"Chị thử với em sẽ biết ~~~"
Kỷ Dữ Lộ dùng đầu ngón tay cái nhẹ nhàng xoa cánh môi Lâm Vi, xoa đến nỗi Lâm Vi nổi hết da gà gai ốc, Kỷ Dữ Lộ thích nữ sao? Chuyện này không đúng nha, tám phần là quá chén, lại bị Kỷ Dữ Đường và Triệu Mộ Tịch kích thích.
Lâm Vi đẩy Kỷ Dữ Lộ ra, Kỷ Dữ Lộ liền mềm yếu ngã lên giường, Lâm Vi sờ sờ môi, vô cùng ghét bỏ nói, "Nhị Tiểu Thư, chị không cung cấp loại dịch vụ này."
Kỷ Dữ Lộ cũng không hoàn toàn say, một người say bí tỉ thì sao có thể mồm miệng rõ ràng mà nói ra loại lời lẽ này, chỉ là khi tới gần Lâm Vi nàng đặc biệt muốn hôn chị ấy. Kỷ Dữ Lộ thầm nghĩ hôn một cái chắc cũng không lớn chuyện đâu, nàng muốn nếm lại tư vị kia, như ngẫu nhiên nếm được loại mỹ vị nào đó, trong lòng liền nhớ mãi không quên, luôn muốn thử lần nữa.
"Chị đi đây." Lâm Vi lấy điện thoại ra nhìn, bật sáng màn hình đưa đến trước mặt vị Kỷ Nhị Tiểu Thư đang say khướt, "Nhị Tiểu Thư, hiện tại là ba giờ rưỡi, chị tính luôn sáu giờ, ngày mai em thanh toán cho chị."
Kỷ Dữ Lộ nổi cơn ngang ngược, gắt gao ôm cánh tay của Lâm Vi, hai đùi kẹp chặt cô, cố tình gây sự "gào khóc thảm thiết", "Em muốn bao hết đêm! Em muốn bao hết đêm...... Chị không được phép đi! Em bao cả đêm rồi......"
"Nè! Em nói đạo lý một chút đi!" Lâm Vi đi không được, chưa từng thấy người nào vô lại như thế này, hai cái đùi câu lấy mình, cũng không biết lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, ôm lấy cánh tay mình chết sống giãy không thoát, Lâm Vi không tin nổi......
Vài phút trôi qua......
Lâm Vi tuyệt vọng mỏi mệt nói: "Em buông chị ra......"
Kỷ Dữ Lộ: "Không buông......"
Lâm Vi: "Chị hết giờ rồi."
Kỷ Dữ Lộ: "Em trả tiền tăng ca cho chị, gấp ba......"
Lâm Vi: "......"
Lại vài phút trôi qua......
Lâm Vi không còn sức lực, Kỷ Dữ Lộ uống say giống như trâu bò, chân còn kẹp chặt lấy mình, cũng không sợ mệt.
"Được được được, sợ em rồi, gấp ba, em nhớ kỹ đó."
"Được ~~~" Kỷ Nhị Tiểu Thư lúc này mới vừa lòng, mỗi lần uống say đều muốn tìm người ở cùng mình.
"Chị nói rõ trước, hôn môi là không được."
"Rồi......" Kỷ Dữ Lộ vẫn ôm lấy cánh tay cô không buông ra, "Không hôn...... Chị tán gẫu với em đi......"
"Em buông chị ra, chị rót ly nước cho em."
Kỷ Dữ Lộ lúc này mới buông cô ra, nhưng lúc buông tay cũng đoạt luôn di động của Lâm Vi, sau đó gắt gao ôm vào trong ngực, đỏ mặt nằm ở trên giường, cong môi nói với Lâm Vi, "Chị mà trốn... thì di động sẽ thuộc về em......"
"......" Bình thường nhìn không nhanh trí, thế nhưng uống rượu vào lại thông minh không ít, nhìn “bộ dáng nhát gan" hiện tại của Kỷ Nhị Tiểu Thư, Lâm Vi không nhịn cười nổi, "Không đi, gấp ba tiền lương, có ngốc mới đi."
"Được ~~~"
Lâm Vi nâng chân em ấy gác lên giường, chỉnh nhiệt độ điều hòa cao một chút, xoay người đi đến phòng bếp rót nước.
Cùng em ấy tán gẫu, đơn giản là nghe lầm bầm làu bàu một ít "chuyện phiền lòng" vô thưởng vô phạt. Lâm Vi dựa vào giường nghe, trong lòng cảm thán, thiên kim nhà giàu đúng là tốt thật, việc này cũng có thể xem là phiền não.
