Giữa Kỷ Dữ Đường và Nhậm Khang, Triệu Mộ Tịch hiển nhiên lựa chọn lên xe của Kỷ tổng.
Mưa lớn dần, Triệu Mộ Tịch ngồi ở ghế phụ cúi đầu vuốt vuốt cổ tay mình, khi nãy Kỷ Dữ Đường hơi dùng sức kéo nàng, còn để lại dấu vết hồng hồng trên tay.
Vừa lên xe Triệu Mộ Tịch đã để ý không thấy con heo màu hồng kia, chắc là Kỷ tổng đã ném nó đi rồi.
"Em lên xe cùng anh ta làm gì?" Kỷ Dữ Đường nhìn chằm chằm vào những gợn nước mưa nơi kính chắn gió, dùng thái độ điềm tĩnh nhất của mình hỏi Triệu Mộ Tịch.
Buổi sáng Kỷ Dữ Đường vừa tiếp điện thoại Triệu Thải Nam, nghe bà ta nói hiện tại Triệu Mộ Tịch thiếu tiền nhiều như nào, giờ lại thấy Nhậm Khang lôi kéo Triệu Mộ Tịch lên xe, Nhậm Khang là một gã đào hoa, có vô số tin đồn tình một đêm cùng các nữ minh tinh. Khi Kỷ Dữ Đường nhìn thấy cảnh tượng đó, trong đầu cô liền xuất hiện dự cảm xấu nhất, đương nhiên cũng không phải tệ như cô nghĩ.
"Trời mưa, anh ta chở em một đoạn mà thôi."
Dù không cần thiết nhưng kiểu gì thì Triệu Mộ Tịch cũng sẽ "ngoan ngoãn" giải thích cho Kỷ Dữ Đường, chỉ là nghe giọng điệu này của Kỷ tổng, có phải hiểu nhầm nàng cùng Nhậm Khang "ôm ấp yêu thương" không? Nghĩ đến đây Triệu Mộ Tịch lại hơi bực mình, muốn xuống xe nhưng bên ngoài mưa vẫn không dứt.
Bây giờ nghĩ lại, Kỷ Dữ Đường mới thấy hiếm khi mình lại trở nên mất lý trí như vậy, nếu Triệu Mộ Tịch dự định giao dịch với Nhậm Khang thì lúc này em ấy đã không ngồi trên xe mình. Có điều Triệu tiểu thư hành động quá nguy hiểm, em ấy không có ý định kia cũng đâu có nghĩa khách hàng em ấy cũng không có? Khương Khải chính là ví dụ rõ ràng nhất.
"Sao không để chị đưa em đi?" giọng điệu Kỷ Dữ Đường trở nên mềm mại hơn, nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi nàng.
Triệu Mộ Tịch nhìn mặt cô rồi thu hồi lại suy nghĩ tiêu cực của bản thân, nghĩ lại mình có tư cách gì mà khó chịu với chị ấy? Triệu Mộ Tịch cũng không thích thể hiện mọi cảm xúc lên mặt đành nhoẻn miệng cười nói, “Anh ấy tiện đường qua đây nên em đi nhờ mà thôi.”
Kỷ Dữ Đường nhìn em ấy cười "không tim không phổi” cũng không bị đánh lừa, lúc nào Triệu tiểu thư mới có thể hiểu cách tự bảo vệ bản thân đây.
"Có phải em không thấy chị đứng đó không?" Kỷ Dữ Đường nói xong bắt đầu lái xe đồng thời nói với Triệu Mộ Tịch, "Em nên giữ khoảng cách với Nhậm Khang, đừng dại dột trêu chọc anh ta."
Mỗi một câu nói của Kỷ Dữ Đường đều như chiếc lông chim khiến trái tim của Triệu Mộ Tịch trở nên ngứa ngáy. So với Nhậm Khang, Triệu Mộ Tịch cảm thấy Kỷ tổng mới là người không nên đến gần, nàng nên giữ khoảng cách với Kỷ Dữ Đường bởi vì Kỷ tổng dù sao cũng “nguy hiểm” hơn Nhậm Khang nhiều.
"Chị đưa em về."
"Kỷ tổng, chị đưa em đến nhà Lâm Vi đi, khoảng mười phút thôi."
Lại là Lâm Vi, "Hiện giờ em ở cùng cô ấy?"
Kỷ Dữ Đường hay nói mấy câu mập mờ mà Triệu Mộ Tịch lại là kẻ thích suy nghĩ nhiều, đến mức nàng cảm thấy Kỷ tổng đây là đang "ghen tuông", mà có thể cũng chỉ là ảo giác.
Giống như bạn càng trông ngóng một điều gì đó thì càng mong nó trở thành hiện thực, cho dù những gì bạn thấy chỉ là những dấu hiệu mà thôi.
