Ngồi trong xe taxi, Triệu Mộ Tịch nhịn không được chủ động gọi cho Kỷ Dữ Đường, vẫn nhớ lúc trước mình mặt dày thế nào, mỗi ngày đều gọi điện thoại “quấy rầy” cô, cô không có chặn số mình cũng là một kì tích.
“Này…”
Sau khi Kỷ Dữ Đường tiếp điện thoại, Triệu Mộ Tịch trầm mặt chốc lát, mới khó chịu nhẹ giọng hỏi: “Nghiêm trọng không?”
“Cũng không đến nổi.”
Âm thanh này khiến Triệu Mộ Tịch nhớ tới lần trước cô phát bệnh bao từ, sắc mặt trắng bệch, khiến cho người ta đau lòng, dù cho bây giờ Triệu Mộ Tịch không nhìn thấy sắc mặt của cô nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được: “Không ăn cơm tối à?”
“Ừm…” Kỷ Dữ Đường hừ nhẹ giọng mũi.
“Trước tiên chị ăn một chút gì đi.” Nói chuyện với cô Triệu Mộ Tịch bất tri bất giác trở nên, vừa này rõ ràng vẫn đang tức giận. Kỷ Dữ Đường chính là có bản lĩnh này, nhưng người khác vĩnh viễn không được tâm tư cô cất giấu điều gì.
Lần này Triệu Mộ Tịch là kỷ phùng địch thủ.
“Bao giờ thì đến?” Kỷ Dữ Đường nhìn đồng hồ treo tường, kim giây xoay chuyển từng vòng, so với nấu cháo thì cô càng muốn có một người đến ở cùng mình, mà người cô nghĩ đến đầu tiên là Triệu Mộ Tịch. Mặc dù Triệu tiểu thư là một “diên viên chuyên nghiệp” nhưng ở với nàng thì quả thật có thể thả lỏng tâm tình, có người đồng ý dùng tiền để mua trò tiêu khiển trên người nàng, chắc là cô cũng có mục đích này.
“Chờ tôi hai mươi phút.”
Tại sao Kỷ Dữ Đường muốn tìm mình, cô là một thiên kim đại tiểu thư có thể tùy thời hô mưa gọi gió, muốn ăn cháo không phải rất dễ sao? Cho đến đau dạ dày, nếu cô muốn có người đến chăm sóc thì khẳng định sẽ có một đội ngũ được an bài từ nội thành cho đến ngoại ô.
Đến tột cùng là cô muốn cái gì? Cảm xúc Triệu Mộ Tịch có chút loạn, thần kinh rối lại còn ảo tưởng đến một số chuyện, ngồi ở trên ghế sau của taxi, âm thầm thất thần, mãi cho đến khi tài xế nhắc nhở: “Mỹ nữ, đến rồi.”
“Ừ…” Triệu Mộ Tịch trả tiền xe, sau đó đi đến siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn, mang theo túi hướng đến địa chỉ của Kỷ Dữ Đường đã gửi, rất dễ tìm khu nhà ở cao cấp, cách HK không xa.
Năm phút sau, thang máy đưa Triệu Mộ Tịch lên tầng 36, đứng đối diện cánh cửa, ấn chuông vang lên, thời gian bây giờ chính xác là hai mươi mốt giờ năm mươi chín phút.
Cô rất đúng giờ, ước định đúng hai mươi phút, cuối cùng mười lăm phút đã đến, Kỷ Dữ Đường mở cửa ra, Triệu Mộ Tịch đang xách túi ni lông trên tay đứng trước cửa, hôm nay nàng mặc rất thoải mái, áo thun và quần jean, gần như là không trang điểm, không như bình thường mặc các loại váy, lại giả bộ biến thành một thục nữ.
“Không phải không rảnh sao?” Câu nói đầu tiên, Kỷ Dữ Đường không phải cho nàng vào, mà là đứng ở cửa đặt câu hỏi.
Sắc mặt Kỷ Dữ Đường so với tưởng tượng của Triệu Mộ Tịch tốt hơn nhiều, nhìn hoàn toàn không giống một bệnh nhân, chỉ là có vẻ mệt mỏi hơn nhiều.
Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, Triệu Mộ Tịch đang cười rất vui vẻ, như là ở trước mặt khách hàng, xưa nay nàng không tiếc rẻ nụ cười của chính mình: “Có tiền mà không kiếm, chị thật sự nghĩ tôi ngốc sao?”
Triệu tiểu thư lại năng động lên, cho đến Kỷ tổng cũng không hiểu rõ, câu nào của nàng là thật, câu nào là giả, có lúc cảm giác cười đến rất chân thật, có lúc lại khiến người ta một lời khó nói hết, Kỷ Dữ Đường lùi về sau một bước, ra hiệu cho nàng đi vào: “Ừm, Triệu tiểu thư quả thật không ngốc.”
