"Còn có người dám khi dễ em sao?" Lâm Vi đang nằm trên sofa xem TV, nhận điện thoại của Kỷ Dữ Lộ xong lập tức tắt TV, sau đó bắt đầu thu thập này nọ chuẩn bị đi ra ngoài.
Lâm Vi luôn nói với Triệu Mộ Tịch mình tu phúc tám đời mới có thể chạm tới loại khách hàng như Kỷ Nhị Tiểu Thư, loại khách hàng như thế này không coi trọng không được, phải thời thời khắc khắc đặt ở vị trí thứ nhất.
Có thể nói Kỷ Dữ Lộ là người tạo ra nguồn kinh tế chủ yếu cho Lâm Vi. Lâm Vi trên cơ bản chứng kiến mỗi một lần chia tay của nàng, khoa trương nhất là một tháng chia tay ba người bạn trai, nhưng Lâm Vi cũng không quan tâm mấy sinh hoạt cá nhân của khách hàng. Kỷ Dữ Lộ cần người an ủi, mình lại vừa vặn có thể cung cấp nguồn an ủi cho nàng, cung cầu cân bằng, đây là thái độ làm việc hoàn toàn đoan trang đứng đắn.
"Hồ ly tinh thối, dám khi dễ ta......"
Kỷ Dữ Lộ một mình uống rượu giải sầu, còn vừa uống vừa mắng Triệu Mộ Tịch. Kỷ Dữ Lộ tức giận như vậy cũng thực bình thường, từ nhỏ đến lớn mọi người đối xử với nàng đều là “vuốt lông”, bởi vì nàng là Kỷ gia Nhị Tiểu Thư, không có người dám lớn tiếng nói chuyện với nàng.
Nhưng hôm nay đụng phải Triệu Mộ Tịch, đã vậy còn bị nàng ta châm chọc khiêu khích một phen, Kỷ Dữ Lộ vốn muốn đi trút giận, hiện tại ngược lại tích thêm một bụng tức giận!
Khi Lâm Vi đến quán bar Kỷ Nhị Tiểu Thư đã ở vào trạng thái nửa say nửa mơ hồ, "Vi tỷ...... Chị có thể tính (giờ) rồi......"
Đây cũng là thái độ bình thường của Kỷ Dữ Lộ, Lâm Vi đã quen, cô đỡ lấy Kỷ Dữ Lộ ngồi ổn định trên ghế cao, sau đó lấy di động ra, theo quy tắc cũ bắt đầu tính thời gian.
"Nhị Tiểu Thư, hiện tại là chín giờ."
Kỷ Dữ Lộ khinh thường cản tay Lâm Vi, lớn tiếng ồn ào, "Chị không cần tính giờ, tối nay em bao chị, chị không được tìm người khác, chỉ được ở cùng em......"
Lời nói vừa cất lên, hai người gần đó đã ném ánh mắt đầy sâu xa về phía Lâm Vi, cô há mồm cũng không giải thích rõ ràng được, "Em nhỏ giọng một chút."
Kỷ Dữ Lộ chơi thân với Lâm Vi có thể là bởi cô chuyên môn làm về tán gẫu tâm sự, có thể nói với cô bất kỳ điều gì, dù gì cô cũng đã thu tiền, "Hôm nay em đi tìm người phụ nữ kia, cô ta vậy mà dám khi dễ em......"
"Người nào chứ?" Lâm Vi thích uống rượu, lúc ở cùng Nhị Tiểu Thư đều tùy tiện uống, cuối cùng luôn có người trả bill, cô rất thích tiếp đơn hàng của Kỷ Dữ Lộ, phần lớn thời gian cũng chỉ cần cùng nàng uống rượu nghe cà khịa, mỗi giờ còn có một khoản thù lao dày cộm.
"Ả đàn bà mà chị của em bao nuôi......" Kỷ Dữ Lộ nắm tay hung hăng nện lên trên quầy bar, "Cô ta...... Cô ta chọc tức chết em!"
Kỷ Dữ Lộ thế mà đi tìm Triệu Mộ Tịch? Còn bị chọc tức thành thế này, Lâm Vi liền nổi lên hứng thú, "Cô ta trêu em chọc giận em như thế nào?"
"Cô ta......"
