Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 56

5477 1 51 0

 

 

Ba người ăn tối dưới ánh nến, thật ngượng ngùng mà.

 

Càng ngượng ngùng chính là Lý Mật Nhi dường như không nhận ra sự hiện diện của mình là nguyên nhân, giữa trưa luôn mồm luôn miệng gọi Triệu Mộ Tịch là "nữ thần", lúc này sự chú ý đều bị Kỷ Dữ Đường thu hút hết rồi.

 

Vẻ quyến rũ thành thục tao nhã trên người Kỷ Dữ Đường khiến người ta không thể không yêu thích. Lúc trước, khi Triệu Mộ Tịch quyết định ở bên Kỷ Dữ Đường đã ý thức được sau này tình địch của mình sẽ tràn khắp thế giới.

 

Một người phụ nữ như vậy lại vì mình mà ghen tị, Triệu Mộ Tịch nhấp một ngụm rượu vang, nghĩ đến đây bèn cúi đầu mỉm cười.

 

Ánh mắt Kỷ Dữ Đường hết lần này đến lần khác đảo qua người Triệu Mộ Tịch, Triệu Mộ Tịch vẫn luôn thấy được, sau đó có vẻ “hờn dỗi”, lẳng lặng cắt bít tết, buồn bực ăn vào.

 

Nếu không có người thứ ba ở đây, Kỷ Dữ Đường đã sớm xoa đầu nàng, bắt đầu dỗ nàng.

 

Nhưng nói đến chuyện mang theo một bóng đèn như vậy, Triệu Tiểu Thư chẳng phải nên tự trách mình, ai kêu nàng giả vờ khách khí làm chi. Thấy Triệu Mộ Tịch tự dọn tảng đá đập vào chân mình, Kỷ Dữ Đường vui vẻ trong lòng, thích một người, ngay cả khi nàng làm "chuyện ngu ngốc" cũng thấy đáng yêu.

 

Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, trong mắt Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch vẫn luôn là một cô bé, nhưng hôm nay khi Kỷ Dữ Đường nhìn thấy Triệu Mộ Tịch, dường như cô gái nhỏ nhà mình đột nhiên trưởng thành không ít. 

 

Nhưng thay đổi nhỏ của Triệu Mộ Tịch khiến Kỷ Dữ Đường rất thích, muốn nhanh chóng kết thúc bữa tối khó xử này.

 

Triệu Mộ Tịch liếc liếc Kỷ Dữ Đường, chị ấy rõ ràng đang giễu cợt mình. Kỷ Dữ Đường cười, lại cười, Triệu Mộ Tịch không động đậy gì, nhưng Lý Mật Nhi bên cạnh thì mê mẩn đến điên cuồng.

 

Thật vất vả lết qua bữa tối buồn chán, nào biết lúc lên xe, Lý Mật Nhi không chút khách khí ngồi lên ghế phụ, ném Triệu Mộ Tịch một mình ở ghế sau. 

 

"Dữ Đường tỷ, chúng ta thêm phương thức liên lạc đi, em chuyển tiền ăn tối cho chị."

 

"Không sao, bữa tối tôi mời."

 

"Sao lại không biết xấu hổ vậy chứ? Thêm một cái đi......"

 

"......" Triệu Mộ Tịch tựa hồ thấy được vẻ mặt dày mày dạn của mình lúc trước từ trên người Lý Mật Nhi, cũng may biểu hiện của Kỷ Dữ Đường không khiến nàng thất vọng, Kỷ Tổng chỉ cười hào phóng đúng mực mà từ chối.

 

Kỳ thật Triệu Mộ Tịch lúc trước còn mặt dày mày dạn hơn Lý Mật Nhi nhiều.

 

Kỷ Dữ Đường vươn tay điều chỉnh kính chiếu hậu, vừa lúc nhìn thấy nửa khuôn mặt phía trên của Triệu Mộ Tịch, vẻ mặt lạnh nhạt, sau đó ôm tay nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ không thèm để ý đên chuyện gì. Kỷ Dữ Đường mím môi cười cười, khởi động xe đưa Lý Mật Nhi về nhà trước, nếu như còn không tiễn đi, phỏng chừng bạn gái nhỏ của cô đêm nay chua lòm cả người mất.

 

"Tạm biệt Dữ Đường tỷ, tạm biệt Mộ Tịch." 

 

"Tạm biệt."

