Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 37

5264 2 63 0

 

"Nếu em không muốn thì chị tìm người khác." Kỷ Dữ Đường cố ý nói.

"Ấy, em làm!" Triệu Mộ Tịch đáp, chẳng phải có mỗi việc đưa đi đón về sao, giờ nàng đến bảo mẫu còn làm thì thêm công việc lái xe có là gì, làm nhiều còn nhanh chóng trả nợ chứ, "Không có lương thì em sẽ không làm đâu đấy. . ."

"Vậy ngày mai bắt đầu làm việc." Kỷ Dữ Đường cười, nhớ tới Triệu Mộ Tịch còn có đam mê ngủ nướng, cố ý bổ sung một câu, "Buổi sáng nằm nướng thì chị sẽ trừ lương của em."

Giọng điệu Kỷ tổng như đang dỗ trẻ con vậy, Triệu Mộ Tịch tuỳ ý cô, chống cằm hỏi, "Vậy làm tốt thì có thêm lương không?"

"Đương nhiên."

Tính toán tiền lương xong, muốn trả hết mười vạn kia thì Triệu Mộ Tịch phải làm lái xe kiêm bảo mẫu cho Kỷ Dữ Đường nửa năm. Trước kia nàng có nói Kỷ Dữ Đường nên thuê bảo mẫu nấu cơm cho, ngàn vạn không nghĩ tới sau này chính mình tự đào tự lấp cái hố này.

Triệu Mộ Tịch vốn là người sinh hoạt không có quy luật, giờ mỗi ngày 7:00 phải rời giường làm điểm tâm, 8:30 đưa Kỷ Dữ Đường đi làm, tối thì đi đón cô tan tầm. Nhưng cô bề bộn nhiều việc, hiếm khi tan làm đúng giờ, lại còn xã giao liên miên, có khi nửa đêm phải quay về thư phòng phê duyệt văn kiện, Triệu Mộ Tịch hiện tại biết được bệnh đau dạ dày của Kỷ tổng từ đâu mà ra.

Mặc kệ là làm gì, tinh thần kính nghiệp của Triệu tiểu thư rất đáng hoan nghênh. Mỗi sáng Kỷ Dữ Đường thức dậy đều có thể nhìn thấy bóng dáng Triệu Mộ Tịch bận rộn trong bếp, mái tóc buông lỏng sợi buộc sợi không, mặc áo thun rộng thùng thình, nghiêm túc chuẩn bị bữa sáng.

 

Kỷ Dữ Đường thích ngắm em ấy không trang điểm như vậy, ăn mặc tuỳ ý, mặt mày sạch sẽ thanh tú, nhìn rất dễ chịu. Triệu tiểu thư thích mặc quần áo rộng rãi, càng khiến dáng người trở nên "nhỏ nhắn xinh xắn", nhưng ở một nơi nào đó hình như hơi chậm phát triển.

Triệu Mộ Tịch tuyệt đối không thể tưởng tượng được, lúc này gương mặt nhìn có vẻ nghiêm nghị kia của Kỷ tổng lại đang suy nghĩ vấn đề bộ ngực của nàng có dậy thì hay chưa.

"Chào buổi sáng —— "

Kỷ Dữ Đường mặc áo ngủ đi vào bếp, dùng giọng điệu lười biếng chào buổi sáng với nàng, kiểu gì tim của Triệu Mộ Tịch cũng đập rộn ràng mất mấy giây. Kỷ Dữ Đường mặc đồ ngủ còn muốn trêu chọc lòng người hơn cả bình thường, thiếu đi mấy phần mạnh mẽ, nhiều hơn mấy phần điềm đạm, khóe môi giương lên cười, có thể câu mất linh hồn người khác.

Hết lần này tới lần khác Kỷ tổng có vẻ rất yêu thích bày ra bộ dáng này cho mình xem, điều này với Triệu Mộ Tịch mà nói vừa dày vò lòng người nhưng cũng vừa hưởng thụ.

