Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 66

4547 0 44 0

 

 

"Vậy em phải làm khách VIP hằng năm của chị."

 

"Đắt lắm đó." Lâm Vi ở trong lòng cười nàng một câu “đứa nhỏ nghịch ngợm”.

 

"Em cam lòng."

 

Lâm Vi chỉ nghĩ đứa nhỏ ngốc này đang nói hưu nói vượn, lại không ngờ Kỷ Dữ Lộ thực sự có ý với nàng.

 

Buổi tối, hai người vẫn như cũ uống rượu nhảy nhót, Kỷ Dữ Lộ thích náo nhiệt, mà Lâm Vy lại sợ hãi nỗi cô đơn, cho nên hai người đều thường xuyên thường lui tới những nơi như thế này, tiếng ồn ào không dứt bên tai, hai người thoạt nhìn dường như có tiếng nói chung nhưng trên thực tế lại cách rất xa.

 

Khoảng 4,5h sáng, Lâm Vy thuê xe đưa Kỷ Dữ Lộ về căn hộ, hai người đều uống không ít rượu, nhưng không say đến mức không biết gì, Lâm Vy rất biết bảo vệ người của mình.

 

"A ~~~ choáng váng đầu ~~~" mở cửa, Lâm Vi đỡ Kỷ Dữ Lộ về phía sô pha, Kỷ Dữ Lộ say rượu rất thích làm nũng, nhưng hôm nay dường như Kỷ Nhị Tiểu Thư còn cố ý làm nũng, nàng tựa vào vai Lâm Vi, "Vi Tỷ, em chóng mặt quá ~~~~"

 

Lúc này cứ như đang làm nũng với bạn gái.

 

"...... Đứa ngốc này...... Tới đây...... Chị xoa cho em......" Lâm Vi hôm nay uống hơi say rồi, nếu không cũng sẽ không ở trước mặt Kỷ Dữ Lộ kêu nàng là "đứa ngốc".

 

Kỷ Dữ Lộ dụi đầu vào vai Lâm Vi, cười ngu ngơ, "Chị gọi em là gì ~"

 

"Ngốc hết chỗ nói, Đứa ngốc......" Lâm Vi mang chút men say nhắc lại lần nữa, cô muốn đỡ Kỷ Dữ Lộ nằm lên sô pha, nhưng chân hai người xiêu vẹo đong đưa cùng ngã lên sô pha. Lâm Vi vừa khéo đè trên người Kỷ Dữ Lộ, nghe miệg nàng còn đang khe khẽ rên rỉ, cũng không biết đang nói gì, "Không thoải mái thì nằm đàng hoàng, còn cố làm......"

 

"Hừ......" Kỷ Dữ Lộ lẩm bẩm vòng hai tay qua cổ Lâm Vi, duỗi chân kẹp chặt người ta.

 

"Em làm cái gì...... Ưm......" Lâm Vi nói nửa chửng, lời cũng bị nuốt chửng vì Kỷ Dữ Lộ níu cổ cô, ngửa đầu lấp kín đôi môi cô.

 

Xúc cảm quen thuộc, nhẵn mịn, mềm mại.

 

Vừa hôn cả hai đã không tự chủ được, dường như quay lại trạng thái trong MV, giữa những hôn nhịn không được vương tay ôm chặt cơ thể của nhau.

 

Hai người trong MV cũng như đêm nay, nằm trên sô pha hôn sâu đối phương.

 

Năm giờ sáng không người quấy rầy, ban đêm tĩnh lặng, trên sô pha truyền đến tiếng thở dốc như có như không, từ mũi mỗi truyền ra một tiếng ưm thoải mái, đủ để thấy hai người đều rất hưởng thụ trạng thái hiện tại.

 

"Ưm ~~~" Lâm Vi thành thạo dò đầu lưỡi ra cùng nàng quấn quít, hương rượu tràn ngập giữa môi mũi.

 

Cả hai hiện lâm vào trạng thái hỗn độn, chỉ cảm thấy thoải mái, chỉ cảm thấy muốn thêm.

