Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 71

4820 3 41 0

"Vậy chị nằm là được, em động đậy cho."

 

Kỷ Dữ Đường bắt lấy đôi tay không đứng đắn của Triệu Mộ Tịch, ánh mắt quyến rũ, giọng điệu lười nhác, "Vẫn còn sức để ăn em."

 

Triệu Mộ Tịch cũng nghe ra hương vị mệt mỏi trong giọng nói Kỷ Dữ Đường, vừa rồi chỉ đùa mà thôi, nàng vẫn chưa đói khát đến vậy. Triệu Mộ Tịch quay người ôm eo Kỷ Dữ Đường, ôm cô vào lòng dịu dàng nói: "Mệt thì tắm xong nằm một lúc nha, em đi nấu cơm."

 

"Cũng không hẳn mệt, mấy ngày nay ồn ào quá, hơi ầm ĩ một chút." Bình thường không ngừng gặp khách hàng, nghỉ phép cũng không được thanh tịnh, hơn nữa mấy ngày này Triệu Mộ Tịch không nằm bên gối, Kỷ Dữ Đường ngủ không an ổn, nàng xoa đầu Triệu Mộ Tịch, cười nói thêm, "Buổi tối thiếu em, ngủ không ngon."

 

Không có em chị ngủ không được, lời nói đơn giản nhưng lại êm tai hơn bất kỳ lời yêu thương nào.

 

Mấy ngày nay Triệu Mộ Tịch cũng ngủ không ngon, luôn cảm thấy trống trải khi không có cô ôm, đã quen việc cô hôn mình chúc ngủ ngon, cũng quen với nụ hôn dịu dàng đánh thức mình trên giường mỗi sáng. 

 

Triệu Mộ Tịch tràn ngập ý cười trong mắt nhìn cô, sau đó như gà con mổ thóc hôn lên môi cô "ba ba ba ba ba ba", làm nũng thật sự. Kỷ Dữ Đường xoay người mỉm cười áp Triệu Mộ Tịch lên tường, vén tóc nàng lên, hôn nhẹ lên trán, mắt, mũi, má, và môi nàng, mới nói, "Chị đi tắm trước đây."

 

Lần đầu tiên gặp Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch cảm thấy yêu đương với người phụ nữ này nhất định sẽ nhàm chán, sau này không ngờ Kỷ Tổng vừa dính người vừa lãng mạn, giống hồ ly tinh, chuyên đi quyến rũ người ta.

 

"Em muốn thưởng cho chị." Hai tay Triệu Mộ Tịch đặt trên eo cô vẫn chưa buông ra.

 

"Thưởng cho chị?"

 

"Phải...... Thưởng vì chị biểu hiện tốt." Triệu Mộ Tịch nhớ tới lời Kỷ Dữ Lộ nói với nàng hai ngày trước, Kỷ Tổng về nhà với vợ, biểu hiện mười điểm nên được khen thưởng. 

 

"Thưởng cho chị cái gì?"

 

Triệu Mộ Tịch nhếch miệng cười, nghĩ nghĩ nói:"Giúp chị tắm nha, mát xa toàn thân."

 

Kỷ Dữ Đường véo vành tai nàng, "Em rõ ràng là đang tự thưởng cho mình."

 

"Nào có ~~~" Triệu Mộ Tịch trợn tròn mắt, "Kỷ Tổng, tôi cung cấp dịch vụ “chà lưng mát xa đoan trang đứng đắn” nha."

 

Mới nói xong không quá một phút đồng hồ, Triệu Mộ Tịch đã tự vả mặt mình.

 

Kỷ Dữ Đường mỉm cười, bị Triệu Mộ Tịch lôi kéo đến phòng tắm, dưới ánh đèn vàng ấm áp, hai người nhiệt tình hôn môi đối phương cho đến khi trên người cởi không còn một mảnh.

 

"A...... Cái này gọi là phục vụ đoan trang đứng đắn của em hả?" Kỷ Dữ Đường mặt đỏ bừng, thở hổn hển, lại bị Triệu Mộ Tịch ép thân mình ưỡn về sau, Kỷ Dữ Đường một tay chống lên bồn rửa, một tay đặt trên đầu Triệu Mộ Tịch đang chôn ở lồng ngực cô.

