"...... Em là les...... Em muốn theo đuổi chị ấy......"
Lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Dữ Đường, Lý Mật Nhi đã có ý nghĩ này, cả trái tim đều đã bị cô câu đi. Không chỉ vì bộ dạng xinh đẹp, mấu chốt là khí chất lúc giơ tay nhấc chân, thật sự mê người, chỉ nhìn đến đã thấy lạnh lùng, dường như rất khó tiếp cận kiểu người như thế.
"Khụ khụ khụ......"
Triệu Mộ Tịch bị sặc canh một hơi, trước kia cảm thấy toàn bộ thế giới đều thẳng, hiện tại cảm giác cạnh mình nơi nơi đều là “cong”. Nếu Lý Mật Nhi biết "bạn trai" của mình là Kỷ Dữ Đường, vậy tình hình......
"Em tin tưởng chị mới nói việc này... Chị sẽ không có cái nhìn (khác) với em chứ?" Lý Mật Nhi thấy Triệu Mộ Tịch phản ứng quá khích như vậy, cho rằng nàng không thể tiếp thu chuyện mình thích nữ.
"Không phải......"
"Vậy là tốt rồi." Lý Mật Nhi tiếp tục si mê mà nói, giống như mắc bệnh tương tư, "Chị biết không, mấy ngày nay mỗi ngày em đều nghĩ đến chị ấy, Mộ Tịch, chắc em yêu chị ấy mất rồi.
"......" Bạn gái luôn được người khác nhớ thương, trong lòng Triệu Mộ Tịch thật khó để bình tĩnh được, cô nhóc này, mới gặp một lần liền hở một tí đã nói yêu...... Triệu Mộ Tịch vừa mới hít thở lại được, nghe nàng nói thiếu chút nữa lại sặc chết.
Lý Mật Nhi hiện tại tựa như thiếu nữ mười tám tuổi hoài xuân, "Thật buồn cười nha, em cũng cảm thấy mình không xứng với chị ấy......"
"Mật Nhi......"
"Chị nhất định phải giúp em nha!" Lý Mật Nhi cướp lời rất nhanh, tiếp tục đa sầu đa cảm, "Em cảm thấy nếu em theo đuổi chị ấy, còn có một nửa hy vọng, nếu không theo đuổi......"
"Không thể nào!" Lúc Lý Mật Nhi nói đến một nửa Triệu Mộ Tịch rốt cục nhịn không được mà cắt ngang lời nàng.
"Chị......" Lý Mật Nhi bị phản ứng của Triệu Mộ Tịch dọa sợ, sau đó vẻ mặt đau khổ, uể oải nói, "Chị cũng đừng đả kích em như vậy chứ?"
"...... Ý của chị là chị ấy có đối tượng rồi, không phải độc thân." Triệu Mộ Tịch xử sự cũng coi như bình tĩnh, thế nhưng hiện tại nói tới vấn đề này, giọng điệu thành thật đến đáng sợ.
Kỷ Dữ Đường là bạn gái tôi, những lời này Triệu Mộ Tịch vẫn chưa nói ra miệng, đầu tiên là vì thấy khó xử, thứ hai là thấy không cần thiết, chỉ cần khiến Lý Mật Nhi chặt đứt tâm tư là được.
Trực giác Triệu Mộ Tịch thật đúng, khó trách ngày đó ăn cơm, ánh mắt của Lý Mật Nhi chưa từng rời khỏi người Kỷ Dữ Đường, Kỷ Tổng cũng thật có thể "trêu hoa ghẹo nguyệt", nghĩ đến ngày đó Kỷ Dữ Đường còn nhiệt tình cười với Lý Mật Nhi, có thể không khiến cho người ta suy nghĩ nhiều sao?
Triệu Mộ Tịch muốn công khai quan hệ giữa nàng và Kỷ Dữ Đường, đại khái là từ lúc này bắt đầu, không biểu thị chủ quyền công khai không được, người "ngấp nghé" Kỷ Tổng thật sự quá nhiều rồi.