 

Kỷ Dữ Lộ tỉnh táo trước, nàng hé mắt, tỉnh táo nhìn hai người hiện đang điên cuồng hôn môi, nhưng Kỷ Dữ Lộ lại nhắm hai mắt, lòng bàn tay túm chặt quần áo sau lưng Lâm Vi, một lần lại một lần đem môi lưỡi của mình hướng về phía cô.

 

"A......" Thời gian kích động luôn ngắn ngủi.

 

Lâm Vi đẩy Kỷ Dữ Lộ ra, điên rồi sao, bọn họ đang làm gì. Khoảnh khắc vừa rồi rõ ràng có thể đẩy ra. Lâm Vi tịch mịch nhưng vẫn luôn giấu trong lòng, hiện tại chỉ là diễn cùng một đứa nhỏ lại như càng tăng thêm sự tịch mịch.

 

Kỷ Dữ Lộ bị đẩy ra, lồng ngực kịch liệt phập phồng, vì hôn đến hít thở không thông, nàng hoàn toàn nằm ngã lên sô pha, nhìn Lâm Vi mà trong lòng thấy mất mát.

 

"Chị uống nhiều rồi......" Lâm Vi đứng dậy xoa đầu giải thích, "Xin lỗi em."

 

Kỷ Dữ Lộ đưa tay chống sô pha chầm chậm đứng dậy. Vừa rồi Lâm Vi rõ ràng nhiệt tình hôn nàng như vậy. Trong quá trình quay phim, Kỷ Dữ Lộ đã định hỏi Lâm Vi hai người hôn ăn ý nhập tâm như vậy, chẳng lẽ Lâm Vi không có một chút cảm giác với nàng sao? Nàng có cảm giác với Lâm Vi, Kỷ Dữ Lộ ngẩng đầu nhìn Lâm Vi giải thích, "Nhưng em không uống nhiều."

 

Nhưng em không uống nhiều, ẩn ý trong lời này đã quá rõ ràng.

 

"Chị về trước, hơi mệt." Lâm Vi cầm túi, người thông minh giả vờ hồ đồ thì so với người hồ đồ còn muốn hồ đồ hơn.

 

Kỷ Dữ Lộ chưa từng mang tư thái thấp kém như vậy nói chuyện với ai, "Chị đã nói ở bên em cả đêm, còn chưa tới giờ."

 

"Em nghỉ ngơi cho tốt đi."

 

Lâm Vi rời đi.

 

"Vi Tỷ......" Kỷ Dữ Lộ nghiêng ngả nằm xuống sô pha, lẳng lặng nhìn cánh cửa “bang” một tiếng đóng lại, ảm đạm xuất thần, một người cho tới giờ vẫn luôn không tim không phổi như Kỷ Nhị Tiểu Thư lại bắt đầu có tâm sự.

 

Lâm Vi giẫm giày cao gót xuống lầu, gió lạnh thổi tới khiến đầu óc cô trở nên thanh tỉnh, cô không biết đã xảy ra chuyện gì giữa mình và Kỷ Dữ Lộ, có một số việc không thể hoàn toàn quy tội cho rượu, cô không phủ nhận mình thấy tốt đẹp khi cùng Kỷ Dữ Lộ giả làm người yêu, nhưng cô không thể tiếp tục chơi với Kỷ Nhị Tiểu Thư như thế này.

 

Cùng một đứa nhỏ ngốc? Vui đùa gì vậy.

 

Tháng giêng, nhiệt độ thành phố A xấp xỉ 0 độ, gió lạnh buốt xương, khi Triệu Mộ Tịch mới quen Kỷ Dữ Đường vẫn là mùa xuân ấm áp, bất tri bất giác xuân hạ thu đông đều đã qua.

 

"Đừng vẽ nữa." Kỷ Dữ Đường tắm rửa sạch sẽ từ phòng tắm đi ra, từ sau sô pha ôm Triệu Mộ Tịch, đoạt lấy bức vẽ trong tay nàng, Triệu Mộ Tịch mỗi khi vẽ bản thảo là nghiêm túc như một kẻ ngốc.

