Kỷ Dữ Lộ đang nói cao hứng thì bị Lâm Vy phun một ngụm rượu đầy mặt.
"Xin lỗi, xin lỗi......" Lâm Vy vội lấy khăn giấy giúp nàng lau mặt, cố gắng lắm mới không cười ra tiếng.
Kỷ Dữ Lộ nhăn mày, tự mình lau mặt, "Một câu thôi, chị nhận hay không?"
Nhờ mình đi quyến rũ Triệu Mộ Tịch? Lâm Vy nghĩ một lần là cười một lần. Nhắc mới nói,
Kỷ Dữ Đường bị Triệu Mộ Tịch bẻ cong, mình còn là trợ công đứng đầu đó chứ, Kỷ Nhị Tiểu Thư mà biết chuyện này chắc sụp đổ mất ...
"Ai, chị có nhận hay không?" Kỷ Dữ Lộ là một người luôn nôn nóng ...
Lâm Vy lắc đầu, cô có thích tiền đến đâu cũng không đến mức làm mấy loại chuyện này. Hiện tại cô thật muốn tìm Triệu Mộ Tịch khiếu nại một phen, vị Nhị Tiểu Thư này đúng là ngốc đến đáng yêu.
"Lần này chị không nhận được."
"Vì sao?" Kỷ Dữ Lộ trên mặt treo một dòng chữ viết hoa "tellwhy", Lâm Vy từ trước đến nay chỉ biết tiền thôi mà, "Vy tỷ, em đưa hết tiền tiêu vặt cho chị ......"
"Chị không rành quyến rũ phụ nữ đâu."
Kỷ Dữ Lộ xua tay, "Không phải chỉ có một kiểu thôi sao, em tin tưởng chị có thể."
"Quên đi thôi." Lâm Vy thong thả uống rượu.
"Thật ra ... Chị thấy hai người họ cũng xứng đôi, cùng một chỗ rất đẹp mắt."
"Chị không nhận thì thôi!" Kỷ Dữ Lộ đã hết kiên nhẫn, nghiêng đầu bước đi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại xoay người trở về, trừng mắt nhìn Lâm Vy, đoạt lấy nửa ly rượu còn lại trong tay cô một hơi uống cạn, không giúp thì ly rượu miễn phí này cũng đừng mơ uống.
Lâm Vy nhìn hành động ấu trĩ này của nàng, cười đến nằm sấp trên mép quầy bar. Theo lý thuyết, gen đều là đồng dạng, Đại Tiểu Thư và Nhị Tiểu Thư của Kỷ gia sao lại khác biệt lớn như vậy? Chị nàng thuộc kiểu người độc lạ, đến nàng, rõ rành rành là một đứa nhỏ ngốc.
Bảy giờ tối, Kỷ Dữ Đường dẫn theo Triệu Mộ Tịch đến khách sạn, lúc vào phòng vài người đang vây quanh chơi bài, chơi đến quên trời quên đất.
Vừa thấy Kỷ Dữ Đường đến, mọi người đều ngẩng đầu lên.
"Dữ Đường, chỉ còn chờ cậu đến......" Sầm Phi đứng dậy kéo Kỷ Dữ Đường, liếc một cái
liền thấy một cô gái nhỏ bên cạnh Kỷ Tổng, "Cô gái này là?"
Kỷ Dữ Đường cười giới thiệu với mọi người với, chỉ không cố ý nhấn mạnh là bạn gái.
"Phi tỷ, chào chị ......" Triệu Mộ Tịch cười lần lượt chào hỏi các nàng, quả nhiên hội bạn bè của Kỷ Tổng đều là loại hình thục nữ, nhìn qua thì những người có mặt đều lớn hơn nàng vài tuổi, Triệu Mộ Tịch bèn kêu các nàng là “tỷ”, vô cùng “ngọt ngào”.
Triệu Tiểu Thư vốn nhìn baby, Sầm Phi xem như là người thân quen nhất với Kỷ Dữ Đường ở đây, trong lòng còn buồn bực, Kỷ Dữ Đường cớ gì cùng một tiểu nha đầu phim giả tình thật, chơi đến “cùng một chỗ” luôn chứ.
