Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 89

2374 0 16 0

“Em sợ chị sẽ càng ngày càng ghét bỏ em hơn.”

Không liên lạc không biểu đạt cho việc không nhớ thương, chỉ là sợ chị càng ngày càng phiền chán em.

Giọng nói mang theo sự nức nở, còn ánh mắt của nàng, trong lúc đối diện, nước mắt Kỷ Dữ Lộ lập tức rơi xuống, rơi xuống đáy lòng Lâm Vi. Tách ra không gặp, trong lòng hai người không dễ chịu chút nào.

Lâm Vi ôm nàng: “Chị nói rồi, chị rất khó theo đuổi.”

“Vâng… Vâng…” Kỷ Dữ Lộ cười, cọ đầu lên trên vai Lâm Vi, trong miệng hừ nhẹ đáp lời, ngây ngốc gật đầu. Lần trước, Lâm Vi dọa tới nàng rồi, nói kiên quyết như thế, cách thức liên lạc cũng xóa. Kỷ Dữ Lộ suy nghĩ, có phải cô thật sự chán ghét mình như thế hay không. Bản thân cũng không phải lì lợm la liếm quá đáng.

Trước kia Kỷ Dữ Lộ cảm thấy thích một người, nhất định phải ở bên nhau, không ở cùng nhau thì không thể là thích. Nhưng sau khi gặp gỡ Lâm Vi, nàng quan tâm đến suy nghĩ của Lâm Vi. Nếu đáy lòng Lâm Vi không thích nàng, nàng tình nguyện trốn đi thật xa, không bao giờ dây dưa nữa, bởi vì nàng không muốn nhìn thấy Lâm Vi bởi vì mình mà khổ sở.

“Em cho rằng chị thật sự không cần em.” Kỷ Dữ Lộ khóc đến run rẩy cả bả vai, càng dùng sức ôm lấy, càng chặt mới càng yên tâm.

Lâm Vi ngẩng đầu lên, thu nước mắt trở về, cái mũi hít hít: “Chị ghét bỏ người yêu khóc.”

“A…” Kỷ Dữ Lộ lập tức không khóc nữa, lắc đầu với Lâm Vi: “Em không khóc, không khóc.”

Lâm Vi vừa buồn cười vừa cảm động, một đứa nhỏ ngốc.

Nhưng Lâm Vi lại đang khóc, Kỷ Dữ Lộ chìa ra một bàn tay, lau mắt cho Lâm Vi. Bây giờ nàng cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất trên đời, chính là trong lòng Lâm Vi có nàng.

Kỷ Dữ Lộ ngẩng đầu nhìn Lâm Vi: “Mặc kệ chị ra sao, em đều thích cả.”

Hiển nhiên Lâm Vi bị lời nói của Kỷ Dữ Lộ làm buồn nôn rồi.

Trước kia Kỷ Dữ Lộ sẽ không như thế, đánh chết nàng cũng sẽ không nói những lời kiểu này. Nhưng Lâm Vi đối với nàng mà nói là người đặc biệt.

Lâm Vi thấy chân nàng bị thương, muốn đỡ nàng đến ngồi ở ghế dài cách đó không xa. Mắt cá chân Kỷ Dữ Lộ bị thương, lúc đi trên đường nhìn rất buồn cười.

“Chậm một chút, đi đường còn có thể trẹo chân.” Lâm Vi ghét bỏ nhị tiểu thư Kỷ mỗi ngày.

Nhưng Kỷ Dữ Lộ có thể nghe thấy sự cưng chiều trong lời ghét bỏ này, vẻ mặt thỏa mãn cười.

“Chị Vi, em nghĩ đến rồi.” Ngón tay Kỷ Dữ Lộ vẽ vẽ lên trên chiếc ghế cũ nát, tâm trạng nàng dần dần bình tĩnh lại: “Vấn đề chị nói, em đã suy nghĩ kỹ.”

Lần đầu tiên Kỷ Dữ Lộ nghĩ đến những vấn đề đó. Dù sao nàng là người chưa bao giờ suy nghĩ về tương lai.

Lâm Vi lẳng lặng nhìn đường đi đối diện, không có một bóng người.

“Trước kia em không nghĩ đến việc chịu trách nhiệm trong tình cảm, nhưng bây giờ em hối hận rồi. Em muốn chị tín nhiệm em, nhưng làm sao chị tín nhiệm em được… Dù sao con người em cũng kém cỏi, còn làm nhiều chuyện ấu trĩ.” Kỷ Dữ Lộ cắn cắn môi, rồi hít một hơi: “Nhưng lần này không giống nhau, cùng với bất kỳ lần nào trước kia cũng không giống nhau. Chị đối với em mà nói là người đặc biệt nhất. Em biết bây giờ em không làm tốt, nhưng em sẽ nỗ lực làm tốt. Chị có thể tín nhiệm em một lần không? Cho em một cơ hội sửa đổi…”

Nửa tháng trôi qua, ít nhất đáp án này không làm cho Lâm Vi thất vọng.

Lâm Vi không phải theo đuổi một người hứa hẹn bằng miệng, cũng không phải muốn Kỷ Dữ Lộ lên kế hoạch tương lai cho cô, cô chỉ muốn bắt lấy cảm giác an ổn kiên định như thế. Ở trên người Kỷ Dữ Lộ cô chưa bao giờ tìm thấy cảm giác như vậy, nhưng bây giờ dường như có chút.