 

Triệu Mộ Tịch vươn tay ôm lưng cô, đưa thân mình qua nhẹ nhàng cọ cọ, cúi đầu khẽ cắn cổ Kỷ Dữ Đường, "Ấy ơi, em dùng miệng mát xa cho chị nha, được không?"

 

"Được......"

 

Triệu Mộ Tịch vốn không định hiện tại giày vò Kỷ Dữ Đường, nhưng nàng đã đánh giá cao khả năng tự chủ của mình, có một số việc khó kìm lòng nổi nhưng Triệu Tiểu Thư lại quá khiêm tốn, nàng rõ ràng còn đói khát hơn trong tưởng tượng của mình nhiều lắm.

 

Triệu Mộ Tịch càng nhịn không được khi thấy Kỷ Dữ Đường bị mình làm cho ý loạn tình mê, thân thể hai người dưới vòi sen lung tung va chạm, từ phòng tắm đến phòng ngủ, dọc theo đường đi môi lưỡi hai người chưa từng tách ra, cuối cùng thất tha thất thểu cùng lăn đến trên giường. 

 

"Chị mệt mỏi thì ngủ một giấc đi ~" Triệu Mộ Tịch nằm sấp trên người Kỷ Dữ Đường, cố ý đột ngột dừng lại.

 

"Triệu Mộ Tịch!" Kỷ Dữ Đường than nhẹ một tiếng, ôm cổ nàng, đẩy cảm giác mình lên đến đây rồi còn không giải quyết, sợ là Triệu tiểu thư ngứa da muốn được "dạy dỗ" đây.

 

Triệu Mộ Tịch vùi đầu vào hõm cổ cô, "Muốn sao?" 

 

Kỷ Dữ Đường mơ màng, nắm tay Triệu Mộ Tịch, há miệng nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay trắng nõn thon dài của nàng, mút một hồi lại cầm tay nàng dắt xuống dưới.

 

"Không được, em muốn khen thưởng trước......" Triệu Mộ Tịch rút tay mình ra, hơi thở đã ổn không nổi rồi, nàng bắt đầu hôn lại Kỷ Dữ Đường từ đầu.

 

Khi hôn đến cằm, Kỷ Dữ Đường than nhẹ, đỡ đầu Triệu Mộ Tịch đẩy xuống dưới, "Bắt đầu từ phía dưới......"

 

Dùng miệng mát xa toàn thân, ờ thì, miệng Triệu Mộ Tịch tê rần hết rồi, lưỡi cũng rút gân.

 

Sức cùng lực kiệt sau cơn điên cuồng, hai người ôm nhau lẳng lặng nằm, Kỷ Dữ Đường dụi đầu vào tóc Triệu Mộ Tịch, nhắm mắt ngửi lấy hương thơm thoang thoảng mới chìm vào giấc ngủ.

 

Triệu Mộ Tịch còn muốn nói chuyện ngày mốt bay ra nước ngoài, nhưng thấy cô nhắm mắt ngủ rồi cũng không nói gì. Triệu Mộ Tịch lại ôm Kỷ Dữ Đường nằm một lúc, mãi đến khi Kỷ Dữ Đường ngủ say, Triệu Mộ Tịch hôn hôn trán cô, xuống giường chuẩn bị bữa tối.

 

Bảy giờ tối, Triệu Mộ Tịch làm thức ăn xong mới đi đến phòng ngủ gọi Kỷ Dữ Đường rời giường, thật sự là hiếm khi nhìn thấy bộ dáng Kỷ Tổng ngủ nướng, Triệu Mộ Tịch nhịn không được len lén chụp hình.

 

Có lẽ mấy ngày nay thực sự ngủ không ngon, Kỷ Dữ Đường bất tri bất giác ngủ hơn hai giờ, dường như trở lại căn hộ bên này cô mới có thể ngon giấc. 

 

Triệu Mộ Tịch cúi xuống ôm Kỷ Dữ Đường qua lớp chăn, không lập tức đánh thức cô, chỉ mỉm cười chạm vào tóc cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, thật sự là càng xem càng thấy đẹp, có lẽ mỗi ngày nhìn thôi cũng không thấy chán.

 

Kỷ Dữ Đường nửa mở mắt, thấy Triệu Mộ Tịch cười như một đứa ngốc, cong khóe môi lộ ra một hàm răng trắng, Kỷ Dữ Đường vươn tay dùng mu bàn tay xoa khuôn mặt nàng, làn da trơn bóng tinh tế, bình thường thấy nàng cũng không chăm sóc nhiều, nhưng nhìn vẫn thấy trẻ tuổi.

