Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 24

5734 8 64 0

 

 

"Này, em đi đâu?"

 

Triệu Mộ Tịch lắc lắc điện thoại di động với Lâm Vi, ý bảo nàng ra ngoài nghe điện thoại.

 

Kỷ Dữ Đường đứng ở chỗ ngược sáng, Triệu Mộ Tịch không nhìn thấy rõ nàng nhưng dựa theo cảm giác nàng có thể nhận ra đó là Kỷ Dữ Đường. Người khác không thể nào bắt chước được vóc người và khí chất của cô. Cho nên dù ở bất cứ đâu, Kỷ Tổng luôn khiến người khác chú ý nhất.

 

Kỷ Dữ Đường thấy Triệu Mộ Tịch đã đi tới, cô xoay người đi đến lối ra. Cô thật sự đang đợi Triệu Mộ Tịch, nàng hiểu ý theo sát phía sau cô.

 

Mới rời khỏi bầu không khí cuồng nhiệt, Triệu Mộ Tịch chưa thích ứng được sự yên tĩnh của phía ngoài.

 

Cách lối ra không xa, Kỷ Dữ Đường đứng chờ nang, Triệu Mộ Tịch không hiểu ý cô, cô gọi nàng ra ngoài lại không nói lời nào. Nàng ôm cánh tay chầm chậm đi đến trước mặt cô, nàng cười nói: "Kỷ Tổng, tìm tôi có chuyện gì không?"

 

"Không có gì thì không thể tìm em?"

 

"Dĩ nhiên là có thể, chị vui là được rồi." Triệu Mộ Tịch dựa vào tường, trò chuyện với nàng. "Gần đây chị rảnh lắm hả?" Vừa ăn trực nhà cô, vừa đi xem biểu diễn, bây giờ còn gọi cô ra ngoài nói chuyện phiếm.

 

"Cũng tạm." Bên trong quá mức ồn ào và đông đúc, Kỷ Dữ Đường ngồi lâu như vậy, cô đã cảm thấy khó chịu từ lâu. "Chỗ này khó chịu, chúng ta ra ngoài nói chuyện."

 

"Được." Triệu Mộ Tịch cũng muốn ra ngoài hóng mát một chút.

 

Một người thuộc giới thượng lưu có tiếng tăm, một người thuộc "giới bình dân tầng dưới chót". Theo lý thuyết, giữa hai người không thể nào có chủ đề nhưng Triệu Mộ Tịch và Kỷ Dữ Đường đi bên nhau không hề gượng gạo. Có đôi khi hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau mỉm cười cũng đã cảm thấy rất thú vị. Hơn nữa từ sau khi Kỷ Dữ Đường biết "thân phận thật" của Triệu Mộ Tịch, trái lại các nàng ở chung càng thêm hòa hợp.

 

Hai người sánh vai đi trên phố, cơn gió về đêm se lạnh. Vết thương trên mặt Triệu Mộ Tịch đã tốt hơn nhiều, sau khi cô trang điểm lên càng không thể nhìn ra chút dấu vết nào.

 

"Đổi công việc mới chưa?" Kỷ Dữ Đường đột nhiên hỏi. Đêm đó Triệu Mộ Tịch chịu một bạt tai, cô đoán là do "công việc" của Triệu tiểu thư đắc tội người khác.

 

Không hiểu sao, Triệu Mộ Tịch vô ý thức nói dối. "Đang tìm thôi, tìm việc dễ nhưng tìm được công việc phù hợp khó lắm."

 

Kỷ Dữ Đường nghiêng đầu nhìn nàng. "Tính 'làm người lại lần nữa' rồi hả?"

 

"Chị như vậy là kì thị nghề nghiệp, tôi làm phục vụ rất nghiêm túc, đàng hoàng." Triệu tiểu thư phóng đại thêm lần nữa về công việc giúp người khác giải quyết "nhu cầu tình cảm", xét theo khía cạnh nào đó cũng tương tự như bác sĩ tâm lí đó nha.

