"Chị đối xử tốt với em như vậy, nhỡ em thích chị thì làm sao bây giờ?"
Triệu Mộ Tịch vừa nói xong liền thấy hối hận, nếu lúc nói ra những lời này trên mặt tràn ngập ý cười, giọng điệu nhẹ nhõm thì còn tốt, một câu nói đùa cũng sẽ được bỏ qua. Ấy thế mà ngay lúc nói ra một câu như vậy nàng còn nghẹn ngào khóc sụt sùi, giống một kẻ đáng thương, hẳn ai cũng sẽ cảm thấy nàng đang nghiêm túc.
Có nên bảo rằng do mình uống quá nhiều không? Giải thích như vậy lại giống “giấu đầu hở đuôi”, thật ra trong khoảnh khắc Triệu Mộ Tịch nói ra, bản thân nàng thật sự rất nghiêm túc, chỉ là không muốn để Kỷ Dữ Đường nhận ra.
Triệu Mộ Tịch không hề chờ mong câu trả lời của Kỷ Dữ Đường, chỉ canh cánh một nỗi bất an trong lòng.
Nàng hiểu sự mập mờ giữa hai người, có khả năng đây chỉ là một "trò đùa" trong mắt của Kỷ tổng. Nhưng Triệu Mộ Tịch dường như lại đang vui đùa hơi nghiêm túc, liệu Kỷ Dữ Đường sẽ còn tiếp tục “chơi” với nàng sao?
Cho dù Kỷ Dữ Đường có ý tứ ở phương diện kia với nàng, Triệu Mộ Tịch cũng không mong chờ gì cả. Lâm Vi nói rất đúng, chị ấy có chồng rồi, chị ấy sẽ để mặc chồng mình làm bậy ở bên ngoài, còn bản thân thì đi tán tỉnh người khác sao, chuyện gì đây? Nếu Kỷ Dữ Đường hành xử như thế, chị ấy sẽ biến thành kẻ có tiền đáng bị khinh bỉ trong mắt Triệu Mộ Tịch.
Triệu Mộ Tịch không muốn thấy chị ấy trở thành người như vậy.
Vì vậy, nếu so sánh, Triệu Mộ Tịch càng hy vọng mọi cách đối xử của Kỷ Dữ Đường với nàng chỉ là trò đùa giữa bạn bè bình thường, giống Lâm Vi thi thoảng cũng ôm nàng, mở miệng là toàn những lời trêu đùa, dù thế nào hai nàng cũng chỉ dừng ở mức bạn bè.
Nhưng Triệu Mộ Tịch lại không thể đối xử với Kỷ Dữ Đường như với Lâm Vi. Nàng không có cảm giác gì khi Lâm Vi ôm nàng, nhưng khi Kỷ Dữ Đường ôm, nàng sẽ có những suy nghĩ riêng. Thế nên Triệu Mộ Tịch chỉ có thể kí gửi hy vọng nơi Kỷ Dữ Đường, mong rằng chị ấy nói với mình, tất cả chỉ là một vở kịch, giống như lúc hai người vừa mới quen vậy.
Kỷ Dữ Đường nhìn chằm chằm gương mặt đầy nước mắt của Triệu Mộ Tịch, cứ thế lâm vào trầm mặc. Hơn hai tháng trước Triệu Mộ Tịch cũng đã từng nói "thích" cô, chỉ là khi đó trên mặt nàng là một nụ cười giảo hoạt.
"Cô nhìn tôi như vậy, tôi sẽ hiểu lầm là cô thích tôi đấy. . . Ý tôi là loại thích kia kìa."
Trò đùa giữa hai người chỉ là mượn nước đẩy thuyền, thế nhưng càng chạy lại càng xa. Triệu Mộ Tịch, em đang hóa thân vào vai diễn luôn rồi sao? Kỷ Dữ Đường vẫn như lúc trước không thể đưa ra câu trả lời khẳng định, bởi Triệu Mộ Tịch đúng là người đã thành công lừa gạt cô, chỉ là không gạt đến phút cuối thôi.
