Hôm nay là sinh nhật Kỷ Dữ Đường, còn là sinh nhật lần thứ 30 nhưng cô lại không đi đâu mà ở nhà chăm sóc Triệu Mộ Tịch. Triệu Mộ Tịch trong lòng băn khoăn, hẳn là người nhà và bạn bè đang chờ chị ấy?
Buổi chiều thấy Kỷ Dữ Đường nhận mười mấy cuộc điện thoại, Triệu Mộ Tịch không nhịn được nói với cô, "Chị vẫn nên đi đi, đừng để họ chờ lâu."
Dù sao cũng là sinh nhật lần thứ 30.
"Tay em không sao đâu, chị đừng lo."
Kỷ Dữ Đường ngồi bên cạnh nàng, đưa tay khoác vai nàng, lòng bàn tay đặt trên bả vai nàng xoa xoa, ánh mắt sắc bén đã sớm nhìn thấu tâm ý nàng, lúc này ngoài miệng nói đừng lo lắng, chứ mình mà đi mất thì lại âm thầm giận dỗi, "Sinh nhật chị, em không làm chị hài lòng thì thôi, lại còn muốn đem chị ném ra ngoài?"
"Nhưng..."
"Hay là em đi cùng chị?"
Triệu Mộ Tịch muốn nói tay mình không tiện, lại phát hiện nói vậy thì vừa đúng rơi vào bẫy của Kỷ Dữ Đường, mặc kệ thế nào vẫn là nói không lại Kỷ tổng.
Kỷ Dữ Đường đương nhiên biết Triệu Mộ Tịch sẽ không đồng ý đi cùng mình, cầm điện thoại di động lên tắt máy ngay trước mặt Triệu Mộ Tịch, vẫn như trước ôm vai Triệu Mộ Tịch, đem mặt dán sát lại dịu dàng cười nói "Hôm nay chị chỉ thuộc về một mình em."
Vì câu nói này, Triệu Mộ Tịch lại bị cô làm cho kích động không nhịn được dán lại gần, một lần nữa ngậm lấy đôi môi trước mặt. Lần đầu tiên, Triệu Mộ Tịch không thể kiềm chế dục vọng của mình, một buổi chiều hôn đến hai, ba lần, chỉ cần tiếp xúc gần gũi một chút là lại muốn dây dưa cùng nhau.
Triệu Mộ Tịch được cô ôm lấy bờ vai, nghiêng người hôn lên môi đối phương, chăm chú hơn làm bất cứ chuyện gì... Kỷ Dữ Đường không chỉ có ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ, còn có thể thỏa mãn ý muốn sở hữu của nàng, đặc biệt là biết khơi dậy ham muốn chiếm hữu của nàng.
Kỷ Dữ Đường không cảm thấy ham muốn chiếm hữu là xấu, ngược lại, cô muốn Triệu Mộ Tịch có ý muốn chiếm hữu ngày càng lớn đối với mình. Cô hưởng thụ sự chủ động của Triệu Mộ Tịch. Những lúc ở cùng nhau, cô luôn luôn là người chủ động, nếu cô không tự mình dẫn dắt sợ là chờ không nổi ngày Triệu Mộ Tịch chủ động.
Trong lòng Triệu Mộ Tịch vẫn còn chút gì đó vướng mắc. Kỷ Dữ Đường cảm thấy khi ở cùng mình Triệu Mộ Tịch dường như luôn lo lắng điều gì. Có thể là khó tránh khỏi lo lắng bởi hai người đều là con gái, lại mới đến với nhau chưa được bao lâu. Nụ hôn Kỷ Dữ Đường càng thêm dịu dàng. Một nụ hôn khiến người ta vừa thoải mái lại an tâm.
Quay qua quay lại, Triệu Mộ Tịch bị hôn đến "tan chảy" mất rồi.
"Em chưa chuẩn bị quà gì cho chị." Triệu Mộ Tịch tự ti, ngoại trừ tình yêu, nàng không biết mình còn có thể cho Kỷ Dữ Đường cái gì.
