Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 72

4075 7 38 0

 

 

"...... Hay là để chị ấy lái xe đưa cô qua đó đi?"

 

"Phiền toái tụi cháu lắm."

 

"Không phiền toái, không phiền toái." Triệu Mộ Tịch vội lắc đầu đáp, rất nhiệt tình, nàng hoàn toàn xem Hề Vân là bậc cha chú thân thiết, vừa quen đã thân, chỉ tiếc vì quen biết nhau quá muộn. 

   

Tuyết tan, mưa tí tách rơi. Hề Vân nhìn thời gian, tài xế chậm chạp chưa tới, sợ là không đến kịp buổi tiệc tối nay, bà cũng không khách khí với Triệu Mộ Tịch nữa, cười nói, "Vậy phiền toái hai cháu rồi."

 

"Đâu có ~ vừa lúc cháu giới thiệu bạn gái với cô." Triệu Mộ Tịch nói chuyện say sưa, nói đến thì nàng đã đề cập bạn gái vài lần ở trước mặt Hề Vân, hôm nay thật trùng hợp có cơ hội gặp mặt.

 

Hề Vân vẫn như cũ mỉm cười gật đầu.

 

"Giáo sư Hề, cháu có cảm giác trước kia hình như đã gặp cô ở đâu rồi?" Triệu Mộ Tịch vừa quấy cà phê trong cốc vừa hỏi, không phải tướng mạo quen thuộc mà là cảm giác Hề Vân mang đến khi giơ tay nhấc chân, thế mà lại khiến Triệu Mộ Tịch nhớ tới Kỷ Dữ Đường, nhất là nụ cười nhẹ nhàng vừa rồi, trong khoảnh khắc Triệu Mộ Tịch như thấy được dáng vẻ của Kỷ Dữ Đường.

 

Chắc là ảo giác thôi, Triệu Mộ Tịch nghĩ có lẽ bởi nàng luôn có hảo cảm với những phụ nữ có khí chất tao nhã như thế này, nếu không đã chẳng tán gẫu với giáo sư Hề hợp ý đến vậy.

 

"Phải không?" Hề Vân lại cười, bà nhìn chằm chằm khuôn mặt sạch sẽ của Triệu Mộ Tịch, như sinh viên mới ra trường. Khi nghe Triệu Mộ Tịch nhắc tới bạn gái, Hề Vân không khỏi nói, "Cháu vậy mà rất giống một học trò của cô."

 

"Chẳng lẽ chúng ta đã gặp mặt?" Triệu Mộ Tịch giật mình, nhưng nếu nàng đã từng nghe giảng ở lớp của Hề Vân nhất định sẽ có ấn tượng.

 

"Không phải, cháu khiến cô nhớ tới em ấy thôi." Nhìn Triệu Mộ Tịch, Hề Vân lại nhớ tới Quản Tiệp, cô gái này quả thực rất giống Quản Tiệp năm đó, Hề Vân lại nghĩ tới chuyện cũ, "Em ấy lớn hơn cháu, năm nay chắc cũng 32 rồi. Cháu và bạn gái yêu nhau bao lâu rồi?"

 

"Tụi cháu ở bên nhau từ hè năm trước."

 

"Chưa nói với người nhà sao?"

 

Đề tài này luôn có chút nặng nề, Triệu Mộ Tịch mím môi, khẽ cúi đầu cười nói, "Mẹ cháu biết rồi, nhưng ba mẹ chị ấy vẫn chưa biết. Tụi cháu định chờ thời điểm chin muồi lại thẳng thắn, tóm lại sẽ từ từ bước tiếp."

 

Vẫn luôn nói thời điểm thích hợp, Triệu Mộ Tịch cũng không biết khi nào mới tính là thích hợp, kỳ thật nói trắng ra là do thiếu tự tin.

 

"Người trẻ tuổi tụi cháu, dù làm chuyện gì, tâm lý phải sẵn sàng trước đã. Thật ra áp lực cũng là khảo nghiệm, không phải chuyện xấu." Những lời này nghe thì dễ hiểu, nhưng làm được cũng rất khó, người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng, làm việc dễ bốc đồng lại bất chấp hậu quả. Hề Vân ý thức được mình thuyết giáo quá nhiều, "Nghe chán rồi sao? Con gái của cô cũng thường xuyên nói cô phiền chán."

