Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 79

4240 2 39 0

 

 

"Vi Tỷ ~~~"

 

Kỷ Dữ Lộ kích động đi về phía Lâm Vi, nhìn bóng lưng liền nhận ra Lâm Vi, mái tóc dài xoăn nhẹ xoã tung bồng bềnh, trong mắt Kỷ Dữ Lộ, Lâm Vi có một loại phong tình riêng.

 

Trong quán bar, tiếng người ồn ào, Kỷ Dữ Lộ kêu một tiếng như vậy Lâm Vi đương nhiên không nghe thấy, hơn nữa nàng hiện đang bị tên đàn ông cặn bã quấn lấy, không chú ý Kỷ Dữ Lộ đang tiến đến.

 

Bị làm nhục thế này đã tức giận, huống chi người nhục mạ mình còn là bạn trai cũ. Lâm Vi hiếu thắng tất nhiên chịu không nổi gã đàn ông trước mắt chà đạp tự tôn của nàng.

 

Kỷ Dữ Lộ thấy Lâm Vi đang nói chuyện với một người đàn ông khác, lại là khách hàng sao? Trong lòng không khỏi chua xót, nhưng lại không dám tuỳ tiện xông đến quấy rầy, sợ làm hỏng chuyện làm ăn của Lâm Vi, chỉ đành chờ một bên. Qua vài giây Kỷ Dữ Lộ phát hiện gã kia động tay chân với Lâm Vi, sau đó nàng ngồi không nổi nữa......

 

"Bao nhiêu tiền, cô ra giá đi." Gã đàn ông vẫn gây sự, châm chọc khiêu khích Lâm Vi, "Tôi hỏi qua rồi, bọn họ nói cô tính phí theo giờ, đêm nay tôi bao."

 

Dứt lời, gã lấy bóp da ra, từ bên trong rút ra một xấp tiền mặt huơ huơ trước mặt Lâm Vi, sau đó đặt trên quầy bar, “Uống rượu với tôi trước đi."

 

"Đồ khốn kiếp!" Lâm Vi cực kỳ tức giận, bây giờ đã không còn chút tình cảm nào, chỉ thấy buồn nôn, nàng vùng tay ra muốn cho hắn một cái tát, nhưng sức lực không thắng nổi, ngược lại bị hắn nắm cổ tay, chạm vào eo cô, ôm vào lòng.

 

"Dáng người tốt thật, Lâm Vi, dù sao đều là □□, cùng anh còn hơn mấy gã mà em tùy tiện kéo trên đường chứ?"

 

Lâm Vi đôi mắt đỏ hoe, cười nhạo nói, “Với chiều dài của ngươi, không biết tự lượng sức mình sao. Tôi cho dù tìm phụ nữ, cũng thoải mái hơn so với anh!"

 

"Cô......"

 

Kỷ Dữ Lộ nghe đến đây xông lên phía trước, tiện tay cầm một chai rượu nện lên trán gã đàn ông kia, chai rượu vỡ, nửa chai rượu bên trong ào ạt chảy ra, xối đầy mặt hắn, trán cũng bị nện rách, máu chảy ròng ròng.

 

"A......" Gã đàn ông đau buông Lâm Vi ra, sờ trán nhìn thấy máu liền hít một hơi, nhìn kỹ người nện hắn chỉ là một cô gái thấp hơn hắn nửa cái đầu.

 

Thấy có rắc rối, những người khác đều tiến đến vây xem.

 

Kỷ Dữ Lộ giữ chặt tay Lâm Vi, kéo nàng đến bên cạnh mình, trong lòng rất tức giận, gã cặn bã này dám bắt nạt Vi Tỷ của nàng, Kỷ Dữ Lộ giơ chân hướng vào đũng quần người nọ đá một phát, vô cùng mạnh mẽ.

 

"A......"

 

"Dữ Lộ, đừng để ý đến loại người đó." Lâm Vi kéo Kỷ Dữ Lộ, cô không muốn làm lớn chuyện, cô không muốn ở lại thêm dù chỉ trong chốc lát.

 

"Hắn tính là người sao, rõ ràng là một gã súc sinh!" Kỷ Dữ Lộ sao có thể cứ vậy buông tha cho hắn, Lâm Vi nhịn được nhưng Kỷ Dữ Lộ nhịn không được. Nàng thấy Lâm Vi bị bắt nạt còn phẫn nộ hơn so với khi mình bị khi dễ.

 

"Cô đừng nghĩ rằng tôi không dám đánh phụ nữ!"