 

Kỷ Dữ Đường không tranh luận với nàng, cả hai đi đến trước một cửa hàng tiện lợi, thấy máy gắp thú bên trong, hai người không hẹn cùng dừng bước, bọn họ có thể cũng có chuyện làm chung.

 

Triệu Mộ Tịch: "Muốn chơi không?"

 

Kỷ Dữ Đường: "Muốn chơi không?"

 

Quả là ăn ý. Các nàng trăm miệng một lời, sau đó hai người nhìn nhau cười, sánh vai đi vào trong.

 

Triệu Mộ Tịch định đổi 200 xu trò chơi như trước nhưng Kỷ Dữ Đường đã giữ nàng lại. "Lần trước em mời tôi, lần này tôi mời."

 

Người trong cửa hàng tiện lợi không nhiều không ít nên cũng không quá đông đúc hay quá quạnh quẽ, ở mức vừa phải.

 

"Cái này dễ gắp, gắp cái này..."

 

Mỗi người đều có sở trường và sở đoản, Kỷ Tổng thật sự "không nhạy bén" trong trò chơi này. Lần trước Triệu Mộ Tịch dắt cô đến máy gắp thú, nàng đã cảm thấy cô rất dễ thương, tốn gần 100 xu vẫn không gắp được con nào.

 

"Đến đây... tôi dạy chị..." Triệu Mộ Tịch cười hì hì nắm tay Kỷ Dữ Đường, nàng dạy cô gắp giống như lần trước. "Như vậy... Chị phải nhắm kĩ..." Triệu Mộ Tịch nói xong, nghiêng đầu nhìn Kỷ Dữ Đường, đúng lúc cô cũng đang nhìn nàng, hai ánh mắt chạm vào nhau. Mỗi lần, Triệu Mộ Tịch nhìn thẳng vào mắt Kỷ Dữ Đường, nàng đều cảm thấy đầu óc trống rỗng.

 

Có thể do khí thế của Kỷ Tổng quá mạnh mẽ, ánh mắt Kỷ Dữ Đường tuyệt đối có khả năng khiến một người bình thường mặt đỏ tai hồng nhưng Triệu Mộ Tịch đâu được tính là người bình thường.

 

Triệu Mộ Tịch cảm giác bàn tay nàng đang nắm trở nên nóng rực. Triệu Mộ Tịch rụt tay lại, vén vén tóc. Nàng nói với Kỷ Dữ Đường: "Vậy đó, chị tự gặp đi."

 

"Không phải em dạy tôi à?" Kỷ Dữ Đường cười nhìn nàng, nàng luôn miệng nói bản thân không có hứng thú với con gái nhưng cô chỉ trêu nàng một chút, nàng đã mất tự nhiên. Hơn nữa, Kỷ Dữ Đường muốn xem thử Triệu tiểu thư da mặt dày đỏ mặt sẽ trông như thế nào.

 

"Chị ngốc quá, không dạy được." Triệu Mộ Tịch tựa vào máy gắp thú, hai tay khoanh trước ngực, nàng hơi ngước đầu, nhướng mày giễu cợt.

 

Chiều cao của các nàng đều khoảng 170, không chênh lệch lắm. Nhưng hôm nay có chút chênh lệch do Kỷ Dữ Đường mang giày cao gót, còn nàng mang giày đế bằng.

 

Cho đến bây giờ, Triệu Mộ Tịch là người duy nhất chán sống dám nói Kỷ Tổng ngốc nghếch.

 

"Em nói gì?" Một tay Kỷ Dữ Đường chống lên máy gắp thú, cơ thể cô áp sát vào Triệu Mộ Tịch. Cô cúi đầu, quan sát mặt nàng ở khoảng cách gần.

