Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 47

5332 2 55 0

 

 

"Muốn quen với con gái tôi sao? Đơn giản thôi, đưa mười triệu ra đây..."

 

"Triệu Thải Nam, bà muốn tiền đến điên rồi..."

 

"Tao nuôi lớn mày như vậy, đem mười triệu đưa tao thì có gì không đúng?!"

 

Triệu Mộ Tịch mở mắt ra, nhìn lên trần nhà thở sâu một hơi, cũng may là đang nằm mơ. Nàng mơ thấy Triệu Thải Nam biết quan hệ giữa mình và Kỷ Dữ Đường, mặt dày mày dạn đến đòi tiền Kỷ Dữ Đường...

 

Đây là chuyện khiến Triệu Mộ Tịch lo lắng nhất.

 

Hiện tại mới năm giờ chiều, nàng lại nằm ngủ trên sofa, điều hòa đặt ở nhiệt độ thấp, tay chân lạnh cóng đến nổi cả da gà.

 

Kỷ Dữ Đường hôm nay về sớm, thấy Triệu Mộ Tịch mặc áo thun, chân trần nằm trên sofa ngủ gà ngủ gật. Bật điều hòa cũng không chịu mặc nhiều quần áo một chút, nói bao nhiêu lần vẫn không chịu nghe. Chăm sóc người khác thì được mà bản thân thì chẳng biết giữ sức khỏe gì cả.

 

"Hôm nay chị về sớm vậy?" Thấy Kỷ Dữ Đường trở về, Triệu Mộ Tịch uốn éo vặn vẹo, miễn cưỡng từ trên sofa ngồi dậy. Những lúc ở nhà một mình, nàng vẫn quen lười biếng như vậy.

 

Thấy nàng như thế này hẳn là vừa tỉnh ngủ. Kỷ Dữ Đường đặt túi xách sang một bên ngồi xuống cạnh Triệu Mộ Tịch, đưa tay sờ sờ cánh tay nàng, lạnh như băng. Kỷ Dữ Đường dứt khoát kéo tay nàng qua, ôm lấy nàng ủ ấm, "Buồn ngủ thì lên giường nằm, mặc ít như vậy cẩn thận cảm đó."

 

"Ừm..." Triệu Mộ Tịch còn đang lăn tăn về giấc mơ vừa rồi, bị Kỷ Dữ Đường ôm lấy mới hoàn hồn. Kỷ Dữ Đường mới từ bên ngoài trở về, trên người ấm cực kỳ.

 

Kỷ Dữ Đường ở ngoài lăn lộn mệt mỏi cả ngày, Triệu tiểu thư lại nhàn nhã ở nhà mặc đồ ngủ cực kỳ hưởng thụ. Kỷ Dữ Đường lôi kéo Triệu Mộ Tịch cùng nằm trên ghế sofa, mỉm cười, "Cùng chị nằm một lát."

 

Nằm sát bên người cô, Triệu Mộ Tịch cảm thấy nhiệt độ thật vừa vặn. Triệu Mộ Tịch thấy ánh mắt cô mệt mỏi, liền nằm nghiêng nửa thân dán trên người cô, đưa tay nhẹ nhàng giúp cô xoa xoa huyệt thái dương, "Thoải mái không?"

 

"Em thường xuyên làm vậy sao?" Kỷ Dữ Đường thấy nàng có vẻ rất thành thục.

 

"Không có." Triệu Mộ Tịch thường xuyên làm giúp Lâm Vi nhưng không nói ra. Nói xong đoán chừng Kỷ tổng lại nổi máu ghen tuông. Triệu Mộ Tịch thấy Kỷ Dữ Đường mệt mỏi, ngoài miệng không nói ra nhưng thấy rất đau lòng.

 

Kỷ Dữ Đường thoải mái nhắm mắt hưởng thụ Triệu tiểu thư phục vụ.

 

"Kỷ tổng..." Triệu Mộ Tịch xoa xoa, đột nhiên kêu lên.

 

Bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ.

 

"Còn gọi chị như vậy?" Vì xưng hô này, Kỷ Dữ Đường chậm rãi mở mắt, đã sớm kêu nàng đổi xưng hô nhưng hết lần này đến lần khác một câu Kỷ tổng hai câu Kỷ tổng.

 

Kỳ thật vào lúc này gọi như vậy là do quen miệng, rất khó sửa.

 

"Dữ Đường..." Nghe nàng đổi cách gọi, Kỷ Dữ Đường vui vẻ định ban thưởng nàng một nụ hôn, liền nghe Triệu tiểu thư nghiêm mặt bổ sung một câu, "Hay là gọi lão Kỷ?"