 

"Muốn gì, còn muốn đoạn tử tuyệt tôn sao?!" Kỷ Dữ Lộ lại đá một phát, cho dù kẻ trước mắt này cao hơn nàng hai mươi cm, Kỷ Nhị Tiểu Thư xưa nay hổ báo, từ sinh ra đến bây giờ được ngang ngược nuông chiều, chưa ai có thể làm gì được nàng.

 

Lâm Vi thấy hắn tiến lên muốn đánh Kỷ Dữ Lộ, vội vàng che trước mặt Kỷ Dữ Lộ, may là lúc này quản lý tiến đến giải vây, còn mang theo bảo vệ, "Làm sao vậy...... Đây là làm sao vậy?"

 

"Quản lý Dương, sao anh lại thả chó điên vào trong này, hiện tại cắn người lung tung rồi, tôi giúp mọi người dạy dỗ một chút."

 

Quản lý Dương liếc mắt liền nhận ra khách quen, lập tức cúi đầu khom lưng, "Ôi, hóa ra là Kỷ Nhị Tiểu Thư, xảy ra chuyện gì?"

 

"Thằng nhóc này chán sống rồi, động tay động chân với bạn gái tôi." Kỷ Dữ Lộ cầm xấp tiền mặt trên quầy bar ném thẳng vào mặt gã đàn ông kia, từng tờ giấy bạc đỏ xào xạc rơi đầy đất, Kỷ Dữ Lộ ngửa đầu cười, “Chỉ chút tiền này mà mày cũng móc ra khoe? Giữ lại tự mình trị bệnh liệt dương đi thôi."

 

"Nếu thiếu, tao còn rất nhiều đây." Kỷ Dữ Lộ lấy ra ví tiền của mình, rút ra tất cả tiền mặt ném lên mặt hắn, làm nhục hắn lần nữa.

 

Gã đàn ông mặt xanh mét, bị mấy nhân viên an ninh túm lấy lại không làm gì được Kỷ Dữ Lộ, hắn dọa đến cục cảnh sát giải quyết, cuối cùng quản lý Dương ghé đến bên tai hắn nói vài câu, biết mình không thể trêu vào liền bình tĩnh lại.

 

"Chúng ta đi thôi." Lâm Vi lôi kéo mãi Kỷ Dữ Lộ mới chịu rời đi.

 

"Hắn bắt nạt chị! Sao có thể tha thứ cho hắn dễ như vậy!" Từ trong quán bar di ra, Kỷ Dữ Lộ vẫn luôn hùng hùng hổ hổ, còn phẫn nộ hơn cả Lâm Vi.

 

"Được rồi! Dừng ở đây thôi......"

 

"Em nhất định phải tìm người đánh hắn một trận!" Giọng Kỷ Dữ Lộ rất cao, hận không thể ngay lập tức tìm vài người quay về quán bar đánh cho hắn răng rơi đầy đất mới được.

 

"Chị nói đủ rồi." Cho dù đánh hắn hay phế đi thì Lâm Vi cũng không cảm thấy hả giận, cô chỉ đau lòng cho mình, đau lòng mình bảy năm ở bên cạnh hạng người như thế.

 

Kỷ Dữ Lộ thấy viền mắt Lâm Vi đỏ lên, ngấn lệ, đau lòng dần lấn át sự tức giận, nàng luôn khóc trước mặt Lâm Vi, cho tới bây giờ chưa từng thấy Lâm Vi như thế này trước mặt nàng. Lâm Vi từng an ủi nàng nhiều lần như vậy, trái lại nàng hoàn toàn không biết nên an ủi Lâm Vi thế nào. 

 

"Chị đừng giận em, em chỉ là muốn bảo vệ chị thôi." Vừa rồi Kỷ Dữ Lộ nóng nảy đã nói Lâm Vi là bạn gái mình, nàng hiện tại lại lo lắng Lâm Vi nói nàng lắm miệng, nàng sợ nhất Lâm Vi tức giận.

 

"Chị sao lại giận em." Đanh đá với người khác, với cô lại nói năng nhẹ nhàng, nhớ vừa rồi nàng ra sức che chở mình, Lâm Vi rât cảm động. Cô cúi đầu vừa lúc nhìn thấy mu bàn tay Kỷ Dữ Lộ bị thương, khẳng định là mới vừa rồi cầm chai rượu nện người ta bị mảnh thủy tinh cắt trúng.

 

Kỷ Dữ Lộ nghe cô nói không tức giận cao hứng đến hỏng mất, chẳng phải là cam chịu thân phận "bạn gái" rồi sao? Nghĩ vậy, Kỷ Dữ Lộ nhịn không được muốn ôm cô, côlại bắt lấy cổ tay nàng.

