Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 69

4228 1 45 0

 

 

Vẫn còn một thời gian trước khi lên máy bay, sau khi hôn xong, Triệu Mộ Tịch vẫn như cũ lưu luyến ôm Kỷ Dữ Đường, cuối năm Kỷ Tổng phải tham gia đủ loại tiệc rượu, nghỉ ngơi liền phải bay đến thành phố H, Triệu Mộ Tịch đương nhiên thấy luyến tiếc.

 

Trước kia một mình ba năm cũng không thấy gì, Triệu Mộ Tịch cảm giác mình trở nên kiêu căng rồi, chia tay ba ngày đã luyến tiếc như vậy. 

 

"Sớm biết chị đã dẫn em cùng trở về." Kỷ Dữ Đường cũng không nỡ, cô vuốt đầu Triệu Mộ Tịch, đột nhiên hối hận vì không mua vé máy bay cho Triệu Mộ Tịch. Nếu Triệu Mộ Tịch còn dính cô, cô cũng chẳng muốn đăng ký.

 

Trước mặt người ngoài, Triệu Mộ Tịch hơi thành thục một chút, nhưng trước mặt Kỷ Dữ Đường, nàng hoàn toàn là một đứa trẻ mới lớn, vừa dính người lại thích làm nũng. Đều do Kỷ Tổng nuông chiều, ai kêu Kỷ Dữ Đường luôn xem nàng như cô gái nhỏ, kỳ thật bọn họ tính ra cũng chỉ kém năm tuổi.

 

Dù có không nỡ Triệu Mộ Tịch cũng không đến mức chơi khăm mà không để Kỷ Dữ Đường đi, nói đến chuyện gặp mặt phụ huynh, Triệu Mộ Tịch luôn cảm thấy mình vẫn chưa sẵn sàng, nhưng Kỷ Dữ Đường dường như không ngại, cô tin tưởng tương lai của bọn họ, hay chỉ là đang dỗ nàng vui vẻ?

 

"Phải nhớ em đó." Triệu Mộ Tịch ôm chặt vòng eo của cô, bĩu môi nói.

 

"Ừ --" nhìn ánh mắt uất ức lại không nỡ của Triệu Mộ Tịch, Kỷ Dữ Đường nhịn không được lại hôn lên đôi môi mỏng hơi dẩu lên của nàng, nhẹ nhàng hôn một cái, "Cục cưng, chị thực sự phải đi rồi."

 

Triệu Mộ Tịch chậm rãi buông Kỷ Dữ Đường ra, "Thuận buồm xuôi gió nha, xuống máy bay nhớ gọi điện cho em."

 

Kỷ Dữ Lộ: "......"

 

Đây không phải chị nàng, đây không phải chị nàng, đây tuyệt đối không phải chị nàng! Kỷ Dữ Lộ không thể tin được có một ngày Kỷ Dữ Đường sẽ ở chỗ sân bay người đến người đi vừa ôm vừa hôn một người phụ nữ, hay đây là sức mạnh của tình yêu? 

 

Kỷ Dữ Lộ đứng một bên nhìn bọn họ trong lòng buồn bực, hiển nhiên cũng có chút hâm mộ.  

Từ nhỏ đến lớn, nàng thua kém chị nàng về mọi mặt, bây giờ ngay cả phương diện tìn cảm cũng thế, Kỷ Dữ Lộ cảm thấy đời sống tình cảm của mình thật sự hỏng bét. Trước kia nàng thích theo đuổi những gì mới mẻ và kích thích, nhưng giờ lại thấy bình bình đạm đạm mới đủ chân thành, tựa như chị nàng, cùng người mình thích bên nhau, mặc kệ làm chuyện gì cùng cảm thấy thực hạnh phúc.

