Nghe Kỷ Dữ Đường nói từ "bạn gái", sắc mặt Nhan Âm bỗng tái nhợt.
"Mộ Tịch ở đoàn phim bị thương, chị muốn cùng em ấy đến bệnh viện, sẽ không đến tham gia party với mọi người được."
Triệu Mộ Tịch nhìn về phía Kỷ Dữ Đường, cô đã biết mình ở đoàn phim bị thương. Mà cũng phải thôi, Kỷ tổng là nhà đầu tư, muốn nghe được ít thông tin cũng không có gì khó, chỉ là cô luôn như vậy không chút biến sắc... Thay đổi góc độ suy nghĩ, Triệu Mộ Tịch không biết Kỷ Dữ Đường còn âm thầm quan tâm bao nhiêu sự tình của mình.
Nàng cũng nắm thật chặt tay chị ấy, làm cho hai bàn tay ấm áp dán chặt vào nhau. Triệu Mộ Tịch hiểu Kỷ Dữ Đường đang cảnh cáo Nhan Âm, cô muốn che chở mình khỏi những oan ức. Triệu Mộ Tịch chủ động nắm chặt tay đối phương, người này khiến mình không thể không thích.
Nhan Âm vẫn đứng yên tại chỗ, Kỷ Dữ Đường tuy hay tươi cười với cô, nhưng cô biết Kỷ Dữ Đường đã bắt đầu phòng bị mình, bắt đầu chán ghét mình. Kỷ Dữ Đường biết Triệu Mộ Tịch ở đoàn phim bị thương, đương nhiên cũng biết là do cô ta gây khó dễ mà ra.
Không phải là nói không thích con gái sao? Vậy sự tình bây giờ là thế nào? Ngày đó khi Nhan Âm thấy hai nàng ở trung tâm thương mại đã cảm thấy quan hệ giữa hai người không giống bạn bè bình thường.
Người con gái mà cô thích bảy, tám năm vẫn luôn lấy lý do không thích con gái để từ chối, nhưng cuối cùng lại công khai yêu đương với một người con gái khác. Chuyện này mang lại bao nhiêu đả kích?
Nhan Âm kìm lại cảm xúc của mình, phí đi sức chín trâu hai hổ mới làm cho lời nói và hành động của mình lịch sự nhất có thể, không để cho Kỷ Dữ Đường không nể mặt mũi với mình, "Chị Dữ Đường, chị nhận bánh kem này đi, em có việc phải đi trước."
"Cảm ơn." Kỷ Dữ Đường nhận bánh kem, "Chị không tiễn em."
"Được..."
Nhan Âm đi rồi, Kỷ Dữ Đường buông bàn tay đang nắm tay Triệu Mộ Tịch ra khiến nàng cảm thấy có chút mất mát. Nàng nhìn bánh kem trong tay Kỷ Dữ Đường, liền cười hỏi "Cô ấy thích chị?"
Con gái vốn rất mẫn cảm với những phương diện này, chưa kể Nhan Âm còn đem tất cả tâm tình viết ở trên mặt. Triệu Mộ Tịch cảm thấy hết thảy đều sáng tỏ, như vậy vừa vặn có thể giải thích vì sao Nhan Âm nhìn mình lại không vừa mắt.
"Em ghen với cô ấy hả?" Kỷ Dữ Đường cũng rất muốn thấy Triệu Mộ Tịch ghen, chỉ có điều Triệu tiểu thư đều là âm thầm ghen thôi, không giống Kỷ tổng đều nói ra miệng, chỉ lo Triệu Mộ Tịch không biết mình ghen ra sao.
"Có cái gì mà phải ghen với cô ấy?" Triệu Mộ Tịch thực sự không hề ghen với Nhan Âm, ngược lại nàng thấy dáng vè Nhan Âm bị Kỷ tổng làm cho chán nản lại thấy rất hài lòng. Tâm tình Triệu Mộ Tịch rất tốt, nhếch miệng cười "Hiện tại có bánh kem ăn, còn phải cảm ơn cô ta..."