Nói cho cùng cũng do Triệu Mộ Tịch suy nghĩ nhiều, nàng nên giống Kỷ tổng chỉ xem quan hệ hai người như trò đùa và bỏ qua, đỡ cho bản thân phải xoắn xuýt. Phương diện này quả nhiên nên học tập Kỷ tổng, thái độ Kỷ Dữ Đường khi ở cạnh mình vẫn giống hệt trước đây.
Triệu Mộ Tịch cố gắng dùng chất giọng bình tĩnh nhất của mình để trả lời Kỷ tổng “Phải, ở một mình thì hơi buồn."
"Hai người ở chung cũng tốt." Kỷ Dữ Đường nói, nghĩ thầm dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc để một mình Triệu Mộ Tịch ở khu phố vắng vẻ kia. Nhưng khi Kỷ tổng nhìn thấy trong nhà Lâm Vi chỉ có một gian phòng ngủ cùng một chiếc giường thì lại nói không nên lời.
Khoảng thời gian này tâm tình Triệu Mộ Tịch bởi vì Kỷ tổng nên không tốt lắm, muốn tìm Lâm Vi để giải sầu.
Hai người dường như vẫn nói chuyện như trước kia, nhưng thực tế mọi thứ đã thay đổi hết rồi. Sâu thẳm trong tâm hồn của Triệu Mộ Tịch và Kỷ Dữ Đường, cả hai đều đã khác xưa, cùng âm thầm quan tâm, cùng âm thầm ghen tuông, nhưng bên ngoài lại giả vờ không có gì, dù sao cả nàng và cô đều có thể diễn màn kịch này.
Mưa to đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Triệu Mộ Tịch thấy hối hận, biết thế nàng chờ mấy phút cho xong, không cần đi nhờ xe Kỷ Dữ Đường nữa. Cách nhà Lâm Vi không xa có một tiệm thuốc, Triệu Mộ Tịch muốn xuống xe tiện đường mua ít thuốc cảm cho Lâm Vi.
Trời sinh Triệu Mộ Tịch là đứa số khổ, hay phải đi chăm sóc bệnh nhân, "Cho em dừng ở đây đi, em còn phải đi mua ít thuốc."
"Ốm rồi à?"
"Chị Đại Vi bị ốm."
Kỷ Dữ Đường dừng xe bên lề đường, Triệu Mộ Tịch chuẩn bị xuống xe, "Cám ơn, Kỷ tổng."
Triệu Mộ Tịch vừa mới rời đi, không nghĩ tới Kỷ Dữ Đường cũng đi theo nàng, Triệu Mộ Tịch trợn mắt, "Kỷ tổng, chị về trước đi, nhà chị ấy ở đây rồi."
"Chị còn chưa ăn cơm, tối nay sẽ ăn cùng hai người."
"Ăn cùng?" trong lòng Triệu Mộ Tịch nổi sóng, bàn về chuyện ăn ké này, Kỷ Dữ Đường thật sự mặt dày mà. Triệu Mộ Tịch nhìn cô nở một nụ cười bất đắc dĩ, vô cùng bất đắc dĩ.
Kỷ Dữ Đường nghiêng nghiêng đầu, "Thế nào, em không thích hả?"
"Không có, vậy chúng ta lên thôi. . ." Chị ấy đã nói như vậy chẳng lẽ Triệu Mộ Tịch còn đuổi đi? Triệu Mộ Tịch lại không có sức kháng cự đối với Kỷ Dữ Đường, trời sinh Kỷ Dữ Đường luôn khiến mọi người khó có thể từ chối cô.
Mặc dù Triệu Mộ Tịch biết một lúc nữa khi Lâm Vi thấy điều này sẽ khiến mọi thứ trở nên xấu hổ, nhưng nàng vẫn dẫn Kỷ Dữ Đường lên nhà. Triệu Mộ Tịch muốn gọi điện báo cho Lâm Vi một tiếng nhưng hết lần này tới lần khác điện thoại không ai tiếp, thang máy thì đã lên đến nơi.
Kỷ Dữ Đường nhìn Triệu Mộ Tịch không gõ cửa, trực tiếp lấy chìa khoá mở cửa ra thì hơi nhíu mày, nhớ tới lần trước Lâm Vi đi đến nhà Triệu Mộ Tịch cũng giống như này, thì ra hai nàng đều có chìa khoá nhà của nhau.
Lâm Vi vừa tắm nước nóng bước ra chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, thấy có người mở cửa liền biết Triệu Mộ Tịch đến, thế là chân trần chạy tới trực tiếp nhảy lên ôm Triệu Mộ Tịch, "Tiểu Mộ Tịch, em làm gì giờ mới đến, đầu chị đang đau như búa bổ. . ."