 

Hề Vân đặc biệt ám chỉ Kỷ Dữ Lộ, Kỷ Dữ Đường điềm đạm như Hề Vân, thông minh như Kỷ Miễn, còn Kỷ Dữ Lộ ai cũng không giống, được nuông chiều từ bé, từ nhỏ đã bị chiều đến hư, Hề Vân dạy nhiều học trò như vậy lại không chỉ dạy được con gái nhỏ của mình.

 

Triệu Mộ Tịch thích nói chuyện với bà, sao lại thấy phiền được, còn hâm mộ mà nói, "Cháu còn thấy hâm mộ con gái cô đó chứ, có ba mẹ khai sáng như vậy thật tốt."

 

"Nói đùa thôi." Hề Vân trầm ngâm nói thêm, "Nào có ba mẹ không suy nghĩ cho con cái, đôi khi lý giải lẫn nhau một chút cũng bớt được rất nhiều vấn đề." 

 

Bất kể thời điểm nào, Triệu Mộ Tịch càng nhìn Hề Vân lại càng thấy Kỷ Dữ Đường giống bà.

 

Đương nhiên, Triệu Tiểu Thư nào biết, mẹ con người ta có thể không giống nhau sao? Sau này, Triệu Mộ Tịch nhớ lại chuyện mình gặp gỡ "mẹ chồng", cứ như tình tiết trong phim.

 

-- Canh cá trên đường kẹt xe, đợi chị xíu

 

Triệu Mộ Tịch nhìn tin nhắn Kỷ Dữ Đường gửi đến, thấy khó xử vì đã đồng ý cho giáo sư Hề quá giang rồi, ngượng ngùng nói, "Có thể cuối tuần, trên đường hơi kẹt xe."

 

Đúng lúc này, Hề Vân nhận được điện thoại của trợ lý, nói cùng tài xế qua đây. Chỉ chốc lát sau, nữ trợ lý mở cửa quán cà phê, "Giám đốc Hề, để ngài đợi lâu rồi."

 

"Tiểu Triệu, hôm nay cô hơi vội phải đi trước." Hề Vân đứng dậy, Triệu Mộ Tịch cũng đứng dậy, trước khi đi Hề Vân còn cố ý cười nói thêm, "Lần sau có cơ hội thì giới thiệu bạn gái với cô nha."

 

"Vâng, cô đi thong thả."

 

Hề Vân vỗ nhẹ vai Triệu Mộ Tịch, "Trời mưa cháu đừng tiễn nữa."

 

Cách khung cửa kính bị mưa đánh vào, Triệu Mộ Tịch nhìn bóng lưng Hề Vân rời đi, trong lòng cảm thán, thật nhìn không ra bà đã 58 tuổi, giáo sư Hề đúng là người thắng nhân sinh trong truyền thuyết mà.

 

Năm phút sau, Kỷ Tổng nhà nàng mặc áo len cổ lọ khoác áo màu nâu nhạt, cầm một chiếc ô màu đen, cả người đầy khí chất đi tới quán cà phê. Phỏng chừng tiện tay quay một chút cũng thành những thước phim bom tấn về thời trang. Triệu Mộ Tịch nằm sấp bên cửa sổ lẳng lặng nhìn, bất tri bất giác mỉm cười ngu ngốc. 

 

Khi Kỷ Dữ Đường bước vào quán cà phê, riệu Mộ Tịch nghiêng đầu vẫy tay với cô, lúc này mới thấy nụ cười nhẹ trên mặt Kỷ Tổng, Triệu Mộ Tịch khá hài lòng với cách đối xử độc quyền này.

 

Vào cửa, Kỷ Dữ Đường đưa ô trong tay cho người phục vụ, sau đó đi về phía Triệu Mộ Tịch, chen đến ngồi xuống cạnh nàng, vắt chéo chân choàng tay qua vai nàng, nửa ôm nhỏ giọng hỏi, "Mưa lớn như vậy, em không ngoan ngoãn ở nhà ra ngoài làm gì?"

