi Kỷ Dữ Đường vừa xuống xe không xa, cô trông thấy một bóng lưng thon gầy. Cô mặc quần dài, mái tóc đen buông lơi, dường như muốn rũ xuống tận hông, Nàng bước đi thong thả trên đôi giày cao gót dưới táng cây long não(rả hương), cô như một ngôi sao giữa màn đêm, hình ảnh này thật đẹp.
"Không sao." Kỷ Dữ Đường thấy người đó không có việc gì, cũng không nói thêm gì nữa, bóng lưng kia càng lúc càng xa, cô khởi động xe lần nữa nhưng đã lệch so với chỉ dẫn ban đầu. Triệu Mộ Tịch đi bộ chính là như vậy, nàng có chút ngẩn ngơ, giống như đang có tâm sự gì đó...
"Mày đi đâu? Gọi điện thoại không nghe, trong nhà cũng không có người, tìm mày cả buổi trời."
Triệu Thải Nam hấp tấp đi tới từ phía đối diện Triệu Mộ Tịch, vừa chạm mặt nàng, bà ta đã nói một tràng không ngừng.
"Điện thoại di động hết pin, tìm tôi có chuyện gì?" Mặc dù Triệu Mộ Tịch hỏi như vậy nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, còn có thể có chuyện gì nữa chứ.
Triệu Thải Nam chỉ mới hơn bốn mươi tuổi nhưng thoạt nhìn bà tiều tụy hơn so với bạn cùng lứa. Tuổi trẻ bà chìm trong hút thuốc, say rượu, lối sống hỗn loạn cho nên hiện tại năm tháng không lưu tình chút nào lưu lại dấu vết già yếu trên khuôn mặt bà. Thời trẻ, Triệu Thải Nam có ngoại hình rất xuất chúng, ngũ quan và vóc dáng của Triệu Mộ Tịch chính là từ khuôn mặt của bà khắc ra.
Gia đình bọn họ là như vậy. Triệu Thải Nam không hi vọng con gái bà quá mức xinh đẹp, bình thường là tốt nhất. Bởi vì quá xinh đẹp, nó sẽ không cam tâm. Không cam tâm, sẽ dễ đi vào ngõ cụt.
Nhưng trái ngang thay Triệu Mộ Tịch lại có gương mặt xinh đẹp.
Lúc bà mười tám tuổi đã mang thai Triệu Mộ Tịch, có dự đoán sinh non nhưng bà vẫn cắn răng sinh nàng ra. Cho đến sau này mỗi lần hai mẹ con gây gổ, Triệu Mộ Tịch luôn lấy chuyện đó ra để nói lẫy, nàng nói lúc trước bà không nên sinh nàng ra, bởi vì câu này mà bị bà tát không ít lần.
"Tôi chỉ có nhiêu đây." Triệu Mộ Tịch rút hai trăm đồng từ trong ví ra, nhét vào trong tay Triệu Thải Nam.
"Mày đưa thẻ cho tao." Triệu Thải Nam vươn tay muốn lấy thẻ ngân hàng của nàng.
"Còn thiếu bao nhiêu?"
"25 vạn."
Lại 25 vạn. "Thẻ của tôi không có nhiều tiền như vậy!"
Lúc này Triệu Thải Nam đã giật túi xách của nàng. "Tao kéo dài thời gian, thu xếp với bọn họ, mày kiếm được tiền thì gửi vô thẻ này. Mộ Tịch, lần này nữa thôi, sau lần này mọi chuyện tao đều nghe theo mày, không bao giờ... làm loạn nữa."
Lần cuối cùng, nàng cũng không nhớ bà ta đã nói bao nhiêu cái lần cuối cùng, nếu nàng tin mấy lời này, heo mẹ cũng có thể leo cây. Triệu Mộ Tịch giành lại ví tiền trong tay bà. "Tôi không có tiền, muốn tiền tự bà đi mà kiếm."
"Triệu Mộ Tịch, dù gì tao cũng là mẹ mày, tao sinh mày ra, cay đắng khổ cực mới nuôi mày khôn lớn, mày đối xử với tao như vậy!"
