Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 94

2342 0 14 0

“Tan tầm rồi? Vừa lúc về nhà ăn cơm đi, buổi tối Đường Đường cũng trở về.” Hề Vân nói rất tùy ý, không giống như là giọng điệu mời khách, ngược lại càng giống người một nhà.

Tình huống của Triệu Mộ Tịch, Hề Vân đã hiểu sơ nhờ Kỷ Dữ Đường nói. Hơn nữa, tổng giám đốc Kỷ giỏi nhất làm công tác tư tưởng. Chuyện gì cô đã quyết định, người khác không thể thay đổi không được. Hề Vân không thể nói đến chuyện “Môn đăng hộ đối”. Nếu là nói cái đó, lúc trước bà đã không gả vào nhà họ Kỷ. Đến nỗi việc hai người phụ nữ ở bên nhau… Hề Vân cảm thấy, chắc hẳn phải tôn trọng. Bà không bao giờ muốn nhìn thấy bi kịch như của Quản Tiệp tái diễn.

“Vâng.” Triệu Mộ Tịch gật đầu, có lẽ là “Về nhà ăn cơm” chọc vào lòng nàng. Cho dù Triệu Thải Nam cũng chưa từng nói qua bốn từ này với nàng. Trước khi gặp Kỷ Dữ Đường, nàng chưa bao giờ có cảm giác có gia đình.

Triệu Mộ Tịch nhịn không được ôm Hề Vân, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn dì…”

Cảm động, cảm kích, vui vẻ. Một tiếng “Cảm ơn” bao gồm tất cả cảm xúc của Triệu Mộ Tịch.

Hề Vân sờ sờ đầu Triệu Mộ Tịch, cùng mình năm đó giống nhau như đúc, hơi cảm khái: “Đứa trẻ ngoan.”

Triệu Mộ Tịch nói muốn chuẩn bị, thật ra nàng cũng không biết nên chuẩn bị cái gì. Về nhà cùng với Kỷ Dữ Đường, nàng suy nghĩ ra rất nhiều loại tình huống nhưng lại không đoán được tình huống bây giờ: Không bị vợ đưa về nhà, nhưng bị “Mẹ vợ tương lai” trực tiếp đưa về nhà.

Tài xế nhà họ Kỷ dừng xe cách đó không xa, Hề Vân đưa nàng lên xe.

Hề Vân ngồi ghế sau ô tô, Triệu Mộ Tịch ngồi bên cạnh bà.

“Gần đây công việc rất bận sao?” Hề Vân hỏi nàng.

“Còn tốt ạ, thỉnh thoảng tăng ca.”

“Tại sao không gửi email cho dì?” Trước kia cứ hai ba bữa Triệu sẽ gửi email cho bà, nhờ bà chỉ một số vấn đề. Đúng là bởi vì cô gái này hiếu học nên Hề Vân mới có ấn tượng tốt về nàng, thích nàng.

Từ sau khi Triệu Mộ Tịch biết giáo sư Hề chính là mẹ Kỷ Dữ Đường, khi tiếp xúc với Vân Hề nàng trở nên câu nệ hơn.

Tất nhiên Hề Vân cũng hiểu rõ điều này, cũng nói gì đó để lòng nàng thoải mái hơn: “Giống như trước đây là được. Dì nhớ rõ lúc trước cháu nói rất nhiều mà?”
“Thật không ạ? Cháu còn lo mình làm phiền dì.” Triệu Mộ Tịch cười toe toét, giáo sư Hề cũng là người rất ấm áp, Kỷ Dữ Đường giống bà.

“Người trẻ tuổi ham học là chuyện tốt, dì còn vui vẻ không kịp. Đúng rồi, về sau nếu cháu có thời gian, cùng Kỷ Dữ Đường trở về, biết chưa?” Hề Vân hiểu rõ Kỷ Dữ Đường. Cô không có thời gian về thăm ba mẹ là giả, ở cùng bạn gái mới là thật. Để cô mang theo Triệu Mộ Tịch, vừa hay không có muộn.

“Vâng, được ạ.”

“Mộ Tịch, sang năm hai đứa tính kết hôn khi nào?”

“Kết hôn…” Nàng nghe thấy hai từ này từ trong lời Hề Vân nói. Đề tài thay đổi quá nhanh, Triệu Mộ Tịch nhất thời chưa kịp phản ứng.

“Đường Đường nói hai đứa tính kết hôn vào năm sau, còn chưa định ngày nhỉ?”