 

"Chị không ở nhà, em nhàm chán nên ra ngoài dạo chút thôi."

 

Kỷ Dữ Đường nhìn tách cà phê trên bàn, rõ ràng là có hai người, biết rõ vẫn hỏi, "Một mình em?"

 

"Gặp một người bạn mới, cùng uống một tách cà phê." Triệu Mộ Tịch thành thật kể lại, nàng chắc chắn không thể gạt được cặp mắt tinh tường của Kỷ Tổng.

 

Triệu Mộ Tịch vừa nói xong đã nghe Kỷ Tổng sốt sắng hỏi, "Bạn bè như thế nào?"

 

"Một bậc cha chú tại chỗ làm, em hỏi chuyện một chút."

 

"Nam hay nữ?" Kỷ Dữ Đường đưa tay sờ khuôn mặt nàng, bay giờ hỏi nam nữ cũng không có ý nghĩa, Triệu Tiểu Thư luôn khiến người ta lo lắng, nam nữ gì cũng ăn được.

 

"Kỷ Dữ Đường, chị lại đây ~" Triệu Mộ Tịch ngẩng đầu, có đôi khi Kỷ Tổng rất bá đạo, nhất là ở phương diện này. Nói khoa trương một chút, Kỷ Dữ Đường có lẽ ước gì nhốt lại mình trong nhà, tốt nhất cả ngày không gặp ai, chỉ để mình cô "chà đạp".

 

"Nữ --" Triệu Mộ Tịch cố ý chọc giận cô, nhân tiện còn dùng giọng điệu mê gái nói: “Còn rất đẹp."

 

"Triệu Mộ Tịch." Kỷ Dữ Đường véo vành tai Triệu Mộ Tịch, còn vặn vặn nhưng cũng không nỡ dùng sức, "Chẳng lẽ em còn muốn theo đuổi cô ta?"

 

"Cô ấy đáng tuổi mẹ em đấy, đã nói là bậc cha chú mà." Cái quỷ gì vậy, Triệu Mộ Tịch nghe muốn cười đến không ngồi thẳng được, còn đặc biệt muốn trào phúng Kỷ Tổng, không phân tốt xấu đã ghen, nàng nắm tay Kỷ Dữ Đường bĩu môi chê bai, "Chưa từng thấy ao ngang ngược như chị."

 

Kỷ Dữ Đường thấy nàng cười xấu xa cũng không nói nữa, tiếp tục dùng chút lực véo vành tai nàng. Triệu Mộ Tịch đau nhíu mày, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, lập tức sợ hãi sửa miệng, "Vợ ơi em sai rồi."

 

"Lâm tiểu thư, nếu cô có thể khiến người phụ nữa kia đừng quay rầy tôi nữa, vấn đề tiền bạc rất dễ bàn."

 

Tại quán bar, Lâm Vi lại hẹn một khách hàng mới, từ khi Triệu Mộ Tịch không làm ăn chung nữa cô khá bận rộn, "Phương tiên sinh, anh yên tâm đi, tôi rất có kinh nghiệm giải quyết những chuyện này. Trước tiên anh cho tôi biết tình huống cụ thể đi."

 

Kỷ Dữ Lộ tựa như một cô vợ nhỏ hờn dỗi ngồi một bên uống rượu, một ly lại một ly, ánh mắt ai oán nhìn Lâm Vi đang cùng gã đàn ông khác "liếc mắt đưa tình". Mấy ngày nay nàng cảm lạnh, hiện tại còn sốt cao, bởi vì nghĩ đến chuyện Lâm Vi, tâm tình nàng không tốt, uống mấy chén rượu mạnh vào lập tức trời đất quay cuồng, chóng mặt buồn nôn.

 

Quán bar này là nơi Lâm Vi thường đến tiếp khách nhất, mỗi buổi tối Kỷ Dữ Lộ đều ở đây uống rượu chờ cô, cô tán gẫu với khách hàng đến mấy giờ, Kỷ Dữ Lộ cũng ngồi đến mấy giờ, những việc này Lâm Vi cũng nhìn thấy hết.