 

Dựa vào gần quá thì phải? Triệu Mộ Tịch đặt tầm mắt ở cằm của Kỷ Dữ Đường, không nhìn thẳng vào mắt cô. Khí thế của Kỷ Tổng có thể ép chết người, nàng cười ha ha nói. "Không nghe được thì thôi vậy..."

 

Kỷ Dữ Đường làm giống như khi ở nhà nàng, cô đưa tay phải, nâng cằm Triệu Mộ Tịch, nói ngắn gọn. "Câu vừa rồi, em lặp lại một lần nữa."

 

Triệu Mộ Tịch bị ép nhìn thẳng vào mặt Kỷ Dữ Đường, lần trước nàng bị cô đùa giỡn, nàng đã rút ra bài học. Lần này nàng không ngốc nữa. Lần trước Triệu Mộ Tịch thua do nàng tưởng đó là thật, nếu Kỷ Tổng đã thích đùa kiểu này, nàng sẽ cùng chơi với cô. Triệu Mộ Tịch không chớp mắt cũng không tránh né, nàng nhếch môi, mặt dày nói. "Tư thế này của Kỷ Tổng là muốn cưỡng hôn tôi ư?"

 

Chơi "mờ ám" à, đâu phải chỉ có một mình Kỷ Tổng biết.

 

Xem ra muốn thấy Triệu tiểu thư đỏ mặt là bất khả thi, da mặt nàng còn dày hơn tường thành.

 

Kỷ Dữ Đường nhìn chằm chằm đôi môi mỏng hồng hào của nàng, cô nói. "Em cứ mơ đi."

 

Triệu Mộ Tịch cười đắc ý, lần này nàng không để Kỷ Dữ Đường chiếm được thượng phong, tâm tình nàng rất vui sướng.

 

Dáng vẻ này đúng là cần dạy dỗ mà. Kỷ Dữ Đường đưa tay lên mặt nàng, nhéo mặt nàng cho đến khi biến dạng, cuối cùng cô bật cười. "Ha ha..."

 

Ở nơi công cộng, Triệu Mộ Tịch rất chú ý hình tượng, nàng luôn giữ hình tượng nữ thần, hiện tại mặt nàng bị Kỷ Tổng nhéo thành như vậy, nàng nóng nảy đến độ la lên. "Tôi không còn mặt mũi nữa..."

 

Nhan Âm đứng cách đó không xa nhìn hai người đùa giỡn, cô đã nhìn rất lâu. Từ lúc Kỷ Dữ Đường rời khỏi hội trường, Nhan Âm cũng đi theo ra ngoài, Kỷ Dữ Đường nói ra ngoài nghe điện thoại nhưng sự thật đâu phải như vậy.

 

Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, Nhan Âm không thể tin được người đó là Kỷ Dữ Đường, biết chị ấy cũng gần mười năm, chưa từng thấy cô cười vui vẻ như vậy...

 

Ban đầu, Nhan Âm nghe tin Kỷ Dữ Đường và Hạ Tề đính hôn giả, tâm trạng u ám của cô đã trở nên quang đãng nhưng hiện tại thoáng chốc đã mây đen giăng kín. Cùng một chuyện, Kỷ Dữ Đường bằng lòng cùng làm với người khác nhưng không muốn làm cùng cô, vậy là có ý gì?

 

Kỷ Dữ Lộ nói chị cô không thích con gái cho nên Nhan Âm cũng không nghi ngờ mối quan hệ giữa Kỷ Dữ Đường và Triệu Mộ Tịch. Nhưng cô vẫn đau lòng, Kỷ Dữ Đường và cô quen biết nhiều năm như vậy, đừng nói là người yêu, ngay cả thân thiết một chút cũng không có.

 

Tại sao chị ấy không cười như vậy với cô chứ? Nhan Âm núp ở góc khuất, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Kỷ Dữ Đường, mắt cô vẫn có thể thấy được Kỷ Dữ Đường và Triệu Mộ Tịch.

 

"Alo --"

 

"Chị Dữ Đường, chị đi đâu vậy?" Nhan Âm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trên mặt, cô nói chuyện như vậy, giọng nghe sẽ có vẻ thoải mái hơn.

