Triệu Mộ Tịch lấy thuốc đau dạ dày, nước ấm, giúp cô uống thuốc trước.
"Nếu như em cảm thấy. . ." Kỷ Dữ Đường cầm cốc thuỷ tinh trong tay nhẹ giọng nói, đột nhiên lông mày xiết chặt, cơn đau lại ập tới.
Triệu Mộ Tịch vội vàng cầm cốc thuỷ tinh trong tay cô để lên bàn trà, ngồi bên người cô, không nghe rõ lúc nãy Kỷ Dữ Đường nói gì, Triệu Mộ Tịch đau lòng nói, "… nếu chị không chịu được, hay chúng ta đi bệnh viện. . ."
"Không có việc gì, uống thuốc tốt lên nhiều rồi." Kỷ Dữ Đường quay đầu, ở khoảng cách gần như thế bắt gặp ánh mắt của Triệu Mộ Tịch. Trải qua hơn nửa tháng ở chung, Kỷ Dữ Đường cũng thấy được Triệu Mộ Tịch thật sự quan tâm đến mình, hơn cả mối quan hệ bạn bè.
Điều này khiến Kỷ Dữ Đường không khỏi phỏng đoán lần nữa, vào đêm Triệu Mộ Tịch nói với cô, ". . . Nhỡ em thích chị thật thì làm sao bây giờ?"
Triệu Mộ Tịch, em thật sự thích tôi sao?
Thích một người, không phải im lặng không lời nào là có thể giấu đi, con mắt là nơi thành thật nhất. Triệu Mộ Tịch biết rõ điểm này nên nàng sẽ không nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Dữ Đường khi nói chuyện.
Thời điểm Kỷ Dữ Đường nhìn nàng, nàng lại lần nữa quay mặt đi trốn tránh, khiến Kỷ Dữ Đường chỉ có thể nhìn thấy gò má của nàng.
"Nếu như em ở nơi này làm việc không vui, chúng ta hủy hợp đồng đi." Rốt cuộc Kỷ Dữ Đường đem lời còn dang dở khi nãy nói ra, nàng không muốn thấy Triệu Mộ Tịch ở bên người mình cả ngày chìm trong u uất.
Triệu Mộ Tịch không nghĩ tới điều này, "Huỷ hợp đồng?"
Kỷ Dữ Đường biết Triệu Mộ Tịch không vui, nhưng lại không biết điều gì khiến em ấy như vậy. Lòng Kỷ Dữ Đường tràn ngập sự áy náy, có lẽ do mình quá lấn át khiến Triệu Mộ Tịch không thoải mái, cô muốn tránh dùng loại tính cách này bao phủ lên con người Triệu Mộ Tịch, "Cứ vậy đi, em từ từ trả tiền cũng được. . ."
Triệu Mộ Tịch do dự, đây chẳng phải là điều nàng mong muốn nhất sao, hiện tại Kỷ Dữ Đường đáp ứng, chẳng phải nàng nên thấy nhẹ nhõm sao? Nhưng sao trong lòng chỉ thấy buồn phiền.
"Nên học cách tự bảo vệ bản thân, biết chưa?" Kỷ Dữ Đường dịu dàng nói, sau đó cười, "Triệu tiểu thư, nhớ sau này không được làm những công việc kia nữa. . ."
Trong lòng Triệu Mộ Tịch tràn đầy cảm động, Kỷ Dữ Đường luôn biết cách dùng đủ loại phương thức sưởi ấm đáy lòng nàng. Đêm đó Kỷ Dữ Đường đem nàng khóa trong xe, cưỡng ép lôi kéo đến đây, hiện tại nhớ đến cũng chỉ thấy buồn cười cùng cảm động.
"Nhanh như vậy đã chán cơm em làm rồi?" Hiện tại Triệu Mộ Tịch muốn đi cũng không được, nàng muốn chăm sóc cho bệnh dạ dày của Kỷ Dữ Đường đỡ hơn một chút, có khi chẳng có bảo mẫu nào có thể tận tâm với Kỷ Dữ Đường hơn nàng. Kỷ tổng đối xử với nàng tốt như vậy, nàng sao có thể "lòng lang dạ sói" được.
Triệu Mộ Tịch đứng dậy dọn dẹp mấy thứ trên bàn, khẩu thị tâm phi nói, "Em làm công việc này cũng vui vẻ mà, không muốn đi đâu cả."
Kỷ Dữ Đường nhìn không ra sự vui vẻ của Triệu tiểu thư, "Chị cho em một cơ hội nữa, em thật sự muốn ở lại đây?"