Hơn nửa năm nay, Kỷ Dữ Lộ thay đổi thật nhiều, đương nhiên Lâm Vi thấy được.

Lòng bàn tay Kỷ Dữ Lộ đặt ở trên mu bàn tay Lâm Vi, nhìn chằm chằm đôi mắt cô: “Được không?”

Đôi mắt nhỏ tràn ngập sự chờ mong, bởi vì đêm nay khóc quá nhiều lần, vẫn sưng lên.

Lâm Vi cũng chăm chú nhìn Kỷ Dữ Lộ lâu rồi, cong môi cười.

Dưới sự cam chịu của Lâm Vi, trận nhận sai dài đến nửa tháng này của nhị tiểu thư Kỷ, cuối cùng kết thúc.

“Buổi tối không cần đi hội họp à?” Lâm Vi hỏi.

“Em không muốn đi.” Kỷ Dữ Lộ dùng tay chống ghế dựa, sau đó thân thể hơi xê dịch về phía Lâm Vi, ngồi dán thân thể của nàng vào cô.

“Tập luyện mệt mỏi quá ~” Kỷ Dữ Lộ dần dần dựa đầu vào trên vai Lâm Vi, ngước mắt nhìn bầu trời, khóe miệng cười ngọt ngào.

Nàng lại bắt đầu dính người. Lâm Vi quay đầu liếc mắt nhìn Kỷ Dữ Lộ một cái, nhìn thấy Kỷ Dữ Lộ lặng lẽ cong cong khóe môi, cô cũng cười theo. Cô không phản cảm việc Kỷ Dữ Lộ làm nũng, đa số thời gian nhị tiểu thư Kỷ rất đáng yêu.

Hai người lặng lặng mà ngồi dán ở bên nhau. Năm tháng tĩnh lặng, vui sướng không nhất định phải tìm kiếm sự kích thích, giống như bây giờ, Kỷ Dữ Lộ rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.

Nhưng lãng mạn chỉ trong ba giây.

“Trời mẹ, lại cắn mình!” Cánh tay Kỷ Dữ Lộ bị muỗi đốt vài cái, nàng duỗi tay gãi gãi, lập tức sưng đỏ lên.

Sân thể dục vào đêm hè tràn lan muỗi độc.

“Trở về thôi, nơi này nhiều muỗi.”

“Không cắn chị chứ?” Kỷ Dữ Lộ kéo cánh tay Lâm Vi, nhìn kỹ.

“Em cho chúng nó ăn no rồi.” Lâm Vi thấy trên mặt nàng cũng vậy, có vài nốt tạo thành một khối, kết quả thành nốt lớn, Lâm Vi thấy không nhịn cười được.

Kỷ Dữ Lộ cảm thấy ngứa, muốn đưa tay lên gãi.

Lâm Vi bắt lấy móng tay của nàng, càng cào càng sưng: “Đồ ngốc này, đừng cào, cào nữa hủy dung.”

Trước kia Lâm Vi thích chế giễu nhị tiểu thư Kỷ nhưng ngại nàng là khách hàng, không có nói ra ngoài. Bây giờ Lâm Vi cứ treo ở trên miệng câu “Đồ ngốc”, không hề cố kỵ.

Kỷ Dữ Lộ nhìn Lâm Vi cười ngây ngô, nghe ra tác dụng “Em yêu” từ “Đồ ngốc”.

Mắng nàng ngốc, nàng còn vui vẻ. Lâm Vi lại dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng, loại người này trên toàn thế giới không tìm ra người thứ hai.

“Chân không sao chứ?”

“Không sao, vừa rồi thì hơi đau chút.”

Kỷ Dữ Lộ đi theo sau Lâm Vi, Lâm Vi ý thức được mình đi quá nhanh, vì thế bước chậm lại. Kỷ Dữ Lộ đi theo lên.

“Về nhà không? Em đưa chị về.” Nói xong, Kỷ Dữ Lộ nhớ mình không có lái xe đến.

“Không cần, chị đi trở về bằng phương tiện giao thông công cộng.”

“Em đi cùng với chị.” Từ trước đến nay Kỷ Dữ Lộ chưa từng ngồi qua phương tiện giao thông công cộng.

Lâm Vi không có từ chối.

Ở trạm xe buýt, người chờ xe không nhiều cũng không ít. Năm phút trôi qua, không chờ thấy xe.

Một lát sau, Kỷ Dữ Lộ thuận tay khoác cánh tay Lâm Vi, xích lại gần một chút. Bàn tay nàng chậm rãi đi xuống, sau đó cọ vào lòng bàn tay của Lâm Vi. Kỷ Dữ Lộ dần dần cắm chặt ngón tay mình vào khe hở ngón tay của Lâm Vi, nắm chặt. Lúc này, Kỷ Dữ Lộ ngẩng đầu hỏi Lâm Vi: “Tại sao còn chưa tới?”

“Nhanh thôi, vài phút nữa.”

Khi Lâm Vi nói chuyện, Kỷ Dữ Lộ cảm thấy tay mình cũng được cô nắm thật chặt: “Vâng!!!”