“Dạ chưa ạ.” Chuyện Kỷ Dữ Đường đã đề ra việc kết hôn với người nhà, Triệu Mộ Tịch như lọt vào trong sương mù. Lần trước tuy rằng tổng giám đốc Kỷ cầu hôn, nhưng Triệu Mộ Tịch cảm thấy kết hôn vẫn rất xa xôi. Bây giờ nghe Hề Vân nói, cảm thấy gần ngay trước mắt.

Hai người sắp kết hôn.

“Kết hôn sớm một chút cũng tốt, tuổi con bé cũng không còn nhỏ.” Hề Vân nói, đột nhiên rất hứng thú hỏi Triệu Mộ Tịch một câu: “Cháu cầu hôn rồi sao?”

Triệu Mộ Tịch cười. Giáo sư Hề thật giống với người trẻ tuổi: “Bây giờ thì chưa ạ.”

“Nhất định phải cầu hôn nha. Cô gái nào cũng thích được cầu hôn, đặc biệt là người mình thích. Đường Đường còn mạnh mẽ, được cháu cầu hôn, con bé sẽ rất vui vẻ và cảm động.” Hề Vân không có tâm nguyện gì khác, ngoài việc muốn thấy con gái mình hạnh phúc trong tương lai. Bà vốn lo lắng cho Kỷ Dữ Đường, cả ngày chỉ giao tiếp với công việc, cũng không từ khi nào có tình yêu. Thẳng đến ngày đó ở buổi triển lãm, bà nhìn thấy Kỷ Dữ Đường vừa nói vừa cười, ôm Triệu Mộ Tịch, cuối cùng không giữ giá, cuối cùng mới yên tâm được chút.

“Vâng, cháu sẽ.” Triệu Mộ Tịch tính thiết kế váy cưới xong sẽ cầu hôn.

“Ngày dì đã chọn rồi, hai đứa cũng bận công việc.”
***

Cả buổi chiều, Kỷ Dữ Đường thảo luận công việc công ty với Kỷ Miễn. Tuy rằng Kỷ Dữ Đường ngồi vị trí đầu nhưng các quyết định quan trọng vẫn sẽ để Kỷ Miễn giám sát. Thẳng đến hơn năm giờ, Kỷ Dữ Đường mới bước xuống dưới từ phòng làm việc.

Khi Kỷ Dữ Đường vừa mới xuống tầng, trùng hợp gặp Hề Vân trở về.

“Mẹ, mẹ đã trở lại.” Kỷ Dữ Đường chào hỏi Hề Vân, ngay sau đó còn nhìn thấy phía sau có một bóng người chui ra.

Triệu Mộ Tịch nhìn Kỷ Dữ Đường, trên mặt chứa đầy xấu hổ, tươi cười.

“Em gặp dì ở hoạt động sự kiện buổi chiều.” Thấy tổng giám đốc Kỷ hơi ngây ngốc, Triệu Mộ Tịch chủ động giải thích. Vừa rồi nàng đã gửi tin nhắn cho Kỷ Dữ Đường nhưng Kỷ Dữ Đường vẫn chưa trả lời nàng, nàng đoán Kỷ Dữ Đường đang bận.

“Con cũng vậy.” Hề Vân oán trách Kỷ Dữ Đường: “Mộ Tịch đến cũng không nói một tiếng, tốt xấu cũng phải mang người ta về đây ăn bữa cơm chứ.”

Lúc này tổng giám đốc Kỷ rất uất ức, là Triệu Mộ Tịch rùa đen rụt đầu, sống chết không chịu đến đây. Kết quả, Hề Vân đẩy tất cả lên trên đầu cô. Nhưng Kỷ Dữ Đường không giải thích gì, chỉ cười cười. Như vậy khá tốt, miễn cho tương lai Triệu Mộ Tịch còn luôn che giấu, trốn tránh.

Kỷ Dữ Đường nắm tay Triệu Một Tịch, nói với Hề Vân: “Con mang cô ấy lên tầng chào bố một cái.”

“Đi đi, nói bố con xuống dưới, lát nữa ăn cơm tối.”

Triệu Mộ Tịch bị Kỷ Dữ Đường kéo lên tầng, cũng không đưa nàng gặp Kỷ Miễn, mà đẩy Triệu Mộ Tịch vào phòng ngủ của cô trước.