 

Lâm Vi nhìn mu bàn tay nàng, "Không đau sao?"

 

Nhìn chút máu kia, Kỷ Dữ Lộ chớp chớp mắt giả dạng bệnh tật ốm yếu, "Em...... hơi chóng mắt."

 

"Ai......" Lâm Vi thuận tay đỡ nàng.

 

Kỷ Dữ Lộ tranh thủ dựa vào người cô, ngoan như một con cừu, so với bộ dạng mạnh mẽ vừa rồi trong quán bar như hai người, nàng hơi sợ máu, lại sợ đau, đương nhiên hiện tại có chút phần biểu diễn bên trong.

 

Lâm Vi không đẩy Kỷ Dữ Lộ ra, nhìn thấy nhưng không nói, cho dù sợ máu cũng đâu có khoa trương như vậy, giống như không ôm sẽ không đứng vững được, chút kế mọn của Kỷ Dữ Lộ không thể gạt được Lâm Vi, thấy nàng như vậy Lâm Vi rất muốn cười, Kỷ Nhị Tiểu Thư chính là một cô nhóc chưa trưởng thành.

 

Bên kia đường có một hiệu thuốc, Lâm Vi muốn mua miếng băng dán cho Kỷ Dữ Lộ, nhưng Kỷ Dữ Lộ ôm cánh tay cô không buông, mặt dày mày dạn hệt như keo 502, Lâm Vi liền mặc nàng khoác tay mình, mang nàng qua đường.

 

Mua một hộp băng dán nhỏ, lại mượn tăm bông, Lâm Vi kéo Kỷ Dữ Lộ ngồi xuống ghế chờ ở hiệu thuốc, túm lấy tay nàng, cúi đầu dùng tăm bông lau nhẹ nhàng vết máu trên miệng vết thương.

 

Lâm Vi nhìn chằm chằm mu bàn tay nàng, giúp nàng xử lý miệng vết thương, nàng thì nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Vi, quên luôn đau. Lâm Vi so với trong tưởng tượng của nàng một chút cũng không giống, nàng nghĩ Lâm Vi cũng giống mình, thích ở bên ngoài chơi bời, hiện tại nàng lại cảm thấy Lâm Vi vừa dịu dàng lại hiền lành, còn rất nữ tính, Kỷ Dữ Lộ nghĩ, nếu Lâm Vi nguyện ý làm bạn gái nàng, thật tốt biết bao.

 

Ở bên ngoài chơi cũng chẳng thú vị nữa, Kỷ Dữ Lộ chỉ muốn ở cùng một chỗ với Lâm Vi.

 

"Được rồi." Lâm Vi xé một miếng băng dán, thật cẩn thận dán lên miệng vết thương của Kỷ Dữ Lộ, vừa ngẩng đầu, phát hiện Kỷ Dữ Lộ đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt sắp thẳng tắp như một kẻ ngốc, Lâm Vi tránh thoát ánh mắt nóng rực của nàng, lại cúi đầu nhẹ giọng nói, "...... Cảm ơn em."

 

"Nói cảm ơn em làm gì." Kỷ Dữ Lộ thấy nàng tâm tình không tốt, một chút cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi, "Vi Tỷ, em dẫn chị đến một chỗ chơi rất vui."

 

"Thôi khỏi đi." Lâm Vi cự tuyệt, chỗ chơi rất vui mà Kỷ Dữ Lộ nói nhất định là vừa ồn ào vừa náo nhiệt, hôm nay cô không có tâm trạng, chỉ muốn yên tĩnh một lát.

 

Lại bị từ chối, Kỷ Dữ Lộ trong lòng mất mát, lúc trước nàng hỏi Triệu Mộ Tịch, Lâm Vi thích loại hình gì, Triệu Mộ Tịch nói Lâm Vi thích loại hình tương phản với nàng, Kỷ Dữ Lộ thiếu chút nữa nổi điên. Nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc, nàng nguyện ý vì Lâm Vi thay đổi, chịu ảnh hưởng của Lâm Vi, nàng cũng cảm thấy trong quá khứ mình đối đãi cảm tình quá mức lỗ mãng, Lâm Vi mới không chịu chấp nhận nàng, Kỷ Dữ Lộ biết việc này không thể dựa vào người khác, toàn bộ dựa vào chính mình.

 

Lâm Vi đứng dậy đi khỏi hiệu thuốc, Kỷ Dữ Lộ liền yên lặng theo sau nàng, Lâm Vi bước đi không mục đích, đêm nay ngược lại không muốn uống rượu, vì một gã đàn ông như vậy uống đến say khướt rất ngốc, cũng không đáng giá.