Vừa nói xong ba chữ "có đối tượng", nhìn biểu tình trên mặt Lý Mật Nhi, Triệu Mộ Tịch tựa hồ nghe được thanh âm tan nát cõi lòng của nàng.
"Chị ấy thực sự không phải độc thân sao?"
Triệu Mộ Tịch trịnh trọng gật đầu.
"Vậy thì em đợi, đợi đến lúc chị ấy chia tay mới thôi......"
Triệu Mộ Tịch đỡ trán, "......"
Chín giờ sáng, trên giường Triệu Mộ Tịch nghiêng đầu tựa vào đầu vai Kỷ Dữ Đường, dưới giường quần áo tán loạn.
Kỷ Dữ Đường đại khái là bị Triệu Mộ Tịch ảnh hưởng nên mới ngủ nướng vào ngày nghỉ, bởi vì bình thường các nàng đều bận làm việc, cuối tuần cũng không nhất định có thời gian riêng cho hai người, hôm nay xem như hiếm thấy.
Triệu Mộ Tịch rất hưởng thụ cảm giác khi hai người lẳng lặng ôm nhau cùng một chỗ, cùng Kỷ Dữ Đường bên nhau lâu rồi, Triệu Mộ Tịch ngay cả tính tình gắt gỏng khi tỉnh dậy cũng biến thành "làm nũng", mở mắt ra theo thói quen vùi đầu vào lòng cô, rầu rĩ lẩm bẩm oán giận hai câu "Không muốn rời giường".
Kỷ Dữ Đường vui vẻ vuốt tóc nàng, nhân nhượng nàng, nói để nàng ngủ thêm ba phút.
Triệu Mộ Tịch lớn vậy mà tới giờ chưa từng được ai cưng chiều như thế, chỉ có Kỷ Dữ Đường xem nàng như bảo bối, khó trách nàng ngày càng ỷ lại Kỷ Dữ Đường.
Triệu Mộ Tịch nghiêng người nhìn kỹ khuôn mặt của đối phương, duỗi tay phải vuốt ve xương quai xanh ưa nhìn của cô, mỏng manh tinh xảo, thanh âm Triệu Mộ Tịch khàn khàn, miễn cưỡng hô một tiếng, "Vợ ơi ~~"
Kỷ Dữ Đường dịu dàng vuốt tóc nàng, trong mắt tràn ngập ý cười.
Nhìn thấy Kỷ Dữ Đường cười như vậy, Triệu Mộ Tịch bỗng nhiên lạnh mặt, nhớ lại ngày hôm qua Lý Mật Nhi nói với nàng, trong lòng vẫn còn vướng mắc. Lần trước Kỷ Dữ Đường cũng cười thế này với Lý Mật Nhi, khó trách Lý Mật Nhi cảm thấy mình "có cơ hội".
Lần đó, Kỷ Dữ Đường tám phần là cố ý muốn nàng ghen tuông...... Triệu Mộ Tịch vùi đầu vào hõm vai Kỷ Dữ Đường, nhẹ nhàng cắn một ngụm, lưu lại dấu răng nhợt nhạt.
"Lại làm sao đó?" Kỷ Dữ Đường hơi đau.
"Ai kêu chị khắp nơi trêu chọc tiểu cô nương nhà người ta chứ?!"
"Cái gì?"
Triệu Mộ Tịch nhịn không được nói, giọng điệu chua lòm, "Mật Nhi ngày hôm qua hỏi xin em phương thức liên hệ với chị......"
"Sau đó?"
Triệu Mộ Tịch dùng tay trái chống đầu, mặt hướng Kỷ Dữ Đường, cố ý phụng phịu thành thật mà nói, "Người ta nói đã yêu chị rồi, đang cân nhắc theo đuổi chị......"
