Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 27

5007 8 64 0

 

 

Triệu Mộ Tịch cầm cà phê trong tay, yên lặng nhìn theo bóng lưng Kỷ Dữ Đường rời đi. Nàng nhớ lần đầu tiên gặp Kỷ Dữ Đường, chị ấy cũng như hôm nay, vừa đến đã là tâm điểm chú ý của mọi người. Nàng chỉ không ngờ một Kỷ Tổng ưu nhã đoan trang, thật ra lại là một người giả bộ nghiêm túc, thích đùa giỡn người khác...

 

"Tối nay chị đến nhà em ăn cơm..." Lâm Vi uống cà phê, nói với Triệu Mộ Tịch đang trầm tư. Thấy nàng không chú ý, cô lấy tay vỗ vỗ mặt nàng. "Em mơ tưởng gì thế hả?"

 

"Hả?" Triệu Mộ Tịch ghét bỏ lắc đầu.

 

"Chị nói tối nay chị đến nhà em ăn cơm."

 

"Tối nay?" Tối qua, Kỷ Dữ Đường đã gọi điện thoại báo hôm nay chị ấy muốn đến nhà nàng ăn cơm. Triệu Mộ Tịch dùng ngón tay vẽ vẽ trên ly giấy. "Hay là hôm khác đi, hôm nay em bận."

 

"Em bận hay không muốn chị đến hả?" Lâm Vi không thể không hoài nghi. Mấy ngày nay, mỗi lần cô hẹn em ấy đều nói bận. Lâm Vi là người thẳng thắn, cô rất ghét người khác giấu diếm mình. "Nếu thật sự có chuyện cứ nói thẳng, chị cũng không phải kẻ mặt dày quấy rầy thế giới riêng của hai người?"

 

"Không phải mà... haiz, nói chị cũng không hiểu." Triệu Mộ Tịch thật sự không biết phải giải thích vấn đề này với Lâm Vi như thế nào. Thật ra nghĩ kỹ thì ba người ăn cơm với nhau cũng không có gì nhưng phản ứng đầu tiên của Triệu Mộ Tịch vẫn là từ chối Lâm Vi.

 

Lâm Vi nghiêm mặt nhìn Triệu Mộ Tịch, sau đó cô nói sâu xa. "Cẩu tử, em thay đổi."

 

Triệu Mộ Tịch định ghét bỏ Lâm Vi thì điện thoại nàng rung lên, hiển thị tin nhắn của "Canh cá". Triệu Mộ Tịch rút kinh nghiệm lần trước, không đọc tin nhắn trước mặt Lâm Vi nữa. Nàng đứng dậy, vờ như không có chuyện gì. "Em đi vệ sinh."

 

—— Sáu giờ, chờ tôi ở hầm để xe, khu F 305.

 

Triệu Mộ Tịch nhìn tin nhắn, lần nào Kỷ Dữ Đường cũng như thế, chẳng buồn hỏi xem nàng có tiện hay không. Mấy người làm tổng giám đốc đều "độc tài" như vậy ư? Dù Triệu Mộ Tịch xỉ vả trong lòng nhưng khi đối mặt với Kỷ Dữ Đường, hết lần này đến lần khác nàng đều như M. Rất muốn cao ngạo hỏi lại "tại sao" nhưng cuối cùng tay nàng lại gõ thành "Được."

 

Sau khi trả lời tin nhắn, Triệu Mộ Tịch gõ đầu mình. Cũng tại nàng luôn "khuất phục" như thế nên Kỷ Dữ Đường mới được đà "bắt nạt" nàng. Dù nghĩ vậy, sau khi kết thúc công việc, Triệu Mộ Tịch vẫn đuổi Lâm Vi đi. Bây giờ thì Lâm Vi chắc chắn Triệu Mộ Tịch chuẩn bị đi hẹn hò nên cô cũng không có ý định làm "kỳ đà cản mũi". Triệu Mộ Tịch có thể gạt cô một lúc nhưng em ấy không thể gạt cô mãi được? Sớm muộn gì cũng lòi ra thôi.

 

Gần sáu giờ, Triệu Mộ Tịch tranh thủ chạy xuống hầm nơi Kỷ Dữ Đường đỗ xe để chờ cô. Nàng chưa chờ được Kỷ Dữ Đường đã gặp phải Nhậm Khang.