Vừa đóng cửa lại, Kỷ Dữ Đường đã ôm lấy nàng, duỗi tay nhéo nhẹ lên mông nàng, giống như trừng phạt: “Đến đây cũng không nói với tôi một tiếng, là muốn tạo kinh hỉ cho tôi à?”

“Gửi tin nhắn cho chị rồi. Em nào biết hôm nay trùng hợp đến thế đâu. Gặp phải mẹ chị…” Việc thỉnh thoảng gặp được, Triệu Mộ Tịch cũng rất bất lực.

Gặp gỡ mới tốt. Kỷ Dữ Đường vừa nhấc cánh tay, vòng đến eo Triệu Mộ Tịch, ôm nàng vào trong lòng ngực, vô cùng vui vẻ cười: “Nhóc sợ hãi, lúc này xem như trốn không được rồi.”

“... Em trốn khi nào?” Triệu Mộ Tịch sớm biết sẽ có loại kết cục này. Lúc trước còn không bằng trực tiếp đồng ý gặp phụ huynh cùng với Kỷ Dữ Đường. Nàng sẽ không đến mức giống như bây giờ, hai bàn tay trống rỗng, không hề chuẩn bị mà đến đây.

“Ừm… Em nói cái gì thì nó là cái đó.” Xưa nay Kỷ Dữ Đường đều nhường nhịn nàng.

“Bây giờ phải đi gặp bố chị sao?” Triệu Mộ Tịch còn nghĩ chuyện này. Thật ra lần trước gặp qua, chẳng qua không phải lấy thân phận bạn gái.

“Khẩn trương như vậy, lá gan lúc trước câu dẫn đi đâu rồi?”

“Chị còn nói đùa.” Lần đầu tiên gặp phụ huynh, không khẩn trương mới bất thường.

“Tôi làm em thư giãn trước…” Kỷ Dữ Đường sờ sờ khuôn mặt Triệu Mộ Tịch.

“A?” Triệu Mộ Tịch khẽ nhếch môi, Kỷ Dữ Đường vừa vặn hôn lên, dịu dàng mà mạnh mẽ.

Ừm, đúng là rất thư giãn…

Mười mấy giây trôi qua, môi lưỡi tách ra.

Kỷ Dữ Đường hôn vành tai nàng, còn không quên trêu chọc nàng một chút, nhẹ giọng thì thầm: “Buổi tối sẽ thưởng em đầy đủ.”

Đáng chết. Thân thể Triệu Mộ Tịch hơi mềm. Vào thời điểm quan trọng thế này, tổng giám đốc Kỷ có thể đứng đắn hay không.

Nhưng mà trước sau Kỷ Dữ Đường vẫn nắm tay nàng, so sánh với thấp thỏm, Triệu Mộ Tịch an tâm hơn.

“Bố. Đây là Mộ Tịch.” Kỷ Dữ Đường mang Triệu Mộ Tịch gặp Kỷ Miễn. Triệu Mộ Tịch lo lắng muốn chết, nào biết, Kỷ Miễn chỉ nhẹ nhàng cười, nói một câu: “Được rồi, xuống ăn cơm thôi.”

Lâm Vi miêu tả trường hợp ngoại tình quá máu me. Kết quả, Triệu Mộ Tịch mang theo tâm trạng lo lắng bất an đến nhà họ Kỷ nhưng vô cùng hòa thuận. Giống như trừ bỏ nàng hơi khó xử, những người khác đều tự nhiên hơn cả tự nhiên.

“Mộ Tịch, ăn ngon không?”
“Ăn ngon ạ.”
“Ăn nhiều một chút.”

***

Dưới bàn ăn, Kỷ Dữ Đường cầm tay Triệu Mộ Tịch.

Triệu Mộ Tịch nghiêng đầu nhìn về phía cô, sự ấm áp từ lòng bàn tay truyền vào trong lòng. Lúc này Triệu Mộ Tịch hoàn toàn hiểu rõ, Kỷ Dữ Đường hứa hẹn với nàng, chưa bao giờ lời trên môi. Con đường tình của hai người không phải không có bụi gai, chỉ là Kỷ Dữ Đường đối mặt một mình. Bởi vì Kỷ Dữ Đường vĩnh viễn đứng ở trước nàng, che chở nàng, không chấp nhận nàng chịu nửa phần uất ức.

“Khó có được một chuyến về nhà, đêm nay đừng đi.” Đang ăn cơm, Hề Vân ra lệnh với Kỷ Dữ Đường: “Còn nữa, ngày mai con và Mộ Tịch dọn hành lý sang đây, ở thêm vài ngày.”