"Tới trễ, phạt rượu phạt rượu." Được Sầm Phi cầm đầu, mọi người bắt đầu ồn ào.
Triệu Mộ Tịch thầm nghĩ may mắn mình đi theo, nếu không Kỷ Tổng lại uống đến đau dạ dày. Kỷ Dữ Đường và Triệu Mộ Tịch trong lòng đều không muốn đối phương uống rượu.
"Em uống cho, em uống cho." Triệu Mộ Tịch che ở trước mặt Kỷ Dữ Đường, xung phong nhận việc.
"Dữ Đường, cậu không biết xấu hổ, để một tiểu cô nương chắn rượu cho cậu à?"
"Hôm nay lái xe, tớ không uống." Kỷ Dữ Đường kéo kéo Triệu Mộ Tịch, nói ở bên ngoài uống rượu ít chút, còn chủ động như vậy, nhóm người này đều không phải “đèn cạn dầu”, nếu gặp người có thể uống, thế nào cũng phải đem chuốc cho say mèm.
Triệu Mộ Tịch rất muốn uống, thế nhưng sau khi ở cùng Kỷ Dữ Đường, bị canh chừng vô cùng gắt gao, uống nhiều hai ly cũng không được, giống như mình vẫn còn là vị thành niên, nên giờ vô cùng thèm thuồng.
"Mộ Tịch thoạt nhìn tửu lượng không tệ nha ~~"
Tất cả mọi người đều đánh chủ ý lên người Triệu Mộ Tịch, rượu trên bàn là thứ tốt nhất để giao kết bạn bè, uống uống liền thân quen, phương diện này Triệu Mộ Tịch hiểu rất rõ.
"Uống một ngụm là được rồi." Kỷ Dữ Đường nhìn Triệu Mộ Tịch, sau đó cười nói với mọi người, "Em gái này vẫn chưa hai mươi, mấy người không biết xấu hổ mà còn khó xử em ấy?"
Lời nói dối nói đến hồn nhiên lại trông như thật. Triệu Mộ Tịch cũng nhìn Kỷ Dữ Đường, không nói gì chỉ cười, Kỷ Tổng nổi hứng lên nói chuyện vui đùa đúng là buồn nôn. Mình nhìn hơi nhỏ tuổi thôi, cái gì mà chưa hai mươi, đúng là nói quá mà.
Mấu chốt là Sầm Phi lại tin, "Chưa hai mươi, còn đang đi học hả?"
Kỷ Dữ Đường cười một trận không ngừng, Triệu Tiểu Thư nhà cô đúng là nhìn rất trẻ, nhất là khi trang điểm nhẹ nhàng. Cho nên lúc trước, khi Triệu Mộ Tịch nói mình vẫn còn là học sinh, Kỷ Dữ Đường một chút cũng chưa từng nghi ngờ.
"Phi tỷ, chị đừng nghe chị ấy nói bậy, em không nhỏ như chị nghĩ đâu."
Nói xong, Triệu Mộ Tịch lại nhìn về phía Kỷ Dữ Đường. Hai người này, quả thực không có lúc nào là không liếc mắt đưa tình. Đương nhiên, mọi người ở đây cũng chỉ nghĩ các nàng quan hệ tốt, không hề nghĩ đến phương diện kia.
Sầm Phi rất thích Triệu Mộ Tịch, dầu gì Triệu Tiểu Thư nhìn đơn thuần lại ngoan ngoãn, rất khó để người ta không thích, nhất là ở trong mắt các tỷ tỷ. Sầm Phi còn luôn miệng nói muốn đem Triệu Mộ Tịch lừa về Sầm gia làm cô vợ nhỏ, Triệu Mộ Tịch vui cười hớn hở mà đáp lời, sau đó cắn môi nghẹn cười nhìn Kỷ Dữ Đường ở một bên. Kỷ Tổng mỉm cười, đứng lên túm lấy Triệu Mộ Tịch đổi chỗ ngồi, sau đó tự mình ngồi xuống bên cạnh Sầm Phi.
"A Phi......" Kỷ Dữ Đường nghiêng người, nhẹ giọng nói với Sầm Phi, "Em ấy là bạn gái của tớ."