 

"Mộ Tịch, sao em ở đây?"

 

"À, em chờ bạn." Triệu Mộ Tịch xách túi trên tay, ngoan ngoãn đứng cạnh xe Kỷ Tổng.

 

"Bạn trai hả?"

 

Triệu Mộ Tịch cười cười, sau đó nàng lắc đầu. "Không phải."

 

Nhậm Khang thấy nàng có vẻ chờ đã lâu nên nói. "Lên xe anh ngồi trước đi, đứng lâu mỏi chân."

 

"Thôi, chị ấy sắp đến rồi."

 

"Ôi, em đừng khách sáo với anh." Nhậm Khang tiến lên cầm túi xách giúp nàng, thuận tay nắm cổ tay nàng. "Đi, xe của anh bên kia."

 

"Anh Nhậm, thật sự không cần." Triệu Mộ Tịch vội hất tay hắn ra, nàng cảnh giác lùi lại phía sau. "Anh đi trước đi."

 

"Mộ Tịch, anh không có ý gì khác... Vừa rồi anh hấp tấp, xin lỗi."

 

Đúng lúc này, tiếng giày cao gót vang lên trong hầm đỗ xe, tiếp đó Triệu Mộ Tịch nhìn thấy Kỷ Tổng xách túi đi đến như một nữ vương. Chị ấy mỉm cười nhưng nhìn qua có vẻ mệt mỏi. Hôm nay chị ấy chỉ vừa trở về từ nước ngoài, đúng là bận rộn mà...

 

Từ xa, Kỷ Dữ Đường đã thấy Triệu Mộ Tịch và Nhậm Khang "dây dưa mờ ám".

 

"Kỷ Tổng, chỉ có mình cô à?" Sau khi trông thấy Kỷ Dữ Đường đến, Nhậm Khang bước lên chào hỏi. Trong cuộc họp xế chiều nay, hắn đã thấy cô không khỏe, hiện tại lại không có tài xế bên người. "Hay là tôi đưa cô về."

 

"Tôi đi chung với em ấy." Kỷ Dữ Đường nhìn sang Triệu Mộ Tịch, sau đó nói khẽ. "Em ấy lái xe."

 

"Ra là vậy à..." Nhậm Khang nhìn Triệu Mộ Tịch, hắn rất ngạc nhiên khi thấy nàng quen biết Kỷ Tổng của HK. "Kỷ Tổng, vậy cô nghỉ ngơi cho tốt nha, hôm nào gặp lại."

 

Triệu Mộ Tịch thấy sắc mặt cô không được tốt, hôm qua khi nói chuyện qua điện thoại nghe giọng cô cũng khàn khàn, yếu ớt hơn bình thường.

 

Nhậm Khang đi rồi. Kỷ Dữ Đường đứng yên nhìn chằm chằm Triệu Mộ Tịch một lúc mới nói. "Em lái xe."

 

Triệu Mộ Tịch bị cô nhìn chằm chằm cảm thấy lo sợ. Nàng cảm giác như mình đã làm sai chuyện gì đó.

 

Triệu Mộ Tịch mở cửa, lên xe, ngồi vào ghế lái, sau đó nghiêng đầu hỏi Kỷ Dữ Đường. "... Đi đâu?"

 

Kỷ Dữ Đường thắt dây an toàn, dùng chất giọng yếu ớt hỏi lại một câu tràn đầy khí thế. "Em nói xem?"

 

"Đi... nhà tôi?" Triệu Mộ Tịch thật muốn bùng nổ. Suy nghĩ của Kỷ Tổng giống như kim dưới đáy biển nhưng cứ thích bắt người khác suy đoán, làm như cả thế giới chỉ có chị ấy là thông minh nhất á. Triệu Mộ Tịch cũng thắt dây an toàn, bất đắc dĩ nói. "Vậy đến nhà tôi đi..."

 

"Ừm." Kỷ Dữ Đường đáp bằng giọng mũi, sau đó dựa vào ghế nhắm mắt lại.