“Vâng.” Kỷ Dữ Đường gắp đồ ăn cho Triệu Mộ Tịch, sảng khoái đồng ý.

Hề Vân ngẩng đầu nhìn Kỷ Dữ Đường. Thật là không biết nên nói gì với cô. Ngày thường nói cô ở nhà thêm mấy ngày, toàn nói bận. Bây giờ để cô đưa bạn gái đến thì nhận lời rồi, không lấy cớ gì cả.

Sau khi ăn xong, ở phòng ngủ tầng hai.

“Chị nói với dì rồi à?”

“Nói cái gì?”

“Sang năm sẽ kết hôn?”

Kỷ Dữ Đường đương nhiên gật gật đầu. Nếu cô không chủ động, tuyệt đối Triệu Mộ Tịch sẽ không chủ động: “Không cho nói, không chuẩn bị tốt được.”
Triệu Mộ Tịch cố ý làm ra dáng vẻ oán trách: “Chị cũng chưa bàn bạc với em.”
“Nếu bàn bạc với em...” Kỷ Dữ Đường kéo Triệu Mộ Tịch qua, dùng ngón tay nâng cằm nàng: “Sợ là qua mấy năm cũng chưa kết hôn được.”
Nhìn mặt cô, Triệu Mộ Tịch đột nhiên im lặng. Qua vài giây, hai tay Triệu Mộ Tịch vòng qua eo cô, ôm chặt cô. Không có đôi câu vài lời, chỉ có cái ôm ấm áp đơn giản.

Kỷ Dữ Đường ôm nàng, cứ việc không nói gì, cũng hiểu được tâm trạng giờ phút này của nàng.

Triệu Mộ Tịch dùng đầu cọ vào mái tóc dài giữa cổ cô, là hương vị nàng thích nhất. Đã không rời đi, về sau, cũng sẽ không rời đi.

“Muốn tắm rửa không?”
“Chị lấy quần áo cho em đi.”

“Đừng mặc.” Kỷ Dữ Đường vuốt tóc nàng, nói vô cùng có lý: “Chờ lát nữa còn phải cởi.”

“Chị có thể kiềm chế chút không, bây giờ không phải…”

“Ở đâu cũng giống nhau cả…” Bàn tay Kỷ Dữ Đường nâng mặt Triệu Mộ Tịch, hôn nàng chuồn chuồn lướt nước: “Cô nhóc khẩu thị tâm phi, không muốn thưởng đầy đủ sao?”
Tám giờ tối, Hề Vân đến tầng hai, gõ gõ cửa: “Đường Đường?”
Kỷ Dữ Đường và Triệu Mộ Tịch ở trong phòng tắm, làm sao có thể nghe được tiếng đập cửa.

Hề Vân xoay tay cầm cửa, đẩy cửa ra. Khi nghe được tiếng vui đùa ầm ĩ truyền ra từ phòng tắm, lập tức biết tình trạng xấu hổ…

Trên người Triệu Mộ Tịch và Kỷ Dữ Đường còn quấn khăn tắm, để chân đất, ôm ôm ấp ấp bước ra từ phòng tắm, còn mang ra một trận khí nóng.

“Ưm…” Vừa mới tắm rửa xong, Triệu Mộ Tịch bị Kỷ Dữ Đường đè ở trên tường, hôn đến thân thể mềm nhũn.

Kỷ Dữ Đường vừa định kéo khăn tắm trên người Triệu Mộ Tịch, giúp nàng lau khô thân mình, Triệu Mộ Tịch đột nhiên nắm lấy tay cô.

Vốn dĩ Hề Vân không tiếng động mà rời đi, vẫn bị phát hiện.

Kỷ Dữ Đường buông Triệu Mộ Tịch ra, vuốt tóc, vẻ mặt bình thản hỏi: “Mẹ, có chuyện gì sao?”

Hề Vân cũng là người từng trải qua “Trường hợp lớn”: “Ngày mai nói sau.”

Tiếp theo, bà đóng cửa lại, xuống tầng.

Ở tầng một.

“Dữ Đường không xuống dưới à?” Kỷ Miễn đỡ đỡ khung mắt kính, trong tay còn một đống văn kiện lớn đang chờ xử lý.

Hề Vân ngồi xuống sô pha, ăn trái cây, hơi bất lực: “Con bé đang bận làm chuyện khác…”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16