Quả nhiên mỗi ngày có thể nhìn thấy Kỷ Dữ Đường là sự hành hạ với con tim yếu đuối của nàng. Chuyện thống khổ nhất mà hiếm ai có thể vượt qua đó là bản thân yêu thương một người không nên thương, chứ đừng nói người này còn hay xuất hiện trước mặt. Trong lòng Triệu Mộ Tịch, Kỷ Dữ Đường chính là người không nên thích đó, mọi thứ đều là vô vọng, kể cả thứ cơ bản nhất là giới tính, dường như đều hiển thị câu "không thể đến được với nhau".

Kỳ thật tại bữa tiệc tối khi lần đầu thấy Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch đã bị Kỷ Dữ Đường hấp dẫn, mà về sau đủ mọi trường hợp gặp nhau khiến tình cảm dưới đáy lòng Triệu Mộ Tịch dần dần "biến chất". Quãng thời gian trốn tránh Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch đã suy nghĩ kĩ càng, có khi nàng đối với Kỷ Dữ Đường chỉ là đơn thuần cảm động, hay đó là thích? Nhưng nếu chỉ là cảm động thì sao lại sinh ra dục vọng chiếm hữu? Tại đoàn làm phim ngày đó, nhìn thấy Hạ Tề ôm Kỷ Dữ Đường, nàng đã hiểu ra đây chính là thích.

Có lẽ không gặp được Kỷ Dữ Đường có khi lại tốt hơn. Triệu Mộ Tịch tình nguyện để bản thân luôn luôn thất vọng, còn hơn nhìn thấy ánh sáng hy vọng rồi lại bị đẩy ngã về thất vọng, như vậy lòng nàng còn đau hơn rất nhiều.

Trong khoảng thời gian ở chung với Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch đem thứ tình cảm thầm mến này che giấu khá kỹ, liền ngay cả "cáo già" Kỷ tổng cũng bị nàng lừa qua một thời gian.

Thích một người, đôi khi trong lúc lơ đãng bộc lộ ra, đến cả chính chủ cũng không hề hay biết.

Tháng bảy đã là giữa hè, gió đêm thổi qua ập đến một luồng hơi nóng.

Bãi đỗ xe của khách sạn ở ngoài trời, Triệu Mộ Tịch ngồi trong xe, ngón tay trắng nõn thon dài gõ gõ tay lái theo tiết tấu âm nhạc, hai mắt thỉnh thoảng ngó ra ngoài cửa nhìn xem, cuối cùng sau năm phút nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.

Xuống xe.

Triệu Mộ Tịch thấy cô mặc bộ váy dài màu rượu đỏ, cười rạng rỡ đứng giữa một đám đàn ông trung niên bụng phệ. Khoảnh khắc một tên béo hói đầu nhấc cánh tay chuẩn bị ôm lấy Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch trực tiếp tiến tới, nghiêng mình chắn trước Kỷ Dữ Đường, "Kỷ tổng."

Gã đàn ông rụt chiếc tay dầu mỡ lại, có chút không vui nhưng cũng không tiện nói gì.

Nhờ có Triệu tiểu thư lỗ mãng, Kỷ Dữ Đường mới thoát thân được, bọn người giải tán lúc sau, Kỷ Dữ Đường cố ý xụ mặt nói với Triệu Mộ Tịch, "Em thật là, không có lễ phép gì cả."

Triệu Mộ Tịch đâu thèm để ý nhiều như vậy, nàng không có làm ăn với đám người dầu mỡ kia cần gì phải làm bộ làm tịch, Triệu Mộ Tịch bĩu môi, "Hắn ôm chị thì có lễ phép? Chính xác là muốn động chạm tới chị, chị còn thích để hắn ôm à..."

Nghe Triệu Mộ Tịch vừa đi vừa cằn nhằn, Kỷ Dữ Đường không khỏi mỉm cười, nói đùa, "Ông ta đâu có dở trò với em mà sao em sốt sắng vậy?"

"Ai thèm đùa với chị. . ." Triệu Mộ Tịch thường ngày vẫn hay “được đà lấn tới” với Kỷ tổng, cũng chỉ có mình nàng mới dám nói như thế với Kỷ Dữ Đường, lại còn chỉ là một tài xế nhỏ bé, "Chị lại uống rượu?"

Gió hè thổi mang đến sự nóng nực, Kỷ Dữ Đường đưa tay sửa sang tóc tai, có hơi say mở miệng cười hỏi Triệu Mộ Tịch, "Em đến tiệc rượu mà không muốn uống chút nào sao?"