"Khụ. . ." Triệu Mộ Tịch ho một cái, cái chị này, phía sau còn có người đứng cùng đó. Chắc là Lâm Vi không nhìn thấy, nếu không còn lâu chị ấy mới nhõng nhẽo yếu đuối như thế này, "Đau đầu sao chị không sấy khô tóc đi, có bị sốt không."
Lâm Vi thấp hơn Triệu Mộ Tịch mấy cm, ôm ấp kiểu này y hệt như chú chim non đang nép vào người.
Kỷ Dữ Đường im lặng đứng sau lưng Triệu Mộ Tịch, nhìn hai người bọn họ thân thiết ôm nhau một lúc, trong lòng bất mãn. Xem ra Triệu Mộ Tịch đối với ai cũng như thế này, đêm hôm đó chắc chỉ do uống rượu nói linh tinh, hoặc là em ấy cũng nói điều đó với vô số người.
"Chị đối xử tốt với em như vậy, nhỡ em thích chị thì làm sao bây giờ?" Kỷ Dữ Đường nghĩ đến khi Triệu Mộ Tịch nói với cô câu này, có lẽ chỉ là một trò đùa, lúc đấy cô lại còn coi đó là thật.
Cho nên cuối cùng, không phải Triệu Mộ Tịch nhập vai quá sâu mà là kỹ thuật diễn quá tốt.
"Chào cô." Kỷ Dữ Đường mở miệng chào hỏi, thành công "chen ngang” giữa Triệu Mộ Tịch và Lâm Vi.
Ba người này mỗi lần gặp mặt đều rất kỳ lạ mà lại dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm. Lúc trước là Lâm Vi nhìn thấy Triệu Mộ Tịch cùng Kỷ Dữ Đường ôm nhau trên giường, lần này Kỷ Dữ Đường đang phải đứng nhìn Triệu Mộ Tịch cùng Lâm Vi mập mờ ôm ấp nhau.
Triệu Mộ Tịch vốn là một người rất chung tình, nhưng tình huống này khiến nàng cứ như một người chuyên đi thả thính khắp nơi.
Lâm Vi vừa nhìn thấy Kỷ Dữ Đường đã bị dọa sợ, cô cảm thấy mỗi lần thấy Kỷ Dữ Đường đều cần đến 100% công lực để giữ tỉnh táo. Cô nhìn về phía Triệu Mộ Tịch, dùng ánh mắt chất vấn Triệu Mộ Tịch chuyện gì đang xảy ra, làm sao Kỷ đại tiểu thư lại “rồng đến nhà tôm” thế này.
"Chị vào đi, Kỷ tổng." Triệu Mộ Tịch cũng cảm thấy rất lúng túng.
Lâm Vi cũng lễ phép chào hỏi một chút, sau đó lôi kéo Triệu Mộ Tịch qua một bên nhỏ giọng hỏi, "Sao cô ấy lại tới đây vậy?!"
"Mưa to quá nên chị ấy đưa em đến đây."
"Chị nói là sao em lại để cô ấy lên đây?"
Triệu Mộ Tịch cũng nói không nên lời, "Chị ấy nằng nặc muốn lên đây ăn cơm, em cũng không dám từ chối."
Lâm Vi: ". . ."
Kỷ Dữ Đường đang đứng đánh giá gian phòng, không khác nhà của Triệu Mộ Tịch lắm nhưng trang trí tinh xảo hơn nhiều, cuối cùng Kỷ tổng chỉ chú ý đến việc. . . Nơi này chỉ có một gian phòng ngủ, hai người họ ở kiểu gì?
Một cái giường, nằm như thế nào? Đáp án rất rõ ràng, lần trước cô ngủ cùng Triệu Mộ Tịch như thế nào thì Triệu Mộ Tịch ngủ cùng Lâm Vi như thế ấy.
Sắc mặt Kỷ tổng có chút lạnh lẽo.
"Em đi làm cơm." Triệu Mộ Tịch đeo tạp dề, nói với Kỷ Dữ Đường và Lâm Vi.
Lâm Vi từ trên ghế salon đứng người lên, "Để chị giúp em."
"Chị ngồi một chỗ đi." Triệu Mộ Tịch tiến lên, dùng lòng bàn tay sờ trán Lâm Vi, may mà không có sốt, "Nghe lời em, ra nghỉ ngơi đi."
Kỷ Dữ Đường quan sát nhất cử nhất động của Triệu Mộ Tịch.
Lâm Vi không muốn đơn độc ngồi chung một chỗ với Kỷ Dữ Đường, vừa xấu hổ lại luôn thấy người phụ nữ này có chút "đáng sợ" .
"Lâm tiểu thư, tôi thường xuyên nghe Mộ Tịch nói về cô."