Kỷ Dữ Đường đem bánh kem vứt sang một bên, yên lặng cười nhìn Triệu Mộ Tịch, Triệu tiểu thư đang cười toe toét, còn quên mất cánh tay tàn tật của mình.
Triệu Mộ Tịch hiểu ý, Kỷ tổng là đang cho mình "ánh mắt giết người."
Thấy nàng cười như vậy, Kỷ Dữ Đường không nhịn được đi đến kéo nàng qua ôm lấy "Có gì phiền muộn thì nói với chị, giấu ở trong lòng không thấy ngột ngạt sao?"
Triệu Mộ Tịch được Kỷ tổng ôm ấp lại thủ thỉ bên tai, một chút kháng cự cũng không có, trong lòng mềm nhũn.
Kỷ Dữ Đường chủ động ôm ấp mình, Triệu Mộ Tịch cảm thấy vừa ấm áp vừa ngọt ngào, tay trái chậm rãi ôm lấy eo cô, thân thể lẳng lặng dán lên người đối phương, thân mật không kẽ hở. Kỷ Dữ Đường biết nàng thích được ôm, vì lẽ đó mỗi lần đều chủ động ôm lấy nàng. Triệu Mộ Tịch đã sớm hưởng thụ đãi ngộ dưới vai trò "bạn gái" của Kỷ Dữ Đường, nhưng hôm nay chính miệng cô nói ra mang lại cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Xác định quan hệ dường như cũng không khó khăn như Triệu Mộ Tịch vẫn nghĩ.
Kỳ thực, coi như Kỷ Dữ Đường không nói, Triệu Mộ Tịch cũng đã coi cô như người tình của mình, không phải người yêu thì sẽ ôm ấp như vậy sao? Triệu Mộ Tịch quá yêu thích được cô ôm ấp, cứ như vậy không cần làm gì cũng có thể ôm nhau hơn nửa ngày, nếu tay phải không bị thương có thể còn lâu hơn nữa.
Lúc trước nàng nói ra điều ước với Kỷ Dữ Đường, có thể ôm em một lúc không? Kết quả Kỷ Dữ Đường đều nhớ kỹ, thỉnh thoảng cho nàng niềm vui bất ngờ.
"Hôm nay là sinh nhật chị?" Triệu Mộ Tịch nghiêng đầu ra sau nói chuyện với Kỷ Dữ Đường, có điều hai người vẫn duy trì ôm ấp.
Nhan Âm đưa tới là bánh sinh nhật, lại nói chuyện tổ chức tiệc với Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch đã biết là sinh nhật Kỷ tổng. Chị ấy vì ở cùng mình mình, tiệc sinh nhật cũng không muốn đi... Nghĩ đến chuyện này, Triệu Mộ Tịch càng ôm chặt hơn.
"Ừ, ăn bánh kem nha?" Kỷ Dữ Đường vuốt mái tóc dài đen nhánh của nàng, vừa mềm vừa suôn, "Chị cho người mang tới rồi."
Triệu Mộ Tịch nhìn thẳng vào mắt Kỷ Dữ Đường, tiếp theo dùng mắt ra hiệu trên mặt đất, cố ý cười nói "Vậy còn cái này? Tấm lòng thành của người ta đó."
Ngữ khí kỳ lạ này khiến Kỷ Dữ Đường nhếch lên khóe môi, ở cùng với Triệu Mộ tịch hiếm khi mà cô không cười, vừa vặn Triệu Mộ Tịch cũng thích cười, hai người thực sự rất hợp nhau.
Kỷ Dữ Đường đưa tay ôm lấy mặt Triệu Mộ Tịch, "Người ta còn bày tỏ tâm ý, vậy tâm ý của em đâu?"
"Cô ta bày tỏ thì em cũng phải bày tỏ sao?" Triệu Mộ Tịch giương mặt lên, tùy ý để cô "nhào nặn".