 

Kỷ Dữ Lộ lại nhớ Lâm Vi, nhớ lúc giúp Lâm Vi làm ấm tay, Lâm Vi nói nàng đáng yêu, nàng đã thấy thật hạnh phúc. Lâm Vi chịu đáp lại nàng nhiều một chút, nàng có thể vui đến nở hoa. Bây giờ trong lòng Kỷ Dữ Lộ, giống như ngoài Lâm Vy cũng không chứa nổi ai khác, nàng cảm giác mình sắp điên rồi, cứ một người xem đi xem lại MV, đem mỗi tình tiết trong đó đều khắc sâu trong lòng.

 

Khi quen người khác, Kỷ Dữ Lộ chỉ muốn vui đùa, nhưng khi ở bên Lâm Vi, chỉ nhìn đối phương cười cũng đã khiến nàng vui vẻ trong lòng.

 

Nàng nhớ Lâm Vi, chưa từng điên cuồng để ý một người như vậy.

 

Điên cuồng thích đến mức chết đi sống lại, lại nghẹn ở trong lòng không dám dễ dàng nhắc đến, Lâm Vi nói nàng là một phút bốc đồng, nàng cũng hoài nghi bản thân một thời gian, cố gắng quên đi những chuyện đó, nhưng mỗi ngày đều nhịn không được mà xem lại MV đến bảy tám lần, sao có thể quên được? Kỷ Dữ Lộ cũng không muốn quên, như thể cùng Lâm Vy mới thực sự tìm được cảm giác yêu đương, trước kia đều là yêu đương vô ích rồi.

 

Trên đường quay về thành phố H, Kỷ Dữ Lộ quấn lấy Kỷ Dữ Đường hỏi, "Chị và Triệu Mộ Tịch sao lại ở bên nhau vậy?"

 

Gần đây Kỷ Dữ Lộ thường xuyên hỏi chuyện mình và Triệu Mộ Tịch, Kỷ Dữ Đường cũng cảm thấy buồn bực, "Em luôn hỏi mấy cái này làm gì?"

 

"Em chỉ muốn nghe thôi mà."

 

Năm giờ chiều đến thành phố H, Kỷ Gia phái lái xe đến sân bay đón, hai người vừa lúc về kịp thời gian ăn tối. Khi ông cụ Kỷ Kỷ còn tại thế, cả nhà đều cùng trải qua đêm giao thừa, chắc hẳn năm nay cũng vậy, thói quen bao nhiêu năm rồi.

 

Khi Kỷ Dữ Đường và Kỷ Dữ Lộ về đến nhà, thức ăn đã sẵn sàng, bảo mẫu đang bày chén đũa ra.

 

"Rửa tay, chuẩn bị ăn cơm đi, Lý mẫu, dọn canh lên đi."

 

"Vâng."

 

Trên bàn ăn, Kỷ Miễn như thường lệ bàn chuyện công ty với Kỷ Dữ Đường, ông tuổi đã lớn, cũng muốn buông tay để có thời gian nhàn nhã, hơn nữa Kỷ Dữ Đường cũng không thua kém ông khi còn trẻ, ông đương nhiên tin tưởng trăm phần trăm.

 

Kỷ Miễn không quá coi trọng chuyện kinh doanh, lúc trước vì dành nhiều thời gian ở bên Hề Vân hơn, ông còn bỏ qua không ít thương vụ kinh doanh. Khi đó ông cụ Kỷ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói ông cưới một người phụ nữ phá của, nhưng Kỷ Miễn cưng chiều Hề Vân đã mấy chục năm, sau khi có con gái cũng vẫn vậy.

 

Kỷ Dữ Đường và Kỷ Dữ Lộ từ nhỏ đã nhìn cha mẹ thể hiện tình cảm mà lớn lên, người Kỷ gia còn trời sinh có gien "cưng chiều vợ", kết quả Kỷ Dữ Đường và Kỷ Dữ Lộ đều kế thừa điểm ấy của Kỷ Miễn.

