Triệu Mộ Tịch không chần chừ, khom lưng chui vào xe, đến giờ phút này trái tim nàng vẫn chưa bình ổn.
Hai gã nọ thấy Triệu Mộ Tịch có người đến đón mà chột dạ nên chúng cũng ngừng hành động. Nhìn chiếc xe này có thể thấy chủ nhân chiếc xe không phải người dễ đụng vào vì vậy bọn chúng huýt sáo bỏ đi.
Kỷ Dữ Đường đậu xe sát lề đường, cô quan sát hai gã đã bỏ đi xa từ sau lớp kính xe. Triệu Mộ Tịch ngồi kế bên ghế lái, nàng ôm chặt túi xách, vẫn còn sợ hãi trong lòng, lá gan nàng không lớn, có thể dùng từ nhát gan để hình dung.
Tình trạng hiện tại của Triệu Mộ Tịch không ổn lắm. Hai mắt nàng khóc sưng húp, nước mắt chưa khô còn vương trên mặt, thêm vào đó là năm dấu tay trên mặt... Thoạt nhìn có thể thấy gò má hơi sưng lên. Im lặng một lúc, Kỷ Dữ Đường hỏi khẽ: "Không sao chứ?"
Vừa rồi, cô lại giải vây giúp cô một lần nữa. Triệu Mộ Tịch còn đang mơ màng hồi tưởng chuyện vừa rồi, nàng không ý thức được dáng vẻ hiện tại của mình chật vật bao nhiêu. Nàng mới khóc một trận xong, dấu tay đỏ in trên khuôn mặt trắng nõn nà nhưng nàng đã quen duy trì vẻ mặt tươi cười với Kỷ Dữ Đường, cúi đầu đáp. "...Sao chị lại ở đây?"
Triệu Mộ Tịch không hề biết, Kỷ Dữ Đường không chỉ ở đây, cô còn lặng lẽ ở bên nàng hơn một giờ qua.
Kỷ Dữ Đường thấy nàng cười như vậy, cô nhíu mày. Bất kể là ai nhìn thấy dáng vẻ lúc này của nàng, nàng cũng sẽ mỉm cười như thế để đáp lại. Nàng làm như vậy, chỉ khiến người khác cảm thấy đau lòng, cô đưa khăn giấy sang. "Chị đi ngang qua."
Kỷ Dữ Đường chăm chú nhìn mặt Triệu Mộ Tịch, hơn nữa ánh mắt cô quá đỗi dịu dàng, rốt cuộc nàng cũng ý thức được dáng vẻ chật vật của mình lúc này, nàng không nhận khăn giấy của Kỷ Dữ Đường mà nghiêng đầu sang hướng khác, nâng tay trái chống lên gò má trái, vừa vặn che khuất vết thương.
Vốn dĩ Kỷ Dữ Đường không muốn hỏi nhiều, đây là chuyện riêng của nàng nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi ra miệng. "Xảy ra chuyện gì?"
Triệu Mộ Tịch hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn tâm trạng của mình nhưng khi nàng nói chuyện, giọng nói vẫn run run, nghẹn ngào. "Gặp phải lưu manh thôi..."
“Tôi đang nói..." Kỷ Dữ Đường vươn tay kéo bàn tay trái đang che đậy của Triệu Mộ Tịch, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi. "Mặt em bị gì?"
Giọng cô vừa dịu dàng vừa ấm áp, Triệu Mộ Tịch ngắm nhìn khuôn mặt cô, nàng rất muốn khóc. Chỉ là vài lời nói nhưng dường như Triệu Mộ Tịch có thể cảm nhận được sự quan tâm trong ánh mắt cô. Vào những lúc như thế này, càng có người bầu bạn an ủi lại càng có cảm giác muốn khóc.
Triệu Mộ Tịch không tự nhiên chớp chớp mắt, miễn cưỡng mím môi. Nàng cảm giác bản thân sắp không chịu được nữa.
"Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là cãi nhau với người khác..." Triệu Mộ Tịch vẫn nhẫn nhịn, nàng rất giỏi ngụy trang trước mặt người khác, nàng cười nhạt, sau đó lấy khăn giấy lau vội mặt vài cái. Nàng có thể nói gì với Kỷ Dữ Đường chứ, nói mẹ nàng tát nàng ư? Nói nàng bị đánh như thế này không phải là chuyện ngày một ngày hai ư? Những chuyện như thế này nàng còn không kể cho Lâm Vi nghe, huống chi là Kỷ Dữ Đường.
Cãi nhau? Tất cả mọi chuyện Kỷ Dữ Đường đều nhìn thấy tận mắt, chắc chắn không chỉ đơn giản thế... Nhưng Triệu Mộ Tịch đã nói vậy. Rõ ràng nàng không muốn nói hoặc nàng có nỗi khổ riêng, Kỷ Dữ Đường cũng không tiếp tục hỏi nữa. "Em ở đâu? Tôi đưa em về."
"...Hay là để tôi tự về đi." Triệu Mộ Tịch nói xong, nàng muốn đẩy cửa xe bước xuống nhưng nàng phát hiện cửa xe vẫn khóa. "Kỷ Tổng, phiền chị mở cửa."
"Tôi đưa em về." Giọng nói tuy rất nhỏ nhưng rất có uy lực. Kỷ Dữ Đường không cho Triệu Mộ Tịch có quyền lựa chọn, cô khởi động xe. "Đi như thế nào?"
Vốn dĩ Triệu Mộ Tịch đã nhịn được không khóc nhưng hành động của Kỷ Dữ Đường khiến mũi nàng chua xót.
Kỷ Dữ Đường nhớ đến hành động ngốc nghếch của nàng, vừa ngẩng đầu nhìn trời vừa lau nước mắt. Nàng nghĩ rằng ngẩng đầu là có thể thu nước mắt trở lại à? "Muốn khóc cứ khóc đi."
Đúng là Triệu Mộ Tịch có thể thu nước mắt lại thật, nàng đùa giỡn, oán trách Kỷ Dữ Đường. "Vốn dĩ tôi không muốn khóc, sao chị cứ chọc cho tôi khóc vậy?"
Đôi mắt nàng trong veo như nước, hiện tại lại hồng hồng như mắt thỏ khiến Kỷ Dữ Đường có chút bất đắc dĩ hỏi ngược lại. "Vậy cũng trách tôi?"
