"Mộ Tịch..." Triệu Thải Nam thấy trong đáy mắt Triệu Mộ Tịch là trái tim đã chết lặng, Triệu Mộ Tịch rơi nước mắt, đứng trước mặt Triệu Thải Nam như người chết, cũng không nói lời nào. Tình cảnh này khiến Triệu Thải Nam nhớ tới mình lúc trước, bà ngay lập tức ngã gục trên mặt đất, "Mẹ sai rồi, mẹ thực sự biết sai rồi..."
Triệu Mộ Tịch không nhìn bà, vẫn không nói lời nào.
Mấy tên côn đồ kia đã bị áp tải đến cục cảnh sát xử lý, nhưng đây chỉ là một cứ điểm của sòng bạc ngầm, bọn họ lại có bối cảnh, muốn đóng cửa một sòng bạc cũng không phải dễ dàng. Khi trả hết nợ họ sẽ buông tha. Dù sao làm ăn trong thế giới ngầm bản chất vẫn là kinh doanh tiền bạc.
Kỷ Dữ Đường cho người đem Triệu Thải Nam tạm thời đưa đi, tự mình mang theo Triệu Mộ Tịch rời khỏi. Nàng nhất định bị dọa không nhẹ, đến bây giờ vẫn không hé miệng nói một câu, thật đáng lo ngại.
Kỹ Dữ Đường ngồi cạnh nàng trên băng ghế sau của ô tô, tay phải khẽ vỗ về lưng nàng, sau đó choàng qua vai ôm trọn lấy nàng, tay trái chậm rãi cầm lấy tay phải Triệu Mộ Tịch, cùng nàng mười ngón liên kết.
Triệu Mộ Tịch cúi đầu nhìn Kỷ Dữ Đường nắm chặt tay mình, nhớ tới lời cô vừa nói liền khóc dữ dội hơn.
"...sẽ có người thay bà quý trọng em ấy."
Quý trọng... Triệu Mộ Tịch chưa từng nghĩ sẽ có ngày có người dùng từ này với mình. Triệu Mộ Tịch quay đầu nhìn Kỷ Dữ Đường, nàng vẫn đang khóc, khóc đến đôi mắt có chút sưng đỏ.
Kỷ Dữ Đường kề sát lại bên nàng, dụi dụi trên trán nàng, thấp giọng an ủi, "Có chị đây rồi, không sao đâu..."
Thời khắc này, ôm ấp chính là cách bày tỏ tấm lòng tốt nhất, Triệu Mộ Tịch ôm Kỷ Dữ Đường, đầu tựa trong lòng cô. 25 năm qua, trải qua bao nhiêu nỗi bất hạnh để đánh đổi may mắn lớn nhất lúc này, chính là có thể gặp gỡ Kỷ Dữ Đường.
Mười một giờ đêm, trở lại căn hộ.
Kỷ Dữ Đường cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt Triệu Mộ Tịch, giữa hai nàng có một số việc nên sớm chút nói rõ ràng mới phải. Nếu biết Triệu Mộ Tịch tính cách như vậy, cô nên chủ động tiếp cận nàng, mở ra khúc mắc của nàng, có những vết thương cần phải mở ra mới có thể chữa lành, dù sao vẫn hơn nàng đem chúng chôn chặt trong đáy lòng.
"Chuyện của mẹ em..." Triệu Mộ Tịch cũng cảm thấy nên nói ra, nàng có thể cảm thụ được Kỷ Dữ Đường vẫn muốn tới gần mình, nhưng mình lại luôn trốn tránh.
"Chị biết hết rồi." Trước khi Triệu Mộ Tịch nói ra, Kỷ Dữ Đường liền tiếp lời nàng.
"Chị không biết..." Những chuyện quá khứ nàng chưa từng chủ động cùng người khác đề cập tới, bởi vì nàng cảm thấy đó là nỗi "nhục nhã", mà ở trước mặt người yêu nói những lời này càng cần rất nhiều dũng khí.
Triệu Mộ Tịch cắn môi, "Kỷ tổng, em không đến từ một gia đình đàng hoàng..."
Câu nói này tự mình nói ra khiến trong lòng rất chua xót, nhưng đây là câu nói Triệu Mộ Tịch nghe nhiều nhất từ trước đến giờ. Mọi người đều nói mẹ nàng là gái mại dâm, còn nói con gái thì giống mẹ... Những lời này nàng đã nghe đến quen rồi.
Chỉ là năm nàng 21 tuổi, nàng hoàn toàn sụp đổ khi mối tình đầu của nàng cũng nói với nàng như vậy. Những tưởng đối phương luôn miệng nói yêu nàng, sẽ tiếp thu tất cả của nàng, nhưng sự thực không phải như vậy. Cái gọi là tình yêu chân thành cũng không chống đỡ nổi những lời đồn đãi công kích.
16 tuổi năm ấy, nàng dựa vào công việc cũng có thể nuôi sống chính mình, nàng lựa chọn đổi một thành phố sinh sống, sau đó đem những chuyện cũ vĩnh viễn chôn ở đáy lòng, không cùng bất kỳ ai nhắc lại. Không muốn người khác dùng cái nhìn thành kiến với nàng, chỉ muốn làm một người bình thường sinh sống.
