Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 77

4627 0 40 0

 

 

"Nhẫn đâu? Ai cho phép em tháo xuống?"

 

"Em......" Lúc trước, khi Kỷ Dữ Đường đeo nhẫn cho nàng, cô từng nói nếu cô chưa cho phép thì không được tự mình tháo nhẫn xuống, Triệu Mộ Tịch không nghĩ Kỷ Tổng còn muốn khó dễ mình vì chuyện này, “Trước khi đến đây tháo xuống, lỡ như bị ba mẹ chị phát hiện thì làm sao?"

 

Nhắc tới đề tài ba mẹ không hề thoải mái, với gia thế bối cảnh của Kỷ gia, bọn họ có thể chấp nhận nàng sao?

 

"Còn tưởng em to gan hơn, thì ra vẫn nhát gan." Kỷ Dữ Đường buông tay Triệu Mộ Tịch, có thể thấy được Triệu Mộ Tịch vẫn luôn trốn tránh gặp mặt người nhà cô, Triệu Mộ Tịch đêm nay chủ động đến nhà tìm cô đã nằm ngoài dự đoán của Kỷ Dữ Đường.

 

Triệu Mộ Tịch hậm hực cúi đầu im lặng, nàng hai bàn tay trắng, có tư cách gì không sợ? Nàng yêu Kỷ Dữ Đường, cũng biết Kỷ Dữ Đường yêu nàng, thế nhưng Triệu Mộ Tịch chưa bao giờ hy vọng xa vời có thể chung sống cả đời với Kỷ Dữ Đường như thế này, nàng biết việc này không thực tế. Triệu Mộ Tịch đã nghe chuyện của Hề Vân, cũng nghe chuyện của Quản Tiệp, trên thế giới này rất ít người may mắn như giáo sư Hề, nhưng người như Quản Tiệp lại rất nhiều.

 

Trước khi quen Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch chưa từng quấn quýt ai như vậy, vì nàng rất sợ phải chia tay Kỷ Dữ Đường, nhất là sau khi nghe chuyện của Quản Tiệp, Triệu Mộ Tịch xem mỗi một ngày hai người còn bên nhau đều là ngày cuối cùng.

 

Từ hôm qua Kỷ Dữ Đường bắt đầu lạnh nhạt với nàng, trái tim nàng đau như thắt lại. Triệu Mộ Tịch kỳ thật còn yếu ớt hơn người bình thường, lo được hơn người bình thường. Cuộc sống của nàng vốn không có bao nhiêu tốt đẹp, cảm giác sợ hãi bị tước đoạt càng tàn nhẫn gấp bội, vậy nên nàng sao có thể không sợ?

 

Triệu Mộ Tịch cảm thấy sớm hay muộn cũng có một ngày nàng biến thành một Quản Tiệp thứ hai, nàng chỉ hy vọng ngày đó có thể đến muộn một chút.

 

Trong mắt Triệu Mộ Tịch, thích Kỷ Dữ Đường tựa như nghiện vậy, trong lòng biết rõ không có kết quả tốt nhưng vẫn không đành lòng dứt bỏ.

 

Có thể thích một ngày liền thích một ngày.

 

Mắt nàng đỏ hoe vì nhớ tới chuyện hai ngày qua. Triệu Mộ Tịch không khổ sở vì Kỷ Dữ Đường dày vò mình, nàng khổ sở vì cô không để ý tới mình, nàng thà Kỷ Dữ Đường tức giận đánh nàng mắng nàng. Kỷ Dữ Đường nghe nghĩ là nói đùa nhưng Triệu Mộ Tịch thật sự nghĩ như vậy, bởi vì Triệu Mộ Tịch sợ nhất là bọn họ càng lúc càng cách xa nhau.

 

Kỷ Dữ Đường sợ nhất là thấy nàng khóc, vô cùng lo lắng khi thấy nàng khóc, lúc trước là thế, hiện tại lại càng lo lắng như thế.

 

Người không hiểu rõ Triệu Mộ Tịch đều nghĩ trái tim nàng làm từ kim cương, càng hiểu biết nàng, càng kề cận nàng mới có thể phát hiện trái tim nàng là thủy tinh, người càng yêu thương càng dễ khiến nàng tan nát cõi lòng.

 

Kỷ Dữ Đường đứng lên, dùng lòng bàn tay nâng khuôn mặt nàng, hai mắt nàng đỏ bừng ngân ngấn nước mắt, "Sao em lại khóc......"

