Beta: Giang Thanh Vũ
Chương 7
Triệu Mộ Tịch hình dung không ra dáng vẻ ‘nổi trận lôi đình’ của Kỷ Dữ Đường, bởi vì cho dù là tình huống nào, lời nói và cử chỉ của cô đều khéo léo, thế nhưng chuyện này… Hay là nói, Kỷ Dữ Đường đang đứng ở cảnh giới phẫn nộ cao nhất, không bạo phát trong trầm mặc, mà chính là chết trong im lặng sao?
Nhưng trên mặt của Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch căn bản không nhìn thấy một chút dấu vết phẫn nộ nào, thậm chí ngay cả buồn bã chấn động cũng không thấy.
Đi rồi, cứ bình tĩnh đi như vậy?
Thật giống như vừa nãy không phải là hôn phu của Kỷ Dữ Đường vậy. Hiện tại Triệu Mộ Tịch bắt đầu nghi ngờ, có phải Kỷ Dữ Đường không nhìn thấy hai người kia…
“Đại Vi, lần sau có hành động thì nói trước với em một tiếng, em đã nhìn thấy hai người đi ra từ rạp chiếu phim rồi! Kỷ Dữ Đường cũng ở…”
“Hả? Cô ta không nhìn thấy chứ?” Lâm Vi lo lắng nếu vậy thì sẽ đánh rắn động cỏ, dẫu sao bây giờ nàng với Hạ Tề còn chưa quen thuộc đến mức hồ đồ.
“Chị ta nhìn thấy…” Ngay cả mình cũng nhìn thấy, Kỷ Dữ Đường có thể không nhìn thấy vị hôn phu của cô sao, Triệu Mộ Tịch chính là không nghĩ đến một việc: “Nhưng chị ta một chút phản ứng cũng không có.”
“Khụ, vậy là không nhìn thấy.”
“Không thể nào…” Triệu Mộ Tịch bắt đầu đa nghi. “Đại Vi, chị nói Kỷ tổng có thể là les hay không? Chị ta với Hạ Tề chỉ là hình hôn?”
Đây là tình huống duy nhất Triệu Mộ Tịch đại khái có thể nghĩ đến, bằng không lấy gì giải thích hành vi của Kỷ Dữ Đường.
“Làm ơn, em có nghĩ đến nếu như cô ấy là les thì nên tìm một gay để đính hôn, em cảm thấy Hạ Tề thích đàn ông hả?”
“Nhưng mà… em luôn cảm thấy chúng ta với tay không tới số tiền này…” Triệu Mộ Tịch cảm giác Kỷ Dữ Đường không đơn giản như vậy, đặc biệt là phản ứng tối nay, càng ngày càng không thể hiểu người phụ nữ này.
“Thôi thôi thôi, đừng đoán mò, cô ấy nhất định là không thấy.” Nói rồi, Lâm Vi lại bắt đầu nói chuyện vô nghĩa. “Nếu em có thể bẻ cong cô ta, sẽ bớt việc… Nói đi nói lại, em cảm thấy Kỷ Dữ Đường là người thế nào?”
“Chị ấy… rất tốt.” Triệu Mộ Tịch giảm ý kiến lại, trong lòng nàng thầm nghĩ người phụ nữ này gần như là hoàn mỹ, Triệu Mộ Tịch không nói cho Lâm Vi, khi nàng tiếp xúc với Kỷ Dữ Đường đã xuất hiện một chút phản ứng kì quái, nói ra thì sẽ bị Lâm Vi sỉ nhục chết.
“Xì, chị thấy quan hệ của các em tiến triển rất thuận lợi, nếu như em đùa mà thành thật, trở thành bạn gái của Kỷ Dữ Đường, đừng nói hai mươi lăm vạn, nửa đời sau cũng không cần lo lắng…” Lâm Vi ở đầu dây điện bên kia cười điên rồi. “Tiểu Mộ Tịch, em suy nghĩ cho kỹ, tương lai hoàn toàn sáng rực nha~”
“Chị nha, sao chị không thật sự đến với Hạ Tề đi?”
“Chị không thích lăng nhăng, em xem Kỷ tổng, vừa có nhan sắc vừa có vóc dáng, tu dưỡng lại tốt như thế, người có tiền như vậy đốt đèn lồng cũng không tìm ra, sẽ chờ Triệu tiểu thư đến bẻ cong…”
“Lâm Vi, mấy ngày không bị đánh chị ngứa người rồi đúng không?”