Nhưng mẹ nàng nghiện cờ bạc khó bỏ, ngay cả cơ hội làm người bình thường cũng không cho nàng.
"... Em không có cách nào hận mẹ, bà vì em mười tám tuổi đã bắt đầu tiếp khách rồi..." Triệu Thải Nam đã tự chọn cho mình con đường chẳng vẻ vang gì, nhưng mẹ nàng đã vì nàng hy sinh rất nhiều, Triệu Mộ Tịch không cách nào phủ nhận điều đó. Triệu Mộ Tịch nghẹn ngào nói, cố nén xuống nỗi khó chịu nơi đáy lòng, "Em cần tiền, nỗ lực kiếm tiền, bởi vì em biết chỉ cần có tiền, mẹ sẽ không phải làm những việc đó nữa..."
Triệu Mộ Tịch nói rất nhiều với Kỷ Dữ Đường, những chuyện bao năm qua không muốn đề cập, đêm nay nói tất cả, cả những năm bị nhục mạ, cả lúc mười tuổi nàng bắt gặp mẹ cùng một gã đàn ông xa lạ ở trên giường... Cả về mối tình đầu của nàng đã nhẫn tâm dứt khoát từ bỏ nàng sau khi biết chuyện.
"Mẹ không sai, chỉ là đang dùng phương thức người khác xem thường nhất để bảo vệ em..." Triệu Mộ Tịch trong lòng vẫn luôn nghĩ như vậy. Lúc còn trẻ, mỗi khi có người gọi mẹ nàng là "gái mại dâm", nàng liền nhặt viên gạch ven đường hăm dọa họ. Người khác cũng coi nàng như kẻ điên.
Bây giờ, người đã từng ở mọi nơi bảo vệ mình lâm vào hoàn cảnh như vậy, Triệu Mộ Tịch thống khổ khó chịu hơn bất kỳ ai, nhưng rất khó khăn để có thể đưa ra quyết định.
"Mộ Tịch, đừng kể nữa..." Kỷ Dữ Đường chỉ nghe thôi đã cực kỳ khó chịu. Nỗi khổ tâm trong lòng Triệu Mộ Tịch cô không bao giờ đoán được, mà phần khổ sở này cô cũng không thể hình dung nổi. Đây chính là chuyện cũ của Triệu Mộ Tịch, chính là vết thương lòng mà nàng không muốn để người khác nhìn thấu, nhưng hôm nay nàng đã nói ra tất cả với mình.
Kỷ Dữ Đường lau nước mắt cho nàng, muốn ôm lấy nàng nhưng Triệu Mộ Tịch lại né tránh.
Triệu Mộ Tịch tự mình lau đi nước mắt, cười nói, trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở, "Kỷ tổng, chúng ta không thích hợp ở bên nhau."
Chênh lệch giữa hai người quá lớn.
Triệu Mộ Tịch nói ra nhưng trong lòng rất đau khổ, bởi vì nàng muốn cùng Kỷ Dữ Đường ở bên nhau, nhưng lại cảm thấy mình nên nói như vậy.
"Mộ Tịch..." Kỷ Dữ Đường nắm tay nàng, đưa tay nàng đặt lên vị trí trái tim mình, nhẹ giọng nói, "Trong mắt chị, em chính là người chị muốn yêu. Em hiểu chưa?"
Nếu như không nói ra miệng, Triệu Mộ Tịch có lẽ mãi mãi cũng không tin tưởng cô.
Triệu Mộ Tịch ngây ngốc nhìn đối phương.
"Không phức tạp lắm đâu..." Kỷ Dữ Đường tiến lên một bước ôm lấy nàng, ở bên tai nàng nói cho nàng biết, "Trong lòng nghĩ như thế nào, chúng ta liền làm như thế, được không?"
Câu trả lời của Kỷ Dữ Đường là điều mà Triệu Mộ Tịch chưa từng nghĩ tới. Không phải từ chối, cũng không phải thề thốt. Nghĩ như thế nào, liền làm như thế, đây chính là phương thức tốt nhất để gỡ xuống gánh nặng trong lòng đối phương. Hai người yêu thích nhau, tại sao còn phải nghĩ đến phức tạp như thế?
"Được." Triệu Mộ Tịch đôi mắt đỏ bừng cay xè ôm lấy đối phương. Mặc kệ có thể cùng nhau đi đến cuối cùng hay không, nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Kỷ Dữ Đường ôm nàng thật chặt, nhắm hai mắt hỏi nàng, "Chị làm bạn gái của em, được không?"
Nghe những lời này, Triệu Mộ Tịch càng không cầm được nước mắt. Đêm nay nước mắt mình chảy không ngừng đều do Kỷ Dữ Đường. Trong hoàn cảnh của hai nàng, câu nói này mang ý nghĩa là một sự khởi đầu hoàn toàn mới.