Hóa ra là lại nổi cơn ghen, Kỷ Dữ Đường thế nhưng cười đến đặc biệt vui vẻ, một tay vòng lấy eo nhỏ của Triệu Mộ Tịch, một tay thò qua nhéo khuôn mặt của nàng, "Việc này cũng trách chị?"
"Không trách chị thì trách ai?" Triệu Mộ Tịch thuận tay cũng ôm lấy Kỷ Dữ Đường, lòng bàn tay khẽ vuốt tấm lưng trơn bóng của cô, so với vô cớ gây sự, việc này càng giống liếc mắt đưa tình, có đôi khi lắm lời một chút với Kỷ Tổng cũng là một lạc thú.
"Em hẳn là nên nói với cô ấy, chị là vợ em." Kỷ Dữ Đường đang dạy cho Triệu Mộ Tịch phương pháp xử lý chính xác.
Kỷ Dữ Đường tựa hồ chưa bao giờ quan tâm công khai quan hệ giữa hai nàng, cô cũng cho Triệu Mộ Tịch đặc quyền như vậy.
"Chị không ngại sao?"
Trong lòng Triệu Mộ Tịch vẫn còn cảm giác tự ti, nàng không xứng với Kỷ Dữ Đường, ngay cả bản thân cũng cảm thấy như vậy. Lần trước tham gia tụ hội, nhìn đến vòng bạn bè của cô, mình xen lẫn vào bên trong lại vô cùng lạc lõng. Không sự nghiệp, không năng lực, không gì cả......
"Mộ Tịch, em đã đáp ứng chị, sẽ không miên man suy nghĩ nữa."
Kỷ Tổng lại dùng thuật đọc tâm, Triệu Mộ Tịch ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng."
Kỷ Dữ Đường hy vọng Triệu Mộ Tịch có thể bớt nghĩ ngợi một tí, thế nhưng hiện thực chênh lệch, đích xác sẽ mang đến áp lực cho đoạn cảm tình này. Chi tiêu của Triệu Thải Nam ở nước ngoài cũng không nhỏ, thế nhưng Kỷ Dữ Đường chỉ nói với Triệu Mộ Tịch một phần ba, hai phần ba còn lại đều là cô đang thay nàng gánh vác.
Kỷ Dữ Đường thật không hy vọng thấy nàng quá khổ quá mệt, ngày đó Triệu Mộ Tịch bị người bắt đi, Kỷ Dữ Đường mới ý thức được bản thân lo lắng cho Triệu Mộ Tịch đến nhường nào, khi đó Kỷ Dữ Đường quyết tâm phải bảo vệ nàng, dù phải dùng đến phương pháp ngang ngược.
Sau đó, Triệu Mộ Tịch vừa khóc vừa kể về quá khứ của mình, điều này làm cho Kỷ Dữ Đường cũng có loại ý thức trách nhiệm, nàng muốn vỗ về vết sẹo trong lòng Triệu Mộ Tịch, muốn xua đi vẻ tối tăm trên khuôn mặt nàng.
Triệu Mộ Tịch đưa mặt qua, hôn nhẹ lên môi Kỷ Dữ Đường, "Bà xã, em đi làm bữa sáng~"
Mới vừa dậy Triệu Mộ Tịch luôn thích xưng hô buồn nôn như vậy, ôm chị ấy gọi chị ấy như vậy, chị ấy là thuộc về mình.
"Đi cân trước đi."
"Hôm qua mới cân mà......"
"Mỗi ngày đều phải cân." Kỷ Dữ Đường thấy nàng rất gầy, mỗi sáng đều giám sát nàng cân. Lúc mới vừa ở chung, cô ôm Triệu Mộ Tịch ngủ mà như ôm một cây gậy trúc, cả một bộ xương gầy gò, sờ không thấy chỗ nào có thịt.