 

Kỷ Dữ Lộ còn hay nói đùa rằng Kỷ Dữ Đường là "trâu già gặm cỏ non", suýt bị Kỷ Dữ Đường dùng ánh mắt lườm chết.

 

Để cô sờ soạng một hồi, Triệu Mộ Tịch nắm tay Kỷ Dữ Đường nghiêng đầu làm nũng hôn cô, "Dậy ăn cơm ~"

 

“Muốn ăn canh."

 

"Một chén to luôn, có muốn em đút chị không?" Triệu Mộ Tịch cười kéo cô dậy.

 

Triệu Mộ Tịch múc một chén canh màu trắng sữa cho Kỷ Dữ Đường, trước khi đưa qua còn lẩm bẩm, "Canh cá ăn canh cá."

 

Kỷ Dữ Đường trợn mắt liếc nàng một cái.

 

Triệu Mộ Tịch tiếp tục gắp đồ ăn cho Kỷ Dữ Đường, nhìn cô ăn hai chén canh nhỏ, nửa bát cơm mới hài lòng. Buổi chiều, khi Kỷ Dữ Đường ngồi trên sô pha, Triệu Mộ Tịch liền chui ra sau xoa bóp vai giúp cô, thường thường còn đút trái cây.

 

"Lại đây." Kỷ Dữ Đường để nàng mát xa một hồi liền lôi kéo nàng, không để nàng ấn nữa.

 

Triệu Mộ Tịch thuận thế nằm xuống, sườn mặt gối lên đùi cô, "Em đặt vé máy bay và khách sạn rồi, ngày mốt bay."

 

"Được."

 

Triệu Thải Nam điều trị tâm lý ở nước ngoài. Nghe bác sĩ điều trị nói tình trạng của bà đã tốt hơn rất nhiều. Mấy ngày trước khi Triệu Mộ Tịch gọi điện, bà nói mình đang học ngoại ngữ, đã có thể giao tiếp hằng ngày với người ngoại quốc. Từ trong giọng nói của bà, Triệu Mộ Tịch cũng có thể nghe ra tâm lý bà đã tốt, trong lòng tự nhiên thấy nhẹ nhõm.

 

"Cảm ơn." Triệu Mộ Tịch nắm tay Kỷ Dữ Đường, đột nhiên nói tiếng cảm ơn, mỗi lần nghĩ đến chuyện Triệu Thải Nam, trong lòng Triệu Mộ Tịch luôn cảm kích. Kỷ Dữ Đường xuất hiện cải biến quỹ đạo cuộc đời nàng. 25 năm qua, nàng chưa từng có cảm giác thảnh thơi và hạnh phúc như lúc này, "Cảm ơn chị......"

 

Triệu Thải Nam cũng hỏi Kỷ Dữ Đường, hỏi nàng và Kỷ Dữ Đường rốt cuộc là quan hệ gì, ngày đó khi lên phi cơ, Triệu Mộ Tịch cũng không giải thích rõ ràng với bà. Triệu Mộ Tịch nói với Triệu Thải Nam rằng nàng và Kỷ Dữ Đường đã ở bên nhau rồi, Kỷ Dữ Đường đối xử với nàng tốt lắm, Triệu Thải Nam im lặng một lúc sau đó hỏi lại Triệu Mộ Tịch, người nhà của Kỷ Dữ Đường có đồng ý hay không? Vấn đề này, Triệu Mộ Tịch không thể trả lời.

 

Kỷ Dữ Đường không thích nghe Triệu Mộ Tịch nói cảm ơn, nàng dùng đầu ngón tay vuốt ve cánh môi Triệu Mộ Tịch rồi cúi đầu hôn, "Còn khách khí với vợ em sao."

 

Mỗi lần gọi "vợ", trái tim Triệu Mộ Tịch vừa ngọt ngào lại đắng chát, nàng biết rõ hai từ này cách xưng hô thân thiết giữa nàng và Kỷ Dữ Đường, không mang ý nghĩa thực chất khác.

 

"Dữ Đường......"

 

"Sao?"

 

Triệu Mộ Tịch muốn nói gì, mở miệng rồi lại không biết nên nói sao, đơn giản ngẩng đầu hôn cô.