"Đúng, trách chị..." Nói xong, Triệu Mộ Tịch nhoẻn miệng cười, không phải nàng cố tình ngụy trang mà là tâm trạng nàng đã thoải mái không ít. Những năm gần đây, nàng không học được bản lĩnh gì khác nhưng khả năng tự chữa lành của nàng lại mạnh nhất. Triệu Mộ Tịch gặp phải chuyện không vui sẽ tìm một góc để khóc một trận như vừa rồi, sau khi lau khô nước mắt sẽ xem như không có gì.
Đến lúc này, Triệu Mộ Tịch mới chú ý đến chú heo màu hồng, nàng với tay lấy nó, đùa nghịch với món đồ chơi mềm mại. Triệu Mộ Tịch nhớ đến hôm Kỷ Dữ Đường và nàng ở cửa hàng... Nàng đã không còn nhớ rõ khi đó cô thật sự vui vẻ hay chỉ là giả vờ, chỉ có một điều bây giờ nàng nhớ, quả thật rất vui. Triệu Mộ Tịch tò mò hỏi Kỷ Dữ Đường. "Chị vẫn còn giữ nó hả?"
"Ừm..." Chủ đề này khiến Kỷ Tổng không có lời nào để nói thêm, cô nghiêng đầu, yên lặng quan sát Triệu Mộ Tịch. Nàng cũng nhận ra chuyện này cũng không có ý nghĩa gì mấy, chẳng qua nàng chỉ cảm thấy ngạc nhiên khi Kỷ Tổng vẫn còn giữ nó, có thể là do không có thời gian để vứt đi.
Kỷ Dữ Đường vẫn đưa nàng về, xe dừng lại bên ngoài một tòa chung cư cũ kĩ, khắp nơi đều là dấu vết loang lổ của năm tháng, sự tồn tại của nó rất khác biệt giữa khu đô thị phồn hoa.
Triệu Mộ Tịch tiếp tục trầm ngâm, nàng không muốn Kỷ Dữ Đường đưa cô về cũng vì mặc cảm thấp kém này, nàng không muốn cô thấy sự tương phản lớn như vậy, một người trước đó luôn giả vờ danh giá, thật ra lại ở trong một căn hộ cũ nát cùng cực, người con gái ham hư vinh cỡ nào mới có thể làm ra chuyện như vậy.
"Là chỗ này?" Kỷ Dữ Đường nhìn khu chung cư bên ngoài cửa xe, cao lắm cũng chỉ sáu bảy tầng lầu.
"Ừm..." Triệu Mộ Tịch khẽ khàng đáp, không dám nhìn vào mắt Kỷ Dữ Đường, nàng sợ nhìn thấy những cảm xúc nàng không mong muốn trong đôi mắt ấy, đại loại như coi thường hoặc cảm thông, cả hai đều đáng sợ như nhau. "Ở đây, tôi vào, cảm ơn..."
Hôm nay Triệu Mộ Tịch rất yên tĩnh, hiếm cười hơn bình thường. Nếu bình thường sau nụ cười là mặt tăm tối của nàng thì hiện tại nàng chỉ còn mảng tối tăm ấy thôi. Khi Triệu Mộ Tịch chuẩn bị xuống xe, Kỷ Dữ Đường gọi nàng lại, trực giác nói cho cô biết lúc này nàng cần người bên cạnh. Lần đầu tiên trong đời, Kỷ Dữ Đường chủ động với một người như thế. "Muốn tôi lên với em không?"
"Dạ?"
Kỷ Tổng thật sự biết đọc suy nghĩ ư? Triệu Mộ Tịch phân vân, quả thật nàng muốn có người kề bên. Nàng thích nàng ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng tâm sự với cô. Phải nói rằng ấn tượng ban đầu rất quan trọng, Kỷ Tổng để lại cho nàng ấn tượng ban đầu quá tốt, dù sau đó đã xảy ra chuyện gì, cô vẫn có thiện cảm kì lạ với cô.
"Tôi không sao, thật mà." Hôm nay kĩ thuật diễn của Triệu Mộ Tịch kém quá, không khó bại lộ cảm xúc yếu ớt nhất của nàng. Triệu Mộ Tịch đối diện với ánh mắt Kỷ Dữ Đường, thật may mắn, nàng không hề thấy thứ cảm xúc mình không mong muốn trong đôi mắt xinh đẹp của cô.
Kỷ Dữ Đường vươn tay, vén sợi tóc trên gò má Triệu Mộ Tịch, chỗ nàng bị tát đã sưng đỏ, da mặt vừa mềm mịn vừa trắng, vốn dĩ rất dễ để lại dấu chứ đừng nói đến cái tát vừa rồi. "Đều sưng lên hết..."
Chóp mũi Triệu Mộ Tịch cách cổ tay của Kỷ Dữ Đường rất gần, nàng ngửi được một mùi thơm thanh nhã. Đúng như ấn tượng cô để lại cho người khác, cô là một người phụ nữ sang trọng, nước hoa cũng cực kỳ xuất sắc. Giây phút Kỷ Dữ Đường nhích lại gần, Triệu Mộ Tịch có cảm giác tim nàng đập thình thịch.
Kỷ Dữ Đường vén tóc nàng, đồng thời nàng cũng khiến lòng nàng rung động.
Triệu Mộ Tịch ngắm nhìn khuôn mặt cô không chớp mắt, có chút say mê.
Lúc này Triệu Mộ Tịch như một con cừu bị thương, im lặng không nói lời nào, trông vô cùng ngoan ngoãn, Kỷ Dữ Đường không kìm lòng được sờ đầu nàng. "Cần đến bệnh viện không?"
"Không cần..." Triệu Mộ Tịch đã bị phân tâm rồi.
Khi Kỷ Dữ Đường sờ đầu Triệu Mộ Tịch, nàng thật sự muốn dựa vào lòng cô, nàng còn muốn ôm cô, rất muốn ôm cô... Tim Triệu Mộ Tịch đập thình thịch. Nếu Kỷ Dữ Đường còn tiếp tục như vậy, đùa không khéo, nàng thật sự sẽ nảy sinh suy nghĩ không an phận.
"Có thật là không cần?"
"Da mặt tôi rất dày..." Triệu Mộ Tịch lấy tay sờ mặt mình, thoải mái cười đùa, tùy ý nói. "Về nhà thoa thuốc, vài hôm là khỏi."