Kỷ Dữ Lộ nói một ít chuyện về Nhan Âm và Kỷ Dữ Đường, Lâm Vi thế mới biết, hoá ra vị bạn thân thầm mến chị nàng mà Kỷ Dữ Lộ nói chính là Nhan Âm. Trách không được Nhan Âm ở đoàn phim nơi nơi chốn chốn nhìn Triệu Mộ Tịch không vừa mắt.
Nói cách khác vị tiểu minh tinh kia theo đuổi Kỷ Dữ Đường bảy năm cũng không đuổi được tới tay, cuối cùng ngắn ngủi mấy tháng, Kỷ Đại Tiểu Thư lại rơi vào tay Triệu Mộ Tịch, điều khó đoán nhất có lẽ là duyên phận.
"...... Hồ ly tinh...... Quyến rũ chị của ta...... Xem ngươi có thể vênh váo bao lâu......"
Kỷ Dữ Lộ mệt đến không mở mắt ra nổi, ngoài miệng cũng không tha cho người khác, lẩm bà lẩm bẩm rồi ngủ thiếp đi.
Chờ Kỷ Dữ Lộ ngủ rồi, Lâm Vi cũng mệt nhọc, nhìn đồng hồ đã hơn 4 giờ, cô tùy ý dựa vào sô pha chợp mắt một lúc.
Vừa rạng sáng, Lâm Vi không chút khách khí lay tỉnh Kỷ Nhị Tiểu Thư, nói mình hết giờ làm, kêu nàng thanh toán tiền lương trước. Kỷ Dữ Lộ cũng dễ nói chuyện, mơ mơ màng màng cầm di động chuyển khoản cho Lâm Vi......
Lâm Vi thu tiền xong thấy tâm tình vô cùng tươi đẹp hệt như thời tiết ngoài cửa sổ, nàng sải bước rời đi, trở về ngủ bù một giấc trước.
Kỷ Dữ Lộ ngồi ở trên giường, xoa xoa cái trán, lẩm bẩm, "Thật đúng là chỉ biết có tiền......"
Kỷ Dữ Đường nói là đi thành phố H bốn năm ngày, nhưng ở bên kia đột nhiên có việc trì hoãn, ngày thứ sáu vẫn chưa kịp trở về, Triệu Mộ Tịch một mình ở nhà vô cùng mất hứng.
Thế nhưng Kỷ Tổng nhà nàng vẫn nhớ thương nàng, sợ nàng một mình ở nhà không ăn cơm, cố ý dặn dò chị Tôn mỗi tối đều đưa cơm cho nàng.
Tuy đồ ăn mỗi ngày đều không giống, thế nhưng mỗi lần đều có canh cá. Triệu Mộ Tịch biết ý Kỷ Dữ Đường là gì, Kỷ Tổng đang ám chỉ, kêu mình mỗi ngày đều phải nhớ đến chị ấy đây mà.
Bởi vì Triệu Mộ Tịch ghi chú tên cô là "Canh cá".
Không cần Kỷ Dữ Đường nhắc, Triệu Mộ Tịch cũng sẽ nhớ cô. Những người kiên trì yêu xa thật sự rất giỏi, lúc này chỉ mới mấy ngày mà Triệu Mộ Tịch đã cảm thấy hơi khó khăn rồi.
Ăn xong cơm chiều, Triệu Mộ Tịch một mình ngồi rúc trên sô pha, chuyển kênh truyền hình, mở đến tin tức tài chính và kinh tế, Triệu Mộ Tịch vậy mà thấy được đoạn phỏng vấn Kỷ Dữ Đường trên TV.
Chị ấy mặc sơ mi trắng đơn giản chuyên nghiệp, vest công sở cắt may khéo léo, tao nhã thong dong trả lời vấn đề phóng viên đặt ra. Cúc áo sơmi cài cao, trước mặt người ngoài, Kỷ Dữ Đường luôn mang khí chất lạnh lùng cấm dục, mặc dù nở nụ cười nhạt cũng sẽ cho người ta cảm giác xa cách.
Triệu Mộ Tịch si ngốc nhìn chằm chằm màn hình TV ngây ngô cười. Nụ cười của Kỷ Dữ Đường trên màn hình hoàn toàn không giống khi chị ấy cười với mình. Khi chị ấy nhìn mình cười, luôn dịu dàng, như là ngậm lấy nước, ánh mắt có thể làm tan chảy lòng người.