 

"Nhát gan --" Kỷ Dữ Đường nhéo cằm Triệu Mộ Tịch, hỏi, "Chị cũng đã gặp phụ huynh em, vậy em có nguyện ý theo chị cùng nhau về nhà hay không?"

 

Vẻ mặt Triệu Mộ Tịch trở nên nghiêm túc, đây không phải lần đầu tiên Kỷ Dữ Đường nói muốn dẫn nàng về nhà, nhưng nàng đều nghĩ là Kỷ Dữ Đường dỗ cho nàng vui thôi, cho tới giờ chưa từng xem là thật, "Chị nói thật sao?" 

 

"Đương nhiên." Từ trước đến nay Kỷ Dữ Đường luôn nghiêm túc trong tình cảm, không tồn tại khái niệm chơi chơi mà thôi. Cô và Triệu Mộ Tịch nếu đã xác định quan hệ, tất nhiên có dự định dẫn nàng về nhà, chỉ là thời điểm chưa chín muồi. Cô sẽ không mạo muội dẫn Triệu Mộ Tịch về, ít nhất cô phải nắm chắc, không để Triệu Mộ Tịch chịu oan ức.

 

Hiện tại, Kỷ Dữ Đường muốn nghe cách nghĩ của Triệu Mộ Tịch trước.

 

"Em nguyện ý, nhưng......" Trong lòng Triệu Mộ Tịch trăm phần nguyện ý, nàng muốn cùng Kỷ Dữ Đường vẫn luôn thế này, nhưng lại sợ mình không may mắn như vậy. Triệu Mộ Tịch chưa bao giờ nghĩ tới tình huống khi được Kỷ Dữ Đường dẫn về nhà. Giờ vừa nghe Kỷ Dữ Đường nói, lập tức suy diễn ra trong đầu cảnh phiên tòa hội thẩm ba người,  người Kỷ gia hẳn là đều sắm “vai ác”. Kỷ Dữ Đường có thể ở bên nàng đã là một kỳ tích, nàng và Kỷ Dữ Đường đều là nữ, lại “môn không đăng, hộ không đối”, "Ba mẹ chị có thể chấp nhận em sao?"

 

"Người mà chị nhìn trúng, bọn họ cũng sẽ không khó xử." Lời này của Kỷ Dữ Đường là sự thật, Kỷ gia vẫn luôn dân chủ, từ nhỏ đến lớn, mặc kệ việc lớn việc nhỏ, ba mẹ nàng đều sẽ cho nàng kiến nghị nhưng không thay nàng đưa ra quyết định, "Có chị che chở em, nhát cái gì."

 

Nghĩ nhiều cũng vô dụng, chuyện gì đến cũng phải đến, Triệu Mộ Tịch nằm sấp trên đùi cô, mỉm cười ngẩng đầu hỏi, "Ba mẹ chị dễ ở chung không?"

 

"Trong nhà chị, tính khí cá biệt nhất, ngang ngược nhất là Dữ Lộ." Kỷ Dữ Đường cúi đầu lấy tăm đút hoa quả cho Triệu Mộ Tịch, nói đùa, "Em ngay cả em ấy cũng có thể thu phục, còn sợ ba mẹ chị à?"

 

Cùng lúc đó, Kỷ Dữ Lộ hắt xì hai cái.

 

"Không cần gấp gáp gặp phụ huynh." Triệu Mộ Tịch xoay người ngồi dậy, quỳ ở trên đùi nàng, đưa tay ôm cổ Kỷ Dữ Đường, mặt đối mặt, Triệu Mộ Tịch biết cô muốn cho mình cảm giác an toàn, Kỷ Tổng có tâm ý này, Triệu Mộ Tịch đã rất thỏa mãn. Triệu Mộ Tịch cúi người hôn vành tai Kỷ Dữ Đường, nhẹ giọng nói, "”yêu đương vụng trộm” vẫn kích thích hơn ~~~"

 

Kỷ Dữ Đường ôm nàng vào lòng, thuận tay véo eo nàng một cái, nhíu mày cười, "Nói tào lao gì đó."

 

Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, mùng 5 đầu năm hai người xuất phát đến nước C.