Ngay từ đầu Kỷ Dữ Đường cũng như Triệu Mộ Tịch đều coi đây là một vở kịch, nhưng khi đã diễn đến một nửa thì thật thật giả giả lẫn lộn đến ngay cả bản thân cũng không nhận rõ. Kỷ Dữ Đường trước giờ không hề khoan dung với những ai lừa gạt mình, cô đã từng nói với bản thân chấm dứt việc dây dưa không rõ với Triệu Mộ Tịch, nhưng nghĩ lại nếu như đây chỉ là một trò chơi thì cũng đâu cần phải phân rõ thực hư.
Dù là thật hay giả, cô có thể xác định rằng mình cảm thấy vui vẻ khi ở bên Triệu Mộ Tịch. Cô dường như hưởng thụ cảm giác nhẹ nhàng, thư thái mà Triệu Mộ Tịch mang lại, thế nên nhiều lần không nhịn được muốn liên hệ em ấy.
Cô như đang lấy Triệu Mộ Tịch để làm trò tiêu khiển mà thôi, hơn hết là trên danh nghĩa bạn bè.
". . . Nhỡ em thích chị thì làm sao bây giờ?"
Đối với vấn đề của Triệu Mộ Tịch, Kỷ Dữ Đường vẫn hệt như trước, nở một nụ cười xinh đẹp, rồi lập lờ nước đôi trốn tránh trả lời trực tiếp, "Vậy ý em là bây giờ em không thích chị à?"
Kỷ tổng lại đổi trắng thay đen khiến Triệu Mộ Tịch thấy hối hận khi nói câu vừa rồi, tất nhiên bây giờ nàng không thể nói thẳng thừng rằng "Ý em là loại thích kia kìa". Chỉ đành thuận theo bậc thang Kỷ Dữ Đường đưa cho, không tự làm khó mình cũng tránh để mất tự nhiên.
Quả nhiên câu trả lời của Kỷ Dữ Đường không khiến nàng thất vọng, ngược lại làm cho Triệu Mộ Tịch thoải mái hơn nhiều. Thật may Kỷ tổng chỉ đem những lời này là trò đùa giữa bạn bè với nhau, "Đi thôi, hôm nay chúng ta may mắn lắm đấy. Nếu không chờ lâu như vậy đến mưa sao băng còn chưa thấy được. . ."
Triệu Mộ Tịch cười nói một hơi, đầu óc lại không biết mình đang nói cái gì.
"Đi xuống thôi." Hệt như lần đầu gặp gỡ, sao Kỷ Dữ Đường vẫn có thể nở nụ cười xinh đẹp với nàng như vậy.
“Được"
Triệu Mộ Tịch trở về trạng thái thường ngày để đưa cô xuống lầu, Kỷ Dữ Đường ngoái đầu về sau, Triệu Mộ Tịch đang đứng tại chỗ, nở nụ cười ngơ ngốc vẫy tay chào cô.
Nàng không muốn gặp lại Kỷ Dữ Đường, quan hệ giữa hai người chỉ nên như thế này thôi. Triệu Mộ Tịch rất cảm kích Kỷ Dữ Đường, chị ấy đã mang đến cho nàng tuy không nhiều kỷ niệm đẹp, nhưng Triệu Mộ Tịch vĩnh viễn ghi nhớ đã từng có một người con gái xinh đẹp mà nàng thầm thích, cùng nàng chờ đợi ngắm mưa sao băng, trao cái ôm ấp áp nhất cho nàng.
Mà Kỷ tổng thông minh như vậy chắc chắn sẽ hiểu rõ ý của nàng, mối quan hệ mập mờ của hai người có lẽ nên kết thúc ở đây, điều này không phải là không tốt.
Mười một giờ đêm, Kỷ Dữ Đường dừng xe trong gara, nhưng lại không xuống xe, cô day day trán, trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh Triệu Mộ Tịch lệ rơi đầy mặt, vừa khóc vừa nói câu bày tỏ kia.