"Có công việc nào tốt hơn đâu, bỏ đi thì tiếc lắm."
Kỷ Dữ Đường dựa trên ghế salon, có chút hăng hái nhìn Triệu Mộ Tịch, sau đó lại hỏi một câu, "Em thật sự hài lòng chứ?"
"Hài lòng, vô cùng hài lòng, vừa ý chị chưa." Triệu Mộ Tịch trả lời mười phần quả quyết.
Nhìn thấy nàng mạnh miệng, tâm tình Kỷ Dữ Đường đột nhiên tốt lên, "Em qua đây."
"Cái gì?" Triệu Mộ Tịch không hiểu vì sao, bước qua.
"Ngồi xuống."
Lúc này Triệu tiểu thư ngoan ngoãn như một bạn thú cưng. Nàng ngồi xuống, Kỷ Dữ Đường liền ngồi thẳng người lên, hai cánh tay ôm lấy mặt nàng, ngón tay lướt qua khóe miệng nàng nhẹ nhàng kéo lên, vừa cười vừa thấp giọng nói, ".. Vui vẻ hài lòng như vậy thì cười với chị đi."
Triệu Mộ Tịch lại trở nên cứng đờ, nhịp tim đập ầm ầm như tiếng trống gõ, nàng ngẩn người ngăn lại tay Kỷ Dữ Đường, "Công việc bảo mẫu của người ta không có loại hình dịch vụ này."
Lần này ngược lại khiến Kỷ Dữ Đường vui vẻ hẳn lên, Kỷ Dữ Đường nhìn nàng nghiêm túc nói, "Em cười lên rất đẹp”.
Kỷ tổng đều đã dùng lời vàng ý ngọc khen mình, tốt xấu cũng muốn cho chị ấy chút thể diện. Trong lòng Triệu Mộ Tịch mặc dù ngũ vị tạp trần cuối cùng vẫn câu lên khóe môi, cười lộ ra hai lúm đồng tiền, "Kỷ tổng hài lòng chưa?"
“Ừ như vậy tạm được. . . Mở nước nóng giùm chị, chị muốn ngâm nước nóng một chút."
"Được."
Trong phòng tắm, Triệu Mộ Tịch xoay người thử nước trong bồn tắm, ấm áp vừa vặn.
"Mộ Tịch. . ."
"Dạ?" Triệu Mộ Tịch đứng lên, không phát hiện Kỷ Dữ Đường đã đi vào từ lúc nào, "Nước được rồi, chị qua thử xem."
"Được rồi. . ." Kỷ Dữ Đường đứng trước gương, "Em giúp chị cởi cái váy này đã."
"Cái ... gì?" Triệu Mộ Tịch trong lòng giật mình.
"Chị không với tới khoá." Kỷ Dữ Đường từ trong gương nhìn Triệu Mộ Tịch ở phía sau.
"Thật là. . ." Triệu Mộ Tịch đứng sau lưng cô, vén tóc cô lên rồi kéo khóa, một đường đi xuống dần dần lộ ra tấm lưng nhẵn nhụi trắng như tuyết. Lần này Triệu Mộ Tịch không bình tĩnh được, ánh mắt không tự giác rơi vào chiếc eo thon, Triệu Mộ Tịch thật lo lắng nhỡ mình không kìm lòng được sẽ từ phía sau ôm lấy cô.
Triệu Mộ Tịch một mặt giúp cô cởi khoá váy, một mặt ở trong lòng mắng thầm, cái khoá váy này sao lại thiết kế kì cục như vậy, một người làm sao mặc được. Bởi vì có nước nóng, nhiệt độ trong phòng tắm đột nhiên cao hẳn lên, Triệu Mộ Tịch cảm thấy hơi nóng trong người.
Kỷ Dữ Đường nhìn chằm chằm nàng qua tấm gương, phát hiện Triệu Mộ Tịch đang đỏ mặt.
Phần lưng váy càng lúc càng mở ra, Triệu Mộ Tịch kéo đến một nửa thì cái khoá tự dưng kẹt lại, hết lần này tới lần khác không sao giờ lại kẹt đúng lúc này, muốn chết quá.
"Làm sao vậy?" Kỷ Dữ Đường hỏi nàng, sau đó nhìn thấy mặt Triệu tiểu thư càng ngày càng đỏ.