 

Lần cuối Triệu Mộ Tịch nhìn thấy Triệu Thải Nam đã là nửa năm trước, Triệu Mộ Tịch không dám nghĩ bọn họ có ngày còn có thể ở chung như hai mẹ con bình thường. Khi Triệu Mộ Tịch gặp lại bà, bà như một người khác, sắc mặt không còn tiều tụy nữa, làn da cũng tốt hơn trước kia, thoạt nhìn còn muốn trẻ hơn năm trước, còn nở nụ cười với mình.

 

"Mẹ, con đến thăm mẹ."

 

Triệu Thải Nam đã làm mẹ mấy chục năm, giờ lại cảm thấy mình không có một chút kinh nghiệm làm mẹ, nhìn con gái cũng luống cuống chân tay.

 

"Dì, dì ở bên này đã quen chưa?"

 

Vẫn là Kỷ Dữ Đường ở bên người nàng, Triệu Thải Nam nhìn hai người nắm tay nhau, còn thêm hai chiếc nhẫn, trong lúc nhất thời nước mắt lưng tròng, không biết nói gì, qua một lúc lâu, bà mới gượng cười nói, "Dì quen rồi, quen rồi......"

 

"Mẹ......" Triệu Mộ Tịch chỉ biết tiến lên ôm bà, giúp bà lau nước mắt, nàng cũng khóc, nhớ tới những ngày tháng hai người nương tựa nhau mà sống, chịu bao nhiêu gian khổ mới sống được đến giờ, Triệu Mộ Tịch yêu tiền như vậy là vì có thể có hôm nay. Từ nhỏ đến lớn, tâm nguyện hàng đầu của nàng là để mẹ có cuộc sống của người bình thường.

 

"Mẹ dẫn tụi con đi dạo xung quanh."

 

Nơi này tương tự một viện tâm lý trị liệu, ở vùng ngoại ô, không khí và phong cảnh đều rất tốt, Triệu Thải Nam đã hoàn toàn bắt đầu một cuộc sống khác ở đây, có bác sĩ tâm lý giúp bà cởi bỏ khúc mắc, gặp gỡ bạn bè mới. Bà biết chi tiêu nước ngoài đắt đỏ nên khi nhàn rỗi liền học ngoại ngữ, thỉnh thoảng cũng đi ra ngoài làm bán thời gian.

 

Nhìn thấy tâm trạng Triệu Thải Nam tốt như vậy, Triệu Mộ Tịch giải quyết được chuyện lớn trong lòng. Trước kia nàng luôn cho Triệu Thải Nam tiền, lại không ý thức được tâm bệnh của bà nghiêm trọng thế nào, những gì mẹ nàng trải qua cả đời, người bình thường không có khả năng chịu đựng được.

 

Đủ loại chuyện trong quá khứ, Triệu Mộ Tịch không hận bà, vĩnh viễn không cách nào hận bà.

 

Ở cùng Triệu Thải Nam ba ngày, Triệu Mộ Tịch còn vài ngày nghỉ đều để Kỷ Tổng "làm chủ". Ngày thứ ba, Kỷ Dữ Đường trực tiếp dẫn Triệu Mộ Tịch bay đến hòn đảo nhiệt đới, dù sao cũng là nghỉ ngơi nên không sắp xếp đi lại quá nhiều, chỉ có hai người bọn họ, không có người khác quấy rầy, nhão nhão dính dính qua năm ngày bốn đêm.

 

Đi du lịch vốn là một chuyện tốt đẹp, lại còn ở bên người mình thích, giống như làm gì cũng đều có ý nghĩa. Tắm nắng, bơi lội, lặn biển, tản bộ... Nhưng không biết xấu hổ mà nói, điều Triệu Mộ Tịch thích nhất là nghe âm thanh sóng biển, cùng cô làm tình. 

 

Không rong chơi thoải mái được mấy ngày, về nước công việc lại ngập đầu.

 

Triệu Mộ Tịch bận rộn, hơn nữa hạn chót gửi bài cho cuộc thi thiết kế cũng ngày càng gần, mỗi ngày buổi tối trở về Triệu Mộ Tịch đều tăng ca thêm giờ vẽ bản thảo thiết kế.

 

Cuối tuần, nàng cứ theo lẽ thường đến phòng triển lãm thời trang làm người hướng dẫn, mỗi lần đều mang theo bản thảo thiết kế. Trong lòng Triệu Tiểu Thư còn tính toán, chờ gặp giáo sư Hề, thuận tiện nhờ giáo sư chỉ điểm mình sửa một chút.