 

Kỷ Dữ Đường nhìn Triệu Mộ Tịch đang tập trung tinh thần gắp thú, nàng đáp. "Chị có việc gấp cho nên tiệc mừng tối nay chị không đi được."

 

Chuyện gấp, chính là chuyện này ư?

 

"Nhưng đây là lần đầu tiên Dữ Lộ biểu diễn, nếu không có chuyện gì gấp hay là chị đi nha, cậu ấy rất hi vọng chị đi." Nhan âm phát hiện Kỷ Dữ Đường nói rất nhiều lời từ chối cô, cô cũng không biết cô lấy dũng khí từ đâu để chấp nhất với Kỷ Dữ Đường cho đến tận bây giờ.

 

"Ngày mai chị sẽ ăn mừng riêng với nó. Tối nay, chị thật sự có việc nên không đi được. Các em cứ chơi đi, nhớ không được uống quá nhiều."

 

Điện thoại ngắt máy, nụ cười trên mặt Nhan Âm cũng vụt tắt, vậy ra gắp thú ở cửa hàng tiện lợi cũng được xem là việc gấp ư? Nhan Âm nhớ đến lần trước, cô cũng muốn dắt Kỷ Dữ Đường đến gắp thú nhưng nàng nhất quyết từ chối cô. Chuyện này càng nghĩ, càng đau lòng, nhất là nhìn cảnh tượng trước mắt.

 

Tiệc chúc mừng buổi tối, rốt cuộc Kỷ Dữ Đường vẫn không đến. Nhưng thật ra không ngoài dự đoán của Kỷ Dữ Lộ, nàng cũng không cảm thấy gì, bởi vì nàng biết Kỷ Dữ Đường không thích ở chung với ban nhạc ồn ào nhưng tâm trạng của Nhan Âm rất xấu. Cả đêm cô trốn trong góc, buồn rầu tự rót rượu tự uống. Chung quanh cô bị bao vây bởi một bầu không khí u ám.

 

"Cho mình xin, chị mình không đến, cậu cũng đâu cần như vậy chứ?" Kỷ Dữ Lộ giành lấy ly rượu trong tay Nhan Âm, bình thường cô không có tửu lượng, cô còn uống nữa sẽ thành bùn nhão mất.

 

Nhan Âm chóang váng tựa đầu vào vai Kỷ Dữ Lộ, hình ảnh ở cửa hàng tiện lợi luôn hiện ra trong đầu cô, cô hâm mộ cô gái kia, cũng cảm thán... Kỷ Dữ Đường cười rộ lên đúng là rất đẹp. Đáng tiếc cô vĩnh viễn sẽ không cười với cô như thế...

 

"Dữ Lộ..." Nhan Âm tiếp tục ngơ ngác tựa vào vai Kỷ Dữ Lộ, cặp mắt cô nhìn vào hư không, nói: "Có phải mình nên quên chị ấy không..."

 

"Hả?" Nhan Âm uống rượu mà lệ rơi đầy mặt khiến Kỷ Dữ Lộ cũng giật mình. "Tại sao khóc? Chị mình nói gì cậu à?"

 

Nhan Âm lắc đầu, sau đó cô ngồi dậy, tiếp tục tự mình uống rượu.

 

"Haiz! Cậu đừng uống nữa, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

 

"Mình phải quên chị ấy đi..." Nhan Âm nói tới nói lui chỉ nói một câu như vậy. Trước kia, Kỷ Dữ Đường thờ ơ với cô như thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không có suy nghĩ như vậy, bởi vì cô cho rằng đó là tính cách của Kỷ Dữ Đường, nàng đối với mọi người đều như thế nhưng cho đến hôm nay cô nhìn thấy Kỷ Dữ Đường không giống như vậy. Cô mới hiểu được, nàng chỉ lạnh lùng với cô mà thôi. "Tại sao chị ấy không thích mình..."