"Da mặt dày để dùng như thế này à?"
"Tôi nói phải là phải." Triệu Mộ Tịch không khách khí phản bác nàng, gãy răng cũng phải nuốt vào bụng, đó là phong cách trước giờ của Triệu tiểu thư.
"Đừng đi đường này vào buổi tối, không an toàn."
"Ừ." Triệu Mộ Tịch gật đầu. "Lần này tôi nhớ kĩ rồi."
Nhìn như thế nào cũng không giống một người nhớ lâu, Kỷ Dữ Đường liếc nàng, hừ nhẹ nói: "Còn cười được..."
Cô nói vậy khiến đường cong trên khóe môi Triệu Mộ Tịch càng lớn hơn.
Kế tiếp, ai cũng không lên tiếng, chỉ còn lại im lặng.
Vào lúc này, Triệu Mộ Tịch nên xuống xe vào nhà mới đúng nhưng nàng lại chậm chạp không nhúc nhích. Bởi vì nàng đang tính toán trong lòng, nàng muốn bên Kỷ Dữ Đường lâu thêm chút nữa, sau khi lên lầu, chỉ còn lại một mình cô đơn độc.
Triệu Mộ Tịch kéo dài thời gian, cố ý khơi mào đề tài. "Kỷ Tổng, sao chị lại đến đây?"
"Đi ngang."
"Ờ..." Vẫn như trước, Triệu Mộ Tịch muốn bắt chuyện với Kỷ Dữ Đường đúng là không dễ dàng. Dĩ nhiên, nàng biết cô đi ngang qua, chẳng qua cô chỉ tò mò tại sao cô đi ngang qua đây. Lần trước Triệu Mộ Tịch gặp Kỷ Dữ Đường, nàng đã rất bất ngờ, không ngờ còn có thể gặp nàng trên con đường này một lần nữa.
"Vậy..." Triệu Mộ Tịch tiếp tục đổi đề tài, không hề có ý định xuống xe, mông nàng cũng dính chặt vào ghế, tình cảnh này giống như lúc bọn họ mới quen, Triệu Mộ Tịch luôn tìm mọi đề tài, nghĩ ra đủ lí do để quấn lấy nàng. "Đúng rồi... Chị ăn cơm chưa?"
Tâm tư nhỏ nhặt này của Triệu Mộ Tịch, Kỷ Dữ Đường đã sớm nhìn thấu. Rõ ràng nàng muốn có người bên cạnh nhưng lại không chịu mở miệng, còn dối lòng giả vờ kiên cường. Kỷ Dữ Đường cũng không vạch trần nàng thuận theo nàng đáp. "Vẫn chưa."
"Sao lại chưa ăn!" Nói đến đây, Triệu Mộ Tịch lập tức biến thành "bà cô già", lãi nhãi: "Chị chờ tôi, tôi đi mua đồ ăn, quay lại nhanh thôi... Chị muốn ăn gì? Chỗ này cái gì cũng có hay là tôi chọn cho chị?"
Cỗ nhiệt tình của nàng đổi lấy ba chữ lạnh nhạt của nàng: "Không cần."
Sau khi Triệu Mộ Tịch bị dội một gáo "nước lạnh", nàng rất sợ giây tiếp theo nàng sẽ nói: “Tôi còn có việc, em về trước đi.” Hiện tại nàng chỉ muốn có người bên cạnh, trò chuyện với nàng.
"Vẫn nên ăn một chút, chút nữa đau dạ dày thì biết làm sao? Chị chờ tôi một chút..." Không nói nữa, Triệu Mộ Tịch nhanh chóng đẩy cửa xe chuẩn bị bước xuống, đúng lúc này tay nàng bị kéo lại. Triệu Mộ Tịch quay đầu lại, Kỷ Dữ Đường đang nắm cổ tay nàng.
"Tôi không quen ăn bên ngoài."
"Ăn không quen..." Mỗi ngày, Kỷ Dữ Đường đều ăn những nguyên liệu thượng hạng, làm sao cô có thể nuốt nổi đồ ăn của quán lề đường chứ. Triệu Mộ Tịch cảm giác bản thân là bị rớt não rồi cho nên mới dùng lối sống của cô trên người Kỷ Dữ Đường. Rõ ràng các nàng tồn tại ở hai thế giới khác nhau, Triệu Mộ Tịch mất mát cười cười. "Vậy chị về nhớ ăn một chút, tôi..."
"Tôi muốn ăn đồ em nấu."
Triệu Mộ Tịch vẫn chưa nói xong câu đã nghe Kỷ Dữ Đường nói tôi muốn ăn đồ em nấu.
"Tôi... nấu?" Triệu Mộ Tịch lặp lại lần nữa, nàng muốn xác nhận rằng mình không nghe nhầm.
Kỷ Dữ Đường nói tiếp. "Ăn bên ngoài không quen, món em nấu tôi ăn tương đối hợp khẩu vị."
"Tôi..." Triệu Mộ Tịch trong lúc... vô tình đã tóm được bao tử của Kỷ Tổng, nàng xoay đầu dựa vào ghế, vui mừng hớn hở hỏi. "Tôi nấu ngon như vậy à?"
Dáng vẻ chật vật bây giờ của Triệu Mộ Tịch rất buồn cười nhưng cũng có vài phần đáng thương, Kỷ Dữ Đường mỉm cười với nàng. Quả nhiên không phải người nhớ lâu, dấu tay vẫn còn trên mặt nhưng đã bắt đầu cợt nhã, tự luyến.
"Vậy..." Bây giờ các nàng chỉ cần xuống xe, cách đó không quá 100 mét là phòng trọ của Triệu Mộ Tịch. Trừ Lâm Vi, nàng chưa từng dẫn người bạn nào đến nơi này, nàng ở "khu nhà ổ chuột", đó vốn là bí mật. Triệu Mộ Tịch do dự một lúc, nàng vẫn nói: "Nếu chị không ngại, hay là đến nhà tôi, tôi nấu cho chị ăn?"
Triệu Mộ Tịch không biết tối nay nàng moi dũng khí ở đâu ra, dám dẫn Kỷ đại tiểu thư đến căn hộ nhỏ bé của mình, phải biết rằng phòng tắm của Kỷ Tổng còn rộng hơn phòng khách nhà nàng.