 

Xem ra chị ấy rất mệt, lần đầu tiên Triệu Mộ Tịch nhìn thấy dáng vẻ này của cô, nàng hơi đau xót. Nhưng nghĩ lại, nàng là một đứa nghèo mạt lại đi đau xót cho phú bà, chuyện này không logic chút nào.

 

"Chị sao vậy? Có phải bệnh rồi không?" Triệu Mộ Tịch khởi động xe, nghiêng sang hỏi thăm cô.

 

"Không sao, nghỉ ngơi một chút là hết."

 

"Ờ..." Triệu Mộ Tịch lùi xe sau đó lái chầm chậm ra khỏi hầm, miệng nàng cũng bắt đầu nói linh ta linh tinh nhiều hơn. "Nói không phải chứ, chị giàu như vậy, còn kiếm tiền liều mạng như thế làm gì, bọn cá muối như tôi biết sống thế nào đây. Nếu tôi là chị, tôi chỉ nằm ở nhà ăn thôi."

 

Nói một vòng, thật ra nàng cũng chỉ muốn nhắc nhở cô đừng "cuồng việc" quá.

 

Thứ mà Triệu Mộ Tịch theo đuổi, mục đích nàng liều mạng làm việc chính là để không làm việc nữa. Đến lúc đó, nàng sẽ cho thuê mấy căn hộ rồi trở thành bà chủ, chỉ cần nằm nhà cũng có tiền thì tốt biết mấy. Có điều nàng cũng vì quá túng thiếu trong giai đoạn này mới có ý nghĩ đó.

 

Kỷ Dữ Đường nhíu mày, ghét bỏ nàng lảm nhảm. "Em im lặng một chút."

 

"Ờ..." Triệu Mộ Tịch mất hứng ngậm miệng lại, tập trung lái xe, người ta đang có hứng nói mà. Kỷ Tổng không nể nang gì dội ngay một gáo nước lạnh.

 

Hai người yên lặng không đến năm phút, Kỷ Dữ Đường lại là người phá bỏ bầu không khí yên tĩnh. Cô nhắm hai mắt, đầu choáng váng nặng trịch, hiện lên hình ảnh Triệu Mộ Tịch và Nhậm Khang đùa giỡn với nhau. Vốn dĩ cơ thể mệt mỏi, tâm trạng cũng không tốt, nghĩ về những chuyện này càng khó chịu hơn.

 

Kỷ Dữ Đường thấy Triệu Mộ Tịch gặp ai cũng cười tươi như thế. Mỗi lần Kỷ Dữ Đường nhìn thấy sẽ hơi khó chịu dù biết đó là "trách nhiệm công việc" của Triệu tiểu thư. Kỷ Dữ Đường đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, cô vẫn nhắm mắt nói. "Vẫn chưa đổi công việc mới?"

 

Kỷ Tổng đúng là tiêu chuẩn kép mà, bắt người ta im lặng lại tự mình bắt chuyện. Triệu Mộ Tịch nhỏ giọng đáp. "Chưa."

 

Kỷ Dữ Đường vẫn nhắm mắt, hỏi tiếp. "Nhậm Khang là khách hàng của em?"

 

"Không phải." Triệu Mộ Tịch khẽ đáp hai chữ.

 

"Em rất thân thiết với hắn?" Triệu Mộ Tịch đáp một câu, Kỷ Dữ Đường hỏi tiếp một câu nhưng cô vẫn không mở mắt.

 

Đến ngã tư gặp đèn đỏ, Triệu Mộ Tịch ngừng xe. Lúc này nàng mới có thể quay sang nhìn cô trả lời. "Cũng tạm."

 

Lúc này Kỷ Dữ Đường từ từ mở mắt, đúng lúc Triệu Mộ Tịch cũng đang nhìn cô, cô hỏi "Hai người có mối quan hệ như thế nào?"

 

"Không phải chị kêu tôi im lặng à?" Triệu Mộ Tịch ấm ức, lúc nãy thì không cho nàng nói, bắt nàng im lặng, bây giờ bản thân lại nói không ngừng như bắp nổ. Những lúc Triệu tiểu thư nói giọng oán giận như lúc này, cực kỳ giống cô vợ nhỏ bị ức hiếp.

 

"Bây giờ có thể nói."