Ba phút trôi qua, một chiếc xe buýt dừng trước mặt hai người.

Lên xe, không tính là chật nhưng vừa vặn không có chỗ ngồi. Bây giờ trong lòng Kỷ Dữ Lộ ngọt như lau đường mật, bởi vì Lâm Vi vẫn luôn nắm tay nàng không buông ra, mãi cho đến khi lên xe cũng thế.

Qua hai trạm, dần dần nhiều người lên, xe lại xóc nảy, Kỷ Dữ Lộ không có quen với điều này.

“Lần đầu tiên ngồi phương tiện giao thông công cộng à?”

Kỷ Dữ Lộ gật đầu, phía có người không ngừng xích vào nàng, nàng đành phải dán lên trên người Lâm Vi. Lúc này tài xế đột nhiên phanh gấp, Kỷ Dữ Lộ trực tiếp đập vào người Lâm Vi, vô thức ôm lấy eo Lâm Vi. Vốn là một bàn tay ôm, dần dần, cả hai tay đều bò lấy đến eo Lâm Vi, giống như ôm lấy rơm rạ cứu mạng.

“Tự mình bắt lấy.” Lâm Vi liếc mắt ngó nàng một cái. Xe cũng chưa đi, ôm chặt như vậy, rõ ràng chính là “Có ý đồ gây rối”.

“Được…” Kỷ Dữ Lộ chơi xấu, một bàn tay nắm lấy cái cây đằng sau Lâm Vi, cánh tay kia tiếp tục vòng eo Lâm Vi, vẫn ôm cô không buông ra: “Như vậy mới tốt.”

“Buông chị ra.” Trên xe nhiều người như vậy, Kỷ Dữ Lộ cũng không chú ý chút nào.

“Em sợ mình ngã!” Một cái cớ rất tốt, Kỷ Dữ Lộ chính là không buông tay. Nàng cảm thấy không sao cả, chị nàng với Triệu Mộ Tịch mới gọi là làm nổi. Ở sân bay nhiều người như vậy, còn làm trò trước mặt mình, hôn tới hôn lui.

Lâm Vi không có cách bảo nàng, đành tùy nàng. Lúc sau Kỷ Dữ Lộ còn để đầu tựa lên trên người cô, điển hình cho việc được một tấc lại muốn tiến một thước.

Lần đầu tiên nhị tiểu thư Kỷ ngồi trên phương tiện giao thông công cộng, thể nghiệm rất tốt, vô cùng vui tươi hớn hở.

Ở trên xe mười lăm phút, Kỷ Dữ Lộ ôm Lâm Vi mười lăm phút, còn luyến tiếc xuống xe.

Xuống xe.

“Em sớm trở về nhà nghỉ ngơi.”

“Em đưa chị về đến nhà ~”

Thật ra Lâm Vi càng không yên tâm Kỷ Dữ Lộ, cô trực tiếp gọi một chiếc xe, đưa Kỷ Dữ Lộ trở về.

“Bây giờ còn sớm.” Kỷ Dữ Lộ muốn cùng ở với cô thêm một lát.

“Mười một giờ không còn sớm.

“Em có thể… được không?” Kỷ Dữ Lộ muốn nói, buổi tối hôm nay có thể không quay về được không, ngủ bên này với cô. Nhưng như vậy… Kỷ Dữ Lộ nghĩ nghĩ, vẫn là nuốt trở vào.

“Cái gì?”

“Ngày mai cuối tuần, chị có rảnh không?”

Lâm Vi cố ý chọc nàng, cười hỏi: “Tìm chị có việc gì?”

Lâm Vi quanh co lòng vòng, khiến nhị tiểu thư Kỷ dựng lông: “Lâm Vi! Đương nhiên là hẹn hò rồi!”

“Hẹn hò?” Lâm Vi thích nhất chọc nhị tiểu thư Kỷ dựng lông.

“Nghĩa vụ của bạn gái!”

Kỷ Dữ Lộ đã chuẩn bị sẵn sàng, Lâm Vi khẳng định sẽ nói “Chị là bạn gái của em khi nào?”

“Được. Chị rảnh.”

Kỷ Dữ Lộ rợ mắt lên nhìn Lâm Vi, nếu không phải ở trên đường, nàng sẽ vui sướng thành kẻ điên!!!

“Em về đi, mai gặp.”

Khi Lâm Vi hơi xoay người, Kỷ Dữ Lộ gọi một tiếng: “Chị Vi…”

“Còn có chuyện gì?”

Kỷ Dữ Lộ xông lên, cảm thấy đổi xưng hô tương đối thích hợp: “Vi Vi…”

Ghê tởm muốn chết, Lâm Vi đỡ trán. Nói phụ nữ khi yêu đương chỉ số thông minh sẽ giảm xuống, bây giờ cô rất lo lắng chỉ số thông minh của nhị tiểu thư Kỷ, vốn dĩ đã không có nhiều.

Kỷ Dữ Lộ nhón chân xích gần, nhẹ nhàng đè môi mình lên trên môi Lâm Vi. Ngừng hai giây, không tha mà hôn một chút.

Khi Lâm Vi mở mắt, Kỷ Dữ Lộ cười nói với cô: “Ngày mai gặp.”

“Ừm.” LÂm Vi sờ sờ đầu nàng.