Kỷ Dữ Lộ thêm mắm dặm muối, kể lại lời Triệu Mộ Tịch nói cho Lâm Vi nghe. Lâm Vi xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp mới không cười ra tiếng, nhưng ở trong lòng nghẹn cười đã muốn nghẹn thành nội thương, một màn như vậy nhất định rất phấn khích, không thấy tận mắt thực sự đáng tiếc. Lâm Vi nghĩ thầm, Triệu Mộ Tịch, em đối phó "em chồng" nhà em thật ra dáng.
"Cô ta đúng là vô lý......" Lâm Vi lúc này đương nhiên là giúp đỡ khách hàng nói chuyện, chỉ có tạm thời để Triệu Mộ Tịch chịu uất ức, nếu không nhờ Triệu Mộ Tịch nàng cũng không có cơ hội nhận vụ này.
Lâm Vi muốn gọi điện thoại cho Triệu Mộ Tịch, để nàng cùng em chồng ầm ĩ thêm một trận, nhưng cẩn thận cân nhắc giống như có hơi không phúc hậu.
"Đúng thế! Cô ta nghĩ mình là ai chứ... Vậy mà dám khi dễ đến trên đầu chị em... Chờ chị em trở về...... Em nhất định kêu chị em vứt bỏ cô ta!" Kỷ Dữ Lộ lại uống cạn một chén rượu, gào ầm lên, "Vứt! Bỏ! Cô ta!"
"Được được được, vứt bỏ cô ta vứt bỏ cô ta......"
Mỗi lần Kỷ Dữ Lộ uống say, Lâm Vi cảm giác mình giống như đang dỗ dành con nít, kỳ thật con người Nhị Tiểu Thư đơn thuần, không có ý xấu gì, chỉ là EQ hơi thấp.
Kỷ Dữ Lộ có hơi chậm hiểu, hơn nữa lại ngang ngược không nói lý lẽ, miễn là người nàng thích, làm cái gì nàng đều có thể tha thứ, nhưng phàm là người nàng ghét, người nọ ngay cả hô hấp cũng sai.
Nhan Âm hờn dỗi xuất ngoại, nàng liền đem tất cả nguyên nhân quy kết đến trên người Triệu Mộ Tịch. Nàng thích Nhan Âm, cũng thích chị nàng, cho nên trong lòng Kỷ Dữ Lộ, Nhan Âm không sai, chị nàng cũng không sai, sai liền sai ở Triệu Mộ Tịch, là Triệu Mộ Tịch thối tha không biết xấu hổ quyến rũ chị nàng, mới có thể tạo thành cục diện hiện tại.
"Sao còn khóc?" Lâm Vi nhìn Kỷ Dữ Lộ chớp mắt, hốc mắt lập tức trở nên hồng hồng, tiến lên vuốt đầu nàng, sau đó ôm lấy nàng an ủi, "Đừng khóc, chút chuyện như vậy cũng khóc, được rồi được rồi, đừng khóc......"
Thấy Kỷ Dữ Lộ là nữ, Lâm Vi mới cung cấp phục vụ tri kỷ như vậy.
Chiều cao của Nhị Tiểu Thư ở trước mặt bất kỳ ai đều không có ưu thế, so với Lâm Vi cũng thấp hơn một khúc.
"Em không có khóc......"
Vừa nói, Kỷ Dữ Lộ thế nhưng dời lực chú ý đến bầu ngực kiêu ngạo của Lâm Vi, lúc Lâm Vi ôm nàng, hai bầu ngực mềm mại kia đè lên lồng ngực của nàng.
Không có biện pháp, ai kêu dáng người Lâm tiểu thư nóng bỏng như vậy. Lâm Vi cũng không phải lần đầu tiên ôm nàng, nhưng hôm nay Kỷ Dữ Lộ bị nàng ôm một cái, tâm động đến lợi hại.
Từ đêm đó, sau khi Nhan Âm ôm Kỷ Dữ Lộ, áp Kỷ Dữ Lộ trên tường hôn lưỡi, Kỷ Dữ Lộ phát hiện miễn là cùng con gái thân mật một chút nàng liền bắt đầu suy nghĩ nhiều.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng cùng con gái ôm hôn thực sự...... rất thoải mái...