Kỷ Dữ Đường nhẹ nhàng hôn lên má nàng, "Em chính là của chị rồi, còn chuẩn bị gì chứ."
"Sinh nhật vui vẻ." Triệu Mộ tịch tựa trên vai cô, mỉm cười hạnh phúc, sự bình đẳng duy nhất giữa hai người có lẽ chỉ có thể là tình yêu.
Triệu Mộ Tịch chưa bao giờ được cưng chiều như vậy. Mặc dù đôi khi Kỷ Dữ Đường rất "ngang ngược vô lý", nhưng cũng chỉ là trong lời nói thôi. Trên thực tế, việc gì Kỷ Dữ Đường cũng theo ý nàng, luôn luôn quan tâm đến cảm thụ của nàng...
Tuy nói hôm nay là sinh nhật Kỷ Dữ Đường, cơm tối lại là Kỷ Dữ Đường từng miếng từng miếng đút nàng ăn. Triệu Mộ Tịch nghĩ, chắc hẳn đây là lần sinh nhật... "lao tâm lao lực" nhất của Kỷ tổng.
Sau bữa tối, Triệu Mộ Tịch vẫn đặt một cái bánh kem, từ nhỏ đến lớn nàng đều không tổ chức sinh nhật. Nhưng Kỷ Dữ Đường hẳn là rất chú trọng sinh nhật?
Tất cả bậc cha mẹ đều quan tâm đến ngày sinh nhật của con cái. Đương nhiên, Triệu Mộ Tịch biết mình là trường hợp đặc biệt.
Hai người cùng nhau tổ chức sinh nhật ấm áp hơn nhiều so với một đám người tụ tập. Bánh kem không lớn nhưng vừa vặn. Kỷ Dữ Đường muốn uống chút rượu, Triệu Mộ Tịch chết cũng không chịu, cuối cùng đem sữa bò rót vào ly có chân, cực kỳ dinh dưỡng.
Ban công căn hộ rất rộng rãi, bày bàn vuông ghế dài. Tầm nhìn từ tầng ba mươi sáu thoáng đãng, cảnh đêm thành phố rất đẹp, hai người ngồi trên ghế dài, gió thổi mát mẻ, thoải mái hơn trong phòng rất nhiều.
Nhìn khung cảnh trước mắt, Triệu Mộ Tịch khó tránh khỏi xao động, hai nàng thích hợp đến với nhau sao? Triệu Mộ Tịch lặng yên suy nghĩ trong lòng cũng không nói thành lời. Hôm nay là sinh nhật Kỷ Dữ Đường, nàng chỉ muốn cùng chị ấy thật vui vẻ.
Có điều khi ngẩng đầu, dù ở đâu bầu trời vẫn đẹp như vậy.
"Em thích ngắm sao thế ư?"
"Ngắm sao sẽ không khóc nữa..." Triệu Mộ Tịch theo bản năng đáp lại, lúc ngẩng đầu nước mắt sẽ không rơi nữa, cho nên lúc muốn khóc sẽ ngẩng đầu nhìn lên những vì sao, chiêu này đặc biệt hữu hiệu.
"Muốn khóc thì đừng nhịn làm gì..." Kỷ Dữ Đường nhớ Triệu Mộ Tịch nhiều lần kìm nén không khóc. Dáng dấp kia so với khóc ra còn khiến người ta lo lắng hơn. Có lẽ phải cần thêm một khoảng thời gian rất dài cô mới có thể hiểu rõ Triệu Mộ Tịch. "Có chị ở bên em."
Những lời hứa luôn mơ hồ nhưng lại khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, Triệu Mộ Tịch không dám coi trọng, nhưng lúc này nàng thực sự hạnh phúc.
"Há miệng nào." Kỷ Dữ Đường cười, đút bánh kem cho Triệu Mộ Tịch, nàng thích nhìn Triệu Mộ Tịch ăn, ý đồ xấu đút cho nàng một miếng to, sau đó nhìn nàng phồng má như chuột nhỏ.
"Sinh nhật chị hay là sinh nhật em vậy?"