“Còn đau dạ dày không?”
Beta: 2004n4
“Tốt hơn một chút.”
Nhìn sắc mặt cô chắc cũng không có vấn đề gì lớn, Triệu Mộ Tịch mang nguyên liệu nấu ăn đi vào nhà bếp, không nói nhiều lời bắt tay vào nấu ăn. Kỷ Dữ Đường vẫn như cũ tựa lưng vào cánh cửa nhìn bóng lưng bận rộn của Triệu Mộ Tịch, Triệu Mộ Tịch cần tiền, bản thân mình muốn tìm một người giải buồn, hai người đây là theo nhu cầu của nhau sao?
Trước tiên Triệu Mộ Tịch ngâm gạo nấu cháo, rửa nấm hương và rau xanh, nàng cắt từng nguyên liệu nấu ăn, thủ pháp rất rành mạch.
Mới bắt đầu tiếp xúc, Kỷ Dữ Đường còn cho rằng Triệu Mộ Tịch là một tiểu thư mười ngón tay không dính nước, nhưng sau đó càng ngày càng khiến cô cảm thấy Triệu Mộ Tịch là một “người đặc biệt”, nhìn nụ cười sáng chói vui vẻ, bên trong lại như cất giấu u buồn. Ánh mắt Kỷ Dữ Đường dừng trên gò má của Triệu Mộ Tịch, thời điển nàng nghiêm túc làm việc, khóe miệng sẽ hơi cứng nhắc, biểu cảm gương mặt trở nên quật cường.
Động tác Triệu Mộ Tịch chậm dần, sau đó ngừng lại, nàng ngẩng đầu lên, quả nhiên Kỷ Dữ Đường đang nhìn nàng, Triệu Mộ Tịch quen thuộc ánh mắt Kỷ Dữ Đường nhìn mình như vậy, nàng tiếp tục cúi đầu lặt rau: “Kỷ tổng, tôi có thể hỏi tại sao không?”
Tại sao cho mình một chuyện làm ăn đơn giản như thế, hai vạn tiền để nấu một bữa ăn, nếu như là người khác thuê, nàng nhất định sẽ không đi, bởi vì nàng biết trên đời không có món ngon nào tốt vậy, thế nhưng nàng rất an tâm Kỷ Dữ Đường, chỉ có điều trong lòng cảm thấy không vui.
Ngày đó Kỷ Dữ Đường giúp nàng giải vây khỏi Khương Khải, còn chủ động dẫn nàng về nhà, nàng đã không có thể xem Kỷ Dữ Đường là một khách hàng bình thường, ngoài miệng Triệu Mộ Tịch không nói gì, thế nhưng ai đối tốt với nàng, trong lòng nàng đều sẽ nhớ rõ ràng.
“Tại sao cái gì?” Kỷ Dữ Đường nói.
“Tại sao muốn tôi đến?” Triệu Mộ Tịch một bên nói, một bên xử lí vật liệu trên tay.
“Dạ dày không ổn nên muốn ăn cháo.”
Thịt nạt và nấm hương ở trong nồi, sau khi Triệu Mộ Tịch rửa tay sạch sẽ, khóa vòi nước, lấy một cái khăn để lau tay: “Chị muốn ăn cháo tại sao phải gọi tôi đến?” Triệu Mộ Tịch muốn nghe Kỷ Dữ Đường trả lời thế nào, trên thế giới này không phải chỉ có một mình nàng là biết nấu cháo.
Kỷ Dữ Đường còn chưa nói, Triệu Mộ Tịch lại nói: “Chị nên thuê một bảo mẫu đi, không cần chờ đến bây giờ mới ăn cơm…” Vướng phải bệnh bao từ vẫn không chịu ăn cơm đúng giờ, đau dạ dày thì trách ai được, Triệu Mộ Tịch không nói ra câu sau, đỡ có người nói nàng quản việc không đâu.
Kỷ Dữ Đường suy tư chốc lát, sau đó cười cười: “Tôi thấy em rất thích hợp.”
Triệu Mộ Tịch bất đắc dĩ cười, đi tới trước mặt cô, dựa vào tủ bát bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô: “Kỷ tổng, chị lại trêu chọc tôi gì đây? Người biết nấu ăn có rất nhiều… Một lần hai vạn, tại sao chị không muốn mời bảo mẫu đến?”
“Hết cách rồi, ai bảo em nấu hợp khẩu vị của tôi.” Kỷ Dữ Đường nhìn sâu vào đôi mắt đen như mực sáng rực của nàng, hiện tại tâm trạng của Kỷ tổng không tệ, thậm chí bắt đầu cò kè mặc cả với Triệu Mộ Tịch: “Hay là, Triệu tiểu thư giảm giá cho tôi đi?”