 

Cái người này bị gì vậy chứ. Triệu Mộ Tịch oán hận trong lòng, nàng vịn tay lái cười lạnh. "Chị thật sự không nói lý lẽ mà..."

 

Tại sao nàng cảm thấy hôm nay  Kỷ Dữ Đường hơi "chua" nhỉ? Phản ứng hiện tại của Kỷ Tổng có vẻ giống mấy màn ghen tuông thường thấy.

 

Triệu Mộ Tịch suy đoán, chẳng lẽ khoảng thời gian này Kỷ Dữ Đường "đùa giỡn" nàng, sau đó diễn quá thành thật luôn? Không thể nào. Kỷ Tổng đâu phải người bình thường, có quỷ mới biết cô đang nghĩ gì. Không chừng tâm trạng cô không tốt nên trút giận lên nàng.

 

"...Hơn nữa, quan hệ của tôi với hắn như thế nào thì có liên quan gì đến Kỷ Tổng nhỉ?" Triệu Mộ Tịch đáp trả, không thể lần nào cũng để Kỷ Dữ Đường chiếm thượng phong.

 

"Tôi chỉ thuận miệng hỏi." Kỷ Dữ Đường quay đầu đi, nhắm mắt lại. Đầu cô ngày càng choáng váng hơn.

 

Triệu Mộ Tịch thấy cô thật sự mệt mỏi cũng không tiếp tục đùa giỡn nữa để cô dễ ngủ hơn.

 

Triệu Mộ Tịch cảm thấy đôi khi Kỷ Dữ Đường và nàng rất ấu trĩ, cãi nhau những chuyện không đâu, lại lấy mấy chuyện vô bổ ra đùa giỡn. Chỉ có điều một ngày không xa, những trò đùa giỡn vô bổ này đều biến thành sự thật.

 

Nửa tiếng sau, Triệu Mộ Tịch dừng xe dưới lầu khu chung cư, khi nàng quay sang phát hiện Kỷ Dữ Đường có vẻ đã ngủ thiếp đi. Tình cờ mặt cô đang nghiêng về phía nàng, Triệu Mộ Tịch tháo dây an toàn ra, nàng muốn gọi cô dậy nhưng khi đến gần động tác liền ngừng lại, vẻ mặt khi ngủ của cô thật thoải mái, lúc ngủ cũng có khí chất hơn người bình thường. Từ nhỏ Triệu Mộ Tịch đã hâm mộ người như cô rồi, xinh đẹp như công chúa vậy.

 

Triệu Mộ Tịch nghiêng người, chăm chú ngắm Kỷ Dữ Đường đến mê mẩn, đường cong cằm của cô có thể nói là hoàn mỹ, khó trách gò má nhìn đẹp đến thế. Ở trước mặt Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch không dám nhận xinh đẹp, nàng quá "thấp kém"*, không như đại tiểu thư họ Kỷ, trường hợp nào cũng có thể ứng đối được. Dĩ nhiên, đây là thứ Triệu Mộ Tịch không thể so bì, dù sao cũng liên quan đến bối cảnh, thân thế.

 

*Nguyên văn: 小家子气 (tiểu gia tử khí): chỉ người có thân phận thấp kém hoặc hình dung lời nói/cử chỉ không làm được việc lớn.

 

Kỷ Dữ Đường vừa mở mắt đã đụng phải ánh mắt dò xét "nồng nàn tình cảm" của Triệu Mộ Tịch. Kỷ Dữ Đường hơi nghiêng đầu tránh, sau đó cô nhìn thẳng vào mắt Triệu Mộ Tịch, dùng chất giọng khàn khàn hỏi nàng. "Đã tới chưa?"

 

"Rồi." Triệu Mộ Tịch lùi người lại, nàng lại bị phát hiện nhìn lén. "Sao mặt chị..."

 

Triệu Mộ Tịch cảm thấy mặt Kỷ Dữ Đường đỏ, dĩ nhiên không phải cô xấu hổ vì bị nàng nhìn chằm chằm, điểm này Triệu tiểu thư vẫn tự hiểu.

 

"Chị sốt hả?" Triệu Mộ Tịch vươn tay áp lên trán Kỷ Dữ Đường.



Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16