Kỷ Dữ Đường cười, "Em muốn làm chị vui thì ăn hết những thứ này, chị sẽ vui vẻ."
Triệu Mộ Tịch ăn thêm nửa miếng, sau đó học theo giọng điệu Kỷ Dữ Đường, "Em không ăn được, chị ăn giúp em đi."
"Chị không thích ăn đồ ngọt." Kỷ Dữ Đường muốn đem nửa còn lại tiếp tục đút cho nàng ăn.
"Kỷ Dữ Đường, chị ghét bỏ em đúng không?" Triệu Mộ Tịch né tránh, nghiêm túc nói.
"Ghét bỏ em cái gì?" Kỷ Dữ Đường nhìn vẻ mặt nàng, cảm thấy rất đáng yêu.
"Ghét bỏ đồ em ăn dở..." Triệu Mộ Tịch cảm thấy rất không công bằng, đồ Kỷ tổng ăn thừa mình đều ngoan ngoãn ăn bằng sạch.
"Ừ, là ghét bỏ em." Kỷ Dữ Đường như còn suy nghĩ một chút rồi gật gù, cố ý trêu nàng, "Ngoan nào, mau ăn."
". . ." Triệu Mộ Tịch há miệng ngậm lấy miếng bánh còn lại, sau đó thấy Kỷ Dữ Đường buông đồ trong tay xuống, đưa tay nâng mặt mình lên, hôn lên đôi môi còn đang dính kem của mình.
"Hmm... " Kỷ Dữ Đường không nói một lời liền cứ thế hôn lên môi nàng. Cả ngày hôm nay, Triệu Mộ Tịch không lúc nào giữ được nhịp tim ổn định.
Kỷ Dữ Đường híp mắt, khóe miệng mang theo ý cười, hôn nàng cho đến khi kem trong miệng tan hết, môi lưỡi hai người vẫn còn quấn quýt, hương vị đầy ngọt ngào.
Cô chính là như vậy, Triệu Mộ Tịch bị cô hôn đến đỏ mặt, thật là đáng yêu...
"Hiện tại ngay cả điện thoại cũng không gọi được..." Kỷ Dữ Lộ nói không nên lời. Đã rất cẩn thận tổ chức sinh nhật cho Kỷ Dữ Đường, lại bị chị gái cho leo cây. Buổi chiều chị ấy gọi cuộc điện thoại nói không đi được, sau đó liền bốc hơi mất tăm mất tích.
"Dữ Lộ, mình khó chịu quá..."
Buổi chiều Kỷ Dữ Lộ nhận được điện thoại của Nhan Âm, nghe giọng nói là có thể đoán được nàng đã khóc đến hỏng mất rồi. Buổi sáng rõ ràng nàng mang quà đến tặng Kỷ Dữ Đường, lúc đó Kỷ Dữ Lộ có hỏi nàng tình hình, nàng vẫn ổn chỉ là giọng điệu có hơi buồn bã. Kỷ Dữ Lộ cũng không nghĩ nhiều, dù sao Nhan Âm cũng không phải bị chị gái mình tạt nước một hai lần, nào ngờ bây giờ Nhan Âm lại khóc thành như vậy.
"Cậu đang ở đâu?!"
Khi Kỷ Dữ Lộ tìm thấy Nhan Âm, nàng đang ngồi ở góc tường, hai mắt sưng vù, vẫn đang tiếp tục khóc, xung quanh vứt đầy khăn giấy.
"Tiểu Âm..."
"Dữ Lộ..." Vừa nhìn thấy Kỷ Dữ Lộ, Nhan Âm liền lên tiếng trước rồi ôm lấy cô, khóc không thành tiếng, "Làm sao bây giờ..."
Điều đầu tiên Kỷ Dữ Lộ nghĩ đến chính là Nhan Âm thổ lộ với Kỷ Dữ Đường, bị chị ấy cự tuyệt. Kỳ thực chuyện tình cảm thật không thể cưỡng cầu, Nhan Âm lại là người rất cố chấp. Kỷ Dữ Lộ vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ giọng an ủi "Tiểu Âm, hay là quên đi... mình đã nói chị ấy sẽ không thích con gái mà..."