Tài xế không còn kiên nhẫn đợi, ở bên kia thúc giục. Kỷ Dữ Lộ lại nhanh chóng hôn lên trên mặt Lâm Vi một cái, dường như là nhảy lên xe, ghé vào cửa sổ xe, cười cười vẫy tay với Lâm Vi.

Lâm Vi ghét bỏ mà xoay người đi, xem như không thấy.

Kỷ Dữ Lộ về đến nhà, trực tiếp hưng phấn mà ngã ngửa vào sô pha. Từ lúc ở trên xe buýt đến giờ, khóe miệng nàng cười đến run rẩy. Nàng luống cuống tay chân mà lấy di động ra gọi điện thoại cho Lâm Vi.

Đúng vậy, hóa ra Lâm Vi đã sớm xóa tên nàng từ sổ đen. Khó trách, Lâm Vi trách mình không gọi điện thoại cho cô.

“A lô…”

“Em về đến nhà rồi.”

“Tốt. Em nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya.” Lâm Vi biết Kỷ Dữ Lộ là một con cú đêm.

“Vâng, em nhớ rõ rồi.” Mỗi câu chị Vi của nàng nói, nàng đều phải nhớ rõ.

Cứ như thế cúp máy, Kỷ Dữ Lộ còn muốn nghe giọng nói của cô nhiều hơn. Kỷ Dữ Lộ muốn dính cô, nhưng sợ mình dính người quá, nàng ngại mình ấu trĩ. Ở trong sự hưng phấn và chờ mong đó, Kỷ Dữ Lộ mệt mỏi ngủ thiếp đi, đến nửa đêm gần sáng nàng mới rời khỏi sô pha, tắm rồi trèo giường ngủ tiếp.

Gần đây Lâm Vi cũng không thể nào tiếp khách được, sau đó đạo diễn Trương tìm cô quay mv, hợp tác rất thuận lợi. Ông ấy còn giúp cô tìm tài nguyên, tiến vào tổ đóng phim, cứ cho là vai phụ nhưng cũng là cơ hội. Lâm Vi có thể nghĩ đến, đại khái là Kỷ Dữ Lộ chuẩn bị mối quan hệ giúp cô. Bởi vì bối cảnh nhà họ Kỷ, người trong vòng sẽ nể mặt nhị tiểu thư Kỷ.

Kỷ Dữ Lộ đương nhiên không muốn Lâm Vi uống rượu cùng người khác. Nàng muốn làm “khách hàng” Vip mãi mãi của Lâm Vi, Lâm Vi là người của nàng.

Lâm Vi thích uống rượu, Kỷ Dữ Lộ cũng thích uống rượu nhưng sau khi hai bình rượu ở bên nhau, hai người không bao giờ uống cả, quán bar cũng không đi. Khi mình uống rượu, chưa bao giờ nói uống rượu làm hại sức khỏe, nhưng khi bạn gái uống rượu, mỗi ngày lải nhải rằng uống rượu làm hại sức khỏe.

Sau khi tốt nghiệp, Kỷ Dữ Lộ ký hợp đồng với công ty thu âm, chuyên tâm vào âm nhạc, Lâm Vi đi đóng phim. Thật ra thời gian rảnh rỗi của hai người không nhiều lắm nhưng Kỷ Dữ Lộ rảnh lập tức tìm Lâm Vi, hận không thể biến thành trang sức trên người chị Vi. Lâm Vi tất nhiên ghét bỏ nhị tiểu thư Kỷ, nhưng một bên ghét bỏ một bên lại thích.

Kỷ Dữ Lộ cảm thấy bạn gái mình thật khó hầu hạ. Nếu bản thân dính cô, sẽ bị ghét bỏ. Khi không dính cô, cô sẽ tức giận. Dù sao Kỷ Dữ Lộ bị Lâm Vi ghét bỏ quen rồi, vốn dĩ da mặt rất dày, bây giờ da mặt còn dày hơn cả tường thành.

Lâm Vi ngồi trên sô pha đọc kịch bản, Kỷ Dữ Lộ di chuyển quanh cô, vừa ôm vừa hôn không ngừng lại được.

“Chị đang vội, đừng có náo loạn.”

“Bà xã ~” Kỷ Dữ Lộ oán hận nói. Bề ngoài Lâm Vi gợi cảm nhưng chưa từng nhiệt tình như lửa với nàng. Kỷ Dữ Lộ giống như chó săn nhỏ nhào Lâm Vi lên trên sô pha, ném xuống kịch bản trong tay cô: “Hôn một cái…”

“Kỷ Dữ Lộ, em bao nhiêu tuổi rồi?” Lâm Vi thò tay, chọc chọc cái trán của Kỷ Dữ Lộ, ngại nàng trẻ con.

“Năm nay… Ừm… Giống như… Ừm… Có… Ừm… Hai mươi ba… Ừm… Tuổi… Ba…”

Nói xong hai từ, Kỷ Dữ Lộ hôn cô một cái, thở hồng hộc, mới nói xong một câu, tốn cả một phút.

“Đủ chưa?”

“Chưa.”

“Đủ chưa?!”

“Đủ rồi…”

Nơi hai người hẹn hò nhiều nhất vẫn là ở nhà.