Biết Kỷ tổng thích diễn, cô lại đang nói đùa, còn làm ra vẻ mặt thành thật, Triệu Mộ Tịch sao có mắc câu, vì lẽ đó mặc cô trêu chọc: “Thật không tiện, tôi không định hành nghề nội trợ.”
Có tiền cũng không tiêu xài lãng phí vậy, vẻn vẹn là bởi vì hợp khẩu vị nên tiêu hai vạn để ăn một chén cháo bình thường, ngày hôm nay cuối cùng Triệu Mộ Tịch coi như là đã tiếp thu được kiến thức mới, cái gì gọi là tiêu tiền như tiêu nước.
Qủa nhiên, bần cùng hạn chế được sự tưởng tượng của nàng.
Lúc gần nấu chín, Triệu Mộ Tịch thêm một chút muối gia vị, quầy đều tay, hương thơm phân tán trong không khí, nàng dùng muỗng nếm một ít, nóng hổi, nàng nhẹ nhàng thổi thổi, nguội đi: “Chị nếm thử vừa miệng chưa?”
Triệu Mộ Tịch không có nghĩ nhiều như vậy, đem muỗng cháo đút vào miệng đối phương, mà khi thấy Kỷ Dữ Đường mở miệng ngậm muỗng thì tim vừa đập nhanh vừa mạnh, như là viên đã rơi xuống mặt hồ bình tĩnh, nổi lên từng làn sóng gợn. Lần trước nằm viện, Triệu Mộ Tịch đút cơm cho Kỷ Dữ Đường nhưng cũng không giống như ngày hôm nay, ngày đó cô nằm trên giường bệnh, không giống hiện tại, khoảng cách gần đến vậy, gần đến có thể thấy rõ hàng mi dài thật đẹp của cô.
Ánh mắt rơi xuống bờ môi trên hồng hào của cô, ngay cả hình dạng môi cũng đẹp như vậy. Triệu Mộ Tịch cảm thấy nhịp tim của mình chắc là tăng lên 100 nhịp mỗi phút rồi, cảm giác này thật là… Cho tới Triệu Mộ Tịch còn muốn hoài nghi xu hướng tình dục của mình.
Có điều lớn lên xinh đẹp, đều là mê cái đẹp, trên Weibo cũng có một đám nữ phấn đuổi theo minh tinh nữ gọi “lão công”, đây không phải là việc gì kì lạ.
Thời gian đút đồ ăn cho Kỷ Dữ Đường rất ngắn, thế nhưng Triệu Mộ Tịch “sắp xếp mưu trí” rất dài, đến nổi mất hồn, vẫn muốn cho thêm muối vào…
“Em cho muối vào rồi.” Kỷ Dữ Đường tri kỉ nhắc nhở nàng.
“Ừ… vậy tôi mang ra.” Nồi vẫn còn nóng, Triệu Mộ Tịch trực tiếp dùng tay chạm vào: “A… Ui… Bỏng chết bỏng chết.”
Triệu Mộ Tịch nhanh dùng hai tay vuốt vành tai, ấm hơn một chút.
“Không có bỏng chứ?”
Hai tay Triệu Mộ Tịch vẫn vuốt vành tai, lắc lắc đầu: “Tôi da dày thịt béo.”
Kỷ Dữ Đường nở nụ cười, nhìn chằm chằm Triệu Mộ Tịch mà đánh giá một hồi, gầy gò đến mức giống như tấm thiết: “Em như vậy, “da dày thịt béo” sao?”
“Chị…” Triệu Mộ Tịch cảm giác được ánh mắt Kỷ Dữ Đường nhìn về phía mình, “cảnh báo cấp AA” duỗi ra một cánh tay che ngực, ánh mắt của Kỷ tổng rõ ràng, Lâm Vi cũng thích dùng ánh mắt này để trào phúng nàng, lẽ nào nàng không nhìn thấy rõ: “Chị nghĩ rằng tôi muốn ngực phẳng sao…”
“Ha ha…” Kỷ Dữ Đường bị nàng chọc cười, còn cười ra tiếng: “Tôi sẽ không nói gì.”
Là không nói gì, nhưng ánh mắt đại biểu tất cả, nhưng vóc người của Kỷ tổng… Xác thực là có tư cách trào phúng mình. Triệu Mộ Tịch có thể là chán sống, cũng đi đánh giá Kỷ Dữ Đường, cong khóe miệng cười xấu xa: “Kỷ tổng, vậy chị dạy tôi làm sao mới có thể biến thành ngươi như vậy?”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)