"Cô ta đã bày tỏ, không phải em cũng nên sao?"
Triệu tiểu thư tiếp tục giả ngu, "Tại sao em phải làm a?"
Hai người cứ loanh quanh một vấn đề, chơi trò đối chữ tẻ nhạt, vòng tới vòng lui, cuối cùng Kỷ tổng liền ngả bài "Sinh nhật bạn gái, không phải em nên nói gì sao?"
Triệu Mộ Tịch cười "Là do chị đơn phương thừa nhận đó chứ."
Lúc Kỷ Dữ Đường lôi kéo tay nàng, giới thiệu với Nhan Âm nàng là bạn gái, Triệu Mộ Tịch thật bối rối, bây giờ nhớ lại, Kỷ tổng đúng là "tiền trảm hậu tấu".
"Em không phản đối, chính là ngầm thừa nhận." Kỷ Dữ Đường nhìn tay trái nàng ôm chặt lấy mình, đúng là chỉ biết mạnh miệng.
Ánh mắt Triệu Mộ Tịch lưu luyến trên mặt đối phương, ngoài miệng lại nói "Chị đúng là không phân rõ phải trái..."
Nếu nói là không phân rõ phải trái, Kỷ Dữ Đường liền cùng nàng không phân rõ phải trái, "Chị nói em thừa nhận, em còn ý kiến khác sao?"
Kỷ tổng thật ngang ngược, Triệu Mộ Tịch không trêu chọc nổi cúi đầu mỉm cười, sau đó khẽ ngẩng đầu nhìn Kỷ Dữ Đường, trong mắt đều là ý cười, "Nào dám chứ."
"Còn thẹn thùng." Nhẹ giọng nói xong, Kỷ Dữ Đường lại một lần nữa ôm nàng thật chặt, gò má cọ lên tóc của nàng, vô cùng thỏa mãn. Ý đồ chiếm hữu của mình đối với Triệu Mộ Tịch thật quá mạnh mẽ. Kỷ Dữ Đường muốn Triệu Mộ Tịch chỉ mỉm cười như vậy với mình, thật lòng mà không phải diễn kịch.
Vì sao lại thích con gái, vì sao lại thích Triệu Mộ Tịch? Chuyện tình cảm luôn khiến người ta khó nắm bắt, nhưng cũng rất hợp tình hợp lý. Quan hệ giữa hai nàng bắt nguồn từ lừa dối và đóng kịch, hết lần này đến lần khác bày mưu tính kế đối phương, cuối cùng chính mình lại bị cuốn vào, không phân rõ được chân tình cùng giả ý ngây ngốc; lần lượt thăm dò qua đi, còn lại là tình cảm sáng tỏ.
Chơi đùa nhưng lại đặt tâm huyết vào đó, thành thật lúc nào không hay.
Lại ôm ấp một lúc, Triệu Mộ Tịch đột nhiên buông tay chạy về phía bàn ăn, cầm lên điện thoại di động của mình.
"Sao thế?"
"Chị thích hương vị gì?" Triệu Mộ Tịch muốn đặt bánh kem, ngoài miệng nói vậy thôi, thực sự nàng cũng không muốn ăn đồ Nhan Âm đưa tới.
Kỷ Dữ Đường đoạt lấy di động trong tay nàng "Quà sinh nhật chỉ là một cái bánh kem thôi sao?"
Triệu Mộ Tịch nghiêm trang nói "Kỷ tổng, hiện tại bánh kem rất đắt đó?"
Kỷ Dữ Đường đem điện thoại di động đặt lại trên bàn, chậm rãi tới gần Triệu Mộ Tịch. Kỷ Dữ Đường hai tay chống lại trên bàn ăn, vừa vặn đem Triệu Mộ Tịch vây ở giữa, thân thể ám muội dán lên nàng, ngữ khí vẫn dịu dàng như vậy, "Chị muốn cái khác."