 

"Em dẫn chị đến trường dạo một chút, bên đó yên tĩnh." Kỷ Nhị Tiểu Thư cuối cùng chó ngáp phải ruồi đoán trúng tâm tư của Lâm Vi.

 

"Được."

 

Đại học Z ở gần đó.

 

Hiện tại là tháng tư, mùa hè năm nay Kỷ Dữ Lộ sẽ tốt nghiệp, chỉ còn lại không đến hai tháng, trong lòng cũng không nỡ. 

 

Kỷ Dữ Lộ cùng Lâm Vi sánh vai đi trên sân thể dục trong trường, "Vi Tỷ, tiệc tốt nghiệp năm nay em có tiết mục, chị có thời gian nhất định phải tới nha."

 

"Được......"

 

Dù Kỷ Dữ Lộ có nói gì, thái độ Lâm Vi luôn lãnh đạm. Kỷ Dữ Lộ biết trong lòng Lâm Vi còn đang nghĩ đến chuyện trong quán bar, trong lòng nàng cũng đang nghĩ đến việc đó, quan hệ giữa Lâm Vi và gã đàn ông kia nhất định không bình thường, Lâm Vi cũng vì hắn mà khóc.

 

"Trường tụi em có quán trà sữa uống ngon lắm, em dẫn chị đi uống." Kỷ Dữ Lộ nói, giả vờ lơ đãng nắm tay Lâm Vi, kéo nàng đi về phía trước, kỳ thật trong lòng vô cùng thấp thỏm, lòng bàn tay đổ cả mồ hôi.

 

May mắn cô không giãy ra, có chút tiến triển nhỏ như vậy Kỷ Dữ Lộ cũng rất thỏa mãn rồi.

 

Lâm Vi theo sau Kỷ Dữ Lộ, bị nàng nắm tay đi, tựa như về lại thời học sinh, nhìn cảnh tượng quen thuộc này Lâm Vi rơm rớm nước mắt, không phải xúc động mà là vì đoạn cảm tình mình từng ngây ngốc trả giá lại không đáng giá.

 

Kỷ Dữ Lộ gọi một ly trà sữa ấm nóng cho cô, hai mắt cô đỏ hoe, rất dễ thấy.

 

Ở trên sân thể dục quanh quẩn vài vòng, Kỷ Dữ Lộ dẫn Lâm Vi đến căn phòng mà ban nhạc thường tập luyện, nàng kéo Lâm Vi ngồi xuống, thuận tay ôm đàn ghi-ta cạnh đó, "Tụi em bình thường đều ở đây tập luyện."

 

"Em hát một bài cho chị nghe nha." Kỷ Dữ Lộ cười nói, chỉnh âm xong, nàng nhẹ nhàng đàn hát, vẫn là bài hát trong MV kia, lần đầu tiên nàng hát theo phong cách trữ tình như vậy, Kỷ Dữ Lộ thường nhìn về phía Lâm Vi, tất cả lực chú ý đều đặt ở vành mắt đỏ hoe của cô.

 

Nàng có chất giọng trong trẻo, rất dễ nhận biết, Lâm Vi lẳng lặng nghe, lời ca và giai điệu quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, trong đầu Lâm Vi thậm chí có thể tái hiện lại hình ảnh trong MV, còn có từng chi tiết khi quay phim.

 

Còn chưa hát đến điệp khúc Kỷ Dữ Lộ đột nhiên ngừng lại.

 

Thanh âm im bặt, phòng âm nhạc yên tĩnh đến lạ thường...

 

"Sao không hát nữa ?" Lâm Vi thấp giọng hỏi nàng.

 

Kỷ Dữ Lộ thấy Lâm Vi vẫn cứ rung rung hai mắt, trong lòng rất khó chịu, từ đầu cũng không còn tâm trạng hát, Kỷ Dữ Lộ thả đàn ghi-ta trong tay xuống chậm rãi nói, "Em không biết cách an ủi người khác cho lắm......"

 

Dỗ dành cô không được Kỷ Dữ Lộ rất khó chịu, trước kia mình cũng không kém cỏi như vậy, nhưng  trước mặt Lâm Vi mình tựa như đồ bỏ.

 

Lâm Vi im lặng, không nói chuyện.

 

Kỷ Dữ Lộ cứ như vậy kề sát nhìn cô, nhịn không được cúi người ôm lấy cô, dán môi hôn hôn nước mắt nơi khóe mắt cô, vừa mặn vừa chát, như tâm tình của nàng, "Chị đừng khóc, được không?"




Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16