Kỷ Dữ Lộ: “Vậy… Tiếp tục.”
Dứt lời, Kỷ Dữ Lộ lì lợm la liếm nhào vào người Lâm Vi, hoàn toàn không ngại tình huống đột ngột vừa rồi, vẫn vô cùng hứng thú.
“Vẫn muốn ~” Kỷ Dữ Lộ vươn đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay Lâm Vi.
Lâm Vi hơi đẩy nàng ra: “Xê ra…”
“Không thể trách em được.” Kỷ Dữ Lộ uất ức nói. Nàng cũng không biết Triệu Mộ Tịch đột nhiên tiến vào.
Trên môi, cằm, thậm chí trên mặt Kỷ Dữ Lộ cọ đến ướt sũng. Lâm Vi không thèm nhìn nữa, cô dùng chân đá Kỷ Dữ Lộ, dùng tay kéo quần lót của mình. Tuy rằng Triệu Mộ Tịch đi rồi, nhưng cô vẫn không thể nào bớt xấu hổ được.
Kỷ Dữ Lộ bị Lâm Vi đá, ngồi bệt xuống đất, lại dùng ánh mắt long lanh uất ức nhìn Lâm Vi: “Bà xã…”
Giả vờ đáng thương, Lâm Vi sẽ không mềm lòng với dáng vẻ này.
Lâm Vi lạnh lùng im lặng, đứng dậy đi vào phòng tắm, còn không quên hung dữ bổ sung một câu với Kỷ Dữ Lộ: “Đừng có lại đây!”
Haizzz… Xấu hổ? Kỷ Dữ Lộ để hai tay lên sô pha, chưa hết thèm mà nhìn bóng dáng Lâm Vi. Chị Vi của nàng đúng là càng nhìn càng thích. Kỷ Dữ Lộ nhớ lại hình ảnh vừa rồi, vui tươi hớn hở mà cười. Trừ bỏ nhị tiểu thư Kỷ, người bình thường sẽ không có loại hứng thú ác độc này.
Lâm Vi tắm rửa xong, Kỷ Dữ Lộ rất ân cần. Nàng lau tóc, sấy tóc, bóp vai đấm chân, mọi thứ đều làm. Nói về việc sợ vợ, Kỷ Dữ Lộ tuyệt đối giữ hạng nhất trong nhà họ Kỷ.
“Em phục vụ có tốt không?” Kỷ Dữ Lộ đút trái cây cho Lâm Vi, tiếp tục bóp vai cho Lâm Vi của nàng.
“Ừm…” Lâm Vi khép hờ mắt hưởng thụ. Tối hôm qua hai người ở trên giường lăn lâu như vậy, cô đã mệt. Nhưng thật ra Kỷ Dữ Lộ giống như không náo loạn không xong được. Kỷ Dữ Lộ chỉ trẻ hơn cô vài tuổi, chênh lệch sẽ lớn như vậy sao?
“Buổi tối có khen thưởng không?” Kỷ Dữ Lộ còn nhớ thương chuyện chưa làm xong buổi chiều nay.
“Chị mang em đi ra ngoài ăn cơm.” Thấy bây giờ Kỷ Dữ Lộ đi đường được, buổi tối Lâm Vi muốn mang Kỷ Dữ Lộ ra ngoài hít thở không khí.
Ban đầu Lâm Vi hẹn Triệu Mộ Tịch đến đây, là muốn cho Triệu Mộ Tịch làm đầu bếp. Bây giờ Triệu Mộ Tịch về, cũng không có ai nấu ăn.
Đến nỗi ăn cái gì, Lâm Vi cố ý để cho Kỷ Dữ Lộ quyết định. Mấy ngày nay đều bắt nàng ăn cơm hộp ở nhà, khiến nhị tiểu thư Kỷ uất ức rồi.
“Ăn cơm xong còn có thể ăn thêm không?” Kỷ Dữ Lộ hỏi.
“Còn muốn ăn cái gì?”
“Muốn ăn phía dưới của chị…”
“...”
Lâm Vi thật vất vả mới quên được việc đó, giờ nàng còn nhắc lại.
Kỷ Dữ Lộ vừa nói xong, đã bị Lâm Vi nắm lỗ tai, “Đập mạnh” một trận. Thường ngày nhị tiểu thư Kỷ kiêu ngạo, ương bướng thành tính, giờ luôn miệng kêu xin tha: “Em sai rồi. Em sai rồi!”
Một bên bị đánh, một bên cười. Kỷ Dữ Lộ cũng không biết bản thân có tật xấu gì, thích bị Lâm Vi bắt nạt. Mà Lâm Vi chỉ là ngoài mặt hung dữ với nàng, không nỡ dùng sức, cho nên càng trông giống như ve vãn đánh yêu.
Kẻ muốn cho, người muốn nhận, đánh đánh, hôn một cái đi. Mỗi khi hôn cô, Kỷ Dữ Lộ phải ôm cô thật chặt. Thật vất vả lắm mới có được tình cảm, phá lệ quý trọng. Trước kia không hiểu thế nào là yêu, hoặc là chưa gặp được người mình yêu thật lòng. Nói về tình yêu, nhị tiểu thư Kỷ có thể chung thủy hơn so với bất kỳ kẻ nào.