 

"Dữ Đường." Hề Vân nhìn tay phải của Kỷ Dữ Đường, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn rất bắt mắt, lại nhớ chuyện cô đã nói trước đó, con gái đã lớn như vậy cũng nên có tình yêu rồi, lần này có vẻ là nghiêm túc, nếu không cũng đã không mang nhẫn đôi.

 

Chỉ là Hề Vân nhìn kiểu dáng chiếc nhẫn dường như hơi quen mắt.

 

"Mẹ, sao vậy?" Kỷ Dữ Đường mỉm cười gắp đồ ăn cho Hề Vân.

 

Không hiểu sao nhìn tay của Kỷ Dữ Đường, Hề Vân đột nhiên nhớ tới cô gái làm bán thời gian ở phòng triển lãm, có thể là do tay của hai người hơi giống, ngón tay vừa gầy vừa trắng, cộng thêm chiếc nhẫn tương tự đeo ở ngón áp út. Chỉ là nhìn quen mắt, Hề Vân cũng không nghĩ nhiều, cười nói, “Nhẫn cũng đeo rồi, còn không dẫn người mang về nhà cho ba mẹ nhìn xem?"

 

Hề Vân và Kỷ Miễn không lo về Kỷ Dữ Đường, bởi vì bọn họ tin vào mắt nhìn người của Kỷ Dữ Đường.

 

"Năm sau đi, em ấy ở thành phố A."

 

"Tình huống cụ thể như thế nào, con không nói trước với ba mẹ sao?"

 

Kỷ Dữ Đường nghĩ tốt hơn là gặp mặt để giải thích tình huống cụ thể, cô biết miễn là nàng nhất quyết ở bên Triệu Mộ Tịch, ba mẹ cũng sẽ không phản đối, nhưng nếu giải thích cũng sẽ có chút khó khăn, dù gì cô cũng chưa từng tiết lộ người yêu mình là nữ. Kỷ Dữ Đường từ chối nói, "Con thấy tốt hơn vẫn nên gặp mặt nói chuyện."

 

Hề Vân khẽ cau mày, luôn cảm thấy Kỷ Dữ Đường có lời cất giấu vẫn chưa nói ra, "Còn muốn cho chúng ta bất ngờ sao?"

 

Kỷ Dữ Lộ vốn im lặng ăn cơm, nghe bọn họ nói chuyện phiếm, nhưng khi nghe đến "bất ngờ", không khỏi ngẩng đầu bổ sung một câu, "Quả thật rất bất ngờ đó --"

 

Chị nàng nuôi một cô bạn gái nhỏ ở ngoài, có thể không bất ngờ sao? Kỷ Dữ Lộ không biết tuổi cụ thể của Triệu Mộ Tịch, nhìn khá nhỏ tuổi, chắc cũng chỉ cỡ nàng, chị nàng đã 30, cũng không ngại khoảng cách thế hệ.

 

Kỷ Dữ Lộ vừa nói xong phát hiện ba mẹ và chị nàng đều nhìn sang, Kỷ Dữ Lộ ngơ ngác nuốt rau xanh xuống miệng, sau đó lập tức liền cười hì hì, "Ba mẹ, hai người không biết đâu, người kia tiễn tụi con đến sân bay, khoe khoang tình cảm với chị suốt dọc đường, còn chưa khiến con ngán chết đi."

 

Biểu tình Kỷ Dữ Lộ chọc cười mọi người trong nhà, Hề Vân ngược lại lại nghiêm mặt nói, "Không lễ phéo, cái gì mà người kia chứ, đó là bạn trai của chị con. Con nhìn thấy rồi, cảm giác thế nào?"

 

"Ba mẹ tự nhìn thì biết." Kỷ Dữ Lộ bĩu môi, không nhiều lời nữa.