Kỷ Dữ Lộ vẫn luôn muốn sống với Lâm Vi, không ở cùng nhau, khi bận còn thời gian đâu mà làm nũng. Tốt nhất nàng vẫn nên chuyển đến sống ở chỗ này của Lâm Vi. Bên kia nàng quá nhiều phòng, nhưng nhà Lâm Vi chỉ một phòng một chiếc giường.

Nhị tiểu thư Kỷ tính toán rất tốt, nhưng Lâm Vi vẫn luôn không có ý về phương diện đó. Bởi vì chuyện này, Kỷ Dữ Lộ vất vả vắt hết óc, ám chỉ đủ kiểu nhưng vẫn không có kết quả.

Khi tháng mười, Nhan Âm về nước, Kỷ Dữ Lộ vẫn là người đầu tiên nhìn thấy trên tin tức giải trí. Nhan Âm không có nói trước một tiếng với nàng, xác thật hai người đã lâu rồi chưa liên lạc với nhau. Nếu Nhan Âm biết tin Kỷ Dữ Đường tính kết hôn với Triệu Mộ Tịch, tim sẽ vỡ tan như thủy tinh.

Sau đó, Nhan Âm liên hệ nàng, Kỷ Dữ Lộ nghe thấy giọng điệu nói chuyện của cô ta, có thể đã tiêu tan đi.

Sau khi Nhan Âm về nước, lần đầu tiên Kỷ Dữ Lộ gặp lại cô ta, là ở đoàn phim.

Thật sự trùng hợp. Bộ phim đầu tiên Nhan Âm nhận diễn sau khi về nước là cùng đoàn phim với Lâm Vi, nhưng Nhan Âm là nữ chính. Ngày đó, Kỷ Dữ Lộ lần đầu tiên thăm đoàn phim, ba người vừa lúc gặp gỡ.

“Tiểu Lộ, tại sao cậu ở đây?” Nhìn thấy Kỷ Dữ Lộ, Nhan Âm rất bất ngờ.

Lâm Vi vẫn đang diễn, Kỷ Dữ Lộ thấy Nhan Âm trước, cô ta trưởng thành hơn nhiều so với trước khi đi nước ngoài. Đổi hoàn cảnh, thật sự rất ảnh hưởng người khác.

“Tiểu Âm… Tớ đến thăm đoàn phim.”

“Tớ còn muốn hẹn cậu ra gặp mặt, trùng hợp gặp gỡ như thế này. Giữa trưa ăn cơm cùng nhau đi. Cậu gầy rồi, diễn xuất rất mệt nhỉ?” Nhan Âm muốn sờ đầu nàng, lúc trước hai người luôn thích sờ đầu nhau. Nhưng khi Nhan Âm vươn tay ra, cảm giác thay đổi, bởi vì Kỷ Dữ Lộ né tránh cô ta, rất xấu hổ.

Nhất thời Nhan Âm không biết nói cái gì mới tốt.

Không thể quá thân mật với những người khác. Thê nô nhị tiểu thư Kỷ nhớ rõ điều này. Chuyện chơi trò chơi lần trước đã khiến cho nàng nhớ rõ.

“Đồ ngốc…” Lúc này Lâm Vi bước ra từ studio, nhìn thấy Kỷ Dữ Lộ nói chuyện với Nhan Âm. Lúc trước Nhan Âm đã từng gài bẫy Triệu Mộ Tịch, Lâm Vi vẫn luôn phản cảm với Nhan Âm. Nhưng cô biết quan hệ trước kia giữa Kỷ Dữ Lộ và Nhan Âm rất tốt.

“Kết thúc công việc rồi sao?” Kỷ Dữ Lộ ngeh thấy biệt danh dành riêng cho mình, quay đầu nhìn, thấy Lâm Vi đến đây, cười hì hì tiến lên giữ chặt cô.

Sau khi về nước, tất cả đã thay đổi. Nhan Âm nhìn thấy Kỷ Dữ Lộ trốn tránh mình, còn thân mật với Lâm Vi.

“Tiểu Lộ, cứ như vậy nha, giữa trưa ăn cơm với nhau.”

Ăn cơm với nhau? Lâm Vi liếc mắt một cái nhìn Kỷ Dữ Lộ, sống lưng Kỷ Dữ Lộ đột nhiên lạnh lẽo.

“Tiểu Âm, cô ấy là… của tớ.” Kỷ Dữ Lộ do dự muốn nói hay không, với Nhan Âm cũng không cần phải giấu giếm. Nàng không biết, Lâm Vi để ý nàng không tự mình nói ra.

Lâm Vi nắm lấy tay Kỷ Dữ Lộ, mười ngón tay đan vào nhau kiểu người yêu thế này, nói rõ lập trường.

Nhìn tay hai người nắm lấy nhau, Nhan Âm cảm thấy bầu không khí không thích hợp lắm.

Một người là bạn, một người là vợ, Kỷ Dữ Lộ không biết Lâm Vi khó chịu như thế nào khi thấy Nhan Âm, còn nói: “Hoặc là giữa trưa chúng ta cùng đi ăn với nhau đi?”
“Không cần.” Lâm Vi rất dứt khoát mà từ chối, liếc mắt nhìn Nhan Âm nhiều hơn một chút cũng cảm thấy phiền.