Không biết bắt đầu từ khi nào, bức ảnh kia được đặt ở ngay đầu giường của mình, không có chuyện gì thì mang ra nhìn, như vậy có phải là “ngưỡng mộ” quá mức rồi không?
Trong hình là Kỷ Dữ Đường mặc dạ phục đắt giá, tôn lên vóc dáng gợi cảm, nếu Lâm Vi không nói, Triệu Mộ Tịch sẽ không nhìn ra cô ấy đã ba mươi tuổi. Triệu Mộ Tịch cận kề nhìn qua cô, chạm qua tay cô, cũng sượt qua mặt cô, đến cả mặt cũng mịn màng không có nếp nhăn, ba mươi tuổi mà da dẻ tốt như vậy, Triệu Mộ Tịch nhìn thấy cũng đố kị.
Nụ cười trên mặt cô vẫn làm người ta có cảm giác xa cách, người như vậy khi yêu sẽ có dáng vẻ gì? Triệu Mộ Tịch không tưởng tượng ra được, cũng không tưởng tượng ra bộ dạng khi Kỷ Dữ Đường nổi trận lôi đình, nếu muốn dùng một câu miêu tả Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch cảm thấy hẳn là: khiến cho người ta cảm thấy lãnh cảm khiêu gợi.
Bảy phương tám hướng suy nghĩ càng nhiều, đến tận mười hai giờ đêm Triệu Mộ Tịch mới ngủ, ngày nghĩ gì đêm mơ đó, những đêm ngủ gần đây không ít lần nàng mơ thấy Kỷ Dữ Đường. Trong mộng Triệu Mộ Tịch không bẻ cong Kỷ Dữ Đường, Kỷ Dữ Đường mới là người bẻ gãy nàng, nếu như tiếp tục loại tư tưởng này nữa quả thực rất nguy hiểm.
“Chị, hôm nay chị đừng hòng trốn.” Lúc tan tầm, Kỷ Dữ Lộ không gọi cho Kỷ Dữ Đường, trực tiếp đến công tỷ ngăn cản trước xe của cô. “Em đã hỏi thư kí Lý, cô ấy nói tối nay chị không có lịch.”
Kỷ Dữ Lộ không nói hai lời, mở cửa xe, đặt mông ngồi xuống ghế phụ: “Đến trường học của em, đêm nay ban nhạc diễn tập, chị giúp tụi em kiểm định, Tiểu Âm cũng ở đó, gần đây cô ấy thường xuyên hỏi đến chị, chị tốt xấu gì cũng cho người ta tí mặt mũi đi.”
Bởi vì kém nhau không ít tuổi, Kỷ Dữ Đường xem như nhân nhượng cô em gái này, huống hồ xem ra hôm nay tránh không khỏi. Kỷ Dữ Đường không nói gì, trực tiếp lái xe hướng đến Đại học Z.
“Oa, một quãng thời gian không gặp, gout thưởng thức của chị thật khiến cho em bất ngờ nha…” Kỷ Dữ Lộ như tìm thấy một đại lục mới, cầm con lợn màu hồng lên, Dữ Lộ không thể tin được, chị gái mình sẽ khoan dung để một con lợn màu hồng ngốc nghếch xuất hiện ở trong xe của mình, còn đặt ngay vị trí dễ thấy như vậy.
“Là người khác tặng.” Sau khi Triệu Mộ Tịch đưa nó cho cô, cô vẫn để nó ở trong xe, mới nhìn thì có chút xấu, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện thật ra cũng rất đáng yêu.
“Vậy chắc chắn EQ của người này không được tốt lắm.” Kỷ Dữ Lộ phỉ nhổ, có thể tặng loại lễ vật này cho chị gái của nàng, cũng là hiếm thấy.
“Em làm gì thế?” Kỷ Dữ Đường thấy Kỷ Dữ Lộ cầm lợn hồng chuẩn bị bỏ vào trong túi đồ trang điểm của cô nàng.
“Cho em đi chứ, dù sao chị cũng không thích những thứ đồ này.” Hơn nữa để nó trong xe này, quá không hợp.
Lúc này đã đến Đại học Z, Kỷ Dữ Đường dừng xe lại, sau đó đưa tay lấy lại con lợn hồng từ
trong tay Kỷ Dữ Lộ về, “Chị có nói là cho em à?”
“Vậy thì bây giờ cho em, em thích nhất là lợn hồng.”
“Thứ này không cho được.”
“Là Hạ Tề tặng sao?” Kỷ Dữ Lộ hỏi, có điều nhìn cũng không giống, đây là lần đầu tiên Kỷ Dữ Đường keo kiệt với mình, trước đây muốn cái gì chị đều cho mình hết.