 

"Con nhỏ khờ này..." Kỷ Dữ Lộ ôm cô, dỗ dành cô, lau nước mắt, không cho cô uống rượu nữa.

 

Thật ra Kỷ Dữ Lộ cũng rất hi vọng Nhan Âm quên được Kỷ Dữ Đường. Nhiều người theo đuổi cô như vậy, cô đều không để trong mắt, hết lần này đến lần khác khổ sở thầm mến chị mình. Nhan Âm thích Kỷ Dữ Đường, nàng cũng không tin Kỷ Dữ Đường không biết. Chị nàng thông minh như vậy, bình thường một chút dấu vết chị ta cũng có thể phát hiện ra. Nhan Âm đối xử với Kỷ Dữ Đường không giống tình cảm bạn bè, Kỷ Dữ Đường chắc chắn có thể cảm nhận được, chẳng qua chị ấy chỉ giả vờ để cả hai không đến mức quá khó xử thôi.

 

Nhưng Nhan Âm lại là một người cứng đầu, dù như thế nào nàng cũng phải treo cổ trên một cây. Theo tính tình của Kỷ Dữ Đường, bọn họ không thể nào có kết quả. Mặc dù hiện tại Nhan Âm nói như vậy nhưng chưa hẳn nàng đã có ý định đó, cũng đã bảy tám năm, làm sao có thể nói bỏ là bỏ.

 

"Mình muốn uống rượu..."

 

"Không uống nữa, mình đưa cậu về khách sạn." Vì chăm sóc Nhan Âm, Kỷ Dữ Lộ chào tạm biệt mọi người, nàng đưa cô về khách sạn trước.

 

Nhan Âm uống quá nhiều, say bất tỉnh nhân sự, trên đường về nàng còn ói đầy người Kỷ Dữ Lộ. Mặc dù, tính tình Kỷ nhị tiểu thư nóng nảy nhưng nàng đối xử với Nhan Âm chính là cô muốn gì được đó, từ năm nhất trung học đã bắt đầu như vậy, cái này có thể gọi là "quả quýt dày có móng tay nhọn."

 

Về đến khách sạn, Nhan Âm ói một trận trong nhà vệ sinh, cô vật vã lắm mới tỉnh được một chút, miệng lại kêu gào. "Rượu, mình muốn uống rượu..."

Hôm nay Nhan Âm bị cái gì kích thích vậy? Trước đây, nàng nghe tin Kỷ Dữ Đường đính hôn với Hạ Tề cũng không có bộ dạng này. Kỷ Dữ Lộ cho cô uống chút nước lọc, sau đó gọi phục vụ mang thuốc giải rượu đến. Hầu hạ cô cả buổi, cô mới khôi phục trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

 

Để cho nàng nghỉ ngơi một lúc, Kỷ Dữ Lộ chuẩn bị nước tắm cho nàng. "Cậu tắm trước đi, ngủ một giấc tỉnh dậy là khỏe thôi."

 

"Ừm..." Nhan Âm say khướt đáp.

 

Loay hoay mãi đến mười hai giờ, Nhan Âm mới chóng mặt nằm trên giường, Kỷ Dữ Lộ cũng vào phòng tắm thay bộ quần áo đã dơ ra. Xem ra tối nay nàng phải ngủ lại đây, tình trạng hiện tại của cô khiến nàng không yên tâm. Kỷ Dữ Lộ vừa tắm vừa nghĩ thầm, làm thế nào để điện thoại hỏi Kỷ Dữ Đường xem chị ấy đã nói gì với Nhan Âm nhưng nàng cũng có thể khẳng định chị nàng sẽ không nói gì quá đáng với Nhan Âm đâu...