 

"Không vẽ thì không vẽ." Triệu Mộ Tịch nghiêng đầu vừa vặn áp lên khuôn mặt Kỷ Dữ Đường, mùi thơm sữa tắm thực mê người, nhưng vẫn không hấp dẫn bằng Kỷ Tổng. Triệu Mộ Tịch cười ngửa đầu hôn khóe môi cô, Kỷ Tổng nhà nàng lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thưởng cho một nụ hôn sâu triền miên.

 

"Nào...... Xem phim với em." Triệu Mộ Tịch kéo Kỷ Dữ Đường cùng ngồi xuống sô pha, vòng tay ôm nàng, vừa nói chuyện vừa không đứng đắn vuốt ve người nàng. Hiếm khi hai người không cần tăng ca như đêm nay, có thời gian tâm tình.

 

“Phim?" Kỷ Dữ Đường tưởng nàng lại muốn xem “phim hành động tình cam", thuận thế đẩy ngã Triệu Mộ Tịch lên sô pha rồi đè lên, lấy tay cù vào eo Triệu Mộ Tịch, muốn cởi quần áo nàng, "Lại muốn hả? Vừa rồi chưa cho em ăn no sao?"

 

"Kỷ Dữ Đường! Em đã nói vô lễ rồi mà --" Triệu Mộ Tịch bị cù cười "ha ha" không ngừng, nắm chặt áo choàng tắm của mình không cho cô cởi ra. Vừa rồi ở phòng tắm lăn lộn hơn hai giờ, Triệu Mộ Tịch đã không còn chút sức lực nào, nàng cũng không tin Kỷ Dữ Đường còn sức.

 

"Vừa rồi chưa la đủ?" Kỷ Dữ Đường một chữ hai nghĩa, vừa rồi Triệu Tiểu Thư ở phòng tắm la đến tắt cả tiếng, hiện tại nói chuyện còn hơi khàn khàn, thấy Triệu Mộ Tịch như cô vợ nhỏ thế này Kỷ Dữ Đường mỉm cười không buông tha, cù đến khi nàng chủ động cầu xin tha thứ mới thôi.

 

"Ha ha ha ha ha ha ha......"

 

Triệu Mộ Tịch ngẩng đầu thở hổn hển, lấp kín đôi môi Kỷ Dữ Đường, cưỡng hôn cô, Kỷ Tổng mới chầm chậm dừng lại, đây quả nhiên là phương thức đầu hàng tốt nhất.

 

Cuối cùng, Kỷ Dữ Đường chỉ cắn hai ngụm lên đôi môi mềm mại của nàng, cả hai mệt mỏi ôm nhau, tiếp tục xem TV.

 

"Ăn tết em có tính toán gì không?" Kỷ Dữ Đường nắm tay Triệu Mộ Tịch hỏi.

 

"Ăn tết......" Hai tháng nữa là tết âm lịch, trong lòng Triệu Mộ Tịch không có khái niệm gì với mấy thứ này, cho tới nay đều là hai người nàng và Triệu Thải Nam. Triệu Thải Nam là trẻ mồ côi không có thân thích nào, Triệu Mộ Tịch nghĩ một lúc, "Em muốn đi thăm mẹ." 

 

Bình thường không có thời gian, tết âm lịch vừa lúc rảnh rỗi.

 

"Chị đi với em."

 

"Đi với em? Không cần đâu." Triệu Mộ Tịch không cần nghĩ cũng biết Kỷ Dữ Đường ăn tết chắc chắn phải ở bên người nhà, nàng không muốn Kỷ Dữ Đường chạy hai bên, Kỷ Tổng bình thường đã khó có thời gian nghỉ ngơi rồi.

 

"Đêm giao thừa chị phải về thành phố H, có thể phải ở lại hai ba ngày." 

 

"Vâng......" Triệu Mộ Tịch biết quê cô ở thành phố H phải về với người nhà, nhưng nghe cô chính miệng nói trong lòng Triệu Mộ Tịch khó tránh khỏi có chút mất mát.