Kỷ Dữ Đường không lý sự với cô nàng nữa.
“Chị, chị với Hạ Tề chưa chia tay sao? Thật sự định đính hôn với anh ta hả?”
“Em không cần bận tâm đến những chuyện này.”
“Chị là chị ruột của em, em làm em gái đương nhiên phải bận tâm! Hai ngày trước em còn nhìn thấy anh ta ở chung vớingười phụ nữ khác.”
“Em xong chưa?”
“Chính xác trăm phần trăm, em là kiểu người nói hưu nói vượn sao!?”
“Xuống xe đi.” Kỷ Dữ Lộ liếc mắt xuống xe, có phải họ Hạ kia đã cho chị mình uống thuốc mê, cho dù mình nói thế nào cũng không tin.
“Tiểu Âm, cậu xem tôi mang ai đến này.”
“Chị Dữ Đường--------“ Một cô gái cao gầy vừa thấy Kỷ Dữ Đường đi vào, lập tức đứng dậy tiến lên. “Gần đây HK hẳn là rất bận, nên không có cách nào gặp được chị…”
“Nghe nói phim mới sắp được chiếu, chúc mừng nha.”
Nhan Âm và Kỷ Dữ Lộ là bạn thân mười mấy năm, thời trung học là bạn học, sau đó lại cùng nhau thi đậu Đại học Z, vào khoa biểu diễn. Nhan Âm xuất đạo tương đối sớm, tuy rằng còn đang đọc sách nhưng đã được xem là một nửa người của giới diễn viên.
Nhan Âm thầm mến chị của nàng, từ hồi cấp ba Kỷ Dữ Lộ đã phát hiện, chẳng trách vừa tan học Nhan Âm lập tức muốn đến nhà mình làm bài tập, trong điện thoại di động toàn là hình chụp lén chị gái, khi đó Nhan Âm thà chết chứ không chịu nhận. Về sau có hội học sinh, Nhan Âm uống nhiều rượu mới chủ động thẳng thắn, đầu óc Kỷ Dữ Lộ nóng lên, còn chủ động nói giúp đỡ Nhan Âm theo đuổi chị gái.
Kỷ Dữ Lộ yêu cầu Lâm Vi khuấy động việc đính hôn của Kỷ Dữ Đường và Hạ Tề, thứ nhất, Hạ Tề không phải là dạng người hiền lành gì, cô nàng nhìn không hợp mắt; thứ hai, cũng coi như là vì Nhan Âm.
Kỷ Dữ Đường ngồi ở dưới đài, nhìn Kỷ Dữ Lộ trên sân khấu, em gái này của cô làm cái gì cũng đều là nhiệt huyết ba phút, lúc trước nhõng nhẽo với người nhà học đòi biểu diễn, học được một nửa lại muốn học thanh nhạc, hiện tại lại tổ chức một ban nhạc làm chủ xướng.
“Chị Dữ Đường?” Vừa thấy Kỷ Dữ Đường đứng dậy, Nhan Âm lập tức đứng lên theo.
Phòng âm nhạc ở trên hành lang, kéo cửa lên thì toàn bộ thế giới trở nên yên tĩnh: “Em nói cho Dữ Lộ, ban nhạc của em ấy cũng không tệ lắm, ngày kia chính thức biểu diễn chị sẽ đến cổ vũ.”
“Chị đi đâu? Đã phải đi rồi sao…?” Nhan Âm muốn giữ cô lại. “Chờ thêm một lúc nữa đến khi các cậu ấy tập luyện xong, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”
“Không được, các em chơi với nhau đi.”
Nhan Âm biết cô thích yên tĩnh. “Vậy không ăn cơm, chúng ta cùng nhau đi xem phim đi, phim Edgar gần đây đang là phim bom tấn…”
Vì Kỷ Dữ Đường, Nhan Âm đã làm rất nhiều bài tập, những năm nay nàng cũng giao du với những người khác, nhưng trong lòng lúc nào cũng không quên được Kỷ Dữ Đường.
“Chị đã xem rồi, em xem với bạn khác đi.”
“Vậy thì chúng ta xem phim khác.”
“Chị còn có việc, phải đi trước rồi.”
“Chị Dữ Đường…” Mỗi lần đều là như vậy, Kỷ Dữ Lộ nói chị của cậu ấy còn thẳng hơn sắt thép, quả thực không sai, những năm nay Nhan Âm không ngừng ám chỉ cho Kỷ Dữ Đường, cô tựa hồ hoàn toàn không hiểu.