Thấy nàng không lên tiếng, Kỷ Dữ Đường vén tóc của nàng, ngắm nhìn đôi mắt nàng, "Không muốn?"
Triệu Mộ Tịch nước mắt như mưa, lắc đầu lại nhào vào lòng đối phương ôm chặt lấy. Rốt cuộc gặp được một người có thể cho chính mình cái ôm đầy an tâm rồi.
Kỷ Dữ Đường hy vọng sau này Triệu Mộ Tịch không nhắc lại quá khứ với người khác nữa. Vết thương trong lòng nàng, để mình cô đến vuốt ve là đủ rồi.
"Trước tiên tắm rửa, sau đó nghỉ một lúc đi." Kỷ Dữ Đường cười xoa xoa đầu nàng, "Mọi chuyện qua rồi."
Triệu Mộ Tịch tắm rửa sạch sẽ, thay ra bộ quần áo bẩn trên người. Đã hơn một giờ sáng, lúc này Kỷ Dữ Đường cũng tắm xong đang sấy tóc, nàng kéo Triệu Mộ Tịch đến bên cạnh, "Sấy khô rồi ngủ."
Tất cả thật sự đã qua sao? Triệu Mộ Tịch nhớ tới số tiền 300.000, hẳn là Kỷ Dữ Đường đã giúp nàng trả. Nàng cùng Kỷ Dữ Đường trước sau vẫn không thoát khỏi quan hệ này. Triệu Mộ Tịch lại nghĩ tới Triệu Thải Nam, thật sự khó mà cười được.
Nàng vừa nằm xuống giường liền nhìn thấy Kỷ Dữ Đường kéo chăn lên nằm xuống bên cạnh nàng. Mới vừa nằm xuống Kỷ Dữ Đường liền ôm lấy nàng.
Nàng cau mày, Kỷ Dữ Đường dùng ngón tay vuốt ve mi tâm của nàng, sau đó đến gần hôn một cái. Kỷ Dữ Đường biết nàng có tâm sự, "Còn đang lo lắng mẹ em sao?"
"Ừm..."
"Chị đã cho người để ý bà ấy, sẽ không sao đâu." Kỷ Dữ Đường dịu dàng vuốt ve tấm lưng thon gầy của nàng, dùng gò má cọ cọ trán nàng, "Nhưng việc này em nên cùng chị thương lượng, không nên một mình giấu trong lòng."
Triệu Mộ Tịch không nói với cô, cũng vì không muốn cô bị liên lụy. Mẹ nàng lần này là thật tâm ăn năn, vậy là tốt nhất. Mặc kệ thế nào, cũng nên là một lần cuối cùng, Triệu Mộ Tịch chịu đủ lắm rồi. Đã đến bước này mà Triệu Thải Nam còn không hối cải thì bản thân nàng cũng hết cách.
Triệu Thải Nam một mình bỏ trốn, để lại một mình nàng bị bắt đi. Khoảnh khắc đó, lòng Triệu Mộ Tịch hoàn toàn nguội lạnh rồi. Nàng không hận Triệu Thải Nam, chỉ là trong lòng đối với người này như tro nguội.
"Số tiền 300.000 này..."
"Tất nhiên là em phải trả chị."
"Ngày mai viết giấy nợ cho chị..."
"Được." Nàng muốn viết giấy nợ, Kỷ Dữ Đường liền để nàng viết. Theo tính cách Triệu Mộ Tịch, nếu không viết giấy nợ nàng sẽ lại lo nghĩ, "Em có thể trả theo từng kỳ, bao nhiêu kỳ tùy em quyết định, lãi phải nghe theo chị..."
"Tiền lãi..."
Kỷ Dữ Đường ôm chặt nàng, "Lãi là mỗi ngày em phải làm bạn với chị, không được suy nghĩ lung tung."
Triệu Mộ Tịch lại rơi nước mắt, mình có gì tốt mà lại có thể khiến Kỷ Dữ Đường thích mình?
Kỷ Dữ Đường nhấc cằm nàng, ở trên môi nàng "đánh dấu", "Thỏa thuận bắt đầu có hiệu lực, không cho suy nghĩ lung tung, ngủ đi, em không mệt chứ chị mệt lắm rồi."
Lần thứ hai ôm nhau ngủ, tư thế của hai nàng so với lần trước còn thân mật hơn. Vòng tay mềm mại ấm áp của cô dường như có thể xua tan ác mộng của nàng.
Mãi đến sáng sớm Triệu Mộ Tịch còn vùi trong lòng cô, đầu rúc tại cổ Kỷ Dữ Đường, chóp mũi nghe mùi hương thoang thoảng của đối phương, Triệu Mộ Tịch chìm đắm trong mộng đẹp không muốn tỉnh lại...
Cuối cùng hai người vẫn bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.
Kỷ Dữ Đường mở mắt ra, đôi mắt mỏi đến lợi hại, từ hôm qua đến giờ mới ngủ được vài tiếng, vừa nhận điện thoại đầu bên kia vội vã nói:
"Kỷ tổng, có chuyện rồi."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)