Nhìn TV lại càng nhớ chị ấy......
Đúng lúc này di động hiện lên tên "Canh cá", Triệu Mộ Tịch nhanh chóng tiếp điện thoại, nghe được giọng nói của cô liền thỏa mãn không ít.
"Đang làm gì đó?"
"Nhớ chị thôi......" Triệu Mộ Tịch nằm ngã lên sô pha, ôm con heo hồng phấn vào người, nhẹ giọng làm nũng với đầu bên kia, "Bà xã ~~"
Nghe Triệu Mộ Tịch kéo thật dài âm cuối kêu "bà xã", Kỷ Dữ Đường tưởng tượng đến bộ dáng nàng nói chuyện, khóe miệng giơ lên một độ cong ưa nhìn, "Ừm, nhớ chị như vậy hả?"
"Chẳng lẽ chị không nhớ em sao?" Triệu Mộ Tịch cười, ngược lại đứng đắn nói, "Khi nào chị trở về?"
"Chiều ngày mai."
Triệu Mộ Tịch phải đi làm, nếu không nàng rất muốn đến sân bay đón chị ấy.
"Dữ Lộ đến tìm em?"
Lần này gọi điện thoại, Kỷ Dữ Đường chủ yếu muốn nói chuyện này, cô không ngờ em mình lại càn quấy như vậy. Hôm nay Kỷ Dữ Lộ gọi điện thoại cho cô, vừa mở miệng đã nói, "Cô gái kia xem chị như máy ATM, chị chia tay với cô ta sớm một chút đi....."
Lúc ấy Kỷ Dữ Đường vừa mới tham gia một cuộc hội nghị xong, nghe Kỷ Dữ Lộ hung hăng oán giận, trừ bỏ muốn cười vẫn là muốn cười, nhất là khi nghe Kỷ Dữ Lộ học ngữ khí của Triệu Mộ Tịch mà thuật lại giống như đúc, Kỷ Dữ Đường đều có thể tưởng tượng ra tình cảnh khi đó.
Triệu Tiểu Thư quả nhiên là một nhân tài.
"Hôm trước có tới." Triệu Mộ Tịch bình thản nói, nàng không định miêu tả tỉ mỉ với Kỷ Dữ Đường, cũng không định oán giận gì.
"Em ấy nói vậy thôi chứ không có ý xấu gì, em đừng để trong lòng."
Kỷ Dữ Đường ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng hiểu được, chuyện như vậy rất khó không để trong lòng, nhắc đến chuyện tiền nong Triệu Mộ Tịch lại càng mẫn cảm.
"Không sao, em ngược lại còn chọc cho em gái chị xù lông."
Triệu Mộ Tịch cười nói. Lúc trước khi lựa chọn cùng Kỷ Dữ Đường ở bên nhau, Triệu Mộ Tịch đã đem tất cả vấn đề hiện thực vứt qua sau đầu, nàng đương nhiên biết con đường cảm tình của nàng và Kỷ Dữ Đường cũng sẽ không thuận buồm xuôi gió, có trở ngại cũng thực bình thường.
Thế nhưng Triệu Mộ Tịch vẫn muốn nghĩa vô phản cố cùng Kỷ Dữ Đường ở bên nhau. Cái gọi là thiên trường địa cửu đa phần đều là hy vọng tốt đẹp lại viển vông, muốn yêu thì yêu thôi, có vậy mới có thể đem chút tiếc nuối trong lòng nàng giảm đến thấp nhất.
"Chị cũng trị không được em ấy, em thế mà lại trị được."
Kỷ Dữ Đường nói, trong lòng cuối cùng vẫn không đành lòng thấy Triệu Mộ Tịch bị khi dễ, "Đứa ngốc, sau này chị sẽ không để em chịu uất ức nữa."
Hôn sâu mình, từ sau lưng ôm lấy mình, còn có kêu mình là "đứa ngốc", mỗi lần Kỷ Dữ Đường làm một trong ba việc này, Triệu Mộ Tịch đều muốn bổ nhào đến bên cô, đáng tiếc hiện tại cô không ở bên cạnh.
"Em không tin......" Triệu Mộ Tịch trở mình, miễn cưỡng nằm sấp trên sô pha, "Chị hiện tại khiến em chịu “uất ức”."
"Uất ức gì cơ?"
Triệu Mộ Tịch học theo ngữ khí của Kỷ Dữ Đường mà nói, "Chị ném bà xã một mình ở nhà nhiều ngày như vậy, bà xã chị không phải đang chịu uất ức sao?"