Lâm Vi nghe Kỷ Dữ Đường nói cứ như mình mới là người xa lạ, giống như Triệu Mộ Tịch với mình chỉ là bạn xã giao, các nàng mới biết nhau mấy tháng?
"Thật sao, chắc chỉ toàn nói xấu tôi hahaha. . ." Lâm Vi ngượng ngùng nói chuyện với Kỷ Dữ Đường.
"Không có, …vậy em ấy ở đây với cô sao?"
"Đúng vậy, nói chúng tôi ở cùng nhau cũng được, có đôi khi ở nhà em ấy, có đôi khi ở nhà tôi."
Kỷ Dữ Đường cầm cốc giấy uống một ngụm nước, chậm rãi nói, "…hai người có vẻ rất thân nhau."
Đây là lần đầu Lâm Vi có cơ hội quan sát Kỷ Dữ Đường một cách tỉ mỉ, cũng khó trách Triệu Mộ Tịch bị Kỷ đại tiểu thư mê hoặc khiến đầu óc choáng váng, dáng dấp thật xinh đẹp, người thật còn đẹp hơn ảnh nhiều. Người phụ nữ này mà đi quyến rũ ai thì chắc cho dù là diễn kịch người khác cũng đều sẽ mong đùa mà thành thật? Lâm Vi đột nhiên bắt đầu có chút cảm thông vớiTriệu Mộ Tịch.
Chỉ là tại sao Triệu Mộ Tịch lại thân thiết với Kỷ Dữ Đường đến vậy? Đối với quan hệ của hai người, Lâm Vi có cảm giác mình khó phân biệt được thật giả.
"Vào ăn cơm nào —— "
Nếu Triệu Mộ Tịch ăn cơm cùng từng người riêng lẻ thì sẽ không cảm thấy xấu hổ, nhưng khi cả ba người cùng tiến vào bàn ăn, mọi thứ bỗng trở nên ngượng ngùng.
Hơn hai mươi phút sau cuối cùng bọn họ cũng dùng xong bữa cơm tối gian nan này, nhưng Kỷ tổng tựa hồ không hề muốn rời đi. Triệu Mộ Tịch nhìn chằm chằm Kỷ Dữ Đường, cô cũng nhàn nhã nhìn lại em ấy.
Triệu Mộ Tịch đi dọn dẹp bát đũa, sau khi lau sạch sẽ bàn ăn, Kỷ Dữ Đường cũng chưa hề nói muốn đi. Triệu Mộ Tịch nghĩ thầm, Kỷ tổng không đến mức da mặt dày nghĩ ở chỗ này qua đêm chứ. . .
Chắc không đâu, ba người cùng một giường, điên rồi sao?
Triệu Mộ Tịch lại đi rửa chén, mãi đến khi cầm chén lau xong, Kỷ tổng vẫn "không nhúc nhích tí nào" ngồi trên ghế salon. Lâm Vi chạy vào phòng bếp thì thầm vào tai Triệu Mộ Tịch, "Này! Sao cô ta lại như vậy? Còn chưa muốn rời đi nữa chứ?"
"Để em đi nói với chị ấy một tiếng."
Thấy Triệu Mộ Tịch rửa xong bát đũa, Kỷ Dữ Đường đứng dậy nhẹ giọng nói với nàng, "Em xong chưa? Đi theo chị một chút, chị có vài lời muốn nói với em."
Hoá ra Kỷ Dữ Đường đang đợi mình, bảo sao chị ấy không hề có ý rời đi, Triệu Mộ Tịch xoa xoa tay, "Nói ở đây không được ạ?"
"Đi vào xe của chị nói." Dứt lời Kỷ Dữ Đường đi tới cửa.
Lâm Vi nhíu mày vụng trộm đánh giá hai người này, lại nhìn Triệu Mộ Tịch một chút. Triệu Mộ Tịch trong lòng xoắn xuýt một lúc, "Đại Vi, em đưa Kỷ tổng xuống dưới chút nhé. . ."
"Có chuyện gì sao?" Trong thang máy, Triệu Mộ Tịch liền hỏi Kỷ Dữ Đường, giữa hai nàng có thể có chuyện gì.
"Đêm nay em đến nhà chị ngủ, từ ngày mai bắt đầu làm điểm tâm mỗi sáng cho chị." Kỷ Dữ Đường không thèm nói đạo lý đưa ra yêu cầu này. Nếu Triệu tiểu thư thích chăm sóc người khác thì cô ôm luôn Triệu tiểu thư mang về nhà để làm bảo mẫu riêng của bản thân là được rồi.
Triệu Mộ Tịch nghe xong còn chưa hiểu gì, sao Kỷ tổng cứ muốn nói chuyện tiền nong với mình vậy, "Dựa vào cái gì?!"
"Mẹ em liên lạc với chị. . ."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)