 

"A......" Kỷ Dữ Lộ dùng khăn giấy che miệng, buồn nôn một lúc sau đó đứng dậy khỏi quầy bar, đỡ lấy tường, loạng choạng đến phòng vệ sinh, cả đêm nay, nàng đã nôn hai ba lần rồi.

 

"Lâm tiểu thư? Lâm tiểu thư?!" Vị khách hàng đưa tay huơ huơ trước mặt Lâm Vi, "Cô có đang nghe tôi nói không?"

 

"Có, tôi đang nghe mà......"

 

Lâm Vi tất nhiên chú ý tới Kỷ Dữ Lộ, nàng đêm nay hẳn là lại một mình uống rượu, nôn thành như vậy cũng không ai quan tâm, Lâm Vi thấy nàng tới tới lui lui WC nhiều lần, mỗi lần nôn xong trở về lại tiếp tục uống, giống như điên rồi.

 

Năm phút sau, Kỷ Dữ Lộ lại từ phòng vệ sinh đi ra, sắc mặt còn xấu hơn lúc trước, còn ồn ào đòi uống rượu.

 

"Lâm tiểu thư?" Khách hàng thấy nàng mất tập trung lại nhắc lần nữa.

 

"À, anh nói tiếp đi." Lâm Vi lơ đễnh nhấp một ngụm rượu, khách hàng nói gì nàng nghe tai trái ra tai phải, ánh mắt thường xuyên liếc về phía Kỷ Dữ Lộ bên kia, một mình ra uống rượu còn uống nhiều như vậy, lá gan có bao nhiêu lớn.

 

Kỷ Dữ Lộ nằm sấp trên quầy bar, trong dạ dày cuồn cuộn khó chịu muốn chết, nhưng thân thể khó chịu đến đâu cũng không bằng nỗi khó chịu trong lòng. Nàng không hiểu nổi, Lâm Vi lạnh nhạt với nàng như vậy, sao nàng lại còn mặt dày mày dạn quấn lấy người ta, không phải tự mình làm khổ mình sao.

 

"Ồ, người đẹp, say rượu rồi hả, anh trai đưa em về nha."

 

"Tránh ra đi!" Kỷ Dữ Lộ vẫn nằm sấp, rầu rĩ hết lên, đẩy đẩy gã đàn ông đầu trọc đứng bên cạnh.

 

Lâm Vi nhìn thoáng qua Kỷ Dữ Lộ, thấy có người đến đỡ nàng, chẳng lẽ không phải một mình đến uống rượu ?

 

"Là vậy đó...... Lâm tiểu thư, cuối cùng cô có đang nghe tôi nói chuyện không vậy?" Khách hàng vô cùng bất đắc dĩ.

 

"Ngại quá, Phương tiên sinh, hôm nay tôi còn có chuyện khác, tôi đi trước!" Kỷ Dữ Lộ bị gã trọc kia dìu đi rồi, Lâm Vi thấy bọn họ hẳn là không quen biết, đứa ngốc này bị trở thành mục tiêu rồi.

 

"Lâm tiểu thư, cô giỡn với tôi sao?"

 

"Tôi thực sự xin lỗi."

 

Khách hàng vẫn đứng trước mặt Lâm Vi, giọng điệu dọa người, "Cái thái độ gì như má người ta vậy, cô còn muốn làm ăn nữa không?"

 

"Chị đây không nhận nữa, em trai kiếm chỗ nào mát mẻ chơi đi." Lâm Vi nóng nảy đẩy vị khách kia ra, cất bước đuổi theo gã trọc.

 

"Ông đừng chạm vào tôi ~~~" Kỷ Dữ Lộ đẩy ra.

 

Sau khi Lâm Vi đuổi theo, phát hiện không chỉ có mỗi gã trọc, vài tên du thủ du thực đang vây quanh Kỷ Dữ Lộ, nàng không tự tin lắm bèn báo cảnh sát trước, "Mấy người làm cái gì vậy?!"

 

Bên ngoài nhiệt độ đang dưới không độ, mở miệng nói chuyện cũng phun ra một làn sương trắng, Kỷ Dữ Lộ áo khoác cũng không mặc, bị bọn họ kéo ra đây, hiện tại lạnh đến run lẩy bẩy, lại bị vài người kéo qua đẩy lại.