 

Trước bồn rửa tay, Kỷ Dữ Lộ đứng trước gương giơ máy sấy sấy tóc cho đến khi mái tóc ướt nhẹp của nàng trở nên rối bù. Trước đây, tóc nàng không dài như vậy, chúng cũng chỉ ngang vai, sau đó, Nhan Âm khen nàng để tóc dài nhìn đẹp hơn cho nên nàng mới dưỡng lâu như vậy không chịu cắt đi.

 

Kỷ Dữ Lộ thật sự đối xử với Nhan Âm quá tốt, nàng quan tâm cô còn hơn bạn trai của mình, đến nổi bạn trai nàng cũng bắt đầu ghen tuông. Vì Nhan Âm, nàng đã từng cãi nhau với hai người bạn trai cũ trước đó nhưng Kỷ nhị tiểu thư không quan tâm. Đàn ông có cũng được, không có cũng không sao nhưng nàng nhất định phải bảo vệ bạn thân.

 

Lúc Kỷ Dữ Lộ xõa tóc, không trang điểm mới có vài phần giống Kỷ Dữ Đường.

 

Loảng xoảng! Kỷ Dữ Lộ nghe bên ngoài có tiếng động, vì vậy nàng vội vàng chạy ra.

 

"Trời ạ, sao lại uống nữa rồi!" Cô nhìn thấy Nhan Âm ngồi bên tủ lạnh, giơ chai rượu dốc vào miệng chỉ trong nháy mắt. "Tiểu Âm, đừng uống..."

 

"Ừ..." Nhan Âm mềm nhũn nằm úp sấp trên người Kỷ Dữ Lộ, cô khó chịu rên rỉ, sau đó lại khóc thút thít.

 

"Đừng khóc mà, mình đau lòng chết đi được." Kỷ Dữ Lộ vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng để an ủi.

 

"Mình khó chịu..." Nhan Âm vuốt ve mặt Kỷ Dữ Lộ, cô vừa khóc vừa chỉnh lại tóc cho nàng, rồi đến đôi môi... Chốc lát sau, Nhan Âm vuốt ve cánh môi Kỷ Dữ Lộ, cô cúi đầu hôn nàng, chặn môi nàng, dùng đầu lưỡi cậy mở hàm răng của nàng. Cô mất kiểm soát muốn hôn sâu nàng.

 

"Ưm..." Kỷ Dữ Lộ bối rối, nàng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra, đến khi nàng phản ứng kịp, cô lập tức đẩy nàng ra. "Cậu... cậu làm gì vậy!"

 

Nhan Âm bị Kỷ Dữ Lộ đẩy té ngã, nàng nhanh chóng ôm cô. "Cậu uống nhiều rồi, mau ngủ đi."

 

"Ngay cả cậu cũng không thích mình..."Nhan Âm tiếp tục vuốt ve khuôn mặt của Kỷ Dữ Lộ, cô nhìn thấy được bóng dáng của Kỷ Dữ Đường, nhất là lúc nàng xõa tóc, hai người họ rất giống nhau. Nhan Âm dùng tay mân mê cánh môi nàng. "Để mình hôn cậu một chút... chỉ một cái..."

 

"Đừng nói nhảm nữa... Ư...Ưm..."

 

Đôi môi cô lập tức dán lên, Kỷ Dữ Lộ bùm một cái, đầu óc nàng trống rỗng. Nàng chưa từng hôn con gái, trừ lúc ban đầu nàng không thể tiếp nhận, từ từ chỉ còn lại cảm giác thoải mái và hưng phấn. Nhan Âm ôm hông Kỷ Dữ Lộ, cô đói khát quấn lấy môi nàng. Dây dưa khiến Kỷ Dữ Lộ nhịn không được muốn đáp lại. Ngay lúc cả hai dường như dây dưa bất phân thắng bại, Nhan Âm từ từ rời môi nàng, hai mắt cô nhắm chặt thì thầm. "Dữ Đường..."