 

Mang theo mục đích này, Triệu Mộ Tịch cũng chưa "ngẫu nhiên gặp" được Hề Vân ở phòng triển lãm.

 

Năm giờ chiều kết thúc công việc, Triệu Mộ Tịch vừa ra phòng triển lãm, chưa đi bao xa mưa liền trút xuống, bất đắc dĩ phải đến quán cà phê cạnh đó ngồi tạm.

 

"Giáo sư Hề, thật khéo quá --" Triệu Mộ Tịch đẩy cửa đi vào, ánh mắt đầu tiên liền thấy được Hề Vân, bà đang ngồi cạnh cửa sổ, uống cà phê xem tạp chí.

 

"Tiểu Triệu." Hề Vân đặt cà phê trong tay xuống, mỉm cười gật đầu với Triệu Mộ Tịch, "Ngồi đi, muốn uống gì cô mời."

 

"Cháu sao có thể không biết xấu hổ, để cháu mời cô đi." Triệu Mộ Tịch mỉm cười kéo ghế ngồi xuống, "Cô giúp cháu chỉ điểm bản thảo thiết kế, cháu còn chưa cảm tạ cô."

 

"Việc nhỏ thôi mà."

 

"Cô ở đây đợi người sao?"

 

"Đợi tham gia buổi tọa đàm nghệ thuật, tài xế trên đường có việc trì hoãn, cô bèn ngồi chờ ở đây."

 

"Ra là thế......" Triệu Mộ Tịch nhớ đã gặp Hề Vân nhiều lần cũng chưa hỏi xin phương thức liên hệ, liền da mặt dày nói, "Giáo sư Hề, cháu có thể xin phương thức liên hệ với cô sao? Sau này có chỗ nào không hiểu, cháu còn muốn thỉnh giáo......"

 

"Trên này có mail của cô." Hề Vân đưa một tấm danh thiếp cho Triệu Mộ Tịch, ngoài cửa sổ vẫn đang mưa, có lẽ một hồi cũng chưa tạnh, "Bản thảo thiết kế thế nào rồi?"

 

"Còn đang sửa, vừa lúc phiền toái cô giúp cháu xem một chút......" Triệu Mộ Tịch lập tức từ trong giỏ lấy ra bản thảo thiết kế đã đánh máy xong, nghĩ thầm có thể quen biết đại lão trong nghề như vậy, mình đúng là chó ngáp phải ruồi rồi.

 

Hề Vân trước kia dạy học sinh, đương nhiên thích người hiếu học, hơn nữa vốn có hảm cảm với Triệu Mộ Tịch, chỉ điểm cũng rất kiên nhẫn.

 

Nửa giờ trôi qua mưa còn chưa tạnh, tài xế của Hề Vân cũng chưa tới.

 

"Ngại quá, cháu tiếp điện thoại một chút." Triệu Mộ Tịch lại nhận được điện thoại của Kỷ Dữ Đường, nàng chờ Hề Vân gật đầu xong mới trượt mở bắt máy.

 

"Sao em không ở nhà?"

 

"Em...... Vừa rồi có việc một chút, đang ở bên ngoài." Triệu Mộ Tịch cũng không nói cho Kỷ Dữ Đường biết chuyện mình cuối tuần ở bên ngoài làm thêm, nếu biết Kỷ Tổng lại lên lớp nàng.

 

"Em ở đâu? Giờ chị qua đón em, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn."

 

Triệu Mộ Tịch báo địa chỉ cho Kỷ Dữ Đường.

 

"Được rồi, em chờ chị một chút."

 

Triệu Mộ Tịch vừa cúp máy điện thoại, Hề Vân liền mỉm cười hỏi nàng, "Bạn gái?"

 

"A, dạ đúng...... Sao cô biết."

 

"Nhìn sắc mặt liền biết." Hề Vân trêu ghẹo nàng, lại nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay nàng, càng ngày càng thấy quen mắt.

 

"..."

 

Triệu Mộ Tịch ngượng ngùng cười cười, nàng lộ liễu như vậy sao, thấy Hề Vân ở đây ngồi hơn nửa ngày cũng chưa thấy lái xe tới đón, liền chủ động nói, "Bạn gái cháu sắp đến rồi, hay là nhờ chị ấy lái xe đưa cô qua đó đi?"

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16