Triệu Mộ Tịch nói thể chất nàng ăn không mập, nhưng ở bên Kỷ Dữ Đường mới mấy tháng, thịt trên người nàng đã lộ ra, cân nặng cũng theo xu thế vững bước tăng lên, còn tiếp tục như vậy, ngày nàng trở thành người béo cũng không xa.
Mấy ngày trước gặp Lâm Vi, Lâm Vi kinh ngạc hô lên "Cớ gì mà béo lên dữ vậy". Lời này cũng không mang nghĩa xấu, có chút thịt so với bộ dáng gầy gò ngày trước càng đẹp mắt, quả nhiên tình yêu bồi bổ người ta rất tốt mà, Lâm Vi còn trêu ghẹo nói, "Kỉ Đại Tiểu Thư cũng thật biết nuôi dưỡng người."
Nhưng Kỷ Dữ Đường cứ nói nàng gầy mãi, mỗi tuần đều kêu chị Tôn làm ba bốn lần đồ ăn bổ dưỡng đưa lại đây, ăn không vô Kỷ Tổng sẽ tự mình đút, như vậy cân nặng của nàng sao có thể không đạt tiêu chuẩn?
"Lại béo rồi......" Triệu Mộ Tịch đứng trên cân điện tử nhìn một chuỗi con số, Kỷ Dữ Đường từ phía sau ôm lấy nàng, tỏ vẻ vừa lòng.
"Nào, để chị sờ chút, xem béo chỗ nào rồi......"
"Lưu manh......" Kỷ Dữ Đường tương phản quá lớn so với trong tưởng tượng của Triệu Mộ Tịch. Nàng vốn nghĩ Kỷ Tổng nhất định là một bà chủ vừa cứng nhắc lại cấm dục, không ngờ Kỷ Tổng mỗi ngày đều đùa giỡn lưu manh với mình, mà mặt thì không đỏ tim không loạn.
Kỷ Dữ Đường bình thường cũng giả vờ giỏi quá đi.
"Chị muốn làm gì nha......"
"Lớn rồi......" Kỷ Dữ Đường nghiêng đầu, cười than nhẹ bên tai nàng.
Thân thể Triệu Mộ Tịch nhũn ra, "có chán ghét hay không chứ!"
Năm giờ chiều, Kỷ Dữ Đường dẫn Triệu Mộ Tịch đến nhà mới của Sầm Phi, một căn biệt thự nhỏ kiểu cottage, còn có một khu vườn nhỏ và bể bơi, không xa hoa nhưng thực tươi mát, Triệu Mộ Tịch nhìn thấy đã hâm mộ.
"Nếu em thích, chúng ta cũng mua một căn?" Kỷ Dữ Đường kéo tay Triệu Mộ Tịch, không khí vùng ngoại ô rất tốt, thích hợp nghỉ dưỡng lúc rảnh rỗi.
Triệu Mộ Tịch lắc đầu, chỉ thấy Kỷ Dữ Đường cười cười, ở cùng Kỷ Dữ Đường có lẽ nàng nên cố gắng tiếp thụ loại chênh lệch này, bởi vì ở vài phương diện, nàng vĩnh viễn cũng đuổi không kịp bước chân của Kỷ Dữ Đường.
Bữa tối là tiệc BBQ gia đình ngoài trời, chuẩn bị bếp than, vỉ nướng, các loại nguyên liệu nấu ăn khác nhau, vui quên cả trời đất.
Đến sáu bảy giờ tối, vừa lúc hoàng hôn, ánh nắng vàng nhạt chiếu vào vườn, mười mấy người ở cùng một chỗ uống bia, ấm áp lại náo nhiệt.
Đợi khi người đến cũng đầy đủ mới bắt đầu gắn xiên nướng, chuẩn bị nướng BBQ.
"Đại Vi, sao chị ở đây?!" Triệu Mộ Tịch đang chuẩn bị gia vị để nướng BBQ, đột nhiên phát hiện Lâm Vi cũng xuất hiện ở trong này.