 

"Em chờ chị hai ngày, trở về chúng ta cùng đi thăm dì."

 

"Chị không cần gấp như vậy, nghỉ ngơi cho tốt đã."

 

Triệu Mộ Tịch rất săn sóc, mặc dù đôi khi trong lòng sẽ giấu chút uất ức nhưng sẽ không nói ra, Kỷ Dữ Đường ở bên nàng lâu như vậy càng ngày càng hiểu nàng, "Coi như là mốt chuyến du lịch ngoại quốc, chị vất vả như vậy, em ở bên vợ mình thư giãn chút, cũng không được sao?"

 

Triệu Mộ Tịch cảm động, bĩu môi hôn lên môi Kỷ Dữ Đường một hồi, "Nhưng mà phải để em mời chị nha, em sắp có thưởng cuối năm rồi ~.

 

"Được, nghe theo em hết." Kỷ Dữ Đường nhìn lịch hôm nay, lẳng lặng ôm Triệu Mộ Tịch một hồi, sau đó nói, "Tối mai chị có tiệc rượu."

 

"Uống ít rượu nha." Có Triệu bảo mẫu mỗi ngày nhìn chằm chằm, dạ dày Kỷ Dữ Đường đã tốt lên rất nhiều, bệnh dạ dày cũng không còn tái phát.

 

"Ngày mai không thể ở cùng em." Kỷ Dữ Đường lại nhấn mạnh lần nữa.

 

Triệu Mộ Tịch nghĩ thầm em cũng đâu cần chị mỗi ngày ở cùng em, "Được mà, ngày mai em cũng phải tăng ca."

 

"Ngày mai em tăng ca?"

 

"Quản Tổng nhận một hạng mục mới." Triệu Mộ Tịch vừa xem TV vừa nhẹ nhàng nói.

 

Sở dĩ Kỷ Dữ Đường hỏi như vậy là vì ngày mai là sinh nhật Triệu Mộ Tịch, nhưng Triệu Mộ Tịch dường như không hề để ý chút nào, tên nhóc này không biết là không để ý hay lại lén lút hờn dỗi trong lòng.

 

Triệu Mộ Tịch không bận tâm vì nàng chẳng có khái niệm gì với sinh nhật. Triệu Thải Nam chưa bao giờ mừng sinh nhật nàng, Lâm Vi cũng như nàng, không thèm để ý mấy thứ này, sinh nhật với Triệu Mộ Tịch mà nói là chuyện vừa xa lạ lại xa vời.

 

Cũng chẳng có gì để chúc mừng, Triệu Mộ Tịch cảm thấy việc mình sinh ra càng giống một chuyện bất hạnh hơn.

 

Nếu không có Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch có lẽ đã quên hôm nay là sinh nhật nàng, nếu không có Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch sẽ không biết hoá ra mình cũng sẽ trở thành may mắn của người khác.

 

Mùa đông mặt trời lặn rất sớm, vừa đến năm giờ trời đã tối, đồng nghiệp trong văn phòng lục đục quẹt thẻ về nhà.

 

Lý Mật Nhi nhìn thấy tỏ vẻ ghen tị, "Em cũng muốn tan làm."

 

"Làm xong sớm thì tan làm sớm." Triệu Mộ Tịch cầm tài liệu gõ nhẹ lên đầu Lý Mật Nhi.

 

Tầm năm giờ mười phút, Triệu Mộ Tịch đột nhiên nhận được điện thoại của Kỷ Dữ Đường.

 

"Ở văn phòng tăng ca sao?"

 

"Phải nha, sao vậy?"

 

"Nhớ em."

 

Triệu Mộ Tịch bật cười, tự nhiên buồn nôn vậy.

 

"Chị cũng ở văn phòng, em đứng cạnh cửa sổ xem có thể nhìn thấy chị không."