Kỷ Dữ Lộ lập tức rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Do dự một lát, mới vô cùng khó xử mà nói với Nhan Âm: “Ngại quá, Tiểu Âm.”

“Không sao, hôm khác đi.” Nhan Âm cứng đờ cười. Nếu như là người khác, cô ta lập tức tức giận chạy lấy người.

Giữa trưa, Kỷ Dữ Lộ ở đoàn phim ăn cơm hộp với Lâm Vi.

“Quan hệ giữa em và Nhan Âm rất tốt sao?”

Trước kia thì đúng vậy. Bây giờ Kỷ Dữ Lộ cảm thấy giữa hai người so với bạn bè bình thường còn xa lạ hơn. Đại khái Nhan Âm chỉ vì muốn tiếp cận Kỷ Dữ Đường nên mới quan hệ tốt với nàng: “Giống với bạn bè bình thường thôi.”

“Cô ấy đối với em rất nhiệt tình nhỉ.” Lâm Vi cúi đầu, dùng chiếc đũa gắp hành lá trong hộp lên.

Kỷ Dữ Lộ biết cô đang ghen: “Nào có.”

“Để em gắp.” Kỷ Dữ Lộ cẩn thận giúp Lâm Vi gắp. Nàng có tính cách tiểu thư nhưng ở trước mặt Lâm Vi thì vô cùng tri kỷ.

Thấy dáng vẻ cẩn thận gắp hành của Kỷ Dữ Lộ, Lâm Vi gắp một miếng thịt bò đưa đến miệng đút cho nàng: “Ăn nhiều một chút, khỉ ốm.”

“Mỗi ngày chị đều đút cho em, em có thể ăn thành heo.” Kỷ Dữ Lộ vui vẻ mà nói. Thỉnh thoảng Lâm Vi sẽ phát cho nàng một viên “Đường” khiến nàng có thể vui sướng cả ngày.

“Làm em đẹp.”

Di động có tin nhắn nhắc nhở. Kỷ Dữ Lộ lấy ra, thấy là Nhan Âm.

“Tiểu Lộ, ngày mai có thời gian không?”

Kỷ Dữ Lộ không trả lời, mà trực tiếp giao điện thoại cho Lâm Vi, có cảm giác thẳng thắn và khoan dung.

“Cô ấy tìm em, em đưa cho chị làm gì?” Lâm Vi nhìn tin nhắn kia, tâm trạng không tốt chút nào.

“Chị trả lời đi.” Ngụ ý, bà xã, đều nghe chị.

“Có vẻ chị giống như Mẫu Dạ Xoa, em trả lời đi.” Lâm Vi không nhận điện thoại.

Kỷ Dữ Lộ do dự, sợ Lâm Vi tức giận. Cho dù giữa nàng và Nhan Âm không có cái gì.

“Cô ấy tìm em để ăn cơm chung…” Mỗi một câu, Kỷ Dữ Lộ đều “Xin chỉ thị” từ Lâm Vi.

“Em muốn đi thì đi.”

“Mấy người bạn cùng nhau, em không từ chối được.”

“Không sao.” Từ lần đó, Kỷ Dữ Lộ biến thành như vậy, Lâm Vi nghĩ thấy buồn cười. Chẳng lẽ mình không cho em ấy nói với người khác một câu sao? Nhưng có giác ngộ như vậy thì tốt. Nếu không phải Kỷ Dữ Lộ có thể làm được như thế, Lâm Vi làm sao tín nhiệm nàng được. Dù sao trước kia tính cách nàng ham chơi như thế.

Kỷ Dữ Lộ ghé sát vào Lâm Vi, lặng lẽ nói: “Bà xã tốt nhất.”

Lâm Vi nhéo lỗ tai Kỷ Dữ Lộ: “Chỉ cho phép ăn cơm cùng nhau. Hiểu không?”

“Hiểu hiểu hiểu ~”

“Ăn cơm thôi.”

Kỷ Dữ Lộ chưa ăn đến hai miếng: “Em dọn đến đó sống cùng chị, mỗi ngày đều cho chị bắt nạt.”

“Chỗ đó quá nhỏ, không có chỗ cho em ở.’
“Em không có chiếm chỗ…” Trong lòng Kỷ Dữ Lộ nói thầm. Giường lớn như vậy, dịch vào chừa chỗ cho mình không phải được rồi sao.

Lâm Vi chỉ gắp đồ ăn vào chén của Kỷ Dữ Lộ, chuyện này cũng không giải quyết được gì.

Kỷ Dữ Lộ vẫn siêng năng đi tìm kiếm cơ hội. Không, cơ hội rất nhanh sẽ đến.

Nửa tháng sau, khi Kỷ Dữ Lộ quay mv, có đoạn ngắn khiêu vũ. Không cẩn thận lại làm thương mắt cá chân, vết thương cũ chồng thêm vết thương mới, tình trạng lần này hơi nghiêm trọng chút.

Lâm Vi nhận được điện thoại, trước tiên đến bệnh viện. Cũng may bác sĩ kiểm tra qua, nói không có gì đáng lo ngại. Chỉ là mấy tháng này mắt cá chân phải bảo vệ cho tốt, không thể vận động với cường độ cao, đi đường cũng phải cẩn thận.