Sầm Phi mặt đầy vẻ không tin nổi, trợn mắt cảm thán một câu, "Cậu nói đùa phải không?"
Kỷ Dữ Đường chỉ cười không nói lời nào, ngầm ý: tin hay không tùy cậu.
Triệu Mộ Tịch thấy hai người châu đầu ghé tai nói xong, Sầm Phi đã thu lại rất nhiều, liền dò đầu qua hỏi Kỷ Dữ Đường, "Chị nói gì với chị ấy vậy?"
"Chị nói cậu ta, em là người của chị."
Triệu Mộ Tịch mộc mạc, ăn nói cẩn thận lại biết điều, chuyện Kỷ Tổng vừa gặp người đã nói mình là bạn gái, Triệu Mộ Tịch cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy đặc biệt thỏa mãn. Triệu Mộ Tịch biết Kỷ Dữ Đường lo lắng mọi chuyện tuyệt đối chu toàn hơn mình nhiều, cho nên mới tín nhiệm cô.
Kỷ Dữ Đường quay đầu nhìn Triệu Mộ Tịch, lặng lẽ nắm tay Triệu Mộ Tịch phía dưới bàn, nhẹ nhàng nhéo nhéo, ghé vào bên tai nàng, sâu kín nói, "Đợi trở về, xem chị thu thập em thế nào."
Triệu Tiểu Thư tỏ vẻ oan ức, lắc đầu, cũng ở bên tai Kỷ Dữ Đường nhẹ giọng nói, "Là chị ấy giới thiệu đối tượng cho em, có phải em chủ động yêu cầu đâu."
Hiện tại Sầm Phi nhìn thấy hai người loại này, còn không phải đang ve vãn nhau à.
Dưới bàn ăn, Triệu Mộ Tịch giãy khỏi tay Kỷ Dữ Đường, sau đó đặt lên trên đùi Kỷ Tổng, chầm chậm vuốt ve, lại ngồi vô cùng đàng hoàng, trên mặt còn mang theo nét tươi cười đơn thuần ngọt ngào.
Kỷ Dữ Đường cười, Triệu Tiểu Thư đúng là “ngứa da” mà.
Cơm nước xong, buổi tối lại cùng đi KTV hát, bởi vì ngày mai không phải ngày nghỉ, nên mọi người cũng không quậy đến khuya, Triệu Mộ Tịch cũng muốn về sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm, buổi sáng đi công tác.
"Chúng ta mười giờ về đi." Nhân lúc không người chú ý, Kỷ Dữ Đường đưa tay ôm lấy thắt lưng Triệu Mộ Tịch.
"Ừm." Lén lút "ngầm thể hiện tình cảm", thật là kích thích mà.
Đến chín giờ rưỡi, Triệu Mộ Tịch cùng mọi người hát một bài, Kỷ Dữ Đường đi ra ngoài nghe điện thoại. Không lâu sau cửa phòng bị đẩy ra, Triệu Mộ Tịch ngẩng đầu nhìn, người vào không phải Kỷ Dữ Đường. Tiếng ca trong phòng chợt ngừng.
"Ngại quá, tớ đến trễ." Quản Tiệp đẩy cửa bước vào, miệng nói xin lỗi.
"Quản Tổng?" Triệu Mộ Tịch nương ánh đèn mờ mờ nhìn về phía nữ nhân bên cửa, không phải là Quản Tiệp đây sao, nàng vẫn còn mặc bộ vest hệt như ban ngày.
"Mộ Tịch?" Quản Tiệp nhìn thấy Triệu Mộ Tịch ở nơi này cũng rất bất ngờ, nàng làm sao lại quen biết với đám người Sầm Phi ?
“Lại đây ngồi, lại đây ngồi......" Những người khác nhiệt tình tiếp đón.
Kỷ Dữ Đường đi ra ngoài tiếp điện thoại, đại khái mười lăm phút sau trở về, vừa mới đẩy cửa phòng ra đã thấy Quản Tiệp ngồi ở ngay chỗ của cô, Triệu Mộ Tịch cười nói với Quản Tiệp, còn uống chút rượu. Kỷ Dữ Đường canh chừng Triệu Mộ Tịch cả đêm không cho nàng uống rượu, vừa mới rời đi mười phút, lúc này Triệu Mộ Tịch đã uống, lại là cùng Quản Tiệp.