"Kẹt mất rồi, để em thử lại. . ." Triệu Mộ Tịch cúi đầu nghiêm túc chỉnh sửa khoá kéo, đầu ngón tay thỉnh thoảng chạm vào da thịt trên lưng Kỷ tổng. Triệu Mộ Tịch còn chưa ý thức được mặt mình bây giờ đỏ như thế nào, dưới ánh đèn vàng lại càng rõ ràng hơn.
Triệu Mộ Tịch vén tóc lên vành tai, vật lộn với chiếc khóa kéo, vất vả một lúc, rốt cục cũng xử lý xong. Lúc Triệu Mộ Tịch ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt đỏ tới mang tai trong gương của mình, mà Kỷ Dữ Đường lại đang nhìn nàng cười.
Mặt làm sao đỏ như vậy? Cái này. . . Quá xấu hổ rồi.
Rốt cục Kỷ Dữ Đường đã được như ý nguyện, nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Triệu tiểu thư, xác thực rất đáng yêu. Kỷ Dữ Đường xoay người nói với Triệu Mộ Tịch, "Còn chưa đi hay là em muốn nhìn chị tắm?"
Không thể nào, Triệu Mộ Tịch cảm thấy mình như sắp bốc khói, không nhớ rõ mình đi ra phòng tắm như nào nữa.
Đi đến phòng khách, nhiệt độ trên mặt Triệu Mộ Tịch mới giảm xuống, sao lại có cảm giác Kỷ tổng bắt đầu "trêu chọc" nàng rồi? Từ hôm mưa sao băng đêm đó đến giờ, Kỷ Dữ Đường đã không còn "trêu chọc" nàng nữa.
Triệu Mộ Tịch dựa vào tường, mình đúng là điên rồi, đó chỉ là một câu đùa cợt thông thường thôi mà.
Kỷ Dữ Đường ngâm mình trong bồn tắm, nhớ tới tình cảnh vừa nãy, nghĩ đi nghĩ lại cứ cười mãi, đến khi tắm rửa xong quấn kỹ khăn tắm đi ra, trên mặt vẫn còn ý cười. Triệu Mộ Tịch như này, thật khiến người ta yêu thích.
Triệu tiểu thư diễn khá tốt, Kỷ Dữ Đường bị nàng lừa gạt một trận, nhưng lần này rốt cuộc Triệu Mộ Tịch giấu không nổi nữa.
Lúc trước hai người cùng thề thốt rằng mình không có hứng thú với con gái, hiện tại hai người đều lặng lẽ chú ý đến nhau.
Có thể thấy tốt nhất không nên nói, nói trước dễ bước không qua.
Hôm sau, Triệu Mộ Tịch như cũ bảy giờ rời giường làm điểm tâm, chỉ là làm xong bữa sáng vẫn chưa thấy Kỷ tổng mặc đồ ngủ đi đi lại lại trước mặt nàng.
Triệu Mộ Tịch gõ cửa phòng ngủ, ba bốn âm thanh vang lên.
"Cửa không khóa, em vào đi."
"Kỷ tổng, hôm nay chị không đi làm sao?" Triệu Mộ Tịch đẩy cửa ra vẫn thấy Kỷ Dữ Đường nằm trên giường, bộ dáng như còn muốn ngủ tiếp. Hôm nay chưa phải cuối tuần, tầm này mọi khi Kỷ tổng đã sửa soạn chuẩn bị đến công ty rồi.
"Hôm nay không đi, chị mệt."
"Khó chịu chỗ nào ?!" Triệu Mộ Tịch luôn có thể rất nhanh bắt lấy trọng tâm câu nói, nàng hỏi, "Chị khó chịu ở đâu?"
Sau khi thăm dò được lòng của Triệu tiểu thư, Kỷ Dữ Đường cảm thấy nghe được một câu hỏi thăm như vậy cũng khiến mình ấm lòng, cô vẫn nằm trên giường không đứng dậy, cứ như vậy miễn cưỡng nhìn Triệu Mộ Tịch, hừ nhẹ rồi nói, "Gần đây quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một ngày."
Triệu tiểu thư mơ ước, có tiền thật tốt, muốn nghỉ thì nghỉ. Nhưng nghỉ ngơi một ngày cũng tốt, hôm qua mới bị đau dạ dày, mà hơn nửa tháng nay chị ấy không nghỉ ngơi đàng hoàng, ngay cả cuối tuần cũng vậy.
Triệu Mộ Tịch sờ sờ trán cô, cảm thấy nhiệt độ cơ thể bình thường mới yên tâm, nhìn thấy trời còn sớm, "Vậy chị ngủ tiếp đi, em không làm phiền nữa. . ."