". . . thích chị thì làm sao bây giờ?"
Kỷ Dữ Đường hiểu rằng, nhiều khi trò đùa lại là một kiểu thăm dò lẫn nhau.
Đêm hôm đó, hai nàng đều mất ngủ.
Từ ngày đó qua đi một thời gian dài Kỷ Dữ Đường cũng không có liên hệ, kỳ thật thời gian cũng không dài, nhưng Triệu Mộ Tịch lại cảm thấy dài đằng đẵng. Kỷ Dữ Đường không tới "trả tiền", cũng không đến ăn chực, Triệu Mộ Tịch trở lại cuộc sống trước kia, xem ra Kỷ tổng cũng trở lại thế giới của chị ấy rồi.
Nơi ngã tư cũ nát không còn xuất hiện bóng dáng một chiếc ô tô chẳng phù hợp gì với cảnh tượng đổ nát xung quanh.
Đến giờ cơm tối, Triệu Mộ Tịch ngồi trên ghế cạnh cửa sổ nhìn về con đường quen thuộc kia, đó là nơi Kỷ Dữ Đường hay đỗ xe lúc trước.
Lâm Vi không hiểu vì sao gần đây Triệu tiểu thư lại biến thành dạng này, trông vừa trầm mặc lại có chút nghệ sĩ.
Triệu Mộ Tịch và Lâm Vi khi rảnh rỗi vẫn nhận vài vai diễn tại Ảnh Thị Thành. Nhờ có Nhậm Khang giúp đỡ nên đãi ngộ cũng không tệ lắm.
Nhậm Khang vẫn còn muốn theo đuổi Triệu Mộ Tịch, dù nàng đã nói mình không còn độc thân, nhưng Nhậm tiên sinh dường như cũng chẳng ngại, đồng thời còn có chút kiên nhẫn cùng niềm tin sẽ “đoạt” được Triệu Mộ Tịch.
Thời gian sau đó, Triệu Mộ Tịch lại một lần nữa gặp Kỷ Dữ Đường tại đoàn làm phim, cô cùng vị hôn phu của mình là Hạ Tề đi bên nhau, tay nắm tay, nhìn mười phần "ân ái", trong lúc đó Hạ Tề còn ôm eo của chị ấy tận hai lần.
Triệu Mộ Tịch nhìn thấy xém chút đã vo nát chiếc cốc giấy trong tay, nội tâm nàng tràn ngập chua xót, cũng chẳng biết vì sao lại chua xót đến vậy.
"Em còn chưa quên được tình nhân cũ à?" Lâm Vi thấy Triệu Mộ Tịch dùng ánh mắt lưu luyến quên lối về ở trên người Kỷ tổng.
Câu nói đùa giống “chó ngáp phải ruồi” này của Lâm Vi khiến Triệu Mộ Tịch bực mình, hơn nữa lại cực kỳ nghiêm trọng, loại tức giận này khiến nàng nhìn Lâm Vi cứ như Lâm Vi đang nợ nàng năm trăm vạn.
Kỷ Dữ Đường nhìn thấy Triệu Mộ Tịch, cũng biết nàng đang nhìn mình, chỉ là hôm nay Triệu tiểu thư "vẻ mặt thâm trầm", bình thường Kỷ Dữ Đường vốn quen thuộc bộ dáng cười đến xán lạn của nàng.
Đã vài ngày Kỷ Dữ Đường không liên lạc với Triệu Mộ Tịch, bận bịu chỉ là một phần, phần nhiều là bởi trong lòng cô đang có chút loạn.
Triệu Mộ Tịch thấy Kỷ Dữ Đường nhìn mình, lập tức cúi đầu tiếp tục nắn bóp chiếc cốc giấy trong tay.
Hừm, Lâm Vi nhìn hai người này "mắt đưa mày lại", rồi lại nghĩ tới cảnh hai nàng nằm trên giường ôm nhau ngày đó, bảo giữa các nàng là trong sạch, ai mà tin! Nhìn mặt Triệu Mộ Tịch xem, xanh xanh xám xám, mi tâm nhíu lại đến nỗi có thể kẹp chết con ruồi, ghen đến mức kẻ đứng ngoài như Lâm Vi đều cảm thấy chua xót không chịu được.