 

Nhan Âm gọi tên chị nàng, Kỷ Dữ Lộ giống như được tiêm liều thuốc tỉnh táo. Nàng coi nàng như Kỷ Dữ Đường, nàng đột nhiên đẩy nàng ra, dùng sức lau miệng mình. Vì vừa rồi nàng dây dưa quên mình cho nên bây giờ nàng vẫn còn thở gấp. "Nhan Âm, cậu nhìn cho rõ! Mình là ai!"

 

Thì ra cô kêu mình để tóc dài không phải vì xinh đẹp mà vì cô giống Kỷ Dữ Đường, hôm nay rốt cuộc Kỷ Dữ Lộ đã hiểu.

 

Nhan Âm bị nàng đẩy ngã trên ghế salon, cô đở trán tỉnh táo một chút, nhìn rõ người trước mặt. "Dữ Lộ... Xin lỗi... Mình thật sự..."

 

Tâm trạng của Kỷ Dữ Lộ hiện tại kém cùng cực nhưng nàng nhìn dáng vẻ của Nhan Âm, không nỡ nổi giận với cô. Nhan Âm chỉ là uống say mới làm như vậy, nàng đỡ cô nằm trên giường. "Cậu nghỉ ngơi cho khỏe, mình đi trước..."

 

"Thành thật xin lỗi."

 

Kỷ Dữ Lộ cười cười. "Không sao, cậu uống say, mình không để trong lòng."

 

Ngoài miệng nói không có nghĩa trong lòng cũng nghĩ như thế. Một đêm này qua đi, mối quan hệ giữa các nàng xảy ra biết bao biến hóa vi diệu. Những biến hóa ấy chỉ có thời gian qua đi mới có thể thấy rõ.

 

 

Đêm hôm đó, Triệu Mộ Tịch ngồi nhờ xe Kỷ Tổng về nhà, nói chính xác hơn phải là Kỷ Tổng cố tình lái xe đường vòng để đưa nàng về. Trong một buổi tối Triệu Mộ Tịch một mình gắp hai túi thú bông lớn, tất cả lớn nhỏ hơn hai mươi mấy con. Triệu Mộ Tịch nói chỗ của nàng nhỏ, nàng cũng không quan tâm Kỷ Dữ Đường vui hay không, ép buộc cô lấy một túi.

 

Kỷ Dữ Đường mang những thứ đó về, phòng ngủ, salon cô đều chất đầy. Kỷ Dữ Lộ nhìn thấy còn tưởng công ty cô gần đây sắp có hợp đồng làm đồ chơi.

 

Gần đây, Triệu Mộ Tịch rảnh rỗi sẽ cùng Lâm Vi đến phim trường làm diễn viên quần chúng. Lâm Vi là muốn thành minh tinh, còn nàng thì muốn tiền. Mặc dù thu nhập của diễn viên không cao nhưng hiện tại nàng cũng rảnh, kiếm được một phần đỡ một phần.

 

Đáng lẽ Lâm Vi dắt Triệu Mộ Tịch đi dạo quanh phim trường. khi Lâm Vi nhìn thấy một người đàn ông cao ráo, nàng lập tức phấn khởi. "Nhậm Khang, trùng hợp vậy?"

 

"Ha?" Người đàn ông đó cũng mỉm cười chào hỏi, đi đến hướng các nàng.

 

"Bạn trai cũ của chị à?" Triệu Mộ Tịch hỏi nhỏ bên tai Lâm Vi, không thể trách nàng nghĩ nhiều được, tám mươi phần trăm đàn ông quen biết với Lâm đại tiểu thư đều nằm trong phạm vi bạn trai cũ.

 

"Không phải nhưng trước kia từng theo đuổi chị." Khi Lâm Vi nói những lời này, nàng rất tự hào.

 

Sau khi trò chuyện một lúc, Triệu Mộ Tịch mới thăm dò tình huống. Nhậm Khang là một người trong tổ sản xuất. Lâm Vi nhân cơ hội lôi kéo quan hệ lại vớt được hai vai diễn quần chúng, khả năng giao tiếp của cô thật không tồi. Triệu Mộ Tịch cảm giác một nửa giới có tiền của thành phố A cô đều quen biết.