Lần thứ hai Kỷ Dữ Đường gặp Triệu Mộ Tịch cũng là ở tiệc rượu, trên ban công hai người ngắm sao uống nước trái cây. Lúc đấy cô đã nghĩ cô bé này thật đáng yêu, về sau mới biết được một đêm kia chỉ là "nói dối", một sự sắp đặt có chủ đích. Nghĩ đến khi đó, Kỷ Dữ Đường càng cười vui vẻ hơn. . .

Trên người cô thoang thoảng mùi rượu, nói chuyện mang theo chút men say, hai gò má ửng đỏ, cười lên rất lay động lòng người. Hiện tại Triệu Mộ Tịch không có tâm trạng nhìn nụ cười của Kỷ tổng, chỉ là bất đắc dĩ nhìn chằm chằm chị ấy, như này chắc chắn là uống không ít rượu.

Triệu Mộ Tịch tức giận nói một câu với Kỷ Dữ Đường, "Em chả thèm quản chị nữa."

Về sau Kỷ Dữ Đường lại vì bệnh dạ dày mà nhập viện lần nữa, bác sĩ đã nhiều lần dặn dò bớt uống rượu nhưng người lớn như Kỷ tổng lại chẳng hề nhớ tới.

"Bực rồi à? Vậy về sau chị sẽ cố uống ít một chút." Thực ra Kỷ Dữ Đường biết tối nay Triệu Mộ Tịch sẽ tới đón cô nên mới yên tâm uống thêm mấy ly. Kỷ Dữ Đường nắm lấy mặt của nàng tiếp tục trêu chọc, "Em bỏ mặc chị thì. . . ai nấu cơm cho chị ăn?"

"Chị có thấy mình phiền không. . ." Chị ấy chắc chắn do rượu vào nên mới như vậy, khoảnh khắc khuôn mặt Triệu Mộ Tịch bị Kỷ Dữ Đường chạm vào, cả trái tim nàng đều bị chị ấy làm cho đảo lộn, quá gần mình rồi.

Kỷ Dữ Đường mặc kệ lời than thở của nàng, bước chân dần chậm lại, đứng tại chỗ bắt lấy cánh tay của Triệu Mộ Tịch dựa vào.

"Có phải lại đau dạ dày không?!" Nhìn thấy cô phản ứng không thích hợp, Triệu Mộ Tịch bận bịu đỡ cô, lo lắng hỏi.

"Nghỉ ngơi một chút sẽ đỡ thôi."

Triệu Mộ Tịch nhìn cô đi đứng còn không vững, tranh thủ đưa tay ôm lấy cô, phải dìu vào xe trước đã, "Đã bảo chị không được uống rượu nữa! Thật vất vả dạ dày mới tốt lên được một chút, giờ nó lại bị giày vò. . . Có đau lắm không?"

Kỷ Dữ Đường được Triệu Mộ Tịch dìu vào ghế phụ, cô nghiêng đầu nhìn Triệu Mộ Tịch, môi đỏ hơi hé mở chậm rãi nói, “Chẳng phải em định mặc kệ chị sao?"

Cánh tay của Triệu Mộ Tịch bị lưng cô đè lên thành ghế, cái tư thế này sao giống như đang ôm chị ấy quá vậy, ánh mắt Triệu Mộ Tịch dừng ở khuôn mặt tinh xảo kia trong chốc lát, sau đó lơ đãng rút tay ra, vừa giúp cô cài dây an toàn vừa nói, "Thôi, em mà bỏ mặc chị thì tiền lương của em ai trả bây giờ."

Sau khi Triệu Mộ Tịch lên xe, Kỷ Dữ Đường quay đầu ngó sang Triệu Mộ Tịch, khẽ nheo mắt lại.

Mười một giờ đêm, Triệu Mộ Tịch dìu cô lên chung cư.

"Chị không sao chứ?"

Triệu Mộ Tịch ngồi xổm xuống tri kỷ giúp cô cởi giày cao gót, Kỷ Dữ Đường cúi đầu nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ, Triệu tiểu thư, bảo mẫu như em có phải quá "tận tâm tận tụy" rồi không?