"Em với chị ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Chị nói ai?" Triệu Mộ Tịch điên cuồng giả ngốc.
“Haizz. . ." Lâm Vi chỉ nhìn chằm chằm Triệu Mộ Tịch rồi thở dài.
Ban đêm Lâm Vi hẹn Triệu Mộ Tịch đi uống rượu, Triệu Mộ Tịch không nói hai lời liền đáp ứng, dù sao từ nay về sau buổi tối cũng chả có ai đến nhà nàng ăn cơm, việc gì phải về sớm nữa.
Mấy hôm nay tâm tình nàng không được tốt, Triệu Mộ Tịch liền cố sống cố chết uống.
"Này này! Tuy là chị mời khách nhưng em cũng không cần liều mạng uống như vậy chứ? "
"Coi chị keo kiệt kìa. . ."
Rất lâu rồi Triệu Mộ Tịch không được uống thoải mái như vậy. Lúc trước vẫn hay nhớ tới mấy lời Kỷ tổng dặn dò, con gái thì uống ít thôi. Hiện tại Triệu Mộ Tịch nhớ tới câu nói này bèn dứt khoát uống hơn hai chén.
Say rồi bắt đầu rượu vào lời ra, trước đây nếu có say thì Triệu Mộ Tịch chỉ gục xuống rồi ngủ, cho nên nàng rất hạn chế để bản thân say xỉn.
"Em làm cái gì mà phải uống lắm thế . . ."
"Chị nói xem tại sao chị ấy phải kết hôn với người đàn ông kia. . ."
Triệu Mộ Tịch nói ra câu này, Lâm Vi liền biết có việc không ổn, em ấy chắc đã xác định bản thân thích Kỷ Dữ Đường.
"Vì cái gì . . ."
"Tại sao phải cùng hắn kết hôn. . ."
"Chị nói cho em . ."
"Chị ấy mắt mù à. . ."
Triệu Mộ Tịch tóm lấy vai Lâm Vi, Lâm Vi cảm giác mình sắp bị em ấy lắc “bay cả não”, "Thích cưới thì cưới thôi, dù sao cũng không tới phiên em."
"Nói dối. . . Chị nói dối. . ."
"Em uống say rồi, chúng ta về nhà đi." Triệu Mộ Tịch ơi là Triệu Mộ Tịch, đầu óc của em bên trong đang chứa cái gì, Lâm Vi muốn mắng em ấy cho tỉnh lại, nhưng nhìn bộ dạng này của em ấy lại thấy đau lòng.
"Em không uống say. . ."
Sau khi nói xong, Triệu Mộ Tịch lại lặp lại những lời vô nghĩa.
"Chị ấy tại sao phải gả cho gã họ Hạ đó. . ."
"Vì cái gì. . ."
Lâm Vi: ". . ."
Phí sức lực của “chín trâu hai hổ”, Lâm Vi mới đem được con sâu rượu Triệu Mộ Tịch về nhà. Triệu Mộ Tịch cũng không thấy ngượng ngùng, tắm rửa qua loa một chút rồi nằm trên giường của Lâm Vi ngủ.
“Đồ ngốc, em tội gì phải thế." Lúc trước để Triệu Mộ Tịch đến gần Kỷ Dữ Đường, hiện tại mới thấy thật là một quyết định sai lầm.
Sau khi tắm xong Lâm Vi nhìn Triệu Mộ Tịch đang nằm trên giường thì thào nói gì đó, tưởng rằng em ấy không thoải mái liền cúi xuống lắng nghe.
"Ôm em một chút. . ."
"Ôm em một cái. . ."
"Ôm em. . ."
Đúng là già mồm mà, Lâm Vi nghe nàng thì thầm nổi cả da gà, cho đến khi Triệu Mộ Tịch gọi tên người mà nàng nhớ mong. . .