 

"Dữ Đường, thật sự...... chúng ta sau này đừng như vậy, em chịu không nổi." Triệu Mộ Tịch sụt sịt, nói đến ba chữ "chịu không nổi" thì nước mắt tuôn rơi, nàng cũng muốn kìm lại, chỉ trách hai mắt không chịu thua kém đã ướt rồi.

 

"Đứa ngốc này......" Nàng khóc khiến Kỷ Dữ Đường lại lần nữa nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt mẫn cảm của nàng. Lúc trước khi quyết định ở bên Triệu Mộ Tịch, Kỷ Dữ Đường tự nói với bản thân Triệu Mộ Tịch không giống người bình thường, đối xử với nàng phải như đối xử một viên thủy tinh dễ vỡ, nâng niu trong lòng bàn tay để che chở ủ ấm. Nhưng con người khó tránh khỏi có lúc kích động, càng yêu càng muốn chiếm hữu, sợ có một ngày nàng trở thành tri kỷ của người khác.

 

Không phải không tin tưởng, mà là quan tâm quá nhiều.

 

Kỷ Dữ Đường hai tay nâng mặt nàng, dùng mu bàn tay lau khô nước mắt, áp môi hôn lên nơi giữa lông mày, lại hôn hmắt nàng, ôm nàng nhẹ nhàng vỗ về tóc nàng, "Sẽ không đâu."

 

"Ừm......" Mỗi ngày đều có thể ôm chặt cô, ngửi đượcmùi thơm trên người cô mới khiến nàng kiên định, Triệu Mộ Tịch gác cằm lên vai Kỷ Dữ Đường, "Em sai rồi, em không nên chọc giận chị."

 

"Cái mũi đỡ hơn chưa?" Kỷ Dữ Đường lướt qua khuôn mặt Triệu Mộ Tịch, nâng cằm nàng nhịn không được đưa đầu qua khẽ hôn lên sống mũi thâm tím của nàng, vẫn cảm thấy đau lòng, "Có ngốc không chứ, có cửa không đi còn nhảy ban công......"

 

"Chị không ra mở cửa, em còn có thể làm sao bây giờ?"

 

Kỷ Dữ Đường vuốt mái tóc đen dài của nàng, "Chị đang tắm, sốt ruột vậy à."

 

"Chị mặc kệ em, em đương nhiên sốt ruột."

 

"Không phải chị đã nói với em là chỉ đang bận thôi sao."

 

Chính vì vậy nàng mới càng sốt ruột, nàng nào biết Kỷ Dữ Đường bận thật hay “bận” trong cơn hờn dỗi.

 

"Sốt ruột muốn chết......" Triệu Mộ Tịch khóe mắt đỏ hoe tự nói với bản thân, cuối cùng lấy tay ôm mặt Kỷ Dữ Đường, hé mở đôi môi câu lấy lưỡi cô, dùng sức hôn cô, tham lam đòi lấy ngọt ngào từ cô, mới xa nhau vài ngày đã như vậy, sau này nếu thật sự chia tay, nàng sẽ điên mất, nghĩ vậy Triệu Mộ Tịch lại càng không tự chủ được hôn cô.

 

"Ừm...... Cẩn thận một chút......" Kỷ Dữ Đường hôn Triệu Mộ Tịch một hồi mới chậm rãi nghiêng đầu, vèo cằm Triệu Mộ Tịch, "Coi chừng lại đụng mũi."

 

Triệu Mộ Tịch mặc kệ gạt tay cô ra, từng chút từng chút mổ lên trên đôi môi cô, Kỷ Dữ Đường tiếp tục nhắm mắt ngậm lấy môi trên của nàng, dần dần hai người môi lưỡi lại quấn cùng một chỗ không rời.

 

"Tắm rửa đi, nghỉ ngơi sớm một chút." Kỷ Dữ Đường dùng đầu ngón tay vẽ quanh mắt Triệu Mộ Tịch, vành mắt thâm mờ thế này, tối qua chắc chắn không ngủ ngon, chẳng phải cô cũng thế sao. Bọn họ sớm đã có thói quen mỗi đêm bên cạnh có đối phương bầu bạn. 

 

"Được." Triệu Mộ Tịch ngoác miệng, trên mặt rốt cuộc lộ ra nụ cười má lúm đồng tiền sâu.

 

Kỷ Dữ Đường nhìn, mỉm cười hôn một cái lên t má nàng, "Đi đi."