Kỷ Dữ Lộ vừa nói ra câu nói... không hề có tính an ủi nhất vào lúc này.
Hiện tại nghe câu nói này, Nhan Âm cảm thấy quả thực đầy tính chế giễu. Nàng đẩy Kỷ Dữ Lộ ra, khóc càng dữ dội hơn "Chị ấy thích con gái... chị ấy có bạn gái rồi...!!"
Nhớ lại hình ảnh ban sáng, Nhan Âm lại đau lòng thêm một lần.
"Hả?!" Kỷ Dữ Lộ trợn tròn mắt. Trong suy nghĩ của cô, dù cho con gái toàn thế giới này có cong, Kỷ Dữ Đường cũng không thể cong được. Chị gái cô... vậy mà lại thích nữ sao? ! ! !
Không thể nào, Kỷ Dữ Lộ vẫn chưa thể tin được, hai ngày trước hỏi Kỷ Dữ Đường, chị gái cô còn thành thật nói không thể chấp nhận tình yêu giữa hai người con gái mà.
"Không thể! Tuyệt đối không thể!"
"Mình đã gặp bạn gái chị ấy!"
"Này... chắc là chị ấy gạt cậu thôi, nhất định là như vậy."
Giọng điệu Nhan Âm giống như hoàn toàn tuyệt vọng "Lần này là thật... Cậu có thấy chị Dữ Đường để ai đó ở lại qua đêm không? Cô gái đó... đã qua đêm ở nhà chị ấy..."
Nghe thế Kỷ Dữ Lộ cũng hơi hoài nghi nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng, cô lấy điện thoại di động tiếp tục gọi cho Kỷ Dữ Đường nhưng vẫn không ai trả lời.
". . . . . Đừng gọi . . . . . Chị ấy cùng với bạn gái ở bên nhau...." Nhan Âm hít mũi, chật vật cười.
"Chuyện gì đang xảy ra? Mình phải đi tìm chị ấy!" Kỷ Dữ Lộ nhất thời tức giận, muốn nổi điên lên rồi.
Nhan Âm thấy cô xúc động, gắt gao kéo cô lại "Đừng đi!"
"Mình phải nói cho ra lẽ..."
"Đừng đi!" Nhan Âm đứng lên chặn trước mặt Kỷ Dữ Lộ, "Cậu đi... chị ấy sẽ càng ghét mình..."
"Chị ấy vốn đã không thích cậu! Còn sợ bị ghét sao?!" Kỷ Dữ Lộ một lòng muốn nói chuyện rõ ràng, đột nhiên buột miệng nói ra một câu như vậy, vừa vặn lại chọc đúng chỗ đau của Nhan Âm. "Tiểu Âm, mình không có ý đó..."
"Mình biết. . . . . Dữ Lộ, mình muốn buông bỏ." Nhan Âm nói thì có vẻ thờ ơ, nhưng đôi mắt lại rơi lệ không ngừng, ". . . . . . Cậu nói rất đúng, chị ấy vốn không thích mình, mình bị coi thường, là mình yêu đơn phương. . . . . ."
"Trên đời còn nhiều cô gái tốt mà, cậu đừng như vậy. . . . . ." Kỷ nhị tiểu thư đổi người yêu như thay quần áo thực sự không thể hiểu nổi sự cố chấp của Nhan Âm.
Ba ngày qua đi, cánh tay Triệu Mộ Tịch cơ bản đã có thể hoạt động. Ngoại trừ Chủ nhật dành riêng một ngày cho mình, Kỷ Dữ Đường luôn đi sớm về trễ, cơm đều do chị Tôn đưa tới.
Ở lại đây ba ngày, Triệu Mộ Tịch nhanh chóng ăn đến mập lên ba cân.
Kỷ Dữ Đường nói nàng quá gầy, mỗi ngày đều muốn giám sát cân nặng của nàng, nếu như không tăng thêm một chút thịt, tan tầm trở về dù mệt thế nào, Kỷ tổng đều phải tự mình cho nàng ăn thêm một bữa. . . . . .
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)