“Bữa tối em ăn cái gì thì quyết định đi, chị mời bữa.”
“Vâng…”
Kỷ Dữ Lộ kéo Lâm Vi đến nhà hàng của người bạn trên mạng. Không may trùng hợp gặp được Nhan Âm và trợ lý của cô ấy cũng ở chỗ này. Cho dù Nhan Âm đeo khẩu trang nhưng Kỷ Dữ Lộ liếc mắt một cái đã nhận ra: “Tiểu Âm…”
“Tiểu Lộ, cậu cũng đến đây ăn à?” Nhan Âm nhìn thấy cánh tay Kỷ Dữ Lộ và Lâm Vi bên nhau, hơi thất thần.
“Ừm, tới ăn cơm…”
“Trước kia nghe cậu nói về nhà hàng này, hôm nay tớ mới đến ăn thử. Hay là ngồi cùng nhau đi?”
“Được thôi…” Kỷ Dữ Lộ nói xong, đầu chuyển về hướng Lâm Vi, yếu đuối hỏi: “Cùng nhau nha?”
Hai người đã bàn bạc xong, bản thân cô còn có thể nói cái gì? Lâm Vi không phải người vô cớ gây rối, chỉ là ngoài cười nhưng trong không cười: “Ừ.”
“Từ nhỏ cậu đã như vậy, có chỗ nào ăn ngon đều biết rõ nhất.”
“Còn nhớ rõ cấp ba không? Mỗi ngày cậu đều đưa đồ ăn vặt cho tớ.”
“...”
Trên bàn ăn, Nhan Âm và Kỷ Dữ Lộ nói về chuyện trước kia.
“A…” Kỷ Dữ Lộ nhỏ giọng hừ hừ. Mỗi một câu Nhan Âm nói, tay Lâm Vi sẽ nhéo trên đùi nàng một cái. Trên mặt Kỷ Dữ Lộ treo nụ cười khổ. Đêm nay thảm rồi, cũng không Nhan Âm muốn nói bao lâu nữa. Nàng đơn giản cắt ngang lời Nhan Âm: “Có sao? Tớ nhớ không rõ. Ăn cơm thôi.”
Nụ cười Nhan Âm hơi cứng đờ, trước kia Kỷ Dữ Lộ thích nhất nói với cô ấy mấy thứ này. Bây giờ, quan hệ giữa cô ấy và Kỷ Dữ Lộ cuối cùng không thể trở về như trước: “Ừm…”
“Ăn nhiều một chút.” Làm trò trước mặt Nhan Âm, Lâm Vi mỉm cười gắp đồ ăn cho Kỷ Dữ Lộ.
Được đãi ngộ tốt như vậy, Kỷ Dữ Lộ thụ sủng nhược kinh, trong lòng lại ngọt ngào. Buổi tối nay trước khi ra ngoài Lâm Vi còn hung dữ với nàng.
“Tiểu Lộ không ăn rau cần.” Nhan Âm thấy Lâm Vi gắp rau cần cho Kỷ Dữ Lộ, cười nhắc nhở.
Những lời này vừa được thốt ra, Kỷ Dữ Lộ nhìn xung quanh, trong lòng dựng lông.
Cả người Lâm Vi bị áp suất thấp bao quanh, mây đen giăng đầy.
Kỷ Dữ Lộ nhận thấy không ổn, nơi nào gọi là ăn cơm. Đây quả thật là Tu La Tràng: “Tớ thích ăn! Bây giờ tớ không kén ăn.”
“Nếu thích ăn.” Lâm Vi giận dỗi gắp toàn bộ rau cần vào chén cơm của Kỷ Dữ Lộ, đặc biệt “Dịu dàng tri kỷ” mà nói: “Em ăn toàn bộ đi.”
“Vâng…” Kỷ Dữ Lộ nghẹn hơi, cúi đầu ngoan ngoãn ăn từng miếng rau cần trong chén.
Kỷ Dữ Lộ căng da đầu ăn một nửa, Lâm Vi thật sự nhìn không nổi, không cho nàng ăn nữa: “Đồ ngốc. Chị chọc em thôi mà.”
“Chỉ biết bắt nạt em ~” Kỷ Dữ Lộ quen làm nũng, dù Lâm Vi không phản ứng, nàng vẫn yêu.
Lâm Vi lấy hai tờ khăn giấy, không dịu dàng lắm mà lau lau khóe miệng Kỷ Dữ Lộ. Kỷ Dữ Lộ lại vô cùng vui sướng.
“Hai người… Ở bên nhau khi nào?” Nhan Âm chỉ tính hỏi thử.
“Khi tốt nghiệp.” Kỷ Dữ Lộ thuận miệng trả lời, mới phát hiện nàng không nói chuyện nàng và Lâm Vi hẹn hò với Nhan Âm.
“Cậu chưa từng nói với tớ…” Nhan Âm xấu hổ mà cười cười. Trước kia cô ấy và Kỷ Dữ Lộ không giấu gì nhau cả. Chuyện lớn như vậy, trước đến nay nàng chưa từng nói với cô ấy.