Triệu Mộ Tịch cảm thấy Kỷ Dữ Đường có năng lực thần kỳ, mặc kệ chị ấy nói gì làm gì, Triệu Mộ Tịch đều cảm thấy thật dịu dàng, thật quyến rũ.
Sau lưng là bàn ăn, trước mặt là Kỷ tổng, Triệu Mộ Tịch không lối thoát, cũng không có ý trốn thoát, nàng tinh tế ngắm nhìn Kỷ Dữ Đường, rất gần gũi lại chân thực, Kỷ tổng bây giờ là của một mình nàng, khó tin biết bao.
Áp sát như thế là muốn hôn nàng sao, chị ấy đang nghĩ như vậy sao?
Cũng như lần trước, Kỷ Dữ Đường nâng gò má nàng lên, gần thêm một chút, Triệu Mộ Tịch đã không khống chế được ham muốn được hôn Kỷ Dữ Đường, giống như không thể khống chế được nhịp tim chính mình.
Yên lặng.
Bên cạnh bàn ăn, hai người dính sát vào nhau, thật dịu dàng nhẹ nhàng hôn đôi môi đối phương. Triệu Mộ Tịch được ôm, nhắm mắt cảm thụ bờ môi ngọt ngào, mềm mại của đối phương, cảm giác này còn ấm áp hơn cả mùa hè.
Hô hấp Triệu Mộ Tịch hỗn loạn, trán nàng dán chặt một chỗ với đối phương, yêu thích hương thơm, thích sự đụng chạm, còn có cả người nàng yêu thích, đôi môi nàng mơn trớn, ma sát với bờ môi Kỷ Dữ Đường, chỉ cần như vậy trái tim liền tan chảy.
Đây là sự tinh tế nhẵn nhụi giữa hai người con gái, từ từ thăm dò, chậm rãi thâm nhập. Triệu Mộ Tịch chưa bao giờ cảm thụ cảm giác khiến người ta trầm luân không thể cưỡng lại này. Sau khi hôn cô lần đầu , Triệu Mộ Tịch liền biết mình đã nghiện đôi môi này rồi.
Mùa hè rực rỡ ánh nắng, ánh mặt trời tỏa khắp trong phòng ăn, không khí cũng trở nên nóng rực.
Gò má Triệu Mộ Tịch ửng đỏ, híp mắt lại, phát hiện Kỷ Dữ Đường cũng đang nhìn nàng, khiến cho khát vọng trong lòng nàng càng thêm rục rịch, nàng nhắm mắt lại, khẽ hé đôi môi, từng chút từng chút đòi lấy càng nhiều.
Nụ hôn dần dần trở nên say sưa triền miên, môi cùng lưỡi nhẵn nhụi mềm mại dây dưa, khiến người ta khó bỏ khó phân. Kỷ Dữ Đường cũng là như thế, hai tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của đối phương, chưa thỏa mãn hôn càng thêm mãnh liệt, càng cố sức lại càng thấy chưa đủ...
Triệu Mộ Tịch ban đầu còn chống tay trên bàn, giờ bỗng cảm thấy trống vắng, muốn ôm lấy cô, muốn đáp lại nụ hôn đầy nhiệt tình, lại quên mất cánh tay phải tàn tật của mình. Triệu Mộ Tịch giơ tay khẽ kêu một tiếng, "Ai da..."
Hai người lúc này mới buông nhau ra, thở hổn hển. Kỷ Dữ Đường nhìn đôi môi nàng bị mình hôn đến ửng đỏ, không nhịn được lại tiến đến đặt lên môi nàng một nụ hôn, sau đó dùng chóp mũi cọ cọ mũi nàng, thấp giọng cười cợt, "Cứ thả lỏng tay ra, thì sẽ không đau đúng không?"
"Ừm. . . . ." Triệu Mộ Tịch cũng cười, tay phải buông xuống, chỉ dùng tay trái luồn ra ôm lấy cổ đối phương, không khống chế được lại dò qua hôn Kỷ tổng. . . . .
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)