 

Triệu Mộ Tịch xoay người định qua phòng bên lấy đồ vệ sinh cá nhân, Kỷ Dữ Đường đã túm lấy nàng, "Tắm ở phòng chị, buổi tối còn muốn tách phòng ngủ với chị sao?"

 

Còn tách phòng ngủ, Triệu Mộ Tịch trèo ban công chỉ vì buổi tối ngủ cùng cô đó, "Em đi qua lấy khăn mặt......"

 

"Em đi tắm trước đi." Kỷ Dữ Đường nhấc cằm hướng về phía phòng tắm, nói thêm, "Chị đi lấy cho ngươi."

 

Triệu Mộ Tịch gật đầu đi đến phòng tắm. 

 

Ba phút sau, Kỷ Dữ Đường không gõ cửa đi thẳng vào phòng tắm, Triệu Mộ Tịch đang cởi quần áo, bên trên mặc áo phông, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần lót màu trắng, chân trần bước trên sàn, đôi chân vừa nhỏ vừa trắng. Da nàng vừa trơn láng lại mịn màng, ngoại trừ làn da trên tay hơi thô ráp, nàng nói từ nhỏ đã bắt đầu làm việc nhà, cũng hết cách.

 

Triệu Mộ Tịch biết Kỷ Dữ Đường vào, "Chị để khăn tắm và áo ngủ trên giá đi."

 

"Chưa lấy áo ngủ cho em."

 

"Mặc của chị cũng được."

 

Kỷ Dữ Đường để khăn tắm lên kệ, sau đó tiến lên giúp nàng cởi quần áo, sau khi cởi áo thun ở nửa trên thân thể nàng thì từ phía sau ôm lấy, người nàng có da có thịt hơn năm trước, Kỷ Dữ Đường nhẹ nhàng giải thích bên tai nàng, "Chị thích em không mặc gì khi ngủ hơn."

 

"Em đang tắm mà......" Triệu Mộ Tịch thở dốc than nhẹ một tiếng, giải thích đều là dư thừa.

 

Kỷ Dữ Đường siết chặt thân thể Triệu Mộ Tịch, giam vào trong lòng, "Cùng nhau tắm."

 

Triệu Mộ Tịch vòng tay ôm lấy cổ cô, cố ý nói, "Chị mới tắm mà --"

 

"Không muốn sao?" Kỷ Dữ Đường buông nàng ra, lạt mềm buộc chặt.

 

"Muốn......" Triệu Mộ Tịch giữ chặt nàng, đã bắt đầu giúp nàng cởi ra áo ngủ, "Chúng ta có giống đang yêu đương vụng trộm hay không a?"

 

"Nói hưu nói vượn." Kỷ Dữ Đường" nghiêm túc" phản bác nàng.

 

"Ta......" Triệu Mộ Tịch vừa định phàn nàn mình chỉ đùa một chút, không ngờ giây tiếp theo đã bị Kỷ Dữ Đường đẩy vào tường phòng tắm, bị hôn đến thở không ra hơi.

 

Từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, Triệu Mộ Tịch ngửa đầu than nhẹ.

 

Kỷ Dữ Đường đỡ lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, nghiêm túc sửa lại, "Lúc này mới gọi là...... yêu đương vụng trộm."

 

Lại nghiêm túc mà đùa giỡn lưu manh, nhưng Triệu Mộ Tịch lại rất thích, thích nở rộ dưới thân cô, cho đến lúc ý thức hỗn loạn, tựa hồ trong thế giới chỉ còn hai người bọn họ, quanh quẩn bên trong hơi thở của cô, Triệu Mộ Tịch ôm cổ cô tận tình phối hợp.

 

"Aa............" Thân thể Triệu Mộ Tịch cứng đờ, lấp đầy lại trống trải, nàng chịu đựng khẽ ngâm nga.

 

"Cục cưng ơi......" Kỷ Dữ Đường hôn vành tai nàng, trên tay không buông tha nàng, nói, "Kêu lớn tiếng một chút, nhà chị cách âm tốt lắm..."

 

Triệu Mộ Tịch liền biết cô không đứng đắn như vậy, thủy triều đánh úp tới, Triệu Mộ Tịch tước vũ khí đầu hàng, cắn môi không đè nén được thanh âm trong cổ họng.

 

Kỷ Dữ Đường không dày vò nàng đến quá khuya, phòng tắm một lần, trên giường một lần, hai ngày này ngủ không đủ, trạng thái cả hai đều không tốt lắm, không dây dưa bao lâu thân thể đã mệt mỏi.