"Mắt em đau quá, lông mi rơi vào mắt rồi......" Kỷ Nhị Tiểu Thư nàng mới không bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy liền khóc.
Lâm Vi một bàn tay nâng khuôn mặt nàng, tay kia thì gảy mắt nàng, mắt đỏ hết rồi. Nơi này rất ồn, Lâm Vi lôi kéo Kỷ Dữ Lộ đến phòng vệ sinh, vừa đóng cửa phòng vệ sinh lại cả thế giới đều yên tĩnh.
"Còn đau sao?" Lâm Vi thấy mắt trái nàng nửa híp, tựa hồ rất khó chịu.
"Ừm...... Ngứa......"
Đừng nhìn Kỷ Dữ Lộ hoang dại trên sân khấu như vậy, kỳ thật bên trong là một vị thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, nửa điểm uất ức cũng chịu không nổi.
"Chị giúp em thổi......" Lâm Vi cúi đầu đưa người qua, nhẹ nhàng giúp nàng thổi mắt, nếu Nhị Tiểu Thư không phải là khách hàng VIP chí tôn của cô, tuyệt đối không có đãi ngộ như này, Lâm Vi phục vụ cũng là căn cứ theo "cấp bậc" của khách hàng mà cung cấp.
Kỷ Dữ Lộ bị cô nâng lấy khuôn mặt, khẽ ngửa đầu để cô thổi, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lâm Vi, nhìn đến nhìn đi, "... Vi tỷ...... Chị thật đẹp mắt......"
Lâm Vi tuyệt đối thuộc loại hình ưa nhìn, chẳng qua dáng người của nàng lại càng thêm nổi bật thôi.
Quá chén bắt đầu nói hươu nói vượn, Lâm Vi không chút ngạc nhiên, lại thổi hai cái vào mắt Kỷ Dữ Lộ, "Em mới phát hiện ra sao...... Đã khá hơn chưa?"
Kỷ Dữ Lộ chớp chớp đôi mắt phiếm hồng, đã thoải mái rất nhiều, nhưng hiện tại đầu có chút choáng, chân cũng có chút xiêu vẹo, "...... Em còn muốn uống rượu...... Chị uống với em......"
"Em định uống cả đêm đó hả?"
"Em trả tiền...... Dù sao chị phải ở cạnh em......"
Bởi vì mối quan hệ căng thẳng với Nhan Âm, tâm tình Kỷ Dữ Lộ rất tệ. Nhan Âm là người bạn chơi từ nhỏ đến lớn của nàng, Kỷ Dữ Lộ chỉ có một người bạn tâm giao như vậy, cho dù buổi tối hôm đó đã phát sinh loại chuyện khó xử với Nhan Âm, Kỷ Dữ Lộ vẫn cố gắng duy trì quan hệ giữa hai nàng. Nhưng hiện tại Nhan Âm bởi vì chị nàng có bạn gái, ngay cả mình cũng không đáp lời, Kỷ Dữ Lộ nhớ đến trong lòng liền nghẹn.
Kỷ Dữ Lộ buổi tối lại uống rất nhiều, vẫn uống đến nửa đêm về sáng, uống đến ngay cả Lâm Vi cũng nhìn không được, thiên kim Đại Tiểu Thư tuổi trẻ, từ nhỏ đến lớn ở trong hũ mật, có tâm sự gì để sầu cơ chứ.
"Đi, chị đưa em về."
Buổi tối hai giờ hơn, Lâm Vi kéo Kỷ Dữ Lộ, đỡ lấy nàng, hai người xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra khỏi quán bar, chặn một chiếc xe trên đường. Kỷ Dữ Lộ đã uống đến thật sự mơ hồ, Lâm Vi vẫn thanh tỉnh, đây cũng không phải lần đầu tiên Lâm Vi đưa Kỷ Dữ Lộ về nhà, hệt như quay về nhà mình, nàng trực tiếp nói địa chỉ với tài xế.
Kỷ Dữ Lộ không quen ở trường học nên có thuê một căn hộ ở gần đại học Z.
"Nặng thật đó......"
Lâm Vi nhìn nàng rất nhỏ gầy, uống say lại giống như một vũng bùn, hơn nữa thời tiết lại nóng, kéo Nhị Tiểu Thư lên lầu mệt mỏi ra mồ hôi đầy đầu, không nghĩ tới hiện tại làm công việc phục vụ, thể lực cũng phải sung sức thế này, "Đến đến...... Rốt cục đến rồi......"