 

"Chị chọc em à......" Triệu Mộ Tịch không hiểu ý của Kỷ Dữ Đường, tuy cao ốc HK ở đối diện nhưng khoảng cách xa như vậy sao có thể thấy được người.

 

"Thử đi, biết đâu có thể thấy được." Kỷ Dữ Đường đúng là đang chọc nàng mà.

 

Triệu Mộ Tịch cầm điện thoại chầm chậm rãi đi đến bên cửa sổ, cũng không biết Kỷ Dữ Đường đang tính làm gì, Triệu Mộ Tịch nhìn tòa cao ốc HK, cảnh thành phố về đêm thật đẹp, chỉ vậy thôi. Triệu Mộ Tịch thành thật đáp, "Em đã nói không nhìn thấy mà......"

 

Điện thoại bên kia Kỷ Dữ Đường vẫn luôn mỉm cười, "Em nhìn kỹ lại xem."

 

"Em phải đi làm......" Triệu Mộ Tịch muốn nói còn phải làm việc.

 

Năm giờ hai mươi phút.

 

"Đứa ngốc, hiện tại thấy rồi sao?"

 

Thấy được, Triệu Mộ Tịch nhìn thấy rất rõ ràng.

 

Nàng nhìn thấy ánh đèn màu bạc trên tòa cao ốc đối diện chạy dọc một hàng chữ "happy birthday" thật to, rực rỡ đến chói mắt. 

 

Kết quả là phản ứng của Lý Mật Nhi còn lớn hơn Triệu Mộ Tịch, còn bắt được điểm mấu chốt. Lý Mật Nhi lay lay cánh tay Triệu Mộ Tịch, "wow, chị nhìn kìa...... Người nào lắm tiền vậy trời, hiện tại chinh xác là năm giờ hai mươi phút đó!"

 

Triệu Mộ Tịch vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm tòa cao ốc HK đối diện, mãi đến khi nghe được phía sau có người gọi nàng, "Triệu Mộ Tịch."

 

Thanh âm này giống hệt thanh âm trong di động truyền đến.

 

Triệu Mộ Tịch xoay người, di động vẫn còn áp bên tai, Kỷ Dữ Đường đứng đối diện nàng không xa, nói với nàng, "Hiện tại thấy chị rồi sao?"

 

Sở thích của Kỷ Tổng thật khó nắm bắt, nhưng khi Kỷ Dữ Đường xuất hiện trước mặt nàng như thế này, Triệu Mộ Tịch cảm động không thôi.

 

Trong văn phòng không còn ai khác ngoài Lý Mật Nhi, mới vừa nhìn thấy Kỷ Dữ Đường, Lý Mật Nhi còn muốn chào hỏi nhưng lại cảm giác không khí không bình thường, qua một hồi mới thấy mình hoàn toàn là người dư thừa. 

 

"Tham công tiếc việc, ngay cả sinh nhật mình cũng quên." Kỷ Dữ Đường đi đến trước mặt nàng thì thầm.

 

"Em biết......" Triệu Mộ Tịch sợ cô bôn ba lại cảm động đến muốn khóc, được rồi, hốc mắt cũng đã ướt, Triệu Mộ Tịch nhìn cô nói, "Có phải chuyện quan trọng gì đâu......"

 

Ngoài miệng nói không phải chuyện quan trọng, trong lòng cuối cùng vẫn hy vọng có người quan tâm, ai không muốn được người yêu, được người xem như trân bảo nâng niu trong lòng bàn tay, Triệu Mộ Tịch trước kia chỉ là chưa có cơ hội cảm nhận mà thôi.

 

"Dữ Đường? Sao cô lại tới đây?" Quản Tiệp từ văn phòng riêng đi ra thấy được Kỷ Dữ Đường.

 

"Quản Tổng, tôi tới hỏi chị cần một người." Kỷ Dữ Đường vừa lúc cùng Quản Tiệp nói một tiếng, đây có lẽ là lần Kỷ Dữ Đường nói chuyện gần gũi nhất với Quản Tiệp, "Hôm nay sinh nhật Mộ Tịch, cô sẽ thả người chứ?"



Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16