Quản Tiệp là học sinh đắc ý nhất của Kỷ mẫu, Kỷ Dữ Đường cũng đã quen biết nàng nhiều năm rồi. Nhưng hai người từng cạnh tranh trong chuyện làm ăn. Ggiữa những nữ nhân ưu tú lại càng dễ như nước với lửa, Kỷ Dữ Đường cùng Quản Tiệp chính là loại quan hệ như vậy.
Điểm ấy Sầm Phi rõ ràng nhất, nên khi biết hôm nay có người gọi Quản Tiệp tới, trong lòng có chút khó xử. Nhất là Quản Tiệp còn kề cận với bạn gái của Kỷ Dữ Đường như vậy, e là Quản Tiệp không biết Triệu Mộ Tịch là bạn gái của Kỷ Dữ Đường.
"Dữ Đường, đã lâu không gặp." Quản Tiệp cười chào hỏi Kỷ Dữ Đường.
Bởi vì Quản Tiệp ngồi vào chỗ của mình nên Kỷ Dữ Đường chỉ có thể ngồi ở bên trái của Quản Tiệp, mà Triệu Mộ Tịch ngồi bên phải Quản Tiệp.
Triệu Mộ Tịch thấy Kỷ Dữ Đường đến gần, nhìn chòng chọc mình một hồi, lập tức hiểu ý, lấy cớ đi vệ sinh, ra ngoài một hồi, sau khi trở về, thành thành thật thật sà xuống ngồi bên trái Kỷ Dữ Đường, nghĩ thầm, mình thông minh như vậy, Kỷ Dữ Đường không đến nỗi ghen chứ?
"Cô quen Mộ Tịch?"
Quản Tiệp cười, "Đúng vậy, nói đến thì chúng tôi quen biết đã nhiều năm, không nghĩ tới trong công việc còn có thể gặp lại."
Xong rồi xong rồi, Triệu Mộ Tịch trong lòng chợt lạnh, nàng cùng Quản Tiệp cùng lắm là có duyên vài lần, hiện tại Quản Tổng còn nói với Kỷ Dữ Đường rằng các nàng quen biết đã vài năm, Triệu Mộ Tịch trong lòng đau khổ, Quản Tổng, chị vậy không phải hãm hại em rồi sao?
Kỷ Dữ Đường lại liếc Triệu Mộ Tịch một cái, nhớ tới vừa rồi Triệu Mộ Tịch cùng Quản Tiệp uống rượu đầy vui vẻ, quen biết đã nhiều năm? Khó trách gặp mặt đã thân thiết như vậy.
"Chỉ là em từng dự thính mấy tiết của Quản lão sư ở trường thôi." Triệu Mộ Tịch vội vàng bổ sung, những lời này chủ yếu là giải thích cho Kỷ Dữ Đường nghe.
"Hai người cũng có duyên lắm đó."
Lại hàn huyên vài câu bên lề, thấy sắp mười giờ, Kỷ Dữ Đường đứng dậy chào mọi người, lôi kéo Triệu Mộ Tịch về. Triệu Mộ Tịch vốn nghĩ đến đêm nay liền sóng êm gió lặng trôi qua, nào biết lúc về Quản Tiệp cố tình gọi nàng lại.
"Mộ Tịch, trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai gặp nhau ở sân bay."
"Hả ...... Được......"
Kỷ Dữ Đường lúc này cũng đã hiểu được, Triệu Mộ Tịch nói ngày mai phải đi công tác chính là cùng Quản Tiệp. Nói như vậy, Triệu Mộ Tịch đang làm trợ lý cho Quản Tiệp rồi.
Triệu Mộ Tịch bị Kỷ Dữ Đường túm lấy kéo về nhà, nhìn thấy tình cảnh này, Sầm Phi thay Triệu Mộ Tịch đổ một trận mồ hôi. Mỗi lần Kỷ Dữ Đường cùng Quản Tiệp xuất hiện là giống như sắp đánh nhau tới nơi, tiểu Triệu lúc này bị kẹp ở giữa các nàng, xem chừng không được yên ổn rồi a.