 

Lý Mật Nhi rốt cục cũng cũng rời đi, trong xe chỉ còn lại Triệu Mộ Tịch và Kỷ Dữ Đường. Hai người một trước một sau, Triệu Mộ Tịch vẫn ngồi ở ghế sau, ôm cánh tay, lơ đãng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

 

Kỷ Dữ Đường cũng không lái xe, ngồi yên lặng một lúc, vẫn chưa thấy Triệu Mộ Tịch lên trước, cô quay đầu lại nói với Triệu Mộ Tịch, "Còn chưa lên đây?"

 

"Phía sau rộng rãi." Triệu Mộ Tịch "hờn dỗi" nói một câu, sau đó chờ Kỷ Tổng đến dỗ dành.

 

Kỷ Dữ Đường bất đắc dĩ nở nụ cười, cởi dây an toàn xuống xe, đổi đến ghế sau, ngồi xuống bên cạnh Triệu Mộ Tịch, vuốt đầu nàng nhẹ giọng nói, " Để chị ôm một cái, coi có gầy đi hay không."

 

Triệu Mộ Tịch quay mặt đi, thái độ "lãnh đạm".

 

Kỷ Dữ Đường không giống Triệu Mộ Tịch, cô rất thích nhìn thấy bộ dạng ghen tuông của Triệu Tiểu Thư, bên ngoài lạnh lùng, bên trong lại dịu dàng, hơn nữa khẩu thị tâm phi, nhưng không đến mức vô cớ gây sự, luôn vừa khéo thích đáng.

 

"Không nhớ chị sao?" Kỷ Dữ Đường nghiêng người qua, không nói thêm gì nữa mà áp lên khóe môi nàng nhẹ nhàng hôn.

 

Đây là chiêu hiệu quả nhất đối phó với Triệu Tiểu Thư. Quả nhiên, Kỷ Dữ Đường vừa hôn Triệu Mộ Tịch, Triệu Mộ Tịch liền chủ động ôm chặt cô, nhắm mắt lại lẳng lặng hưởng thụ cái ôm đã lâu không có được.

 

Kỷ Dữ Đường cúi người ôm lấy nàng, trên người nàng tản ra hương nước hoa thoang thoảng, Kỷ Dữ Đường nhớ rõ nàng bình thường không hay dùng nước hoa. Kỷ Dữ Đường đẩy ra lọn tóc bên tai nàng, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ bên tai nàng, hương vị thấm vào ruột gan, "Phun thơm như vậy, muốn làm chuyện xấu gì à?"

 

Hơi thở ấm áp phà bên tai, chị ấy đang hôn vành tai mình còn thầm thì vừa chọc người vừa khêu gợi, Triệu Mộ Tịch biết Kỷ Dữ Đường cố ý, cố ý chọn nơi mẫn cảm nhất của mình mà hôn. Đây còn không phải cố ý khiến người "khạm tội" sao......

 

Bởi vì vài ngày không gặp, trong lòng đều rục rịch.

 

"Muốn chị......" Triệu Mộ Tịch than nhẹ một tiếng, đã không còn biết rụt rè là gì, dùng lòng bàn tay vuốt ve cổ cô, ngửa đầu hôn thật sâu, hai người ôm lấy nhau, nóng bỏng dây dưa cùng một chỗ.

 

Mỗi lần Kỷ Tổng mặc trang phục chính thức trêu chọc mình, Triệu Mộ Tịch đều không nhịn được. Triệu Mộ Tịch một tay ôm lấy cổ cô, hé mở đôi môi dịu dàng mút lấy lưỡi cô, lúc này có thể cảm nhận được thân mình Kỷ Tổng khẽ run lên.

 

Triệu Mộ Tịch vừa cười vừa dùng sức hôn cô, đêm nay không muốn tha cho cô, ai kêu Kỷ Tổng vừa rồi ở trên bàn cơm "trào phúng" mình.

 

Kỷ Dữ Đường thở hổn hển, mặc Triệu Mộ Tịch làm càn một lúc, thân mình đều bị nàng nhào nặn đến mức như nhũn ra, biết không thể nào lại tiếp tục nữa, cho dù muốn làm ở trong xe, cũng phải đậu ở chỗ khuất, Kỷ Dữ Đường cũng không muốn phô trương khiến người vây xem.

 

Triệu Mộ Tịch đã mở một nửa cúc áo sơmi của cô, từ cổ đến vai, một đường hôn xuống.