 

Kỷ Dữ Đường túm lấy mặt của nàng, không giống như giáo huấn mà như đang vuốt ve, "Đồ hư hỏng, chị có già như vậy sao?"

 

Cảm giác thật hạnh phúc.

 

Sau khi cười xong, Triệu Mộ Tịch cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi đối phương, lại nói "Tối nay em muốn chuyển về..."

 

"Vì sao?" Ý cười trên mặt Kỷ Dữ Đường dần biến mất.

 

Triệu Mộ Tịch vuốt me mái tóc mềm mại của cô, chăm chú nhìn vào mắt Kỷ Dữ Đường. Kỳ thật nàng đã suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy tốt hơn vẫn nên nói ra, "Quan hệ giữa chúng ta... em tạm thời không muốn để mẹ biết."

 

Nên dùng giọng điệu gì nói ra câu này mới không khiến Kỷ Dữ Đường lầm tưởng là mình sợ hãi lùi bước. Vấn đề này Triệu Mộ Tịch đã vướng mắc thật lâu.

 

Kỷ Dữ Đường liền theo ý nàng, hai người mới vừa bắt đầu quan hệ, cũng không vội mà cân nhắc những vấn đề này, "Vậy thì chờ chúng ta chuẩn bị xong lại nói."

 

"Ừm." Triệu Mộ Tịch trong lòng ngẫm nghĩ, nàng hy vọng Triệu Thải Nam vĩnh viễn không bao giờ biết.

 

"Nhất định phải chuyển về sao?" Để Triệu Mộ Tịch một thân một mình ở bên kia, Kỷ Dữ Đường có chút không yên lòng, "Hay là chị cho người tìm giúp em một căn nhà ở gần đây..."

 

Triệu Mộ Tịch mỉm cười lắc đầu.

 

Đây có lẽ chính là ngăn cách giữa hai người họ, cứ như hiện tại thân mật khăng khít, Kỷ Dữ Đường lại cảm thấy Triệu Mộ Tịch vẫn không chân chính tiếp nhận mình, "Cơm tối xong chị đưa em về."

 

Triệu Mộ Tịch biết mình khiến cho Kỷ Dữ Đường thất vọng, nhưng nàng xác thực còn chưa sẵn sàng. Chưa sẵn sàng cùng Kỷ Dữ Đường nói ra băn khoăn cùng do dự của mình. Triệu Mộ Tịch gục đầu trên vai Kỷ Dữ Đường, buồn bực yên tĩnh ôm cô, quyến luyến hưởng thụ nhiệt độ cơ thể cùng mùi hương của cô. Nếu có thể mãi mãi ôm nhau như thế này thì tốt biết mấy.

 

Triệu Mộ Tịch vẫn e sợ mối quan hệ giữa nàng và Kỷ Dữ Đường, mặc dù trong lòng không nỡ buông bỏ.

 

Kỷ Dữ Đường ôm Triệu Mộ Tịch, ít nhiều Kỷ Dữ Đường cảm thấy mất mát khi nàng vẫn không muốn chia sẻ tâm sự của mình.

 

Chín giờ tối, Kỷ Dữ Đường lái xe đưa nàng về nhà, trên đường đi sấm rền gió cuốn như báo hiệu giông tố sắp đến, khiến lòng người cũng theo đó chán nản.

 

"Chị đưa em lên." Kỷ Dữ Đường dừng xe ở vị trí quen thuộc.

 

"Thôi, trời sắp mưa lớn rồi." Triệu Mộ Tịch lo lắng Triệu Thải Nam ở nhà, kể từ khi nàng cùng Kỷ Dữ Đường xác định quan hệ, nàng liền đặc biệt lo lắng Kỷ Dữ Đường gặp gỡ Triệu Thải Nam.

 

Kỷ Dữ Đường cởi dây an toàn ra, cười, "Nếu trời mưa vậy chị liền ngủ lại đây luôn."

 

"Kỷ tổng, chị vẫn nên..."

 

Triệu Mộ Tịch lại gọi cô "Kỷ tổng", lần này giống như lại muốn đem khoảng cách giữa hai người kéo xa ra một lần nữa.

 

"Mộ Tịch..."

 

Triệu Mộ Tịch giải thích, "Chỉ là em... còn chưa sẵn sàng."

 

"Rốt cuộc em đang suy nghĩ điều gì?"

 

"Không phải ý đó..." Kỷ Dữ Đường đại khái hiểu lầm câu "nàng chưa chuẩn bị xong" thành chuyện "phát sinh quan hệ". Triệu Mộ Tịch rốt cuộc minh bạch thế nào là tình ngay lý gian, nhưng nhất thời cũng không giải thích được, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi.