Thang lầu xi măng dơ bẩn, các mẫu quảng cáo nhỏ dán chi chít trên tường, làm chìa khóa, làm bằng giả, gì cũng có. Đèn ở cầu thang như cảm ứng, thỉnh thoảng vụt tắt, thang máy không có. Triệu Mộ Tịch dẫn Kỷ Dữ Đường lên đến lầu sáu, nàng bỗng có chút hối hận, nàng điên rồi sao? Cho nên mới dắt Kỷ Dữ Đường đến nơi này.
Nàng nhất định là điên rồi, có lẽ Kỷ Dữ Đường không muốn ở lại cái chốn này một giây nào, nàng bắt đầu suy nghĩ linh tinh. Cô im lặng khiến nàng nghĩ ngợi rất nhiều.
"Chắc đây là lần đầu chị đến nơi như thế này ha..." Sau khi lên lầu, câu đầu tiên Triệu Mộ Tịch nói mang theo nồng đậm tự giễu.
Làm gì có ai dùng từ "nơi như thế này" để hình dung chỗ ở của mình, Kỷ Dữ Đường xem xét một vòng môi trường sống xung quanh, với thu nhập của Triệu Mộ Tịch, nàng hoàn toàn có thể thuê một căn hộ tốt hơn.
Triệu Mộ Tịch kéo chiếc cửa sắt rỉ sắt loang lổ ra để Kỷ Dữ Đường vào trước. "Chị ngồi đâu cũng được."
Trừ chiếc ghế sa lon có thể ngồi ở phòng khách, những nơi còn lại đều không thể ngồi được, Kỷ Dữ Đường ngồi xuống ghế salon. Bên ngoài và bên trong căn hộ cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt, trong phòng sạch sẽ chỉnh tề, không khí còn có mùi thơm thoang thoảng, tuy rằng căn hộ không gì trang trí cũng như không có vật dụng gì nhưng nhìn qua nó cũng rất gọn gàng, thoải mái.
"Chị uống nước trước, tôi đi thay đồ." Triệu Mộ Tịch rót một ly nước cho cô. Sau đó, nàng xoay người đi vào phòng ngủ.
Phòng ốc quả thật rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ. Ánh mắt Kỷ Dữ Đường dừng ở tủ để giày, giày cao gót được xếp rất ngay ngắn, nhìn kĩ có thể thấy có giày của hai người phụ nữ.
Kỷ Dữ Đường ngẩng đầu, quan sát không gian bốn mươi mét vuông, không khó nhìn ra dấu vết có hai người sống trong căn hộ này.
Mười phút sau, Triệu Mộ Tịch "thu xếp" gọn gàng bản thân, nàng thay một chiếc áo sơ mi trắng, quần sort ngắn, mái tóc tán loạn cũng đã được cột lên, lớp trang điểm và dấu vết khóc cũng đã không còn. Sau khi Triệu Mộ Tịch thay quần áo, nàng đã trở nên nhẹ nhàng, khoan khoái hơn rất nhiều. (Beta: ủa??? ở nhà mặc áo sơ mi trắng chi ta? Có mùi âm mưu =))) “hít hà ~”)
Chỉ có dấu tay trên mặt là vẫn nổi bật như cũ.
Triệu Mộ Tịch mở cửa tủ lạnh, trong đó rỗng tuếch, không có gì để ăn. Trong khoảng thời gian này, Triệu Mộ Tịch luôn ăn bên ngoài cho nên nàng không có chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trong nhà.
"Chỉ còn mì sợi..." Triệu Mộ Tịch cầm trong tay hai quả cà chua, xoay người bất đắc dĩ nói.
"Tôi sao cũng được."
"Chị ăn snack trước đi." Triệu Mộ Tịch không thường ăn vặt, những cái này đều là của Lâm Vi, thỉnh thoảng cô ấy cũng sẽ sang đây. "Tôi đi nấu mì."
Nhà cửa sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa Triệu tiểu thư còn là mẫu người phụ nữ của gia đình, điểm này quả thật khiến Kỷ Dữ Đường nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Triệu Mộ Tịch cắt thức ăn, Kỷ Dữ Đường tựa vào cửa phòng bếp ngắm nàng thành thạo cắt nguyên liệu. Đôi tay thon dài cầm dao cắt, tất cả động tác đều như nước chảy mây trôi.
Triệu Mộ Tịch quay đầu nhìn Kỷ Dữ Đường, cô thiếu chút nữa... cắt trúng ngón tay của mình... Kỷ Dữ Đường lại ngắm cô, nếu Kỷ Tổng là đàn ông, cô nhất định sẽ nghĩ rằng cô có ý với nàng. Ánh mắt cô như thế, thật sự khiến người khác rất dễ hiểu lầm. Triệu Mộ Tịch thật muốn biết, rốt cuộc người có đầu óc thông minh như Kỷ Tổng hiện tại đang nghĩ gì.
"Kỷ Tổng..." Triệu Mộ Tịch đập hai quả trứng gà vào chén, đánh tan, đũa trúc và thành bát va chạm vang lên tiếng leng keng, nàng bước đến trước mặt Kỷ Dữ Đường, săm soi hỏi. "Không phải chị có ý với tôi chứ? Cứ nhìn tôi như thế."
Kỷ Dữ Đường không tránh ánh mắt của nàng, không nhanh không chậm đáp, câu nói gây tổn thương. "Triệu tiểu thư thật tự tin."
Hôm nay, Triệu Mộ Tịch đấu cùng Kỷ Dữ Đường, nàng từng bước đến gần cô. "Vậy chị nhìn lén tôi làm gì?"
"Nhìn lén? Tôi quang minh chính đại nhìn..." Kỷ Dữ Đường vẫn cười nhạt, cô vươn tay nâng cằm nàng, kéo gần đến mặt mình, tiếp tục thưởng thức khuôn mặt tinh sảo của Triệu tiểu thư, nếu không có dấu tay sẽ càng đẹp hơn.
Triệu Mộ Tịch ngừng hành động trên tay, cơ thể chợt căng cứng, biểu hiện của căng thẳng, mặt nàng gần trong gang tấc... Nguy rồi, Triệu Mộ Tịch vốn chỉ muốn trêu Kỷ Dữ Đường một chút, hiện tại ngược lại nàng bị cô trêu đùa. Cằm nàng bị cô giữ, bốn mắt nhìn nhau, thời gian dường như ngưng đọng...