 

Kỷ Dữ Đường cúi đầu ăn canh, trong lòng nghĩ cô vợ kia có ăn cơm đúng giờ hay không. Triệu Mộ Tịch là thế, biết chăm sóc người khác lại không biết tự chăm sóc mình, một mình lại càng tùy ý, đói thì ăn, Kỷ Dữ Đường thật không yên tâm nàng một mình sinh sống. Chưa uống được vài ngụm canh, Kỷ Dữ Đường đã đặt thìa xuống, đã uống quen canh Triệu Mộ Tịch nấu, người khác nấu không có được mùi vị đó, không ngon miệng cho lắm.

 

"Em đang làm gì đó?" Chín rưỡi tối, Kỷ Dữ Đường vừa tắm xong đang sấy khô tóc, lười biếng dựa vào đầu giường, cầm di động gọi video cho Triệu Mộ Tịch.

 

"À, em vẽ phác thảo." Triệu Mộ Tịch tùy tiện quay bức vẽ, sau đó chầm chậm đưa mặt đến gần ống kính, chu môi hôn một cái về phía camera, khoa trương "mua" một cái, phỏng chừng cảm thấy bộ dáng của mình đủ ngốc rồi, Triệu Mộ Tịch cong khóe môi hớn hở bật cười, “Còn nhớ chị nữa."

 

“Nhớ chị vậy mà không xếp vị trí thứ nhất?" Nếu Triệu Mộ Tịch ở bên cạnh, Kỷ Dữ Đường sớm đã mặt nàng, dày vò nàng, nhưng hiện tại hai người lại cách xa hàng ngàn km.

 

"Thật là tự luyến mà --" Triệu Mộ Tịch thích nhất dáng vẻ Kỷ Dữ Đường mới tắm xong, Kỷ Tổng hiện tại cố ý gọi video để quyến rũ nàng đi, càng xem càng muốn mà.

 

“Ăn tối chưa?"

 

"Ăn hai bát canh cá lớn." Triệu Mộ Tịch cố ý nhấn mạnh, trước kia mỗi lần Kỷ Dữ Đường đi công tác đều nói chị Tôn đưa canh cá qua cho Triệu Mộ Tịch, cho nên nếu cô không ở cạnh Triệu Mộ Tịch sẽ ăn canh cá, đến nỗi đã trở thành sở thích của Triệu Mộ Tịch.

 

"Ngày mai có kế hoạch gì không?" Kỷ Dữ Đường lo chính là chuyện này, Triệu Thải Nam là người thân duy nhất của Triệu Mộ Tịch, hiện đang ở nước ngoài, chỉ còn lại một mình Triệu Mộ Tịch.

 

“Giống như năm rồi thôi, em đến nhà Đại Vi ăn cơm."

 

Trước khi quen Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch dành phần lớn thời gian ở chỗ Lâm Vi. Sau khi Triệu Mộ Tịch hẹn hò với Kỷ Dữ Đường, trái tim Lâm Vi vẫn chưa lấy lại thăng bằng, Triệu tiểu thư cũng không phải người trọng sắc khinh bạn. Quê Lâm Vi cũng rất xa, cô ít khi trở về, nhà cô rất trọng nam khinh nữ miễn là mỗi tháng đúng hạn gửi tiền cho em trai học đại học là được, về phần ăn tết có trở về ăn bữa cơm đoàn viên hay không cũng chẳng quan trọng.

 

"Vậy là tốt rồi." Kỷ Dữ Đường cười khẽ nói.

 

Triệu Mộ Tịch cố ý nói, "Không phải chị ghen đó chứ?" Khi mới quen nhau, Kỷ Dữ Đường còn ghen với Lâm Vi, mỗi lần nhớ lại Triệu Mộ Tịch lại muốn bật cười.

 

"Em có thể tìm Lâm Vi chơi, nhưng không được phép qua đêm ở chỗ cô ấy." Kỷ Dữ Đường đã từng đến chỗ Lâm Vi, là căn hộ độc thân, một phòng khách một phòng ngủ một giường, "Còn có, buổi tối về nhà sớm một chút." 