Lúc đòi tiền lại bắt đầu bài ca tình thân, mấy năm nay Triệu Mộ Tịch chịu đủ rồi, cơn tức giận căng đầy lồng ngực, nàng cố nén mới không bộc phát, quá nóng giận, cười lạnh nói. "Tôi có kêu bà sinh tôi ra không? Có người mẹ như bà, thà không có còn hơn!"
"Mày..."
Chát một tiếng, một cái tát mạnh rơi vào mặt Triệu Mộ Tịch, nó đau rát, nàng không nói nữa, hai mắt vô hồn. Chỉ có những giọt nước mắt như những hạt đậu từng giọt từng giọt rơi xuống.
Triệu Thải Nam giành lấy thẻ ngân hàng của nàng, nhìn dấu tay hằn trên gương mặt trắng nõn của cô, bà biết lần này mình ra tay khá nặng, tùy tiện dặn dò vài câu. "Mày về sớm đi, sứt thuốc vô."
Sự quan tâm của mẹ nàng chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu đó.
Triệu Mộ Tịch ngồi thụp xuống bên cạnh bồn hoa, làn váy rũ xuống mặt đất, nàng mặc kệ chúng bị dơ. Nàng úp mặt trên đầu gối, nghẹn ngào một hồi, sau đó lại ngẩng đầu lên, ngắm nhìn trời đêm. Nàng vừa ngắm vừa vươn tay lau nước mắt trên mặt.
Kỷ Dữ Đường không nghe được bọn họ nói chuyện gì nhưng đứng ở khoảng cách xa cô vẫn có thể nhận ra cái tát của bà ta rất mạnh. Nàng vẫn đang khóc, rõ ràng nàng không thể lau khô nước mắt nhưng vẫn cố chấp lau...
Hơn nửa tiếng, Triệu Mộ Tịch ngẩng đầu nhìn trời, nàng vẫn giữ tư thế đó không đổi... Kỷ Dữ Đường chỉ ngồi trong xe quan sát nàng, không xuống xe.
Người có tính cách quật cường như Triệu Mộ Tịch nhất định không muốn ai nhìn thấy mình trông như vậy trong tình cảnh này.
Gió đêm đung đưa cành long não, tiếng rì rào vang lên, đèn đường gần đó sắp hư, lúc sáng lúc tối. Suốt một giờ đồng hồ, nàng vẫn ngồi ở đó.
Con đường hẻm này không đông đúc như khu ăn đêm, thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba người đi ngang qua. Một tiếng huýt gió vang lên, hai tên du thủ du thực* miệng phun khói thuốc, cà lơ phất phơ đi về hướng bên này. Triệu Mộ Tịch trông thấy, nàng vờ như không thấy, chỉnh lại quần áo, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Khu này an ninh không tốt lắm.
(*) Dư thủ du thực: chỉ những người nay đây mai đó, sống lông bông, không ổn định, nay ở chỗ này, mai ăn chỗ khác.
Du: đi lại
Thủ: ở
Thực: ăn
Việc ăn ở luôn trong tình trạng không cố định một nơi, nay đi chỗ này, mai đi chỗ khác.)
Tiếng huýt gió tiếp tục vang lên, hơn nữa cách nàng càng ngày càng gần, đến lúc này Triệu Mộ Tịch chắc chắn bọn chúng nhắm vào nàng. Vì vậy nàng xoay người, bước đi nhanh hơn.
Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng dồn đập, Triệu Mộ Tịch không dám quay đầu lại, nàng sải chân rộng, chạy nhanh về hướng khu ăn đêm đông người.
Hai tên côn đồ vứt nửa điếu thuốc trên tay, đuổi theo nàng sít sao.
Chết tiệt.
Triệu Mộ Tịch mang giày cao gót, làm sao chạy trốn được hai gã trai tráng. Một mặt nàng bước nhanh, một mặt cô thò tay vào túi xách tìm cây roi điện, những thứ này là đồ phòng thân của nàng, lúc đầu mua cũng chỉ để an tâm, không ngờ hôm nay phải dùng đến chúng.
Trong lúc Triệu Mộ Tịch đang đau khổ suy nghĩ cách thoát thân, một chiếc xe hơi dừng lại bên cạnh nàng, nháy đèn...
Triệu Mộ Tịch nhìn chuỗi biển số quen thuộc, sao nàng có thể không quen cơ chứ, trước kia mỗi ngày nàng đều đứng trước trụ sở chính HK để chờ chiếc xe này.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)