"Em chỉ uống chưa tới nửa ly." Triệu Mộ Tịch thấy vẻ mặt Kỷ Dữ Đường hơi lạnh lùng, lại bắt đầu đoán tâm tư của Kỷ Tổng, "Còn Quản lão sư, em chỉ từng dự thính mấy tiết học, em với cô ấy thật sự không thân."
Kỷ Dữ Đường bình thản nói, "Từng dự thính mấy tiết học, nhiều học sinh như vậy mà người ta chỉ nhớ mỗi em, còn nói là không thân?"
"Có thể là do bộ dáng em ưa nhìn đó."
Triệu Mộ Tịch vẫn chưa biết sợ chết mà còn vui đùa kiểu này với Kỷ Tổng. Bị Kỷ Dữ Đường trừng mắt liếc một cái, Triệu Mộ Tịch lập tức thu hồi bộ dáng không đứng đắn của mình. Triệu Mộ Tịch biết chính mình "sai" ở đâu, không phải do uống rượu, mà là sai ở chuyện cùng Quản Tiệp uống nửa ly rượu, nhớ khi trước, nàng ăn hai ngụm kem của Lâm Vy, Kỷ Tổng còn thường xuyên lấy ra đòi nợ cũ.
Kỷ Tổng dễ dàng ghen tuông như vậy, trong lòng Triệu Mộ Tịch vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ,
nghĩ thầm này cũng không phải chuyện lớn gì, dỗ dành tí thì tốt rồi. Nếu Triệu Mộ Tịch biết quan hệ giữa Kỷ Dữ Đường và Quản Tiệp, hẳn là sẽ không còn nghĩ như vậy nữa......
Lên xe thắt dây an toàn xong, Kỷ Dữ Đường lại hỏi, "Em đang làm trợ lý cho Quản Tiệp?"
"Phải đó."
"Ngày mai đi công tác với cô ta?"
"A...... Đúng rồi."
Hỏi xong hai vấn đề, Kỷ Dữ Đường cũng không nói thêm gì nữa. Triệu Mộ Tịch lại một lần nữa bị vẻ ngoài của Kỷ Dữ Đường lừa gạt, trong lòng vui vẻ mà nghĩ, Kỷ Tổng nhà nàng đúng là thông tình đạt lý.
Kỷ Dữ Đường sở dĩ quan tâm như vậy là bởi cô biết Quản Tiệp thích nữ nhân, đã vậy Triệu Mộ Tịch còn gần gũi cô ta. Xe chạy về hướng căn hộ chạy không đến hai mươi phút đã tới.
Trong thang máy, Triệu Mộ Tịch còn muốn ôm cô một cái, kết quả quẹt cho một mũi đầy bụi, Kỷ Dữ Đường cũng chưa từng liếc nhìn nàng một cái đã đem nàng đẩy ra.
Triệu Mộ Tịch trong lòng phát giác có điểm không ổn.
Lúc về đến nhà, vừa vặn mười giờ rưỡi, đèn trần sáng ngời chiếu sáng phòng khách giống như ban ngày, hai người đổi giày xong, ở huyền quan Triệu Mộ Tịch liền vòng tay ôm lấy Kỷ Dữ Đường từ phía sau, dán sát vào phía sau lưng cô.
Kỷ Dữ Đường để cho nàng ôm một hồi mới xoay người, Triệu Mộ Tịch liền vững vàng vòng lấy thắt lưng của cô. Nàng cười nghiêng đầu hôn lấy đôi môi cô, vừa hôn vừa chầm chậm đem cô áp lên tường, khiến cô không còn đường lui, nhẹ nhàng dịu dàng mà hôn.
Một nụ hôn qua đi, động tác trên miệng Triệu Mộ Tịch ngừng lại, tự giác thấy không thú vị. Nếu bình thường, Kỷ Dữ Đường đã sớm nhiệt tình đáp lại nàng, Triệu Mộ Tịch vẫn ôm lấy cô, hơi ngẩng đầu,
"Chị còn đang giận em?"
Kỷ Dữ Đường không nói lời nào, không để ý tới nàng.