Vị Kỷ Tổng này... sẽ không cong thật chứ?
Hai tay Triệu Mộ Tịch cầm chén, cứng đờ tại chỗ. Nàng cảm giác nàng đang từ từ đến gần mình, đây không phải ảo giác, chóp mũi của nàng cũng sắp chạm vào gò má của nàng rồi.
Tiêu rồi, tiêu rồi, cong rồi cong rồi, nhịp tim của nàng rất nhanh.
Bầu không khí này khiến đầu óc Triệu Mộ Tịch nóng lên, nàng từ từ nhắm hai mắt lại. Không sai, ở thời điểm mấu chốt này, nàng lại nhắm mắt! Còn động tác nào xấu hổ hơn nữa chứ?! Động tác này chẳng khác nào ngầm nói: Hôn tôi.
Kỷ Dữ Đường cười ghé sát tai nàng, cô dừng một lúc mới dịu dàng nói một câu. "Mì sắp khét rồi."
"..."
Đùa giỡn! Lại bị đùa giỡn!
Triệu Mộ Tịch có cảm giác không biết để cái mặt dày của mình ở đâu, vừa rồi Kỷ Dữ Đường thấy nàng nhắm mắt, chị ta sẽ nghĩ trong lòng như thế nào? Kỷ Dữ Đường xấu xa như vậy, nói không chừng chị ta đã nhắm vào nàng, vậy mà nàng còn ngu ngốc mắc câu...
Xấu hổ, Triệu Mộ Tịch cảm thấy chuyện xấu hổ cả năm của nàng cộng lại cũng không bằng màn xấu hổ vừa rồi.
"Vậy à... Chị ra ngoài đi, trong này khói dầu lắm." Triệu Mộ Tịch không thể làm gì khác hơn là giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Kỷ Dữ Đường đang cười, hơn nữa chị ta còn cười rất "rực rỡ", giống như "trò đùa dai" rốt cuộc đã đạt được như ý.
"Chị đi ra mau..." Gương mặt Triệu Mộ Tịch hơi ửng đỏ, đẩy nàng ra khỏi bếp. "Tôi nấu mười phút nữa là xong rồi."
Trong bếp, một cặp ly đôi thành công thu hút sự chú ý của Kỷ Tổng. Lúc này, nụ cười trên mặt Kỷ Dữ Đường dần dần phai nhạt.
Hai chén mì có vài lát cà chua cộng thêm trứng gà, rắc thêm chút hành lá thái nhuyễn, nhìn cũng rất ngon mắt.
"Ăn tạm nha, dù sao cũng hơn nhịn đói."
Triệu Mộ Tịch luôn thích càm ràm Kỷ Dữ Đường không ăn cơm tối, thật ra chính nàng cũng hay quên. Ăn một mình không tránh khỏi tùy tiện, một bữa đói một bữa no cũng bình thường. Hai người ăn tốt hơn nhiều, ăn cơm cũng ngon miệng hơn cho nên Triệu Mộ Tịch rất thích Lâm Vi đến nhà nàng chơi.
"Ăn ngon không?"
"Ừm." Kỷ Dữ Đường ăn sợi mì nóng hổi, quả nhiên Triệu Mộ Tịch nấu món gì cũng hợp khẩu vị của nàng, cho dù chỉ là món ăn gia đình bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Triệu Mộ Tịch hút một sợi mì, sau đó lại uống chút nước, thỉnh thoảng nàng liếc trộm Kỷ Dữ Đường, hình như hôm nay khẩu vị của cô không tệ lắm.
Kỷ Dữ Đường thấy Triệu Mộ Tịch đang cầm ly nước, nhớ đến một chiếc ly đôi còn lại đang ở trong phòng bếp, hơn nữa những đôi giày ngoài cửa. "Em không ở một mình?"
"Hả?" Triệu Mộ Tịch dừng đũa, tại sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này. "Tôi ở một mình, thỉnh thoảng bạn tôi cũng sang ở cùng..."
"Bạn?" Kỷ Dữ Đường không khỏi nhạy cảm với vấn đề này, vừa rồi lúc nàng vào phòng rửa tay, bàn chải và khăn lông đều có hai cái.
"Chị đã gặp rồi." Nhớ đến chuyện lần trước ở quầy rượu, Triệu Mộ Tịch cảm thấy có mấy phần buồn cười, nàng vừa ăn mì, vừa trò chuyện với Kỷ Dữ Đường. "Chính là cái người ở quầy rượu lần trước, nó đi chung với Hạ Tổng..."
Kỷ Dữ Đường có ấn tượng, một cô gái trang điểm mắt khói, vóc người nóng bỏng.
Nói xong, Triệu Mộ Tịch cảm thấy là lạ, dù sao Hạ Tề cũng là vị hôn phu của Kỷ Dữ Đường, trước mặt Kỷ Tổng nhắc đến chuyện này dường như không thích hợp lắm. Nhưng mối quan hệ giữa Kỷ Dữ Đường và Hạ Tề cũng mơ hồ. "Chị... thật sự muốn kết hôn với Hạ Tổng à?"
"Sao? em muốn đến tham gia hôn lễ?" Kỷ Dữ Đường rất thong thả uống nước mì.
"Ý của tôi là..." Hạ Tề là một tên cặn bã đó. Triệu Mộ Tịch nói một nửa lại ngưng, sao nàng có thể thông minh bằng Kỷ Dữ Đường, cô làm sao có thể không biết, chuyện nhà của người ta cũng không phải chuyện một người ngoài như nàng có thể nhúng tay vào. "Không có gì, ăn mì..."
Yên lặng một lúc, Triệu Mộ Tịch cuối cùng cũng ăn xong ngụm mì cuối cùng, nàng đang cầm ly tiếp tục uống nước.
Kỷ Dữ Đường liếc nhìn ly nước màu hồng nhạt trên tay nàng, thuận miệng hỏi. "Cô ta là bạn gái em?"
"Dạ?" Triệu Mộ Tịch uống xong ngụm nước, ngơ ngác nhìn Kỷ Dữ Đường, nàng không nghe rõ lắm." Chị nói gì?"
Kỷ Tổng làm việc xem trọng hiệu suất, hiếm khi cô nói một câu hai lần nhưng lần này. "Cô ta là bạn gái em hả?"