Kỷ Dữ Lộ cười cười, cũng không biết nói cái gì mới tốt. Bất tri bất giác, quan hệ giống như nước sôi để nguội, nhạt thành như thế này.
Dưới không khí như vậy, Nhan Âm cảm thấy bản thân quá mức dư thừa. Chỉ ăn một nửa rồi tìm lý do rời đi trước. Sau khi về nước, thật sự cái gì cũng thay đổi. Nghe nói, Kỷ Dữ Đường và Triệu Mộ Tịch kết hôn. Chuyện tình cảm của Kỷ Dữ Lộ cũng tốt lên. Chỉ có cô vẫn giống như trước, vẫn một mình.
Kỷ Dữ Lộ cũng cảm thấy bản thân thay đổi. Trước kia khi yêu đương, vị trí Nhan Âm ở trong lòng nàng luôn quan trọng hơn đối tượng hẹn hò. Thời gian ở bên Nhan Âm dài hơn so với đối tượng hẹn hò. Nhưng bây giờ, Kỷ Dữ Lộ không làm như vậy được. Chị Vi của nàng luôn đứng ở vị trí số một.
“Vợ à, em muốn ăn tôm.” Trên bàn cơm không có người khác, Kỷ Dữ Lộ lập tức làm càn, khẽ nhếch miệng với Lâm Vi, muốn cô đút.
Lâm Vi trực tiếp gắp một miếng ớt cay bỏ vào trong miệng Kỷ Dữ Lộ, thái độ quay một trăm tám mươi độ: “Ăn cái đầu em!”
Kỷ Dữ Lộ sợ cay, suýt chút nữa sặc ra nước mắt. Nàng phát hiện ở bên cạnh Lâm Vi càng lâu, Lâm Vi càng “Bạo lực” hơn với nàng.
Ban đầu Kỷ Dữ Lộ cho rằng sau khi ở bên Lâm Vi, sẽ có thể giống như chị nàng và Triệu Mộ Tịch, sống cuộc sống không biết xấu hổ như thế.
Nhưng mà không tồn tại. Không có chút ý chút, buổi tối nay có thể không được lên giường, muộn hơn so với hôm nay. Còn chọc khiến tâm trạng Lâm Vi không tốt, thậm chí cô còn đuổi nàng ra khỏi nhà.
“Nếu chân gần như khỏi rồi, ngày mai em dọn đi đi.”
“Dọn đi?” Lời nói thật là Kỷ Dữ Lộ dọn đến chỗ Lâm Vi, không có tính toán dọn đi: “Chị còn giận em à?”
Kỷ Dữ Lộ biết Lâm Vi không thích Nhan Âm, nhưng Nhan Âm muốn ăn cơm cùng nhau. Yêu cầu thế này làm sao không biết xấu hổ mà từ chối được chứ? Ít nhất hai người cũng là bạn bè. Nhưng sự thật là tâm trạng Lâm Vi không tốt, cả tối Kỷ Dữ Lộ chưa từng thấy Lâm Vi cười.
“Buổi tối thu dọn một chút. Ngày mai dọn đi.”
“Vi Vi…”
Sau khi Lâm Vi rửa mặt, bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Kỷ Dữ Lộ quỳ gối ở trên giường. Chính xác mà nói, là quỳ gối trên điều khiển từ xa, lại lộ ra biểu cảm uất ức. Lâm Vi muốn cười nhưng nhịn xuống: “Em phát điên gì…?”
Kỷ Dữ Lộ quỳ gối trên điều khiển từ xa: “Nếu chị nói em dọn đi, em sẽ không đứng dậy.”
Còn dám uy hiếp người khác?
“Em cứ tùy ý.” Lâm Vi tiếp tục bôi mỹ phẩm dưỡng da lên mặt. Dưỡng da xong, Lâm Vi trực tiếp lên trên giường nằm ngủ, đắp cái chăn lên.
“A.. Đau…” Kỷ Dữ Lộ ngồi ở trên giường, che lại chân. Đây là đòn sát thủ của nàng, mặc kệ là đau thật hay đau giả, khẳng định Lâm Vi sẽ không nhịn được mà quan tâm nàng.
“Kỷ Dữ Lộ. Em đừng trẻ con như vậy được không?” Lâm Vi xoay người ngồi dậy.
“Em chỉ muốn mỗi ngày đều nhìn thấy chị.” Kỷ Dữ Lộ nghiêm túc nói. Làm việc rồi, người nào bận việc người nấy. Nếu không sống cùng nhau, thời gian hai người gặp mặt thiếu đến đáng thương.
Lâm Vi hơi kéo nàng qua: “Chân bị thương còn lăn lộn, biến thành người què, chị sẽ ghét bỏ.”
Kỷ Dữ Lộ vui vẻ cười, nhào lên trước ôm lấy Lâm Vi: “Lâm Vi, chị đuổi không được em. Cả đời này em sẽ dính lấy chị.”
Lâm Vi ôm kẹo mạch nha Kỷ Dữ Lộ, nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)