Triệu Mộ Tịch bám lấy cô, "Dữ Đường, Đường Đường, chị đừng không để ý tới em nha, em biết sai rồi......"
Kỷ Dữ Đường mặc kệ nàng xin tha, sau một lúc lâu mới hỏi lại nàng, "Sai ở đâu?"
"Ờm... Sau này trừ chị ra, mặc kệ đồng tính hay dị tính, em đều giữ khoảng cách ít nhất một mét, không có sự cho phép của bạn gái, em tuyệt đối không uống rượu, một ly cũng không uống, được không nha?"
"Bớt huyên thuyên với chị."
Triệu Mộ Tịch cười ôm lấy thắt lưng cô, đôi môi càng ngày càng gần, làm nũng nói, "Em nhận sai tích cực như vậy, muốn khen thưởng." Triệu Mộ Tịch vừa định tiếp tục hôn cô, Kỷ Tổng rất không cho cô mặt mũi mà né tránh.
"Sợ em não cá vàng, phải phạt."
"Phạt cái gì..."
Đôi mắt như mực của nàng vốn luôn trong suốt, bất tri bất giác, Kỷ Dữ Đường nhìn nàng lại nhớ đến vẻ tối tăm ngày đó. Triệu Mộ Tịch hiện tại hoàn toàn thuộc về mình, bi thương của nàng, vui sướng của nàng, đều thuộc về mình.
"Chị sao vậy?" Triệu Mộ Tịch thấy cô nhìn mình chăm chú, đột nhiên an tĩnh lại.
Kỷ Dữ Đường không nói chuyện, mà là nhắm mắt lại, ngậm lấy đôi môi no đủ của nàng, dùng lưỡi cạy mở răng nàng, từng chút từng chút đòi lấy ngon ngọt, các nàng ăn ý hôn môi, sau đó chầm chậm ôm chặt đối phương.
Triệu Mộ Tịch mỗi lần hôn cô đều cảm thấy vô cùng ngọt ngào, lúc nào cũng hôn không đủ,
thích đôi môi cùng sự dịu dàng âu yếm của cô. Mỗi khi các nàng như thế này, Triệu Mộ Tịch
lại một lần nói với chính mình các nàng đang yêu nhau, rồi lại có cảm giác như mộng ảo xông vào trong lòng.
Hoá ra có một ngày, cô bé lọ lem và công chúa bạch tuyết cũng có thể ở bên nhau.
Khi tách ra đôi môi cả hai đều bị đối phương mút đến hơi sưng, Triệu Mộ Tịch trán chạm trán với cô, nhẹ nhàng thở dốc, đứt hơi nói, "...... Còn muốn phạt sao?"
"Đương nhiên muốn......"
Triệu Tiểu Thư nghĩ "trừng phạt" chính là hôn môi, còn vui vui vẻ vẻ rướn qua, nào biết Kỷ Tổng lại nói, "Phạt em đêm nay ngủ ở phòng nghỉ, không được lên giường của chị."
"Em biết sai rồi mà......"
Kỷ Dữ Đường nhéo vành tai Triệu Mộ Tịch, nhẹ nhàng vò vò, "Không phạt một lần em lại không ghi nhớ."
Triệu Mộ Tịch còn tưởng rằng cô nói đùa, chờ tắm rửa xong đi ra, Kỷ Tổng vậy mà đã khóa cửa phòng lại rồi, thật đúng là nói một không hai. Triệu Mộ Tịch đành phải lần thứ hai nằm ôm lấy gối đầu, ai oán mà ngủ một đêm.
Ngày hôm sau, lúc Triệu Mộ Tịch tỉnh lại, vừa đúng tám giờ, buổi sáng mười giờ rưỡi nàng sẽ bay. Triệu Mộ Tịch đứng dậy, mặc áo ngủ, quanh quẩn ở trong phòng một vòng, Kỷ Dữ Đường đã đi làm rồi. Kỷ Tổng một đống tuổi rồi, ghen mà cũng chăm chỉ như vậy, biết rõ mình hôm nay phải đi công tác, ngay cả một cơ hội chào tạm biệt cũng không cho.