Lúc này Triệu Mộ Tịch nghe rất rõ ràng từng câu từng chữ. "Cô ta" trong miệng Kỷ Dữ Đường chắc chắn là Lâm Vi. Bạn gái... Đùa gì thế.
Triệu Mộ Tịch đặt ly nước xuống, dùng bàn tay đỡ trán. Nàng cười khổ nói. "Nhìn tôi cong đến thế?"
Kỷ Dữ Đường quan sát kĩ nàng, vô cùng nghiêm túc trả lời vấn đề. "Phải."
"..." Mỗi lần Triệu Mộ Tịch đều không biết phải trả lời Kỷ Dữ Đường như thế nào, hóa ra trong mắt Kỷ Tổng, nàng luôn cong? Triệu tiểu thư vẫn còn ý định giải thích mọi chuyện. "Trước đó tôi chỉ giả vờ, chị nghĩ rằng tôi muốn ư, tôi không có hứng thú với con gái..."
"Phải không?"
Giọng điệu tràn đầy hoài nghi này là có ý gì đây, Triệu Mộ Tịch hắng giọng. "Đương nhiên... là giả, chị còn nghĩ là thật..."
Bất quá, vừa rồi Triệu tiểu thư nhắm mắt, nhìn không giống giả chút nào. Coi như hiện tại Triệu Mộ Tịch không cong thì cũng không thẳng đến mức đó.
"Nếu tôi cong đã sớm ra tay với chị..." Triệu Mộ Tịch càng nói, càng giống như giấu đầu hở đuôi. Nàng dứt khoát cầm ly nước lên uống tiếp.
"Tôi thấy là em không dám."
"Khụ... Ăn xong chưa, tôi dọn nha." Triệu Mộ Tịch đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, gượng gạo bỏ qua chủ đề này. Nàng không muốn thảo luận chủ đề "cong thẳng" với Kỷ Dữ Đường, nàng cảm thấy cô mới cong ấy.
"Triệu Mộ Tịch, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
"Chuyện gì chứ..." Triệu Mộ Tịch đứng dậy cầm chén đi vào bếp.
"Cô ta thật sự không phải bạn gái em?"
"Không phải mà, chị rảnh quá đi..." Còn nói không tin, Triệu Mộ Tịch cầm chén đũa đặt vào bồn, nàng vặn vòi nước, bắt đầu rửa chén, nước chảy ào ào, nàng suy tư... Kỷ Dữ Đường hỏi chuyện này ba lần, nàng có ý gì?
Bất luận là Triệu Mộ Tịch có tự mình đa tình hay không, nàng luôn cảm thấy Kỷ Dữ Đường có suy nghĩ "kia" đối với mình. Vốn là Triệu Mộ Tịch không nghĩ vậy nhưng nàng chợt nhận ra từ lúc trở về từ thành phố H, Kỷ Tổng luôn chủ động liên lạc với nàng.
Chờ Triệu Mộ Tịch lau tay đi ra khỏi bếp, Kỷ Dữ Đường mới đứng lên. "Tôi phải đi."
"Tôi đưa chị xuống."
"Đúng rồi." Kỷ Dữ Đường đột nhiên ngừng lại, dường như cô nhớ ra chuyện gì, tiếp đó nàng rút ví tiền ra...
Triệu Mộ Tịch có dự cảm không lành. Quả nhiên, một giây tiếp theo, Kỷ Tổng rút ra một xấp tiền màu đỏ.
"Em cầm trước."
Lại như vậy...
Có tiền hay lắm sao.
Triệu Mộ Tịch không nhận, sắc mặt nàng thay đổi trong nháy mắt, quả nhiên nàng suy nghĩ vớ vẩn. Kỷ đại tiểu thư cũng chỉ như những kẻ khác mà thôi, vung tiền để biến cô thành món đồ chơi. Có thể là nàng ăn sơn hào hải vị nhiều quá, thỉnh thoảng ăn mấy món cơm canh đạm bạc nàng làm nên cô cảm thấy mới lạ.
Nhưng hiện giờ Triệu Mộ Tịch vẫn còn nhớ rõ, ngày đó cô điện thoại nói với nàng sẽ không có lần sau. Vậy hiện tại là gì?
Kỷ Dữ Đường đặt hai ngàn tiền mặt lên bàn ăn. "Đây là thù lao lần trước, chỗ này chỉ có hai ngàn, phần còn lại lần sau tôi đưa em."
Thù lao nấu cháo lần trước, Triệu Mộ Tịch tưởng chuyện đó đã qua rồi, không ngờ tối nay Kỷ Dữ Đường lại nhắc đến. Nàng làm mặt lạnh, đẩy tiền về phía cô. "Tôi nói rồi, không cần tiền."
"Tôi nói đưa em thì tôi nhất định sẽ đưa, đó là nguyên tắc của tôi. Số tiền này em muốn dùng thì dùng, muốn vứt thì vứt, đó là quyền của em." Kỷ Dữ Đường cười cười. "Tôi đã nói sẽ không có lần sau nữa cho nên em không định tính tiền tôi bữa cơm tối nay nữa chứ, Triệu tiểu thư?"
"Kỷ Tổng..." Nói chuyện phiếm với Kỷ Dữ Đường như đi tàu lượn vậy, nàng vĩnh viễn không biết được cô sẽ nói câu gì tiếp theo. Triệu Mộ Tịch vốn dĩ còn giận nhưng lúc này lại có chút ấm lòng. "Nhưng..."
"Việc này em đã đồng ý, tôi không muốn nói lại lần thứ hai."
Triệu Mộ Tịch đưa Kỷ Dữ Đường xuống lầu, dọc đường đi nàng không biết phải nói gì, hiện tại nàng thật sự rất cần tiền. Đối với nàng, hai ngàn này là một khoản thu nhập đáng kể.
"Em lên đi." Hiện tại chưa đến mùa hè, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch khá lớn, Kỷ Dữ Đường thấy cặp chân trần của nàng đều đã lạnh đến nổi da gà.
"Ừm..." Triệu Mộ Tịch vuốt vuốt cánh tay của nàng. "Chị lái xe cẩn thận."
"Nhớ thoa thuốc lên mặt." Kỷ Dữ Đường nhìn mặt nàng, mặc dù vết sưng đã giảm nhưng dấu tay vẫn có thể thấy rõ.
"Dạ."