Gần đây liên tục xã giao, Kỷ Dữ Đường vốn định hôm nay sẽ nghỉ ngơi thật tốt, nhưng một mực lại bị Kỷ Dữ Lộ lôi ra lăn qua lăn lại một hồi. Cô trở lại trong xe, cầm con lợn hồng lên, nhớ tới Triệu Mộ Tịch.
Triệu Mộ Tịch - thật không biết khen nàng thông minh hay là nói nàng ngốc, đi khuấy động người khác còn dùng tên thật, tâm có thể rất lớn, nhưng mà, coi như nàng không dùng tên thật, Kỷ Dữ Đường muốn điều tra nàng cũng rất dễ dàng.
Kỷ Dữ Đường tìm người điều tra “Sự tích quang vinh” của nàng, khôn vặt đúng là có, dùng cách này để kiếm tiền, mệt nàng nghĩ ra được.
Có điều nàng thật sự giảo hoạt, chính mình suýt chút nữa bị nàng khuấy động.
“Cô nhìn tôi như vậy, tôi sẽ hiểu lầm cô yêu thích tôi…”
“Tôi nói là dạng yêu thích kia.”
Kỷ Dữ Đường cầm con lợn hồng, nghĩ thầm, cô nương này không đi làm diễn viên thực sự là đáng tiếc, cho dù là lời thoại hay là ánh mắt… Không cần suy nghĩ nhiều, Kỷ Dữ Đường cũng có thể đoán được vị Triệu tiểu thư này là Kỷ Dữ Lộ mời đến, vì làm cho mình và Hạ Tề chia tay, em gái của cô tốn không ít tâm tư.
Kỷ Dữ Đường ngồi ở trong xe một lúc, lấy điện thoại di động ra lướt tới lướt lui phần nhật kí cuộc gọi, rất nhanh đã thấy Triệu Mộ Tịch, lúc này mới nửa tháng lịch sử cuộc gọi đã nhiều như vậy, xem ra Triệu tiểu thư làm việc thật sự rất “chuyên nghiệp”.
Cô cũng không biết chính mình bị sao, biết rõ Triệu Mộ Tịch làm nghề lừa đảo tình cảm, vẫn gọi điện cho nàng, là người có bao nhiêu nhàm chán mới cùng một người nhàm chán như vậy cuốn vào trò chơi nhàm chán này.
Đêm nay Kỷ tổng cố tình nhàm chán một lần.
“Triệu tiểu thư, là tôi.”
Triệu Mộ Tịch ngồi phịch trên ghế sô pha, nhìn thấy lần thứ hai Kỷ Dữ Đường chủ động gọi điện thoại cho nàng, thầm nghĩ mình hoa mắt rồi.
“Kỷ tổng…” Lẽ nào mình bỏ quên thứ gì?
“Bây giờ rảnh không?”
“Rảnh.” Giọng điệu này, là muốn chủ động hẹn mình sao? Triệu Mộ Tịch vui cười hớn hở mà trở mình, lời nói dối hạ bút thành văn. “Ở trong ký túc xá đang rảnh rỗi.”
“Buổi tối có thể đi cùng tôi một chút không?”
Cùng cô đi một chút… Triệu Mộ Tịch đương nhiên đồng ý một trăm phần trăm! “Ừm, chúng ta gặp nhau ở đâu? Mấy giờ?”
“Tôi ở cửa chính phía Đông của Đại học Z, vừa lái xe đi ngang qua, đã nghĩ đến em.” Khóe miệng Kỷ Dữ Đường hơi giương lên. “Nếu như em tiện vậy thì bây giờ xuống đây đi.”
“…” Nói cái gì không nói lại đi nói đang ở ký túc xá, tự nâng tảng đá đập chân của mình.
Nghe bên kia im lặng một lúc, Kỷ Dữ Đường cố ý nói: “Không tiện thì thôi.”
“Tiện mà tiện mà.” Triệu Mộ Tịch trở mình một cái, từ trên sô pha bò dậy, hành động vô cùng vội vàng, “Chờ em mười lăm phút, em thay quần áo xong đến liền.”
Đơn giản một câu nói có thể đem mình dằn vặt đến chết rồi, sau mười lăm phút, Triệu Mộ Tịch đúng giờ xuất hiện trước mặt cô, “Kỷ tổng, em đến chậm…”
“Lên xe đi.”
“Ừm.”
Sói và cừu trao đổi thân phận, Triệu tiểu thư vẫn hồn nhiên không biết.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)