Triệu Mộ Tịch gọi điện thoại cho Kỷ Dữ Đường.
"Em hôm nay đi công tác, sáng ngày mốt trở về."
"Ừm, cẩn thận say nắng trúng gió, bên kia nhiệt độ cao."
"Vậy, tối hôm qua phạt cũng đã phạt rồi, chuyện này chị không tức giận nữa chứ?
Nhớ tới chuyện tối hôm qua Triệu Mộ Tịch cảm thấy có một người bạn gái như thế này, đôi khi tựa như “ác mộng”.
Kỷ Dữ Đường ở trong văn phòng, đặt di động bên tai cười, "Đã nhớ kỹ chưa?"
"Nhớ kỹ rồi......" Một lời không hợp là đem mình đuổi xuống giường, Triệu Mộ Tịch có thể không nhớ kỹ sao, sau này nói chuyện hơi chút thân mật với Quản Tiệp cũng không dám. Bất quá, Kỷ Tổng nhà nàng không tức giận là tốt rồi, Triệu Mộ Tịch lưu luyến không rời mà nói,
"Chị nhớ rõ ăn cơm đúng giờ, em sẽ nhớ chị."
"Ừ, chị cũng vậy." Kỷ Dữ Đường nhẹ nhàng nói với đầu điện thoại bên kia.
Cúp điện thoại, Kỷ Dữ Đường nhìn lịch trình, kêu thư ký Lý vào, "Tiểu Lý, giúp tôi mua một vé máy bay buổi tối bay đến thành phố H, lịch hàng ngày cũng sửa một chút, xử lý vấn đề bên kia trước."
"Được, Kỷ Tổng."
Mười giờ sáng, sân bay quốc tế thành phố A.
"Quản Tổng, Mật Nhi."
Lần này đi công tác, ngoài Triệu Mộ Tịch cùng Quản Tiệp, còn một cô bé hai mươi tuổi mới tiếp xúc với đời, đại học còn chưa kịp tốt nghiệp, vậy mà đang đi theo bên cạnh Quản Tiệp thực tập. Cô bé này rất dễ ở chung, tính tình cũng ngay thẳng, Lý Mật Nhi là em họ của Quản Tiệp, tùy tiện thừa nhận mình đến chỗ chị họ để học này nọ.
"Hai chị mang kem chống nắng đầy đủ chưa? Đừng để đi đến thành phố H một vòng xong lại thành người châu Phi."
Lý Mật Nhi rất chú ý làn da của mình, vẫn luôn hâm mộ Triệu Mộ Tịch, làn da tốt như vậy, luôn đuổi theo hỏi nàng các loại mỹ phẩm dưỡng da. Triệu Mộ Tịch đâu có dùng đến mấy thứ dưỡng da giá trên trời đó, mỗi lần đều dùng lý do không tìm hiểu mấy thứ đó để từ chối.
Đến thành phố H vừa lúc cơm trưa, ba người đi đến một quán hải sản ăn qua loa một bữa. Triệu Mộ Tịch lần thứ hai đến thành phố ven biển này, nàng cùng Kỷ Dữ Đường dây dưa càng ngày càng nhiều, cũng là tại thành phố này bắt đầu. Lúc trước nhờ giả thành bạn gái của Khương Khải mới có thể gặp gỡ Kỷ Dữ Đường lần nữa. Kỷ Dữ Đường phát hiện nàng rất thích hợp làm "tiểu bảo mẫu", cuối cùng mình dần dần từ tiểu bảo mẫu của Kỷ Tổng, biến thành bạn gái chính quy.
Triệu Mộ Tịch trong lòng còn đang đắm chìm trong chuyện xưa, chợt nghe Quản Tiệp hỏi, " Mộ Tịch, em và Dữ Đường quan thân lắm sao?"
Quản Tiệp rất hiếu kỳ quan hệ giữa Triệu Mộ Tịch và Kỷ Dữ Đường. Kỷ Dữ Đường là một người có thể nói là kiêu căng ngạo mạn, rất hiếm khi thấy cô cùng ai thân thiết như vậy. Buổi tối hôm đó, hẳn là Kỷ Dữ Đường đưa Triệu Mộ Tịch trở về.