 

"Được, vậy chị không lên."

 

"Ừm, vậy em đi trước, chị đi đường cẩn thận..."

 

"Chờ một chút." Kỷ Dữ Đường gọi lại Triệu Mộ Tịch đang muốn xuống xe, nắm tay nàng kéo về phía mình, "Quay qua đây."

 

Triệu Mộ Tịch quay người lại, Kỷ Dữ Đường đã nghiêng người về phía nàng, nắm lấy mặt nàng tinh tế hôn lên môi nàng trong vài giây, "Đừng đem những chuyện buồn bực giữ trong lòng, chị là bạn gái em, hiểu không?"

 

"Em biết rồi... chị về trước đi, đến nhà gọi cho em." Triệu Mộ Tịch giương lên khóe môi cười, mình che giấu tâm tư quả nhiên vẫn bị phát hiện.

 

Triệu Mộ Tịch xuống xe, nhiều lần ngoái đầu nhìn lại thấy Kỷ Dữ Đường vẫn chưa đi, đoán chừng đang chờ nàng lên lầu bèn không khỏi tăng nhanh bước chân. Triệu Mộ Tịch sau khi lên lầu, điều đầu tiên làm là kéo ra rèm cửa sổ, nhìn xuống dưới nhà...

 

Kỷ Dữ Đường thấy trên lầu sáng đèn mới lái xe rời đi.

 

Cô vừa đi ngoài trời liền đổ mưa, một trận mưa thật lớn. Triệu Mộ Tịch ngồi bên cửa sổ ngây ngẩn một hồi. Nửa giờ sau, cánh cửa mở ra, Triệu Mộ Tịch trông thấy Triệu Thải Nam toàn thân ướt sũng đứng tại cửa ra vào, trên mặt toàn là vết thương, vô cùng chật vật.

 

Triệu Thải Nam trông thấy Triệu Mộ Tịch, câu đầu tiên liền nói, "Mẹ thực sự không còn nơi nào để đi."

 

Bộ dáng này của bà lập tức xiết chặt trái tim Triệu Mộ Tịch. Buổi tối mười năm trước cũng là như thế này, trời mưa còn lớn hơn hôm nay, vết thương trên người Triệu Thải Nam còn nặng hơn hôm này, từng ngụm từng ngụm máu tươi phun ra. Triệu Mộ Tịch cõng bà trên đường rất lâu mới tìm được một phòng khám, bác sĩ nhìn hai người đáng thương nên cho lưu lại một đêm.

 

"Bà trở về đây làm gì?" Triệu Mộ Tịch ngoài miệng trách mắng nhưng hai mắt cũng đã rưng rưng.

 

"Mẹ cũng không còn cách nào... mẹ thật sự cần tiền."

 

Triệu Mộ Tịch cũng không hỏi bà cần bao nhiêu, mặt lạnh nói "Bà tìm tôi, tôi cũng không có."

 

"Mộ Tịch, nếu không có tiền, mẹ nhất định phải chết..." Triệu Thải Nam tiến vào gian phòng, trên mặt đất lưu lại một hàng dấu chân ướt sũng, bà níu lấy Triệu Mộ Tịch rền rĩ cầu xin.

 

"Vậy bà đi chết đi!" Triệu Mộ Tịch hất tay bà ra quát, hoàn toàn không lưu lại cho bà chút thể diện.

 

Triệu Thải Nam sửng sốt một hồi lâu, sau đó cười như phát điên, "Được, tao đi chết... đi chết... tao đáng lẽ phải chết từ hai mươi lăm năm trước rồi..."

 

Hai mươi lăm năm trước, Triệu Thải Nam chưa kết hôn mà có con, mang thai Triệu Mộ Tịch. Năm đó, bà bị người ta cưỡng bức. Người đàn ông hứa cưới bà chê bà dơ bẩn, không muốn kết hôn, đuổi mẹ con bà đi. Sau đó bà bắt đầu sa đọa, đánh bạc, hút thuốc, say rượu. Lúc trước nếu không phải vì sinh Triệu Mộ Tịch, bà nhất định sẽ không sống tới hiện tại. Bà biết mình hèn hạ, nhưng ở trước mặt con gái vẫn muốn làm một người mẹ tốt, cho dù chỉ là khoác lên mình một lớp mặt nạ. Nhưng giấy vẫn không gói được lửa, con gái một ngày nào đó lớn lên sẽ hiểu chuyện, sẽ biết bà là một người dơ bẩn thế nào...