 

"Người đẹp, có muốn chơi chung cới mấy anh trai không?"

 

Gặp một đám người như vậy, Lâm Vi trong lòng không sợ là giả, năm phút sau cảnh sát sẽ tới, cô không thể trơ mắt nhìn Kỷ Dữ Lộ bị đám người này mang đi. Lâm Vi tiến lên trước, nhấc cằm giả vờ bình tĩnh: "Vẫn chưa thả người sao, chờ cảnh sát tới bắt à."

 

"Mẹ nó...... Báo cảnh sát thật sao......"

 

Vài người thấy có cảnh sát chạy đến bên này, nhất thời luống cuống chân tay, Kỷ Dữ Lộ xúm lại, lén nháy mắt ra dấu cho bọn họ ngừng tay lại, đến lúc rời đi rồi.

 

Đám người hiểu ý, "Đi đi đi!"

 

Lập tức giải tán.

 

Kỷ Dữ Lộ ôm tay, âm mấy độ mà chỉ mặc một bộ quần áo, người đã đông lạnh đến ngốc rồi. Khung xương nàng rất nhỏ, co lại càng giống một đứa nhóc đáng thương, Lâm Vi đi đến trước mặt nàng, im lặng một lúc cuối cùng chỉ nắm cổ tay nàng, "Chị đưa em về."

 

"Vi Tỷ......"

 

Lâm Vi nắm cổ tay mảnh khảnh của nàng, hệt như que kem, trái tim nhói đau.

 

Bị đùn đẩy một lúc như vậy, Kỷ Dữ Lộ đã đứng không nổi nữa, thuận thế ngã vào người Lâm Vi. Kỷ Dữ Lộ khóc lên khi Lâm Vi ôm nàng, duỗi hai tay vào trong áo khoác của Lâm Vi, vòng tay ôm eo cô, cả người nép vào lòng cô, thật ấm áp.

 

"Ai kêu em uống nhiều như vậy!" Lâm Vi nhịn không được hung dữ với nàng, lần trước cũng thế, nếu không gặp mình, không chừng đã xảy ra chuyện rồi, sao không biết sợ là gì vậy.

 

Kỷ Dữ Lộ không nói lời nào, chôn đầu nơi vai cô, chỉ ôm chặt cô, nhờ nhiệt độ cơ thể của cô, thân người nàng cũng nhanh chóng ấm lên.

 

"Em......" Lâm Vi nghe tiếng nức nở của Kỷ Dữ Lộ, trái tim cũng dịu lại, thân mình nhỏ gầy còn đang run rẩy, Lâm Vi ôm lưng Kỷ Dữ Lộ, vỗ về an ủi, giọng điệu chậm rãi: "Được rồi, không sao đâu."

 

"Vi Tỷ......" Mấy gã "lưu manh" vừa rồi là Kỷ Dữ Lộ tìm đến diễn, nhưng nước mắt hiện giờ là thật, đổi lại là trước kia, cùng lắm nàng đổi một người mà thích, nhưng hiện tại nàng chẳng hiểu sao lại trở nên cố chấp, chẳng hiểu sao chỉ muốn quấn lấy Lâm Vi không tha, chẳng hiểu sao lại hèn mọn như vậy. 

 

Lâm Vi cũng để ý đến nàng đúng không, nếu không sao phải quan tâm nàng như vậy? Vừa rồi ở quán bar, Kỷ Dữ Lộ cũng phát hiện ra Lâm Vi rõ ràng thường nhìn chằm chằm mình.

 

"Bọn họ đi rồi......" Lâm Vi đưa tay lau nước mắt cho nàng, nghĩ chắc Kỷ Dữ Lộ bị dọa sợ rồi.

 

"Ừm, để em ôm chị một cái......"

 

Lâm Vi không nói gì, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, mặc nàng ôm.

 

Ngay khi Kỷ Dữ Lộ đang đắm chìm trong lồng ngực mềm mại của Lâm Vi, kế hoạch trong lòng đã sẵn sàng, không ngờ hai anh cảnh sát kia dẫn mấy gã hồi nãy trở lại.

 

"Nhị tiểu thư, không phải cô nhờ chúng tôi diễn một vở kịch sao?!!!"



Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16