Triệu Mộ Tịch nhìn Kỷ Dữ Đường lên xe, chần chừ một lúc nang mới lên nhà, ghé vào bên cạnh cửa sổ. "Kỷ Tổng, nếu lần sau chị đến nữa, tôi sẽ nấu một bữa thật ngon đãi chị~"
"Đến lúc đó hãy nói."
Xe hơi cô rời đi, chỉ còn dư lại một trận khói thải. Triệu Mộ Tịch đứng tại chỗ thẫn thờ một lúc, hôm nay Kỷ Tổng có thể nén lại căn nhà rách nát của nàng một giờ cũng đã là kì tích, cô còn nói lần sau quay lại, làm sao vừa rồi nàng có thể mở miệng nói như thế...
Về đến nhà, Triệu Mộ Tịch cầm số tiền hai ngàn trên bàn ăn. Nàng chợt nghĩ ra một vấn đề, Kỷ Dữ Đường trả tiền cho nàng, cô chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng của nàng là được mà, tại sao phải đưa tiền mặt?
"... Chỗ này chỉ có hai ngàn, lần sau tôi sẽ đưa phần còn lại cho em."
Lần sau đưa thêm... Chiêu này, tại sao Triệu Mộ Tịch cảm giác có chút quen thuộc?
*
Mười giờ tối, phòng luyện tập, ban nhạc của Kỷ Dữ Lộ đang tiến hành tập dợt lần cuối, ngày mai sẽ là buổi đầu tiên ban nhạc biễu diễn trước toàn trường.
Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp lại để tóc Dreadlock, trang điểm khói đậm. Kỷ Dữ Lộ đã có tác phong cao ngạo từ bé, hai mươi mấy tuổi rồi vẫn như đang ở thời kì phản nghịch. Kỷ gia không ai có thể quản được vị nhị tiểu thư này.
Những người hiểu rõ đều nói, đại tiểu thư và nhị tiểu thư Kỷ gia là hai phong cách hội họa rất khác biệt.
Lúc Nhan Âm đeo khẩu trang đi vào phòng luyện tập, Kỷ Dữ Lộ đang hát rất hưng phấn. Nhan Âm tháo khẩu trang xuống, cô cười ra dấu thắng lợi với nàng. Nhiều năm như vậy Kỷ Dữ Lộ vẫn không thay đổi, từ nhỏ đã hấp tấp như vậy. Ban đầu, Kỷ Dữ Lộ và Nhan Âm quen biết nhau thông qua Kỷ Dữ Đường, sau đó hai người càng chơi càng ăn ý trở thành bạn thân không có gì giấu nhau.
Năm ấy 17 tuổi, lần đầu tiên Nhan Âm nói với Kỷ Dữ Lộ, nàng thích chị của cô. Phản ứng đầu tiên của Kỷ Dữ Lộ là Má! Sao cậu không thích tớ?
Cũng từ đó trở đi, Kỷ Dữ Lộ tìm mọi cách giúp đỡ Nhan Âm, cô nghĩ mọi cách để bẻ cong chị của mình nhưng chỉ tiếc là nhiều năm trôi qua, tiến độ kế hoạch bẻ cong chị cô vẫn không có tiến triển.
Âm nhạc vẫn chưa chuẩn bị xong, Kỷ Dữ Lộ ra dấu để mọi người tạm ngừng, sau đó cô chạy đến chỗ Nhan Âm, ôm nàng thật chặt. "Tiểu Âm, cậu về khi nào?"
"Vừa xuống máy bay là tới tìm cậu. Không phải ngày mai cậu biểu diễn sao? Mình xin đoàn làm phim cho nghỉ hai ngày, cố tình về xem cậu."
"A~" Kỷ Dữ Lộ ôm nàng làm nũng. "Mình biết cậu tốt với mình nhất."
Nhan Âm túm bím tóc của Kỷ Dữ Lộ, nàng nhỏ hơn cô nửa tuổi nhưng ngược lại cô còn giống em gái của nàng hơn. "Mọi người đang chờ cậu luyện tập kìa."
"Không tập không tập, lâu rồi mình không gặp cậu, nhớ cậu muốn chết, tụi mình đi uống chút gì đi~" Kỷ Dữ Lộ rất tùy hứng, lôi kéo Nhan Âm muốn rời đi. "Mình thấy cậu cố tình trở về không phải là nhớ mình, nhớ chị mình đúng không?"
"Cậu nói gì vậy chứ."
"Cậu dám nói không nhớ chị mình không?"
Nhớ thì sao, nhắc đến chuyện này, Nhan Âm buồn bực. "Đừng giỡn, chị cậu sắp kết hôn rồi."
"Đi, mình có tin tốt cho cậu..."
Cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên ngoài trường, cả hai chọn hai ly trà trái cây.
"Nói cho cậu biết, chị mình không có yêu đương với Hạ Tề, bọn họ không thể nào cưới nhau..." Kỷ Dữ Lộ cắn ống hút, nàng phải lì lợm nhõng nhẽo một thời gian dài mới moi ra được tin tức này từ chỗ Kỷ Dữ Đường. " Bọn họ đính hôn là ý của ông nội mình, cậu cũng biết sức khỏe của nội mình không tốt..."
Kỷ Đổng sự trưởng có ý tác hợp cho Kỷ Dữ đường và Hạ Tề, mấy năm trước ông cụ mắc bệnh ung thư phổi, hiện tại ông cũng không còn sống được bao lâu, mọi người đều hiểu rõ tâm nguyện của ông ấy.
"Có thật không?"
"Tất nhiên, cho nên, cậu cứ yên tâm theo đuổi chị của mình đi!" Nói xong, Kỷ Dữ Lộ lấy ra hai tấm vé vào cửa từ trong túi xách. "Đây là vé buổi biểu diễn của mình ngày mai, số ghế cạnh nhau, cậu dắt chị mình đến đây nha."
Bởi vì đây là buổi biểu diễn chính thức đầu tiên của Kỷ Dữ Lộ cho nên Kỷ Dữ Đường nhất định sẽ đến. Cô đã suy tính rất chu đáo, Nhan Âm nhận lấy hai tấm vé. "Dữ Lộ, cảm ơn."
"Mình với cậu còn cảm ơn gì chứ, thật là."
*
"Mời em đi xem biểu diễn? Đầu chị không bị ấm đó chứ..." Triệu Mộ Tịch cố ý sờ sờ trán Lâm Vi. "Còn là ghế VIP!"