"Có một chút." Triệu Mộ Tịch trả lời rất có lệ.
"Hai người làm sao lại quen nhau?"
Triệu Mộ Tịch lại xoắn xuýt, quá trình nàng cùng Kỷ Dữ Đường quen biết nhau mà nói ra vẫn có chút khó tin, các nàng có thể vừa mắt đối phương, lại càng khó tin hơn nữa.
"Quen nhau ở một buổi tiệc rượu."
Triệu Mộ Tịch rối rắm, Quản Tiệp thấy nàng không hứng thú nói những việc này thì cũng không hỏi nhiều. Lần này nói là đi công tác, kỳ thật chỉ là đến khảo sát học tập, khá thoải mái.
Ba bốn giờ chiều, Kỷ Dữ Đường đột nhiên gọi điện thoại cho nàng,
"Em ở khách sạn nào, số phòng bao nhiêu?"
"Sao vậy?"
Kỷ Dữ Đường nửa thật nửa đùa mà nói, "Sợ em bị bắt cóc."
Triệu Mộ Tịch "xùy" một tiếng, nhưng vẫn nói cho cô, nhưng trăm triệu không nghĩ tới, Kỷ Tổng ngay sau đó kêu thư ký Lý đặt một phòng tại khách sạn đó, còn đặt cùng tầng.
Khách sạn là do công ty đặt, phòng Quản Tiệp ở là phòng VIP một người, Triệu Mộ Tịch và Lý Mật Nhi cùng ở phòng hai người.
Kỷ Dữ Đường ở thành phố A bên kia thu xếp xong, khi máy bay đáp xuống thành phố H cũng đã là mười giờ tối, lại ngồi xe đến khách sạn, đã là hơn mười một giờ, chuyện mệt nhọc tàu xe là vất vả nhất.
Đến khách sạn nhìn một chút, Kỷ Dữ Đường phát hiện tầng này đều là phòng hai người. Cô mệt mỏi ngồi xuống sô pha, lập tức gọi điện thoại cho Triệu Mộ Tịch.
Giờ này, cớ gì còn gọi điện thoại đến, Triệu Mộ Tịch nhìn nhìn Lý Mật Nhi bên cạnh, người ta cũng đã bắt đầu ngủ một giấc dưỡng sinh rồi. Triệu Mộ Tịch mang giày, nương theo ánh đèn mỏng manh ban đêm, chạy tới phòng vệ sinh đóng cửa lại, bắt điện thoại.
"Em buổi tối cùng Quản Tiệp ở một phòng?"
Câu nói đầu tiên Triệu Mộ Tịch nghe được chính là câu này.
"Không có."
"Vậy thì là cùng một nữ nhân khác......" Kỷ Dữ Đường cố ý dùng ngữ khí ghen tuông nói với nàng.
"Đồng nghiệp......" Triệu Mộ Tịch nhẹ giọng nói.
"Chị muộn như vậy vẫn chưa ngủ, ngày mai phải đi làm đó."
Kỷ Dữ Đường cũng không nhiều lời, "Em tới phòng 3516."
"3516?"
"Hiện tại cứ tới đó." Giọng nói Kỷ Dữ Đường mang chút mỏi mệt.
Nghe Kỷ Dữ Đường nói như vậy, Triệu Mộ Tịch lúc này mới nhớ tới số phòng mình là 3512, chị ấy ở 3516? Chị ấy cũng đến thành phố H rồi?! Cho nên buổi chiều cố ý hỏi khách sạn mình ở và số phòng, thật sự là...... Kỷ Tổng cớ gì làm nhiều chuyện thú vị nhiều như vậy.
"Chị cũng đến đây rồi?!"
"Ừm."
Triệu Mộ Tịch sờ soạng, nhẹ tay nhẹ chân thay đồ, nhưng vẫn gây ra động tĩnh nhỏ, thiếu chút nữa đã đánh thức Lý Mật Nhi. Thay đồ xong, Triệu Mộ Tịch lại nương ánh đèn màn hình di động, lén lút từ trong phòng lẻn ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đi đến trước phòng 3516, gõ cửa. Cứ như là đêm hôm khuya khoắt đi "vụng trộm".
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)