Tiếng cười từ đầu bên kia vừa dễ nghe vừa quyến rũ, vành tai Triệu Mộ Tịch đều muốn mang thai, chỉ nghe Kỷ Tổng dùng chất giọng trầm trầm ái muội nói, "...... Trở về sẽ bồi thường chu đáo cho em."
Triệu Mộ Tịch cũng dùng loại ngữ khí khiến người miên man bất định, "Em chờ đó nha......"
Triệu Mộ Tịch ngẫu nhiên hay nói đùa, nhưng cũng không phải kiểu người yêu vô cớ gây sự, nàng lý giải Kỷ Dữ Đường công tác bận rộn.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Mộ Tịch rời giường liền tỉ mỉ trang điểm, uốn mái tóc thẳng thành lọn nhỏ, thay một chiếc váy dài mà Kỷ Dữ Đường thích nhất, đứng trước tấm gương chạm đất phun nước hoa. Nói tóm lại, hôm nay Triệu Tiểu Thư tràn đầy nữ tính.
Ai cũng nói ở bên người mình thích, hai người dần sẽ trở nên giống nhau. Sau khi đi làm, khí chất Triệu Mộ Tịch càng thêm thành thục, dù sao ăn mặc nhẹ nhàng quen thuộc cũng phù hợp phong cách công sở hơn. Thật ra tuổi nàng cũng không nhỏ, nhưng Kỷ Dữ Đường vẫn luôn thích đối xử nàng như là một cô gái nhỏ mới vừa hai mươi.
"Quản Tổng, chào buổi sáng ~"
"Mộ Tịch?" Triệu Mộ Tịch hôm nay cũng khiến Quản Tiệp thấy sáng ngời cả mắt, bộ dạng xinh đẹp, cười rộ lên lại trong trẻo, quả thật là ưu thế, khó trách Kỷ Đại Tiểu Thư từ trước đến nay không coi ai ra gì lại chiếu cố nàng như vậy, "Hôm nay thật xinh đẹp."
"A...... Cảm ơn."
Cơm trưa, Triệu Mộ Tịch ăn cùng Lý Mật Nhi, Triệu Mộ Tịch cúi đầu nhìn di động, "Canh cá" gửi tin nhắn cho nàng.
-- chị đến rồi. Tan tầm chị đến đón em, buổi tối ăn bên ngoài
"Tiểu tỷ tỷ, buổi tối có hẹn hả?" Lý Mật Nhi thấy nụ cười Triệu Mộ Tịch đều sắp từ trên mặt tràn ra tới rồi.
Triệu Mộ Tịch mỉm cười gật gật đầu.
Lý Mật Nhi nâng má nhìn chằm chằm khuôn mặt của Triệu Mộ Tịch, hơi tiếc nuối mà nhăn nhăn mày, nửa thật nửa đùa nửa nói, "Nữ thần, nếu chị không có bạn trai, em chắc chắn sẽ theo đuổi chị."
Triệu Mộ Tịch nghe được lúng túng, chỉ coi như vui đùa, Lý Mật Nhi đúng là thường xuyên thích dùng giọng điệu trêu ghẹo, đổi theo phía sau nàng hô "nữ thần".
"Đúng rồi, chị có tham gia cuộc thi thiết kế lần thứ mười không?"
"Tham gia, lỡ như may mắn, giành được giải khuyến khích cũng không tệ."
Triệu Mộ Tịch đã sớm thấy cuộc thi này trên trang web công ty, nhà tổ chức cuộc thi là Thời Đại, thế nhưng người tham gia thi đấu là cả nước, mỗi ba năm một lần.
Triệu Mộ Tịch cũng không vội, ôm tâm thái thử một lần mà tham gia, dầu gì, tiền thưởng hậu hĩnh khiến người đỏ mắt, tiền thưởng dành cho quán quân là ba mươi vạn. Triệu Mộ Tịch muốn thắng được số tiền này, nhưng không có lòng tự tin của một nhà thiết kế danh tiếng, ở trong nghề, nàng vẫn chỉ là tay mơ.
Nhưng hiện tại Triệu Mộ Tịch quả thật rất cần tiền, nàng thiếu Kỷ Dữ Đường nhiều lắm, mà chi tiêu của Triệu Thải Nam ở nước ngoài cũng không nhỏ, tích lũy tháng ngày, cũng không phải một số tiền ít. Mặc dù nàng và Kỷ Dữ Đường ở bên nhau, nhưng không thể luôn để Kỷ Dữ Đường thay nàng gánh những việc này, chuyện tiền nong luôn là một vướng mắc trong lòng Triệu Mộ Tịch.