 

“Em biết rồi --" nữ vương nhà nàng đã lên tiếng, Triệu Mộ Tịch đương nhiên ngoan ngoãn nghe theo, "Chị không cần lo lắng cho em, mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt đi, thời gian trước còn chưa đủ mệt sao?"

 

Triệu Mộ Tịch nói không quấy rầy cô nghỉ ngơi, cuối cùng cũng lèo nhèo gọi video một giờ mới chúc ngủ ngon.

 

Thành phố A, năm nay hiếm khi thấy tuyết rơi lên như vậy.

 

-- MV mẫu sắp có rồi, một thời gian sau em đem cho chị xem

 

-- ăn tết em về thành phố H, hai ngày nữa sẽ tìm chị uống rượu nha

 

-- đây là MV mẫu, chị xem đi

 

......

 

Nhìn loạt tin nhắn mà "tiểu kim chủ" gửi đến, Lâm Vi phát hiện đã lâu rồi mình không trả lời Kỷ Dữ Lộ, nàng click mở video ngắn tầm bốn phút. Trên màn hình, nàng và Kỷ Dữ Lộ đút nhau ăn bánh kem, nghịch ngợm, quệt kem Kỷ Nhị Tiểu Thư thành ông già Nô-en nhỏ.

 

"Cười như kẻ ngốc vậy, đang xem gì đó?" Triệu Mộ Tịch mở vài chai bia rót ra giúp Lâm Vi, cũng lâu rồi nàng không uống với Lâm Vi Triệu Mộ Tịch không thích ăn một mình, nên hai ngày này đều ở chỗ Lâm Vi giải quyết. Lâm Vi cũng rất hoan nghênh Triệu Mộ Tịch mỗi ngày lại đây, nói là ăn chực nhưng phần lớn thức ăn đều do Triệu Mộ Tịch làm, Lâm Vi chỉ giúp việc bếp núc.

 

Lâm Vy rời khỏi đoạn video đang xem dở, cầm ly bia qua, "Chị có cười sao."

 

"Cười như đang trò chuyện với một gã đàn ông man rợ nào vậy." Triệu Mộ Tịch nói thêm, lúc này rốt cục cũng chờ được cơ hội nói Lâm Vi. Trước kia mình trò chuyện với Kỷ Dữ Đường, Lâm Vi cũng tổn hại nàng như vậy, Triệu Mộ Tịch uống cạn nửa ly bia, "Lâm tiểu thư, chị có chuyện gì sao ?"

 

"Có chuyện thì tốt rồi." Lâm Vi bất đắc dĩ nói, ăn thức ăn trên bàn, "Chị phát hiện tay nghề của em đã tiến bộ nha."

 

"Tay nghề của em vẫn luôn tốt."

 

"Hoặc là nói Kỷ Đại tiểu thư thật khôn khéo, lừa được em đi, người làm ấm giường có, tiểu bảo mẫu cũng có."

 

Triệu Mộ Tịch gắp một miếng sườn nhét vào miệng Lâm Vi, lười nói với cô mấy chuyện này, "Đúng rồi, lần trước nhị tiểu thư không phải tìm chị quay MV sao, em cũng chưa xem, mau cho em xem với."

 

"Chẳng có gì hay để xem......" Lâm Vi nhớ tới cảnh hôn và cảnh giường chiếu bên trong.

 

"Nữ chính đó nha, còn chưa đưa chị xem sao?"

 

“Vẫn chưa tung ra." Lâm Vi uống bia, qua loa nói với Triệu Mộ Tịch. Di động trên bàn rung lên, Triệu Mộ Tịch và Lâm Vi đồng thời nhìn qua.

 

Tên người gọi: tiểu kim chủ.

 

Triệu Mộ Tịch biết tiểu kim chủ là Kỷ Dữ Lộ, nhưng Lâm Vi lại chậm chạp không tiếp, Triệu Mộ Tịch nhắc nhở, "Có đơn làm ăn, chị không tiếp hả?"