Khi Triệu Mộ Tịch đứng dậy chuẩn bị tiếp tục dìu cô, Kỷ Dữ Đường nghiêng hẳn người sang ôm lấy nàng, thân thể mềm mềm nằm trên người nàng, cô đưa tay để cái ôm chặt hơn chút, việc này quả nhiên rất dễ chịu, ngay cả cơn đau bụng cũng giảm đi đôi chút.

"Kỷ tổng. . ."

Cái ôm này không gọi là thân mật, Triệu Mộ Tịch đứng im như khúc gỗ. Người khác ôm nàng, nàng sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng lúc Kỷ Dữ Đường ôm nàng, nàng không nhịn được suy nghĩ linh tinh liệu cái ôm này có ý gì không, hay đây chỉ là một cái ôm bình thường như bao người khác.

Không khí có chút mập mờ, tâm tình Triệu Mộ Tịch rộn ràng, chỉ mong tình huống này sẽ là đáp án mình mong muốn.

"Ừm. . ." Kỷ Dữ Đường từ từ nhắm hai mắt, đem cằm đặt trên vai nàng, cô phát hiện lòng ham muốn chiếm hữu của mình đối Triệu Mộ Tịch càng ngày càng nhiều, chỉ mong cuộc sống Triệu Mộ Tịch chỉ vây quanh mình cô, thậm chí khi Triệu Mộ Tịch lơ đãng nhắc đến lên Lâm Vi, nội tâm của cô không dễ chịu chút nào.

Cô ôm Triệu Mộ Tịch, giống đang thử thăm dò em ấy, cũng như đang thử thăm dò chính mình. Liệu giữa hai người con gái có thể tồn tại thứ gọi là tình yêu…

Chị ấy đang dựa vào ngực mình, Triệu Mộ Tịch xoắn xuýt băn khoăn giữa việc ôm hay không ôm, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng chạm vào lưng cô. Triệu Mộ Tịch đoán cảm xúc thất thường của cô có nguyên nhân lớn nhất chắc chắn do rượu, "Chị say rồi. . ."

Kỳ thật tửu lượng Kỷ tổng rất tốt.

Kỷ Dữ Đường buông nàng ra, mang theo tia ủ rũ nói, "Dìu chị lên ghế salon đi. . ."

Triệu Mộ Tịch dìu cô ngồi lên ghế salon, Kỷ Dữ Đường lại giữ chặt tay nàng để em ấy ngồi cạnh mình.

Kỷ Dữ Đường nhìn chằm chằm Triệu Mộ Tịch, ở cùng mình hơn nửa tháng, dường như Kỷ Dữ Đường không hề thấy một nụ cười của Triệu Mộ Tịch.

"Em rất chán ghét chị đúng không?" Kỷ Dữ Đường hỏi.

Lúc trước cô đối xử với Triệu Mộ Tịch đúng là không có tí đúng mực nào, bất kỳ ai khi bị cưỡng chế phải làm một điều gì đó đều sẽ thấy không thoải mái, nhưng cô thực sự không muốn nhìn cảnh Triệu Mộ Tịch vì nợ nần mà phải làm chút việc tăm tối.

Vốn cô không có quyền can thiệp nhân sinh của Triệu Mộ Tịch, nhưng không nhịn được muốn quản lý em ấy, việc gì liên quan tới Triệu Mộ Tịch cô đều để ý.

Kỷ Dữ Đường nhất định là uống say quá rồi, Triệu Mộ Tịch trong lòng càng khẳng định, "Chị là cấp trên mà, em nào dám ghét chị."

"Chị nhớ em rất thích cười” Kỷ Dữ Đường nhìn thoáng qua khóe miệng của nàng, đã thật lâu không có giương lên.

Cười hay không cười liên quan gì đến chị? Triệu Mộ Tịch không muốn cùng cô nói nhăng nói cuội, bận bịu cả ngày cũng không than mệt, Triệu Mộ Tịch đứng dậy, "Em đi lấy thuốc đây."

"Mộ Tịch. . ." Kỷ Dữ Đường một lần nữa giữ chặt tay nàng, "Chị có lời muốn nói với em."




Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16