Lại mất sức của chín trâu hai hổ, Lâm Vi đem nàng kéo tới trên giường trong phòng ngủ, vừa định đem Kỷ Dữ Lộ thả xuống, hai người loay hoay thế nào lại cùng nhau ngã xuống giường, Kỷ Nhị Tiểu Thư còn không chút khách khí mà đè lên người cô.
Nóng muốn chết...... Lâm Vi trước tiên không vội đẩy nàng ra, đưa tay lấy điều khiển từ xa của điều hòa cạnh đó, mở điều hòa, chỉnh tới 20 độ mới cảm thấy thoải mái không ít.
"Nhị Tiểu Thư?" Lâm Vi nằm trên giường, lay lay vai Kỷ Dữ Lộ, ngủ rồi sao? Mãi vẫn không nói gì. Lâm Vi muốn đẩy nàng ra, Kỷ Dữ Lộ lúc này lại mở mắt, "Chị để em ôm một chút!"
Hoá ra vẫn còn tỉnh, Lâm Vi bất đắc dĩ mà nói, "Được......".
"...... Vi tỷ... Vẫn là chị tốt với em......" Kỷ Dữ Lộ nằm sấp trên người Lâm Vy, mềm mại nói.
Lâm Vy vuốt đầu nàng, cắt tóc ngắn rồi đáng yêu hơn nhiều, Nhị Ngốc Tử này, em trả tiền đương nhiên phải tốt với em rồi.
Lâm Vi lẳng lặng nằm hóng khí mát, mồ hôi trên trán dần khô, nhưng Kỷ Dữ Lộ tựa hồ còn muốn cùng nàng tán gẫu một lát.
"Em cảm giác ngủ một giấc tỉnh lại, mọi người bên cạnh đều cong, ngay cả chị em cũng bắt đầu thích nữ......"
Kỷ Dữ Lộ tiếp tục nằm sấp trên người Lâm Vy lải nhải.
"Đó là ảo giác của em." Lâm Vy giải thích.
Kỷ Dữ Lộ nghiêng đầu, "Chị nói cùng con gái quen nhau thích lắm sao......"
"Chị làm sao biết."
Lâm Vi vội vã tỏ rõ lập trường, sao lại cảm thấy đề tài này có chút đi xa quá vậy, Lâm Vi đẩy Kỷ Dữ Lộ, "Em đứng lên trước đi, chị rót ly nước cho em."
Kỷ Dữ Lộ nhớ tới hình ảnh ngày đó dưới gara ngầm, Kỷ Dữ Đường cùng Triệu Mộ Tịch ở trong xe hôn môi, hôn môi với bạn gái thật sự rất thoải mái sao, nếu không cớ gì ngay cả chị nàng cũng cầm giữ không xong, hơn nữa ngày đó Nhan Âm cũng từng cưỡng hôn nàng, việc này xem như vỡ lòng, Kỷ Dữ Lộ sau đó vẫn luôn nhớ tới loại cảm giác này.
"Vi tỷ, em nói với chị một bí mật......"
Kỷ Dữ Lộ hoàn toàn trèo lên trên người Lâm Vi, đè nàng xuống, "Chỉ nói với một mình chị..."
Nàng rõ ràng là say, Lâm Vi đưa tay vỗ vỗ trán mình, tiền này cũng thật không dễ kiếm, Nhị Tiểu Thư có thể hay không yên tĩnh một chút, mệt mỏi thật sự mà.
Kỷ Dữ Lộ nằm úp sấp đến bên tai Lâm Vi, "lặng lẽ" nói với nàng, "Hôn môi với con gái đặc biệt thoải mái......"
"......" Đây là bí mật mà nàng muốn nói, Lâm Vi đổ mồ hôi, ngay lúc Lâm Vi nhận thấy được Kỷ Dữ Lộ bắt đầu động tay động chân với mình, Lâm Vi liền biết không bình thường...
"Thật sự......" Kỷ Dữ Lộ dùng ngón tay vuốt ve môi Lâm Vi, hơi thở mang theo mùi rượu nói, "Chị thử với em sẽ biết ~~~"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)