Lúc trước Kỷ Dữ Lộ nói mắt cá chân mình không tốt lắm, Lâm Vi còn cho rằng nàng chuyện bé xé ra to, không để tâm. Hôm nay mới biết được nàng không lừa mình.

Khi Lâm Vi đi qua, chỉ có người đại diện nói chuyện với nàng: “Trên chân có vết thương, em còn không biết điều!”

Kỷ Dữ Lộ nhìn thoáng qua người đại diện, người đại diện biết quan hệ hai người, ra ngoài trước.

Khi phòng bệnh chỉ còn có hai người, Kỷ Dữ Lộ bắt đầu làm nũng: “Bà xã, chân em đau ~”

“Đáng đời.” Lâm Vi là miệng dao găm, tim đậu hũ. Ngồi xuống giường bệnh, nhìn thấy mắt cá chân nàng bị băng gạc quấn lấy tầng tầng, cảm thấy đau lòng.

“Nhưng em có thể nghỉ nửa tháng.” Thái độ Kỷ Dữ Lộ rất lạc quan.

Cái tính ngốc nghếch này, Lâm Vi muốn nói điều gì với nàng cũng nói không nên lời. Thường ngày nàng huấn luyện cũng không thoải mái, nghỉ ngơi nửa tháng cũng tốt.

“Chị nói Mộ Tịch báo với chị em một tiếng.”

“Không cần! Em không sao, đừng nói với chị em.” Kỷ Dữ Lộ lập tức nắm lấy tay Lâm Vi: “Bọn họ biết lại nói em, vốn dĩ đã không ủng hộ em.”

“Thật sự không sao chứ?”

“Chỉ là hơi đau.”

Lâm Vi khẩn trương hơn: “Còn đau? Gọi bác sĩ đến đây nhìn xem.”
“Nhưng mà…” Kỷ Dữ Lộ cười hì hì, dùng tay ôm lấy cổ Lâm Vi, dùng sức hôn một cái lên môi cô: “Hôn một cái sẽ không đau.”

“...” Lâm Vi muốn đánh người.

Bị thương một chút cũng khá tốt, Kỷ Dữ Lộ nằm ở trên giường bệnh âm thầm vui vẻ. Bây giờ Lâm Vi đối tốt với nàng hơn, cảm giác nói chuyện càng ngày càng dịu dàng.

“Ăn trái cây.”

Kỷ Dữ Lộ lắc lắc đầu: “Em muốn chị đút.”

“Chân em bị thương hay tay bị thương?” Lâm Vi bắt được điểm quan trọng.

“Em là…” Kỷ Dữ Lộ vừa định biện giải, trong miệng bị Lâm Vi đút nguyên quả táo, tràn ngập hạnh phúc.

“Xem ra khoảng thời gian này, em chỉ có thể đến nhà chị.” Kỷ Dữ Lộ ăn trái cây do Lâm Vi đút, vui sướng nói.

Lâm Vi đút miếng trái cây cuối cùng vào miệng mình, càng không theo tâm tư của Kỷ Dữ Lộ: “Không có chỗ. Em ở bệnh viện nằm, chị thuê người chăm sóc cho em.”

Lâm Vi thuận miệng nói, vết thương nhỏ này hoàn toàn không đến nỗi phải thuê người chăm sóc.

Kỷ Dữ Lộ chu miệng lên, uất ức nói: “Chị cứ đối như thế với em?”

“Em còn muốn thế nào nữa?”
“Đi nhà chị…” Kỷ Dữ Lộ ôm lấy cánh tay Lâm Vi, lì lợm la liếm. Như vậy còn chưa đủ, cuối cùng hơi áp đảo Lâm Vi trên giường, ôm người cô: “Em muốn đến nhà chị…”

“Đồ ngốc, đừng lộn xộn!” Lâm Vi không dám lộn xộn, sợ đụng đến chân nàng làm nàng đau.

“Vâng…” Kỷ Dữ Lộ ngừng xuống dưới, vuốt tóc Lâm Vi, dán vào môi cô, chậm rãi hôn, càng hôn càng sâu.

Lâm Vi chậm rãi nhắm mắt lại, triền miên đáp lại. Cô dùng tay nâng đầu Kỷ Dữ Lộ, hai người hôn đến lửa nóng. Tính cách Kỷ Dữ Lộ giống như đứa trẻ, không cho nàng ngon ngọt, tống cổ không được.

“Em muốn đến nhà chị…” Sau khi hôn xong, Kỷ Dữ Lộ vẫn nói những lời này.

Lâm Vi không chọc nàng. Bây giờ chân nàng bị thương nhưng không nói với người trong nhà. Dù sao cũng phải có người chăm sóc: “Không đi nhà chị, em còn có thể đi đâu?”

Lúc này Kỷ Dữ Lộ cuối cùng thỏa mãn.

Buổi tối, Lâm Vi đón Kỷ Dữ Lộ về. Mà nhị tiểu thư sau lần đầu tiên dọn vào ở thì cuối cùng chơi lưu manh không dọn ra.

Hai ngày này Kỷ Dữ Lộ đi đường hơi gắng hết sức. Bác sĩ nói qua hai ba ngày là có thể khôi phục bình thường.