 

Lâm Vy nghĩ nghĩ, thả đôi đũa xuống cầm di động đứng dậy.

 

"Vi Tỷ, chúc mừng năm mới --"

 

"Chúc mừng năm mới."

 

"MV mẫu có rồi, đạo diễn Trương nói có thể phải quay thêm mấy cảnh, kêu em thảo luận với chị." Kỷ Dữ Lộ lúc này đứng dưới lầu nhà Lâm Vi, trên bầu trời bông tuyết tung bay, nàng run lên vì lạnh, ngẩng đầu nhìn ánh đèn vàng ấm cúng trên lầu, nói chuyện điện thoại với Lâm Vi.

 

Sau này khi liên lạc lại, cả hai đều không nhắc đến việc tỏ tình ngày đó, coi như chưa từng xảy ra, trong chuyện làm ăn, hai người nên như thế nào thì vẫn là thế ấy. Lâm Vy cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ, quả nhiên như mình lường trước, chẳng bao lâu một phút bốc đồng của Kỷ Dữ Lộ sẽ mất đi.

 

"Mọi người quyết định là được rồi." Lâm Vi đáp, nếu thật sự muốn quay thêm cảnh, cô cũng không việc gì, tất nhiên thấy phiền phức nhưng hợp đồng ký rồi, thù lao lại chưa thanh toán, trước lúc MV chính thức tung ra cô phải có nghĩa vụ này.

 

"Vi Tỷ, em lạnh quá." Một trận gió thổi qua, Kỷ Dữ Lộ ôm cánh tay đau khổ nói.

 

"Cái gì?"

 

"Em quay về thành phố A rồi." Kỷ Dữ Lộ lạnh đến mức giọng nói cũng run lên, thật ra sau đêm giao thừa ở thành phố H, Kỷ Dữ Lộ làm ầm ĩ một trận trong nhà, dỗi hờn về thành phố A, vẫn là vì chuyện ban nhạc, "Tâm tình em không tốt lắm, chị có thể đi với em được không? Em không biết đi đâu nên đã đến dưới lầu nhà chị......"

 

Trở lại thành phố A, Kỷ Dữ Lộ bất giác từ quán bar đi đến đây. Mỗi lần tâm tình hỏng bét Lâm Vi đều ở cạnh nàng, hiện tại Kỷ Dữ Lộ càng nhớ Lâm Vi nhiều hơn.

 

Lâm Vi đến bên cửa sổ từ lầu 7 nhìn xuống, tên ngốc kia thực sự đang đứng dưới lầu, vừa rụt cổ vừa nói chuyện điện thoại, tuyết rơi cũng không che dù.

 

"Em trở về sớm chút đi, hôm nay nhà chị có khách, không tiện lắm." Lâm Vi liếc nhìn Triệu Mộ Tịch một cái.

 

Khách? Còn không tiện lắm? Kỷ Dữ Lộ hiện rất mẫn cảm, nàng biết Lâm Vi vẫn luôn ở một mình tại thành phố A, Lâm Vi vừa nói có khách lại còn không tiện, việc đầu tiên Kỷ Dữ Lộ nghĩ đến là tình địch. Kỷ Nhị Tiểu Thư quýnh quáng, cũng không quan tâm Lâm Vi có đồng ý hay không, vội vàng đi lên lầu, mặt dày mày dạn mà nói, "Không sao, em chỉ ngồi một lát, uống ly nước ấm."

 

"Em......"

 

"Kỷ Dữ Lộ?" Chờ Lâm Vi cúp điện thoại, Triệu Mộ Tịch hỏi Lâm Vi. Trước kia khi Lâm Vi tiếp điện thoại của Kỷ Dữ Lộ cũng không có phản ứng này, muốn bao nhiêu nhiệt tình có bấy nhiêu nhiệt tình.

 

"Ừ."

 

"Đại Vi, gần đây chị sao vậy, có tâm sự?"