 

 Nhậm Khang chuyển lực chú ý lên người Triệu Mộ Tịch. "Vị này là?"

 

"Đây là bạn của tôi, Mộ Tịch."

 

"Chào em, anh tên Nhậm Khang."

 

"Chào anh." Triệu Mộ Tịch lịch thiệp bắt tay hắn.

 

"Ha, nhiều năm không gặp, tối nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi? Mộ Tịch cũng tham gia luôn nha."

 

Lâm Vi hắng giọng, cô chỉ liếc một cái cũng có thể biết tên playboy trước mặt đang nghĩ gì. "...Tiểu tử, đừng hòng có ý đồ với cậu ấy."

 

"Ăn cơm, chỉ đơn giản là ăn cơm."

 

Vì có Lâm Vi nên Triệu Mộ Tịch cũng đồng ý, dù sao quen biết thêm nhiều người cũng không phải chuyện xấu. Thời nay, mối quan hệ là tài sản.

 

Nhưng Triệu Mộ Tịch đồng ý chưa được mấy phút, nàng đã nhận được điện thoại của Kỷ Dữ Đường. Từ lần trước xem biễu diễn, cô đã không liên lạc với nàng mấy ngày.

 

"Tối nay em có ở nhà không?" Kỷ Dữ Đường mới ra khỏi công ty, hiện tại mỗi khi đến bữa tối, cô đều nhớ đến Triệu Mộ Tịch. Vì một mình cô ăn cơm rất chán nhưng khi ăn cùng Triệu Mộ Tịch lại thú vị hơn rất nhiều. Món ăn của Triệu Mộ Tịch hợp khẩu vị cô mà Triệu tiểu thư cũng rất hợp "khẩu vị”.

 

Cô vừa mở miệng đã hỏi nàng có ở nhà không. Triệu Mộ Tịch nhìn lướt qua Lâm Vi và Nhậm Khang, sau đó đi cách xa hai bước. "Tối nay... sao vậy?"

 

"Trả lại tiền cho em." Kỷ Dữ Đường nghe đối phương im lặng, cô rất nhạy cảm. Bình thường khi người khác chuẩn bị từ chối nàng, cô sẽ giành quyền chủ động. "Nếu không tiện thì để lần sau vậy."

 

Kỷ Tổng nói chuyện, sao lại hờn dỗi như vậy? Mỗi lần cô đều "không muốn thì thôi đi", mọi chuyện đều kết thúc như thế. Nàng đã hiểu rõ tính cách của cô rồi.

 

"À..." Trước khi Kỷ Dữ Đường cúp máy, Triệu Mộ Tịch vội vàng hỏi. "Chừng nào chị đến?"

 

"Bây giờ, em có ở nhà không?"

 

"Có..." Câu trả lời như không qua suy nghĩ của nàng đã bật ra ngoài, Triệu Mộ Tịch suy nghĩ một lúc, nàng vẫn trả lời giống vậy. "Tôi ở nhà."

 

"Vậy tôi đến thẳng đó, sẵn tiện ăn cơm tối luôn." Kỷ Dữ Đường nói tỉ mỉ để Triệu Mộ Tịch nấu cơm cho cô. Nếu Triệu Mộ Tịch không chịu, cùng lắm cô loanh quanh trên đường một lúc, sau đó đến thẳng nhà Triệu tiểu thư ăn cơm.

 

Nghe đến câu sau cùng, Triệu Mộ Tịch bừng tỉnh đại ngộ, xem ra trả tiền chỉ là cái cớ, ăn cơm trực mới là thật đây mà. Trước đây, Kỷ Dữ Đường muốn nàng làm bảo mẫu cho cô, Triệu Mộ Tịch còn tưởng trêu chọc nàng, bây giờ nhìn lại, vô cùng có khả năng là cô nghiêm túc...




Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16