Lâm Vi chưa từng chăm sóc người khác, cũng không am hiểu nấu cơm, trên cơ bản toàn ra ngoài ăn, hoặc là gọi cơm hộp. Nhưng ăn mấy thứ này làm sao làm mình khỏe được. Kỷ Dữ Lộ ở nửa tháng với cô, cô không thể cho Kỷ Dữ Lộ mỗi ngày ăn cơm hộp được.

“Cái gì? Nói em dạy chị nấu canh?” Khi Triệu Mộ Tịch nhận được điện thoại của Lâm Vi, còn tưởng mặt trời mọc từ hướng Tây. Nàng quen biết Lâm Vi nhiều năm như vậy, chỉ có “Ham ăn biếng làm” mới mô tả được tiểu thư Lâm.

Mười một giờ tối, Kỷ Dữ Lộ tắm xong rồi, nằm ở trên giường chơi trò chơi.

“Đừng đùa.” Có khi, Lâm Vi cảm thấy bản thân như nuôi một đứa trẻ.

“Vâng…” Kỷ Dữ Lộ buông di động. Lâm Vi tắm xong, thay đồ bó sát người ngực, phác họa ra đường cong hoàn mỹ. Kỷ Dữ Lộ cúi đầu nhìn ngực của mình, giống như là chưa hoàn toàn phát dục.

Lần đầu tiên nàng ngủ cùng một giường với Lâm Vi.

Sau vài phút tắt đèn, Kỷ Dữ Lộ lăn một vòng đến Lâm Vi, sau đó thử thăm dò ôm cô.

“Chân đừng lộn xộn.” Lâm Vi nhẹ giọng nói.

“Em ngủ rất quy củ.” Nói xong, Kỷ Dữ Lộ ôm người Lâm Vi, ôm chặt ở trong ngực.

“Em gọi cái này là quy củ?”

“Bây giờ không động.”

“Ừ…” Lâm Vi hừ nhẹ một tiếng, nghiêng sườn người cười, ôm lấy đồ ngốc của cô: “Ngủ đi.”

Sáng sớm Lâm Vi phải đi đoàn phim, căn bản không có thời gian ở nhà cùng với Kỷ Dữ Lộ. Ở nhà Lâm Vi, cũng không có ngọt ngào như trong tưởng tượng của nhị tiểu thư Kỷ. Ngược lại đi đường không tiện, cũng không đi đâu được, một mình ở trong phòng buồn đến hoảng.

Quả nhiên, lý tưởng và thực tế quá chênh lệch.

Chán đến chết, đành phải đọc sách để giết thời gian. Kỷ Dữ Lộ ghé vào trên sô pha, đeo tai nghe nhạc, trong tay cầm một quyển sách, xem đến trợn mắt há mồm.

Hôm nay công việc Lâm Vi kết thúc sớm, năm giờ chiều đã từ siêu thị mua đồ ăn về nhà. Ngày hôm qua Triệu Mộ Tịch dạy cô nấu canh, hôm nay cô tự mình xuống bếp thử xem. Mở cửa ra, Lâm Vi thấy Kỷ Dữ Lộ khoanh chân ngồi ở trên sô pha làm cái gì đó.

Âm lượng tai nghe quá lớn, Kỷ Dữ Lộ không chú ý đến Lâm Vi đã trở lại, tiếp tục đọc sách ngon lành.

Lâm Vi đến trước mặt Kỷ Dữ Lộ, chặn chút ánh sáng của nàng: “Đọc gì thế?”

Kỷ Dữ Lộ luống cuống tay chân mà đóng sách lại, sợ bị Lâm Vi nhìn thấy nội dung trong sách.

Kết quả, tiêu đề bìa vừa bắt mắt vừa khiến người ta hít thở không thông: “Một trăm cách yêu (Phiên bản nữ - nữ).”

Sự xấu hổ trong không khí nháy mắt tăng vọt. Hai người rất phiền muộn, càng phiền muộn bởi chuyện đã xảy ra.

Hai người rất ăn ý, dường như đồng thời mở miệng.

Kỷ Dữ Lộ: “Triệu Mộ Tịch cho em!”

Lâm Vi: “Đây là Triệu Mộ Tịch.”

Cùng lúc đó, Triệu Mộ Tịch đang ngồi trên xe Kỷ Dữ Đường, đột nhiên hắt xì hai cái.

Tổng giám đốc Kỷ: “Bị cảm à?”

Triệu Mộ Tịch lắc đầu.

“Chị đi nấu cơm.” Lâm Vi xấu hổ mà đi vào phòng bếp.

Kỷ Dữ Lộ cũng buồn bực, tại sao Lâm Vi nói là Triệu Mộ Tịch?

Ngay khi Kỷ Dữ Lộ chuẩn bị bò xuống khỏi sô pha, mắt nàng tinh, ngó thấy phía dưới bàn trà thấy một quyển sách rớt xuống. Nếu không phải bản thân nằm bò, đúng thật là không nhìn thấy.

Xuất phát từ tò mò, Kỷ Dữ Lộ duỗi tay rút ra, vừa thấy cũng là tiêu đề bắt mắt đó: “Một trăm cách yêu (Phiên bản nữ - nữ).”

Kỷ Dữ Lộ nhìn nhìn hai cuốn sách giống y chang nhau trong tay mình, lại quay đầu nhìn về phía Lâm Vi, nháy mắt tâm trạng phức tạp

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16