"Kỷ tổng. . ."
"Kỷ tổng. . ."
". . ."
"Ôm em. . ."
Đến lúc Triệu Mộ Tịch vô tình nói ra những câu này, Lâm Vi cảm thấy mọi chuyện trở nên hỏng bét, Triệu Mộ Tịch rất ít rung động trong tình cảm, có lẽ đã đối với Kỷ Dữ Đường cực kỳ nghiêm túc rồi. . .
Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy Triệu Mộ Tịch đã được nghe Lâm Vi chất vấn, "Em thích Kỷ Dữ Đường?"
Triệu Mộ Tịch ngây người, vặn eo bẻ cổ, trả lời qua loa, "Tự dưng sáng sớm chị nhắc đến chị ấy làm gì. . ."
"Em chỉ việc trả lời có hay không. . ."
"Thích, chính là bạn bè bình thường thích thôi, em cũng thích chị mà."
"Bạn bè bình thường. . . vậy mà tối hôm qua em gọi tên người ta cả một đêm?" Còn giả vờ nữa.
"Chị lại lừa em." Triệu Mộ Tịch biết dù mình uống say đến cỡ nào cũng không nói năng linh tinh lộn xộn.
Lâm Vi biết Triệu Mộ Tịch đánh chết cũng không thừa nhận, thế nên tối hôm qua đã tranh thủ cầm điện thoại ghi âm, lúc này bèn bật loa ngoài cho cả hai nghe.
". . . Ừm. . . Kỷ tổng. . . Ôm em. . . Em muốn chị ôm em. . . Ôm lâu một chút. . . ừm. . . Còn muốn. . ."
. . .
Sáng sớm đã nghe được âm thanh “lẳng lơ” này của mình, trong khoảnh khắc nàng có ý nghĩ muốn bóp chết Lâm Vi. Mặc kệ Lâm Vi hỏi như thế nào, nàng vẫn khẳng định giữa nàng và Kỷ Dữ Đường chỉ là bạn bè, đây vốn là sự thật mà.
Buổi tối cuối tuần, Kỷ Dữ Đường lái xe đi qua con phố kia để ăn đêm. Lúc này các quán nhỏ vừa mới bắt đầu bày quầy bán hàng, một khoảng thời gian trước luôn sinh hoạt ở nơi này, Kỷ Dữ Đường dường như đã quen thuộc với tiếng ồn ào đó.
Lúc sau bản thân lại vô thức lái đến ngã tư kia, Kỷ Dữ Đường dừng xe ở vị trí cũ lẳng lặng ngồi trong xe, cô vẫn theo bản năng muốn tìm Triệu Mộ Tịch, chỉ là không xuống xe.
Kỷ Dữ Đường nhìn ra bên ngoài cửa xe, Triệu Mộ Tịch ở nhà, có ánh đèn nơi lầu sáu.
Triệu Mộ Tịch ngồi ở chỗ quen thuộc bên cửa sổ, lại ngây ngốc như thường ngày, chỉ là không nghĩ tới chiếc ô tô quen thuộc kia sẽ còn xuất hiện dừng ở nơi cũ, người ở bên trong mãi vẫn không xuống xe, nhưng cũng không có ý định rời khỏi.
Nửa tiếng trôi qua hoặc lâu hơn một chút, rốt cuộc cô vẫn lái xe đi. Triệu Mộ Tịch ngơ ngác nhìn chằm chằm chiếc xe kia, nhìn nó rời đi khiến nàng có cảm giác mất mát trong lòng. . .
Quả nhiên Kỷ Dữ Đường sẽ không đến tìm nàng nữa.
Ba mươi giây sau, Triệu Mộ Tịch đang chuẩn bị kéo màn cửa lại nhìn thấy bóng dáng chiếc xe kia quay ngược trở lại, Kỷ Dữ Đường bước xuống xe. . .
Triệu Mộ Tịch kéo màn cửa lại, nhịp tim điên cuồng nảy lên.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)