"Nếu không phải không có ai để mời, ai thèm rủ em chứ, đi hay không nói một tiếng."
"Tất nhiên đi, miễn phí dại gì không đi." Triệu Mộ Tịch rất hiểu Lâm Vi, nàng có tiền sẽ mua giày mua túi xách chứ tuyệt đối không mua vé xem biểu diễn. "Đại Vi, ai cho chị vé này?"
"Nhị tiểu thư cho mình, tối nay là buổi biểu diễn riêng của Nhị tiểu thư."
Nhị tiểu thư là Nhị tiểu thư Kỉ gia, cũng chính là Kỷ Dữ Lộ, cô ta và Lâm Vi có quan hệ rất tốt, có không ít chuyện làm ăn là do cô ấy giới thiệu. Khi Triệu Mộ Tịch trò chuyện với Lâm Vi, cô thường sẽ nhắc đến người này cho nên nàng không xa lạ gì Kỷ Dữ Lộ, chẳng qua bọn họ chưa từng gặp mặt thôi.
Triệu Mộ Tịch siết chặt tấm vé vào cửa, buổi biểu diễn của em gái, vậy Kỷ Dữ Đường sẽ đi chứ?
Đáp án là chắc chắn.
Khi đang soát vé ở hội trường, Triệu Mộ Tịch gặp Kỷ Dữ Đường, hay nói chính xác hơn là cô nhìn thấy nàng trước.
Khi đó, Triệu Mộ Tịch đang ăn kem do Lâm Vi đút.
"Kem trà xanh ăn ngon ghê, cho em cắn thêm một miếng."
Lâm Vi liếc Triệu Mộ Tịch. "Cắn một cái hết một nửa, muốn ăn thì tự mình mua."
"Cắn chút xíu thôi..."
Triệu Mộ Tịch chỉ lo đùa giỡn với Lâm Vi, nàng không hề chú ý đến cách đó một mét có một ánh mắt đã nhìn chằm chằm nàng hơn năm giây.
Kỷ Dữ Đường gọi nàng trước, chất giọng ôn hòa. "Triệu Mộ Tịch."
Lúc Triệu Mộ Tịch xoay người, miệng nàng còn ngậm một ngụm kem trà xanh, răng muốn rụng vì lạnh, nàng nuốt vào một hơi. "Kỷ Tổng..."
"Bạn của chị à?" Nhan Âm đứng bên cạnh Kỷ Dữ Đường, hỏi khẽ.
"Chúng ta đi vào thôi."
Nàng dẫm giày cao gót đi đến bên cạnh Triệu Mộ Tịch, một cô gái đeo khẩu trang đi bên cạnh cô. Triệu Mộ Tịch không chào lại, nàng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng rời đi của cô. Ngàn vạn lần không nên suy đoán ý nghĩ của Kỷ Tổng, nàng nhất định phải quen với thái độ lúc nóng lúc lạnh của cô.
"Em với Kỷ đại tiểu thư thật đúng là có duyên mà ~" Sau khi Kỷ Dữ Đường đi, Lâm Vi dùng vai cọ cọ Triệu Mộ Tịch, mặt cười hớn hở nói.
Buổi biểu diễn 8 giờ bắt đầu, bây giờ là 7:40 phút.
Triệu Mộ Tịch kéo Lâm Vi, cả hai đi vào hội trường. Đúng là khéo, nàng ngồi chung hàng ghế với Kỷ Tổng, chỉ có điều bọn họ ngồi cách một người.
Cả hai lại gặp mặt, Triệu Mộ Tịch chỉ mỉm cười với Kỷ Dữ Đường, sau đó cô ngồi xuống cạnh Nhan Âm. Nhan Âm vẫn đeo khẩu trang, chỉ cần là nơi công cộng, nàng rất ít khi tháo xuống.
Khi còn cách giờ biểu diễn ba phút, Kỷ Dữ Đường bỗng nghiêng đầu sang nói nhỏ bên tai Nhan Âm. "Tiểu Âm, chúng ta đổi chỗ."
Nhan Âm chần chừ một lúc, cô cũng không nghĩ quá nhiều. "Được."
Người bên cạnh đột nhiên đứng lên, Triệu Mộ Tịch theo bản năng nhìn sang trái, nàng thấy hai người họ đổi chỗ cho nhau. Sau đó, Kỷ Tổng mỉm cười ngồi xuống cạnh nàng, cô tao nhã gác chân trái qua đùi phải, chăm chú nhìn lên sân khấu.
Hội trường rất ồn ào, nói chuyện bình thường sẽ không nghe rõ, phải kề sát tai nói. Vì vậy, Triệu Mộ Tịch không nói gì với Kỷ Dữ Đường, nàng cũng không thể kề sát tai cô chỉ để nói một câu. "Kỷ Tổng, trùng hợp ghê"
Kỷ Dữ Lộ là hát chính, tối nay có 13 ca khúc, tạm thời nàng biểu diễn cũng không tệ, nàng có thể luyện đến hôm nay cũng chịu không ít cực khổ.
Triệu Mộ Tịch nhìn cô gái theo phong cách punk trên sân khấu, nàng thật sự không dám tin người này chính là em gái của Kỷ Tổng. Hai người bọn họ trừ tên và giới tính, đúng là không còn điểm nào giống nhau.
Không khí hiện trường rất high, ngay cả Triệu Mộ Tịch thường ngày không tiếp xúc với rock and roll cũng tận dụng cơ hội tối này để tận hưởng không gian âm nhạc trước giờ nàng chưa có cơ hội cảm nhận.
Buổi biểu diễn dần đến hồi kết, Triệu Mộ Tịch cảm giác cùi chỏ nàng bị người nào đó đẩy một cái, nàng quay đầu lại vừa vặn thấy Kỷ Dữ Đường đứng dậy...
Triệu Mộ Tịch cho rằng Kỷ Dữ Đường vô tình đụng trúng nàng vì vậy nàng quay đầu lại tiếp tục xem biểu diễn. Không quá mấy giây, điện thoại di động của nàng rung lên.
Tên hiển thị: Kỷ Tổng.
Triệu Mộ Tịch nắm chặt điện thoại, nàng ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, phát hiện Kỷ Dữ Đường đứng ở một lối ra nhỏ cách đó không xa.
Dường như đang đợi nàng...
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)