"Mộ Tịch? Chị và Nhị Tiểu Thư cùng đến......" Lâm Vi không ngờ lại trùng hợp đến vậy, các nàng lại chạm mặt cùng nơi rồi.
Kỷ Dữ Lộ lúc này đang chào hỏi Sầm Phi, khi xoay người liền thấy Lâm Vi và Triệu Mộ Tịch tay dắt tay tán gẫu hăng say, còn cười cười nói nói.
"Hai người......" Kỷ Dữ Lộ trợn tròn mắt nhìn, thực rõ ràng hai người này có quen biết, nhưng lại không phải kiểu quen biết bình thường, khó trách lúc trước kêu Lâm Vi đi quyến rũ Triệu Mộ Tịch, Lâm Vi mãi không chịu.
"Dữ Lộ, chạy đi phụ một tay đi." Kỷ Dữ Đường lúc này đi tới, cười chào Lâm Vi, sau đó liền kéo Triệu Mộ Tịch đến bên cạnh mình, "Mộ Tịch, em lại đây."
Lâm Vi thấy bộ dáng Kỷ Dữ Đường cứ như sợ người khác bắt cóc bạn gái mình vậy.
Kỷ Dữ Lộ thấy chị nàng nắm chặt tay Triệu Mộ Tịch liền không vui, lại thấy Lâm Vi cũng quen thuộc với Triệu Mộ Tịch như vậy, nếu hôm nay không nhiều người, cho chị nàng chút mặt mũi, nàng hiện đã muốn nổi điên!
"A Phi, chúc mừng nha ~ đây là biểu muội của tôi......"
"Tỷ tỷ, chào chị ~"
"Đến đến đến, cùng nhau ngồi đi."
Bởi vì Quản Tiệp cũng là bạn bè chơi chung trong giới các nàng, Sầm Phi không mời cũng không hay lắm, sợ Kỷ Dữ Đường để ý nên đã nói trước với Kỷ Dữ Đường, Kỷ Dữ Đường nói không sao.
Quản Tiệp và Lý Mật Nhi cũng đến đây! Thế giới thật nhỏ bé, lần trước tụ hội có gặp Quản Tiệp, Lý Mật Nhi lại là biểu muội của chị ấy, nên hai người họ đến cũng hiểu được.
Triệu Mộ Tịch thấy "đội hình" này thật khó diễn tả bằng lời.
"Mộ Tịch, tỷ tỷ? Hai người cũng ở đây sao!" Nhìn thấy Kỷ Dữ Đường, ánh mắt Lý Mật Nhi lại lần nữa lóe sáng, "Trời ạ, trùng hợp quá đi!"
"Ặc......" Nhất thời Triệu Mộ Tịch không biết nói gì, nghĩ thầm nhiều người như vậy Kỷ Dữ Đường còn luôn dắt tay nàng, quá kỳ quái rồi.
"Dữ Đường......" Quản Tiệp vẫn là người đầu tiên chào hỏi Kỷ Dữ Đường.
"Cô đến rồi." Kỷ Dữ Đường cũng chỉ không mặn không nhạt mà cười.
Tình huống hơi phức tạp, Kỷ Dữ Đường nghĩ Quản Tiệp vừa mắt Triệu Mộ Tịch, mà Triệu Mộ Tịch cảm thấy Quản Tiệp thích Kỷ Dữ Đường, hơn nữa lại cònLý Mật Nhi, tối nay thật sự là buổi tụ hội của các tình địch mà.
Triệu Mộ Tịch buông lỏng tay Kỷ Dữ Đường, thế nhưng Kỷ Dữ Đường lại vẫn gắt gao dắt tay nàng, không có ý buông ra.
"Cô Quản......"
"Mộ Tịch, khéo vậy." Vừa nói Quản Tiệp cũng chú ý tới tay của hai nàng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)