Kỷ Dữ Đường gần như không nghỉ vào cuối tuần, Triệu Mộ Tịch một mình vô cùng nhàn rỗi, cuối tuần đến phòng triển lãm thời trang làm người hướng dẫn bán thời gian, vừa có thể học được này nọ, vừa có thể kiếm thêm một phần trợ cấp.
Triệu Mộ Tịch vừa tới công ty không lâu, tiếp xúc nhiều nhất với Lý Mật Nhi, hai người tự nhiên trở thành đồng sự thân thiết nhất, cũng thường cùng nhau tan tầm.
"Mật Nhi, bạn chị đến rồi." Cách một quãng Triệu Mộ Tịch đã thấy được xe của Kỷ Dữ Đường, nhưng cố tình Lý Mật Nhi lại cùng mình vai kề vai đi tới.
Kỷ Dữ Đường nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Triệu Mộ Tịch đang từng bước đi về phía bên này, đổi phong cách rồi, có thể thấy rất dụng tâm, cách ăn mặc hôm nay của Triệu Tiểu Thư vô cùng đẹp mắt.
Triệu Mộ Tịch đưa tay vẫy vẫy Kỷ Dữ Đường, Kỷ Dữ Đường nhìn bộ dạng ngây ngốc vui mừng đến mức cười toe toét của nàng, nhịn không được cũng nở nụ cười với nàng, vài ngày không gặp, trong lòng đều nhớ đối phương, hiện tại vừa thấy mặt, trong ánh mắt tràn đầy ngọt ngào.
Kỷ Tổng tươi cười như này, không chỉ mê đảo Triệu Mộ Tịch, còn khiến Lý Mật Nhi bên cạnh cũng si mê.
"Mộ Tịch, bạn chị hả?"
Triệu Mộ Tịch còn chưa kịp cùng Kỷ Dữ Đường nói chuyện, ngược lại Lý Mật Nhi bên cạnh lại cắt ngang, "Hi~~"
Kỷ Dữ Đường cũng lễ phép chào hỏi lại.
Thấy Lý Mật Nhi đứng tại chỗ vẫn không có ý tứ rời đi, Triệu Mộ Tịch cảm thấy khó xử, liền khách sáo nói một câu, "Mật Nhi, hay là...... buổi tối cùng nhau ăn cơm?"
Người thức thời một chút đều có thể nghe ra đây là một lời mời khách sáo.
Nhưng Triệu Mộ Tịch trăm triệu không ngờ vị Lý tiểu thư này lại không cảm thấy gì, từ cái nhìn đầu tiên khi thấy Kỷ Dữ Đường, ánh mắt cũng không dời khỏi khuôn mặt Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch thấy ánh mắt em ấy thẳng tắp, ánh mắt như lóe sáng.
Lý Mật Nhi hệt như gà con mổ gạo gật đầu, "Được chứ được chứ!"
"......" Triệu Mộ Tịch.
Kỷ Dữ Đường thấy biểu tình mất mát vụt qua trên mặt Triệu Mộ Tịch, muốn cười nhưng nhịn xuống, ánh mắt ôn hòa nhìn Lý Mật Nhi, "Vậy cùng nhau đi."
"......" Triệu Mộ Tịch.
Cứ như vậy, Triệu Mộ Tịch chẳng thể nào không biết xấu hổ ngồi ghế phụ, mà cùng Lý Mật Nhi ngồi ở ghế sau, mang theo một cái bóng đèn to cùng bạn gái đi hẹn hò, Triệu Mộ Tịch lần đầu cảm thấy miệng mình đúng là "miệng quạ".
Nhưng ánh mắt Lý Mật Nhi nhìn Kỷ Dữ Đường quá nóng bỏng, còn thêm câu nói giữa trưa Lý Mật Nhi nói với nàng, Triệu Mộ Tịch làm bạn gái chính chủ của Kỷ Tổng, không thể không nghĩ nhiều.
Mà ngay lúc Triệu Mộ Tịch nhìn thấy Kỷ Dữ Đường cười với người con gái khác, biển dấm trong lòng cuộn sóng, cuối cùng đã lý giải được tâm tình Kỷ Dữ Đường lúc trước khi thấy nàng và Quản Tiệp cùng uống rượu.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)