 

"Ngươi đứng đắn chút......" 

 

Kỷ Dữ Đường đỡ lấy cái đầu không chút đứng đắn của nàng, đẩy đẩy, không cho nàng tiếp tục quậy nữa, vừa rồi chỉ muốn chọc nàng, không nghĩ tới Tiểu nhát gan ngày trước lá gan trở nên lớn như vậy, ở trong xe đã muốn làm càn, ngoài xe còn có người đi ngang qua.

 

Nghe được có người đi ngang qua xe, Triệu Mộ Tịch ngồi thẳng lên ôm chặt lấy cô, kề tai nói nhỏ, "Chị quyến rũ em trước mà...... Em hiện tại sẽ......"

 

"Trở về muốn thế nào đều nghe theo em, hôm nay không muốn ở trong xe......"

 

Triệu Mộ Tịch dường như lời to, nàng vốn không định ở trong xe giải quyết, nàng cho dù có gan nghĩ cũng không có gan làm, đây vẫn là ở trên đường cái, 8-9h là khung giờ vàng, người đến người đi. Triệu Mộ Tịch nhào qua, nhẹ nhàng cắn môi dưới của Kỷ Dữ Đường một ngụm, "Chị nói đó nha, cái gì cũng nghe theo em......"

 

Mười giờ tối, Kỷ Dữ Đường tắm xong từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Triệu Mộ Tịch cũng quấn khăn tắm, đang khom lưng mò mẫm tìm gì đó cạnh TV, vô cùng thành thật.

 

Kỷ Dữ Đường nằm ở cuối giường, bắt chéo chân lẳng lặng nhìn nàng, trên màn hình TV dần dần hiện lên hình ảnh, tiếng thở dốc hổ thẹn của hai người con gái vang lên bên tai, Kỷ Dữ Đường hơi nhíu mi, cũng không biết Triệu Tiểu Thư ở đâu tìm được tài nguyên này.

 

Triệu Mộ Tịch tiến đến, cười hì hì đem Kỷ Dữ Đường đè lên ở trên giường, cởi bỏ khăn tắm trên người cô, trực tiếp ném xuống dưới giường. Kỷ Tổng vô cùng phối hợp, không hề xấu hổ, đưa tay cũng cởi bỏ khăn tắm trên người Triệu Mộ Tịch.

 

"Em thích mấy thứ như thế này?" Kỷ Dữ Đường vuốt ve khuôn mặt nàng, cười hỏi, Triệu Mộ Tịch lớn lên với khuôn mặt “cái gì cũng đều không hiểu”, kỳ thật trong bụng "ý nghĩ xấu" rất nhiều.

 

Cái gì mà “mấy thứ này”, thấy Kỷ Dữ Đường khinh thường như vậy, Triệu Mộ Tịch liền vuốt ve thắt lưng cô, nói, "Chị nói đều nghe theo em mà."

 

"Chị cùng xem với em......"

 

Triệu Mộ Tịch xoay người đem Kỷ Dữ Đường áp dưới thân, thành thật thừa nhận, "Lúc chị không ở nhà, em đã xem hai lần......"

 

Một tấm lòng ham học hỏi và cầu tiến.

 

Kỷ Dữ Đường véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Vậy em muốn thế nào?"

 

"Ừm... Mỗi tư thế trong phim thử một lần, em mới bỏ qua cho chị......"

 

Trong phòng ngủ, tiếng vui đùa ầm ĩ dần biến thành từng đợt thở dốc ngâm nga, mãi đến rạng sáng, hai người cạn kiệt sức lực nằm vật ra giường, cũng không làm chuyện gì khác, chỉ ôm lấy nhau, hôn môi vài cái, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mãi đến hừng đông.

 

Sau khi quen biết Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch mới chính thức nếm trải tư vị tịch mịch, nhưng may mà có cô ở bên khiến nàng không còn tịch mịch nữa.

 

Hôm nay là thứ bảy, nếu không, đêm qua hai nàng cũng sẽ không phóng túng đến khuya như vậy. 

 

Triệu Mộ Tịch hôm nay phá lệ tỉnh sớm hơn Kỷ Dữ Đường, có lẽ tối qua giày vò Kỷ Tổng hơi quá mức rồi. Trên tủ đầu giường, di động của Kỷ Dữ Đường vang lên, là Sầm Phi gọi đến, Triệu Mộ Tịch thấy Kỷ Dữ Đường vẫn đang ngủ ngon lành, sợ ồn đến cô bèn cầm di động đi đến một bên bắt máy, dù sao nàng cũng biết Sầm Phi.