 

Phóng túng qua đi lại ôm nhau một chỗ, Triệu Mộ Tịch dò đầu qua hôn nhẹ lên đôi môi Kỷ Dữ Đường, giọng hơi khàn nói "Nói cho chị một tin tốt, năm nay em sẽ phấn đấu chuyển công tác."

 

Kỷ Dữ Đường sờ cánh tay nàng, dịu dàng vuốt ve, "Vì sợ chị để ý?"

 

"Em nói không phải thì chị có tức giận không?" Triệu Mộ Tịch yếu ớt hỏi.

 

Bộ dáng này đúng là sợ hãi đến mức đáng yêu, Kỷ Dữ Đường cúi đầu cười, cắn cắn đôi môi nàng, "Không tức giận."

 

"Em không muốn lúc nào cũng làm trợ lý, chuyển công tác làm nhà thiết kế có không gian phát triển hơn."

 

Lo lắng tâm tư của Kỷ Dữ Đường là một phần nhỏ, Triệu Mộ Tịch cảm thấy làm trợ lý không có quyền tự chủ, đôi khi có ý tưởng cũng không có đất dụng võ. Tuy đi theo Quản Tiệp có thể học được nhiều điều nhưng sớm hay muộn cô ấy cũng sẽ chuyển công tác, nàng vẫn muốn làm nhà thiết kế, nên mới tích cực tham gia cuộc thi thiết kế đến vậy, ít nhất khi chuyển nghề có thể cho ra tác phẩm hoàn thiện.

 

"Muốn làm nhà thiết kế của Thời Đại cũng không dễ dàng như vậy." Kỷ Dữ Đường cảnh báo trước cho nàng để có chuẩn bị, tiền thân của Thời Đại là xưởng thiết kế, mẹ cô chính là một trong những người sáng lập, sau lại mở rộng, Hề Vân không có hứng thú với chuyện quản lý công ty nhưng trong tay có cổ phần, chưa bao giờ can thiệp vào quyết sách của công ty. Ban giám đốc của Thời Đại phần lớn là bạn cũ của mẹ cô, Kỷ Dữ Đường đương nhiên hiểu biết tình hình cơ bản của công ty.

 

"Kỷ Tổng --" Triệu Mộ Tịch xoay người đè lên Kỷ Dữ Đường, véo véo cánh mũi Kỷ Dữ Đường, "Em nhất định có thể, chị chờ xem."

 

Kỷ Dữ Đường trao cho nàng một nụ hôn ngủ ngon, "Được rồi, thành thật ngủ đi."

 

Ngày hôm sau, tám giờ sáng.

 

"Ưm......"

 

Khi Triệu Mộ Tịch mở mắt ra, khuôn mặt đỏ bừng, cả khuôn mặt đều vùi vào lòng Kỷ Dữ Đường, nhẹ nhàng dụi dụi đột nhiên cảm giác dưới thân nóng lên, tối hôm qua bọn họ làm lâu như vậy, Triệu Mộ Tịch buổi tối ngủ thế mà lại mơ một giấc mộng xuân, đây là có bao nhiêu đói khát.

 

"Ngủ cũng không đàng hoàng......" Cánh tay Kỷ Dữ Đường vốn khoác lên lưng Triệu Mộ Tịch, vô tình lướt xuống, Kỷ Dữ Đường cười hỏi Triệu Mộ Tịch, giọng điệu miễn bàn có bao nhiêu quyến rũ, "Đồ xấu xa, vừa rồi mơ cái gì?"

 

Lần này Triệu Mộ Tịch lại càng chịu không nổi, nhớ tới còn ở Kỷ gia, không phải căn hộ nhỏ của hai người, Triệu Mộ Tịch liền đẩy cô ra, "Dậy đi, lát nữa......"

 

Sáng sớm tâm trạng còn tốt hơn buổi tối.

 

"... Không phải nói yêu đương vụng trộm càng kích thích sao?" Kỷ Dữ Đường xoay người nằm trên người Triệu Mộ Tịch.

 

"Kỷ Dữ Đường!"

 

Có thể đứng đắn một chút hay không.

 

Triệu Mộ Tịch cắn môi dưới, "A......"

 

"Có thích hay không?"

 

Triệu Mộ Tịch quay đầu đi, không muốn để ý cô.

 

Càng kích thích chính là lúc này vang lên tiếng gõ cửa......

 

Triệu Mộ Tịch vốn còn cắn môi nheo mắt, vẻ mặt mê mẩn, vừa nghe động tĩnh lập tức mở mắt.

 



Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16