 

"Đúng vậy, không có tiền mua túi, không có tiền mua giày, phiền quá." Lâm Vi uống bia, ra vẻ thoải mái đáp.

 

Triệu Mộ Tịch còn không hiểu Lâm Vi sao, từ đầu hai người vốn không nói cùng một câu chuyện, Lâm Vi đang cố ý trốn tránh đề tài này, "Có chuyện gì, hiện tại cũng không chịu nói với em?"

 

Ding dong! Ding dong! Ding dong! Tiếng chuông cửa dồn dập vang lên --

 

Lâm Vi vừa nghe cái kiểu gấp gáp này liền biết là Kỷ Dữ Lộ, quả nhiên sau đó thu được một tin nhắn ngang ngược của Kỷ Dữ Lộ: Vi Tỷ, em lên tới rồi ~

 

"Ai vậy?" Triệu Mộ Tịch nhìn Lâm Vi.

 

Lâm Vi đẩy đẩy Triệu Mộ Tịch, nói, "Em chồng nhà em đến đó, mở cửa đi."

 

"Sao cô lại ở đây?!!!" Kỷ Dữ Lộ vừa thấy Triệu Mộ Tịch đã trợn tròn hai mắt.

 

Triệu Mộ Tịch nhờ rằng Kỷ Dữ Lộ hẳn vẫn chưa biết quan hệ giữa nàng và Lâm Vi, "Tôi là bạn tốt của Đại Vi."

 

"Ách......" Thảo nào lần trước đi họp mặt, Triệu Mộ Tịch và Lâm Vi thân thiết như vậy. Kỷ Dữ Lộ chẳng buồn để ý Triệu Mộ Tịch, rướn cổ nhìn vào trong phòng, đánh giá một vòng không thấy tình địch, tảng đá trong lòng liền rơi xuống.

 

Triệu Mộ Tịch dẫn Kỷ Dữ Lộ vào nhà, không nhịn được hỏi, "Sao cô trở về rồi, chị cô cũng trở lại rồi sao?"

 

"Hai ngày nữa chị tôi mới về, mình tôi về trước thôi." Bởi vì Kỷ Dữ Đường, Kỷ Dữ Lộ cũng coi như đã dần chấp nhận thân phận của Triệu Mộ Tịch, tuy vẫn còn hơi khó chịu.

 

"Vi Tỷ --"

 

Da mặt dày như vậy, Lâm Vi cũng nói không nên lời, "Nhị tiểu thư, chị đã nói tối nay không có thời gian."

 

"Không sao cả, dù sao mọi người đều là người quen mà." Kỷ Dữ Lộ tiếp tục da mặt dày cười tươi rói, còn thuận tay kéo tay Triệu Mộ Tịch, "Được không, chị dâu --"

 

Một tiếng "chị dâu" của Kỷ Nhị Tiểu Thư nghe thật ngọt ngào, không qua loa chút nào.

 

"......" Nếu Kỷ Dữ Lộ không kéo tay mình, Triệu Mộ Tịch cũng chưa nhận ra được một tiếng này là đang kêu mình, lập tức cảm thấy sấm rền cuồn cuộn.

 

Tình bạn giữa hai người con gái với nhau luôn luôn khó lường.

 

"Vi Tỷ, MV tổng cộng có ba CD, em mang đến hết rồi nè, đạo diễn Trương kêu chúng ta chọn xem kiểu biên tập nào thích hợp hơn." Kỷ Dữ Lộ cũng chỉ có thể lấy chuyện làm ăn để đến gần Lâm Vi.

 

Trán Lâm Vi xuất hiện ba vạch đen, Kỷ Dữ Lộ không định xem mẫu ngay lúc này chứ hả? Lâm Vi đỡ trán, sầu đến hoảng nói, "Bữa khác xem đi......"

 

"Sao lại hôm nào, giờ luôn đi, em cũng muốn xem." Triệu Mộ Tịch thúc giục nói.



Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16