 

Có một số việc, Triệu Thải Nam không nói cho Triệu Mộ Tịch, bà chỉ nói là gã đàn ông kia không cần hai người, bà nghĩ là Triệu Mộ Tịch không biết, nhưng tất cả những thứ này Triệu Mộ Tịch đã nghe được từ sớm.

 

Cả đời Triệu Thải Nam đã sống với bộ dạng này, cũng không còn gì truy cầu. Điều duy nhất bà mong ước là Triệu Mộ Tịch có một cuộc đời "trong sạch", đừng giống như mình.

 

"Bà đứng lại..." Triệu Thải Nam chạy lên sân thượng, Triệu Mộ Tịch theo bà chạy lên. Luôn là như vậy, nàng vẫn không cách nào thực sự hận mẹ mình.

 

Sấm sét ở chân trời đánh ngang qua, giống như rạch một vết nứt trên bầu trời, ngày giông bão đã hình thành bóng tối vĩnh cửu trong lòng Triệu Mộ Tịch.

 

Toàn thân hoàn toàn bị cơn mưa bao phủ, Triệu Thải Nam níu lại cổ tay Triệu Thải Nam, "Bà muốn chết, tôi đi với bà."

 

Triệu Mộ Tịch lôi kéo Triệu Thải Nam tiến về phía rào chắn trên sân thượng, mở ra cửa rào chắn...

 

Triệu Thải Nam dùng sức kéo nàng lại, mạnh mẽ giáng lên mặt Triệu Mộ Tịch một cái bạt tai, "Con điên rồi! Mau quay về cho mẹ!"

 

Triệu Mộ Tịch dựa vào rào chắn, trượt xuống ngồi khóc dưới mặt đất. Triệu Thải Nam ngã ngồi xuống bên cạnh nàng, im lặng ngồi đó đến tận khi tạnh mưa.

 

"Còn thiếu bao nhiêu..."

 

"300.000, 300.000 cuối cùng..."

 

Triệu Mộ Tịch kéo thân thể mệt lả đứng lên, cắn răng nói với Triệu Thải Nam một câu, "Lần sau bà muốn chết thì tự làm đi, đừng đến kể với tôi nữa."

 

Mười giờ tối, Triệu Thải Nam ngồi trên sàn nhà, nhìn gương thoa thuốc lên mặt, "Đám loai choai kia ra tay nặng thật đó..."

 

Triệu Mộ Tịch nhìn bà cảm thấy vô cùng phiền não, đi vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại nhắm mắt làm ngơ, phải chi vừa nãy lôi kéo nhau lên sân thượng cùng chết cho xong.

 

Kỷ Dữ Đường gọi điện thoại nhưng Triệu Mộ Tịch không dám trả lời, chờ đến khi cuộc gọi kết thúc, lại chờ thêm một lúc, Triệu Mộ Tịch mới trả lời một tin nhắn, "Em đã ngủ, chị cũng đi ngủ sớm đi, ngủ ngon."

 

Sau khi nói ngủ ngon luôn là một đêm mất ngủ. Triệu Mộ Tịch nằm nghiêng trên giường, trên giường chất đầy thú bông mà Kỷ Dữ Đường cùng nàng gắp được. Nàng kéo một chiếc gối ôm qua, nhắm mắt tưởng tượng đó là Kỷ Dữ Đường...

 

". . . Chị là bạn gái em, biết không?"

 

Kỷ Dữ Đường luôn ôm nàng, hôn nàng, hẳn là vì muốn cho nàng cảm giác an toàn. Nhưng Triệu Mộ Tịch biết, an toàn của nàng người khác không cho được. Nhân sinh của nàng, giống như ngay cả quyền lợi hưởng thụ tình yêu cũng không có...

 

Số tiền 300.000 kia, Triệu Mộ Tịch còn muốn nhờ Lâm Vi giúp đỡ, nhưng lần này Lâm Vi quả thực lực bất tòng tâm.

 

"Lần trước 80.000 còn chưa trả hết nợ, hiện tại mới mở miệng lại muốn 300.000..." Lâm Vi biết Triệu Mộ Tịch đang muốn giúp mẹ mình trả các khoản nợ cờ bạc, "Mộ Tịch, em làm đến nước này cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, hay là báo cảnh sát đi..."

 

Những người kia chơi cờ bạc ngầm, đánh bạc cho vay đều có ô dù cả, coi như báo cảnh sát cũng không làm nên chuyện gì, không có tiền họ liền dùng đủ loại thủ đoạn gây khó dễ.

 

". . .Thực sự không có cách, hay là em mượn Kỷ Dữ Đường?"













Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16