Con heo màu hồng kia thế mà được chị ấy đặt ở đầu giường. Lần trước Triệu Mộ Tịch không thấy nó trong xe còn tưởng rằng chị đã vứt đi, hiện tại thấy nó chễm chệ ở đầu giường lại tiếp tục suy nghĩ liên miên …
"Mộ Tịch. . ." Kỷ Dữ Đường gọi Triệu Mộ Tịch, "Một tiếng sau em đánh thức chị dậy."
"Được."
Triệu Mộ Tịch còn phát hiện, gần đây Kỷ Dữ Đường rất thích gọi tên của nàng.
Qua một lúc, chín giờ, Triệu Mộ Tịch hâm nóng bữa sáng lần nữa. Gõ cửa phòng cô không thấy tiếng trả lời, Triệu Mộ Tịch trực tiếp đi vào.
Kỷ Dữ Đường còn đang ngủ, Triệu Mộ Tịch xoắn xuýt có nên gọi cô thức dậy hay không, tranh thủ lúc đang rối ren liền ngắm cô mấy lần. Cũng chỉ có những lúc như này Triệu Mộ Tịch mới không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm mặt cô.
Ba phút sau.
"Kỷ tổng?"
"Ưm. . ."
"Bữa sáng tại phòng bếp, em đi ra ngoài mua thức ăn, trưa nay chị muốn ăn gì?" Hiện tại nàng thật sự là một bảo mẫu chuyên nghiệp, cung cấp đủ loại dịch vụ chăm sóc.
"Em làm món gì cũng được."
Kỷ tổng vô cùng quả quyết trả lời, Triệu Mộ Tịch lại liếc mắt nhìn con heo màu hồng kia, "Chị nhớ ăn điểm tâm nhé."
"Biết rồi."
Thích một người là lúc làm gì cũng cẩn thận từng li từng tí, Triệu Mộ Tịch rất khó tưởng tượng, mấy tháng trước nàng dám ở trước mặt Kỷ Dữ Đường nói ra câu "Chị làm bạn gái em đi”.
Triệu Mộ Tịch đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, lúc trở về nghe thấy tiếng đàn dương cầm truyền ra từ gian phòng bên trong. Chỗ ở của Kỷ Dữ Đường có dương cầm nhưng Triệu Mộ Tịch cho tới bây giờ vẫn chưa được nghe chị ấy đánh. Người bận rộn như chị làm sao có thời giờ mà đánh đàn dương cầm.
Bản dương cầm “Edgar” Triệu Mộ Tịch cũng đã từng nghe qua, lúc trước bởi vì cái này Triệu Mộ Tịch còn lừa Kỷ Dữ Đường đi xem một bộ phim. Nàng cảm thấy Kỷ tổng chỉ là cảm thấy hứng thú đối với dương cầm, không nghĩ tới chị ấy có thể đánh đàn dễ nghe như vậy.
Triệu Mộ Tịch đứng trong phòng khách yên tĩnh lắng nghe nguyên bài, khi giai điệu quen thuộc tiếp tục vang lên, nàng nhịn không được tìm đến nơi phát ra âm thanh.
Triệu Mộ Tịch an tĩnh đứng tại cửa, Kỷ Dữ Đường vẫn mặc áo ngủ buổi sáng, tóc dài xõa ra, ưu nhã ngồi trước đàn dương cầm, ngón tay thon dài tinh tế như đang khiêu vũ trên những phím đàn đen trắng, Triệu Mộ Tịch như lâm vào mê muội.
Kỷ Dữ Đường cũng nhìn thấy nàng, từ tốn đánh đàn hướng nàng cười cười.
Triệu Mộ Tịch sững sờ, không biết là bởi vì người trước mắt hay vẫn là bởi khúc nhạc kia.
Bản nhạc kết thúc, Kỷ Dữ Đường nhìn về phía nàng, "Em qua đây."
"Em không đánh đâu. . ." Triệu Mộ Tịch lắc đầu, từ nhỏ nàng chỉ có thể yên lặng xem người khác đánh.
"Chị dạy em."
Triệu Mộ Tịch cũng muốn học bèn buông bỏ suy nghĩ rồi đi qua, nhưng khi nàng ngồi xuống cạnh Kỷ Dữ Đường, khi Kỷ tổng nắm lên tay mình, trong nháy mắt Triệu tiểu thư có chút hối hận. . .
Tác giả có lời muốn nói: Chỉ ra trọng điểm: Ngón tay Kỷ tổng thon dài lại rất linh hoạt.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)