 

"Dữ Đường, cuối tuần sau rảnh không?"

 

"Phi Tỷ, là em, chị ấy còn đang ngủ."

 

Đều sắp 11h còn đang ngủ, nhưng Sầm Phi cũng là một người lý giải phong tình, xem ra Kỷ Dữ Đường không lừa nàng, đã cùng bạn gái nhỏ sống chung rồi, "Mộ Tịch hả, chị nói với em cũng được."

 

Hóa ra cuối tuần Sầm Phi chuyển nhà, muốn mời mọi người đến nhà cô ăn tiệc gia đình, hỏi Kỷ Dữ Đường cuối tuần có thời gian hay không. 

 

Lúc Triệu Mộ Tịch chuẩn bị chuồn về lại trên giường, vẫn đánh thức Kỷ Dữ Đường, Kỷ Dữ Đường kéo thân mình trần trụi của nàng qua, ôm trong lòng, "Sao vậy?"

 

"Vừa rồi Phi Tỷ gọi điện đến, em tiếp giúp chị." Triệu Mộ Tịch lại nói tiếp, "Chị ấy hỏi chị cuối tuần sau có rảnh không, đến nhà chị ấy chơi, chị nhắn lại đi."

 

"Ừ, cuối tuần dẫn em cùng đi chơi." Chuyện này tháng trước Sầm Phi đã nói với Kỷ Dữ Đường, kêu nàng cuối tuần dành một ngày ra, Kỷ Dữ Đường vuốt ve thái dương của Triệu Mộ Tịch, vừa cười vừa hôn, "Chị cũng gọi Dữ Lộ đến, hai em vừa lúc làm quen một chút." 

 

Triệu Mộ Tịch chen chân vào trong chăn, kẹp lấy chân Kỷ Dữ Đường, hai đôi chân dài quấn quýt cùng một chỗ, vừa nghe đến Kỷ Dữ Lộ, Triệu Mộ Tịch dùng sức kẹp chân cô, "Nếu em và em chị cãi nhau, chị giúp ai?"

 

Câu hỏi này cứ như hai người cùng rơi xuống nước thì cứu ai trước.

 

Thật ấu trĩ, "Có chị nhìn, các em sẽ không cãi nhau."

 

Triệu Mộ Tịch chen chân vào, cọ qua cọ lại trên đùi cô, không hài lòng đáp án này, "Em nói nếu, chị giúp ai?"

 

Thế mà lại không trả lời liền, Triệu Mộ Tịch vốn còn hơi gắt gỏng sau khi ngủ dậy, "Kỷ Dữ Đường, chị đã nói không để em bị khi dễ."

 

"Đứa ngốc, đương nhiên giúp em." 

 

Kỷ Dữ Đường cười vui vẻ, nhào nặn cặp mông tròn trịa của Triệu Mộ Tịch, tranh thủ dỗ, "Dữ Lộ chỉ mạnh miệng, miễn là người chị thích, em ấy sẽ không chán ghét."

 

Triệu Mộ Tịch cười lộ vẻ không hề tin, nàng lo lắng mình và Kỷ Nhị Tiểu Thư gặp mặt có thể đánh nhau.

 

Có điều Kỷ Dữ Đường nguyện ý giới thiệu mình với người nhà của cô, Triệu Mộ Tịch trong lòng vẫn rất cảm động.

 

Nếu Kỷ Dữ Đường trực tiếp để nàng lựa chọn, có muốn ở bên nhau hay không? Nàng nhất định sẽ do dự, thậm chí cự tuyệt; thế nhưng Kỷ Dữ Đường từ đầu không đề cập tới chuyện vụn vặt này, chỉ dùng phương thức nàng vô pháp cự tuyệt nhất, khiến quan hệ giữa hai nàng từng bước biến thành như bây giờ, cho dù không nói toạc ra, cũng coi như ngầm thừa nhận rồi.

 

Triệu Mộ Tịch không biểu tình nhìn Kỷ Dữ Đường một lúc lâu, nụ cười trên mặt Kỷ Dữ Đường khiến Triệu Mộ Tịch cảm giác mình giống một con cừu đã rơi vào bẫy, lần này, nàng lại tiến vào cái bẫy của Kỷ Dữ Đường rồi.

 



Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16